Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
Chương 85: (PN 5): HÔN TRỘM
Xuân Phong Lựu Hỏa
08/04/2022
Lục Trăn gần như sắp bị Giản Dao thuyết phục rồi, một mình anh ở trên ban công chịu đựng gió lạnh thổi hai tiếng đồng hồ, suy nghĩ thật lâu.
Cuối cùng, anh nện bước chân nặng nề lên tầng, đi xem một chút xem Lục Yên ngủ chưa.
Đánh cược một lần, nếu như giờ phút này cô chưa ngủ, anh liền nói cho cô biết toàn bộ chân tướng; nếu như ngủ rồi, vậy thì tất cả, đời này anh cũng sẽ không nhắc lại.
Nếu như lúc này không nói, có lẽ Lục Trăn đời này cũng sẽ không có can đảm để nói nữa.
Cửa phòng của Lục Yên không đóng, đèn đêm êm dịu lờ mờ từ trong khe cửa lộ ra.
Lục Trăn đang muốn đưa tay gõ cửa, chợt nghe tiếng cô nhóc hít hơi, còn có tiếng lục đục nhỏ vụn ----
"Hóa ra... chỉ bởi vì giống."
"Lục Yên, mày thật sự là cái đồ đầu đất."
"Đồ ngu!"
Có đôi khi cô sẽ nhập vai nói chuyện với tấm gương, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, Lục Trăn ở cửa cũng nghe không ra, cô rốt cuộc có phải là khóc hay không.
Nhưng bàn tay chuẩn bị muốn gõ cửa của anh, cuối cùng vẫn để xuống...
Lý trí làm bố cuối cùng làm anh chiến thắng tình cảm.
Phải, rất nhiều năm trước, thật sự anh từng nói, không làm loại bố "Bố vì tốt cho con" kia, nhưng thời điểm đó, chính anh cũng là thằng nhóc chưa trưởng thành.
Giản Dao nói anh càng lúc càng giống bố mẹ mình, thật ra không phải, chỉ là trong mấy năm nay trong quá trình anh học cách thật sự làm bố, chậm rãi hiểu được bố mẹ mình mà thôi.
Con cái luôn cảm thấy mình đúng, bố mẹ và cả thế giới đều sai.
Trên thực tế cho tới bây giờ anh mới chính thức hiểu được Lục Giản, ông ấy không phải không yêu anh, ông ấy chỉ là đang dùng cách của mình để yêu anh, mà Lục Trăn cũng thừa nhận, mấy năm đó mình tuổi trẻ ngông cuồng, quả thật là khốn nạn.
Về phần Lục Yên, nếu cô có thể nhớ lại mọi thứ, anh tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu bất kỳ quyết định gì của cô, nếu như cô không nhớ ra, anh tuyệt đối sẽ không áp đặt những ký ức nặng nề này lên cô.
Anh muốn cô sinh hoạt, yêu đương giống như những cô gái bình thường.
*
Sáng sớm, Thẩm Quát đạp xe đạp xuất hiện ở cổng trường.
Nhưng anh còn chưa kịp đi vào đã bắt gặp Lục Trăn chờ đã lâu ở cửa ra vào.
"Kít" một tiếng phanh lại, anh một chân chạm đất, đón ánh nắng, híp mắt nhìn về phía Lục Trăn.
Lục Trăn cũng giơ tay lên, chào hỏi anh ----
"Hi."
Thấy nụ cười cực kỳ khó coi này của anh ta, Thẩm Quát không cần nghĩ cũng có thể đoán được mục đích đến đây của anh ta.
"Woa, rất ít thấy cậu đạp xe đạp, sao vậy, hôm nay tài xế nghỉ phép?"
Thẩm Quát thản nhiên nói: "Rèn luyện cơ thể."
"Không tệ nha, còn tới sân trường rèn luyện."
"Tôi đến tìm Lục Yên." Thẩm Quát rất thẳng thắn nghênh đón ánh mắt hoài nghi của anh ta: "Đêm qua cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, tôi không bắt máy, lại gọi lại, cô ấy tắt máy, có chút lo lắng."
"Thế này..."
Lục Trăn xoa xoa gáy: "Tối hôm qua con bé ngủ ở nhà, không có việc gì, sáng sớm liền về trường học rồi, hình như có lớp buổi sáng."
"Ừm."
Hai người kỳ dị mà lặng yên hơn mười giây, cuối cùng, Thẩm Quát mở miệng trước tiên ---
"Lục Trăn, có chuyện nói thẳng."
Lục Trăn cũng biết, tình cảm qua lại nhiều năm như vậy, không cần phải che che giấu giấu, dứt khoát nói ra: "Thẩm Quát, Tiểu Yên nhà chúng tôi gần đây rất thân thiết với cậu."
"Ừm."
"Con bé còn gọi cậu là anh Thẩm Quát?"
Khóe miệng Thẩm Quát giương lên, nhếch lên độ cong nhẹ nhàng: "Đúng."
Lục Trăn bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là làm loạn vai vế sao?"
"Không phải cậu đã sớm để cho tôi gọi 'bố' à."
"..."
Lục Trăn im lặng: "Đây không phải là tuổi trẻ không hiểu chuyện à."
"Cho nên, rốt cuộc muốn nói cái gì."
Lục Trăn hắng giọng một cái, nói ngay vào điểm chính: "Lục Yên không nhớ lại chuyện trước kia, cho nên hiện tại con bé là con gái tôi, là cháu gái của cậu."
Thẩm Quát không trả lời anh ta.
"Con bé không phải là Lục Yên kia."
Lục Trăn có chút cuống lên: "Con bé chỉ là con nhóc không biết gì cả, không phải là Lục Yên đã cùng chung hoạn nạn với cậu kia! Lục Yên đó đã đi rồi! Có thể cũng sẽ không trở lại nữa."
"Đừng nói nữa."
Thẩm Quát cắt ngang anh ta, cảm thấy lồng ngực giống như bị tách rời, vù vù để lọt gió.
Anh làm sao lại không biết, Tiểu Lục Yên không nhớ rõ mọi thứ, không phải là Lục Yên của anh.
Người con gái mà anh yêu đó, cô gái đã từng cứu anh ra khỏi vũng bùn, để anh lại bắt đầu thích thế giới này lại từ đầu, người yêu đã từng cùng chung hoạn nạn với anh, trong lúc anh chán nản nhất cũng chưa từng rời đi.
Tiểu Lục Yên không phải.
Lục Trăn nói tiếp: "Điều kiện của cậu vẫn rất tốt, Thẩm Quát, không phải tôi nịnh nọt cậu, với tình hình hiện nay của cậu, đứng ở đó không hề làm gì, con nhóc kia sẽ dễ yêu cậu như trở bàn tay, lòng dạ con bé rất đơn thuần, hơn nữa đang ở tuổi rất dễ dàng thích người khác."
Quả thực, Thẩm Quát nhìn ra được, Lục Yên đã thích anh rồi, thích xuất phát từ đáy lòng, trông thấy anh, mắt đều sẽ có ánh sao.
"Nhưng mà, bản thân cậu biết, chuyện này không thích hợp."
Lục Trăn thành khẩn nói: "Coi như tôi cầu xin cậu, Thẩm Quát, cậu buông tha con bé được không."
"Buông tha cô ấy."
Thẩm Quát bỗng nhiên cười, giống như lá khô lụn bại vào mùa thu, anh lui lại hai bước, con ngươi đen nhánh nhìn Lục Trăn: "Hơn mười năm khổ sở chờ đợi, chờ một người phụ nữ có thể mãi mãi sẽ không trở về, ai buông tha cho tôi?"
"Hơn mười năm nay, cậu chưa từng quấy rầy Tiểu Yên, tôi cảm ơn cậu, tôi cả đời này đều cảm ơn cậu..."
Nhưng không quấy rầy, có thể mãi mãi không quấy rầy hay không.
Câu nói này, Lục Trăn nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Anh ta không thể bắt nạt anh.
Đây là điều Lục Yên từng nói với anh ta --- Lục Trăn, bố mãi mãi không được phép bắt nạt Thẩm Quát, đây là nhà chúng ta nợ anh ấy.
Trong thời khắc Lục Trăn hoảng hốt, Thẩm Quát đã quay người, dắt xe đạp rời đi.
Lục Trăn nhìn bóng lưng thẳng tắp mà cô độc của anh biến mất trong sương trắng của tia nắng mai ngày xuân.
Anh ta biết, Thẩm Quát sẽ không tới nữa.
Trên thế giới này, không có bất cứ ai hy vọng cô tốt hơn Thẩm Quát.
*
Khoảng thời gian đó, Lục Yên phát hiện ra Thẩm Quát và cô không thân nữa, rõ ràng đã nói sẽ thường xuyên đến trường tìm cô đi chơi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tới.
Như vậy cũng tốt, Lục Yên cũng không có cách nào buông được chuyện dưới đáy lòng kia.
Vóc người của mình và người Thẩm Quát thích rất giống nhau.
Chẳng trách Thẩm Quát lại tốt với cô như vậy, chẳng trách Thẩm Quát lại nói, cô là em gái nhỏ của anh.
Tất cả cảm giác yêu đương khiến cô hoa mắt mộng mơ, những bong bóng hồng phấn tốt đẹp kia, hóa ra đều là bọt biển giả dối.
Cô chỉ là vật thay thế của người yêu đã qua đời của anh mà thôi.
Lục Yên là cô gái có tính khí, từ nhỏ đến lớn được ông bố Tổng giám đốc và người mẹ minh tinh của cô cưng chiều mà lớn lên, nào có bằng lòng trở thành vật thay thế của người khác.
Có đôi khi nghĩ tới, cũng sẽ không nhịn được mà uất ức lau nước mắt.
Cô quyết định không để ý tới Thẩm Quát nữa.
Buổi sáng cuối tuần, Lục Yên ở nhà ngủ nướng, nhưng mà rất nhanh liền bị Giản Dao gọi dậy, Giản Dao nấu canh, bảo Lục Yên đưa đến công ty cho Lục Trăn.
Lục Yên ngáp dài, uể oải mà nhìn Giản Dao luống cuống tay chân ở trong phòng bếp nấu canh.
Người mẹ thề sống chết không chạm vào nước mùa xuân này của cô, vậy mà đang nấu canh???
Lục Yên dựa nghiêng vào cạnh cửa phòng bếp, nhìn Giản Dao tư thế cứng nhắc cầm xẻng nấu ăn, sâu sắc cảm thấy mẹ của mình thích hợp làm người mẫu tạo hình hơn, phòng bếp không thích hợp với mẹ.
Giản Dao bận rộn một buổi sáng, một nồi canh móng heo sắc hương vị cũng không đầy đủ như thế, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt ----
"Đưa đến công ty cho bố con."
"Tại sao phải cố ý đưa canh cho bố chứ, công ty cũng không phải không có nhà ăn."
Giản Dao vòng qua Lục Yên: "Bảo con đi thì đi đi, nào có nói nhảm nhiều như vậy."
"Con... không muốn đi."
Lục Yên quay lưng lại, thấp giọng nói quanh co: "Không muốn đến công ty của bọn họ."
Không muốn nhìn thấy người đó.
Giản Dao hững hờ gẩy móng tay: "Thật là đáng tiếc, vòng tay kiểu mới của Pandore hồi trước người nào đó nhìn trúng, trong nước còn chưa ra thị trường, mẹ lúc đầu muốn bảo bố con lần sau đi công tác mang về cho con, thế nhưng người nào đó ngay cả canh cũng không muốn đưa cho anh ấy, mẹ thấy cái vòng tay này..."
"Đi đi đi!"
Lục Yên cầm hộp cơm lên ra cửa, dắt xe đạp chạy như bay về phía công ty Tinh Thần.
Người trong công ty cũng đã nhận biết Lục Yên rồi, cô vừa bước vào cửa lớn, nhân viên lễ tân lập tức chào đón: "Lục tiểu thư, cô đến tìm Thẩm tổng à."
"Không phải, tôi tới tìm..."
Chữ "bố" còn chưa nói xong, nhân viên lễ tân nói: "Thẩm tổng bệnh rồi, hai ngày nay đều không đi làm."
"Bệnh rồi?"
"Ừm, hôm kia hình như là uống nhiều quá, kỳ lạ, Thẩm tổng xưa nay không uống rượu, có thể là tiếp khách hàng uống nhiều mấy ly, tửu lượng của anh ấy vốn dĩ cũng không tốt."
Nhân viên lễ tân là người rất có ánh mắt, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Lục Yên: "Trợ lý Tần đến nhà anh ấy xem qua, nói là phát sốt rồi, hai ngày nay vẫn không đến công ty."
"A..."
Tay cầm hộp giữ nhiệt của Lục Yên nắm thật chặt, lúc này, Lục Trăn và mấy người đàn ông âu phục giày da đi ra từ trong thang máy, xem ra là đang muốn đi ăn cơm.
Trông thấy Lục Yên đứng ở quầy lễ tân, Lục Trăn lập tức đi tới, hỏi: "Con tới đây làm gì?"
Chắc hẳn Giản Dao vẫn chưa thông báo với anh.
"Con tới đưa canh cho bố, mẹ làm."
Vẻ mặt Lục Trăn hơi thả lỏng, lúc đầu cho rằng cô lại tìm Thẩm Quát đấy.
Lục Yên đưa hộp giữ nhiệt cho Lục Trăn, không nói lời nào, quay người đi ra ngoài, nhưng mà đi được hai bước, cô lại bất chấp khó khăn vòng trở lại.
Lục Trăn đang khoe khoang với đồng nghiệp: "Đây là canh tình yêu bà xã tôi nấu cho tôi."
Kết quả Lục Yên không nói lời nào cướp canh lại, xoay người chạy mất.
"Ôi, con nhóc này, con làm gì vậy!"
"Bố, đồ ăn hắc ám mẹ làm mà bố cũng dám ăn à! Ăn vào đau bụng rồi thì chiều hôm nay không có cách nào làm việc được, con... con giúp bố xử lý, lát nữa vẫn nói với mẹ là bố ăn rồi, không sót lại một miếng!"
Lục Trăn đuổi theo ra ngoài, cô nhóc leo lên xe đạp, bóng lưng biến mất ở cuối con đường ngô đồng.
"Con nhóc thối, tối về tính sổ với con!"
Lục Yên đạp xe, vòng qua mấy con đường, đi vào tiểu khu nơi Thẩm Quát ở.
Cô ôm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, do dự thật lâu, tay nhiều lần rơi lên cạnh cửa, cũng không có can đảm gõ xuống.
Phiền chết rồi!
Biết rất rõ là không nên tới, không nên đoái hoài đến anh, nhưng...
Cô chính là không khống chế nổi bản thân mình, không khống chế nổi suy nghĩ có phải anh bệnh rất nặng hay không, trong nhà lại không có người chăm sóc, một mình chắc chắn rất đáng thương.
Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng "Ding", Lục Yên thấp thỏm không yên nhanh chóng chạy đến cầu thang trốn đi.
Trong thang máy có một người phụ hơn ba mươi tuổi đi ra, đi giày bốt cao gót, mặc váy công sở, tóc xoăn rũ xuống vai, rất có khí chất.
Lục Yên nhận ra cô ấy, cô ấy là trưởng phòng phòng thị trường Âu Dương Nguyệt của công ty Tinh Thần, cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất có hương vị nhất mà công ty Tinh Thần bọn họ công nhận.
Mặc dù tuổi tác của cô ấy so với các cô gái mới vào công ty thì lớn hơn nhiều, nhưng một thân khí chất chín chắn tài trí này của cô ấy đều hạ thấp một đám con gái trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp trong công ty.
Cũng bởi vì bản thân điều kiện tốt, ánh mắt cũng rất cao, đương nhiên, cô ấy kiếm được cũng nhiều, cho nên đến nay vẫn độc thân.
Lục Yên nhận ra cô ấy, là bởi vì chuyện công tác mà cô ấy tới nhà tìm Lục Trăn, lúc đó, lời nói cử chỉ khéo léo của cô ấy để lại cho Lục Yên ấn tượng rất sâu sắc.
Cô ấy đi đến trước cửa nhà Thẩm Quát, hít sâu, chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng lấy can đảm gõ cửa.
Trong lòng Lục Yên "lộp bộp" một cái.
Bị người ta nhanh chân đến trước rồi.
Lục Yên không ngốc, nhìn ra được những động tác nhỏ này của Âu Dương Nguyệt đều xuất phát từ... căng thẳng.
Phụ nữ chỉ có đối mặt với người mình quan tâm, mới có thể biểu hiện ra tâm tình căng thẳng.
Ý tứ Âu Dương Nguyệt thầm mến Thẩm Quát rất rõ ràng.
Rất nhanh, cửa nhà mở ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia của Âu Dương Nguyệt lập tức phủ lên nụ cười ấm áp như gió xuân: "Thẩm tổng, nghe nói anh bệnh, em đến thăm, có thể vào không?"
Lục Yên trốn ở lối đi thoát hiểm, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của Âu Dương Nguyệt, không nhìn thấy Thẩm Quát, nhưng mà cô có thể nghe được tiếng của Thẩm Quát ----
"Chuyện công việc tất cả tìm Lục Trăn, hai ngày này tôi nghỉ phép."
Giọng nói của anh nặng nề hơn rất nhiều, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Âu Dương Nguyệt lắc lắc túi nilon trong tay, cười nói: "Đoán sai rồi, em là tới thăm bệnh."
Tuổi tác cô ấy mặc dù không lớn, nhưng học theo giọng điệu đáng yêu của các cô gái vẫn có chút không hài hòa, dù sao tình địch mờ nhạt* này của Lục Yên xem ra chính là làm bộ đáng yêu! (*: Gốc là 十八线情敌: tình địch tuyến 18 ý chỉ phụ phụ nhạt nhạt không đáng nói đến.)
Cô cũng sẽ không nói chuyện như vậy!
Thẩm Quát bình tĩnh nói: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng trong nhà rất lộn xộn, không tiện để cô vào nhà."
Âu Dương Nguyệt biết là sẽ vấp phải trắc trở, nhưng cô ấy vẫn không muốn từ bỏ: "Thẩm tổng, sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm, em rất lo lắng."
"Cảm vặt, không nghiêm trọng như vậy."
"Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ, ngã bệnh rồi cũng không thể ăn đồ ăn ngoài được, em có mua vịt, muốn hầm một nồi canh vịt cho anh."
Lục Yên có chút không vui, ý tứ từ chối của Thẩm Quát đều rõ ràng nhữ vậy, cô ấy còn nghe không hiểu sao.
Không, hiển nhiên cô ấy không phải nghe không hiểu, mà là làm bộ như nghe không hiểu...
Người đàn ông kim cương độc thân như Thẩm Quát, đừng nói là Âu Dương Nguyệt, trong công ty có người phụ nữ nào độc thân chưa từng nghĩ đến anh.
Lục Yên bĩu môi, cái chân không nghe lời thuận thế đá đá vách tường, lại không nghĩ rằng, một cái lon nước dưới chân cô không chú ý bị cô đá bay ra ngoài.
"Bang" một tiếng, lon nước lăn ra khỏi lối đi thoát hiểm, đánh vào trên vách tường lại bắn ngược trở về, vừa vặn rơi xuống trước mặt Âu Dương Nguyệt và Thẩm Quát.
Lục Yên:...
Cô chưa từng có bất cứ lúc nào thấy mình ngu xuẩn hơn hiện tại.
Âu Dương Nguyệt nhíu mày nhìn về phía lối đi thoát hiểm: "Ai ở đó?"
Lục Yên trốn ở cửa, phía sau lưng dính sát vách tường, nhắm chặt hai mắt, giả chết.
Má ơi, đừng qua đây! Đừng qua đây! Đừng qua đây!
Nếu để cho Âu Dương Nguyệt phát hiện ra cô, trở về cáo trạng với Lục Trăn, cô liền xong đời.
Chẳng qua là sau đó, quan trọng nhất... cô không muốn gây trò cười trước mặt tình địch.
Con ngươi đen nhánh của Thẩm Quát quét qua lối đi thoát hiểm một cái, dường như đoán được cái gì đó, nói với Âu Dương Nguyệt đang muốn qua đó kiểm tra tình hình: "Cô cần phải trở về đi."
"Thế nhưng Thẩm tổng..."
"Cô trốn việc tới à? Bấm thẻ chưa?"
"..."
Trong lòng Lục Yên yên lặng giơ ngón cái cho Thẩm Quát, người ta tốt bụng đến thăm hỏi anh, anh chất vấn người ta có phải trốn việc hay không.
"Mau về đi, thăm hỏi tôi không đưa vào thời gian làm việc, trừ tiền lương như thường."
Cả khuôn mặt của Âu Dương Nguyệt đều đỏ bừng, cô ấy làm sao không nghe ra sự từ chối rõ ràng trong lời nói của Thẩm Quát.
"Chẳng, chẳng lẽ lời đồn trong công ty đều là thật à?"
Cảm xúc của Âu Dương Nguyệt có chút không kiềm được: "Em... em vào công ty cũng sắp mười năm rồi, anh biết nhiều năm như vậy em vẫn luôn đối với anh..."
"Âu Dương, lời nên nói, mấy năm trước tôi đã từng nói rồi."
"Nhưng... em biết anh vẫn luôn có người mình thích, cũng biết người đó đã qua đời rồi, người sống mãi mãi không sánh bằng người đã chết..."
"Âu Dương, cô sai rồi, mặc kệ là người sống hay là người đã chết, cũng không sánh bằng vị trí của cô ấy trong lòng tôi."
Xương bả vai của Âu Dương Nguyệt run rẩy, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: "Em không so với cô ấy, thật đó, em sẵn lòng chờ, em... em thật sự thích anh. Nhưng... anh bây giờ lại thích người khác."
Thẩm Quát không nói một từ.
"Là... là bởi vì cô ấy trẻ hơn em sao?"
Thẩm Quát lắc đầu: "Tôi cũng không thích người khác, người yêu của tôi... từ đầu đến cuối chỉ có cô ấy."
Anh đã từng đồng ý với Lục Yên --- cô là duy nhất, duy nhất trong cuộc đời này.
Trong mắt mang theo ánh nước của Âu Dương Nguyệt dần dần có hy vọng: "Cho nên, lời đồn trong công ty đều... đều là giả, anh không thích con gái nhà Lục tổng, đúng không?"
Lục Yên dựa lưng vào vách tường, con ngươi đen nhánh đã dần dần tối tăm, tay níu chặt góc áo, mu bàn tay nổi lên gân mạch màu xanh nhạt.
Hai người phụ nữ đều đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Quát.
*
Đầu bậc thang, Lục Yên níu chặt góc áo mình, mắt cũng đỏ lên rồi.
Giọng nói nhàn nhạt khàn khàn của Thẩm Quát truyền đến: "Âu Dương, đừng chờ tôi."
"Anh vẫn chưa trả lời em!" Âu Dương Nguyệt đã hoàn toàn không cần hình tượng nữa, khóc đến mức giống như một cô gái vừa mới thất tình: "Anh nói đi, anh không thích cô gái Lục gia kia!"
"Tôi vẫn luôn tin tưởng, một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về, đây là lòng tin duy nhất để tôi sống tiếp.
Giọng nói của Thẩm Quát rất đau khổ, rất chua chát.
"Anh đừng lừa mình dối người nữa." Âu Dương Nguyệt ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi đầu thút thít: "Người đã chết rồi, người đã chết làm sao có thể quay về được, cô ấy cũng sẽ không quay về nữa."
"Sẽ quay về." Thẩm Quát kiên trì giống như đứa trẻ: "Cô ấy sẽ quay về."
"Vậy nếu như cô ấy không quay lại, anh phải làm sao, anh thật sự muốn giữ lại không trọn vẹn.... cứ như vậy sống hết đời?"
Thẩm Quát cụp mắt liếc nhìn người phụ nữ sụp đổ khóc lớn, con ngươi tối tăm hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng ---
"Nếu như cô ấy mãi mãi không quay về, vậy tôi sẽ đi chết."
Lục Yên nghe vậy thì như bị sét đánh,
Câu nói này anh nói bình tĩnh như thế...
Đương nhiên như thế.
Nếu đổi lại là bất cứ ai nói lời như vậy, đều sẽ cảm thấy buồn cười, bây giờ đều là thế kỷ hai mươi mốt rồi, loại lời nói vì tình yêu đi chết này, nghe thế nào cũng rất già mồm.
Thế nhưng Thẩm Quát nói ra lời như vậy, không già mồm, bởi vì...
Anh nghiêm túc.
Một người đàn ông làm bạn với sự cô độc, khổ sở chờ đợi hai mươi năm, anh nói như vậy, không ngạc nhiên chút nào.
Rốt cuộc, Âu Dương Nguyệt không khóc nữa.
Câu nói này của Thẩm Quát khiến cô ấy rốt cuộc ý thức được, mình mãi mãi không thể thay thế được người đó trong lòng anh, cho dù là người đó có lẽ mãi mãi không quay lại nữa.
Thẩm Quát không phải người đàn ông dối trá, loại đàn ông trong lòng chứa ánh trăng sáng nhưng vẫn kết hôn lập gia đình kia.
Cho dù Âu Dương Nguyệt nghĩ tới, thậm chí hy vọng anh có thể trở thành người đàn ông như thế, vậy thì... mình cuối cùng còn có chút hy vọng.
Nhưng anh không phải.
Rất nhiều năm trước Thẩm Quát đã từ chối cô ấy, chỉ là cô ấy không tin, cô ấy muốn thử một chút, muốn làm anh rung động...
Cho tới bây giờ, cô ấy sai rồi, sai vô cùng.
"Thẩm tổng, nhiều năm như vậy, làm phiền rồi." Âu Dương Nguyệt khom người thật sâu với anh, sau đó quay người chạy về trong thang máy.
Lục Yên đứng phía sau cửa của lối thoát hiểm, che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Cô có thể thật sự rõ ràng cảm nhận được sự bi thương của Âu Dương Nguyệt.
Rời xa người mình yêu, cầu mà không được... cuộc đời vô cùng đau khổ.
Có trời mới biết, Lục Yên mới quen biết anh mấy tháng.
Vì sao lại khó chịu như vậy.
Trái tim cô đau đến mức sắp co quắp lại rồi... trước kia không phải chưa từng yêu đương, thế nhưng chưa từng có cảm giác ghi lòng tạc dạ như vậy, thật giống như trái tim bị đao khoét một cái.
Tiếng bước chân trĩu nặng chầm chậm đi tới, trong lòng Lục Yên hoảng hốt, chạy trốn bán sống bán chết, kết quả bị một đôi bàn tay dùng sớm ôm trở lại.
Toàn bộ phía sau lưng cô va vào trong ngực cứng rắn của Thẩm Quát, đầu óc cô đều bị đụng bất tỉnh rồi.
"Em trốn ở đây làm gì?"
Lục Yên vùi mặt, liều mạng lắc đầu: "Đi, đi ngang qua, bây giờ em liền đi!"
Cô muốn chạy nhưng Thẩm Quát không buông tay, còn xách phía sau cổ áo cô lên: "Đi ngang qua lối thoát hiểm tầng sáu nhà anh?"
Lục Yên còn đang giãy giụa: "Anh... anh buông em ra trước đã."
Thẩm Quát buông lỏng Lục Yên ra, tay lại rơi xuống cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, giơ lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Bên trên lông mi rậm rạp vẫn còn có điểm nhỏ nước mắt, khóe mắt đỏ lên, cho dù cô cố gắng dằn xuống nhưng vẫn không nhịn được mà thút thít, vô cùng đáng thương.
Mi tâm của Thẩm Quát nhăn lại, buông cô ra ---: "Khóc rồi?"
Lục Yên cố chấp lại bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, dùng ống tay áo xoa xoa mắt: "Mới không có đâu, bị gió thổi."
Thẩm Quát không nói gì, con ngươi đen nhánh ngắm nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô phát cáu, giống như suy nghĩ trong lòng mình đều không chạy khỏi ánh mắt anh, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu cô.
"Vì sao khóc."
"Mới... mới không nói cho anh biết đâu."
Thẩm Quát bỗng nhiên nắm chặt bờ vai cô: "Có phải em nhớ tới cái gì rồi không?"
"Nhớ tới cái gì? Nhớ tới anh nói không giữ lời cũng không tới tìm em sao."
Lời này cô nói đến mức có chút oán hận, vô cùng uất ức.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Thẩm Quát tản đi, cô chưa nhớ ra.
Giọng nói của anh đình trệ, không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Lục Yên cũng hận không thể bóp chết chính mình, thật là không có tiền đồ, rõ ràng là mình không muốn để ý đến anh, làm sao lại ngược lại thành anh có lỗi với cô rồi.
"Anh xin lỗi Tiểu Yên..."
"Em biết, anh bận bịu, Thẩm tổng là người bận rộn."
Lục Yên không biết là mình xảy ra chuyện gì, cái loại giọng điệu chua chát này trong lời nói quả thật không nên quá rõ ràng.
Cảm xúc của Thẩm Quát hoàn hoãn đi rất nhiều, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, anh không nhịn được liền muốn vui vẻ, dù là lúc này cô không nhớ rõ gì cả.
"Chúng ta phải luôn đứng ở lối thoát hiểm nói chuyện đến tối sao?" Anh hỏi.
"Em... phải đi rồi."
Cô còn chưa nói hết lời liền bị Thẩm Quát kéo vào trong nhà.
"Ôi, cái người này, làm sao lại như vậy..."
"Anh bị bệnh rồi." Thẩm Quát nói như chuyện đương nhiên: "Anh rất đói, không còn sức lực nấu cơm, em nghĩ cách đi."
Lục Yên cảm nhận được bàn tay nắm chặt mình của Thẩm Quát, cái này con mẹ nó còn nói là không còn sức lực?
"Vừa rồi rõ ràng có người đuổi người muốn nấu cơm cho mình đi." Lục Yên đứng ở cạnh cửa lẩm bẩm: "Vì sao không cho cô ấy vào nhà."
"Bởi vì anh để cô ấy vào nhà thì người nào đó cũng chỉ có thể đứng bên ngoài khóc."
Lục Yên biết anh đang châm chọc cô, giậm chân một cái: "Ai muốn khóc! Anh đừng xem thường người ta, em mới không khóc đâu!"
Cô là người cầm lên được buông xuống được, sẽ không vì đàn ông mà thương tâm rơi lệ, khiến cho mình vô cùng nhếch nhác.
Thẩm Quát nằm lên ghế sô pha, yếu ớt ôm gối đệm: "Tiểu Yên, anh thật sự rất mệt, cả ngày cũng chưa ăn gì."
Lục Yên đánh giá Thẩm Quát, anh mặc một bộ đồ ở nhà na ná màu đen, nhìn qua toàn thân trên dưới đều rất bình thường, cùng với hình tượng âu phục giày da bình thường ở công ty của anh hoàn toàn là không giống nhau.
Thẩm Quát của lúc này càng có hơi thở sinh hoạt, tương đối mà nói thì cũng nhẹ nhàng hơn, nhất là....
Giọng điệu nói chuyện của anh, giống như làm nũng, thoáng cái liền làm trái tim Lục Yên mềm nhũn rồi.
Có đôi khi, Lục Yên thật sự cảm thấy, Thẩm Quát là khắc tinh của cô, gặp được anh, tính nết kiêu căng được nuôi mấy chục năm của mình, mất ráo.
Cô bắt đầu hèn mọn, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, thậm chí là bắt đầu trốn tránh, cũng không dám nói đến một chút xíu liên quan tới người yêu trước kia của anh...
Sợ, giống như Âu Dương Nguyệt bị anh từ chối, ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng không có.
Thích một người, vốn là một chuyện hèn mọn đến tận trong xương.
Lục Yên thở dài một tiếng, đi qua, đưa tay kiểm tra trán của anh, nóng hổi.
"Đều sốt thành như vậy rồi!" Cô kinh ngạc thốt lên: "Anh uống thuốc hạ sốt chưa?"
Thẩm Quát chỉ chỉ một đống đơn thuốc trên bàn: "Ở đó, nhìn không rõ chữ nữa, em xem giúp anh."
Lục Yên:...
Bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt, anh thậm chí cũng chưa mở ra, Lục Yên nhanh chóng dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, cho anh uống thuốc, lại mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Trên mặt nước canh chân giò đậu tương nóng hôi hổi hiện ra giọt dầu sáng lấp lánh, mùi thơm xông vào mũi.
Lục Yên dùng muỗng nhỏ nhúng canh nếm thử, phát hiện ra không hề khó ăn như trong tưởng tượng, tài nấu nướng của bà mẹ nhà mình có tiến bộ rồi.
Thẩm Quát ngửi được mùi thơm, mở mắt ra, ngồi dậy: "Em quả nhiên là đến thăm anh."
Lục Yên lập tức giải thích: "Mới không phải đâu! Em đưa cơm cho bố, đi... đi ngang qua chỗ này của anh thôi."
Lời nói đến mức chẳng có tí sức mạnh nào.
Thẩm Quát không làm khó dễ cô, chỉ nhàn nhạt cười, hỏi: "Em làm?"
"Mới không phải, tay nghề của mẹ em."
"Em muốn hạ độc chết anh?"
"Này!"
Lục Yên cười đánh anh một cái: "Miệng đừng có hèn như vậy."
"Anh nhớ mấy năm trước Lục Trăn viêm ruột vào bệnh viện, cũng bởi vì ăn món mẹ em làm nên mới bị."
"Lần đó là ngoài ý muốn." Lục Yên đưa thìa cho anh: "Em nếm rồi, không có vấn đề gì."
Thẩm Quát không nhận lấy thìa, nói ra: "Không còn sức lực."
"Sức lực ăn cơm cũng không có à?"
"Ừm." Anh nhíu mày nhìn qua cô: "Không còn sức lực."
"Không còn sức lực thì đừng ăn nữa."
Thẩm Quát lập tức giữ chặt cô, nói: "Bình thường loại tình huống này, con gái không phải mềm mại nói 'Vậy em đút cho anh' sao."
"Anh nghĩ thì hay lắm!"
Thẩm Quát cười cười, ngồi xếp bằng, cầm lấy thìa ăn một miếng nhỏ, cau mày nói: "Khó ăn."
"Có ăn là không tệ rồi, còn ghét bỏ."
Thật là khó hầu hạ.
Thẩm Quát có vẻ thật sự đói bụng rồi, ăn cạn sạch sẽ, Lục Yên chăm sóc anh một lần nữa nằm lại trên ghế sô pha.
Bây giờ đã ăn cơm rồi, thuốc có tác dụng, đầu óc Thẩm Quát mê man, mắt cũng sắp không mở ra được nữa.
Lục Yên đi đến bên cửa sổ, kéo toàn bộ màn cửa che nắng, trong phòng lập tức lâm vào trong màu sắc ấm áp trầm tối, rất thích hợp để ngủ.
Trên người Thẩm Quát phủ một tấm thảm nhỏ, che phần bụng lại, ánh mắt anh nửa mở nửa khép, hỏi Lục Yên: "Em phải đi rồi sao?"
"Ừm, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, hy vọng tỉnh lại là có thể hạ sốt rồi."
"Nếu như không hạ sốt thì làm sao bây giờ."
"Vậy anh tiếp tục uống thuốc đi!"
Thẩm Quát bị bệnh dường như lại quay về là đứa trẻ, tùy hứng nói với Lục Yên: "Có thể uống sai."
Lục Yên ngồi trên mặt thảm bên bàn trà, chia gói thuốc nhỏ ra từng viên từng viên, nói: "Mỗi lần anh uống một túi là được rồi, sẽ không uống sai."
"Vậy cũng có thể sẽ quên mất."
Lục Yên nhíu mày nhìn về phía anh: "Cố ý gây sự đúng không."
Ót của Thẩm Quát gối lên gối dựa của ghế sô pha, híp đôi mắt hẹp dài, chây lười liếc nhìn cô: "Ừm."
"Nhanh ngủ đi."
"Không ngủ."
Lục Yên đi qua, dùng ngón tay vạch lên da mắt anh, ép anh nhắm mắt lại: "Nhanh ngủ đi!"
"Không!"
Anh ngược lại thật sự là bắt đầu tính khí trỗi dậy: "Ông đây ngủ rồi là em liền đi."
"Em luôn luôn phải đi, em lại không thể luôn ở lại nhà anh."
Trái tim của Thẩm Quát giống như bị gai nhọn đâm trúng, trong nháy mắt đó, sự bi thương dời núi lấp biển đồng loạt hội tụ trong lồng ngực anh.
Bàn tay nắm chặt cô của anh bỗng nhiên buông lỏng ra.
Luôn phải đi...
Cô chính là sau khi anh ngủ, rời khỏi anh.
Mà ròng rã thời gian nửa năm từ ngày đó trở đi, Thẩm Quát đã mất đi giấc ngủ, mỗi đêm mở to mắt đến bình minh.
Sau này dựa vào thuốc mới miễn cưỡng ngủ một lúc, chứng mất ngủ ròng rã thế này đã náo loạn nhiều năm rồi.
Lục Yên thấy sắc mặt anh không bình thường, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Thẩm Quát lại lần nữa nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Không được đi."
"Hả?"
"Anh không cho phép em đi."
"Anh này..."
Thật là bá đạo.
"Lục Yên, ở lại bên cạnh anh." Anh dùng lực cầm cổ tay nhỏ bé của của cô, rất dùng sức rất dùng sức, bóp đến mức làn da cô cũng trắng bệch rồi.
Lục Yên cảm thấy Thẩm Quát hơn phân nửa là bị sốt cho cháy hỏng đầu óc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ không có cảm giác an toàn như vậy của anh, cho dù trong lòng cô còn để ý, giờ phút này cũng không nỡ buông anh ra.
Thích một người chính là như vậy, biết rất rõ trong lòng của anh có người khác, nhưng vẫn sẽ không nhịn được muốn đối tốt với anh, nhìn thấy anh vẫn sẽ hân hoan vui sướng, trông thấy anh đau lòng, mình cũng sẽ muốn rơi nước mắt; trông thấy anh cười lên, sao đầy trời đều sẽ lấp lánh.
Thật là không có tiền đồ.
Lục Yên mềm mại nói: "Anh Thẩm Quát, anh yên tâm ngủ đi, em rất định sẽ không rời đi."
Em nhất định sẽ không rời khỏi anh giống như cô ấy.
Thẩm Quát rốt cuộc yên lòng nhắm mắt lại, những vẫn không buông bàn tay nắm cô ra.
Lục Yên tùy ý để cho anh cầm.
Cô biết chỉ bởi vì mình giống người anh thích, anh mới có thể đối với mình cực kỳ khác biệt, Lục Yên cảm thấy tan nát cõi lòng, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng.
Nếu như không phải bởi vì như thế, chỉ sợ mình cũng sẽ giống như chị Âu Dương Nguyệt, bị anh đuổi đi.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của anh dần dần trở nên sâu hơn, dường như ngủ say rồi.
Lục Yên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ngũ quan cứng rắn ưỡn lên, một trái tim cũng trở nên mềm mại giống như vải bông.
Cô xích lại gần mặt anh, nhìn đôi môi mỏng như dao, liếm liếm môi của mình.
Trước kia lúc cô yêu đương sau lưng bố, chưa từng có xúc động muốn hôn bạn trai, Giản Dao nói vậy thì con vốn không phải thật sự yêu đương, nhiều lắm chính là muốn tìm con trai chơi với con mà thôi.
Thích một người, chính là tại mọi thời khắc muốn chạm vào người đó, hôn người đó, thậm chí muốn... người đó.
Lục Yên hiện tại thật sự rất muốn hôn anh, cô chậm rãi đưa mặt tới, giống như ăn vụng trái cấm, dừng lại trên môi anh chốt lát.
Trái tim nhảy "bang bang", cô cuối cùng vẫn không dám hôn môi, thế là nụ hôn này rơi vào phần da bên cạnh miệng.
Thế nhưng cô cũng không biết, nhiều năm mất ngủ khiến thần kinh Thẩm Quát trở nên rất yếu đuối, cô đụng một cái lên da thịt anh, anh lập tức bừng tỉnh, mở mắt.
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn thấy Lục Yên nhắm chặt hai mắt, dán vào mặt anh, chăm chú hôn anh.
Tay của Thẩm Quát thuận thế đè xuống sau gáy cô, đầu khẽ dời, dùng sức đè một cái ---
Lục Yên đột nhiên không kịp chuẩn bị, đã bị anh khuấy động những gì thuần khiết rồi.
"!!!"
Miệng Thẩm Quát hôn vô cùng thuần thục, thuần thục mở ra, thuần thục dây dưa...
"Yên tay mơ" nhận được loại huấn luyện có chiều sâu này, toàn bộ đầu óc "Ầm" một tiếng, nổ tung.
Tay Thẩm Quát rơi xuống vòng eo nhỏ như trăng lưỡi liềm của cô, thần trí của Lục Yên rốt cuộc tỉnh táo lại, liền đẩy Thẩm Quát ra, bởi vì quán tính mà chính cô cũng ngã ngồi trên mặt thảm.
"Anh... anh bỉ ổi!" Cô dùng mu bàn tay che miệng, oán hận mà nhìn Thẩm Quát, vừa tức giận vừa uất ức: "Lưu manh!"
Thẩm Quát nhìn cô thật sâu, lại bắt cô tới, lần này trực tiếp đè xuống ghế sô pha.
Lục Yên lần này thật sự sợ hãi: "Anh làm cái gì vậy, anh muốn làm gì!"
Thẩm Quát nâng mặt của cô, si mê ngắm nhìn cô, từng tiếng gọi tên của cô: "Tiểu Yên, em rốt cuộc cũng quay lại rồi..."
Lục Yên dùng sức giãy giụa, hô lớn: "Anh nhìn cho rõ, em là Lục Yên, em... cũng không phải người kia của anh!"
Thẩm Quát nắm lấy tay cô, sờ đến bên cạnh cổ của cô, lúc này Lục Yên mới phát hiện, bên cạnh cổ của anh có một hình xăm không quá rõ ràng, mặc dù mực nước đã nhạt đi nhưng mơ hồ có thể nhìn ra, là hình dạng một đóa hoa hồng.
"Em cũng có, đây là chứng cứ."
"Chứng cứ gì?"
"Chứng cứ em yêu anh."
Anh nói xong lời này, "Rào" một tiếng, mở áo của cô ra.
"Này, anh..."
Lục Yên đưa tay che lại, Thẩm Quát cũng đã không còn làm hành động tiếp theo nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm xương quai xanh trắng nõn của cô.
Phía dưới xương quai xanh, một lớp da thịt trắng nõn thật mỏng, không có gì cả.
Thẩm Quát nhìn xương quai xanh của cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Làm sao lại không có..."
Nước mắt của Lục Yên rỉ ra, thuận theo khóe mắt rơi vào trong tóc: "Em vốn cũng không phải là cô ấy, anh... anh bắt nạt người ta."
Anh bắt nạt cô rồi.
Thẩm Quát như bị sét đánh, lập tức đứng dậy từ trên người cô, từ trước đến nay chưa từng tâm hoảng ý loạn như vậy, anh bị sốt đến hồ đồ rồi.
Lục Yên uất ức vô cùng, không phải uất ức bởi vì bị anh ức hiếp, mà là thích một người lại bị phụ lòng, khóc nức nở nhỏ giọng biến thành thút thít lớn tiếng.
"Em muốn về nhà."
Cô khóc, qua loa gài cúc áo lại, quay người chạy về phía cạnh cửa.
Thẩm Quát lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, xin lỗi em Lục Yên, anh xin lỗi..."
Anh lòng dạ rối bời, liên tiếp nói hơn mười lần "Xin lỗi".
"Đừng đi." Anh vùi mặt vào trong tóc sau gáy cô, hít sâu: "Tiểu Yên, đừng rời xa anh."
Lục Yên cảm nhận được sự run rẩy của anh, mở to hai mắt: "Thẩm Quát, em không phải là Âu Dương Nguyệt, trong mắt em không chứa nổi một hạt cát, nếu anh không cho em được một tình yêu hoàn chỉnh, em sẽ không..."
"Anh cho em."
Lục Yên cho rằng mình nghe lầm, toàn thân cứng ngắc.
Anh ghé vào bên tai cô, nói nghiêm túc: "Anh sẽ quên đi quá khứ."
Nếu như em đã quên rồi, vậy thì anh cũng sẽ quên...
"Chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu."
Cuối cùng, anh nện bước chân nặng nề lên tầng, đi xem một chút xem Lục Yên ngủ chưa.
Đánh cược một lần, nếu như giờ phút này cô chưa ngủ, anh liền nói cho cô biết toàn bộ chân tướng; nếu như ngủ rồi, vậy thì tất cả, đời này anh cũng sẽ không nhắc lại.
Nếu như lúc này không nói, có lẽ Lục Trăn đời này cũng sẽ không có can đảm để nói nữa.
Cửa phòng của Lục Yên không đóng, đèn đêm êm dịu lờ mờ từ trong khe cửa lộ ra.
Lục Trăn đang muốn đưa tay gõ cửa, chợt nghe tiếng cô nhóc hít hơi, còn có tiếng lục đục nhỏ vụn ----
"Hóa ra... chỉ bởi vì giống."
"Lục Yên, mày thật sự là cái đồ đầu đất."
"Đồ ngu!"
Có đôi khi cô sẽ nhập vai nói chuyện với tấm gương, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, Lục Trăn ở cửa cũng nghe không ra, cô rốt cuộc có phải là khóc hay không.
Nhưng bàn tay chuẩn bị muốn gõ cửa của anh, cuối cùng vẫn để xuống...
Lý trí làm bố cuối cùng làm anh chiến thắng tình cảm.
Phải, rất nhiều năm trước, thật sự anh từng nói, không làm loại bố "Bố vì tốt cho con" kia, nhưng thời điểm đó, chính anh cũng là thằng nhóc chưa trưởng thành.
Giản Dao nói anh càng lúc càng giống bố mẹ mình, thật ra không phải, chỉ là trong mấy năm nay trong quá trình anh học cách thật sự làm bố, chậm rãi hiểu được bố mẹ mình mà thôi.
Con cái luôn cảm thấy mình đúng, bố mẹ và cả thế giới đều sai.
Trên thực tế cho tới bây giờ anh mới chính thức hiểu được Lục Giản, ông ấy không phải không yêu anh, ông ấy chỉ là đang dùng cách của mình để yêu anh, mà Lục Trăn cũng thừa nhận, mấy năm đó mình tuổi trẻ ngông cuồng, quả thật là khốn nạn.
Về phần Lục Yên, nếu cô có thể nhớ lại mọi thứ, anh tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu bất kỳ quyết định gì của cô, nếu như cô không nhớ ra, anh tuyệt đối sẽ không áp đặt những ký ức nặng nề này lên cô.
Anh muốn cô sinh hoạt, yêu đương giống như những cô gái bình thường.
*
Sáng sớm, Thẩm Quát đạp xe đạp xuất hiện ở cổng trường.
Nhưng anh còn chưa kịp đi vào đã bắt gặp Lục Trăn chờ đã lâu ở cửa ra vào.
"Kít" một tiếng phanh lại, anh một chân chạm đất, đón ánh nắng, híp mắt nhìn về phía Lục Trăn.
Lục Trăn cũng giơ tay lên, chào hỏi anh ----
"Hi."
Thấy nụ cười cực kỳ khó coi này của anh ta, Thẩm Quát không cần nghĩ cũng có thể đoán được mục đích đến đây của anh ta.
"Woa, rất ít thấy cậu đạp xe đạp, sao vậy, hôm nay tài xế nghỉ phép?"
Thẩm Quát thản nhiên nói: "Rèn luyện cơ thể."
"Không tệ nha, còn tới sân trường rèn luyện."
"Tôi đến tìm Lục Yên." Thẩm Quát rất thẳng thắn nghênh đón ánh mắt hoài nghi của anh ta: "Đêm qua cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, tôi không bắt máy, lại gọi lại, cô ấy tắt máy, có chút lo lắng."
"Thế này..."
Lục Trăn xoa xoa gáy: "Tối hôm qua con bé ngủ ở nhà, không có việc gì, sáng sớm liền về trường học rồi, hình như có lớp buổi sáng."
"Ừm."
Hai người kỳ dị mà lặng yên hơn mười giây, cuối cùng, Thẩm Quát mở miệng trước tiên ---
"Lục Trăn, có chuyện nói thẳng."
Lục Trăn cũng biết, tình cảm qua lại nhiều năm như vậy, không cần phải che che giấu giấu, dứt khoát nói ra: "Thẩm Quát, Tiểu Yên nhà chúng tôi gần đây rất thân thiết với cậu."
"Ừm."
"Con bé còn gọi cậu là anh Thẩm Quát?"
Khóe miệng Thẩm Quát giương lên, nhếch lên độ cong nhẹ nhàng: "Đúng."
Lục Trăn bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là làm loạn vai vế sao?"
"Không phải cậu đã sớm để cho tôi gọi 'bố' à."
"..."
Lục Trăn im lặng: "Đây không phải là tuổi trẻ không hiểu chuyện à."
"Cho nên, rốt cuộc muốn nói cái gì."
Lục Trăn hắng giọng một cái, nói ngay vào điểm chính: "Lục Yên không nhớ lại chuyện trước kia, cho nên hiện tại con bé là con gái tôi, là cháu gái của cậu."
Thẩm Quát không trả lời anh ta.
"Con bé không phải là Lục Yên kia."
Lục Trăn có chút cuống lên: "Con bé chỉ là con nhóc không biết gì cả, không phải là Lục Yên đã cùng chung hoạn nạn với cậu kia! Lục Yên đó đã đi rồi! Có thể cũng sẽ không trở lại nữa."
"Đừng nói nữa."
Thẩm Quát cắt ngang anh ta, cảm thấy lồng ngực giống như bị tách rời, vù vù để lọt gió.
Anh làm sao lại không biết, Tiểu Lục Yên không nhớ rõ mọi thứ, không phải là Lục Yên của anh.
Người con gái mà anh yêu đó, cô gái đã từng cứu anh ra khỏi vũng bùn, để anh lại bắt đầu thích thế giới này lại từ đầu, người yêu đã từng cùng chung hoạn nạn với anh, trong lúc anh chán nản nhất cũng chưa từng rời đi.
Tiểu Lục Yên không phải.
Lục Trăn nói tiếp: "Điều kiện của cậu vẫn rất tốt, Thẩm Quát, không phải tôi nịnh nọt cậu, với tình hình hiện nay của cậu, đứng ở đó không hề làm gì, con nhóc kia sẽ dễ yêu cậu như trở bàn tay, lòng dạ con bé rất đơn thuần, hơn nữa đang ở tuổi rất dễ dàng thích người khác."
Quả thực, Thẩm Quát nhìn ra được, Lục Yên đã thích anh rồi, thích xuất phát từ đáy lòng, trông thấy anh, mắt đều sẽ có ánh sao.
"Nhưng mà, bản thân cậu biết, chuyện này không thích hợp."
Lục Trăn thành khẩn nói: "Coi như tôi cầu xin cậu, Thẩm Quát, cậu buông tha con bé được không."
"Buông tha cô ấy."
Thẩm Quát bỗng nhiên cười, giống như lá khô lụn bại vào mùa thu, anh lui lại hai bước, con ngươi đen nhánh nhìn Lục Trăn: "Hơn mười năm khổ sở chờ đợi, chờ một người phụ nữ có thể mãi mãi sẽ không trở về, ai buông tha cho tôi?"
"Hơn mười năm nay, cậu chưa từng quấy rầy Tiểu Yên, tôi cảm ơn cậu, tôi cả đời này đều cảm ơn cậu..."
Nhưng không quấy rầy, có thể mãi mãi không quấy rầy hay không.
Câu nói này, Lục Trăn nghẹn trong cổ họng, không nói ra được.
Anh ta không thể bắt nạt anh.
Đây là điều Lục Yên từng nói với anh ta --- Lục Trăn, bố mãi mãi không được phép bắt nạt Thẩm Quát, đây là nhà chúng ta nợ anh ấy.
Trong thời khắc Lục Trăn hoảng hốt, Thẩm Quát đã quay người, dắt xe đạp rời đi.
Lục Trăn nhìn bóng lưng thẳng tắp mà cô độc của anh biến mất trong sương trắng của tia nắng mai ngày xuân.
Anh ta biết, Thẩm Quát sẽ không tới nữa.
Trên thế giới này, không có bất cứ ai hy vọng cô tốt hơn Thẩm Quát.
*
Khoảng thời gian đó, Lục Yên phát hiện ra Thẩm Quát và cô không thân nữa, rõ ràng đã nói sẽ thường xuyên đến trường tìm cô đi chơi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tới.
Như vậy cũng tốt, Lục Yên cũng không có cách nào buông được chuyện dưới đáy lòng kia.
Vóc người của mình và người Thẩm Quát thích rất giống nhau.
Chẳng trách Thẩm Quát lại tốt với cô như vậy, chẳng trách Thẩm Quát lại nói, cô là em gái nhỏ của anh.
Tất cả cảm giác yêu đương khiến cô hoa mắt mộng mơ, những bong bóng hồng phấn tốt đẹp kia, hóa ra đều là bọt biển giả dối.
Cô chỉ là vật thay thế của người yêu đã qua đời của anh mà thôi.
Lục Yên là cô gái có tính khí, từ nhỏ đến lớn được ông bố Tổng giám đốc và người mẹ minh tinh của cô cưng chiều mà lớn lên, nào có bằng lòng trở thành vật thay thế của người khác.
Có đôi khi nghĩ tới, cũng sẽ không nhịn được mà uất ức lau nước mắt.
Cô quyết định không để ý tới Thẩm Quát nữa.
Buổi sáng cuối tuần, Lục Yên ở nhà ngủ nướng, nhưng mà rất nhanh liền bị Giản Dao gọi dậy, Giản Dao nấu canh, bảo Lục Yên đưa đến công ty cho Lục Trăn.
Lục Yên ngáp dài, uể oải mà nhìn Giản Dao luống cuống tay chân ở trong phòng bếp nấu canh.
Người mẹ thề sống chết không chạm vào nước mùa xuân này của cô, vậy mà đang nấu canh???
Lục Yên dựa nghiêng vào cạnh cửa phòng bếp, nhìn Giản Dao tư thế cứng nhắc cầm xẻng nấu ăn, sâu sắc cảm thấy mẹ của mình thích hợp làm người mẫu tạo hình hơn, phòng bếp không thích hợp với mẹ.
Giản Dao bận rộn một buổi sáng, một nồi canh móng heo sắc hương vị cũng không đầy đủ như thế, bỏ vào trong hộp giữ nhiệt ----
"Đưa đến công ty cho bố con."
"Tại sao phải cố ý đưa canh cho bố chứ, công ty cũng không phải không có nhà ăn."
Giản Dao vòng qua Lục Yên: "Bảo con đi thì đi đi, nào có nói nhảm nhiều như vậy."
"Con... không muốn đi."
Lục Yên quay lưng lại, thấp giọng nói quanh co: "Không muốn đến công ty của bọn họ."
Không muốn nhìn thấy người đó.
Giản Dao hững hờ gẩy móng tay: "Thật là đáng tiếc, vòng tay kiểu mới của Pandore hồi trước người nào đó nhìn trúng, trong nước còn chưa ra thị trường, mẹ lúc đầu muốn bảo bố con lần sau đi công tác mang về cho con, thế nhưng người nào đó ngay cả canh cũng không muốn đưa cho anh ấy, mẹ thấy cái vòng tay này..."
"Đi đi đi!"
Lục Yên cầm hộp cơm lên ra cửa, dắt xe đạp chạy như bay về phía công ty Tinh Thần.
Người trong công ty cũng đã nhận biết Lục Yên rồi, cô vừa bước vào cửa lớn, nhân viên lễ tân lập tức chào đón: "Lục tiểu thư, cô đến tìm Thẩm tổng à."
"Không phải, tôi tới tìm..."
Chữ "bố" còn chưa nói xong, nhân viên lễ tân nói: "Thẩm tổng bệnh rồi, hai ngày nay đều không đi làm."
"Bệnh rồi?"
"Ừm, hôm kia hình như là uống nhiều quá, kỳ lạ, Thẩm tổng xưa nay không uống rượu, có thể là tiếp khách hàng uống nhiều mấy ly, tửu lượng của anh ấy vốn dĩ cũng không tốt."
Nhân viên lễ tân là người rất có ánh mắt, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Lục Yên: "Trợ lý Tần đến nhà anh ấy xem qua, nói là phát sốt rồi, hai ngày nay vẫn không đến công ty."
"A..."
Tay cầm hộp giữ nhiệt của Lục Yên nắm thật chặt, lúc này, Lục Trăn và mấy người đàn ông âu phục giày da đi ra từ trong thang máy, xem ra là đang muốn đi ăn cơm.
Trông thấy Lục Yên đứng ở quầy lễ tân, Lục Trăn lập tức đi tới, hỏi: "Con tới đây làm gì?"
Chắc hẳn Giản Dao vẫn chưa thông báo với anh.
"Con tới đưa canh cho bố, mẹ làm."
Vẻ mặt Lục Trăn hơi thả lỏng, lúc đầu cho rằng cô lại tìm Thẩm Quát đấy.
Lục Yên đưa hộp giữ nhiệt cho Lục Trăn, không nói lời nào, quay người đi ra ngoài, nhưng mà đi được hai bước, cô lại bất chấp khó khăn vòng trở lại.
Lục Trăn đang khoe khoang với đồng nghiệp: "Đây là canh tình yêu bà xã tôi nấu cho tôi."
Kết quả Lục Yên không nói lời nào cướp canh lại, xoay người chạy mất.
"Ôi, con nhóc này, con làm gì vậy!"
"Bố, đồ ăn hắc ám mẹ làm mà bố cũng dám ăn à! Ăn vào đau bụng rồi thì chiều hôm nay không có cách nào làm việc được, con... con giúp bố xử lý, lát nữa vẫn nói với mẹ là bố ăn rồi, không sót lại một miếng!"
Lục Trăn đuổi theo ra ngoài, cô nhóc leo lên xe đạp, bóng lưng biến mất ở cuối con đường ngô đồng.
"Con nhóc thối, tối về tính sổ với con!"
Lục Yên đạp xe, vòng qua mấy con đường, đi vào tiểu khu nơi Thẩm Quát ở.
Cô ôm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, do dự thật lâu, tay nhiều lần rơi lên cạnh cửa, cũng không có can đảm gõ xuống.
Phiền chết rồi!
Biết rất rõ là không nên tới, không nên đoái hoài đến anh, nhưng...
Cô chính là không khống chế nổi bản thân mình, không khống chế nổi suy nghĩ có phải anh bệnh rất nặng hay không, trong nhà lại không có người chăm sóc, một mình chắc chắn rất đáng thương.
Đúng lúc này, thang máy vang lên một tiếng "Ding", Lục Yên thấp thỏm không yên nhanh chóng chạy đến cầu thang trốn đi.
Trong thang máy có một người phụ hơn ba mươi tuổi đi ra, đi giày bốt cao gót, mặc váy công sở, tóc xoăn rũ xuống vai, rất có khí chất.
Lục Yên nhận ra cô ấy, cô ấy là trưởng phòng phòng thị trường Âu Dương Nguyệt của công ty Tinh Thần, cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất có hương vị nhất mà công ty Tinh Thần bọn họ công nhận.
Mặc dù tuổi tác của cô ấy so với các cô gái mới vào công ty thì lớn hơn nhiều, nhưng một thân khí chất chín chắn tài trí này của cô ấy đều hạ thấp một đám con gái trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp trong công ty.
Cũng bởi vì bản thân điều kiện tốt, ánh mắt cũng rất cao, đương nhiên, cô ấy kiếm được cũng nhiều, cho nên đến nay vẫn độc thân.
Lục Yên nhận ra cô ấy, là bởi vì chuyện công tác mà cô ấy tới nhà tìm Lục Trăn, lúc đó, lời nói cử chỉ khéo léo của cô ấy để lại cho Lục Yên ấn tượng rất sâu sắc.
Cô ấy đi đến trước cửa nhà Thẩm Quát, hít sâu, chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng lấy can đảm gõ cửa.
Trong lòng Lục Yên "lộp bộp" một cái.
Bị người ta nhanh chân đến trước rồi.
Lục Yên không ngốc, nhìn ra được những động tác nhỏ này của Âu Dương Nguyệt đều xuất phát từ... căng thẳng.
Phụ nữ chỉ có đối mặt với người mình quan tâm, mới có thể biểu hiện ra tâm tình căng thẳng.
Ý tứ Âu Dương Nguyệt thầm mến Thẩm Quát rất rõ ràng.
Rất nhanh, cửa nhà mở ra.
Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo kia của Âu Dương Nguyệt lập tức phủ lên nụ cười ấm áp như gió xuân: "Thẩm tổng, nghe nói anh bệnh, em đến thăm, có thể vào không?"
Lục Yên trốn ở lối đi thoát hiểm, góc độ này chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của Âu Dương Nguyệt, không nhìn thấy Thẩm Quát, nhưng mà cô có thể nghe được tiếng của Thẩm Quát ----
"Chuyện công việc tất cả tìm Lục Trăn, hai ngày này tôi nghỉ phép."
Giọng nói của anh nặng nề hơn rất nhiều, mang theo giọng mũi nồng đậm.
Âu Dương Nguyệt lắc lắc túi nilon trong tay, cười nói: "Đoán sai rồi, em là tới thăm bệnh."
Tuổi tác cô ấy mặc dù không lớn, nhưng học theo giọng điệu đáng yêu của các cô gái vẫn có chút không hài hòa, dù sao tình địch mờ nhạt* này của Lục Yên xem ra chính là làm bộ đáng yêu! (*: Gốc là 十八线情敌: tình địch tuyến 18 ý chỉ phụ phụ nhạt nhạt không đáng nói đến.)
Cô cũng sẽ không nói chuyện như vậy!
Thẩm Quát bình tĩnh nói: "Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng trong nhà rất lộn xộn, không tiện để cô vào nhà."
Âu Dương Nguyệt biết là sẽ vấp phải trắc trở, nhưng cô ấy vẫn không muốn từ bỏ: "Thẩm tổng, sắc mặt của anh có vẻ không tốt lắm, em rất lo lắng."
"Cảm vặt, không nghiêm trọng như vậy."
"Anh vẫn chưa ăn cơm nhỉ, ngã bệnh rồi cũng không thể ăn đồ ăn ngoài được, em có mua vịt, muốn hầm một nồi canh vịt cho anh."
Lục Yên có chút không vui, ý tứ từ chối của Thẩm Quát đều rõ ràng nhữ vậy, cô ấy còn nghe không hiểu sao.
Không, hiển nhiên cô ấy không phải nghe không hiểu, mà là làm bộ như nghe không hiểu...
Người đàn ông kim cương độc thân như Thẩm Quát, đừng nói là Âu Dương Nguyệt, trong công ty có người phụ nữ nào độc thân chưa từng nghĩ đến anh.
Lục Yên bĩu môi, cái chân không nghe lời thuận thế đá đá vách tường, lại không nghĩ rằng, một cái lon nước dưới chân cô không chú ý bị cô đá bay ra ngoài.
"Bang" một tiếng, lon nước lăn ra khỏi lối đi thoát hiểm, đánh vào trên vách tường lại bắn ngược trở về, vừa vặn rơi xuống trước mặt Âu Dương Nguyệt và Thẩm Quát.
Lục Yên:...
Cô chưa từng có bất cứ lúc nào thấy mình ngu xuẩn hơn hiện tại.
Âu Dương Nguyệt nhíu mày nhìn về phía lối đi thoát hiểm: "Ai ở đó?"
Lục Yên trốn ở cửa, phía sau lưng dính sát vách tường, nhắm chặt hai mắt, giả chết.
Má ơi, đừng qua đây! Đừng qua đây! Đừng qua đây!
Nếu để cho Âu Dương Nguyệt phát hiện ra cô, trở về cáo trạng với Lục Trăn, cô liền xong đời.
Chẳng qua là sau đó, quan trọng nhất... cô không muốn gây trò cười trước mặt tình địch.
Con ngươi đen nhánh của Thẩm Quát quét qua lối đi thoát hiểm một cái, dường như đoán được cái gì đó, nói với Âu Dương Nguyệt đang muốn qua đó kiểm tra tình hình: "Cô cần phải trở về đi."
"Thế nhưng Thẩm tổng..."
"Cô trốn việc tới à? Bấm thẻ chưa?"
"..."
Trong lòng Lục Yên yên lặng giơ ngón cái cho Thẩm Quát, người ta tốt bụng đến thăm hỏi anh, anh chất vấn người ta có phải trốn việc hay không.
"Mau về đi, thăm hỏi tôi không đưa vào thời gian làm việc, trừ tiền lương như thường."
Cả khuôn mặt của Âu Dương Nguyệt đều đỏ bừng, cô ấy làm sao không nghe ra sự từ chối rõ ràng trong lời nói của Thẩm Quát.
"Chẳng, chẳng lẽ lời đồn trong công ty đều là thật à?"
Cảm xúc của Âu Dương Nguyệt có chút không kiềm được: "Em... em vào công ty cũng sắp mười năm rồi, anh biết nhiều năm như vậy em vẫn luôn đối với anh..."
"Âu Dương, lời nên nói, mấy năm trước tôi đã từng nói rồi."
"Nhưng... em biết anh vẫn luôn có người mình thích, cũng biết người đó đã qua đời rồi, người sống mãi mãi không sánh bằng người đã chết..."
"Âu Dương, cô sai rồi, mặc kệ là người sống hay là người đã chết, cũng không sánh bằng vị trí của cô ấy trong lòng tôi."
Xương bả vai của Âu Dương Nguyệt run rẩy, giọng nói cũng mang theo nghẹn ngào: "Em không so với cô ấy, thật đó, em sẵn lòng chờ, em... em thật sự thích anh. Nhưng... anh bây giờ lại thích người khác."
Thẩm Quát không nói một từ.
"Là... là bởi vì cô ấy trẻ hơn em sao?"
Thẩm Quát lắc đầu: "Tôi cũng không thích người khác, người yêu của tôi... từ đầu đến cuối chỉ có cô ấy."
Anh đã từng đồng ý với Lục Yên --- cô là duy nhất, duy nhất trong cuộc đời này.
Trong mắt mang theo ánh nước của Âu Dương Nguyệt dần dần có hy vọng: "Cho nên, lời đồn trong công ty đều... đều là giả, anh không thích con gái nhà Lục tổng, đúng không?"
Lục Yên dựa lưng vào vách tường, con ngươi đen nhánh đã dần dần tối tăm, tay níu chặt góc áo, mu bàn tay nổi lên gân mạch màu xanh nhạt.
Hai người phụ nữ đều đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Quát.
*
Đầu bậc thang, Lục Yên níu chặt góc áo mình, mắt cũng đỏ lên rồi.
Giọng nói nhàn nhạt khàn khàn của Thẩm Quát truyền đến: "Âu Dương, đừng chờ tôi."
"Anh vẫn chưa trả lời em!" Âu Dương Nguyệt đã hoàn toàn không cần hình tượng nữa, khóc đến mức giống như một cô gái vừa mới thất tình: "Anh nói đi, anh không thích cô gái Lục gia kia!"
"Tôi vẫn luôn tin tưởng, một ngày nào đó cô ấy sẽ trở về, đây là lòng tin duy nhất để tôi sống tiếp.
Giọng nói của Thẩm Quát rất đau khổ, rất chua chát.
"Anh đừng lừa mình dối người nữa." Âu Dương Nguyệt ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi đầu thút thít: "Người đã chết rồi, người đã chết làm sao có thể quay về được, cô ấy cũng sẽ không quay về nữa."
"Sẽ quay về." Thẩm Quát kiên trì giống như đứa trẻ: "Cô ấy sẽ quay về."
"Vậy nếu như cô ấy không quay lại, anh phải làm sao, anh thật sự muốn giữ lại không trọn vẹn.... cứ như vậy sống hết đời?"
Thẩm Quát cụp mắt liếc nhìn người phụ nữ sụp đổ khóc lớn, con ngươi tối tăm hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng ---
"Nếu như cô ấy mãi mãi không quay về, vậy tôi sẽ đi chết."
Lục Yên nghe vậy thì như bị sét đánh,
Câu nói này anh nói bình tĩnh như thế...
Đương nhiên như thế.
Nếu đổi lại là bất cứ ai nói lời như vậy, đều sẽ cảm thấy buồn cười, bây giờ đều là thế kỷ hai mươi mốt rồi, loại lời nói vì tình yêu đi chết này, nghe thế nào cũng rất già mồm.
Thế nhưng Thẩm Quát nói ra lời như vậy, không già mồm, bởi vì...
Anh nghiêm túc.
Một người đàn ông làm bạn với sự cô độc, khổ sở chờ đợi hai mươi năm, anh nói như vậy, không ngạc nhiên chút nào.
Rốt cuộc, Âu Dương Nguyệt không khóc nữa.
Câu nói này của Thẩm Quát khiến cô ấy rốt cuộc ý thức được, mình mãi mãi không thể thay thế được người đó trong lòng anh, cho dù là người đó có lẽ mãi mãi không quay lại nữa.
Thẩm Quát không phải người đàn ông dối trá, loại đàn ông trong lòng chứa ánh trăng sáng nhưng vẫn kết hôn lập gia đình kia.
Cho dù Âu Dương Nguyệt nghĩ tới, thậm chí hy vọng anh có thể trở thành người đàn ông như thế, vậy thì... mình cuối cùng còn có chút hy vọng.
Nhưng anh không phải.
Rất nhiều năm trước Thẩm Quát đã từ chối cô ấy, chỉ là cô ấy không tin, cô ấy muốn thử một chút, muốn làm anh rung động...
Cho tới bây giờ, cô ấy sai rồi, sai vô cùng.
"Thẩm tổng, nhiều năm như vậy, làm phiền rồi." Âu Dương Nguyệt khom người thật sâu với anh, sau đó quay người chạy về trong thang máy.
Lục Yên đứng phía sau cửa của lối thoát hiểm, che miệng, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Cô có thể thật sự rõ ràng cảm nhận được sự bi thương của Âu Dương Nguyệt.
Rời xa người mình yêu, cầu mà không được... cuộc đời vô cùng đau khổ.
Có trời mới biết, Lục Yên mới quen biết anh mấy tháng.
Vì sao lại khó chịu như vậy.
Trái tim cô đau đến mức sắp co quắp lại rồi... trước kia không phải chưa từng yêu đương, thế nhưng chưa từng có cảm giác ghi lòng tạc dạ như vậy, thật giống như trái tim bị đao khoét một cái.
Tiếng bước chân trĩu nặng chầm chậm đi tới, trong lòng Lục Yên hoảng hốt, chạy trốn bán sống bán chết, kết quả bị một đôi bàn tay dùng sớm ôm trở lại.
Toàn bộ phía sau lưng cô va vào trong ngực cứng rắn của Thẩm Quát, đầu óc cô đều bị đụng bất tỉnh rồi.
"Em trốn ở đây làm gì?"
Lục Yên vùi mặt, liều mạng lắc đầu: "Đi, đi ngang qua, bây giờ em liền đi!"
Cô muốn chạy nhưng Thẩm Quát không buông tay, còn xách phía sau cổ áo cô lên: "Đi ngang qua lối thoát hiểm tầng sáu nhà anh?"
Lục Yên còn đang giãy giụa: "Anh... anh buông em ra trước đã."
Thẩm Quát buông lỏng Lục Yên ra, tay lại rơi xuống cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, giơ lên khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Bên trên lông mi rậm rạp vẫn còn có điểm nhỏ nước mắt, khóe mắt đỏ lên, cho dù cô cố gắng dằn xuống nhưng vẫn không nhịn được mà thút thít, vô cùng đáng thương.
Mi tâm của Thẩm Quát nhăn lại, buông cô ra ---: "Khóc rồi?"
Lục Yên cố chấp lại bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, dùng ống tay áo xoa xoa mắt: "Mới không có đâu, bị gió thổi."
Thẩm Quát không nói gì, con ngươi đen nhánh ngắm nhìn cô, nhìn đến mức trong lòng cô phát cáu, giống như suy nghĩ trong lòng mình đều không chạy khỏi ánh mắt anh, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu cô.
"Vì sao khóc."
"Mới... mới không nói cho anh biết đâu."
Thẩm Quát bỗng nhiên nắm chặt bờ vai cô: "Có phải em nhớ tới cái gì rồi không?"
"Nhớ tới cái gì? Nhớ tới anh nói không giữ lời cũng không tới tìm em sao."
Lời này cô nói đến mức có chút oán hận, vô cùng uất ức.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Thẩm Quát tản đi, cô chưa nhớ ra.
Giọng nói của anh đình trệ, không biết nên tiếp nhận như thế nào.
Lục Yên cũng hận không thể bóp chết chính mình, thật là không có tiền đồ, rõ ràng là mình không muốn để ý đến anh, làm sao lại ngược lại thành anh có lỗi với cô rồi.
"Anh xin lỗi Tiểu Yên..."
"Em biết, anh bận bịu, Thẩm tổng là người bận rộn."
Lục Yên không biết là mình xảy ra chuyện gì, cái loại giọng điệu chua chát này trong lời nói quả thật không nên quá rõ ràng.
Cảm xúc của Thẩm Quát hoàn hoãn đi rất nhiều, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, anh không nhịn được liền muốn vui vẻ, dù là lúc này cô không nhớ rõ gì cả.
"Chúng ta phải luôn đứng ở lối thoát hiểm nói chuyện đến tối sao?" Anh hỏi.
"Em... phải đi rồi."
Cô còn chưa nói hết lời liền bị Thẩm Quát kéo vào trong nhà.
"Ôi, cái người này, làm sao lại như vậy..."
"Anh bị bệnh rồi." Thẩm Quát nói như chuyện đương nhiên: "Anh rất đói, không còn sức lực nấu cơm, em nghĩ cách đi."
Lục Yên cảm nhận được bàn tay nắm chặt mình của Thẩm Quát, cái này con mẹ nó còn nói là không còn sức lực?
"Vừa rồi rõ ràng có người đuổi người muốn nấu cơm cho mình đi." Lục Yên đứng ở cạnh cửa lẩm bẩm: "Vì sao không cho cô ấy vào nhà."
"Bởi vì anh để cô ấy vào nhà thì người nào đó cũng chỉ có thể đứng bên ngoài khóc."
Lục Yên biết anh đang châm chọc cô, giậm chân một cái: "Ai muốn khóc! Anh đừng xem thường người ta, em mới không khóc đâu!"
Cô là người cầm lên được buông xuống được, sẽ không vì đàn ông mà thương tâm rơi lệ, khiến cho mình vô cùng nhếch nhác.
Thẩm Quát nằm lên ghế sô pha, yếu ớt ôm gối đệm: "Tiểu Yên, anh thật sự rất mệt, cả ngày cũng chưa ăn gì."
Lục Yên đánh giá Thẩm Quát, anh mặc một bộ đồ ở nhà na ná màu đen, nhìn qua toàn thân trên dưới đều rất bình thường, cùng với hình tượng âu phục giày da bình thường ở công ty của anh hoàn toàn là không giống nhau.
Thẩm Quát của lúc này càng có hơi thở sinh hoạt, tương đối mà nói thì cũng nhẹ nhàng hơn, nhất là....
Giọng điệu nói chuyện của anh, giống như làm nũng, thoáng cái liền làm trái tim Lục Yên mềm nhũn rồi.
Có đôi khi, Lục Yên thật sự cảm thấy, Thẩm Quát là khắc tinh của cô, gặp được anh, tính nết kiêu căng được nuôi mấy chục năm của mình, mất ráo.
Cô bắt đầu hèn mọn, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí, thậm chí là bắt đầu trốn tránh, cũng không dám nói đến một chút xíu liên quan tới người yêu trước kia của anh...
Sợ, giống như Âu Dương Nguyệt bị anh từ chối, ngay cả cơ hội làm bạn bè cũng không có.
Thích một người, vốn là một chuyện hèn mọn đến tận trong xương.
Lục Yên thở dài một tiếng, đi qua, đưa tay kiểm tra trán của anh, nóng hổi.
"Đều sốt thành như vậy rồi!" Cô kinh ngạc thốt lên: "Anh uống thuốc hạ sốt chưa?"
Thẩm Quát chỉ chỉ một đống đơn thuốc trên bàn: "Ở đó, nhìn không rõ chữ nữa, em xem giúp anh."
Lục Yên:...
Bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt, anh thậm chí cũng chưa mở ra, Lục Yên nhanh chóng dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, cho anh uống thuốc, lại mở nắp hộp giữ nhiệt ra.
Trên mặt nước canh chân giò đậu tương nóng hôi hổi hiện ra giọt dầu sáng lấp lánh, mùi thơm xông vào mũi.
Lục Yên dùng muỗng nhỏ nhúng canh nếm thử, phát hiện ra không hề khó ăn như trong tưởng tượng, tài nấu nướng của bà mẹ nhà mình có tiến bộ rồi.
Thẩm Quát ngửi được mùi thơm, mở mắt ra, ngồi dậy: "Em quả nhiên là đến thăm anh."
Lục Yên lập tức giải thích: "Mới không phải đâu! Em đưa cơm cho bố, đi... đi ngang qua chỗ này của anh thôi."
Lời nói đến mức chẳng có tí sức mạnh nào.
Thẩm Quát không làm khó dễ cô, chỉ nhàn nhạt cười, hỏi: "Em làm?"
"Mới không phải, tay nghề của mẹ em."
"Em muốn hạ độc chết anh?"
"Này!"
Lục Yên cười đánh anh một cái: "Miệng đừng có hèn như vậy."
"Anh nhớ mấy năm trước Lục Trăn viêm ruột vào bệnh viện, cũng bởi vì ăn món mẹ em làm nên mới bị."
"Lần đó là ngoài ý muốn." Lục Yên đưa thìa cho anh: "Em nếm rồi, không có vấn đề gì."
Thẩm Quát không nhận lấy thìa, nói ra: "Không còn sức lực."
"Sức lực ăn cơm cũng không có à?"
"Ừm." Anh nhíu mày nhìn qua cô: "Không còn sức lực."
"Không còn sức lực thì đừng ăn nữa."
Thẩm Quát lập tức giữ chặt cô, nói: "Bình thường loại tình huống này, con gái không phải mềm mại nói 'Vậy em đút cho anh' sao."
"Anh nghĩ thì hay lắm!"
Thẩm Quát cười cười, ngồi xếp bằng, cầm lấy thìa ăn một miếng nhỏ, cau mày nói: "Khó ăn."
"Có ăn là không tệ rồi, còn ghét bỏ."
Thật là khó hầu hạ.
Thẩm Quát có vẻ thật sự đói bụng rồi, ăn cạn sạch sẽ, Lục Yên chăm sóc anh một lần nữa nằm lại trên ghế sô pha.
Bây giờ đã ăn cơm rồi, thuốc có tác dụng, đầu óc Thẩm Quát mê man, mắt cũng sắp không mở ra được nữa.
Lục Yên đi đến bên cửa sổ, kéo toàn bộ màn cửa che nắng, trong phòng lập tức lâm vào trong màu sắc ấm áp trầm tối, rất thích hợp để ngủ.
Trên người Thẩm Quát phủ một tấm thảm nhỏ, che phần bụng lại, ánh mắt anh nửa mở nửa khép, hỏi Lục Yên: "Em phải đi rồi sao?"
"Ừm, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, hy vọng tỉnh lại là có thể hạ sốt rồi."
"Nếu như không hạ sốt thì làm sao bây giờ."
"Vậy anh tiếp tục uống thuốc đi!"
Thẩm Quát bị bệnh dường như lại quay về là đứa trẻ, tùy hứng nói với Lục Yên: "Có thể uống sai."
Lục Yên ngồi trên mặt thảm bên bàn trà, chia gói thuốc nhỏ ra từng viên từng viên, nói: "Mỗi lần anh uống một túi là được rồi, sẽ không uống sai."
"Vậy cũng có thể sẽ quên mất."
Lục Yên nhíu mày nhìn về phía anh: "Cố ý gây sự đúng không."
Ót của Thẩm Quát gối lên gối dựa của ghế sô pha, híp đôi mắt hẹp dài, chây lười liếc nhìn cô: "Ừm."
"Nhanh ngủ đi."
"Không ngủ."
Lục Yên đi qua, dùng ngón tay vạch lên da mắt anh, ép anh nhắm mắt lại: "Nhanh ngủ đi!"
"Không!"
Anh ngược lại thật sự là bắt đầu tính khí trỗi dậy: "Ông đây ngủ rồi là em liền đi."
"Em luôn luôn phải đi, em lại không thể luôn ở lại nhà anh."
Trái tim của Thẩm Quát giống như bị gai nhọn đâm trúng, trong nháy mắt đó, sự bi thương dời núi lấp biển đồng loạt hội tụ trong lồng ngực anh.
Bàn tay nắm chặt cô của anh bỗng nhiên buông lỏng ra.
Luôn phải đi...
Cô chính là sau khi anh ngủ, rời khỏi anh.
Mà ròng rã thời gian nửa năm từ ngày đó trở đi, Thẩm Quát đã mất đi giấc ngủ, mỗi đêm mở to mắt đến bình minh.
Sau này dựa vào thuốc mới miễn cưỡng ngủ một lúc, chứng mất ngủ ròng rã thế này đã náo loạn nhiều năm rồi.
Lục Yên thấy sắc mặt anh không bình thường, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Thẩm Quát lại lần nữa nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Không được đi."
"Hả?"
"Anh không cho phép em đi."
"Anh này..."
Thật là bá đạo.
"Lục Yên, ở lại bên cạnh anh." Anh dùng lực cầm cổ tay nhỏ bé của của cô, rất dùng sức rất dùng sức, bóp đến mức làn da cô cũng trắng bệch rồi.
Lục Yên cảm thấy Thẩm Quát hơn phân nửa là bị sốt cho cháy hỏng đầu óc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ không có cảm giác an toàn như vậy của anh, cho dù trong lòng cô còn để ý, giờ phút này cũng không nỡ buông anh ra.
Thích một người chính là như vậy, biết rất rõ trong lòng của anh có người khác, nhưng vẫn sẽ không nhịn được muốn đối tốt với anh, nhìn thấy anh vẫn sẽ hân hoan vui sướng, trông thấy anh đau lòng, mình cũng sẽ muốn rơi nước mắt; trông thấy anh cười lên, sao đầy trời đều sẽ lấp lánh.
Thật là không có tiền đồ.
Lục Yên mềm mại nói: "Anh Thẩm Quát, anh yên tâm ngủ đi, em rất định sẽ không rời đi."
Em nhất định sẽ không rời khỏi anh giống như cô ấy.
Thẩm Quát rốt cuộc yên lòng nhắm mắt lại, những vẫn không buông bàn tay nắm cô ra.
Lục Yên tùy ý để cho anh cầm.
Cô biết chỉ bởi vì mình giống người anh thích, anh mới có thể đối với mình cực kỳ khác biệt, Lục Yên cảm thấy tan nát cõi lòng, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng.
Nếu như không phải bởi vì như thế, chỉ sợ mình cũng sẽ giống như chị Âu Dương Nguyệt, bị anh đuổi đi.
Không biết qua bao lâu, hô hấp của anh dần dần trở nên sâu hơn, dường như ngủ say rồi.
Lục Yên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ngũ quan cứng rắn ưỡn lên, một trái tim cũng trở nên mềm mại giống như vải bông.
Cô xích lại gần mặt anh, nhìn đôi môi mỏng như dao, liếm liếm môi của mình.
Trước kia lúc cô yêu đương sau lưng bố, chưa từng có xúc động muốn hôn bạn trai, Giản Dao nói vậy thì con vốn không phải thật sự yêu đương, nhiều lắm chính là muốn tìm con trai chơi với con mà thôi.
Thích một người, chính là tại mọi thời khắc muốn chạm vào người đó, hôn người đó, thậm chí muốn... người đó.
Lục Yên hiện tại thật sự rất muốn hôn anh, cô chậm rãi đưa mặt tới, giống như ăn vụng trái cấm, dừng lại trên môi anh chốt lát.
Trái tim nhảy "bang bang", cô cuối cùng vẫn không dám hôn môi, thế là nụ hôn này rơi vào phần da bên cạnh miệng.
Thế nhưng cô cũng không biết, nhiều năm mất ngủ khiến thần kinh Thẩm Quát trở nên rất yếu đuối, cô đụng một cái lên da thịt anh, anh lập tức bừng tỉnh, mở mắt.
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn thấy Lục Yên nhắm chặt hai mắt, dán vào mặt anh, chăm chú hôn anh.
Tay của Thẩm Quát thuận thế đè xuống sau gáy cô, đầu khẽ dời, dùng sức đè một cái ---
Lục Yên đột nhiên không kịp chuẩn bị, đã bị anh khuấy động những gì thuần khiết rồi.
"!!!"
Miệng Thẩm Quát hôn vô cùng thuần thục, thuần thục mở ra, thuần thục dây dưa...
"Yên tay mơ" nhận được loại huấn luyện có chiều sâu này, toàn bộ đầu óc "Ầm" một tiếng, nổ tung.
Tay Thẩm Quát rơi xuống vòng eo nhỏ như trăng lưỡi liềm của cô, thần trí của Lục Yên rốt cuộc tỉnh táo lại, liền đẩy Thẩm Quát ra, bởi vì quán tính mà chính cô cũng ngã ngồi trên mặt thảm.
"Anh... anh bỉ ổi!" Cô dùng mu bàn tay che miệng, oán hận mà nhìn Thẩm Quát, vừa tức giận vừa uất ức: "Lưu manh!"
Thẩm Quát nhìn cô thật sâu, lại bắt cô tới, lần này trực tiếp đè xuống ghế sô pha.
Lục Yên lần này thật sự sợ hãi: "Anh làm cái gì vậy, anh muốn làm gì!"
Thẩm Quát nâng mặt của cô, si mê ngắm nhìn cô, từng tiếng gọi tên của cô: "Tiểu Yên, em rốt cuộc cũng quay lại rồi..."
Lục Yên dùng sức giãy giụa, hô lớn: "Anh nhìn cho rõ, em là Lục Yên, em... cũng không phải người kia của anh!"
Thẩm Quát nắm lấy tay cô, sờ đến bên cạnh cổ của cô, lúc này Lục Yên mới phát hiện, bên cạnh cổ của anh có một hình xăm không quá rõ ràng, mặc dù mực nước đã nhạt đi nhưng mơ hồ có thể nhìn ra, là hình dạng một đóa hoa hồng.
"Em cũng có, đây là chứng cứ."
"Chứng cứ gì?"
"Chứng cứ em yêu anh."
Anh nói xong lời này, "Rào" một tiếng, mở áo của cô ra.
"Này, anh..."
Lục Yên đưa tay che lại, Thẩm Quát cũng đã không còn làm hành động tiếp theo nữa, anh chỉ nhìn chằm chằm xương quai xanh trắng nõn của cô.
Phía dưới xương quai xanh, một lớp da thịt trắng nõn thật mỏng, không có gì cả.
Thẩm Quát nhìn xương quai xanh của cô, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Làm sao lại không có..."
Nước mắt của Lục Yên rỉ ra, thuận theo khóe mắt rơi vào trong tóc: "Em vốn cũng không phải là cô ấy, anh... anh bắt nạt người ta."
Anh bắt nạt cô rồi.
Thẩm Quát như bị sét đánh, lập tức đứng dậy từ trên người cô, từ trước đến nay chưa từng tâm hoảng ý loạn như vậy, anh bị sốt đến hồ đồ rồi.
Lục Yên uất ức vô cùng, không phải uất ức bởi vì bị anh ức hiếp, mà là thích một người lại bị phụ lòng, khóc nức nở nhỏ giọng biến thành thút thít lớn tiếng.
"Em muốn về nhà."
Cô khóc, qua loa gài cúc áo lại, quay người chạy về phía cạnh cửa.
Thẩm Quát lập tức đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, xin lỗi em Lục Yên, anh xin lỗi..."
Anh lòng dạ rối bời, liên tiếp nói hơn mười lần "Xin lỗi".
"Đừng đi." Anh vùi mặt vào trong tóc sau gáy cô, hít sâu: "Tiểu Yên, đừng rời xa anh."
Lục Yên cảm nhận được sự run rẩy của anh, mở to hai mắt: "Thẩm Quát, em không phải là Âu Dương Nguyệt, trong mắt em không chứa nổi một hạt cát, nếu anh không cho em được một tình yêu hoàn chỉnh, em sẽ không..."
"Anh cho em."
Lục Yên cho rằng mình nghe lầm, toàn thân cứng ngắc.
Anh ghé vào bên tai cô, nói nghiêm túc: "Anh sẽ quên đi quá khứ."
Nếu như em đã quên rồi, vậy thì anh cũng sẽ quên...
"Chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.