Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 64: "Cậu rất sợ tôi và Lục Yên chia tay?"

Xuân Phong Lựu Hỏa

08/04/2022

Trong phòng, Giản Dao và Lục Trăn hai người quả thật sắp đánh nhau rồi.

Thể lực của hai người không tệ, Lục Trăn lưng gấu eo ong đương nhiên càng hơn một bậc, dễ như trở bàn tay liền chế ngự được "con mèo rừng" này, đặt cô trên giường, sau đó đưa tay tóm quần jean của cô.

Giản Dao bối rối lúng túng, chân dùng sức giẫm đạp, vững vàng trúng "chỗ yếu kém" của Lục Trăn, Lục Trăn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã xuống giường, cong lưng, che lấy "chỗ yếu kém", đau đến sắc mặt tím lại.

"Em quá độc ác rồi."

Giản Dao biết mình đạp chỗ đó đối với con trai mà nói là cơn đau cấp mười, cô đau lòng lại chột dạ, đứng dậy xem xét tình hình của anh: "Có được hay không, muốn đi bệnh viện không."

Lục Trăn thừa dịp bất ngờ, hai chân kẹp lấy eo cô, khẽ móc xuống dưới người, một tay bắt lấy hai cổ tay cô, đặt trên đỉnh đầu, vững vàng cùm cô gái lại, một cái tay khác rơi trên chỗ dây kéo quần của cô.

Giản Dao phẫn nộ nói: "Anh lừa em!"

"Không có lừa em, thật sự rất đau."

Nhưng anh tạm thời bất chấp cơn đau, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.

"Anh đã nói không ép em." Cô kịch liệt thở hổn hển, vội vàng nói: "Anh đã đồng ý rồi, được thể nuốt lời!"

"Khi đó em không nói muốn ở bên cạnh anh, càng không nói sau khi ở bên nhau còn con mẹ nó động một chút lại muốn chia tay! Cho nên là em nuốt lời trước, không trách anh được."

Giản Dao dường như thật sự sợ hãi, hoảng hốt, đau khổ cầu xin anh: "Lục Trăn, không chia, không chia còn không được à."

"Em sợ như vậy sao?"

Khóe mắt Giản Dao đều chảy ra nước mắt ướt át rồi, cô dùng sức gật đầu, lại lắc đầu, cắn chặt môi dưới.

Đây là bí mật cô chôn sâu nơi đáy lòng, là bộ phận mà cô tự ti nhất yếu đuối nhất....

Tay Lục Trăn rơi trên khóa kéo của cô nhưng từ đầu đến cuối không dám kéo xuống.

Giản Dao đã hoàn toàn từ bỏ vùng vẫy, cô không còn sức lực, cũng không còn lòng dạ nữa, quay mặt đi: "Lục Trăn, anh muốn xem thì xem đi, xem xong thì cút, đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt em nữa."

Cô không muốn lại nhìn thấy ánh mắt căm ghét ruồng bỏ đó... đời này đều không muốn, cho dù khiến cô cô độc cả đời.

Lục Trăn không hề động, Giản Dao cũng bắt đầu nhẹ nhàng nức nở, nước mắt rơi ra.

Mặc kệ con gái bình thường sáng sủa hoặc hung hăng cỡ nào, lúc rơi nước mắt đều là một dáng vẻ, tủi thân lại điềm đạm đáng yêu.

Lục Trăn chậm rãi buông lỏng tay cô, thả cô ra, sau đó nằm sấp lên, dùng tay áo ở cổ tay từng chút một nhẹ lau nước mắt của cô.

"Không khóc không khóc, xin lỗi em, không nhìn nữa, xin lỗi em."

Giản Dao xưa nay không khóc, mặc kệ gặp chuyện lớn cỡ nào cũng không khóc, nhưng hôm nay Lục Trăn bắt nạt cô đến khóc rồi.

Lục Trăn nhìn dáng vẻ rơi nước mắt của cô, trái tim đều sắp bị vò nát, áy náy không thể giết chết chính mình.

"Xin lỗi bảo bối, anh xin lỗi."

Anh không ngừng nói xin lỗi cô: "Bảo bối, đừng khóc, nếu không em đánh anh mấy lần trút giận đi."

Giản Dao cũng không muốn dáng vẻ khóc sướt mướt này, cô xoay người sang chỗ khác, hít hít mũi, giọng ồm ồm: "Hèn."

Lục Trăn hèn, thật vất vả mới hung hăng một lần liền bắt nạt cho cô khóc, anh chỉ có thể nhận mình hèn.

Giản Dao không khóc nữa, nằm trên giường, vành mắt hồng hồng, nhìn vết nứt trên trần nhà... ngẩn người.

Lục Trăn cùng cô nằm trên giường, duỗi thẳng khuỷu tay để đầu cô gối lên.

Hai người náo loạn trận này đều không còn sức lực gì nữa, nằm trên giường nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.

"Giản Dao, trước kia anh vẫn cảm thấy em rất ngầu, giống như cơn gió." Anh lẩm bẩm nói: "Thật đó, em quả thật sống thành dáng vẻ mà anh muốn, anh rất sùng bái em."

"Hiện tại có phải hơi thất vọng không." Cô nghiêng người sang, nhìn khuôn mặt anh: "Em đã nói rồi, em không phải như anh nghĩ, em chỉ là một cô gái vô cùng bình thường."

Bình thường lại tự ti, chỉ dốc sức che giấu...

"Không thất vọng." Lục Trăn cũng nghiêng đầu sang, đối mặt với cô: "Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, so với Tiểu Yên càng đặc biệt hơn, hiểu không."

Đôi mắt xinh đẹp kia giờ phút này tràn đầy dịu dàng, rất ít rất ít... có thể thấy được dáng vẻ dịu dàng như nước như thế của tên đại ngốc này.

Anh tiến tới, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Giản Dao: "Dao Dao, anh sẽ chăm sóc em cả đời."

*

Lục Yên đưa thẻ ngân hàng cho Thẩm Quát, nhưng mà số điện thoại lại là số của cô, cho nên chỉ cần có khoản tiền dùng vào việc khác, Lục Yên đều sẽ biết.

Thẩm Quát lấy ba ngàn tệ tiền học phí, trừ cái đó ra thì chưa từng đụng tới một đồng tiền.

Lục Yên trực tiếp đưa cả tấm thẻ cho anh, trên cơ bản chẳng khác nào tuyên bố "Tiền em kiếm được anh tùy ý dùng, tùy ý tiêu".

Thẩm Quát cũng không như cô mong muốn.

Anh là người kiêu ngạo lại tự tôn như vậy, ngay cả phúc lợi sinh viên nghèo của trường anh cũng không cần, kiên trì xin khoản vay sinh viên tương lai có thể trả lại.



Nếu là người khác bỗng dưng đưa một số tiền lớn cho anh, anh làm sao có thể chấp nhận.

Chỉ bởi vì người đó là Lục Yên, so với cái mà anh gọi là kiêu ngạo tự tôn thì anh càng không muốn phụ lòng cô.

Có thể giải quyết vấn đề học phí thì Lục Yên đã rất yên tâm rồi.

Thẩm Quát có suy nghĩ của mình, số tiền đó anh có cần hay không, dùng như thế nào... Lục Yên cũng sẽ không hỏi đến và can thiệp vào nữa, đây là chừng mực của cô.

...

Buổi chiều tĩnh mịch, ánh nắng phủ xuống lá cây nhãn thơm ngoài phòng học.

Trong tay Thẩm Quát nắm một cây bút bi nước, viết xuống giấy trắng hai chữ "Thư ngỏ".

Khớp xương ngón tay anh có lực, dưới ánh mặt trời, móng tay trắng ngần trong suốt, trăng lưỡi liềm no đủ.

Anh nghiêm túc viết xong một phần thư ngỏ rời khỏi nhóm đề tài, gấp kỹ cất vào trong cặp sách, chuẩn bị sau khi hết giờ học đưa cho giáo sư Lý.

Nhóm đề tài để Tào Chí Đạt làm nhóm trưởng, việc bọn họ muốn làm, và việc Thẩm Quát mong muốn làm, khác nhau rất xa.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

(Câu này có một số cách hiểu như sau:

1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.

2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.

3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được. VD: bác nông dân thì chỉ biết nói chuyện về lúa ngô khoai sắn, anh thợ sửa xe thì chỉ biết nói chuyện về bu-gi bu-lông ốc vít, 2 người ngồi với nhau không có tiếng nói chung, không thể đàm đạo được.)

Nhóm đề tài của giáo sư Lý là nổi tiếng nhất trong học viện, cũng là đoàn đội có thực lực nhất, hàng năm đều có thể lấy được không ít giải thưởng trong ngoài nước, cuối kỳ còn được cộng điểm.

Rời khỏi nhóm đề tài này cũng là quyết định của Thẩm Quát sau khi cân nhắc lợi hại, đắn đo suy nghĩ.

Anh mới đại học năm hai, còn hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Hai năm này, tất cả phí tổn học phí của anh, kế sinh nhai của anh, còn có chuyện yêu đương của anh... đều bày trước mắt, hoàn cảnh khó khăn chân thực.

Cho nên chuyện này cũng đã định trước nghiên cứu và phương hướng của anh.... Khác với những bè phái áo cơm không lo này trong học viện, anh muốn làm phần mềm có thể kiếm tiền, đồng thời có thể nhanh chóng kiếm được tiền, anh muốn làm ra thứ hùa theo thị trường.

Giáo sư Lý tỏ vẻ khá tiếc nuối với sự rời đi của Thẩm Quát, nhưng cũng đồng thời tôn trọng lựa chọn của anh.

Thẩm Quát từ văn phòng đi ra, đi ngang qua chỗ rẽ cầu thang, nghe thấy mấy chàng trai trong nhóm đề tài đang xì xầm về chuyện anh sắp rời đi.

Anh lập tức dừng bước chân lại.

"Thẩm Quát đi rồi, đề tài của chúng ta làm sao bây giờ."

"Không có cậu ta còn không làm được sao?"

"Công việc nền tảng chương trình đều là cậu ta đang làm, lần này cậu ta đi, lượng công việc của chúng ta liền..."

"Chuyện này vẫn chưa phải phiền phức nhất, không phải đề tài của chúng ta phải tham gia cuộc thi lập trình TXPC vào học kỳ sau sao, cậu ta cũng báo danh, nếu cậu ta tự làm, vậy coi như trở thành đối thủ cạnh tranh với chúng ta, chúng ta có thể cạnh tranh qua cậu ta sao?"

Tào Chí Đạt dựa vào bên tường vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng: "Sợ cái gì, chúng ta cũng làm sắp xong rồi, nó bắt đầu từ số không, một mình thì làm được cái rắm gì!"

Đám con trai thở phào nhẹ nhõm: "Nói cũng đúng."

"Ôi, nhóm trưởng, cậu nói xem Thẩm Quát làm rất tốt, tại sao phải rời đi?"

Khóe miệng Tào Chí Đạt lạnh lùng cong lên: "Còn không phải bởi vì lần trước ông đây bác bỏ phương án của nó sao, nó làm mấy thứ đồ lòe loẹt đó, cái gì mà thú cưng ảo, những trang phục giả lập sáng lấp lánh đó... mấy thứ mà con gái thích, vốn không lên được mặt bàn."

"Tớ nghe nói tuần trước khoa học kỹ thuật Viễn Đạt ra mắt một kiểu thú cưng ảo của bọn họ, hình như... bán rất được."

Tào Chí Đạt cuộn quyển sách, dùng sức gõ gõ lên đầu chàng trai kia: "Tiền rơi vào trong mắt cậu rồi, bán được thì có ích gì, cái rắm cũng không có, hứng thú thấp kém."

Chàng trai kia uất ức xoa xoa đầu.

"Ôi, đúng rồi, không phải cậu ta không được học bổng sao, tháng trước cậu ta đóng học phí rồi, tiền ở đâu ra, có phải bán chương trình kiếm tiền không?"

"Chắc chắn rồi, nếu không thì tiền của cậu ta ở đâu ra."

"Bà mẹ nói, thật là giỏi."

...

Khóe miệng Thẩm Quát khinh thường giương lên, nói tới nói lui vẫn là không lách ra khỏi chữ "tiền" này. Đối với những tên dối trá này mà nói, Thẩm Quát đã sớm nhìn thấu rồi.

Ngoài miệng thì ngôn từ chính nghĩa mà chỉ trích, những cái được gọi là lý tưởng "cao thượng", xem tiền tài như cặn bã, trên thực tế chẳng qua là lấy cớ thực lực không đủ mà thôi.

Thẩm Quát quay người, không nghĩ tới đâm đầu đụng vào mày rậm mắt to của tên đại ngốc nào đó.

Anh giật nảy mình.

Lục Trăn ngồi trên tay vịn cầu thang, khóe môi nhếch lên ý cười, vỗ vỗ vai anh, khẽ nói ---

"Quát Quát cậu đúng là trung tâm vòng xoáy tin đồn, chỗ nào cũng có cậu."



Thẩm Quát mặc kệ anh ta, quay người bước đi, đám Tào Chí Đạt sau lưng tiếp tục nói ---

"Bán chương trình cái gì, trước đó nó đều làm việc cho chúng ta, đâu có chương trình cho nó bán."

"Vậy cậu ta lấy tiền ở đâu để đóng học phí?"

"Ăn cơm bao rồi." Tào Chí Đạt cười lạnh: "Nghe nói đều là tiền của bạn gái nó, ngay cả ăn cơm cũng là bạn gái nó tính tiền đấy."

"Chính là bạn gái minh tinh phú nhị đại kia của cậu ta!"

Trong lòng đám con trai ghen ghét đố kị, rốt cuộc không kiềm chế được nữa, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe ---

"Thật là buồn nôn."

"Dựa vào con gái thì tính là gì..."

"Làm trai bao chứ sao."

Lục Trăn thấy tay Thẩm Quát siết thành nắm đấm, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp..."

Anh ta trực tiếp nhảy từ trên cầu thang xuống, nhảy đến giữa đám con trai, đưa tay nắm chặt cổ áo Tào Chí Đạt, một quyền làm hỏng một nửa mắt kính gọng vàng của hắn.

"Lục Trăn... cậu... cậu làm gì vậy!" Tào Chí Đạt đột nhiên không kịp chuẩn bị, sách trong tay rơi xuống đất.

Lục Trăn nắm chặt cổ áo hắn, chống hắn bên tường, giọng nói hung ác: "Trong cái miệng không sạch sẽ của mày nói cái gì!"

"Tôi, tôi lại không nói cậu!"

"Người đàn ông mà cô gái nhà tao thật vất vả mới xoay chuyển được, nếu mày làm mất đi của con bé, ông đây sẽ để mày chết!"

Anh ta cầm sách dưới đất lên, xét nát trang bìa trong, sau đó vò thành viên nhét vào trong miệng Tào Chí Đạt, nóng nảy nói: "Còn nói lời ong tiếng ve về Thẩm Quát nữa, ông đây sẽ để mày ăn cả quyển sách."

Anh ta nói xong lời này, xoay người nắm cánh tay Thẩm Quát, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hai người lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi dãy phòng học, Thẩm Quát dừng bước, Lục Trăn cũng dừng theo.

Thẩm Quát nghiêng đầu, khóe miệng bỗng nhiên giương lên.

Lục Trăn thấy anh cười thì trên lưng nổi lên một lớp da gà: "Bị người ta châm chọc mà cậu còn cười được."

Mắt Thẩm Quát hơi cong, nhìn về phía anh ta: "Cậu rất sợ tôi và Lục Yên chia tay?"

"Cậu, cậu đừng nghĩ lung tung! Tôi chỉ là..." Chỉ là không muốn thấy dáng vẻ khó chịu như vậy của con bé nữa.

Làm bố, Lục Trăn cảm thấy mình có thể vì con gái mà làm bất cứ chuyện gì.

Mọi thứ cô muốn, Lục Trăn đều có thể giúp cô lấy được, dù cho cô muốn sao trên trời, Lục Trăn cũng có thể vì cô mà hái xuống, thế nhưng...

Duy chỉ có chuyện tình cảm là anh ta bất lực...

Lúc trước anh ta thật sự hận không thể bắt cóc Thẩm Quát, trói lại đưa đến bên cạnh cô, tặng cho cô, chỉ cần cô có thể hài lòng, có thể cười.

Trải qua một lần... liền không muốn có lần thứ hai, mọi thứ Lục Yên thích, bao gồm cả đàn ông, Lục Trăn đều muốn cố gắng bảo vệ cho cô.

"Thẩm Quát, cậu đừng để ý người khác nói thế nào, một trái tim của Lục Yên đều đặt trên người cậu, đừng bởi vì những nhận định thế tục này mà phụ lòng con bé..."

"Tôi chưa từng để trong lòng." Thẩm Quát ngắt lời anh ta, ngước mắt liếc nhìn dãy núi xanh ngắt phía xa xa, nhẹ như mây gió nói: "Trước kia, hiện tại, tất cả những đáng giá về tôi, những lời đồn vô căn cứ kia, tôi chưa từng để trong lòng một câu nào."

Lục Trăn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy cũng tốt, dù sao... tôi tin tưởng cậu chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt."

"Ừm."

Anh ta đi qua, vỗ vỗ vai Thẩm Quát: "Tôi không cảm thấy bất kỳ người đàn ông nào xứng với con bé, cậu cũng không xứng... nhưng con bé thích thì tôi cũng sẽ thích."

Anh ta và anh sát vai nhau mà đi qua, Thẩm Quát bỗng nhiên nói: "Xin lỗi cậu."

Dưới bóng cây, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi đến bóng cây lay động, phát ra tiếng xào xạc.

Lục Trăn cho rằng mình nghe nhầm, quay đầu lại nhìn về phía anh: "Cái gì?"

"Xin lỗi cậu." Thẩm Quát thu con ngươi, từng câu từng chữ, trầm giọng nói: "Tôi nợ cậu ba chữ này."

Lục Trăn bỗng nhiên có chút được chiều ý mà sợ, lắp bắp nói: "Vì sao?"

"Vì mọi thứ trước kia."

Trước kia anh bắt nạt anh ta, làm tổn thương anh ta, căm hận anh ta... mà trong lòng Thẩm Quát rõ ràng, Lục Trăn mới là người vô tội nhất.

"Không đòi hỏi sự tha thứ của cậu." Thẩm Quát đưa tay ra với anh ta, trong con ngươi đen nhánh có ánh sáng kiên định: "Nhưng từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em của tôi."

Giống như mùa hè ve kêu ồn ào kia, mới gặp không bao lâu, Lục Trăn mang theo ý cười xán lạn nói với anh --- sau này sẽ là anh em.

Lục Trăn có chút được đối tốt mà sợ, vươn tay cầm chặt tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook