Chương 17: Chương III.4
Vô Xứ Khả Đào
10/04/2017
Hoắc Vĩnh Ninh đang trong chuyến đi công tác đến nơi
khác. Thụy Đức đang đàm phán cho một hợp đồng hết sức quan trọng, bộ
phận của Thư Hoàn đã bận rộn suốt nửa năm nay vì hợp đồng này nhưng chức vụ thực tập sinh của cô chưa có cơ hội tiếp cận nhiều với các thông tin nên tất nhiên không thể biết được lịch trình của anh. Nếu trợ lý Triển
Phong của anh không lặn lội đến tận nơi báo cáo, Thư Hoàn còn tưởng anh
đã đơn phương quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ này.
Lúc ra về Triển Phong có đưa cho cô một phong bì, nét mặt vẫn bình thường như khi đưa tài liệu cho cô vậy.
Sờ thấy tấm thẻ nhựa cứng ngắc trong đó qua lớp phong bì, Thư Hoàn lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, chỉ nói “Cảm ơn anh”.
Đúng là thẻ tín dụng.
Nhưng tên trên thẻ không phải tên cô, hạn ngạch tín dụng cũng được viết ngay trên thẻ. Bất cứ ai nhìn thấy con số này đều không khỏi cảm thán về sự ra tay hào phóng của chủ nhân tấm thẻ.
Thư Hoàn nghĩ kỹ lại nét mặt ban nãy của Triển Phong, cô thực sự cảm thấy Hoắc Vĩnh Ninh đã thuê được một người trợ lý quá giỏi… Thừa biết quan hệ của cô và Hoắc Vĩnh Ninh nhưng lại có thể hoàn toàn coi chuyện riêng tư này thành việc công, quả là người mà anh tin tưởng nhất. Cô bỏ tấm thẻ vào túi xách, đúng lúc có bạn đi ngang qua chào cô, Thư Hoàn vội cười xã giao thay câu trả lời. Khi liếc mắt vào tấm kính và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó, mắt cô sáng lên, nụ cười ban nãy thật dối trá, dối trá đến mức không lừa được cả chính mình.
Lúc này trời đã vào hè.
Trên con đường rợp bóng mát trong sân trường, vì được tầng tầng lớp lớp lá cây ngô đồng bao phủ nên thường có cảm giác dường như nhiệt độ mà ông mặt trời rải xuống khu vực này thấp hơn những nơi khác vài độ.
Vừa mới có lịch thi cuối kỳ. Vì chọn học khá nhiều môn nên hai tuần cuối hầu như ngày nào Thư Hoàn cũng có môn thi.
Khác với đại đa số sinh viên thường vùi đầu học đêm, miệt mài chiếm chỗ trên thư viện lúc gần thi, Thư Hoàn thường rải đều nhiệm vụ học tập vào từng giai đoạn trong học kỳ. Làm vậy đến đợt thi cuối kỳ, cô chỉ cần giữ nguyên nhịp độ học tập như mọi ngày và tiến hành ôn bài, sẽ không quá lao lực.
Thực ra cuối kỳ 1 của năm thứ nhất, lúc đó Thư Hoàn vẫn chưa dọn ra khỏi ký túc. Các bạn rất hâm mộ vẻ ung dung gần ngày thi của cô; lúc có điểm thi, nghe thấy cô điểm cao nhất khóa, họ lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Thư Hoàn không giấu giếm phương pháp học tập của mình mà chia sẻ cho các bạn khác, cô thấy mọi người rất khâm phục, ai nấy đều bảo sẽ áp dụng phương pháp này từ kỳ sau.
Đáng tiếc thay, nửa tháng đầu của học kỳ còn có người kiên trì lên phòng tự học, nhưng sau đó thì bỏ chạy hết.
Chỉ còn mình cô vẫn kiên trì với nhịp độ đó, ung dung chuẩn bị bài và ôn tập.
Rõ ràng đây là một phương pháp tốt, nhưng dù là những người có đầu óc khá tiến bộ thì cuối cùng vẫn thất bại bởi hai chữ “kiên trì”.
Như thường lệ Thư Hoàn đến công ty vào buổi chiều. Cô vào văn phòng lúc còn mười phút cuối của giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp chưa bắt tay vào làm việc đang ngồi túm năm tụm ba, không biết bàn tán gì mà thấy chỉ trỏ vào màn hình.
Cô nghiêng người sang xem:
- Có chuyện gì thế ạ?
Emma thân với cô nhất nói nhỏ nhưng không giấu nổi phấn khích:
- Đầu quý này Hàn thị mạnh mẽ ra tay cắt giảm biên chế nhưng báo cáo cuối quý lại cho thấy càng thua lỗ nhiều hơn. Mấy vị cổ đông lớn chính thức đề nghị thu mua.
Thêm nữa, đầu thế kỷ trước thực ra Hàn thị và Thụy Đức là cùng một công ty nhưng sau khi công ty “chung” đó dần lớn mạnh và khuếch trương, hai bên bắt đầu bất đồng ý kiến, cuối cùng thì tách ra thành hai công ty riêng. Tuy khác nhau về nghiệp vụ kinh doanh chính nhưng lại có cùng một mẹ, tuy nhiên vì tách ra sớm nên vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp giữa Hoắc gia và Hàn gia, có thể coi là thế giao Hai gia đình là bạn bè lâu đời.
Thế nhưng vì một quyết định sai lầm từ hơn chục năm trước nên Thụy Đức và Hàn thị bắt đầu chia rẽ, Hàn thị trượt dốc không phanh, còn nội bộ của Thụy Đức càng ngày càng có nhiều ý kiến muốn ra tay mua lại Hàn thị của các cổ đông lớn. Nhưng từ đó đến nay vẫn chưa thấy Hoắc Vĩnh Ninh có động thái gì, bên ngoài đồn đại là do bản tính kiên nhẫn và thận trọng của anh, như gã thợ săn ác độc nhất, gã muốn chờ đến lúc Hàn thị chìm hẳn xuống đáy mới nổ súng.
Chỉ có rất ít người biết lý do giải thích cho sự do dự của anh chẳng qua chỉ vì một người.
Nếu lấy được Hàn Tử Kiều, anh tất nhiên cũng có được “bản hiệp thương” với Hàn gia, không cần trắng trợn nuốt chửng đối phương như vậy.
Còn chuyện anh cưới Hàn Tử Kiều, trong mắt mọi người đều là chuyện dĩ nhiên phải thế.
- Đã nghe nói gì chưa? Vị tiểu thư đó của Hàn gia vì không muốn đính hôn nên đã quyết định xuất ngoại, sếp đau lòng mất một thời gian dài. – Emma thêm mắm dặm muối nói tiếp: - Tất nhiên người trong Hội đồng quản trị cũng không đợi nổi nữa rồi.
- Tiêu chuẩn của cô tiểu thư đó cao nhỉ? Sếp mà còn không thích á?
- Ai biết được? Chắc là không thích đám cưới thương mại.
Nghe đám đồng nghiệp tranh nhau nói, Thư Hoàn trở về vị trí của mình, đọc kỹ thông tin đó đến vài lần. Đột nhiên cô thấy sốt ruột bèn uống một hơi hết sạch nước ấm trong cốc nhưng vẫn không thấy khá khẩm hơn, đang định đứng dậy đi lấy thêm nước thì điện thoại reo.
Là cuộc gọi của Vương Nhất Đắc, nghe giọng cậu có vẻ rất vui:
“Có kết quả thi rồi, cậu được giải nhất của khối không chuyên đấy!!!”
“Thật hả?” Thư Hoàn vội quay trở lại bàn máy vi tính, truy cập vào trang web của khoa.
Quả nhiên là vậy. Cô thấy tên mình trên mục “tin tức”.
Cảm xúc trong giây phút ấy là sự vui sướng tột bậc. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô nói nhỏ:
“Thế nhưng… Cậu lại không được tham gia trận chung kết.”
Dường như cậu chàng không mảy may buồn bã, vẫn phấn khởi nói:
“Không sao đâu, cậu được giải nhất là mình vui rồi.”
Chút áy náy thoáng vụt qua trong lòng Thư Hoàn, giải nhất mà cô giành được đa phần là nhờ mượn được vở ghi của cậu… Biết là đang lợi dụng lòng tốt và tình cảm của cậu ấy dành cho mình, còn bản thân trăm phần trăm chẳng thể đón nhận cậu, nhưng cô vẫn cứ hành động như vậy.
Nói thêm dăm ba câu nữa rồi Thư Hoàn cúp máy. Cô mở danh bạ điện thoại, nhìm chằm chằm vào số điện thoại được đặt tên là A hồi lâu.
Sự do dự ấy kéo dài đến tận cuối giờ làm việc.
Cầm di động trong tay, cuối cùng Thư Hoàn vẫn gọi cho số máy ấy.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh trong vòng 2 tháng này, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương sẽ không nghe máy nào ngờ mới sau hai ba tiếng tút, anh đã bắt máy ngay tuy nhiên giọng nói có hơi mệt mỏi.
“Sếp à…” - Cô hít sâu một hơi để áp chế trái tim đang đập thình thịch của mình: “Sếp về chưa ạ?”
Anh không đáp mà hỏi:
“Có việc gì thế?”
Chẳng hiểu sao sự bình tĩnh của đối phương có thể “lây lan” sang cô, Thư Hoàn bình thản nói:
“Em được giải rồi, muốn mời anh ăn cơm được không?”
Dường như anh có vẻ hứng thú với điều này:
“Thật chứ? Được giải gì vậy?”
“Giải nhất.”
Sau một thoáng lặng im, trái tim phấn khích của Thư Hoàn dần lắng lại. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cười tự giễu cợt bản thân:
“Nếu anh không về cũng được, lần sau…”
“Tôi đang ở sân bay, sẽ về đến thành phố Hoài vào tối nay.” Anh ngắt lời cô hơi đường đột.
Trái tim Thư Hoàn dường như lại đập thình thịch trở lại, cô nhẹ giọng bảo:
“Vậy anh về nhà luôn nhé?”
Đầu bên kia hơi ồn, hình như Hoắc Vĩnh Ninh đang nói chuyện gì đó với người khác, một lúc sau mới trả lời:
“Biết thế đã.”
Đứng trong đại sảnh công ty kẻ qua người lại nhộn nhịp, cô bỗng thấy trái tim mình rạo rực vui sướng, đến cả thời tiết oi bức ngột ngạt cũng không còn quá khó chịu nữa. Lúc đi qua cửa kính, cô dừng bước chỉnh lại mái tóc rồi nhẹ tênh bước ra ngoài.
Lúc này ở sân bay, trong phòng nghỉ của khách VIP, Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng dùng tay nới lỏng cà vạt.
Tại một nơi cách đó không xa, Lưu Dương nhét hợp đồng sơ bộ mà Hoắc Vĩnh Ninh vừa phê chuẩn vào túi hồ sơ, còn Triển Phong thì nhích lại gần hơn, hỏi nhỏ:
- Sếp Hoắc, lát nữa về thành phố Hoài sếp muốn đi đâu ạ?
Anh mân mê chiếc điện thoại trong bàn tay, chưa trả lời ngay.
- Hay là kêu họ chuẩn bị một bữa tiệc cho sếp…
- Lái hai chiếc xe tới. – Một cô nàng với nụ cười rất ngọt ngào tới đưa họ đi đăng ký, anh bèn đứng dậy: - Tôi có kế hoạch khác rồi.
Triển Phong ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu nói:
- Vâng, tôi biết rồi ạ.
Lúc ra về Triển Phong có đưa cho cô một phong bì, nét mặt vẫn bình thường như khi đưa tài liệu cho cô vậy.
Sờ thấy tấm thẻ nhựa cứng ngắc trong đó qua lớp phong bì, Thư Hoàn lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, chỉ nói “Cảm ơn anh”.
Đúng là thẻ tín dụng.
Nhưng tên trên thẻ không phải tên cô, hạn ngạch tín dụng cũng được viết ngay trên thẻ. Bất cứ ai nhìn thấy con số này đều không khỏi cảm thán về sự ra tay hào phóng của chủ nhân tấm thẻ.
Thư Hoàn nghĩ kỹ lại nét mặt ban nãy của Triển Phong, cô thực sự cảm thấy Hoắc Vĩnh Ninh đã thuê được một người trợ lý quá giỏi… Thừa biết quan hệ của cô và Hoắc Vĩnh Ninh nhưng lại có thể hoàn toàn coi chuyện riêng tư này thành việc công, quả là người mà anh tin tưởng nhất. Cô bỏ tấm thẻ vào túi xách, đúng lúc có bạn đi ngang qua chào cô, Thư Hoàn vội cười xã giao thay câu trả lời. Khi liếc mắt vào tấm kính và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó, mắt cô sáng lên, nụ cười ban nãy thật dối trá, dối trá đến mức không lừa được cả chính mình.
Lúc này trời đã vào hè.
Trên con đường rợp bóng mát trong sân trường, vì được tầng tầng lớp lớp lá cây ngô đồng bao phủ nên thường có cảm giác dường như nhiệt độ mà ông mặt trời rải xuống khu vực này thấp hơn những nơi khác vài độ.
Vừa mới có lịch thi cuối kỳ. Vì chọn học khá nhiều môn nên hai tuần cuối hầu như ngày nào Thư Hoàn cũng có môn thi.
Khác với đại đa số sinh viên thường vùi đầu học đêm, miệt mài chiếm chỗ trên thư viện lúc gần thi, Thư Hoàn thường rải đều nhiệm vụ học tập vào từng giai đoạn trong học kỳ. Làm vậy đến đợt thi cuối kỳ, cô chỉ cần giữ nguyên nhịp độ học tập như mọi ngày và tiến hành ôn bài, sẽ không quá lao lực.
Thực ra cuối kỳ 1 của năm thứ nhất, lúc đó Thư Hoàn vẫn chưa dọn ra khỏi ký túc. Các bạn rất hâm mộ vẻ ung dung gần ngày thi của cô; lúc có điểm thi, nghe thấy cô điểm cao nhất khóa, họ lấy làm ngạc nhiên vô cùng. Thư Hoàn không giấu giếm phương pháp học tập của mình mà chia sẻ cho các bạn khác, cô thấy mọi người rất khâm phục, ai nấy đều bảo sẽ áp dụng phương pháp này từ kỳ sau.
Đáng tiếc thay, nửa tháng đầu của học kỳ còn có người kiên trì lên phòng tự học, nhưng sau đó thì bỏ chạy hết.
Chỉ còn mình cô vẫn kiên trì với nhịp độ đó, ung dung chuẩn bị bài và ôn tập.
Rõ ràng đây là một phương pháp tốt, nhưng dù là những người có đầu óc khá tiến bộ thì cuối cùng vẫn thất bại bởi hai chữ “kiên trì”.
Như thường lệ Thư Hoàn đến công ty vào buổi chiều. Cô vào văn phòng lúc còn mười phút cuối của giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp chưa bắt tay vào làm việc đang ngồi túm năm tụm ba, không biết bàn tán gì mà thấy chỉ trỏ vào màn hình.
Cô nghiêng người sang xem:
- Có chuyện gì thế ạ?
Emma thân với cô nhất nói nhỏ nhưng không giấu nổi phấn khích:
- Đầu quý này Hàn thị mạnh mẽ ra tay cắt giảm biên chế nhưng báo cáo cuối quý lại cho thấy càng thua lỗ nhiều hơn. Mấy vị cổ đông lớn chính thức đề nghị thu mua.
Thêm nữa, đầu thế kỷ trước thực ra Hàn thị và Thụy Đức là cùng một công ty nhưng sau khi công ty “chung” đó dần lớn mạnh và khuếch trương, hai bên bắt đầu bất đồng ý kiến, cuối cùng thì tách ra thành hai công ty riêng. Tuy khác nhau về nghiệp vụ kinh doanh chính nhưng lại có cùng một mẹ, tuy nhiên vì tách ra sớm nên vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp giữa Hoắc gia và Hàn gia, có thể coi là thế giao Hai gia đình là bạn bè lâu đời.
Thế nhưng vì một quyết định sai lầm từ hơn chục năm trước nên Thụy Đức và Hàn thị bắt đầu chia rẽ, Hàn thị trượt dốc không phanh, còn nội bộ của Thụy Đức càng ngày càng có nhiều ý kiến muốn ra tay mua lại Hàn thị của các cổ đông lớn. Nhưng từ đó đến nay vẫn chưa thấy Hoắc Vĩnh Ninh có động thái gì, bên ngoài đồn đại là do bản tính kiên nhẫn và thận trọng của anh, như gã thợ săn ác độc nhất, gã muốn chờ đến lúc Hàn thị chìm hẳn xuống đáy mới nổ súng.
Chỉ có rất ít người biết lý do giải thích cho sự do dự của anh chẳng qua chỉ vì một người.
Nếu lấy được Hàn Tử Kiều, anh tất nhiên cũng có được “bản hiệp thương” với Hàn gia, không cần trắng trợn nuốt chửng đối phương như vậy.
Còn chuyện anh cưới Hàn Tử Kiều, trong mắt mọi người đều là chuyện dĩ nhiên phải thế.
- Đã nghe nói gì chưa? Vị tiểu thư đó của Hàn gia vì không muốn đính hôn nên đã quyết định xuất ngoại, sếp đau lòng mất một thời gian dài. – Emma thêm mắm dặm muối nói tiếp: - Tất nhiên người trong Hội đồng quản trị cũng không đợi nổi nữa rồi.
- Tiêu chuẩn của cô tiểu thư đó cao nhỉ? Sếp mà còn không thích á?
- Ai biết được? Chắc là không thích đám cưới thương mại.
Nghe đám đồng nghiệp tranh nhau nói, Thư Hoàn trở về vị trí của mình, đọc kỹ thông tin đó đến vài lần. Đột nhiên cô thấy sốt ruột bèn uống một hơi hết sạch nước ấm trong cốc nhưng vẫn không thấy khá khẩm hơn, đang định đứng dậy đi lấy thêm nước thì điện thoại reo.
Là cuộc gọi của Vương Nhất Đắc, nghe giọng cậu có vẻ rất vui:
“Có kết quả thi rồi, cậu được giải nhất của khối không chuyên đấy!!!”
“Thật hả?” Thư Hoàn vội quay trở lại bàn máy vi tính, truy cập vào trang web của khoa.
Quả nhiên là vậy. Cô thấy tên mình trên mục “tin tức”.
Cảm xúc trong giây phút ấy là sự vui sướng tột bậc. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó, cô nói nhỏ:
“Thế nhưng… Cậu lại không được tham gia trận chung kết.”
Dường như cậu chàng không mảy may buồn bã, vẫn phấn khởi nói:
“Không sao đâu, cậu được giải nhất là mình vui rồi.”
Chút áy náy thoáng vụt qua trong lòng Thư Hoàn, giải nhất mà cô giành được đa phần là nhờ mượn được vở ghi của cậu… Biết là đang lợi dụng lòng tốt và tình cảm của cậu ấy dành cho mình, còn bản thân trăm phần trăm chẳng thể đón nhận cậu, nhưng cô vẫn cứ hành động như vậy.
Nói thêm dăm ba câu nữa rồi Thư Hoàn cúp máy. Cô mở danh bạ điện thoại, nhìm chằm chằm vào số điện thoại được đặt tên là A hồi lâu.
Sự do dự ấy kéo dài đến tận cuối giờ làm việc.
Cầm di động trong tay, cuối cùng Thư Hoàn vẫn gọi cho số máy ấy.
Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh trong vòng 2 tháng này, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương sẽ không nghe máy nào ngờ mới sau hai ba tiếng tút, anh đã bắt máy ngay tuy nhiên giọng nói có hơi mệt mỏi.
“Sếp à…” - Cô hít sâu một hơi để áp chế trái tim đang đập thình thịch của mình: “Sếp về chưa ạ?”
Anh không đáp mà hỏi:
“Có việc gì thế?”
Chẳng hiểu sao sự bình tĩnh của đối phương có thể “lây lan” sang cô, Thư Hoàn bình thản nói:
“Em được giải rồi, muốn mời anh ăn cơm được không?”
Dường như anh có vẻ hứng thú với điều này:
“Thật chứ? Được giải gì vậy?”
“Giải nhất.”
Sau một thoáng lặng im, trái tim phấn khích của Thư Hoàn dần lắng lại. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cười tự giễu cợt bản thân:
“Nếu anh không về cũng được, lần sau…”
“Tôi đang ở sân bay, sẽ về đến thành phố Hoài vào tối nay.” Anh ngắt lời cô hơi đường đột.
Trái tim Thư Hoàn dường như lại đập thình thịch trở lại, cô nhẹ giọng bảo:
“Vậy anh về nhà luôn nhé?”
Đầu bên kia hơi ồn, hình như Hoắc Vĩnh Ninh đang nói chuyện gì đó với người khác, một lúc sau mới trả lời:
“Biết thế đã.”
Đứng trong đại sảnh công ty kẻ qua người lại nhộn nhịp, cô bỗng thấy trái tim mình rạo rực vui sướng, đến cả thời tiết oi bức ngột ngạt cũng không còn quá khó chịu nữa. Lúc đi qua cửa kính, cô dừng bước chỉnh lại mái tóc rồi nhẹ tênh bước ra ngoài.
Lúc này ở sân bay, trong phòng nghỉ của khách VIP, Hoắc Vĩnh Ninh nhẹ nhàng dùng tay nới lỏng cà vạt.
Tại một nơi cách đó không xa, Lưu Dương nhét hợp đồng sơ bộ mà Hoắc Vĩnh Ninh vừa phê chuẩn vào túi hồ sơ, còn Triển Phong thì nhích lại gần hơn, hỏi nhỏ:
- Sếp Hoắc, lát nữa về thành phố Hoài sếp muốn đi đâu ạ?
Anh mân mê chiếc điện thoại trong bàn tay, chưa trả lời ngay.
- Hay là kêu họ chuẩn bị một bữa tiệc cho sếp…
- Lái hai chiếc xe tới. – Một cô nàng với nụ cười rất ngọt ngào tới đưa họ đi đăng ký, anh bèn đứng dậy: - Tôi có kế hoạch khác rồi.
Triển Phong ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu nói:
- Vâng, tôi biết rồi ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.