Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 52: Chất vấn
Vụ Lưu
19/03/2024
Phó Sâm ăn mệt, tự nhiên không cam lòng, bất đắc dĩ độ linh hoạt thật sự là không so được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thủy, bộ dạng giống như con cá trạch, nhanh chóng lưu loát mà trốn đi.
Phó Đại Tráng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn cùng Phó Miểu tập luyện lần nữa. Hai người chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa kịp bắt đầu, Phó Lão Xuyên đã đẩy cửa tiến vào.
“Cha! Sao ngươi đến đây?“.
Phó Đại Tráng thấy hắn đến, nhướng mày hỏi.
“Sao? Nhà Phó Đại Dũng hắn là nhà của hoàng đế lão nhân, ta không thể tới ư?“.
Phó Lão Xuyên mang theo khẩu khí, trực tiếp đứng ồn ào tại cửa nhà. Phó Diễm quả thực chịu phục, lão đầu này tử này lúc nào cũng sợ ngày lành quá dài, thỉnh thoảng liền tới nháo một hồi.
“Ta chỉ hỏi một câu như vậy, ngươi như thế nào không thể tới đâu, đây không phải là nhà con trai của ngươi sao“.
Phó Đại Tráng không quen tật xấu phá phách này của cha hắn, cười hì hì oán trở về.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, đem gọi Phó Đại Dũng ra đây cho ta! Ta ngược lại muốn hỏi hắn xem, việc thương lượng sự tình kết hôn của con ta, ta không đi các ngươi liền tự ý chủ trương, là cái đạo lý gì?“.
Phó Lão Xuyên hắng giọng gào ầm lên, đem mấy nhà xung quanh đều kinh động. Phó Đại Dũng bảo Vương Thục Mai nhẹ nhàng đóng cửa cho kĩ, rồi hắn một mình đi ra. Tối hôm qua Vương Thục Mai nôn nghén khá lâu, cho nên bây giờ còn không tỉnh táo. Sư Mẫn cùng Phó Đại Ny thì đứng ở cửa phòng, nhìn đại ca đi ra, biết Vương Thục Mai không thoải mái.
Phó Lão Xuyên đứng thở phì phì, tối hôm qua hắn nằm nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng giận. Mấy cái thằng nhóc này, là không có đem lão cha bọn chúng để vào mắt! Quả thực buồn cười.
“Phó Đại Dũng, ngươi nói xem! Các ngươi đi nhà thân gia Bình Phục vì cái gì không cho ta đi? Vì cái gì không nói cho ta biết?“.
Phó Đại Dũng nhìn phụ thân đang nổi trận lôi đình, trong lòng hiện lên một loại bi thương, vì cái gì hắn lại trở nên như thế này. Phó Diễm nhìn Phó Lão Xuyên, không hiểu, hắn không quan tâm tương lai, hay có sở thích đem nhi tử phụ thuộc chính mình như vậy, lúc nào cũng muốn chi phối nhân sinh của hài tử, phá hủy tự tôn con cái, cho đến nay cũng không có công ơn nuôi dưỡng gì, toàn là do bà bà đã mất lo liệu, chẳng lẽ hắn chờ nay mai già rồi, lại để hài tử quay lại phụng dưỡng hay sao? Nghĩ thật hay.
“A! Ý tứ của ngươi là ngươi muốn thực hiện chức trách phụ thân, ngươi muốn vì Bình Phục xử lý hôn sự sao?“.
Phó Đại Dũng bộ dạng thản nhiên trả lời.
“Chức trách cái gì? Thằng tiểu tử đó ngay cả ta là cha, hắn đều quên, đã nhiều năm không lộ diện. Năm mới cũng không đến nhà, còn muốn ta đi xử lý hôn sự cho hắn?“.
Phó Lão Xuyên đem bản lĩnh không nói lý phát huy đến triệt để. Phó Bình Phục nhìn Phó Lão Xuyên, hai tay nắm chặt, mãi sau hắn mới chậm rãi buông lỏng ra. Có người phụ thân như vậy, mấy huynh đệ mình thật sự là đến xui xẻo tám đời.
“Cha! Không gọi ngươi là ta không đúng, ta tại đây đưa quà xin lỗi cho ngươi, ngày mai ta liền đem nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai mời đến, ngươi đến nói chuyện với họ giúp ta a.”
Phó Bình Phục đối với phụ thân không có chờ mong, không có tình cảm, hiện giờ, chỉ còn lại tính kế.
“Nói chuyện gì mà nói? Ngươi muốn kết hôn với ai ta đâu có biết, nhà cô nương kia có đứng đắn hay không ta cũng không nắm được thì biết nói chuyện gì.”
Phó Bình Phục dùng sức áp chế phẫn nộ trong lòng, hắn biết, người cha này của hắn chính là thật tra. (Ý nói xấu xa không tốt - Quang Vũ).
“Nói đến việc hôn sự a, nhạc phụ ta muốn ta mua một tiểu viện ở công xã, đã xem xong rồi, định giá một ngàn đồng. Mặc cả một chút, chắc tầm chín trăm năm mươi đồng là có thể mua được. Ta đang lo lắng thiếu tiền đây. Nếu cha đến giúp ta nói chuyện, thật là tốt quá.”
Phó Bình Phục nhăn mặt, làm bộ dáng mặt ủ mày chau, hơn nữa nói đến việc Phó Lão Xuyên muốn đến giúp hắn, lại giống như khẽ thở phào một hơi.
“Cái gì!! Một ngàn đồng, nhà hắn là người như thế nào mà dám đòi nhiều tiền như vậy! Tức phụ này không thể cưới, để ngày mai ta kêu Thúy Hoa đi tìm cho ngươi một người tốt hơn. Khuê nữ nhà tỷ tỷ của nàng còn chưa có lập gia đình.”
Phó Lão Xuyên vừa nghe muốn mua phòng ở, còn muốn tốn nhiều tiền như vậy, trực tiếp trừng lớn hai mắt mà quát.
“Tức phụ Bình Phục tìm được đang làm công nhân tại xưởng dệt, còn là một tiểu lãnh đạo, về phần thân gia thúc cũng đang là hiệu trưởng trung học. Đại cữu ca cũng làm trong cung tiêu xã. Không biết Ngưu Thúy Hoa có thể tìm cho Bình Phục cửa hôn sự như thế nào, có thể tốt hơn Lý gia hay không?“.
Phó Đại Tráng cười lạnh một tiếng, trực tiếp ép hỏi Phó Lão Xuyên.
“Ít nhất không cần nhiều tiền như vậy! Là nữ nhân thì được rồi, còn tìm khuê nữ nhà hiệu trưởng làm gì, khuê nữ nhà hắn cũng không phải là hằng nga, dát vàng lên mặt sao.”
Phó Lão Xuyên lẩm bẩm một câu, mấy người Phó Diễm đều không nghe nổi nữa, Phó Miểu xưa nay luôn không thích nói chuyện với Phó Lão Xuyên cũng đều tức đến mức muốn đi lên chất vấn. Nhưng là có người càng nhanh hơn.
“Là nữ nhân thì đều được sao? Bảo sao ngươi tìm những thứ bẩn thối kéo đến trong nhà.”
Phó Bình Phục đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thằng nhóc ranh! Ngươi nói cái gì?“.
Phó Lão Xuyên không nghĩ tới, tiểu nhi tử luôn luôn nhát gan cũng sẽ mở mắt trừng trừng như vậy nói chuyện với mình.
“Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi không rõ! Trong viện này cũng không phải ngoại nhân, ngươi đi bên ngoài nghe một chút, người ta đều nói Phó gia như thế nào, nói ngươi ra làm sao. Ngươi như vậy là muốn chúng ta sống như thế nào, làm sao chúng ta thẳng lưng làm người được. Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết bọn ta. Trong mắt ngươi có phải hay không lúc nào cũng cảm thấy mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ ngươi? Nhất là mẹ ta, anh của ta, tỷ của ta, chúng ta có phải hay không đều thiếu ngươi? Đời trước chúng ta có phải đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi hay không? Ngươi cứ hễ gặp chúng ta là không thể hảo. Ngươi đến mà xem! Vết sẹo trên trán Tiểu Hỏa còn chưa có lành, lần đó thiếu chút nữa liền ngã chết! Cả một cái sẹo lớn như vậy! Tiểu Kim đi tòng quân, ngươi thử đi trong thôn hỏi một chút! Đây là đại vinh quang cỡ nào, hài tử nhà ai có tiền đồ như vậy không? Hẳn là phải đi mua pháo mà phóng. Chưa nói đến việc ngươi ngăn cản đường danh lợi của Tiểu Kim, ngươi vừa nghe đại ca mua xe đạp thì liền hùng hổ tới hỏi tội, chúng ta rốt cuộc có phải là hài tử của ngươi không? Chúng ta chẳng lẽ liền không thể trải qua ngày lành, nhất định phải cả đời bán lưng cho đất bán mặt cho trời sao? Nhất định phải kém hơn ngươi thì ngươi mới thoải mái phải không? Ngươi xem ngươi là cái kiểu cha gì? Mẹ ta vừa chết chưa được hai ngày, ngươi liền không chờ được lăn lộn cùng Ngưu Thúy Hoa, ngươi xứng làm cha sao? Ngươi xứng làm một người trượng phu sao? Đại ca của ta tham gia quân ngũ ngươi không cho, tỷ của ta ngươi uống rượu say liền định thân cho nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa bị lão Cát gia, cái đồ chủ chứa kia hại chết! Ngươi xem vết thương trên người tỷ ta, kia đều là ngươi làm hại! Ngươi kết hôn cùng Ngưu Thúy Hoa, Cây Cột liền đến ở trong nhà của chúng ta, đem đồ đạc của ta tất cả đều ném tới hố phân, ngươi có nói một câu nào sao? Ngươi không có! Hắn khi dễ ta, cướp luôn cơm của ta, nếu không có đại ca, đại tẩu ngăn cản, ta con mẹ nó đã sớm giết chết Cây Cột rồi lần nữa giết luôn Ngưu Thúy Hoa!“.
Phó Bình Phục đột nhiên bùng nổ, ngay từ đầu nổi giận mà nói những câu chất vấn, đến cuối cùng thì tự hỏi tự trả lời, nói xong đã khóc không thành tiếng! Hắn cũng hỏi ra tiếng lòng của mấy người Phó Đại Dũng, cha, ngươi coi chúng ta là cái gì?.
Thời điểm Trầm Tố Chi qua đời, Phó Bình Phục chỉ có mười sáu tuổi, thiếu niên khí phách, nếu không có Phó Đại Dũng ngăn cản hắn, hắn đã sớm bị bắn chết. Phó Đại Dũng mất hơn hai năm thời gian, mới để cho Phó Bình Phục buông xuống chấp niệm, buông xuống người cha Phó Lão Xuyên, đồng thời cũng buông tha bản thân hắn. Phó Lão Xuyên càn quấy, khiến toàn bộ hận ý trong lòng Phó Bình Phục phát ra.
Nhìn đệ đệ đang ngồi xổm dưới đất mà gào khóc, Phó Đại Dũng, Phó Đại Tráng hàm răng đều cắn ra máu, miệng tràn ngập một cỗ tư vị rỉ sắt. Phó Đại Ny bên cạnh đã sớm khóc không ra hình người, mấy năm nay chính mình thế mà cái gì cũng không biết! Mặc cho con tiện nhân Ngưu Thúy Hoa kia hành hạ đệ đệ mình như vậy.
Phó Đại Tráng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn cùng Phó Miểu tập luyện lần nữa. Hai người chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa kịp bắt đầu, Phó Lão Xuyên đã đẩy cửa tiến vào.
“Cha! Sao ngươi đến đây?“.
Phó Đại Tráng thấy hắn đến, nhướng mày hỏi.
“Sao? Nhà Phó Đại Dũng hắn là nhà của hoàng đế lão nhân, ta không thể tới ư?“.
Phó Lão Xuyên mang theo khẩu khí, trực tiếp đứng ồn ào tại cửa nhà. Phó Diễm quả thực chịu phục, lão đầu này tử này lúc nào cũng sợ ngày lành quá dài, thỉnh thoảng liền tới nháo một hồi.
“Ta chỉ hỏi một câu như vậy, ngươi như thế nào không thể tới đâu, đây không phải là nhà con trai của ngươi sao“.
Phó Đại Tráng không quen tật xấu phá phách này của cha hắn, cười hì hì oán trở về.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa, đem gọi Phó Đại Dũng ra đây cho ta! Ta ngược lại muốn hỏi hắn xem, việc thương lượng sự tình kết hôn của con ta, ta không đi các ngươi liền tự ý chủ trương, là cái đạo lý gì?“.
Phó Lão Xuyên hắng giọng gào ầm lên, đem mấy nhà xung quanh đều kinh động. Phó Đại Dũng bảo Vương Thục Mai nhẹ nhàng đóng cửa cho kĩ, rồi hắn một mình đi ra. Tối hôm qua Vương Thục Mai nôn nghén khá lâu, cho nên bây giờ còn không tỉnh táo. Sư Mẫn cùng Phó Đại Ny thì đứng ở cửa phòng, nhìn đại ca đi ra, biết Vương Thục Mai không thoải mái.
Phó Lão Xuyên đứng thở phì phì, tối hôm qua hắn nằm nghĩ cả đêm, càng nghĩ càng giận. Mấy cái thằng nhóc này, là không có đem lão cha bọn chúng để vào mắt! Quả thực buồn cười.
“Phó Đại Dũng, ngươi nói xem! Các ngươi đi nhà thân gia Bình Phục vì cái gì không cho ta đi? Vì cái gì không nói cho ta biết?“.
Phó Đại Dũng nhìn phụ thân đang nổi trận lôi đình, trong lòng hiện lên một loại bi thương, vì cái gì hắn lại trở nên như thế này. Phó Diễm nhìn Phó Lão Xuyên, không hiểu, hắn không quan tâm tương lai, hay có sở thích đem nhi tử phụ thuộc chính mình như vậy, lúc nào cũng muốn chi phối nhân sinh của hài tử, phá hủy tự tôn con cái, cho đến nay cũng không có công ơn nuôi dưỡng gì, toàn là do bà bà đã mất lo liệu, chẳng lẽ hắn chờ nay mai già rồi, lại để hài tử quay lại phụng dưỡng hay sao? Nghĩ thật hay.
“A! Ý tứ của ngươi là ngươi muốn thực hiện chức trách phụ thân, ngươi muốn vì Bình Phục xử lý hôn sự sao?“.
Phó Đại Dũng bộ dạng thản nhiên trả lời.
“Chức trách cái gì? Thằng tiểu tử đó ngay cả ta là cha, hắn đều quên, đã nhiều năm không lộ diện. Năm mới cũng không đến nhà, còn muốn ta đi xử lý hôn sự cho hắn?“.
Phó Lão Xuyên đem bản lĩnh không nói lý phát huy đến triệt để. Phó Bình Phục nhìn Phó Lão Xuyên, hai tay nắm chặt, mãi sau hắn mới chậm rãi buông lỏng ra. Có người phụ thân như vậy, mấy huynh đệ mình thật sự là đến xui xẻo tám đời.
“Cha! Không gọi ngươi là ta không đúng, ta tại đây đưa quà xin lỗi cho ngươi, ngày mai ta liền đem nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai mời đến, ngươi đến nói chuyện với họ giúp ta a.”
Phó Bình Phục đối với phụ thân không có chờ mong, không có tình cảm, hiện giờ, chỉ còn lại tính kế.
“Nói chuyện gì mà nói? Ngươi muốn kết hôn với ai ta đâu có biết, nhà cô nương kia có đứng đắn hay không ta cũng không nắm được thì biết nói chuyện gì.”
Phó Bình Phục dùng sức áp chế phẫn nộ trong lòng, hắn biết, người cha này của hắn chính là thật tra. (Ý nói xấu xa không tốt - Quang Vũ).
“Nói đến việc hôn sự a, nhạc phụ ta muốn ta mua một tiểu viện ở công xã, đã xem xong rồi, định giá một ngàn đồng. Mặc cả một chút, chắc tầm chín trăm năm mươi đồng là có thể mua được. Ta đang lo lắng thiếu tiền đây. Nếu cha đến giúp ta nói chuyện, thật là tốt quá.”
Phó Bình Phục nhăn mặt, làm bộ dáng mặt ủ mày chau, hơn nữa nói đến việc Phó Lão Xuyên muốn đến giúp hắn, lại giống như khẽ thở phào một hơi.
“Cái gì!! Một ngàn đồng, nhà hắn là người như thế nào mà dám đòi nhiều tiền như vậy! Tức phụ này không thể cưới, để ngày mai ta kêu Thúy Hoa đi tìm cho ngươi một người tốt hơn. Khuê nữ nhà tỷ tỷ của nàng còn chưa có lập gia đình.”
Phó Lão Xuyên vừa nghe muốn mua phòng ở, còn muốn tốn nhiều tiền như vậy, trực tiếp trừng lớn hai mắt mà quát.
“Tức phụ Bình Phục tìm được đang làm công nhân tại xưởng dệt, còn là một tiểu lãnh đạo, về phần thân gia thúc cũng đang là hiệu trưởng trung học. Đại cữu ca cũng làm trong cung tiêu xã. Không biết Ngưu Thúy Hoa có thể tìm cho Bình Phục cửa hôn sự như thế nào, có thể tốt hơn Lý gia hay không?“.
Phó Đại Tráng cười lạnh một tiếng, trực tiếp ép hỏi Phó Lão Xuyên.
“Ít nhất không cần nhiều tiền như vậy! Là nữ nhân thì được rồi, còn tìm khuê nữ nhà hiệu trưởng làm gì, khuê nữ nhà hắn cũng không phải là hằng nga, dát vàng lên mặt sao.”
Phó Lão Xuyên lẩm bẩm một câu, mấy người Phó Diễm đều không nghe nổi nữa, Phó Miểu xưa nay luôn không thích nói chuyện với Phó Lão Xuyên cũng đều tức đến mức muốn đi lên chất vấn. Nhưng là có người càng nhanh hơn.
“Là nữ nhân thì đều được sao? Bảo sao ngươi tìm những thứ bẩn thối kéo đến trong nhà.”
Phó Bình Phục đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thằng nhóc ranh! Ngươi nói cái gì?“.
Phó Lão Xuyên không nghĩ tới, tiểu nhi tử luôn luôn nhát gan cũng sẽ mở mắt trừng trừng như vậy nói chuyện với mình.
“Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi không rõ! Trong viện này cũng không phải ngoại nhân, ngươi đi bên ngoài nghe một chút, người ta đều nói Phó gia như thế nào, nói ngươi ra làm sao. Ngươi như vậy là muốn chúng ta sống như thế nào, làm sao chúng ta thẳng lưng làm người được. Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết bọn ta. Trong mắt ngươi có phải hay không lúc nào cũng cảm thấy mọi người trong thiên hạ đều thiếu nợ ngươi? Nhất là mẹ ta, anh của ta, tỷ của ta, chúng ta có phải hay không đều thiếu ngươi? Đời trước chúng ta có phải đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi hay không? Ngươi cứ hễ gặp chúng ta là không thể hảo. Ngươi đến mà xem! Vết sẹo trên trán Tiểu Hỏa còn chưa có lành, lần đó thiếu chút nữa liền ngã chết! Cả một cái sẹo lớn như vậy! Tiểu Kim đi tòng quân, ngươi thử đi trong thôn hỏi một chút! Đây là đại vinh quang cỡ nào, hài tử nhà ai có tiền đồ như vậy không? Hẳn là phải đi mua pháo mà phóng. Chưa nói đến việc ngươi ngăn cản đường danh lợi của Tiểu Kim, ngươi vừa nghe đại ca mua xe đạp thì liền hùng hổ tới hỏi tội, chúng ta rốt cuộc có phải là hài tử của ngươi không? Chúng ta chẳng lẽ liền không thể trải qua ngày lành, nhất định phải cả đời bán lưng cho đất bán mặt cho trời sao? Nhất định phải kém hơn ngươi thì ngươi mới thoải mái phải không? Ngươi xem ngươi là cái kiểu cha gì? Mẹ ta vừa chết chưa được hai ngày, ngươi liền không chờ được lăn lộn cùng Ngưu Thúy Hoa, ngươi xứng làm cha sao? Ngươi xứng làm một người trượng phu sao? Đại ca của ta tham gia quân ngũ ngươi không cho, tỷ của ta ngươi uống rượu say liền định thân cho nàng, làm cho nàng thiếu chút nữa bị lão Cát gia, cái đồ chủ chứa kia hại chết! Ngươi xem vết thương trên người tỷ ta, kia đều là ngươi làm hại! Ngươi kết hôn cùng Ngưu Thúy Hoa, Cây Cột liền đến ở trong nhà của chúng ta, đem đồ đạc của ta tất cả đều ném tới hố phân, ngươi có nói một câu nào sao? Ngươi không có! Hắn khi dễ ta, cướp luôn cơm của ta, nếu không có đại ca, đại tẩu ngăn cản, ta con mẹ nó đã sớm giết chết Cây Cột rồi lần nữa giết luôn Ngưu Thúy Hoa!“.
Phó Bình Phục đột nhiên bùng nổ, ngay từ đầu nổi giận mà nói những câu chất vấn, đến cuối cùng thì tự hỏi tự trả lời, nói xong đã khóc không thành tiếng! Hắn cũng hỏi ra tiếng lòng của mấy người Phó Đại Dũng, cha, ngươi coi chúng ta là cái gì?.
Thời điểm Trầm Tố Chi qua đời, Phó Bình Phục chỉ có mười sáu tuổi, thiếu niên khí phách, nếu không có Phó Đại Dũng ngăn cản hắn, hắn đã sớm bị bắn chết. Phó Đại Dũng mất hơn hai năm thời gian, mới để cho Phó Bình Phục buông xuống chấp niệm, buông xuống người cha Phó Lão Xuyên, đồng thời cũng buông tha bản thân hắn. Phó Lão Xuyên càn quấy, khiến toàn bộ hận ý trong lòng Phó Bình Phục phát ra.
Nhìn đệ đệ đang ngồi xổm dưới đất mà gào khóc, Phó Đại Dũng, Phó Đại Tráng hàm răng đều cắn ra máu, miệng tràn ngập một cỗ tư vị rỉ sắt. Phó Đại Ny bên cạnh đã sớm khóc không ra hình người, mấy năm nay chính mình thế mà cái gì cũng không biết! Mặc cho con tiện nhân Ngưu Thúy Hoa kia hành hạ đệ đệ mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.