Chương 36: Gu Lạ!
Băng Trừng
24/05/2023
Ngày hôm sau, có một người đàn ông chừng 20 tuổi tên Lý Kỳ, giới thiệu mình là người phụ trách tạm thời của trạm thú ý đến dẫn cả đoàn tới lớp.
“Lời đầu tiên, đại biểu của trạm chăn nuôi rất hoan nghênh mọi người vì đã có mặt ở đây. Hiện tại chăn nuôi gia súc là một mô hình trọng điểm của phòng nông nghiệp huyện, trong tương lai sẽ còn phát triển xa hơn nữa. Trạm chăn nuôi chúng ta chủ yếu phụ trách chữa bệnh cho gia súc gia cầm ở nông thôn, thực hiện những công tác phòng ngừa dịch bệnh. Những gia súc khác tạm thời không đề cập vội, hiện giờ mỗi đội sản xuất chúng ta đều có nuôi heo đúng không ạ?”
Lý Kỳ tuy tuổi trẻ nhưng tài cao, tính cách vô cùng năng động hoạt bát. Tuy rằng anh là nhân viên công tác ở trạm chăn nuôi, nhưng không hề tự cao tự đại, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với mọi người bằng nụ cười thân thiện.
Hiện tại đội sản xuất nuôi heo không phải tuỳ tiện nuôi là được, mà phải phụ thuộc vào chỉ tiêu bên trên đưa xuống. Hằng năm tới thời điểm heo xuất chuồng, trước tiên phải nộp đủ định mức yêu cầu, sau đó còn dư bao nhiêu mới phân chia lại cho các xã viên trong đại đội. Đội sản xuất thôn Đại Cương cũng có khu vực chuyên chăn nuôi gia súc, nuôi cũng được mấy chú heo béo tốt, chỉ là thường ngày Hà Hưng Gia luôn cố tình tránh né, ít khi lảng vảng đến gần khu đó.
Lý Kỳ thấy mọi người đồng loạt tán thành, anh vui vẻ nói tiếp.
“Từ giờ trở đi tôi sẽ tạm thời đứng lớp mọi người. Nè, đừng nhìn tôi trẻ tuổi mà khinh thường nha, không phải tôi đang khoe khoang đâu nhưng trên lĩnh vực này tôi dày dặn kinh nghiệm lắm đó, vì tám đời tổ tông nhà tôi đã làm cái nghề này rồi.”
Hà Hưng Gia nghe xong thì gật gù kính nể, đúng là tài cao bắc đẩu. Anh không nhịn được mà long lanh mắt nhìn Lý Kỳ khâm phục: “Anh Kỳ, anh thật lợi hại. Đúng là con nhà nòi, từ đời tổ tiên đã có người làm thú ý rồi.”
Có thể nói lớn lên đẹp trai cũng là cái lợi. Giữa một đám người ai cũng ngăm đen rám nắng lọt thỏm ở giữa là một Hà Hưng Gia trắng trẻo sạch sẽ, không những thế lại còn đẹp trai anh tuấn làm cho Lý Kỳ sớm đã để ý đến anh. Giờ đây lại nghe Hà Hưng Gia khen mình, Lý Kỳ cười hiền giải thích: “Cái gì mà con nhà nòi, nhà tôi tám đời thiến heo đấy.”
Vãi, thiến heo? Là cắt trym con heo sao? Cứ tưởng nãy giờ anh ta nói về cách nuôi heo? Hà Hưng Gia nghe xong mà sợ rớt mồ hôi hột, đầu óc quay cuồng, anh có một dự cảm chẳng lành.
“Ủa, chứ mọi người không biết tất cả những con heo ở đội sản xuất đều phải thiến sao?! Trừ khi là heo nái hoặc heo giống thì mới không bị. Còn heo đực, nếu không thiến tụi nó thì nuôi chỉ lãng phí thức ăn. Giống như con người, heo cũng rất yêu cái đẹp, nếu muốn thu hút những con khác phải thì tụi nó cần tập luyện cho thân hình mảnh khảnh như gái 18. Không dập tắt ý chí sinh sôi nòi giống này thì có cho ăn bao nhiêu chúng vẫn mãi gầy, lúc đó sao đủ cân nặng xuất chuồng, vậy thì chỉ có mà lỗ vốn.”
“ỦA, nhưng mà tui thấy mập đẹp mà!” một giọng nói ở đâu vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Ừ thì người này nói có lý chứ không phải không. Ở cái thời buổi thiếu ăn thiếu mặc như hiện tại muốn mập mới khó chứ gầy thì dễ ẹc! Thậm chí “mập” đã trở thành tiêu chuẩn để người ta nhìn vào mà ước ao, thèm khát.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn người đàn ông này một cái rồi nói: “Cái đó là gu của anh, chứ không phải heo. Nói tóm lại, hiện giờ đội sản xuất nuôi rất nhiều heo, vậy nên tiền đề là các anh chị đều phải biết thiến heo. Tuy nhiên hiện tại trong trạm không có đủ heo cho các anh chị luyện tập. Thành ra tôi yêu cầu mọi người sau khi trở về đội sản xuất phải tiến hành thiến ít nhất được một con heo, rồi viết báo cáo nộp lên. Đây là nhiệm vụ quan trọng mọi người phải hoàn thành trong khoá huấn luyện này. Xin cảm ơn.”
Ngay từ đầu, Hà Hưng Gia đã đoán được sự tình sẽ thành ra thế này. Vậy thì công việc ở lò mổ và ở đây có gì khác nhau đâu, đều phải nghe tụi nó trăn trối mỗi ngày, chửi cha mắng mẹ mình. Tỷ như giết nó thì nó sẽ rủa mình chết không được yên thân, còn nếu cắt trym của nó vậy nó sẽ nguyền rủa gì đây, không lẽ …
“Là đàn ông nhưng lại triệt đường làm đàn ông của đứa khác, mày là đồ độc écccc!”
“Kiếp sau mày đừng làm heo, nếu không tao sẽ cắt đứt trym mày.”
“Éc!!! Tao nguyền rủa mày đời này vô sinh con đàn cháu đống.”
“Từ một nam tử hán đại trượng phu nó nỡ lòng nào biến tôi thành thái giám, đm tôi còn chưa được nắm tay gái một lần.”
“Khọt khọt ọttttttt….từ nay tôi không còn là đàn ông nữa sao, xin lỗi cha mẹ con bất hiếu.”
Nghĩ đến đây thôi mà Hà Hưng Gia gai hết cả người, khúc sau Lý Ký còn nói gì đó nhưng anh nghe cũng chẳng rõ nữa, vì bây giờ hai lỗ tai anh đã lùng bùng khi tưởng tượng ra 101 lời nguyền rủa của mấy con heo bị thiến dưới tay mình.
“Lời đầu tiên, đại biểu của trạm chăn nuôi rất hoan nghênh mọi người vì đã có mặt ở đây. Hiện tại chăn nuôi gia súc là một mô hình trọng điểm của phòng nông nghiệp huyện, trong tương lai sẽ còn phát triển xa hơn nữa. Trạm chăn nuôi chúng ta chủ yếu phụ trách chữa bệnh cho gia súc gia cầm ở nông thôn, thực hiện những công tác phòng ngừa dịch bệnh. Những gia súc khác tạm thời không đề cập vội, hiện giờ mỗi đội sản xuất chúng ta đều có nuôi heo đúng không ạ?”
Lý Kỳ tuy tuổi trẻ nhưng tài cao, tính cách vô cùng năng động hoạt bát. Tuy rằng anh là nhân viên công tác ở trạm chăn nuôi, nhưng không hề tự cao tự đại, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với mọi người bằng nụ cười thân thiện.
Hiện tại đội sản xuất nuôi heo không phải tuỳ tiện nuôi là được, mà phải phụ thuộc vào chỉ tiêu bên trên đưa xuống. Hằng năm tới thời điểm heo xuất chuồng, trước tiên phải nộp đủ định mức yêu cầu, sau đó còn dư bao nhiêu mới phân chia lại cho các xã viên trong đại đội. Đội sản xuất thôn Đại Cương cũng có khu vực chuyên chăn nuôi gia súc, nuôi cũng được mấy chú heo béo tốt, chỉ là thường ngày Hà Hưng Gia luôn cố tình tránh né, ít khi lảng vảng đến gần khu đó.
Lý Kỳ thấy mọi người đồng loạt tán thành, anh vui vẻ nói tiếp.
“Từ giờ trở đi tôi sẽ tạm thời đứng lớp mọi người. Nè, đừng nhìn tôi trẻ tuổi mà khinh thường nha, không phải tôi đang khoe khoang đâu nhưng trên lĩnh vực này tôi dày dặn kinh nghiệm lắm đó, vì tám đời tổ tông nhà tôi đã làm cái nghề này rồi.”
Hà Hưng Gia nghe xong thì gật gù kính nể, đúng là tài cao bắc đẩu. Anh không nhịn được mà long lanh mắt nhìn Lý Kỳ khâm phục: “Anh Kỳ, anh thật lợi hại. Đúng là con nhà nòi, từ đời tổ tiên đã có người làm thú ý rồi.”
Có thể nói lớn lên đẹp trai cũng là cái lợi. Giữa một đám người ai cũng ngăm đen rám nắng lọt thỏm ở giữa là một Hà Hưng Gia trắng trẻo sạch sẽ, không những thế lại còn đẹp trai anh tuấn làm cho Lý Kỳ sớm đã để ý đến anh. Giờ đây lại nghe Hà Hưng Gia khen mình, Lý Kỳ cười hiền giải thích: “Cái gì mà con nhà nòi, nhà tôi tám đời thiến heo đấy.”
Vãi, thiến heo? Là cắt trym con heo sao? Cứ tưởng nãy giờ anh ta nói về cách nuôi heo? Hà Hưng Gia nghe xong mà sợ rớt mồ hôi hột, đầu óc quay cuồng, anh có một dự cảm chẳng lành.
“Ủa, chứ mọi người không biết tất cả những con heo ở đội sản xuất đều phải thiến sao?! Trừ khi là heo nái hoặc heo giống thì mới không bị. Còn heo đực, nếu không thiến tụi nó thì nuôi chỉ lãng phí thức ăn. Giống như con người, heo cũng rất yêu cái đẹp, nếu muốn thu hút những con khác phải thì tụi nó cần tập luyện cho thân hình mảnh khảnh như gái 18. Không dập tắt ý chí sinh sôi nòi giống này thì có cho ăn bao nhiêu chúng vẫn mãi gầy, lúc đó sao đủ cân nặng xuất chuồng, vậy thì chỉ có mà lỗ vốn.”
“ỦA, nhưng mà tui thấy mập đẹp mà!” một giọng nói ở đâu vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Ừ thì người này nói có lý chứ không phải không. Ở cái thời buổi thiếu ăn thiếu mặc như hiện tại muốn mập mới khó chứ gầy thì dễ ẹc! Thậm chí “mập” đã trở thành tiêu chuẩn để người ta nhìn vào mà ước ao, thèm khát.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn người đàn ông này một cái rồi nói: “Cái đó là gu của anh, chứ không phải heo. Nói tóm lại, hiện giờ đội sản xuất nuôi rất nhiều heo, vậy nên tiền đề là các anh chị đều phải biết thiến heo. Tuy nhiên hiện tại trong trạm không có đủ heo cho các anh chị luyện tập. Thành ra tôi yêu cầu mọi người sau khi trở về đội sản xuất phải tiến hành thiến ít nhất được một con heo, rồi viết báo cáo nộp lên. Đây là nhiệm vụ quan trọng mọi người phải hoàn thành trong khoá huấn luyện này. Xin cảm ơn.”
Ngay từ đầu, Hà Hưng Gia đã đoán được sự tình sẽ thành ra thế này. Vậy thì công việc ở lò mổ và ở đây có gì khác nhau đâu, đều phải nghe tụi nó trăn trối mỗi ngày, chửi cha mắng mẹ mình. Tỷ như giết nó thì nó sẽ rủa mình chết không được yên thân, còn nếu cắt trym của nó vậy nó sẽ nguyền rủa gì đây, không lẽ …
“Là đàn ông nhưng lại triệt đường làm đàn ông của đứa khác, mày là đồ độc écccc!”
“Kiếp sau mày đừng làm heo, nếu không tao sẽ cắt đứt trym mày.”
“Éc!!! Tao nguyền rủa mày đời này vô sinh con đàn cháu đống.”
“Từ một nam tử hán đại trượng phu nó nỡ lòng nào biến tôi thành thái giám, đm tôi còn chưa được nắm tay gái một lần.”
“Khọt khọt ọttttttt….từ nay tôi không còn là đàn ông nữa sao, xin lỗi cha mẹ con bất hiếu.”
Nghĩ đến đây thôi mà Hà Hưng Gia gai hết cả người, khúc sau Lý Ký còn nói gì đó nhưng anh nghe cũng chẳng rõ nữa, vì bây giờ hai lỗ tai anh đã lùng bùng khi tưởng tượng ra 101 lời nguyền rủa của mấy con heo bị thiến dưới tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.