Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Chương 39: Tìm Nơi Nương Tựa
Ninh Tiểu Bạch
23/02/2023
Chờ dì nhỏ Vương nói xong, cậu cả Vương mới nói tiếp, giọng nói trầm thấp.
“Tuyết, cậu không phải cái loại cậu hồ đồ đưa cháu gái vào miệng hổ, cậu cho rằng Lục Giang là người vô cùng ưu tú, ổn trọng và kiên định, khôn khéo và có năng lực, lại là quân nhân, khuyết điểm duy nhất chỉ có gia cảnh, hơn nữa với hoàn cảnh hiện tại của cháu, cậu muốn giới thiệu cậu ấy với cháu.”
Phong Khinh Tuyết vội nói: “Cháu biết cậu cả sẽ không hại cháu.”
Nếu thật sự muốn hại cô, sẽ không dốc hết sức thu thập nhiều thức ăn như vậy với anh chị em và gửi nó đến đây.
Hơn nữa, đối với một người như Lục Giang, cho dù cô không đồng ý gặp mặt anh, nhất định cũng sẽ có người có con mắt sáng suốt, không thèm để ý thành phần gia đình anh, nhìn trúng anh, sau đó kết duyên vợ chồng với anh.
Ở thời đại này, địa vị của quân nhân khá cao.
Nghe Phong Khinh Tuyết nói vậy, cậu cả Vương nhẹ nhõm trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Kỳ thật, Lục gia là một gia đình lương thiện, nhân hậu, không phải loại người khắt khe với tá điền. Lúc trước chọn lựa thư đồng từ trong bọn trẻ tá điền, cậu đi theo Lục Chí Viễn đọc sách mười mấy năm, bắt đầu từ bảy tuổi, đến hai mươi tuổi thành thân, cũng không bị trút giận bao giờ, ngược lại cả nhà đều nhận được rất nhiều ân huệ từ Lục gia, các anh chị em khi kết hôn đều được Lục gia tặng quà hậu hĩnh, trong chiến loạn cũng không chịu thiệt thòi. Hiện tại Lục gia bởi vì hoàn cảnh đất nước mà suy tàn, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, cậu không thể giống những người khác mà tránh xa bọn họ, cho nên cậu không muốn rời khỏi đại đội Vương Lâu, bởi vì cậu ở đó, mới có thể lén chăm sóc bọn họ, không để bọn họ chịu quá nhiều khinh nhục.”
“Cậu cả có ân báo đáp, là người nhân nghĩa, đáng để con cháu học tập.” Phong Khinh Tuyết thật lòng ngưỡng mộ cậu cả Vương.
Dưới tình huống như vậy, niệm tình cũ, tình trạng này có thể có bao nhiêu người làm được? Trên đời có bao nhiêu người sẽ đưa than ngày tuyết? Dệt hoa trên gấm nhiều, đưa than ngày tuyết ít, hầu hết mọi người đều thích vui sướng bỏ đá xuống giếng khi người khác gặp họa.
Trong ánh mắt của cậu cả Vương tràn đầy vui mừng, “Cháu có thể nghĩ như vậy, thật sự rất tốt. Kỳ thật, tuy rằng thời điểm Lục Giang tòng quân chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã tham gia rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, mới vừa lập quốc hai năm đã là cán bộ lớn nhỏ, tiền đồ không cần phải nói, đáng tiếc sau khi lập quốc phân chia giai cấp, cha cậu ấy là địa chủ, gia đình cậu ấy liền trở thành đối tượng bị công kích, mấy năm nay mất đi không ít cơ hội thăng chức, nhưng mà, bởi vì cậu ấy tham gia quá nhiều trận chiến, lập được công, cho nên tránh bị vận rủi chỉ trích. Tuyết, hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu tình hình đất nước như thế nào, cậu cũng không thể đoán được tương lai như thế nào, cháu là người tốt, giới thiệu cháu với cậu ấy, nếu chuyện thật sự thành, cũng không biết là tốt hay xấu.”
Hiện tại hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối, cũng không phải là đòi môn đăng hộ đối như thời trước, mà là hồng ngũ loại kết hôn với hồng ngũ loại(*), hắc ngũ loại kết hôn với hắc ngũ loại(**), hôi ngũ loại kết hôn với hôi ngũ loại(***), vượt qua tầng lớp giai cấp kết thành nhân duyên, ông thật sự không biết kết quả sẽ như thế nào.
(*)Hồng ngũ loại: Cán bộ cách mạng, quân nhân, công nhân, bần nông, và tầng lớp dưới trung nông.
(**)Hắc ngũ loại: Thân phận chính trị mà đảng cộng sản Trung Quốc phân chia khi bắt đầu cách mạng văn hóa gồm: địa chủ, phú thương, phần tử phản cách mạng, tội phạm, phe bảo thủ. Là giai tầng chính trị không được đối xử ngang hàng trong ba mươi năm đầu thống trị của đảng.
(***)Hôi ngũ loại: Giai cấp tư sản, tầng lớp trên trung nông, phần tử trí thức, viên chức, người buôn bán tự do.
Nhà chồng dì nhỏ Vương cũng trong đại đội Vương Lâu, ông bổ sung thêm: “Lục Giang tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà mấy ngày, một mình cháu phải chăm sóc người già lẫn em nhỏ, chỉ sợ cuộc sống sẽ không dễ dàng, lại phải chịu đựng những thành phần kỳ thị từ khắp nơi đổ về. Nhưng mà nhà người ta không từ chối cho cháu mang theo Tiểu Vân gả qua, rốt cuộc hai đứa cháu trai của Lục Giang phải sống cùng cậu ấy và Lục Chí Viễn cho đến khi thành gia lập nghiệp mới kết thúc. Nhà khác, giống như cậu, hiện tại cuộc sống khó khăn nên có rất nhiều người đều không muốn thêm một miệng ăn.”
Mấy năm nay, thanh niên nam nữ kết hôn ít hơn trước rất nhiều, đều là có tính toán riêng.
Đương nhiên, không phải là không có hôn sự trao đổi, cũng không phải không có chuyện con dâu mới cưới đã mang theo chút lương thực trở về.
“Tuyết, cậu không phải cái loại cậu hồ đồ đưa cháu gái vào miệng hổ, cậu cho rằng Lục Giang là người vô cùng ưu tú, ổn trọng và kiên định, khôn khéo và có năng lực, lại là quân nhân, khuyết điểm duy nhất chỉ có gia cảnh, hơn nữa với hoàn cảnh hiện tại của cháu, cậu muốn giới thiệu cậu ấy với cháu.”
Phong Khinh Tuyết vội nói: “Cháu biết cậu cả sẽ không hại cháu.”
Nếu thật sự muốn hại cô, sẽ không dốc hết sức thu thập nhiều thức ăn như vậy với anh chị em và gửi nó đến đây.
Hơn nữa, đối với một người như Lục Giang, cho dù cô không đồng ý gặp mặt anh, nhất định cũng sẽ có người có con mắt sáng suốt, không thèm để ý thành phần gia đình anh, nhìn trúng anh, sau đó kết duyên vợ chồng với anh.
Ở thời đại này, địa vị của quân nhân khá cao.
Nghe Phong Khinh Tuyết nói vậy, cậu cả Vương nhẹ nhõm trong lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Kỳ thật, Lục gia là một gia đình lương thiện, nhân hậu, không phải loại người khắt khe với tá điền. Lúc trước chọn lựa thư đồng từ trong bọn trẻ tá điền, cậu đi theo Lục Chí Viễn đọc sách mười mấy năm, bắt đầu từ bảy tuổi, đến hai mươi tuổi thành thân, cũng không bị trút giận bao giờ, ngược lại cả nhà đều nhận được rất nhiều ân huệ từ Lục gia, các anh chị em khi kết hôn đều được Lục gia tặng quà hậu hĩnh, trong chiến loạn cũng không chịu thiệt thòi. Hiện tại Lục gia bởi vì hoàn cảnh đất nước mà suy tàn, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, cậu không thể giống những người khác mà tránh xa bọn họ, cho nên cậu không muốn rời khỏi đại đội Vương Lâu, bởi vì cậu ở đó, mới có thể lén chăm sóc bọn họ, không để bọn họ chịu quá nhiều khinh nhục.”
“Cậu cả có ân báo đáp, là người nhân nghĩa, đáng để con cháu học tập.” Phong Khinh Tuyết thật lòng ngưỡng mộ cậu cả Vương.
Dưới tình huống như vậy, niệm tình cũ, tình trạng này có thể có bao nhiêu người làm được? Trên đời có bao nhiêu người sẽ đưa than ngày tuyết? Dệt hoa trên gấm nhiều, đưa than ngày tuyết ít, hầu hết mọi người đều thích vui sướng bỏ đá xuống giếng khi người khác gặp họa.
Trong ánh mắt của cậu cả Vương tràn đầy vui mừng, “Cháu có thể nghĩ như vậy, thật sự rất tốt. Kỳ thật, tuy rằng thời điểm Lục Giang tòng quân chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã tham gia rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, mới vừa lập quốc hai năm đã là cán bộ lớn nhỏ, tiền đồ không cần phải nói, đáng tiếc sau khi lập quốc phân chia giai cấp, cha cậu ấy là địa chủ, gia đình cậu ấy liền trở thành đối tượng bị công kích, mấy năm nay mất đi không ít cơ hội thăng chức, nhưng mà, bởi vì cậu ấy tham gia quá nhiều trận chiến, lập được công, cho nên tránh bị vận rủi chỉ trích. Tuyết, hiện tại cậu hoàn toàn không hiểu tình hình đất nước như thế nào, cậu cũng không thể đoán được tương lai như thế nào, cháu là người tốt, giới thiệu cháu với cậu ấy, nếu chuyện thật sự thành, cũng không biết là tốt hay xấu.”
Hiện tại hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối, cũng không phải là đòi môn đăng hộ đối như thời trước, mà là hồng ngũ loại kết hôn với hồng ngũ loại(*), hắc ngũ loại kết hôn với hắc ngũ loại(**), hôi ngũ loại kết hôn với hôi ngũ loại(***), vượt qua tầng lớp giai cấp kết thành nhân duyên, ông thật sự không biết kết quả sẽ như thế nào.
(*)Hồng ngũ loại: Cán bộ cách mạng, quân nhân, công nhân, bần nông, và tầng lớp dưới trung nông.
(**)Hắc ngũ loại: Thân phận chính trị mà đảng cộng sản Trung Quốc phân chia khi bắt đầu cách mạng văn hóa gồm: địa chủ, phú thương, phần tử phản cách mạng, tội phạm, phe bảo thủ. Là giai tầng chính trị không được đối xử ngang hàng trong ba mươi năm đầu thống trị của đảng.
(***)Hôi ngũ loại: Giai cấp tư sản, tầng lớp trên trung nông, phần tử trí thức, viên chức, người buôn bán tự do.
Nhà chồng dì nhỏ Vương cũng trong đại đội Vương Lâu, ông bổ sung thêm: “Lục Giang tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà mấy ngày, một mình cháu phải chăm sóc người già lẫn em nhỏ, chỉ sợ cuộc sống sẽ không dễ dàng, lại phải chịu đựng những thành phần kỳ thị từ khắp nơi đổ về. Nhưng mà nhà người ta không từ chối cho cháu mang theo Tiểu Vân gả qua, rốt cuộc hai đứa cháu trai của Lục Giang phải sống cùng cậu ấy và Lục Chí Viễn cho đến khi thành gia lập nghiệp mới kết thúc. Nhà khác, giống như cậu, hiện tại cuộc sống khó khăn nên có rất nhiều người đều không muốn thêm một miệng ăn.”
Mấy năm nay, thanh niên nam nữ kết hôn ít hơn trước rất nhiều, đều là có tính toán riêng.
Đương nhiên, không phải là không có hôn sự trao đổi, cũng không phải không có chuyện con dâu mới cưới đã mang theo chút lương thực trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.