Chương 25
Mộc Thanh Dương
08/05/2021
Editor: Thiên sứ
Beta: Jenny Thảo
"Lục Tiểu Xuyên cmn cậu, nãy giờ cậu đã chết tám lần rồi." Thôi Triết từ trên sô pha đứng lên, phẫn nộ quăng điều khiển trò chơi trên tay đi: "Cậu còn như vậy thì chơi cái gì, là cậu nói muốn hai người cùng chơi, giờ tổng số lần chết của cậu làm liên lụy đến tôi!"
"Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm, cậu có muốn chơi nữa hay không, không muốn chơi nữa thì tôi đi đây, tôi đi tìm quán nào đó để ăn cơm đây, tôi vì cậu, mà cự tuyệt cùng bạn gái đi xem phim chiếu rạp."
"Ừm."
"Cậu ừm cái gì mà ừm, Lục Tiểu Xuyên, cậu bị ai câu hồn rồi? Cậu tỉnh lại đi." Thôi Triết tùy tay cầm lấy một cái gối ôm ném về phía anh.
Không phản ứng.
Cậu lại cầm lấy một cái gối ôm khác tiếp tục ném.
Vẫn không có phản ứng.
"Lục Tiểu Xuyên, cậu làm sao vậy?"
"Hả?"
Anh giống như một con rô bốt sắp hết năng lượng, sắp chết máy tới nơi, chỉ có thể thốt ra một câu trả lời máy móc trong vô thức.
"Xong rồi, ngốc rồi." Thôi Triết dùng sức đánh một cái lên bờ vai của anh, nói lời thấm thía: "Hỏi thế gian, tình là gì, chính mình bình tĩnh một chút đi."
Cửa bị ầm một cái đóng lại, trong nhà khôi phục yên tĩnh, trên sàn nhà đều là đồ ăn vặt của Thôi Triết, ngồi trong căn nhà lớn khiến cho anh cảm thấy khó tả.
Lục Tiểu Xuyên ngã quỵ ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng, người luôn có thói ở sạch như anh, lại không rảnh bận tâm nhà bị Thôi Triết biến thành chuồng lợn.
Một phút, hai phút.
Chậm rãi, nửa tiếng đi qua......
Lục Tiểu Xuyên nằm trên sô pha không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bể cá, nhìn hai chú cá bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại.
Đột nhiên, anh bật dậy, tự nhiên bắt đầu nói.
"Ha hả, không thích tôi, cư nhiên không thích tôi, Trương Mộng Dao, cô lại dám không thích tôi!" Lục Tiểu Xuyên thuận tay cầm lấy túi snack, tay dùng sức, mở túi ra, bắt đầu ăn vội.
"Tên khốn Thôi Triết, mẹ nó, cư nhiên đem nhà mình biến thành như vậy, ngày mai đến lớp xem tôi dạy dỗ cậu ra sao." Lục người máy rốt cuộc khôi phục một ít năng lượng, hơi có một chút sức sống.
"A a a a a a a a a a a a! Trương Mộng Dao thật đáng chết."
Vẫn luôn trợn tròn mắt tới nửa đêm, Lục Tiểu Xuyên đắp chăn lên người, cả người cảm thấy thật khó chịu.
Hóa ra bị nữ sinh mình thích cự tuyệt là loại cảm giác này, không muốn ăn cơm, không muốn chơi trò chơi, nghĩ đến bị cự tuyệt liền thấy bực bội, lại còn có ngủ không yên.
Duỗi tay lên đầu giường lấy đồng hồ báo thức, đã 3 giờ sáng rồi.
Sao một chút buồn ngủ cũng không có......
Ngày mai không cần phải đi học, giả vờ bị bệnh, thấy cô chỉ càng thêm khó chịu.
Vậy ngày mai định làm gì đây, nghĩ nghĩ, Lục Tiểu Xuyên chậm rãi khép lại hai mắt.
Mộng Dao cầm bánh mì trên tay, uể oải ỉu xìu ngồi vào chỗ ngồi, cắn một miếng rồi nằm nghiêng lên bàn, nhai đi nhai lại.
"Dao Dao." Đằng sau có người đẩy đẩy ghế cô, nhưng cô không có ý di chuyển chút nào.
"Tư Đình, làm sao vậy?" Cô nói một cách yếu ớt.
"Tớ muốn hỏi cậu làm sao vậy, sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy, cậu bị bệnh sao cho nên mới không có tinh thần."
"Ừm, sinh bệnh."
"Hả? Cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu thế." Tống Tư Đình chạy nhanh từ chỗ ngồi của mình tới chỗ cô, đến chỗ ngồi của Lục Tiểu Xuyên ngồi xuống: "Nếu cậu thấy không thoải mái thì đừng đi học, thân thể so với học tập quan trọng hơn, tớ đưa cậu về nhà nhé."
Cô là sinh bệnh, sinh bệnh tương tư.
"Ai nha, mình nói giỡn thôi." Mộng Dao miễn cưỡng ngồi dậy, nặn ra một nụ cười: "Ngày hôm qua mình thức cả đêm để xem phim truyền hình, hôm nay lại dậy sớm, không có tinh thần là điều bình thường."
"À." Tống Tư Đình thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cậu làm mình sợ muốn chết, mình thật sự sợ nếu cậu lại bị ngất xỉu thì làm sao bây giờ."
"Không có việc gì, yên tâm."
"Tống Tư Đình, sao cậu lại ngồi chỗ của Tiểu Xuyên, cậu biết cậu ta hôm nay không tới? Cho nên ngồi sao?" Thôi Triết một tay kéo Tống Tư Đình dậy: "Cậu không phải còn giận mình chứ, hôm nay cậu ngồi với mình đi."
"Mình đâu có tức giận gì cậu đâu, kêu cậu cùng mình đi xem phim điện ảnh cậu không đi, chạy qua chỗ Lục Tiểu Xuyên chơi trò chơi, sau đó chơi không vui không phải là cậu xứng đáng nhận sao."
"Ngày hôm qua mình không phải đã nói xin lỗi cậu rồi sao."
"Không nhận lời xin lỗi!" Tống Tư Đình đẩy cậu ta ra, quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.
"Ai nha, cậu đừng tức giận mà." Thôi Triết thật là oán chết Lục Tiểu Xuyên, nếu không phải tại anh, cậu sẽ cãi nhau với Tư Đình sao:
"Mình mua đồ ăn vặt cho cậu để bồi tội nhé, cậu mau về chỗ ngồi ngồi đi."
"Thế này còn tạm được." Vừa nghe đến đồ ăn vặt, Tống Tư Đình hai mắt sáng lên.
Thôi Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, người thích đồ ăn, tương đối dễ dỗ.
"Bất quá cậu vừa mới nói Lục Tiểu Xuyên hôm nay không tới, cậu ta làm sao vậy?"
"Này cậu hỏi Trương Mộng Dao a, ai biết cậu ấy cùng Tiểu Xuyên nói gì đó, làm cho cậu ta trở về như bị trúng tà."
"Thôi Triết, cậu có câm miệng được không?" Mộng Dao bực bội nói.
"Được được được, mình câm miệng." Thôi Triết làm động tác giơ hai tay lên đầu hàng, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Tống Tư Đình: "Đình đình, cái kia, cậu giúp mình hỏi Trương Mộng Dao một chút, xem rốt cuộc cậu ấy đã làm gì mà Tiểu Xuyên biến thành như vậy."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
"Cậu tò mò cái này làm gì." Tống Tư Đình trừng cậu ta một cái: "Mình mới không giúp cậu hỏi, đó là chuyện riêng tư của Mộng Dao, cậu ấy không nghĩ nói cho cậu, cậu cũng đừng muốn biết."
"Thật là!"
Nhìn ghế dựa bên cạnh trống trơn, Mộng Dao trong lòng thấy trống rỗng.
Anh hôm nay không tới, là bởi vì cô sao.
Vì cái gì a, anh đối với mình là nghiêm túc sao, ngày hôm qua, cô nói vậy với anh, lúc sau, cô nhìn thấy biểu tình trên mặt anh tựa hồ không phải rất tốt.
Anh sao có thể đối với cô là nghiêm túc, anh rõ ràng đã có.
Haiz, có bạn gái.
Tại sao anh đã có bạn gái rồi, lại muốn cô làm bạn gái anh?
Trời a, Mộng Dao, Trương Mộng Dao, mày không thể lại suy nghĩ, đàn ông nơi nào cũng có, trên đời này không phải chỉ có Lục Tiểu Xuyên là đàn ông, huống hồ anh là tên tra nam, thích anh làm gì, không cần thích anh.
Không cần, thích, Lục Tiểu Xuyên!
Tốt nhất đời này đều đừng tới, cô đời này đều không nghĩ lại nhìn thấy anh.
Tên tra nam chết tiệt.
Lục Tiểu Xuyên ở nhà cả buổi sáng đều chơi trò chơi, nỗ lực suy nghĩ tập trung lại tinh thần, nhưng như thế nào cũng tập trung không được.
Trương Mộng Dao nói câu "Tôi không thích anh" không ngừng vang lên trong đầu anh, khiến anh hoàn toàn không chịu nổi.
Ném điều khiển trò chơi sang một bên, Lục Tiểu Xuyên cầm lấy quần áo treo ở trên giá mặc vào, chìa khóa cũng chưa cầm liền đi ra ngoài.
Không được, anh nhất định phải tìm cô hỏi rõ ràng.
Cô cũng có phản ứng khi ở chung với anh, nên không có khả năng cô không có tình cảm với anh, vậy tại sao cô lại nói như vậy, đem đoạn tình cảm này giết chết.
Anh hiểu Trương Mộng Dao, tuy rằng hay phát giận lên người anh, nhưng cô là người thiện lương. Khi anh bày tỏ, nếu cô có ý định cự tuyệt thì cũng sẽ dùng lời lễ phép để cự tuyệt, mà không phải ném xuống một câu liền trực tiếp chạy lấy người.
Vấn đề xuất hiện ở đâu, cô rõ ràng đã có chút thay đổi.
Anh cố ý đợi đến lúc cô đỏ mặt thì sẽ nói ra.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, cô đối với lời thổ lộ của anh hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu anh không nhìn lầm thì trong ánh mắt của cô còn mang theo một tia chán ghét.
Beta: Jenny Thảo
"Lục Tiểu Xuyên cmn cậu, nãy giờ cậu đã chết tám lần rồi." Thôi Triết từ trên sô pha đứng lên, phẫn nộ quăng điều khiển trò chơi trên tay đi: "Cậu còn như vậy thì chơi cái gì, là cậu nói muốn hai người cùng chơi, giờ tổng số lần chết của cậu làm liên lụy đến tôi!"
"Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm, cậu có muốn chơi nữa hay không, không muốn chơi nữa thì tôi đi đây, tôi đi tìm quán nào đó để ăn cơm đây, tôi vì cậu, mà cự tuyệt cùng bạn gái đi xem phim chiếu rạp."
"Ừm."
"Cậu ừm cái gì mà ừm, Lục Tiểu Xuyên, cậu bị ai câu hồn rồi? Cậu tỉnh lại đi." Thôi Triết tùy tay cầm lấy một cái gối ôm ném về phía anh.
Không phản ứng.
Cậu lại cầm lấy một cái gối ôm khác tiếp tục ném.
Vẫn không có phản ứng.
"Lục Tiểu Xuyên, cậu làm sao vậy?"
"Hả?"
Anh giống như một con rô bốt sắp hết năng lượng, sắp chết máy tới nơi, chỉ có thể thốt ra một câu trả lời máy móc trong vô thức.
"Xong rồi, ngốc rồi." Thôi Triết dùng sức đánh một cái lên bờ vai của anh, nói lời thấm thía: "Hỏi thế gian, tình là gì, chính mình bình tĩnh một chút đi."
Cửa bị ầm một cái đóng lại, trong nhà khôi phục yên tĩnh, trên sàn nhà đều là đồ ăn vặt của Thôi Triết, ngồi trong căn nhà lớn khiến cho anh cảm thấy khó tả.
Lục Tiểu Xuyên ngã quỵ ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng, người luôn có thói ở sạch như anh, lại không rảnh bận tâm nhà bị Thôi Triết biến thành chuồng lợn.
Một phút, hai phút.
Chậm rãi, nửa tiếng đi qua......
Lục Tiểu Xuyên nằm trên sô pha không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm bể cá, nhìn hai chú cá bơi qua bơi lại, bơi qua bơi lại.
Đột nhiên, anh bật dậy, tự nhiên bắt đầu nói.
"Ha hả, không thích tôi, cư nhiên không thích tôi, Trương Mộng Dao, cô lại dám không thích tôi!" Lục Tiểu Xuyên thuận tay cầm lấy túi snack, tay dùng sức, mở túi ra, bắt đầu ăn vội.
"Tên khốn Thôi Triết, mẹ nó, cư nhiên đem nhà mình biến thành như vậy, ngày mai đến lớp xem tôi dạy dỗ cậu ra sao." Lục người máy rốt cuộc khôi phục một ít năng lượng, hơi có một chút sức sống.
"A a a a a a a a a a a a! Trương Mộng Dao thật đáng chết."
Vẫn luôn trợn tròn mắt tới nửa đêm, Lục Tiểu Xuyên đắp chăn lên người, cả người cảm thấy thật khó chịu.
Hóa ra bị nữ sinh mình thích cự tuyệt là loại cảm giác này, không muốn ăn cơm, không muốn chơi trò chơi, nghĩ đến bị cự tuyệt liền thấy bực bội, lại còn có ngủ không yên.
Duỗi tay lên đầu giường lấy đồng hồ báo thức, đã 3 giờ sáng rồi.
Sao một chút buồn ngủ cũng không có......
Ngày mai không cần phải đi học, giả vờ bị bệnh, thấy cô chỉ càng thêm khó chịu.
Vậy ngày mai định làm gì đây, nghĩ nghĩ, Lục Tiểu Xuyên chậm rãi khép lại hai mắt.
Mộng Dao cầm bánh mì trên tay, uể oải ỉu xìu ngồi vào chỗ ngồi, cắn một miếng rồi nằm nghiêng lên bàn, nhai đi nhai lại.
"Dao Dao." Đằng sau có người đẩy đẩy ghế cô, nhưng cô không có ý di chuyển chút nào.
"Tư Đình, làm sao vậy?" Cô nói một cách yếu ớt.
"Tớ muốn hỏi cậu làm sao vậy, sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy, cậu bị bệnh sao cho nên mới không có tinh thần."
"Ừm, sinh bệnh."
"Hả? Cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu thế." Tống Tư Đình chạy nhanh từ chỗ ngồi của mình tới chỗ cô, đến chỗ ngồi của Lục Tiểu Xuyên ngồi xuống: "Nếu cậu thấy không thoải mái thì đừng đi học, thân thể so với học tập quan trọng hơn, tớ đưa cậu về nhà nhé."
Cô là sinh bệnh, sinh bệnh tương tư.
"Ai nha, mình nói giỡn thôi." Mộng Dao miễn cưỡng ngồi dậy, nặn ra một nụ cười: "Ngày hôm qua mình thức cả đêm để xem phim truyền hình, hôm nay lại dậy sớm, không có tinh thần là điều bình thường."
"À." Tống Tư Đình thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cậu làm mình sợ muốn chết, mình thật sự sợ nếu cậu lại bị ngất xỉu thì làm sao bây giờ."
"Không có việc gì, yên tâm."
"Tống Tư Đình, sao cậu lại ngồi chỗ của Tiểu Xuyên, cậu biết cậu ta hôm nay không tới? Cho nên ngồi sao?" Thôi Triết một tay kéo Tống Tư Đình dậy: "Cậu không phải còn giận mình chứ, hôm nay cậu ngồi với mình đi."
"Mình đâu có tức giận gì cậu đâu, kêu cậu cùng mình đi xem phim điện ảnh cậu không đi, chạy qua chỗ Lục Tiểu Xuyên chơi trò chơi, sau đó chơi không vui không phải là cậu xứng đáng nhận sao."
"Ngày hôm qua mình không phải đã nói xin lỗi cậu rồi sao."
"Không nhận lời xin lỗi!" Tống Tư Đình đẩy cậu ta ra, quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.
"Ai nha, cậu đừng tức giận mà." Thôi Triết thật là oán chết Lục Tiểu Xuyên, nếu không phải tại anh, cậu sẽ cãi nhau với Tư Đình sao:
"Mình mua đồ ăn vặt cho cậu để bồi tội nhé, cậu mau về chỗ ngồi ngồi đi."
"Thế này còn tạm được." Vừa nghe đến đồ ăn vặt, Tống Tư Đình hai mắt sáng lên.
Thôi Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, người thích đồ ăn, tương đối dễ dỗ.
"Bất quá cậu vừa mới nói Lục Tiểu Xuyên hôm nay không tới, cậu ta làm sao vậy?"
"Này cậu hỏi Trương Mộng Dao a, ai biết cậu ấy cùng Tiểu Xuyên nói gì đó, làm cho cậu ta trở về như bị trúng tà."
"Thôi Triết, cậu có câm miệng được không?" Mộng Dao bực bội nói.
"Được được được, mình câm miệng." Thôi Triết làm động tác giơ hai tay lên đầu hàng, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Tống Tư Đình: "Đình đình, cái kia, cậu giúp mình hỏi Trương Mộng Dao một chút, xem rốt cuộc cậu ấy đã làm gì mà Tiểu Xuyên biến thành như vậy."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
"Cậu tò mò cái này làm gì." Tống Tư Đình trừng cậu ta một cái: "Mình mới không giúp cậu hỏi, đó là chuyện riêng tư của Mộng Dao, cậu ấy không nghĩ nói cho cậu, cậu cũng đừng muốn biết."
"Thật là!"
Nhìn ghế dựa bên cạnh trống trơn, Mộng Dao trong lòng thấy trống rỗng.
Anh hôm nay không tới, là bởi vì cô sao.
Vì cái gì a, anh đối với mình là nghiêm túc sao, ngày hôm qua, cô nói vậy với anh, lúc sau, cô nhìn thấy biểu tình trên mặt anh tựa hồ không phải rất tốt.
Anh sao có thể đối với cô là nghiêm túc, anh rõ ràng đã có.
Haiz, có bạn gái.
Tại sao anh đã có bạn gái rồi, lại muốn cô làm bạn gái anh?
Trời a, Mộng Dao, Trương Mộng Dao, mày không thể lại suy nghĩ, đàn ông nơi nào cũng có, trên đời này không phải chỉ có Lục Tiểu Xuyên là đàn ông, huống hồ anh là tên tra nam, thích anh làm gì, không cần thích anh.
Không cần, thích, Lục Tiểu Xuyên!
Tốt nhất đời này đều đừng tới, cô đời này đều không nghĩ lại nhìn thấy anh.
Tên tra nam chết tiệt.
Lục Tiểu Xuyên ở nhà cả buổi sáng đều chơi trò chơi, nỗ lực suy nghĩ tập trung lại tinh thần, nhưng như thế nào cũng tập trung không được.
Trương Mộng Dao nói câu "Tôi không thích anh" không ngừng vang lên trong đầu anh, khiến anh hoàn toàn không chịu nổi.
Ném điều khiển trò chơi sang một bên, Lục Tiểu Xuyên cầm lấy quần áo treo ở trên giá mặc vào, chìa khóa cũng chưa cầm liền đi ra ngoài.
Không được, anh nhất định phải tìm cô hỏi rõ ràng.
Cô cũng có phản ứng khi ở chung với anh, nên không có khả năng cô không có tình cảm với anh, vậy tại sao cô lại nói như vậy, đem đoạn tình cảm này giết chết.
Anh hiểu Trương Mộng Dao, tuy rằng hay phát giận lên người anh, nhưng cô là người thiện lương. Khi anh bày tỏ, nếu cô có ý định cự tuyệt thì cũng sẽ dùng lời lễ phép để cự tuyệt, mà không phải ném xuống một câu liền trực tiếp chạy lấy người.
Vấn đề xuất hiện ở đâu, cô rõ ràng đã có chút thay đổi.
Anh cố ý đợi đến lúc cô đỏ mặt thì sẽ nói ra.
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì, cô đối với lời thổ lộ của anh hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu anh không nhìn lầm thì trong ánh mắt của cô còn mang theo một tia chán ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.