Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 161: Đại triển thân thủ
Vụ Lưu
03/06/2024
Kim lão nhìn bộ dạng Phó Diễm còn trẻ như vậy thì trong lòng thầm nhủ, liệu tiểu nha đầu này có thể thay đổi được tình hình hay không đây.
“Phó Diễm! Đây chính Kim lão ta đã từng nói với ngươi!“.
Mộc Dịch An nhanh chóng đứng lên giới thiệu cho nàng biết.
“Kim lão, ngươi hảo a! Ta là Phó Diễm! Tình huống cụ thể như thế nào chúng ta vừa đi vừa nói nhé!“.
Phó Diễm chào hỏi xong thì nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tấm bình an phù kia đích xác là tác phẩm của ngươi?“.
Kim lão vẫn có chút bất khả tư nghị, không thể tin được nàng còn trẻ như vậy mà lại có bản lĩnh lớn cỡ đó, nếu nói là Phó Đại Dũng thì ông miễn cưỡng còn có thể nhìn vào tuổi tác mà tin tưởng thêm đôi ba phần.
“Là ta vẽ! Ngài nhìn xem có phải lá phù này hay không?“.
Phó Diễm từ trong túi lấy ra một tấm bình an phù đưa cho Kim lão.
“Ân.. đúng rồi! Chính là cái này “.
“Kim gia gia, ngài còn chưa tin ta hay sao? Phù này chính là do Phó Diễm họa. Ta làm sao mà dám lừa dối ngài chứ? Chẳng lẽ không sợ Bạch nãi nãi ăn ta hay sao a?“.
Trương Vĩ đứng bên cạnh thấy vậy bèn xen mồm vào.
“Hảo hảo! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!“.
Kim lão miệng thì cảm khái thế đạo xoay vần, tay thì nhanh chóng thu tấm bình an phù lại, trực tiếp cất vào trong túi áo. Mấy người xung quanh thấy rõ mồm một nhưng cũng không ai tiến lên vạch trần hành động này của ông cả. Đoàn người cứ thế kéo nhau đi ra ngoài.
“Thôi các ngươi có việc thì cứ đi đi, ta không đi đâu! Ta phải ở lại để nhìn xem thúc thúc ủ rượu kiểu gì mới được “.
Trương Vĩ vừa ra đến cửa thì bất ngờ khựng lại, tỏ vẻ không muốn đi.
“Được! Vậy thì ngươi cứ ở đây chờ ta, lát xong việc trở về ta còn có chuyện muốn nói với ngươi đây “.
Kim lão nghe thấy ủ rượu thì càng kinh ngạc, nếu không phải tình huống bên kia đang gấp gáp, rất nhiều công việc còn chờ ông về an bài thì ông chắc chắn sẽ ở lại xem. Hóa ra bấy lâu nay, mấy bình rượu mà nhóm lão ngoan đồng các ông đánh nhau vỡ đầu để tranh giành đều xuất ra từ nhà này cả, quả thật đúng là kinh hỉ không nhỏ mà.
Kim lão cố gắng nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ lại, nhanh chóng mang theo Mộc Dịch An cùng Phó Diễm ra cửa. Thời điểm ngồi trên xe Phó Diễm mới biết được vì sao mà Kim lão có thể tìm đến mình nhanh như vậy. Bạn già của Kim lão cùng với bà ngoại của Trương Vĩ hóa ra chính là bạn khuê mật, bình an phù cũng là do bà Bạch cố tình nhét vào trong túi áo của ông.
*bạn khuê mật: ý chỉ những người hết sức thân thiết, bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau. Bà Bạch ở đây chính là vợ của Kim lão.
Hôm nay bà Bạch đang ngồi một chỗ tán gẫu cùng bà ngoại của Trương Vĩ thì vừa lúc hắn đem đồ đến. Kim lão sau khi trở về nhà không tìm thấy bà xã đâu cả thì liền trực tiếp đi sang nhà Nhạc lão gia tử bền cạnh. Thấy mấy người đang ngồi nói chuyện, ông bèn đem sự tình vừa mới phát sinh nói qua một lượt, Trương Vĩ nghe xong không nói hai lời liền mang theo Kim lão đến tìm Phó Diễm.
“Phó đại sư! Vì sao mà bọn họ vừa mới tiếp xúc với chỗ cổ vật đó thì liền ngã xuống như vậy? Nếu không phải ta cùng với tiểu tử này trên người có mang theo bình an phù thì có khi hai chúng ta cũng đang nằm bất tỉnh một chỗ rồi cũng nên “.
“Lão gia tử! Ngươi đừng gọi ta là đại sư a, gọi tên của ta là được rồi!“.
Phó Diễm khi vừa mới gặp mặt Kim lão thì đã biết được ông là một người có tạo nghệ chuyên môn phi thường sâu, địa vị xã hội cực kì cao, về sau chắc chắn nàng còn phải giao tiếp với ông rất nhiều cho nên nghe ông gọi mình là đại sư thì quả thật có chút ngại ngùng, dù sao ông lão cũng đã rất lớn tuổi rồi.
“Hảo! Phó Diễm! Ngươi nói thử xem đây là chuyện gì?“.
“Tình hình cụ thể ra sao, ta muốn đến nhìn qua một lần thì mới có thể trả lời được, nhưng cơ bản là trong lòng ta cũng đã có phỏng đoán, chờ chúng ta đến nơi rồi lại nói “.
Phó Diễm cảm thấy chỗ này có khả năng lớn là do mọi người trong quá trình làm việc, vô tình đụng chạm phải pháp trận cổ truyền gì đó, có khi là mê ảo trận cũng nên.
Thời điểm bọn họ đến nơi thì nhóm người bên 753 cũng đều đã có mặt đầy đủ. Đại diện bên 753 chính là phó cục trưởng, lần này hắn quyết định sẽ đích thân đến xem tình huống ở đây. Mặc dù là một trong hai người quyền lực nhất của 753 nhưng người này cũng không phải là người có xuất thân từ huyền môn thế gia gì cả, hắn chỉ là do quá lo lắng nên muốn đến xem tình huống mà thôi.
“Kim lão! Ngươi hảo a! Ta là Vũ Thành Dân, phó cục trưởng cục tình báo 753 “.
“Ngươi hảo! Vũ cục phó đã đến đây lâu chưa? Giờ chúng ta cùng nhau tiến vào nhìn thử xem tình hình như thế nào rồi nhé! Phó Diễm! Mau tới đây!“.
Kim lão vừa nói vừa đưa tay giục Phó Diễm.
Phó Diễm vốn đang đi phía sau, nghe thấy Kim lão gọi, nàng liền tiến lên phía trước. Vũ Thành Dân khá buồn bực, trong lòng thầm mắng: thiếu nữ tuổi trẻ này là ai a? Chẳng lẽ lại là cháu gái của Kim lão? Trường hợp này mà còn đến đây chơi thì không khỏi có chút hơi quá đáng rồi a. Tuy nghĩ vậy nhưng Vũ Thành Dân cũng không nói gì cả, hắn muốn đợi xem nàng đến đây rốt cuộc có mục đích gì, nếu là để quấy rối thì lúc đó chính mình lên tiếng cũng sẽ không muộn, dù sao cũng phải nể mặt Kim lão.
Phó Diễm dẫn đầu đi vào phòng, Kim lão và Mộc Dịch An đang định theo vào thì bị nàng đưa tay ngăn lại. . Nàng nói mình cần phải xem tình huống trước, sau đó mới có thể đảm bảo an toàn để mọi người tiến vào được.
Trong tay Phó Diễm nhanh chóng xuất ra một lá linh phù hộ thân mà nàng mới nghiên cứu được dạo gần đây. Kim lão thấy nàng đã có chuẩn bị cho nên cũng nghe lời, đứng ở ngoài, nói với vào bên trong.
“Ở trên bàn chính là hai kiện cổ vật đang trong quá trình trùng tu khôi phục dở dang, còn cái rương ở bên cạnh thì ta cũng không biết trong đó có cái gì cả, căn bản là nhóm chuyên gia còn chưa kịp mở ra. Ngươi chú ý một chút, đám người huyền môn kia mới chỉ vừa tới gần nhìn thôi mà mấy phút sau đều đã đồng loạt gục xuống hôn mê cả một lượt đấy!“.
Phó Diễm còn cách cái bàn khá xa, nhưng nàng vẫn cẩn thận mở thiên nhãn nhìn qua hết thảy một lượt. Ngoại trừ cái rương bên dưới đang tỏa ra hắc khí thì ngay cả hai kiện đồ vật trên bàn cũng đều không có bất cứ vấn đề gì cả.
“ Kim lão! Ta có thể chạm vào những đồ vật trong cái rương kia được không?“.
“Tất nhiên là có thể rồi! Thú thực là chúng ta khi chuyển nó đến đây thì cũng đã soi chiếu qua một lượt rồi, những thứ bên trong quả thật không có quá nhiều giá trị nghiên cứu như mấy thứ trên bàn đâu “.
Phó Diễm nghe ông nói xong thì có chút ngoài ý muốn, chuyện này hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của nàng. Sau khi đắn đo một hồi, Phó Diễm vẫn quyết định sẽ kiểm tra những thứ này trước, nàng trực tiếp tiến lên mở thùng ra, sau đó với một tấm ni-lon đặt sẵn trên bàn, trải ra đất.
Nàng lần lượt lấy từng thứ đồ vật bên trong ra, xếp lên tấm ni-lon. Đủ loại vật phẩm nhanh chóng bày kín gần một nửa tấm thảm. Có vô số mảnh sứ vỡ, không biết từ bao giờ mà màu trắng ban đầu của chúng đã dần dần chuyển sang một màu đen kì quái, tình hình này thì quả thực có chút phiền toái rồi. Những mảnh sứ này Phó Diễm nhất thời cũng không rõ nó được làm ra từ chất liệu gì, mảnh nào cũng vừa cứng vừa nặng, khi soi dưới ánh sáng mặt trời còn thỉnh thoảng lóe lên sắc đỏ ma mị.
“Kim lão! Ngươi lấy giúp ta chút keo lại đây để ta thử ghép lại xem “.
“Ngươi...ngươi muốn trực tiếp dùng tay ghép lại hả???“.
Kim lão nghe nàng nói xong thì cực kì kinh ngạc.
“Ân! Có thể để ta làm thử chứ? Dù sao cũng chỉ là ghép lại thôi mà đúng không? Yên tâm sẽ không ảnh hưởng gì đâu!“.
Kim lão cắn răng một cái, lát sau mới quay người đi, đem toàn bộ hòm đựng dụng cụ sửa chữa cổ vật của đoàn chuyên gia đang nằm hôn mê lại đây.
“Tiểu nha đầu! Ngươi cứ làm đi! Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm “.
Nói xong ông nhanh chóng lùi lại phía sau. chăm chú nhìn động tác của nàng. Phó Diễm cũng chỉ chờ có thế, hai tay nàng thoăn thoắt ghép các mảnh sứ lại với nhau, áng chừng chỉ khoảng mười phút thì món cổ vật đầu tiên đã nhanh chóng được khôi phục lại bộ dáng lúc đầu. Kim lão sững sờ nuốt nước miếng, ngay sau đó sâu trong ánh mắt liền phát ra quang mang rực rỡ: Hóa ra tiểu nha đầu kia thực sự là một nhân tài khảo cổ a!.
Kim lão nhìn Phó Diễm trước sau chỉ dùng hơn nửa giờ đồng hồ thì đã có thể ghép được một phần ba số mảnh vỡ trong rương thành ba món đồ vật hoàn chỉnh, ông xúc động tiến tới, vừa muốn duỗi tay ra cầm lên nhìn thì đã bị Phó Diễm ngăn lại.
“Kim lão! Trước đừng động vào mấy thứ này, theo ta thấy thì rất có thể mấy kiện đồ vật này đều cùng một bộ. Hình như là những thứ dùng để đựng đồ hiến tế gì đó “.
Kim lão nghe xong liền hoảng sợ, thụt tay về, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào ba món cổ vật kia. Tuy rằng tay nghề Phó Diễm không tốt như những chuyên gia phục dựng lâu năm, nhưng nàng ghép được cũng coi như là đầy đủ, chỉ cần hơi chút đánh bóng lại nữa là được.
Trong nháy mắt Kim lão nổi lên tâm tư nuối tiếc nhân tài, ông thầm quyết định, không cần biết chuyện hôm nay giải quyết như thế nào, chiêu thức của tiểu nha đầu này đích xác đã khiến cho ông bội phục không thôi. TruyệnNhớ tới bản thân mình tuổi cũng đã cao, tay nghề còn chưa có nơi gửi gắm, hôm nay duyên số lại gặp được nha đầu này, đây không phải là ý trời đã để ông tìm được người kế thừa chân chính rồi hay sao?!.
Phó Diễm hồn nhiên không hề hay biết tính toán của Kim lão, nàng vẫn đang chau mày suy nghĩ về mấy món cổ vật này. Bộ dáng của chúng có vẻ giống như là một bộ đồ hiến tế của vu y thường dùng. Nhìn vào hoa văn thì có lẽ tuổi thọ của chúng so với quyển sách truyền thừa mà lão tổ tông nhà mình để lại có khi còn xuất hiện sớm hơn.
Phó Diễm buông xuống món đồ thứ bảy, hiện tại có lẽ chỉ còn hai hoặc ba món nữa chưa ghép xong. Nàng đưa tay lau mồ hôi, chuẩn bị hỏi Kim lão có nước uống hay không thì lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân rầm rập.
“Kim lão.... Kim lão! Ngài có ở bên trong không?“.
“Làm sao vậy?“.
Kim lão ở trong phòng lên tiếng trả lời.
“Chúng ta có thể đi vào đi không?“.
Nhóm người ở bên ngoài vừa mới tới chính là mấy vị giáo sư đầu ngành khảo cổ, trong đó còn có mẹ của Uông Trí Viễn là giáo sư Trử.
“Ngươi có muốn cho bọn họ tiến vào hay không?“.
Kim lão quay sang hỏi ý kiến của Phó Diễm.
Phó Diễm nghĩ nghĩ, hiện tại mình cùng Kim lão đã dán mấy tấm ngăn cách phù xung quanh rồi nên có thể tạm thời yên tâm, nàng nghe xong bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kim lão nhìn biểu hiện trấn định của nàng thì càng ngày càng vừa ý, tiểu đồ đệ này hắn nhất định phải thu cho bằng được!.
Kim lão đứng dậy, lật đật đi mở cửa cho mọi người tiến vào phòng. Các giáo sư kéo nhau vào, nhìn thấy đồ vật la liệt trên mặt đất thì đều giật mình kinh hãi.
“Kim lão! Đây là???“.
“Hừm! Tiến vào rồi thì cũng đừng nói chuyện, có chuyện gì để lát nói sau đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác!“.
Kim lão nhìn thấy bọn họ thì xụ mặt ra, tỏ vẻ không vui khiến cho người vừa mới lên tiếng lúc nãy phải đưa tay lên che miệng, sợ quấy rầy ông.
Phó Diễm không nói gì, nàng vẫn tập trung tinh thần để chữa trị nốt số cổ vật cuối cùng. Trong lòng nàng đã chắc chắn nguyên nhân vì sao khiến cho nhóm chuyên gia và đám người huyền môn kia hôn mê bất tỉnh. Thủ phạm chính là những thứ cổ vật này, cái nào cũng ngập tràn âm sát khí phi thường nghiêm trọng, nếu không chuẩn bị cẩn thận thì ngay cả nàng cũng không dám tay không chạm vào chúng chứ đừng nói là những người khác.
Phó Diễm đẩy nhanh tốc độ, hai tay lên xuống không ngừng. Mấy người đứng xem bên ngoài thấy nàng đối xử với cổ vật như với đồ vật bình thường như vậy thì sốt hết cả ruột. Nếu không có Kim lão cảnh cáo thì chắc chắn bọn họ đã sớm lên tiếng quát nàng dừng tay lại. ( Chỗ này chính là mọi người thấy Phó Diễm không nâng niu đồ cổ cho nên xót ý mà =))
Hiện tại những người được coi là đầu ngành khảo cổ của quốc gia chỉ có thể cắn răng nghẹn lời, đưa mắt nhìn chằm chằm động tác nước chảy mây trôi của Phó Diễm.
Không đến mười lăm phút sau, đoàn giáo sư đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục tài năng của Phó Diễm, nàng chữa trị cổ vật cực kì hoàn hảo, như kiểu biết rõ bộ dáng trước đây của chúng như thế nào vậy. Rất nhanh cả nhóm gần hai mươi người đều yên lặng chìm đắm nhìn tiểu cô nương trước mặt một mình làm việc, cảnh tượng khiến cho ai nhìn qua cũng phải há hốc mồm.
Gần 1 tháng mới ra thêm được chương mới =)) mình lười thế mà chẳng thấy ai giục cả...haiz! Buồn ghê =)).
“Phó Diễm! Đây chính Kim lão ta đã từng nói với ngươi!“.
Mộc Dịch An nhanh chóng đứng lên giới thiệu cho nàng biết.
“Kim lão, ngươi hảo a! Ta là Phó Diễm! Tình huống cụ thể như thế nào chúng ta vừa đi vừa nói nhé!“.
Phó Diễm chào hỏi xong thì nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tấm bình an phù kia đích xác là tác phẩm của ngươi?“.
Kim lão vẫn có chút bất khả tư nghị, không thể tin được nàng còn trẻ như vậy mà lại có bản lĩnh lớn cỡ đó, nếu nói là Phó Đại Dũng thì ông miễn cưỡng còn có thể nhìn vào tuổi tác mà tin tưởng thêm đôi ba phần.
“Là ta vẽ! Ngài nhìn xem có phải lá phù này hay không?“.
Phó Diễm từ trong túi lấy ra một tấm bình an phù đưa cho Kim lão.
“Ân.. đúng rồi! Chính là cái này “.
“Kim gia gia, ngài còn chưa tin ta hay sao? Phù này chính là do Phó Diễm họa. Ta làm sao mà dám lừa dối ngài chứ? Chẳng lẽ không sợ Bạch nãi nãi ăn ta hay sao a?“.
Trương Vĩ đứng bên cạnh thấy vậy bèn xen mồm vào.
“Hảo hảo! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!“.
Kim lão miệng thì cảm khái thế đạo xoay vần, tay thì nhanh chóng thu tấm bình an phù lại, trực tiếp cất vào trong túi áo. Mấy người xung quanh thấy rõ mồm một nhưng cũng không ai tiến lên vạch trần hành động này của ông cả. Đoàn người cứ thế kéo nhau đi ra ngoài.
“Thôi các ngươi có việc thì cứ đi đi, ta không đi đâu! Ta phải ở lại để nhìn xem thúc thúc ủ rượu kiểu gì mới được “.
Trương Vĩ vừa ra đến cửa thì bất ngờ khựng lại, tỏ vẻ không muốn đi.
“Được! Vậy thì ngươi cứ ở đây chờ ta, lát xong việc trở về ta còn có chuyện muốn nói với ngươi đây “.
Kim lão nghe thấy ủ rượu thì càng kinh ngạc, nếu không phải tình huống bên kia đang gấp gáp, rất nhiều công việc còn chờ ông về an bài thì ông chắc chắn sẽ ở lại xem. Hóa ra bấy lâu nay, mấy bình rượu mà nhóm lão ngoan đồng các ông đánh nhau vỡ đầu để tranh giành đều xuất ra từ nhà này cả, quả thật đúng là kinh hỉ không nhỏ mà.
Kim lão cố gắng nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ lại, nhanh chóng mang theo Mộc Dịch An cùng Phó Diễm ra cửa. Thời điểm ngồi trên xe Phó Diễm mới biết được vì sao mà Kim lão có thể tìm đến mình nhanh như vậy. Bạn già của Kim lão cùng với bà ngoại của Trương Vĩ hóa ra chính là bạn khuê mật, bình an phù cũng là do bà Bạch cố tình nhét vào trong túi áo của ông.
*bạn khuê mật: ý chỉ những người hết sức thân thiết, bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau. Bà Bạch ở đây chính là vợ của Kim lão.
Hôm nay bà Bạch đang ngồi một chỗ tán gẫu cùng bà ngoại của Trương Vĩ thì vừa lúc hắn đem đồ đến. Kim lão sau khi trở về nhà không tìm thấy bà xã đâu cả thì liền trực tiếp đi sang nhà Nhạc lão gia tử bền cạnh. Thấy mấy người đang ngồi nói chuyện, ông bèn đem sự tình vừa mới phát sinh nói qua một lượt, Trương Vĩ nghe xong không nói hai lời liền mang theo Kim lão đến tìm Phó Diễm.
“Phó đại sư! Vì sao mà bọn họ vừa mới tiếp xúc với chỗ cổ vật đó thì liền ngã xuống như vậy? Nếu không phải ta cùng với tiểu tử này trên người có mang theo bình an phù thì có khi hai chúng ta cũng đang nằm bất tỉnh một chỗ rồi cũng nên “.
“Lão gia tử! Ngươi đừng gọi ta là đại sư a, gọi tên của ta là được rồi!“.
Phó Diễm khi vừa mới gặp mặt Kim lão thì đã biết được ông là một người có tạo nghệ chuyên môn phi thường sâu, địa vị xã hội cực kì cao, về sau chắc chắn nàng còn phải giao tiếp với ông rất nhiều cho nên nghe ông gọi mình là đại sư thì quả thật có chút ngại ngùng, dù sao ông lão cũng đã rất lớn tuổi rồi.
“Hảo! Phó Diễm! Ngươi nói thử xem đây là chuyện gì?“.
“Tình hình cụ thể ra sao, ta muốn đến nhìn qua một lần thì mới có thể trả lời được, nhưng cơ bản là trong lòng ta cũng đã có phỏng đoán, chờ chúng ta đến nơi rồi lại nói “.
Phó Diễm cảm thấy chỗ này có khả năng lớn là do mọi người trong quá trình làm việc, vô tình đụng chạm phải pháp trận cổ truyền gì đó, có khi là mê ảo trận cũng nên.
Thời điểm bọn họ đến nơi thì nhóm người bên 753 cũng đều đã có mặt đầy đủ. Đại diện bên 753 chính là phó cục trưởng, lần này hắn quyết định sẽ đích thân đến xem tình huống ở đây. Mặc dù là một trong hai người quyền lực nhất của 753 nhưng người này cũng không phải là người có xuất thân từ huyền môn thế gia gì cả, hắn chỉ là do quá lo lắng nên muốn đến xem tình huống mà thôi.
“Kim lão! Ngươi hảo a! Ta là Vũ Thành Dân, phó cục trưởng cục tình báo 753 “.
“Ngươi hảo! Vũ cục phó đã đến đây lâu chưa? Giờ chúng ta cùng nhau tiến vào nhìn thử xem tình hình như thế nào rồi nhé! Phó Diễm! Mau tới đây!“.
Kim lão vừa nói vừa đưa tay giục Phó Diễm.
Phó Diễm vốn đang đi phía sau, nghe thấy Kim lão gọi, nàng liền tiến lên phía trước. Vũ Thành Dân khá buồn bực, trong lòng thầm mắng: thiếu nữ tuổi trẻ này là ai a? Chẳng lẽ lại là cháu gái của Kim lão? Trường hợp này mà còn đến đây chơi thì không khỏi có chút hơi quá đáng rồi a. Tuy nghĩ vậy nhưng Vũ Thành Dân cũng không nói gì cả, hắn muốn đợi xem nàng đến đây rốt cuộc có mục đích gì, nếu là để quấy rối thì lúc đó chính mình lên tiếng cũng sẽ không muộn, dù sao cũng phải nể mặt Kim lão.
Phó Diễm dẫn đầu đi vào phòng, Kim lão và Mộc Dịch An đang định theo vào thì bị nàng đưa tay ngăn lại. . Nàng nói mình cần phải xem tình huống trước, sau đó mới có thể đảm bảo an toàn để mọi người tiến vào được.
Trong tay Phó Diễm nhanh chóng xuất ra một lá linh phù hộ thân mà nàng mới nghiên cứu được dạo gần đây. Kim lão thấy nàng đã có chuẩn bị cho nên cũng nghe lời, đứng ở ngoài, nói với vào bên trong.
“Ở trên bàn chính là hai kiện cổ vật đang trong quá trình trùng tu khôi phục dở dang, còn cái rương ở bên cạnh thì ta cũng không biết trong đó có cái gì cả, căn bản là nhóm chuyên gia còn chưa kịp mở ra. Ngươi chú ý một chút, đám người huyền môn kia mới chỉ vừa tới gần nhìn thôi mà mấy phút sau đều đã đồng loạt gục xuống hôn mê cả một lượt đấy!“.
Phó Diễm còn cách cái bàn khá xa, nhưng nàng vẫn cẩn thận mở thiên nhãn nhìn qua hết thảy một lượt. Ngoại trừ cái rương bên dưới đang tỏa ra hắc khí thì ngay cả hai kiện đồ vật trên bàn cũng đều không có bất cứ vấn đề gì cả.
“ Kim lão! Ta có thể chạm vào những đồ vật trong cái rương kia được không?“.
“Tất nhiên là có thể rồi! Thú thực là chúng ta khi chuyển nó đến đây thì cũng đã soi chiếu qua một lượt rồi, những thứ bên trong quả thật không có quá nhiều giá trị nghiên cứu như mấy thứ trên bàn đâu “.
Phó Diễm nghe ông nói xong thì có chút ngoài ý muốn, chuyện này hoàn toàn tương phản với suy nghĩ của nàng. Sau khi đắn đo một hồi, Phó Diễm vẫn quyết định sẽ kiểm tra những thứ này trước, nàng trực tiếp tiến lên mở thùng ra, sau đó với một tấm ni-lon đặt sẵn trên bàn, trải ra đất.
Nàng lần lượt lấy từng thứ đồ vật bên trong ra, xếp lên tấm ni-lon. Đủ loại vật phẩm nhanh chóng bày kín gần một nửa tấm thảm. Có vô số mảnh sứ vỡ, không biết từ bao giờ mà màu trắng ban đầu của chúng đã dần dần chuyển sang một màu đen kì quái, tình hình này thì quả thực có chút phiền toái rồi. Những mảnh sứ này Phó Diễm nhất thời cũng không rõ nó được làm ra từ chất liệu gì, mảnh nào cũng vừa cứng vừa nặng, khi soi dưới ánh sáng mặt trời còn thỉnh thoảng lóe lên sắc đỏ ma mị.
“Kim lão! Ngươi lấy giúp ta chút keo lại đây để ta thử ghép lại xem “.
“Ngươi...ngươi muốn trực tiếp dùng tay ghép lại hả???“.
Kim lão nghe nàng nói xong thì cực kì kinh ngạc.
“Ân! Có thể để ta làm thử chứ? Dù sao cũng chỉ là ghép lại thôi mà đúng không? Yên tâm sẽ không ảnh hưởng gì đâu!“.
Kim lão cắn răng một cái, lát sau mới quay người đi, đem toàn bộ hòm đựng dụng cụ sửa chữa cổ vật của đoàn chuyên gia đang nằm hôn mê lại đây.
“Tiểu nha đầu! Ngươi cứ làm đi! Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm “.
Nói xong ông nhanh chóng lùi lại phía sau. chăm chú nhìn động tác của nàng. Phó Diễm cũng chỉ chờ có thế, hai tay nàng thoăn thoắt ghép các mảnh sứ lại với nhau, áng chừng chỉ khoảng mười phút thì món cổ vật đầu tiên đã nhanh chóng được khôi phục lại bộ dáng lúc đầu. Kim lão sững sờ nuốt nước miếng, ngay sau đó sâu trong ánh mắt liền phát ra quang mang rực rỡ: Hóa ra tiểu nha đầu kia thực sự là một nhân tài khảo cổ a!.
Kim lão nhìn Phó Diễm trước sau chỉ dùng hơn nửa giờ đồng hồ thì đã có thể ghép được một phần ba số mảnh vỡ trong rương thành ba món đồ vật hoàn chỉnh, ông xúc động tiến tới, vừa muốn duỗi tay ra cầm lên nhìn thì đã bị Phó Diễm ngăn lại.
“Kim lão! Trước đừng động vào mấy thứ này, theo ta thấy thì rất có thể mấy kiện đồ vật này đều cùng một bộ. Hình như là những thứ dùng để đựng đồ hiến tế gì đó “.
Kim lão nghe xong liền hoảng sợ, thụt tay về, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào ba món cổ vật kia. Tuy rằng tay nghề Phó Diễm không tốt như những chuyên gia phục dựng lâu năm, nhưng nàng ghép được cũng coi như là đầy đủ, chỉ cần hơi chút đánh bóng lại nữa là được.
Trong nháy mắt Kim lão nổi lên tâm tư nuối tiếc nhân tài, ông thầm quyết định, không cần biết chuyện hôm nay giải quyết như thế nào, chiêu thức của tiểu nha đầu này đích xác đã khiến cho ông bội phục không thôi. TruyệnNhớ tới bản thân mình tuổi cũng đã cao, tay nghề còn chưa có nơi gửi gắm, hôm nay duyên số lại gặp được nha đầu này, đây không phải là ý trời đã để ông tìm được người kế thừa chân chính rồi hay sao?!.
Phó Diễm hồn nhiên không hề hay biết tính toán của Kim lão, nàng vẫn đang chau mày suy nghĩ về mấy món cổ vật này. Bộ dáng của chúng có vẻ giống như là một bộ đồ hiến tế của vu y thường dùng. Nhìn vào hoa văn thì có lẽ tuổi thọ của chúng so với quyển sách truyền thừa mà lão tổ tông nhà mình để lại có khi còn xuất hiện sớm hơn.
Phó Diễm buông xuống món đồ thứ bảy, hiện tại có lẽ chỉ còn hai hoặc ba món nữa chưa ghép xong. Nàng đưa tay lau mồ hôi, chuẩn bị hỏi Kim lão có nước uống hay không thì lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân rầm rập.
“Kim lão.... Kim lão! Ngài có ở bên trong không?“.
“Làm sao vậy?“.
Kim lão ở trong phòng lên tiếng trả lời.
“Chúng ta có thể đi vào đi không?“.
Nhóm người ở bên ngoài vừa mới tới chính là mấy vị giáo sư đầu ngành khảo cổ, trong đó còn có mẹ của Uông Trí Viễn là giáo sư Trử.
“Ngươi có muốn cho bọn họ tiến vào hay không?“.
Kim lão quay sang hỏi ý kiến của Phó Diễm.
Phó Diễm nghĩ nghĩ, hiện tại mình cùng Kim lão đã dán mấy tấm ngăn cách phù xung quanh rồi nên có thể tạm thời yên tâm, nàng nghe xong bèn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kim lão nhìn biểu hiện trấn định của nàng thì càng ngày càng vừa ý, tiểu đồ đệ này hắn nhất định phải thu cho bằng được!.
Kim lão đứng dậy, lật đật đi mở cửa cho mọi người tiến vào phòng. Các giáo sư kéo nhau vào, nhìn thấy đồ vật la liệt trên mặt đất thì đều giật mình kinh hãi.
“Kim lão! Đây là???“.
“Hừm! Tiến vào rồi thì cũng đừng nói chuyện, có chuyện gì để lát nói sau đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác!“.
Kim lão nhìn thấy bọn họ thì xụ mặt ra, tỏ vẻ không vui khiến cho người vừa mới lên tiếng lúc nãy phải đưa tay lên che miệng, sợ quấy rầy ông.
Phó Diễm không nói gì, nàng vẫn tập trung tinh thần để chữa trị nốt số cổ vật cuối cùng. Trong lòng nàng đã chắc chắn nguyên nhân vì sao khiến cho nhóm chuyên gia và đám người huyền môn kia hôn mê bất tỉnh. Thủ phạm chính là những thứ cổ vật này, cái nào cũng ngập tràn âm sát khí phi thường nghiêm trọng, nếu không chuẩn bị cẩn thận thì ngay cả nàng cũng không dám tay không chạm vào chúng chứ đừng nói là những người khác.
Phó Diễm đẩy nhanh tốc độ, hai tay lên xuống không ngừng. Mấy người đứng xem bên ngoài thấy nàng đối xử với cổ vật như với đồ vật bình thường như vậy thì sốt hết cả ruột. Nếu không có Kim lão cảnh cáo thì chắc chắn bọn họ đã sớm lên tiếng quát nàng dừng tay lại. ( Chỗ này chính là mọi người thấy Phó Diễm không nâng niu đồ cổ cho nên xót ý mà =))
Hiện tại những người được coi là đầu ngành khảo cổ của quốc gia chỉ có thể cắn răng nghẹn lời, đưa mắt nhìn chằm chằm động tác nước chảy mây trôi của Phó Diễm.
Không đến mười lăm phút sau, đoàn giáo sư đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục tài năng của Phó Diễm, nàng chữa trị cổ vật cực kì hoàn hảo, như kiểu biết rõ bộ dáng trước đây của chúng như thế nào vậy. Rất nhanh cả nhóm gần hai mươi người đều yên lặng chìm đắm nhìn tiểu cô nương trước mặt một mình làm việc, cảnh tượng khiến cho ai nhìn qua cũng phải há hốc mồm.
Gần 1 tháng mới ra thêm được chương mới =)) mình lười thế mà chẳng thấy ai giục cả...haiz! Buồn ghê =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.