Chương 41
Mộc Thanh Dương
08/05/2021
Editor: Thiên Sứ
Beta: Trúc Phu
Lục Tiểu Xuyên giờ phút này đang ngồi ở trên giường trong chung cư, cố uống chén canh gà làm anh hết sức muốn phun ra ngoài.
Hai ngày này bị buộc ăn đủ loại đồ bổ, anh ăn nhiều đến nỗi cả người đều muốn hỏng mất, còn có mẹ của anh chẳng những chọn quần áo phẩm vị thật kém, trù nghệ càng là có thể nói là thảm họa, nào có canh gà cho nhiều muối như vậy, hại anh thiếu chút vừa cho vào miệng đã muốn phun ra ngoài.
"Mẹ, canh gà này uống khá ngon." Nhìn mẹ anh ngàn dặm xa xôi tới nơi này, cực cực khổ khổ nấu cho anh chén canh gà, anh cũng không đành lòng đi vạch trần bà, chỉ có thể dối lòng mà nói dối bà, nhưng là, anh không bệnh mà bị bắt ăn đến phát bệnh!
"Uống ngon sao? Được uống đi, ngày mai mẹ sẽ nấu mang tới cho con uống tiếp." Mẹ Lục nghe được lời khen, lập tức mặt mày hớn hở.
"......"
Tai nạn xe cộ phải nằm viện, tim đã ngừng đập rồi lại kỳ tích đập trở lại bình thường, nhìn như rất nghiêm trọng, nhưng chỉ có anh biết, bất quá là linh hồn anh xuất ra một thời gian, sau đó lại trở về chỗ cũ mà thôi.
Nhưng mẹ và Tiểu Bạch cũng không thấy vui mừng, dường như coi anh trở thành gấu trúc, là bảo vật quốc gia chi bảo mà bảo vệ, bây giờ, anh tựa như bị nhốt ở trong ngục, có chạy đằng trời.
Ngày đó ở bệnh viện tỉnh lại, anh mơ mơ màng màng nghe thấy bác sĩ nói về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khôi phục, sau đó lại ngủ tiếp, thời điểm tỉnh lại đã ở nhà.
Anh nhớ rất rõ ràng, lúc chiếc xe kia xông tới, là Trương Mộng Dao, không màng tất cả đẩy anh ra.
Ở thời khắc sống còn, cô cư nhiên không màng đến sự an toàn của chính mình, bảo vệ anh.
Điều này có phải đã chứng minh, cô đã thích anh, cô vì anh, mà có thể từ bỏ sinh mệnh chính mình.
Ngẫm lại, vừa vui mừng, lại vừa chua xót.
Tuy rằng đã tra được tin tức trên mạng, nói cô đã không có việc gì, nhưng anh vẫn lo lắng muốn đến bệnh viện xem, hai ngày trước căn bản một chút thể lực cũng không có, cử động một chút cũng rất khó, trải qua mấy ngày nay tĩnh dưỡng rốt cuộc khôi phục một ít, chờ chút nữa lừa mẹ anh về nhà, anh sẽ đi ra ngoài tìm Trương Mộng Dao.
Nghĩ nghĩ, canh gà đã được anh uống hết, Lục Tiểu Xuyên mặt không biểu tình. Thực tế nội tâm đã sóng cuộn biển gầm, anh không đưa chén cho mẹ Lục, nằm xuống, giả thành dáng vẻ hết sức mệt mỏi: "Mẹ, con có chút mệt, mẹ trở về đi, nơi này có Tiểu Bạch được rồi."
Mẹ Lục hết sức không yên lòng, lo lắng nói: "Như vậy sao được, thân thể con còn chưa có hoàn toàn khôi phục đâu, con không cần lo lắng cho ba con ở nhà không ai chăm sóc, ông ấy hai ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi mạt chược rồi, mẹ ở đây chăm sóc con thêm hai ngày nữa."
"Không cần không cần, con có Tiểu Bạch chăm sóc là được rồi."
"Hả?" Tiểu Bạch gặm quả táo, chân bắt chéo chơi di động, đầu cũng chưa nâng nói: "Tôi sao có thể chăm sóc cậu, vẫn là cô ở lâu mấy ngày đi."
"Tiểu Bạch, cậu như vậy không sợ tôi trừ tiền lương của cậu sao?" Lục Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười mỉm.
Tiểu Bạch ném xuống quả táo, vận động gân cốt, đứng dậy không nói hai lời đưa mẹ Lục đi ra ngoài: "Cô à, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt...... "
Nhìn mẹ đã đi ra ngoài cửa, Lục Tiểu Xuyên vội vàng đứng dậy mặc quần áo, Tiểu Bạch đưa mẹ anh trở về, trong chốc lát không thể về ngay được, bây giờ đi là vừa kịp lúc.
Đi tới cửa mới nhớ tới chính mình sốt ruột ngay cả di động và ví tiền cũng quên lấy, anh lại quay trở lại đi tìm.
Ngồi xe taxi đến bệnh viện, hỏi xem Mộng Dao ở phòng nào xong, anh liền chạy đến cửa thang máy, nôn nóng chờ thang máy.
Tống Tư Đình xách theo túi đựng hộp cơm đi vào thang máy, liếc mắt nhìn sang người đàn ông đứng cạnh mình một cái, đây không phải Lục Tiểu Xuyên sao.
"Tiểu Xuyên, cậu tới nơi này làm gì vậy?" Tống Tư Đình vỗ vỗ vai anh: "Tới thăm người bệnh sao."
"Tư Đình? Tôi tới thăm Trương Mộng Dao, cậu ở chỗ này chăm sóc cô ấy sao?" Lục Tiểu Xuyên hỏi.
"Cậu tới thăm Mộng Dao!" Tống Tư Đình đặc biệt giật mình nhìn anh: "Không phải năm cấp 3 cậu và Mộng Dao vẫn luôn như oan gia sao, hai người đều xem đối phương không vừa mắt, sao cậu lại đến thăm cậu ấy vậy?"
Lục Tiểu Xuyên đột nhiên không biết giải thích như thế nào với cô ấy, lúc bọn họ trở về, những ký ức sau khi xuyên không về quá khứ cũng chỉ có anh và Trương Mộng Dao hai người biết, Tư Đình đương nhiên sẽ không biết chuyện của anh cùng Mộng Dao, cũng không biết chuyện bọn họ ở bên nhau.
"Cái kia, cái kia." Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Đến thăm bạn học, nhìn thấy cô ấy ở trên bảng tin tức đã xảy ra chuyện, đúng lúc tiện đường nên ghé vào thăm."
"A, nguyên lai là như thế này, Tiểu Xuyên, nếu cậu có thể lại đây thăm Mộng Dao, hai người các cậu liền nhân cơ hội này giải hòa đi, rốt cuộc trôi qua nhiều năm như vậy, mình cũng hy vọng, lúc mình và Thôi Triết tổ chức hôn lễ, có thể nhìn thấy các cậu làm hòa với nhau."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Đúng vậy, anh mới nhớ ra, mấy ngày tới chính là hôn lễ của Tư Đình và Thôi Triết, xem ra di chứng của việc xuyên không vẫn còn đó, anh vẫn còn nghĩ rằng bọn họ vẫn còn mười mấy tuổi.
"Ừm, bất quá cậu, quá mấy ngày tới sẽ kết hôn, không vội chuẩn bị hôn lễ sao, sao còn có thời gian rảnh đến chăm sóc Mộng...... Trương Mộng Dao thế?"
"Hôn lễ có Thôi Triết lo rồi, vẫn là thân thể Mộng Dao tương đối quan trọng, cậu ấy xảy ra chuyện, mình cũng không có tâm tư chuẩn bị hôn lễ, lại nói thân thể Mộng Dao nhanh hồi phục, bằng không hôn lễ của mình sẽ không có phù dâu rồi."
Khi đó Thôi Triết kêu anh làm phù rể trong hôn lễ của cậu ta, anh vừa nghe nói phù dâu là Trương Mộng Dao, liền trực tiếp cự tuyệt, cũng không biết Thôi Triết có tìm được phù rể không, hiện tại anh thật ra rất vui lòng hỗ trợ, vừa lúc trước tiên diễn tập một chút......
Nghĩ đến hình ảnh anh cùng Trương Mộng Dao kết hôn, Lục Tiểu Xuyên ngây ngô cười một mình.
"Tiểu Xuyên, sao cậu còn chưa vào?"
Nghe được giọng nói truyền đến, Lục Tiểu Xuyên hoàn hồn, Tống Tư Đình đang đứng ở bên trong thang máy vẫy tay với anh: "Mau vào đi."
"Ừm."
Đi đến cửa phòng bệnh, cách cửa kính nhìn thấy Trương Mộng Dao ngồi ở trên giường, an an tĩnh tĩnh đọc sách, khóe môi anh cong lên.
Cô xem ra vẫn ổn.
"Tư Đình." Anh ngăn cô ấy lại đang có ý muốn tiến vào: "Đưa cơm cho tôi đi, cậu đi về trước, tôi có lời muốn nói với cậu ấy."
"Cậu không phải là tới tìm Mộng Dao cãi nhau chứ?" Tư Đình nắm chặt hộp cơm trong tay không buông: "Không được, Mộng Dao hiện tại rất yếu, cậu không thể kích thích cậu ấy."
Lục Tiểu Xuyên trong lòng siêu cấp bội phục sức tưởng tượng của Tống Tư Đình, anh buồn cười nói: "Tôi còn không biết cậu ấy là người bệnh hay sao, tôi là tới tìm cậu ấy giải hòa, cậu không phải nói hy vọng ở trong hôn lễ của cậu nhìn thấy chúng tôi chung sống hoà bình sao, cho chúng tôi không gian riêng để nói chuyện không được sao?"
"Vậy được rồi, cậu ngàn vạn lần không được kích thích Mộng Dao." Tư Đình không yên tâm lại dặn dò một chút, mới đưa hộp cơm cho anh.
Lục Tiểu Xuyên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, người trên giường chuyên chú đọc sách, không có chú ý tới anh.
Anh im lặng tới gần, vốn dĩ muốn dọa cô một cái, nhưng ai biết tâm tình đang rất tốt, anh lại nhịn không được cười một cái, bứt dây động rừng.
Mộng Dao cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ, bằng không sao Lục Tiểu Xuyên lại đột ngột đứng ở trước mắt cô.
Cô ngồi ngốc, duỗi tay véo chính mình một cái. Không thể tưởng tượng nói: "Đây không phải là mơ sao."
"Đương nhiên không phải." Lục Tiểu Xuyên thấy cô như vậy trong lòng đột nhiên hơi nhói, cô tỉnh lại không có anh ở bên, cũng không có tới thăm cô, cô nhất định sẽ thất vọng và đau lòng, không chừng còn sẽ miên man suy nghĩ lung tung.
"Anh cái đồ đại hỗn đản này." Mộng Dao cầm lấy gối đầu ném qua.
Cô vẫn là luyến tiếc làm tổn thương anh, trên bàn có cái ly cô không lấy nó ném anh, mà cố tình cầm một cái gối đầu không có lực công kích ném qua.
"Ừm, anh là người xấu, anh hỗn đản, anh ngu ngốc, anh có bệnh." Lục Tiểu Xuyên đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô: "Em đánh anh đi, anh sẽ không đánh trả."
"Đánh anh em còn ngại tay đau đấy." Mộng Dao kéo tay lùi về sau, Lục Tiểu Xuyên lại nắm càng chặt hơn.
Anh bắt lấy tay cô, đặt lên tim: "Anh rất nhớ em."
Trái tim nhẹ nhàng nảy lên một nhịp, bởi vì cô mà trái tim đập rộn ràng.
Hành động như vậy, so với mấy lời âu yếm thì càng làm cho cô mặt đỏ tai hồng.
"Em cũng rất nhớ anh." Cô ngọt ngào đáp lại.
- ----------
Beta: Trúc Phu
Lục Tiểu Xuyên giờ phút này đang ngồi ở trên giường trong chung cư, cố uống chén canh gà làm anh hết sức muốn phun ra ngoài.
Hai ngày này bị buộc ăn đủ loại đồ bổ, anh ăn nhiều đến nỗi cả người đều muốn hỏng mất, còn có mẹ của anh chẳng những chọn quần áo phẩm vị thật kém, trù nghệ càng là có thể nói là thảm họa, nào có canh gà cho nhiều muối như vậy, hại anh thiếu chút vừa cho vào miệng đã muốn phun ra ngoài.
"Mẹ, canh gà này uống khá ngon." Nhìn mẹ anh ngàn dặm xa xôi tới nơi này, cực cực khổ khổ nấu cho anh chén canh gà, anh cũng không đành lòng đi vạch trần bà, chỉ có thể dối lòng mà nói dối bà, nhưng là, anh không bệnh mà bị bắt ăn đến phát bệnh!
"Uống ngon sao? Được uống đi, ngày mai mẹ sẽ nấu mang tới cho con uống tiếp." Mẹ Lục nghe được lời khen, lập tức mặt mày hớn hở.
"......"
Tai nạn xe cộ phải nằm viện, tim đã ngừng đập rồi lại kỳ tích đập trở lại bình thường, nhìn như rất nghiêm trọng, nhưng chỉ có anh biết, bất quá là linh hồn anh xuất ra một thời gian, sau đó lại trở về chỗ cũ mà thôi.
Nhưng mẹ và Tiểu Bạch cũng không thấy vui mừng, dường như coi anh trở thành gấu trúc, là bảo vật quốc gia chi bảo mà bảo vệ, bây giờ, anh tựa như bị nhốt ở trong ngục, có chạy đằng trời.
Ngày đó ở bệnh viện tỉnh lại, anh mơ mơ màng màng nghe thấy bác sĩ nói về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khôi phục, sau đó lại ngủ tiếp, thời điểm tỉnh lại đã ở nhà.
Anh nhớ rất rõ ràng, lúc chiếc xe kia xông tới, là Trương Mộng Dao, không màng tất cả đẩy anh ra.
Ở thời khắc sống còn, cô cư nhiên không màng đến sự an toàn của chính mình, bảo vệ anh.
Điều này có phải đã chứng minh, cô đã thích anh, cô vì anh, mà có thể từ bỏ sinh mệnh chính mình.
Ngẫm lại, vừa vui mừng, lại vừa chua xót.
Tuy rằng đã tra được tin tức trên mạng, nói cô đã không có việc gì, nhưng anh vẫn lo lắng muốn đến bệnh viện xem, hai ngày trước căn bản một chút thể lực cũng không có, cử động một chút cũng rất khó, trải qua mấy ngày nay tĩnh dưỡng rốt cuộc khôi phục một ít, chờ chút nữa lừa mẹ anh về nhà, anh sẽ đi ra ngoài tìm Trương Mộng Dao.
Nghĩ nghĩ, canh gà đã được anh uống hết, Lục Tiểu Xuyên mặt không biểu tình. Thực tế nội tâm đã sóng cuộn biển gầm, anh không đưa chén cho mẹ Lục, nằm xuống, giả thành dáng vẻ hết sức mệt mỏi: "Mẹ, con có chút mệt, mẹ trở về đi, nơi này có Tiểu Bạch được rồi."
Mẹ Lục hết sức không yên lòng, lo lắng nói: "Như vậy sao được, thân thể con còn chưa có hoàn toàn khôi phục đâu, con không cần lo lắng cho ba con ở nhà không ai chăm sóc, ông ấy hai ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi mạt chược rồi, mẹ ở đây chăm sóc con thêm hai ngày nữa."
"Không cần không cần, con có Tiểu Bạch chăm sóc là được rồi."
"Hả?" Tiểu Bạch gặm quả táo, chân bắt chéo chơi di động, đầu cũng chưa nâng nói: "Tôi sao có thể chăm sóc cậu, vẫn là cô ở lâu mấy ngày đi."
"Tiểu Bạch, cậu như vậy không sợ tôi trừ tiền lương của cậu sao?" Lục Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười mỉm.
Tiểu Bạch ném xuống quả táo, vận động gân cốt, đứng dậy không nói hai lời đưa mẹ Lục đi ra ngoài: "Cô à, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cậu ta thật tốt...... "
Nhìn mẹ đã đi ra ngoài cửa, Lục Tiểu Xuyên vội vàng đứng dậy mặc quần áo, Tiểu Bạch đưa mẹ anh trở về, trong chốc lát không thể về ngay được, bây giờ đi là vừa kịp lúc.
Đi tới cửa mới nhớ tới chính mình sốt ruột ngay cả di động và ví tiền cũng quên lấy, anh lại quay trở lại đi tìm.
Ngồi xe taxi đến bệnh viện, hỏi xem Mộng Dao ở phòng nào xong, anh liền chạy đến cửa thang máy, nôn nóng chờ thang máy.
Tống Tư Đình xách theo túi đựng hộp cơm đi vào thang máy, liếc mắt nhìn sang người đàn ông đứng cạnh mình một cái, đây không phải Lục Tiểu Xuyên sao.
"Tiểu Xuyên, cậu tới nơi này làm gì vậy?" Tống Tư Đình vỗ vỗ vai anh: "Tới thăm người bệnh sao."
"Tư Đình? Tôi tới thăm Trương Mộng Dao, cậu ở chỗ này chăm sóc cô ấy sao?" Lục Tiểu Xuyên hỏi.
"Cậu tới thăm Mộng Dao!" Tống Tư Đình đặc biệt giật mình nhìn anh: "Không phải năm cấp 3 cậu và Mộng Dao vẫn luôn như oan gia sao, hai người đều xem đối phương không vừa mắt, sao cậu lại đến thăm cậu ấy vậy?"
Lục Tiểu Xuyên đột nhiên không biết giải thích như thế nào với cô ấy, lúc bọn họ trở về, những ký ức sau khi xuyên không về quá khứ cũng chỉ có anh và Trương Mộng Dao hai người biết, Tư Đình đương nhiên sẽ không biết chuyện của anh cùng Mộng Dao, cũng không biết chuyện bọn họ ở bên nhau.
"Cái kia, cái kia." Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Đến thăm bạn học, nhìn thấy cô ấy ở trên bảng tin tức đã xảy ra chuyện, đúng lúc tiện đường nên ghé vào thăm."
"A, nguyên lai là như thế này, Tiểu Xuyên, nếu cậu có thể lại đây thăm Mộng Dao, hai người các cậu liền nhân cơ hội này giải hòa đi, rốt cuộc trôi qua nhiều năm như vậy, mình cũng hy vọng, lúc mình và Thôi Triết tổ chức hôn lễ, có thể nhìn thấy các cậu làm hòa với nhau."
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Đúng vậy, anh mới nhớ ra, mấy ngày tới chính là hôn lễ của Tư Đình và Thôi Triết, xem ra di chứng của việc xuyên không vẫn còn đó, anh vẫn còn nghĩ rằng bọn họ vẫn còn mười mấy tuổi.
"Ừm, bất quá cậu, quá mấy ngày tới sẽ kết hôn, không vội chuẩn bị hôn lễ sao, sao còn có thời gian rảnh đến chăm sóc Mộng...... Trương Mộng Dao thế?"
"Hôn lễ có Thôi Triết lo rồi, vẫn là thân thể Mộng Dao tương đối quan trọng, cậu ấy xảy ra chuyện, mình cũng không có tâm tư chuẩn bị hôn lễ, lại nói thân thể Mộng Dao nhanh hồi phục, bằng không hôn lễ của mình sẽ không có phù dâu rồi."
Khi đó Thôi Triết kêu anh làm phù rể trong hôn lễ của cậu ta, anh vừa nghe nói phù dâu là Trương Mộng Dao, liền trực tiếp cự tuyệt, cũng không biết Thôi Triết có tìm được phù rể không, hiện tại anh thật ra rất vui lòng hỗ trợ, vừa lúc trước tiên diễn tập một chút......
Nghĩ đến hình ảnh anh cùng Trương Mộng Dao kết hôn, Lục Tiểu Xuyên ngây ngô cười một mình.
"Tiểu Xuyên, sao cậu còn chưa vào?"
Nghe được giọng nói truyền đến, Lục Tiểu Xuyên hoàn hồn, Tống Tư Đình đang đứng ở bên trong thang máy vẫy tay với anh: "Mau vào đi."
"Ừm."
Đi đến cửa phòng bệnh, cách cửa kính nhìn thấy Trương Mộng Dao ngồi ở trên giường, an an tĩnh tĩnh đọc sách, khóe môi anh cong lên.
Cô xem ra vẫn ổn.
"Tư Đình." Anh ngăn cô ấy lại đang có ý muốn tiến vào: "Đưa cơm cho tôi đi, cậu đi về trước, tôi có lời muốn nói với cậu ấy."
"Cậu không phải là tới tìm Mộng Dao cãi nhau chứ?" Tư Đình nắm chặt hộp cơm trong tay không buông: "Không được, Mộng Dao hiện tại rất yếu, cậu không thể kích thích cậu ấy."
Lục Tiểu Xuyên trong lòng siêu cấp bội phục sức tưởng tượng của Tống Tư Đình, anh buồn cười nói: "Tôi còn không biết cậu ấy là người bệnh hay sao, tôi là tới tìm cậu ấy giải hòa, cậu không phải nói hy vọng ở trong hôn lễ của cậu nhìn thấy chúng tôi chung sống hoà bình sao, cho chúng tôi không gian riêng để nói chuyện không được sao?"
"Vậy được rồi, cậu ngàn vạn lần không được kích thích Mộng Dao." Tư Đình không yên tâm lại dặn dò một chút, mới đưa hộp cơm cho anh.
Lục Tiểu Xuyên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, người trên giường chuyên chú đọc sách, không có chú ý tới anh.
Anh im lặng tới gần, vốn dĩ muốn dọa cô một cái, nhưng ai biết tâm tình đang rất tốt, anh lại nhịn không được cười một cái, bứt dây động rừng.
Mộng Dao cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ, bằng không sao Lục Tiểu Xuyên lại đột ngột đứng ở trước mắt cô.
Cô ngồi ngốc, duỗi tay véo chính mình một cái. Không thể tưởng tượng nói: "Đây không phải là mơ sao."
"Đương nhiên không phải." Lục Tiểu Xuyên thấy cô như vậy trong lòng đột nhiên hơi nhói, cô tỉnh lại không có anh ở bên, cũng không có tới thăm cô, cô nhất định sẽ thất vọng và đau lòng, không chừng còn sẽ miên man suy nghĩ lung tung.
"Anh cái đồ đại hỗn đản này." Mộng Dao cầm lấy gối đầu ném qua.
Cô vẫn là luyến tiếc làm tổn thương anh, trên bàn có cái ly cô không lấy nó ném anh, mà cố tình cầm một cái gối đầu không có lực công kích ném qua.
"Ừm, anh là người xấu, anh hỗn đản, anh ngu ngốc, anh có bệnh." Lục Tiểu Xuyên đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô: "Em đánh anh đi, anh sẽ không đánh trả."
"Đánh anh em còn ngại tay đau đấy." Mộng Dao kéo tay lùi về sau, Lục Tiểu Xuyên lại nắm càng chặt hơn.
Anh bắt lấy tay cô, đặt lên tim: "Anh rất nhớ em."
Trái tim nhẹ nhàng nảy lên một nhịp, bởi vì cô mà trái tim đập rộn ràng.
Hành động như vậy, so với mấy lời âu yếm thì càng làm cho cô mặt đỏ tai hồng.
"Em cũng rất nhớ anh." Cô ngọt ngào đáp lại.
- ----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.