Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
Chương 150: Tranh chấp
Vụ Lưu
10/04/2024
Nháy mắt liền tới thứ sáu, buổi chiều Phó Diễm không có tiết cho nên nàng tranh thủ về phòng thu dọn đồ đạc sớm để chuẩn bị trở về nhà. Hôm qua là thứ năm, nàng đã gặp Bạch Mặc Thần, tuy nhiên do hắn còn vướng tiết học buổi chiều cho nên không thể về cùng được, Phó Diễm liền ghi lại địa chỉ cho hắn, dặn hắn ngày mai khi đến nhớ mang cả gạo nếp, sau đó nàng mới xoay người rời đi.
Miêu San San cũng muốn trở về nhà nhưng do nàng buổi chiều còn phải lên lớp cho nên sau khi thu dọn mọi thứ xong, Phó Diễm liền quay sang chào hỏi một câu rồi liền rời đi trước. Phó Diễm ra đến chỗ để xe, thấy trên dưới xe đạp của mình đã bị phủ một lớp tro bụi tương đối dày, đành phải lấy khăn lau ra để vệ sinh một lượt.
“Phó Diễm! Ngươi muốn đi đâu vậy?“.
Là giọng của Phương Chiêu Đệ.
Phó Diễm ngẩng đầu nhìn lại, Phương Chiêu Đệ vừa mới tan học trở về, hiện tại do hoàn cảnh khó khăn cho nên giáo sư chuyên ngành bèn giúp nàng tìm một công việc bán thời gian ở quán cơm. Thời điểm làm việc chỉ cần giúp đỡ mọi người đứng xếp hàng lấy đồ ăn, xong việc thì có thể trực tiếp dùng cơm ở đó luôn, cũng coi như đã tiết kiệm được một khoản tương đối. Ngoài ra cuối tháng sẽ có thêm mười đồng tiền thưởng, gọi là tiền trợ cấp, từ sau khi nhận được công việc này, Phương Chiêu Đệ lúc nào cũng tỏ ra cực kì cao hứng.
“Cuối tuần rồi ta phải về nhà, mẹ ta nói mỗi tuần phải về ăn cơm mẹ ta nấu một lần đấy haha.”
Phó Diễm vừa cười vừa nói.
“Nhà ngươi cũng ở đế đô nhỉ? Tốt thật đấy! Ngày nghỉ còn có thể tranh thủ về nhà ăn cơm.”
Do Phương Chiêu Đệ tới nhập học chậm cho nên cũng không biết nhà Phó Diễm ở đế đô làm gì, chỉ biết là nàng cũng không phải là người bản địa ở đây.
“Đúng thế! Khi nào có thời gian rảnh thì mời người về nhà ta chơi nhé! Ta đi trước đây! Tạm biệt!“.
Nói xong Phó Diễm liền cưỡi lên xe đạp đi thẳng về nhà.
Phương Chiêu Đệ trở lại ký túc xá thì bắt gặp Vu Thiến đang thu dọn đồ đạc, nàng ta cũng là người ở đế đô, cho nên cũng đang chuẩn bị trở về nhà.
“Đồ nhà quê! Thế mà cũng biết đường bám vào cành cao cơ đấy!“.
Phương Chiêu Đệ nghe xong, cắn chặt môi dưới, không nói chuyện. Từ lúc khai giảng đến tận bay giờ, Vu Thiến đã nhìn nàng không vừa mắt, nhiều lần cố tình nói móc mỉa, nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Vu Thiến nhìn Phương Chiêu Đệ cũng không dám phản bác mình thì cảm thấy không có ý nghĩa. Đẩy cửa phòng sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Hai người khác ở ký túc xá là Trần Tĩnh cùng Bạch Ngọc vừa vặn mới trở về từ bên ngoài, nghe được lời Vu Thiến nói. Hai nàng cũng không phải là người địa phương, cho nên không thể trở về nhà. Bạch Ngọc là một tiểu cô nương có tính tình khá nóng nảy, quả thật không quen nhìn bộ dáng ra vẻ ta đây của Vu Thiến chút nào, đúng là đồ thiếu đánh mà.
“Chiêu Đệ! Tại sao ngươi không nói lại nàng? Lúc nào nàng ta cũng trưng ra bộ dáng đại tiểu thư để cho ai xem cơ chứ? Chúng ta đều là bạn học, về sau ngươi không cần phải nhịn nữa. những trang khác đều là ăn cắp. Cái gì gọi là bám cành cao? Nhìn Phó Diễm xem, tốt hơn nàng ta nhiều! Vừa xinh đẹp lại không cao giá, người trong nhà thì ai cũng nhiệt tình, hiếu khách, cho dù ở đế đô nhưng cũng không hề tỏ ra cao cao tại thượng. Ai giống như nàng ta chứ? Hừ!“.
“Được rồi Bạch Ngọc! Nói ít vài câu đi! Chiêu Đệ! Về sau ngươi không thể như vậy nữa, nên nói liền nói. Chúng ta không có gì mà phải sợ nàng ta như vậy cả. Đi vào đại học, quan trọng nhất chính là học tập, lấy học tập hàng đầu. Tính cách nàng ta như vậy thì cho dù học có giỏi thì cũng sẽ không ra gì đâu.”
Trần Tĩnh cũng tiến lên lôi kéo tay của Phương Chiêu Đệ, an ủi vài câu.
“Đúng! Cuối tuần chúng ta không trở về nhà thì liền kết bạn đến thư viện đi. Chiêu Đệ! Chúng ta cùng đi nhé?“.
“Hảo! Cám ơn các ngươi!“.
Phương Chiêu Đệ được mọi người an ủi thì thực sự rất cảm động.
Phó Diễm cũng không biết được chuyện gì vừa xảy ra trong ký túc xá, nàng đang ngồi xe đạp đi chậm rì rì trong sân trường bởi sinh viên khá là đông. Lúc đi đến cổng trường, nàng liền nghĩ nghĩ một hồi, thời gian này có lẽ Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đã học xong rồi đi. Tay lái khẽ đảo một cái, xe đạp liền chuyển hướng đi về phía đại học Thanh Hoa ở cách vách. Ông lão bảo vệ ngồi bên ngoài cũng không hề có ý định đứng lên ngăn cản nàng bởi bộ dáng Phó Diễm lớn lên không khác gì sinh viên bên trong trường cả, vừa xinh đẹp vừa tự tin.
Nàng trước tiên đạp xe một vòng ở trong khuôn viên trường, tuy rằng khoảng cách hai trường rất gần nhau, nhưng là mỗi nơi lại có một loại không khí không hề trùng lặp. Đại học Bắc Kinh thiên về nghiên cứu và văn học, cho nên ở nơi nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy người vừa đi vừa cầm sách mà đọc, đại học Thanh Hoa bên này thì lại thiên về khoa học tự nhiên, học sinh đều tương đối nghiêm cẩn, trên đường ngược lại là không có bao nhiêu người. Nhưng như vậy cũng không thể phủ nhận một điều là phong cảnh ở nơi đây cực kì đẹp, sinh viên không có tiết học ngồi trên ghế nghỉ chân cũng không phải là ít, chỉ là ít hơn Bắc Đại bên kia mà thôi. Phó Diễm nhớ rõ thời khóa biểu của tỷ tỷ nhà mình, chiều nay hẳn là nàng có tiết học ở giảng đường ngay phía trước.
Nàng đi xe đến dưới lầu thì chống chân xuống, ngồi chờ một lát. Không lâu sau, nàng nhanh chóng phát hiện được một người quen, hình như nàng ở cùng ký túc xá với mình thì phải, tên gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là Vu Thiến. Nàng ta cũng đứng ở nơi đó đợi người, nhìn thấy Phó Diễm thì cũng không thèm gật đầu, làm ra bộ dáng không hề quen biết.
Đợi ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ, chuông tan học lúc này mới bắt đầu vang lên. Sinh viên bên trong nối đuôi nhau mà xuất hiện, nhưng đều không có ngoại lệ, thời điểm đi ra ngoài, ai cũng đưa mắt nhìn về hướng Phó Diễm một cái.
Có mấy nam sinh lớn mật, thậm chí còn tiến lên hỏi xem Phó Diễm là sinh viên khoa nào, muốn xin phương thứ liên lạc của nàng, nhưng rất nhanh đều bị Phó Diễm uyển chuyển cự tuyệt.
Vu Thiến đứng ở đó ghe tỵ mà trừng mắt nhìn Phó Diễm vài lần, hận nữ sinh này tự nhiên nhảy ra đoạt hết nổi bật của mình. Đột nhiên ánh mắt của nàng liền sáng lên.
“Trí Viễn ca!“.
Vu Thiến lớn tiếng kêu, còn dùng sức phất phất tay.
Trong nháy mắt quả thật Phó Diễm không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Uông Trí Viễn cũng ngây ngẩn cả người, không ngừng mà suy tư. Phó Sâm cùng Phó Miểu đi phía sau hắn, không nghe thấy tiếng hô này. Hai người bước ra, rất nhanh thấy đã được muội muội nhà mình.
“Tiểu Hỏa! Sao ngươi lại đến đây? Vừa lúc hai chúng ta đang muốn trở về nhà. Để ta đèo ngươi!“.
Phó Sâm thực sự cao hứng, đồ ăn ở trường mấy ngày nay không tệ nhưng hắn cũng không dám khen tặng, lúc nào cũng mong ngóng đến cuối tuần để trở về nhà ăn đại tiệc của nương và tiểu cô nhà mình.
“Ngươi đèo ta thì tỷ tỷ tính sao a? Xe đạp của ngươi đâu?“.
Phó Diễm tò mò.
“Ở ký túc xá a..“.
Phó Sâm hơi bĩu môi.
Phó Miểu cũng không ngại ngùng, thoải mái nói.
“Hai người các ngươi đi chung một xe đi, ta sẽ đi cùng Trí Viễn. Trí Viễn! Đi! Hai chúng ta về ký túc xá lấy xe.”
Phó Diễm vừa thấy tình huống này thì bèn chặc lưỡi, ai da tình cảm nhảy vọt rồi nha!.
Vu Thiến đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Uông Trí Viễn, thấy hắn không có vẻ gì là nhớ tới mình, bèn chủ động tiến lên đáp lời.
“Trí Viễn ca! Ngươi có thể đưa ta về nhà hay không?“.
“Ngươi là?“.
Uông Trí Viễn thật sự nhất thời không nghĩ ra tiểu cô nương này là ai? Tự nhiên từ đâu nhảy ra chặn đường mình.
“Ta là Vu Thiến! Ngươi không nhớ rõ ta hả? Ta là biểu tỷ của Đình Đình. Hai ta trước kia đã từng gặp qua rồi mà!“.
Vu Thiến vừa nói vừa dậm dậm chân, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên mà nói với giọng hơi chút oán trách.
Phó Sâm không khỏi rùng mình một cái. Đây là kiểu người gì? Ở đâu chui ra vậy?!.
Phó Miểu cũng đã sớm nhìn ra tâm tư của tiểu cô nương kia, nhưng nàng cũng không có phản ứng gì cả. Nàng muốn xem Uông Trí Viễn xử lý như thế nào.
“A vậy hả? Thật ngại ngùng! Ta không có nhớ rõ ngươi. Đã trễ thế này rồi, ta còn có việc. Đi trước.”
Nói xong Uông Trí Viễn liền đưa mắt nhìn về phía Phó Miểu, Phó Miểu mỉm cười, sau đó hai người sóng đôi mà đi.
Vu Thiến còn chưa kịp phản ứng với câu nói: Ta không nhớ rõ kia thì đã thấy người đi mất rồi. Nàng ủ rũ dậm chân thêm mấy cái, sau đó mới xoay người rời đi. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Thời điểm trước khi đi còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Phó Diễm một cái. Khiến cho Phó Diễm cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Phó Diễm cùng Phó Sâm nhìn nhau liếc mắt một cái, Phó Sâm tò mò hỏi.
“Ngươi nhận thức nàng ta?“.
“Ân! LÀ bạn cùng phòng ký túc xá của ta, tổng cộng mới nói chuyện không quá hai câu.”
“Xem ra nàng đã ghi hận lên người của ngươi a. Ngươi phải cẩn thận một chút!“.
Phó Sâm buồn cười.
“Tỷ tỷ của ta mới hẳn là người phải cẩn thận hơn, nhìn bộ dáng này xem ra chính là lai giả bất thiện!“.
Phó Diễm cười đáp. Từ xưa đến nay, nữ truy nam cách một tầng sa, mọi sự đều không dễ nói.
“Thiết! Chỉ bằng nàng??? Uông Trí Viễn ánh mắt không tồi, hẳn là sẽ không có tâm tư nghiêng lệch gì đâu.”
Vẻ mặt Phó Sâm tràn ngập khinh thường.
“...”
Hảo! Ngươi nói đúng. Nếu nói đơn giản chỉ dựa vào ngoại hình thì quả thật Phó Miểu đã bỏ xa nàng tám con phố rồi. Thân hình Phó Miểu cao gầy, cùng Phó Diễm có năm phần giống nhau, nhưng hai tỷ muội lại có hai phong cách bất đồng. Phó Miểu tương đối anh khí tựa trúc tựa lan, Phó Diễm thì có hơi chút quyến rũ, nồng nàn giống như hoa mẫu đơn vậy. Tuy rằng thân hình cao gầy thon thả, nhưng là khi Phó Miểu dùng mắt trừng người khác lại dễ dàng mang đến cho người ta sự e thẹn mềm mại của thiếu nữ đang thời thanh xuân. Có lẽ chính vì vậy cho nên hai tỷ muội nàng giống nhau đều ít khi cười, trông thì có vẻ hơi cao lãnh, không dễ tiếp cận. Người nào quen thuộc thì đa số đều biết điểm này.
“Nhị ca! Buổi tối các ngươi có thể rời khỏi ký túc xá hay không? Ta nghe nói hình như trường học bên này không đồng ý thì phải.”
“Lão sư của chúng ta đều lập hồ sơ hết rồi, ai ở tại bản địa, ai ở nơi khác. Người bản địa cuối tuần có thể trở về nhà. Chuyện này lão sư sẽ không quản.”
“Thế thì còn được. Nhị ca! Ngày mai nhà chúng ta có khách đến chơi. Ngươi đừng có đi ra ngoài nhé!“.
Phó Diễm thần bí cười.
“Khách nhân? Ai a? Tiểu Hỏa, bật mí cho cho ta xem là ai a?“.
Mấy ngày rồi nhỉ? Web sập lâu quá cả nhà ơi:((( Đợt này mình cũng tranh thủ đọc được mấy bộ điền văn hay quá, ai biết truyện nào tương tự giới thiệu mình với nhé kkk
Miêu San San cũng muốn trở về nhà nhưng do nàng buổi chiều còn phải lên lớp cho nên sau khi thu dọn mọi thứ xong, Phó Diễm liền quay sang chào hỏi một câu rồi liền rời đi trước. Phó Diễm ra đến chỗ để xe, thấy trên dưới xe đạp của mình đã bị phủ một lớp tro bụi tương đối dày, đành phải lấy khăn lau ra để vệ sinh một lượt.
“Phó Diễm! Ngươi muốn đi đâu vậy?“.
Là giọng của Phương Chiêu Đệ.
Phó Diễm ngẩng đầu nhìn lại, Phương Chiêu Đệ vừa mới tan học trở về, hiện tại do hoàn cảnh khó khăn cho nên giáo sư chuyên ngành bèn giúp nàng tìm một công việc bán thời gian ở quán cơm. Thời điểm làm việc chỉ cần giúp đỡ mọi người đứng xếp hàng lấy đồ ăn, xong việc thì có thể trực tiếp dùng cơm ở đó luôn, cũng coi như đã tiết kiệm được một khoản tương đối. Ngoài ra cuối tháng sẽ có thêm mười đồng tiền thưởng, gọi là tiền trợ cấp, từ sau khi nhận được công việc này, Phương Chiêu Đệ lúc nào cũng tỏ ra cực kì cao hứng.
“Cuối tuần rồi ta phải về nhà, mẹ ta nói mỗi tuần phải về ăn cơm mẹ ta nấu một lần đấy haha.”
Phó Diễm vừa cười vừa nói.
“Nhà ngươi cũng ở đế đô nhỉ? Tốt thật đấy! Ngày nghỉ còn có thể tranh thủ về nhà ăn cơm.”
Do Phương Chiêu Đệ tới nhập học chậm cho nên cũng không biết nhà Phó Diễm ở đế đô làm gì, chỉ biết là nàng cũng không phải là người bản địa ở đây.
“Đúng thế! Khi nào có thời gian rảnh thì mời người về nhà ta chơi nhé! Ta đi trước đây! Tạm biệt!“.
Nói xong Phó Diễm liền cưỡi lên xe đạp đi thẳng về nhà.
Phương Chiêu Đệ trở lại ký túc xá thì bắt gặp Vu Thiến đang thu dọn đồ đạc, nàng ta cũng là người ở đế đô, cho nên cũng đang chuẩn bị trở về nhà.
“Đồ nhà quê! Thế mà cũng biết đường bám vào cành cao cơ đấy!“.
Phương Chiêu Đệ nghe xong, cắn chặt môi dưới, không nói chuyện. Từ lúc khai giảng đến tận bay giờ, Vu Thiến đã nhìn nàng không vừa mắt, nhiều lần cố tình nói móc mỉa, nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Vu Thiến nhìn Phương Chiêu Đệ cũng không dám phản bác mình thì cảm thấy không có ý nghĩa. Đẩy cửa phòng sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
Hai người khác ở ký túc xá là Trần Tĩnh cùng Bạch Ngọc vừa vặn mới trở về từ bên ngoài, nghe được lời Vu Thiến nói. Hai nàng cũng không phải là người địa phương, cho nên không thể trở về nhà. Bạch Ngọc là một tiểu cô nương có tính tình khá nóng nảy, quả thật không quen nhìn bộ dáng ra vẻ ta đây của Vu Thiến chút nào, đúng là đồ thiếu đánh mà.
“Chiêu Đệ! Tại sao ngươi không nói lại nàng? Lúc nào nàng ta cũng trưng ra bộ dáng đại tiểu thư để cho ai xem cơ chứ? Chúng ta đều là bạn học, về sau ngươi không cần phải nhịn nữa. những trang khác đều là ăn cắp. Cái gì gọi là bám cành cao? Nhìn Phó Diễm xem, tốt hơn nàng ta nhiều! Vừa xinh đẹp lại không cao giá, người trong nhà thì ai cũng nhiệt tình, hiếu khách, cho dù ở đế đô nhưng cũng không hề tỏ ra cao cao tại thượng. Ai giống như nàng ta chứ? Hừ!“.
“Được rồi Bạch Ngọc! Nói ít vài câu đi! Chiêu Đệ! Về sau ngươi không thể như vậy nữa, nên nói liền nói. Chúng ta không có gì mà phải sợ nàng ta như vậy cả. Đi vào đại học, quan trọng nhất chính là học tập, lấy học tập hàng đầu. Tính cách nàng ta như vậy thì cho dù học có giỏi thì cũng sẽ không ra gì đâu.”
Trần Tĩnh cũng tiến lên lôi kéo tay của Phương Chiêu Đệ, an ủi vài câu.
“Đúng! Cuối tuần chúng ta không trở về nhà thì liền kết bạn đến thư viện đi. Chiêu Đệ! Chúng ta cùng đi nhé?“.
“Hảo! Cám ơn các ngươi!“.
Phương Chiêu Đệ được mọi người an ủi thì thực sự rất cảm động.
Phó Diễm cũng không biết được chuyện gì vừa xảy ra trong ký túc xá, nàng đang ngồi xe đạp đi chậm rì rì trong sân trường bởi sinh viên khá là đông. Lúc đi đến cổng trường, nàng liền nghĩ nghĩ một hồi, thời gian này có lẽ Phó Sâm cùng Phó Miểu cũng đã học xong rồi đi. Tay lái khẽ đảo một cái, xe đạp liền chuyển hướng đi về phía đại học Thanh Hoa ở cách vách. Ông lão bảo vệ ngồi bên ngoài cũng không hề có ý định đứng lên ngăn cản nàng bởi bộ dáng Phó Diễm lớn lên không khác gì sinh viên bên trong trường cả, vừa xinh đẹp vừa tự tin.
Nàng trước tiên đạp xe một vòng ở trong khuôn viên trường, tuy rằng khoảng cách hai trường rất gần nhau, nhưng là mỗi nơi lại có một loại không khí không hề trùng lặp. Đại học Bắc Kinh thiên về nghiên cứu và văn học, cho nên ở nơi nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy người vừa đi vừa cầm sách mà đọc, đại học Thanh Hoa bên này thì lại thiên về khoa học tự nhiên, học sinh đều tương đối nghiêm cẩn, trên đường ngược lại là không có bao nhiêu người. Nhưng như vậy cũng không thể phủ nhận một điều là phong cảnh ở nơi đây cực kì đẹp, sinh viên không có tiết học ngồi trên ghế nghỉ chân cũng không phải là ít, chỉ là ít hơn Bắc Đại bên kia mà thôi. Phó Diễm nhớ rõ thời khóa biểu của tỷ tỷ nhà mình, chiều nay hẳn là nàng có tiết học ở giảng đường ngay phía trước.
Nàng đi xe đến dưới lầu thì chống chân xuống, ngồi chờ một lát. Không lâu sau, nàng nhanh chóng phát hiện được một người quen, hình như nàng ở cùng ký túc xá với mình thì phải, tên gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là Vu Thiến. Nàng ta cũng đứng ở nơi đó đợi người, nhìn thấy Phó Diễm thì cũng không thèm gật đầu, làm ra bộ dáng không hề quen biết.
Đợi ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ, chuông tan học lúc này mới bắt đầu vang lên. Sinh viên bên trong nối đuôi nhau mà xuất hiện, nhưng đều không có ngoại lệ, thời điểm đi ra ngoài, ai cũng đưa mắt nhìn về hướng Phó Diễm một cái.
Có mấy nam sinh lớn mật, thậm chí còn tiến lên hỏi xem Phó Diễm là sinh viên khoa nào, muốn xin phương thứ liên lạc của nàng, nhưng rất nhanh đều bị Phó Diễm uyển chuyển cự tuyệt.
Vu Thiến đứng ở đó ghe tỵ mà trừng mắt nhìn Phó Diễm vài lần, hận nữ sinh này tự nhiên nhảy ra đoạt hết nổi bật của mình. Đột nhiên ánh mắt của nàng liền sáng lên.
“Trí Viễn ca!“.
Vu Thiến lớn tiếng kêu, còn dùng sức phất phất tay.
Trong nháy mắt quả thật Phó Diễm không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Uông Trí Viễn cũng ngây ngẩn cả người, không ngừng mà suy tư. Phó Sâm cùng Phó Miểu đi phía sau hắn, không nghe thấy tiếng hô này. Hai người bước ra, rất nhanh thấy đã được muội muội nhà mình.
“Tiểu Hỏa! Sao ngươi lại đến đây? Vừa lúc hai chúng ta đang muốn trở về nhà. Để ta đèo ngươi!“.
Phó Sâm thực sự cao hứng, đồ ăn ở trường mấy ngày nay không tệ nhưng hắn cũng không dám khen tặng, lúc nào cũng mong ngóng đến cuối tuần để trở về nhà ăn đại tiệc của nương và tiểu cô nhà mình.
“Ngươi đèo ta thì tỷ tỷ tính sao a? Xe đạp của ngươi đâu?“.
Phó Diễm tò mò.
“Ở ký túc xá a..“.
Phó Sâm hơi bĩu môi.
Phó Miểu cũng không ngại ngùng, thoải mái nói.
“Hai người các ngươi đi chung một xe đi, ta sẽ đi cùng Trí Viễn. Trí Viễn! Đi! Hai chúng ta về ký túc xá lấy xe.”
Phó Diễm vừa thấy tình huống này thì bèn chặc lưỡi, ai da tình cảm nhảy vọt rồi nha!.
Vu Thiến đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào Uông Trí Viễn, thấy hắn không có vẻ gì là nhớ tới mình, bèn chủ động tiến lên đáp lời.
“Trí Viễn ca! Ngươi có thể đưa ta về nhà hay không?“.
“Ngươi là?“.
Uông Trí Viễn thật sự nhất thời không nghĩ ra tiểu cô nương này là ai? Tự nhiên từ đâu nhảy ra chặn đường mình.
“Ta là Vu Thiến! Ngươi không nhớ rõ ta hả? Ta là biểu tỷ của Đình Đình. Hai ta trước kia đã từng gặp qua rồi mà!“.
Vu Thiến vừa nói vừa dậm dậm chân, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên mà nói với giọng hơi chút oán trách.
Phó Sâm không khỏi rùng mình một cái. Đây là kiểu người gì? Ở đâu chui ra vậy?!.
Phó Miểu cũng đã sớm nhìn ra tâm tư của tiểu cô nương kia, nhưng nàng cũng không có phản ứng gì cả. Nàng muốn xem Uông Trí Viễn xử lý như thế nào.
“A vậy hả? Thật ngại ngùng! Ta không có nhớ rõ ngươi. Đã trễ thế này rồi, ta còn có việc. Đi trước.”
Nói xong Uông Trí Viễn liền đưa mắt nhìn về phía Phó Miểu, Phó Miểu mỉm cười, sau đó hai người sóng đôi mà đi.
Vu Thiến còn chưa kịp phản ứng với câu nói: Ta không nhớ rõ kia thì đã thấy người đi mất rồi. Nàng ủ rũ dậm chân thêm mấy cái, sau đó mới xoay người rời đi. Truyện được đăng duy nhất tại:https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Thời điểm trước khi đi còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Phó Diễm một cái. Khiến cho Phó Diễm cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Phó Diễm cùng Phó Sâm nhìn nhau liếc mắt một cái, Phó Sâm tò mò hỏi.
“Ngươi nhận thức nàng ta?“.
“Ân! LÀ bạn cùng phòng ký túc xá của ta, tổng cộng mới nói chuyện không quá hai câu.”
“Xem ra nàng đã ghi hận lên người của ngươi a. Ngươi phải cẩn thận một chút!“.
Phó Sâm buồn cười.
“Tỷ tỷ của ta mới hẳn là người phải cẩn thận hơn, nhìn bộ dáng này xem ra chính là lai giả bất thiện!“.
Phó Diễm cười đáp. Từ xưa đến nay, nữ truy nam cách một tầng sa, mọi sự đều không dễ nói.
“Thiết! Chỉ bằng nàng??? Uông Trí Viễn ánh mắt không tồi, hẳn là sẽ không có tâm tư nghiêng lệch gì đâu.”
Vẻ mặt Phó Sâm tràn ngập khinh thường.
“...”
Hảo! Ngươi nói đúng. Nếu nói đơn giản chỉ dựa vào ngoại hình thì quả thật Phó Miểu đã bỏ xa nàng tám con phố rồi. Thân hình Phó Miểu cao gầy, cùng Phó Diễm có năm phần giống nhau, nhưng hai tỷ muội lại có hai phong cách bất đồng. Phó Miểu tương đối anh khí tựa trúc tựa lan, Phó Diễm thì có hơi chút quyến rũ, nồng nàn giống như hoa mẫu đơn vậy. Tuy rằng thân hình cao gầy thon thả, nhưng là khi Phó Miểu dùng mắt trừng người khác lại dễ dàng mang đến cho người ta sự e thẹn mềm mại của thiếu nữ đang thời thanh xuân. Có lẽ chính vì vậy cho nên hai tỷ muội nàng giống nhau đều ít khi cười, trông thì có vẻ hơi cao lãnh, không dễ tiếp cận. Người nào quen thuộc thì đa số đều biết điểm này.
“Nhị ca! Buổi tối các ngươi có thể rời khỏi ký túc xá hay không? Ta nghe nói hình như trường học bên này không đồng ý thì phải.”
“Lão sư của chúng ta đều lập hồ sơ hết rồi, ai ở tại bản địa, ai ở nơi khác. Người bản địa cuối tuần có thể trở về nhà. Chuyện này lão sư sẽ không quản.”
“Thế thì còn được. Nhị ca! Ngày mai nhà chúng ta có khách đến chơi. Ngươi đừng có đi ra ngoài nhé!“.
Phó Diễm thần bí cười.
“Khách nhân? Ai a? Tiểu Hỏa, bật mí cho cho ta xem là ai a?“.
Mấy ngày rồi nhỉ? Web sập lâu quá cả nhà ơi:((( Đợt này mình cũng tranh thủ đọc được mấy bộ điền văn hay quá, ai biết truyện nào tương tự giới thiệu mình với nhé kkk
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.