Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 55: Bức thư cuối cùng
Vụ Lưu
19/03/2024
Phó Diễm ở bên cạnh quả thực không đủ kiên nhẫn mà nhìn thẳng, tiểu thúc này diễn xuất cũng thật sự quá chân thật đi! Nếu là nãi nãi nhìn thấy cũng phải trao giải ảnh đế Kim Tượng cho hắn.
(Kim Tượng là một trong ba giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của Trung Quốc).
“Mẹ ta nói tây viện phải chia thành hai nửa, nửa gian phía tây thì cho cha ta ở, một gian dựa vào tường ở phía đông thì cấp cho Đại Ny. Mẹ ta kể bình sinh nàng cảm thấy thiếu thốn Đại Ny nhất, không tranh thủ hôn sự tốt được cho nàng. Cho nàng thêm hai gian phòng, coi như cho nàng thêm chỗ đặt chân.”
Nói đến đây, Phó Đại Ny cũng nhỏ giọng khóc ầm lên. Còn không đợi nàng khóc xong, đại ca nàng tiếp tục nói.
“Mẹ ta còn nói đem giường cũ của nàng khi còn sống đặt ở đông viện, cho mẹ Tiểu Hỏa. Hai cái ghế cho nhị đệ muội, bàn trang điểm thì cho Đại Ny, còn có một cái tú đôn (rương đựng đồ), nói ngày sau cho tức phụ của Bình Phục, để cho nàng dâu lưu lại cái niệm tưởng với mẹ chồng. Gian phòng tây viện cũng đủ cho cha ta sinh hoạt. Mẹ ta ngàn dò vạn dặn, nếu cha ta không đến đòi hỏi đồ vật của nàng lưu lại, thì ta một chữ cũng không được nhắc đến, chờ sau khi cha ta trăm tuổi, chúng ta lần nữa phân chia. Khi lão cha còn sống, thì phòng ở phải để cho chính hắn tự mình đến chi phối. Cho dù cha ta đem bán hay đưa người khác, chúng ta cũng không thể đòi lại, trăm thiện lấy hiếu làm đầu.”
Phó Đại Dũng nói xong, Lục thúc công chờ mãi không thấy người nào nói chuyện, còn Phó Lão Xuyên thì thần tình không thể nào tin được, ồn ào đứng lên.
“Ly hôn? Ai muốn cùng Trầm Tố Chi ly hôn? Nàng sống là người Phó gia ta, chết là ma Phó gia ta.”
Phó Lão Xuyên không thể tin được, chính mình vàng bạc tài bảo không lấy được thì thôi, lại còn sắp mất thêm mấy gian phòng ở. Về phần mấy gia cụ cũ kia, Phó Lão Xuyên không biết là chột dạ hay gì, vẫn luôn vứt lăn lóc ở đông viện, không động qua. Ngưu Thúy Hoa vào cửa còn đổi một loạt gia cụ mới.
“Lục gia gia, mẹ ta kể sự tình ly hôn, nói ngài cùng đại bá mẫu, còn có Điền lão bà bà đầu thôn có thể làm chứng. Trong thôn, trong tộc đều có công văn chứng minh.”
Lục thúc công uống ngụm trà, đặt chén trà xuống chậm rì rì nói.
“Không sai! Cha nương ngươi năm ba năm trước ly hôn. Phòng ở nhà ngươi cũng là danh nghĩa của nàng. Việc này trong tộc cùng trong thôn đều có làm công chứng.”
“Trầm Tố Chi nói bậy! Hai chúng ta hoàn toàn không có ly hôn.”
Phó Lão Xuyên đứng đó, cả người đều run run. Lục thúc công nhìn cái bộ dạng này của hắn, trực tiếp không thèm để ý.
“Xuyên tử! Năm đó ngươi không cho Đại Dũng đi làm binh, giam hắn ba ngày liền! Tố Chi cầu tình ngươi thế nào cũng đều không được, nàng liền tìm đến chỗ này của ta, sau vẫn là Đại Dũng đem tặng danh ngạch cho Đại Tráng, ngươi mới đem hắn thả ra. Sau đó Đại Tráng tham gia quân ngũ, Tố Chi không nguyện ý tiếp tục ở cùng một gian phòng với ngươi, hai ngươi không biết nói sao, bỏ lên công xã làm thủ tục ly hôn, công xã nói các ngươi căn bản không có giấy hôn thú, hai ngươi liền trở về, lúc này mới đến trong tộc, viết xuống chứng minh ly hôn kia. Trên giấy vẫn còn có chữ ký cùng dấu tay của hai ngươi, có cả chữ ký và dấu tay của ta cùng lão Tống thôn trưởng. Tờ giấy kia vẫn luôn đặt ở từ đường Phó gia, còn lưu cả một bản ở văn phòng trong thôn bộ. Quang Tông! Ngươi đi về, tìm rồi mang tới đây cho hắn nhìn xem.”
Lục thúc công nói xong, lại uống mấy ngụm trà, tiếp theo đứng lên.
“Về phần phòng ở nhà ngươi, năm đó Tố Chi gả cho ngươi, nói muốn mua thêm phòng, ngươi sợ trong thôn nhàn ngôn toái ngữ, sợ trong mắt người khác, chính mình là một cái đồ ăn cơm mềm (ăn bám vợ). Hừ! Chính ngươi tự mình chủ động tìm lão Tống đi đăng ký khế đất dưới danh nghĩa Tố Chi. Việc này ngươi quên nhưng lão nhân ta còn không có quên đâu! Tất cả phòng ốc, nhà cửa, đều là đồ cưới Tố Chi mang đến, ngươi đâu có xuất ra một phân tiền nào? Hiện tại nàng lưu lại di thư, hài tử không lấy ra đã là rất nghe lời rồi, đều là hảo hài tử. Ngươi còn muốn bá đạo? Diệu Tổ, đi, đem Tống thúc ngươi gọi tới, còn có đại tẩu ngươi, hai lão già chúng ta đều nhớ rõ, ngươi có nhớ hay không cũng không sao cả! Công đạo tự tại nhân tâm.”
Lục thúc công cứ một câu lại một câu kể lại, trực tiếp đem Phó Lão Xuyên đóng đinh tại chỗ, hắn lập tức uể oải đứng lên muốn đi về. Đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chỉ chốc lát sau, cha thôn trưởng là Tống lão đã đi tới rồi, còn có tức phụ Phó Quang Tông.
“Lão Tống! Nền đất nhà Xuyên tử cùng nhà ở đều là do ngươi đăng ký. Ngươi còn nhớ rõ không?“.
“Cái này sao mà không nhớ rõ chứ? Đại chất tử chạy đến nhà của ta, nói cháu dâu dùng đồ cưới đổi được mấy cái phòng ở, tên sở hữu khẳng định là phải viết tên cháu dâu, mà ngay cả nền nhà cũng thế, cũng là mỗi nngười một nửa. Một nửa là danh nghĩa đại chất tử, không nhầm thì là gian phòng sát phía tây, còn một nửa là đông viện cùng phần còn lại tây viện là danh nghĩa cháu dâu. Chính tay ta đã phê giấy tờ mà.”
Lão Tống gật đầu chứng minh, không quan tâm việc này đối với Phó Lão Xuyên sinh ra bất kì ảnh hưởng gì, trong lòng hắn hiện đều tràn ngập tức giận, đều là nữ nhân Trầm Tố Chi này quá độc ác.
Tống lão đầu nói xong, liền đứng lên đi dạo ở trong sân. Nhìn xem qua mấy loại hoa hoa cỏ cỏ của Phó Diễm, nhìn một hồi liền trở về.
“Con dâu cả! Ngươi còn nhớ rõ chuyện tình ly hôn của Tố Chi thì đến nói một chút, cho Xuyên Tử huynh đệ của ngươi trở về đỡ ấm ức.”
“Cha! Việc kia sao mà không nhớ rõ, lúc đó trong thôn, đây vẫn là nhà đầu tiên ly hôn nha, khắp trong thôn người nào không biết chứ! Xuyên Tử huynh đệ, ngươi nhìn xem, mọi người trong thôn đều nói hài tử của ngươi thật có tiền đồ, ngươi còn có gì không thỏa mãn? Ngươi nhìn Đại Tráng xem, đương binh, Tiểu Kim cũng đương binh. Nếu ta mà có tôn tử như vậy, dù nằm mơ ta cũng phải cười tỉnh. Đại Tráng, ngươi hiện tại là cấp bậc gì?“.
“Đại nương! Ta bây giờ là doanh trưởng.”
Phó Đại Tráng ăn ngay nói thật.
“Ngươi xem! Đại Tráng chính là có thể a, chất tử ta cũng tham gia quân ngũ, phấn đấu đến hiện tại cũng chỉ là trung đội trưởng! Đại huynh đệ, ngươi có ngày tốt như vậy, sao còn không yên lặng mà trải qua?“.
“Hừ! Còn không phải là bị phụ nhân mê hoặc, có mẹ kế liền trở thành bố dượng sao?“.
Lục thúc công khinh thường mà nói, Phó Lão Xuyên lại lập tức từ trên băng ghế ngồi dậy.
“Lục thúc! Ta còn có chuyện này muốn nói. Bất kể thế nào, ta dù có sai lầm thì ta cũng là lão tử của bọn họ, từ xưa ở riêng chính là đại sự, phân chia nhà của ta xong thì phải đến cho ta phí phụng dưỡng. Lão đại, lão nhị ở riêng cũng đã mười tám năm, đem tiền phụng dưỡng mười tám năm này đều đưa lại ta đi. Còn Bình Phục liền tính từ lúc thành niên.”
Phó Lão Xuyên vừa nói xong, những người có mặt trên sân đều hết chỗ nói.
“Như thế nào? Không nói gì thì chúng ta ngay bây giờ liền tính luôn. Một tháng mười đồng tiền, một năm một trăm hai mươi đồng, mười năm chính là một ngàn hai, mỗi người đưa cho ta hai ngàn đồng. Về phần Bình Phục, ngươi năm nay hai mươi hai, ngươi liền đưa năm trăm đồng.”
Thật sự là công phu sư tử ngoạm! Phó Lão Xuyên thật sự điên rồi.
“Ta xem ngươi là đồ vô sỉ đến cực điểm rồi.”
Lục thúc công trực tiếp đứng lên, chỉ vào mặt mà mắng.
“Lục gia gia, ngài đừng vội. Tiểu Mộc, đi, đi một chuyến, đi gọi thôn trưởng cùng Thành ca của ngươi đến. Gọi bọn họ tới làm người chứng kiến. Lục gia gia, ngươi trước ngồi hút thuốc, chờ bọn hắn đến rồi lại nói.”
Phó Đại Dũng đỡ Lục thúc công ngồi xuống xong, đưa lên tẩu hút thuốc, tiếp thêm nước trà, mọi người cùng nhau chờ đợi. Một vài thúc bá không cùng chi đứng bên cạnh gật đầu, một câu cũng không muốn nói cùng Phó Lão Xuyêm, đúng là cái loại bùn nhão không thể trát tường, nói một chữ đều là dư thừa.
Thôn trưởng cùng Phó Thành vừa nghe việc này, cũng đều chạy tới rất nhanh.
“Các vị thúc bá! Thôn trưởng! A Thành! Hôm nay ta mời các ngươi đến, là nói một chút sự tình phụng dưỡng của cha ta, không phải là Phó Đại Dũng ta không chịu dưỡng lão người, thật sự là do cha ta chính mình yêu cầu. Cũng là vì hài tử, không có ngày nào được sống yên ổn. Ta không thể không làm như thế, Lục gia gia! Đây là một phong thư cuối cùng của nương ta. Ngài nhìn xem.”
“Quang Tông, đọc cho ta nghe.”
Lục thúc công nhìn Phó Lão Xuyên, quả thực cùng với người nương kia của hắn giống nhau như đúc. Phó Quang Tông đọc xong thư của Trầm Tố Chi, mấy vị thúc bá nhìn qua Phó Đại Tráng cùng Phó Đại Ny, đều đối với nương của nàng cực kì bội phục.
Nội dung thư đại khái là nói: Đại Dũng, Đại Tráng, Bình Phục, Đại Ny, các ngươi đều là hảo hài tử. Nhưng là ta biết Phó Lão Xuyên khẳng định sẽ không chịu nổi cô đơn mà đi tìm tiểu lão bà mới, hắn đã sớm cùng Ngưu quả phụ cách vách có một chân. Nếu là hắn hỏi các ngươi, muốn phí phụng dưỡng, còn muốn đi chính phủ tố cáo các ngươi bất hiếu, các ngươi liền đem phòng ở đều đưa hết cho hắn, triệt tiêu phụng dưỡng phí cùng công ơn nuôi dưỡng các ngươi. Phí phụng dưỡng bắt đầu tính từ khi hắn về hưu, nên đưa phòng ở cũng có thể triệt tiêu hết. Nhưng là điều kiện chính là, phải bắt hắn ký vào phía sau giấy viết thư này, ghi rõ ràng là đều đã đưa đủ phí phụng dưỡng, về sau việc vặt một mực không cần quản, chỉ quản khi hắn chết thì đem chôn. Còn có, nếu hắn thật sự muốn phụng dưỡng phí, ta đây liền không muốn hợp táng cùng hắn. Đây là đòn sát thủ cuối cùng của Trầm Tố Chi!.
(Kim Tượng là một trong ba giải thưởng điện ảnh nổi tiếng nhất của Trung Quốc).
“Mẹ ta nói tây viện phải chia thành hai nửa, nửa gian phía tây thì cho cha ta ở, một gian dựa vào tường ở phía đông thì cấp cho Đại Ny. Mẹ ta kể bình sinh nàng cảm thấy thiếu thốn Đại Ny nhất, không tranh thủ hôn sự tốt được cho nàng. Cho nàng thêm hai gian phòng, coi như cho nàng thêm chỗ đặt chân.”
Nói đến đây, Phó Đại Ny cũng nhỏ giọng khóc ầm lên. Còn không đợi nàng khóc xong, đại ca nàng tiếp tục nói.
“Mẹ ta còn nói đem giường cũ của nàng khi còn sống đặt ở đông viện, cho mẹ Tiểu Hỏa. Hai cái ghế cho nhị đệ muội, bàn trang điểm thì cho Đại Ny, còn có một cái tú đôn (rương đựng đồ), nói ngày sau cho tức phụ của Bình Phục, để cho nàng dâu lưu lại cái niệm tưởng với mẹ chồng. Gian phòng tây viện cũng đủ cho cha ta sinh hoạt. Mẹ ta ngàn dò vạn dặn, nếu cha ta không đến đòi hỏi đồ vật của nàng lưu lại, thì ta một chữ cũng không được nhắc đến, chờ sau khi cha ta trăm tuổi, chúng ta lần nữa phân chia. Khi lão cha còn sống, thì phòng ở phải để cho chính hắn tự mình đến chi phối. Cho dù cha ta đem bán hay đưa người khác, chúng ta cũng không thể đòi lại, trăm thiện lấy hiếu làm đầu.”
Phó Đại Dũng nói xong, Lục thúc công chờ mãi không thấy người nào nói chuyện, còn Phó Lão Xuyên thì thần tình không thể nào tin được, ồn ào đứng lên.
“Ly hôn? Ai muốn cùng Trầm Tố Chi ly hôn? Nàng sống là người Phó gia ta, chết là ma Phó gia ta.”
Phó Lão Xuyên không thể tin được, chính mình vàng bạc tài bảo không lấy được thì thôi, lại còn sắp mất thêm mấy gian phòng ở. Về phần mấy gia cụ cũ kia, Phó Lão Xuyên không biết là chột dạ hay gì, vẫn luôn vứt lăn lóc ở đông viện, không động qua. Ngưu Thúy Hoa vào cửa còn đổi một loạt gia cụ mới.
“Lục gia gia, mẹ ta kể sự tình ly hôn, nói ngài cùng đại bá mẫu, còn có Điền lão bà bà đầu thôn có thể làm chứng. Trong thôn, trong tộc đều có công văn chứng minh.”
Lục thúc công uống ngụm trà, đặt chén trà xuống chậm rì rì nói.
“Không sai! Cha nương ngươi năm ba năm trước ly hôn. Phòng ở nhà ngươi cũng là danh nghĩa của nàng. Việc này trong tộc cùng trong thôn đều có làm công chứng.”
“Trầm Tố Chi nói bậy! Hai chúng ta hoàn toàn không có ly hôn.”
Phó Lão Xuyên đứng đó, cả người đều run run. Lục thúc công nhìn cái bộ dạng này của hắn, trực tiếp không thèm để ý.
“Xuyên tử! Năm đó ngươi không cho Đại Dũng đi làm binh, giam hắn ba ngày liền! Tố Chi cầu tình ngươi thế nào cũng đều không được, nàng liền tìm đến chỗ này của ta, sau vẫn là Đại Dũng đem tặng danh ngạch cho Đại Tráng, ngươi mới đem hắn thả ra. Sau đó Đại Tráng tham gia quân ngũ, Tố Chi không nguyện ý tiếp tục ở cùng một gian phòng với ngươi, hai ngươi không biết nói sao, bỏ lên công xã làm thủ tục ly hôn, công xã nói các ngươi căn bản không có giấy hôn thú, hai ngươi liền trở về, lúc này mới đến trong tộc, viết xuống chứng minh ly hôn kia. Trên giấy vẫn còn có chữ ký cùng dấu tay của hai ngươi, có cả chữ ký và dấu tay của ta cùng lão Tống thôn trưởng. Tờ giấy kia vẫn luôn đặt ở từ đường Phó gia, còn lưu cả một bản ở văn phòng trong thôn bộ. Quang Tông! Ngươi đi về, tìm rồi mang tới đây cho hắn nhìn xem.”
Lục thúc công nói xong, lại uống mấy ngụm trà, tiếp theo đứng lên.
“Về phần phòng ở nhà ngươi, năm đó Tố Chi gả cho ngươi, nói muốn mua thêm phòng, ngươi sợ trong thôn nhàn ngôn toái ngữ, sợ trong mắt người khác, chính mình là một cái đồ ăn cơm mềm (ăn bám vợ). Hừ! Chính ngươi tự mình chủ động tìm lão Tống đi đăng ký khế đất dưới danh nghĩa Tố Chi. Việc này ngươi quên nhưng lão nhân ta còn không có quên đâu! Tất cả phòng ốc, nhà cửa, đều là đồ cưới Tố Chi mang đến, ngươi đâu có xuất ra một phân tiền nào? Hiện tại nàng lưu lại di thư, hài tử không lấy ra đã là rất nghe lời rồi, đều là hảo hài tử. Ngươi còn muốn bá đạo? Diệu Tổ, đi, đem Tống thúc ngươi gọi tới, còn có đại tẩu ngươi, hai lão già chúng ta đều nhớ rõ, ngươi có nhớ hay không cũng không sao cả! Công đạo tự tại nhân tâm.”
Lục thúc công cứ một câu lại một câu kể lại, trực tiếp đem Phó Lão Xuyên đóng đinh tại chỗ, hắn lập tức uể oải đứng lên muốn đi về. Đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chỉ chốc lát sau, cha thôn trưởng là Tống lão đã đi tới rồi, còn có tức phụ Phó Quang Tông.
“Lão Tống! Nền đất nhà Xuyên tử cùng nhà ở đều là do ngươi đăng ký. Ngươi còn nhớ rõ không?“.
“Cái này sao mà không nhớ rõ chứ? Đại chất tử chạy đến nhà của ta, nói cháu dâu dùng đồ cưới đổi được mấy cái phòng ở, tên sở hữu khẳng định là phải viết tên cháu dâu, mà ngay cả nền nhà cũng thế, cũng là mỗi nngười một nửa. Một nửa là danh nghĩa đại chất tử, không nhầm thì là gian phòng sát phía tây, còn một nửa là đông viện cùng phần còn lại tây viện là danh nghĩa cháu dâu. Chính tay ta đã phê giấy tờ mà.”
Lão Tống gật đầu chứng minh, không quan tâm việc này đối với Phó Lão Xuyên sinh ra bất kì ảnh hưởng gì, trong lòng hắn hiện đều tràn ngập tức giận, đều là nữ nhân Trầm Tố Chi này quá độc ác.
Tống lão đầu nói xong, liền đứng lên đi dạo ở trong sân. Nhìn xem qua mấy loại hoa hoa cỏ cỏ của Phó Diễm, nhìn một hồi liền trở về.
“Con dâu cả! Ngươi còn nhớ rõ chuyện tình ly hôn của Tố Chi thì đến nói một chút, cho Xuyên Tử huynh đệ của ngươi trở về đỡ ấm ức.”
“Cha! Việc kia sao mà không nhớ rõ, lúc đó trong thôn, đây vẫn là nhà đầu tiên ly hôn nha, khắp trong thôn người nào không biết chứ! Xuyên Tử huynh đệ, ngươi nhìn xem, mọi người trong thôn đều nói hài tử của ngươi thật có tiền đồ, ngươi còn có gì không thỏa mãn? Ngươi nhìn Đại Tráng xem, đương binh, Tiểu Kim cũng đương binh. Nếu ta mà có tôn tử như vậy, dù nằm mơ ta cũng phải cười tỉnh. Đại Tráng, ngươi hiện tại là cấp bậc gì?“.
“Đại nương! Ta bây giờ là doanh trưởng.”
Phó Đại Tráng ăn ngay nói thật.
“Ngươi xem! Đại Tráng chính là có thể a, chất tử ta cũng tham gia quân ngũ, phấn đấu đến hiện tại cũng chỉ là trung đội trưởng! Đại huynh đệ, ngươi có ngày tốt như vậy, sao còn không yên lặng mà trải qua?“.
“Hừ! Còn không phải là bị phụ nhân mê hoặc, có mẹ kế liền trở thành bố dượng sao?“.
Lục thúc công khinh thường mà nói, Phó Lão Xuyên lại lập tức từ trên băng ghế ngồi dậy.
“Lục thúc! Ta còn có chuyện này muốn nói. Bất kể thế nào, ta dù có sai lầm thì ta cũng là lão tử của bọn họ, từ xưa ở riêng chính là đại sự, phân chia nhà của ta xong thì phải đến cho ta phí phụng dưỡng. Lão đại, lão nhị ở riêng cũng đã mười tám năm, đem tiền phụng dưỡng mười tám năm này đều đưa lại ta đi. Còn Bình Phục liền tính từ lúc thành niên.”
Phó Lão Xuyên vừa nói xong, những người có mặt trên sân đều hết chỗ nói.
“Như thế nào? Không nói gì thì chúng ta ngay bây giờ liền tính luôn. Một tháng mười đồng tiền, một năm một trăm hai mươi đồng, mười năm chính là một ngàn hai, mỗi người đưa cho ta hai ngàn đồng. Về phần Bình Phục, ngươi năm nay hai mươi hai, ngươi liền đưa năm trăm đồng.”
Thật sự là công phu sư tử ngoạm! Phó Lão Xuyên thật sự điên rồi.
“Ta xem ngươi là đồ vô sỉ đến cực điểm rồi.”
Lục thúc công trực tiếp đứng lên, chỉ vào mặt mà mắng.
“Lục gia gia, ngài đừng vội. Tiểu Mộc, đi, đi một chuyến, đi gọi thôn trưởng cùng Thành ca của ngươi đến. Gọi bọn họ tới làm người chứng kiến. Lục gia gia, ngươi trước ngồi hút thuốc, chờ bọn hắn đến rồi lại nói.”
Phó Đại Dũng đỡ Lục thúc công ngồi xuống xong, đưa lên tẩu hút thuốc, tiếp thêm nước trà, mọi người cùng nhau chờ đợi. Một vài thúc bá không cùng chi đứng bên cạnh gật đầu, một câu cũng không muốn nói cùng Phó Lão Xuyêm, đúng là cái loại bùn nhão không thể trát tường, nói một chữ đều là dư thừa.
Thôn trưởng cùng Phó Thành vừa nghe việc này, cũng đều chạy tới rất nhanh.
“Các vị thúc bá! Thôn trưởng! A Thành! Hôm nay ta mời các ngươi đến, là nói một chút sự tình phụng dưỡng của cha ta, không phải là Phó Đại Dũng ta không chịu dưỡng lão người, thật sự là do cha ta chính mình yêu cầu. Cũng là vì hài tử, không có ngày nào được sống yên ổn. Ta không thể không làm như thế, Lục gia gia! Đây là một phong thư cuối cùng của nương ta. Ngài nhìn xem.”
“Quang Tông, đọc cho ta nghe.”
Lục thúc công nhìn Phó Lão Xuyên, quả thực cùng với người nương kia của hắn giống nhau như đúc. Phó Quang Tông đọc xong thư của Trầm Tố Chi, mấy vị thúc bá nhìn qua Phó Đại Tráng cùng Phó Đại Ny, đều đối với nương của nàng cực kì bội phục.
Nội dung thư đại khái là nói: Đại Dũng, Đại Tráng, Bình Phục, Đại Ny, các ngươi đều là hảo hài tử. Nhưng là ta biết Phó Lão Xuyên khẳng định sẽ không chịu nổi cô đơn mà đi tìm tiểu lão bà mới, hắn đã sớm cùng Ngưu quả phụ cách vách có một chân. Nếu là hắn hỏi các ngươi, muốn phí phụng dưỡng, còn muốn đi chính phủ tố cáo các ngươi bất hiếu, các ngươi liền đem phòng ở đều đưa hết cho hắn, triệt tiêu phụng dưỡng phí cùng công ơn nuôi dưỡng các ngươi. Phí phụng dưỡng bắt đầu tính từ khi hắn về hưu, nên đưa phòng ở cũng có thể triệt tiêu hết. Nhưng là điều kiện chính là, phải bắt hắn ký vào phía sau giấy viết thư này, ghi rõ ràng là đều đã đưa đủ phí phụng dưỡng, về sau việc vặt một mực không cần quản, chỉ quản khi hắn chết thì đem chôn. Còn có, nếu hắn thật sự muốn phụng dưỡng phí, ta đây liền không muốn hợp táng cùng hắn. Đây là đòn sát thủ cuối cùng của Trầm Tố Chi!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.