Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Chương 49: Bị Cướp Hết Đồ
Ninh Tiểu Bạch
23/02/2023
Trong lúc Vương Chính Quốc và Lục Chí Viễn nói chuyện, Phong Khinh Tuyết vừa về đến nhà đã thấy mọi thứ vô cùng lộn xộn.
Cửa sổ mở ra, trong nhà khắp nơi đều bừa bãi.
Một số đồ đạc cha con Phùng Nhị Hổ mua cho các cô như tủ bát, bàn ghế đã biết mất, chỉ còn lại một chiếc giường và mấy cuốn sách giáo khoa cô không để trong không gian, trên giường trống trơn, không có chăn, gối gì hết, mấy bộ quần áo trên đó cũng không còn.
Phong Khinh Vân đang nằm trong góc tường, toàn thân chỉ còn đúng một cái quần đùi, cả người lạnh đến tái xanh, trên trán toàn máu, sống chết không rõ.
"Khinh Vân!"
Phong Khinh Tuyết vô cùng sợ hãi, cô vứt túi đồ trên tay xuống, vội chạy đến bên em gái, cẩn thận đưa tay lên cảm nhận hơi thở của Phong Khinh Vân.
Còn sống!
Phong Khinh Tuyết vội vàng kiểm tra cả người cô bé, trừ vết thương ở trán ra thì toàn thân không sao, lúc này cô mới dám đặt Phong Khinh Vân lên trên giường, bên dưới được trải bằng cái áo khoác làm từ vải thô do bà Từ may cho cô, sau đó Phong Khinh Tuyết lấy thuốc từ trong hòm ra để xử lý vết thương cho em gái.
Miệng vết thương không lớn, hình như là do xô đẩy, cô sát trùng qua, sau đó bôi thuốc bột Vân Nam rồi băng bó lại.
Tuy nhiên trên gương mặt Phong Khinh Vân có hai vết tát, bây giờ đang sưng lên, Phong Khinh Tuyết xịt thuốc tiêu sưng cho cô bé.
Lúc này cô vừa thấy may mắn vừa thấy hối hận.
May là khi bản thân có được không gian đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc, cô cũng đã học được nhiều cách sơ cứu khác nhau, còn hối hận là vì để một đứa trẻ như Khinh Vân ở nhà.
Rõ ràng đã có kẻ đến cướp sạch mọi thứ trong nhà!
Phong Khinh Tuyết mặc quần áo rồi xỏ tất vào cho Phong Khinh Vân, trong mắt cô bừng lửa giận.
"Chị ơi!" Một lúc lâu sau, Phong Khinh Vân mới tỉnh lại, ngoại trừ câu đầu gọi cô, còn đâu là khóc tố cáo: "Chị ơi, chị dâu cả với chị dâu thứ cùng với Đại Bảo, Nhị Bảo, Đại Ni đến cướp hết đồ của chúng ta đi."
Chị dâu cả!
Chị dâu thứ!
Tốt, rất tốt!
Phong Khinh Tuyết nghiến răng: "Khinh Vân, sao em lại bị thương? Ai đã đánh em?"
"Là chị dâu thứ. Em không cho vào cướp đồ, chị ta tát em hai phát! Chị ơi, bánh ngô chị làm cho em cũng bị nhị bảo và đại bảo ăn hết rồi!" Phong Khinh Vân cảm thấy tủi thân, cô bé không giữ được những món đồ mà chị gái phí hết công sức mới mang về được: "Đại bảo đẩy em ngã, đầu đụng vào tường, giờ em thành kẻ ngốc rồi."
Phong Khinh Tuyết ôm cô bé, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cho Phong Khinh Vân: "Em nói cho chị nghe xem giờ em còn đau đầu chóng mặt không?"
Mong là không bị chấn động não.
"Không chóng mặt nhưng trán em đau quá!!"
Phong Khinh Tuyết thổi phù phù vào chỗ vết thương đã được băng bó: "Kể cho chị nghe ai đã cởi hết quần áo của em?"
"Quần áo?" Phong Khinh Vân thắc mắc, cúi đầu mới thấy bộ mình đang mặc không phải bộ lúc sáng, cô bé vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Phong Khinh Tuyết: "Chị ơi quần áo của em đâu? Em đã thay quần áo như nào vậy?"
Nói xong, Phong Khinh Vân khóc nấc lên.
Mãi cô bé mới có quần áo của riêng mình, hơn nữa còn là đồ đặc biệt chị gái làm cho, đã mất hết rồi!
"Chị! Quần áo của em không còn nữa! Quần áo của em!" Đó là bộ quần áo cô bé thích nhất.
"Khi chị về đến nhà thấy em mặc mỗi quần đùi nằm trên đất nên chị còn đang muốn hỏi em." Phong Khinh Tuyết nhỏ giọng an ủi cô bé: "Về sau chị sẽ nghĩ cách để may cho em bộ khác, đừng khóc."
Trước khi xuyên qua cô đã xem rất nhiều tin tức nên vô cùng lo lắng em gái bị xâm hại, may là chuyện đó không xảy ra.
Phong Khinh Vân khóc thút thít rồi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Chị ơi, chắc sau khi em ngất đi họ đã cướp luôn cả quần áo rồi."
Dù cô bé mặc quần áo trẻ em nhưng chất lượng của chúng rất tốt.
Đại Bảo, Nhị Bảo và Đại Ni đều là trẻ con, quần áo bình thường chúng mặc không thể so với cô bé được.
Cửa sổ mở ra, trong nhà khắp nơi đều bừa bãi.
Một số đồ đạc cha con Phùng Nhị Hổ mua cho các cô như tủ bát, bàn ghế đã biết mất, chỉ còn lại một chiếc giường và mấy cuốn sách giáo khoa cô không để trong không gian, trên giường trống trơn, không có chăn, gối gì hết, mấy bộ quần áo trên đó cũng không còn.
Phong Khinh Vân đang nằm trong góc tường, toàn thân chỉ còn đúng một cái quần đùi, cả người lạnh đến tái xanh, trên trán toàn máu, sống chết không rõ.
"Khinh Vân!"
Phong Khinh Tuyết vô cùng sợ hãi, cô vứt túi đồ trên tay xuống, vội chạy đến bên em gái, cẩn thận đưa tay lên cảm nhận hơi thở của Phong Khinh Vân.
Còn sống!
Phong Khinh Tuyết vội vàng kiểm tra cả người cô bé, trừ vết thương ở trán ra thì toàn thân không sao, lúc này cô mới dám đặt Phong Khinh Vân lên trên giường, bên dưới được trải bằng cái áo khoác làm từ vải thô do bà Từ may cho cô, sau đó Phong Khinh Tuyết lấy thuốc từ trong hòm ra để xử lý vết thương cho em gái.
Miệng vết thương không lớn, hình như là do xô đẩy, cô sát trùng qua, sau đó bôi thuốc bột Vân Nam rồi băng bó lại.
Tuy nhiên trên gương mặt Phong Khinh Vân có hai vết tát, bây giờ đang sưng lên, Phong Khinh Tuyết xịt thuốc tiêu sưng cho cô bé.
Lúc này cô vừa thấy may mắn vừa thấy hối hận.
May là khi bản thân có được không gian đã chuẩn bị rất nhiều loại thuốc, cô cũng đã học được nhiều cách sơ cứu khác nhau, còn hối hận là vì để một đứa trẻ như Khinh Vân ở nhà.
Rõ ràng đã có kẻ đến cướp sạch mọi thứ trong nhà!
Phong Khinh Tuyết mặc quần áo rồi xỏ tất vào cho Phong Khinh Vân, trong mắt cô bừng lửa giận.
"Chị ơi!" Một lúc lâu sau, Phong Khinh Vân mới tỉnh lại, ngoại trừ câu đầu gọi cô, còn đâu là khóc tố cáo: "Chị ơi, chị dâu cả với chị dâu thứ cùng với Đại Bảo, Nhị Bảo, Đại Ni đến cướp hết đồ của chúng ta đi."
Chị dâu cả!
Chị dâu thứ!
Tốt, rất tốt!
Phong Khinh Tuyết nghiến răng: "Khinh Vân, sao em lại bị thương? Ai đã đánh em?"
"Là chị dâu thứ. Em không cho vào cướp đồ, chị ta tát em hai phát! Chị ơi, bánh ngô chị làm cho em cũng bị nhị bảo và đại bảo ăn hết rồi!" Phong Khinh Vân cảm thấy tủi thân, cô bé không giữ được những món đồ mà chị gái phí hết công sức mới mang về được: "Đại bảo đẩy em ngã, đầu đụng vào tường, giờ em thành kẻ ngốc rồi."
Phong Khinh Tuyết ôm cô bé, nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cho Phong Khinh Vân: "Em nói cho chị nghe xem giờ em còn đau đầu chóng mặt không?"
Mong là không bị chấn động não.
"Không chóng mặt nhưng trán em đau quá!!"
Phong Khinh Tuyết thổi phù phù vào chỗ vết thương đã được băng bó: "Kể cho chị nghe ai đã cởi hết quần áo của em?"
"Quần áo?" Phong Khinh Vân thắc mắc, cúi đầu mới thấy bộ mình đang mặc không phải bộ lúc sáng, cô bé vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Phong Khinh Tuyết: "Chị ơi quần áo của em đâu? Em đã thay quần áo như nào vậy?"
Nói xong, Phong Khinh Vân khóc nấc lên.
Mãi cô bé mới có quần áo của riêng mình, hơn nữa còn là đồ đặc biệt chị gái làm cho, đã mất hết rồi!
"Chị! Quần áo của em không còn nữa! Quần áo của em!" Đó là bộ quần áo cô bé thích nhất.
"Khi chị về đến nhà thấy em mặc mỗi quần đùi nằm trên đất nên chị còn đang muốn hỏi em." Phong Khinh Tuyết nhỏ giọng an ủi cô bé: "Về sau chị sẽ nghĩ cách để may cho em bộ khác, đừng khóc."
Trước khi xuyên qua cô đã xem rất nhiều tin tức nên vô cùng lo lắng em gái bị xâm hại, may là chuyện đó không xảy ra.
Phong Khinh Vân khóc thút thít rồi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Chị ơi, chắc sau khi em ngất đi họ đã cướp luôn cả quần áo rồi."
Dù cô bé mặc quần áo trẻ em nhưng chất lượng của chúng rất tốt.
Đại Bảo, Nhị Bảo và Đại Ni đều là trẻ con, quần áo bình thường chúng mặc không thể so với cô bé được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.