Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 136: Quang minh

Vụ Lưu

19/03/2024

Quân khu Tây Bắc

Trong khoảng thời gian này, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp được từng tốp năm tốp ba binh sĩ, đang tranh thủ nói chuyện với nhau về quy chế đăng kí tham gia thi cao khảo. Phó Hâm cũng miệt mài học tập, chuẩn bị ghi danh vào học viện quân sự.

“Phó Hâm! Ngươi làm đề này kiểu gì vậy? Hướng dẫn ta với, khó quá a.”

Lý Thiên Tứ cầm sách bút đến, đưa tay gãi đầu gãi tai.

Phó Hâm đưa mắt nhìn sang, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, hướng dẫn cho hắn. Giải bài tập xong, Lý Thiên Tứ cũng không có ý định rời đi luôn mà cố tình nán lại, hỏi xem nguyện vọng sắp tới Phó Hâm định điền vào trong báo cáo như thế nào.

“Ngươi tính toán báo danh trường nào thế? Muốn đến đế đô hay là vẫn ở lại Nam thành?“.

“Đệ đệ, muội muội nhà ta đều báo danh vào đại học ở đế đô, ta thì vẫn còn đang phân vân, không biết nên đi đâu đây.”

Mấy ngày hôm trước, Phó Hâm đã nhận được thư của Phó Diễm, trong thư nàng có nói, hiện tại ở đế đô đã mua được mấy căn nhà, chỉ chờ sau khi có kết quả thi đại học thì tất cả sẽ cùng chuyển đến đó, ở cùng một chỗ.

Bức thư này nếu để cho người khác nhìn thấy thì có khả năng sẽ cười nhạo người của Phó gia là nói khoác mà không biết ngượng mồm. Nhưng Lý Thiên Tứ không phải là người ngoài, nói cho hắn nghe cũng không có việc gì.

“Ta cảm thấy với thành tích của ta thì có lẽ cũng sẽ có cơ hội để đỗ học viện quân sự ở Nam thành đấy. Kệ đi! Ta cũng sẽ báo danh ở đế đô, biết đâu lại được thì sao? Haha, vạn nhất không đỗ thì năm sau thi lại cũng đâu mất gì.”

“Tốt! Nếu rảnh thì cứ đến tìm ta, ta lúc nào cũng sẵn sàng giúp ngươi giải quyết nan đề, nếu ta biết haha.”

Phó Hâm mỉm cười vỗ vai Lý Thiên Tứ.

“Được! Ta sẽ không khách khí đâu đấy. Đến lúc đó đừng có mà chê ta phiền.”

Lý Thiên Tứ lúc này mới hài lòng, vừa cười vừa rời đi.

....

Quân khu Tây Nam

“Đại Tráng! Đem sữa bột lại đây cho ta. Quân Quân cùng Viên Viên đều đói bụng, muốn uống rồi nè.”

Mẫu thân Sư Mẫn đang tươi cười đầy mặt, trên tay ôm ngoại tôn nữ, hướng bên ngoài mà gọi.

“Đây rồi! Sữa bột đến rồi đây. Để ta làm cho, nương à! Ngươi nghỉ một lát đi.”

Phó Đại Tráng thuần thục đem sữa bột cùng nước nóng để cùng một chỗ, sau đó lại tiếp tục thao tác liền mạch, cực kì thuần thục, hiện tại Sư Mẫn không có ở nhà, nàng vừa đi ra ngoài đón Giải Phóng tan học.

“Mẹ! Hai đứa nhà đại ca năm nay có tham gia thi cao khảo không?“.

Phó Đại Tráng vừa pha sữa vừa tâm sự chuyện nhà cùng nhạc mẫu.

“Có đấy! Hôm qua ta có gọi điện về hỏi, ba ngươi còn nói hai người bọn hắn thành tích giống nhau, chỉ sợ thi không đỗ. Ta nghe Mẫn Mẫn kể hình như ngươi có mấy đứa cháu cũng muốn tham gia thi lần này đúng không? Thành tích của bọn hắn như thế nào?“.



Nữ sĩ Đỗ Phương Lan vừa ngạc nhiên xen lẫn tò mò hỏi con rể nhà mình.

“Thành tích của bọn hắn cũng tạm được. Trong đó tiểu chất nữ là người học tập tốt nhất. Phỏng chừng lần này nàng hẳn là có thể thi đỗ đại học ở đế đô.”

Phó Đại Tráng một chút cũng không khiêm tốn mà nói thẳng, giọng nói không giấu được tự hào. Thành tích học tập của Phó Diễm cực kì tốt, nhà trường cũng đều phải công nhận, mấy đứa kia cũng không kém nhiều lắm. Tuy vậy nhưng trong lòng hắn thừa hiểu, nếu là muốn nói cả bốn người bọn hắn lần này đều thi đỗ cả thì ít nhiều quả thật có chút không thực tế.

“Ai nha! Giỏi như vậy kia à?“.

Đỗ Phương Lan tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại không cho là đúng. Chính tôn tử nhà mình, từ nhỏ học hành vất vả, giáo viên cũng đều chọn người tốt nhất, để hắn thi đỗ đại học bình dân thì có lẽ không thành vấn đề, nhưng nếu là đại học ở đế đô thì bà cũng không dám tưởng tượng. Không nghĩ tới vậy mà con rể nhà mình lại dám nói dối không đỏ mặt như vậy. Nàng bèn lén lút tìm cơ hội, nói cho khuê nữ của mình nghe, bảo là Phó Đại Tráng dám khoác lác trước mặt nàng. Ai ngờ Sư Mẫn vừa nghe xong liền phát giận, quay sang mắng nàng.

“Mẹ! Ngươi đừng có khinh thường người khác mà trên mặt lại mang biểu tình đương nhiên như vậy, nếu để ta nói một câu công bằng, thì Đại Tráng hắn nói vậy là còn khiêm tốn đấy, ta khẳng định bốn đứa cháu kia của ta đều có thể thi đậu đại học ở đế đô. Cho dù không học ở Thanh Hoa thì chắc chắn cũng sẽ vào được Bắc Đại. Ngươi cứ chờ xem.”

“Ai u.... ngươi.... nha đầu kia! Không những mồm to mà khí thế còn không nhỏ nha.”

“Nương à! Ngươi cứ chờ xem!“.

Sư Mẫn nhìn nương mình như vậy thì không muốn nói nhiều nữa, chạy tới hỏi Phó Đại Tráng xem mấy người Phó Diễm gửi lễ vật gì tới cho nhà mình. Không nghĩ tới, trước khi trở lại, Phó Đại Tráng đã nhận được tin thăng chức, hắn vui đến mức hồ đồ cả thần trí quên không báo với cả nhà. Hiện tại hắn chuẩn bị được điều chuyển tới quân khu ở thủ đô, phẩm cấp cũng tăng, bây giờ đã là doanh trưởng ở đế đô rồi.

“Thật sự? Lúc nào ngươi mới nhận được quyết định chuyển đến đế đô?“.

“Chắc là phải qua tết, trước khi đi sẽ có một tháng nghỉ phép. Ta nghĩ ngươi cùng hài tử cứ từ từ mà chuẩn bị, ta sẽ mang Giải Phóng đi trước, xem nhà cửa như thế nào. Tiểu Hỏa đã nhờ người hỏi thăm rồi, đến lúc đó, chúng ta chỉ việc cầm khế ước mua bán nhà rồi trực tiếp vào ở là được. Ta đến đó thu thập trước, khi nào ngươi cùng hài tử đi qua thì chắc là mọi việc cũng đã xong hết. Tuy ta cũng được phân cho một tòa nhà, nhưng nói gì thì nói, vẫn là ở trong nhà của chính mình lúc nào cũng thoải mái hơn. À! Còn có chuyện này, Tiểu Hỏa có hỏi ta là có muốn mua thêm nhà nữa hay không, nàng mua cho mọi người trong nhà, mỗi người một căn rồi. Hiện tại chỉ cần ba thỏi vàng là có thể mua một căn nhà tam tiến. Ta chuẩn bị hồi âm cho nàng đây, bảo nàng ứng tiền ra, mua cho chúng ta một tòa gần với mọi người trước, khi nào đến sẽ thanh toán sau, ngươi thấy sao?“.

Phó Đại Tráng đem tin tức cùng với quyết định của mình nói ra cho tức phụ nghe.

“Chuyện này....thật sự tốt quá... ta...lúc nhỏ, ta vẫn luôn nghĩ đến việc được chuyển vào ở trong tứ hợp viện, đời này ta còn không có ở qua đâu. Viên Viên của chúng ta chính là có phúc a!“.

Sư Mẫn từ sau khi sinh được khuê nữ. Hai nhi tử nàng đều không để ở trong lòng, tất cả dồn hết vào tiểu bất điểm Viên Viên này.

“Mẹ!!!! Ngươi thật là bất công! Ta không thèm chơi với ngươi nữa!“.

Phó Giải Phóng vừa lúc ôm muội muội từ trong phòng đi ra nghe được bèn cau mặt vào.

“Ai u.. nhi tử... Ta nói đùa chút thôi mà haha!“.

Sư Mẫn bị nhi tử bắt quả tang, đúng là có chút ngượng ngùng.

“Đại Tráng! Mấy người đại ca bọn họ đều tính toán đi đế đô hết luôn sao?“.

“Đúng là đang có quyết định này, nhà đại ca cũng đã mua xong, hiện tại đang trong thời kì sửa chữa, trang hoàng lại. Nghe nói bọn hắn đến đế đô xong thì tất cả đều sẽ vào tòa nhà năm gian Tiểu Hỏa mới mua để ở.”

“Tòa nhà năm gian?“.

Đỗ Phương Lan cầm tã trên tay, đang muốn đi ra ngoài thương lượng lại với khuê nữ nhà mình thì vừa lúc nghe thấy, cả người bà ngay lập tức ngây dại.

“Đúng! Chính là một căn nhà năm gian. Nghe nói ngay tại khu trung tâm ở đường Thập Thắng Hải sầm uất nhất đế đô. Toàn bộ căn nhà đều được bảo lưu thập phần hoàn hảo.”

Phó Đại Tráng không biết giữ bí mật là gì cả, cứ như vậy mà thản nhiên nói ra. Đỗ Phương Lan quả thật là đã bị lời này dọa cho kinh hách không nhỏ, người có thể mua nổi một căn nhà năm gian ở khu trung tâm của đế đô thì phải có bao nhiêu của cải chứ hả? Mất một hồi lâu sau, nàng mới hồi thần lại, lén lút đến gần khuê nữ nhà mình để hỏi rõ sự tình.



Sư Mẫn nhìn nương mình như vậy khẽ thở dài, lúc trước khi nàng vừa ý Đại Tráng, thời điểm đó người trong nhà đều có chút không nguyện ý, ghét bỏ hắn là cái tên nhà quê. Cho nên hiện tại, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, phải nổ một chút cho nương mình đã lỗ tai thì thôi.

“Cái này thì tính là gì chứ? Bà bà của ta cũng phân cho Đại Tráng một tòa nhà tam tiến, tuy nhiên vị trí không được tốt như vậy mà thôi. Đại ca của ta còn được phân cả một tòa tửu lâu ba tầng, hình như nằm trên mặt đường Phục Hưng ở thị trấn hay sao ý. Nằm ở phía nam nhà chúng ta đấy.”

Sư Mẫn càng nói thì càng khiến cho Đỗ nữ sĩ chấn kinh.

“Phía nam nhà chúng ta? Địa phương đó chẳng phải đều là một đống tòa nhà lâu năm hay sao? Rốt cuộc nó nằm ở đâu???“.

“Cái này ta cũng không nhớ rõ, còn chưa lấy lại được, không biết tình hình cụ thể như thế nào nữa.”

“Ôi! Khuê nữ ngốc của ta a! Đại ca ngươi một mình sao quản được việc này chứ? Nhanh, nhanh đi hỏi đại ca ngươi...Bảo Đại Tráng đến hỏi hắn địa chỉ cụ thể một chút, đều là thân gia với nhau, chúng ta không giúp hắn thì giúp ai hả? Đúng rồi! Chất nữ kia của ngươi xem bói chuẩn thật đấy, nếu lần sau ngươi thấy nàng thì liền nhờ nàng tính giúp cho đại ca ngươi một quẻ, xem tiền đồ của hắn ra sao, còn có thể thăng chức hay không?“.

Đỗ nữ sĩ đúng là một người nhiệt tâm, thái độ thay đổi cực kì chóng mặt. Sư Mẫn thấy vậy thì phì cười, nói cho Phó Đại Tráng, Phó Đại Tráng nghe xong cũng cười. Tuy nói nhạc mẫu đã từng ghét bỏ xuất thân nhà nông của hắn, nhưng từ sau khi cưới, tới bây giờ bà cũng chưa từng cho hắn sắc mặt không tốt. Lại nói tức phụ mình vẫn còn ở đây, những chuyện râu ria trước đây nói cho cùng thì cũng không phải là sự tình gì quá lớn.

....

Đế đô.

“Tiểu Thần vẫn còn đang đọc sách hả?“.

Bạch lão gia tử thấp giọng hỏi bạn già nhà mình.

“Vẫn đang ngồi, ban ngày ta thấy hắn đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trở về thì sắc mặt không được tốt cho lắm. Không biết có phải trong người lại có chỗ nào khó chịu hay không?“.

Trần lão thái thái nói nhỏ, sợ ảnh hưởng tới tôn tử đang ngồi học ở trên lầu.

“Lão Bạch a! Trầm Ngọc ban ngày trở lại, lời trong tiếng ngoài, ý muốn cho Mặc An tham gia thi đại học ở đế đô xong thì sẽ để hắn trở về ở đây luôn.”

Trần lão thái thái ngại ngùng nói.

“Ngươi đáp ứng?“.

Bạch Hùng hắn lúc tuổi còn trẻ chính là điển hình của kiểu người có tính tình nóng nảy, táo bạo. Một lời không hợp liền muốn trừng mắt.

“Ngươi trừng mắt cái gì? Ta không đáp ứng, ta nói cứ đợi khi nào hắn thi đậu đã, rồi lại nói sau.”

“Lúc này nếu ngươi tiếp tục để nàng ta tới dây dưa thì ngươi cũng nhanh chóng lăn đi cho ta! Muốn đến tức chết ta phải không?“.

Bạch Hùng vừa nghĩ tới hai mẹ con kia thì liền sốt ruột. Bạch Mặc Thần ngồi trong phòng nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện dưới lầu nhưng hắn cũng không quá để ý, việc duy nhất lúc này hắn quan tâm chính là nửa tháng sau, kỳ thi đại học sẽ chính thức bắt đầu.

Ngày 21/10/1977, toàn bộ các phương tiện truyền thông trên lãnh thổ Trung Quốc đều đồng loạt công bố thông tin: Khôi phục kì thi cao khảo, cũng đồng thời lộ ra thời gian tổ chức dự kiến chính là sau một tháng nữa, sẽ cùng lúc tiến hành trên phạm vi cả nước. Cho dù một vài địa phương trong quá trình chuẩn bị có đôi chút bất đồng, kỳ thi năm 1977 vẫn được tổ chức thành công, khác biệt duy nhất chính là nó không được tổ chức vào mùa hè như trước đây, mà lại cử hành vào mùa đông, theo thống kê thì trong đợt thi lần này, có tổng cộng hơn 570 vạn người tham gia.

Tuy rằng nhân số trúng tuyển không nhiều lắm, nhưng đó cũng đủ làm liều thuốc khích lệ cho ngàn vạn người lần nữa cầm lấy sách vở, gia nhập vào đội quân học tập. Chế độ cao khảo được khôi phục đồng nghĩa với việc chính sách bồi dưỡng nhân tài của nhà nước bắt đầu chập chững đi vào quỹ đạo phát triển vốn có sau chiến tranh.

20:50 ngày 22/01/2024, lạnh 8 độ và tôi mất 2 ngày mới gõ xong chương này, tôi quá giỏi kkk ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook