Chương 24: Ký sinh trùng
Băng Trừng
16/05/2023
“ Ủa? Thôn đó không có bác sĩ chân trần hả chú? Huống hồ cháu nghĩ chuyện này đúng ra nên tìm ông Dương mới phải chứ?” - Hà Hưng Gia bối rối. Rõ ràng anh không học y, làm sao biết xem bệnh, thú y lại càng không thể.
“Bác sĩ chân trần bên thôn đó chỉ biết xem mấy cái bệnh xoàng xoàng thôi. Còn ông Dương cũng đã có tuổi. Đợt vừa rồi lại chạy đôn chạy đáo giúp công xã nấu thuốc chống bệnh cho dân, thời tiết thì oi bức thành ra ổng đổ bệnh hai ngày nay rồi, đến giờ vẫn chưa ngồi dậy được.”
“Nhưng như vậy cũng không thể tìm cháu, đó giờ cháu có biết chữa bệnh đâu, chú biết mà.” - Hà Hưng Gia khó xử mà từ chối.
“Ừ thì, tao cũng nói với người bên thôn Đại Nham rồi, nhưng bọn họ một hai bắt mày đến xem, rồi còn bảo cái gì mà … nếu mày cứu được trâu thôn mình thì chắc chắn cứu được trâu thôn họ.”
Nhớ lại lần đó sau khi Hà Hưng Gia rút gai để cứu chị trâu đít bự kia, ông Dương cũng phải có mặt để kiểm tra vết thương rồi bôi thêm một lần thuốc nữa. Ông còn khẳng định cách chữa trị của Hà Hưng Gia là đúng. Từ chuyện đó mà mọi người trong thôn ai ai cũng đều biết, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn. Qua bao nhiêu cái miệng thêm mắm dặm muối, cuối cùng Hà Hưng Gia không khác gì một đại thần y. Bây giờ họ xem Hà Hưng Gia là bác sĩ thú y chân trần chính hiệu, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết động vật mắc bệnh gì.
Đó chính là lý do tại sao thôn Đại Nham kế bên quyết định nhờ Hà Hưng Gia đi xem bệnh cho trâu của bọn họ.
“Đừng để người ta chờ lâu, được thì đi xem con trâu của họ bị sao, coi như tính vào công điểm hôm nay của cháu.” Dù gì bên thôn họ cũng cất công cử người sang nhờ vả, không đi không được nên Hà Hữu Thụ ra sức thuyết phục Hà Hưng Gia, còn không quên dặn dò: “Nhưng mà nhắm không chữa được thì đừng có chữa bậy bạ nha mậy, làm chết trâu người ta là mang tội đấy.”
Nghe ông chú nói vậy, Hà Hưng Gia vui vẻ đồng ý ngay. Mặc kệ có chữa được hay không nhưng trước mắt cứ đi xem con trâu cái đã, dù gì cũng có công điểm mà.
Trên đường đi, Hà Hưng Gia không ngừng than thở. Đời trước anh suốt ngày tìm cách để trốn tránh động vật, ấy vậy mà sau khi xuyên không đến đây thì lại có duyên với bọn chúng. Mới vừa rồi sống dở chết dở tiễn đi hai con chuột điên khùng, giờ lại gặp một vị trâu có danh có vọng có địa vị xã hội. Đã vậy trước khi bắt bệnh còn bị hăm doạ nữa chứ, kể ra cũng áp lực phết!
Khác với chị trâu đít bự kiêu ngạo của thôn Đại Cương, trâu của thôn Đại Nham lại là một anh trâu đực chính hiệu. Anh trâu đực này trước đây là một tay cày cấy siêu cấp vô địch, nhưng không hiểu sao dạo gần đây “anh ta” lại không thiết ăn thiết uống, tinh thần thì uể oải èo uột, gầy đến nỗi trơ cả xương. Dân làng thấy “anh” chậm chạp như vậy thì đứng ngồi không yên, cuống cuồng tìm bác sĩ đến thăm khám.
Thấy bóng dáng Hà Hưng Gia từ xa, đại đội trưởng của thôn Đại Nham nồng nhiệt chạy ra đón tiếp, sau đó dẫn anh đến chỗ của con trâu kia và liệt kê những triệu chứng của nó với giọng đầy lo lắng: “Đấy, chính là con trâu đang nằm đằng đó. Có vẻ như tinh thần của nó gần đây không được tốt, ăn uống thì như mèo ngửi. Cậu xem giúp tôi xem có phải nó bị cảm nắng không?”
Muốn bó tay với mấy người này, hễ trâu không đi được liền nói là cảm nắng, giờ nó không ăn được cũng cho là cảm nắng luôn. Hà Hưng Gia không trả lời, trực tiếp đến gần sờ đầu sờ mặt trâu.
Con này tuy là trâu đực nhưng không ngờ tính cách lại rất dịu dàng, ngoan ngoãn. Tất nhiên cơ thể nó đang mệt mỏi nên phản xạ có chút chậm chạp, tóm lại khi bị Hà Hưng Gia chạm vào nó cũng không tỏ vẻ cự tuyệt. Ban đầu con trâu vẫn ở trạng thái thở dốc, sau một hồi lắng tai mới nghe được con trâu thì thào nói chuyện
“Sâu … cắn … sâu cắn bé.”
Vãi cả bé?!
Con trâu này thân hình lực điền mà tâm hồn trẻ thơ à? Hình như còn hơi ngố ngố nữa thì phải, phản ứng của nó rất chậm chạm, nói năng đứt quãng không đầu không cuối. May mà Hà Hưng Gia vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được đại khái.
Anh cẩn thận quan sát khắp cơ thể con trâu, vạch đám lông ra thì phát hiện phía dưới lớp da lấp ló những nốt gì đó sần sùi mấp mô. Thò tay nhấn thử một cái, con trâu lập tức có phản ứng. Nó bai hải bai hải kêu đau không ngừng.
Nãy giờ đại đội trưởng vẫn đứng một bên quan sát, nghe tiếng trâu của mình kêu la thảm thiết thì thò mặt vào hỏi: “Sao rồi? Tìm ra nó bệnh gì chưa?
“Ra rồi, con trâu này bị nhiễm ký sinh trùng. Có thể là do trước đó nó từng bị ấu trùng ký sinh hay còn gọi là giòi da.” - Hà Hưng Gia nhíu mày nói. Dù biết nó bị bệnh gì đi nữa nhưng làm sao chữa đây, anh đâu có thuốc.
“Có ký sinh trùng hả? Sao trước giờ không thấy nhỉ?” Bé trâu này trước đây đã từng bị ấu trùng ký sinh một lần, nhưng lúc đó có thể phát hiện bằng mắt thường và dễ dàng điều trị. Song hiện giờ nó lại gặp phải loài ký sinh quá nhỏ không thể thấy được bằng mắt thường, chúng xuyên qua lớp da của bé trâu tội nghiệp và hút đi dinh dưỡng trong cơ thể của nó.
“Bệnh này dùng nhọ nồi bôi lên được không?” - Đại đội trưởng thôn bên liền hỏi. Nhờ kinh nghiệm nhiều năm nuôi dưỡng trâu đâm ra cũng tích luỹ được chút kiến thức cơ bản.
Điều này nhắc Hà Hưng Gia nhớ lại, trước kia anh xem chương trình “Bạn Của Nhà Nông” trên ti-vi cũng thấy người ta bôi nhọ nồi lên da trâu như một cách cấp cứu trị ruồi muỗi đốt. Vì vậy anh liền kêu đại đội trưởng chuẩn bị một ít nhọ nồi mang đến.
“Bác sĩ chân trần bên thôn đó chỉ biết xem mấy cái bệnh xoàng xoàng thôi. Còn ông Dương cũng đã có tuổi. Đợt vừa rồi lại chạy đôn chạy đáo giúp công xã nấu thuốc chống bệnh cho dân, thời tiết thì oi bức thành ra ổng đổ bệnh hai ngày nay rồi, đến giờ vẫn chưa ngồi dậy được.”
“Nhưng như vậy cũng không thể tìm cháu, đó giờ cháu có biết chữa bệnh đâu, chú biết mà.” - Hà Hưng Gia khó xử mà từ chối.
“Ừ thì, tao cũng nói với người bên thôn Đại Nham rồi, nhưng bọn họ một hai bắt mày đến xem, rồi còn bảo cái gì mà … nếu mày cứu được trâu thôn mình thì chắc chắn cứu được trâu thôn họ.”
Nhớ lại lần đó sau khi Hà Hưng Gia rút gai để cứu chị trâu đít bự kia, ông Dương cũng phải có mặt để kiểm tra vết thương rồi bôi thêm một lần thuốc nữa. Ông còn khẳng định cách chữa trị của Hà Hưng Gia là đúng. Từ chuyện đó mà mọi người trong thôn ai ai cũng đều biết, một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn. Qua bao nhiêu cái miệng thêm mắm dặm muối, cuối cùng Hà Hưng Gia không khác gì một đại thần y. Bây giờ họ xem Hà Hưng Gia là bác sĩ thú y chân trần chính hiệu, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết động vật mắc bệnh gì.
Đó chính là lý do tại sao thôn Đại Nham kế bên quyết định nhờ Hà Hưng Gia đi xem bệnh cho trâu của bọn họ.
“Đừng để người ta chờ lâu, được thì đi xem con trâu của họ bị sao, coi như tính vào công điểm hôm nay của cháu.” Dù gì bên thôn họ cũng cất công cử người sang nhờ vả, không đi không được nên Hà Hữu Thụ ra sức thuyết phục Hà Hưng Gia, còn không quên dặn dò: “Nhưng mà nhắm không chữa được thì đừng có chữa bậy bạ nha mậy, làm chết trâu người ta là mang tội đấy.”
Nghe ông chú nói vậy, Hà Hưng Gia vui vẻ đồng ý ngay. Mặc kệ có chữa được hay không nhưng trước mắt cứ đi xem con trâu cái đã, dù gì cũng có công điểm mà.
Trên đường đi, Hà Hưng Gia không ngừng than thở. Đời trước anh suốt ngày tìm cách để trốn tránh động vật, ấy vậy mà sau khi xuyên không đến đây thì lại có duyên với bọn chúng. Mới vừa rồi sống dở chết dở tiễn đi hai con chuột điên khùng, giờ lại gặp một vị trâu có danh có vọng có địa vị xã hội. Đã vậy trước khi bắt bệnh còn bị hăm doạ nữa chứ, kể ra cũng áp lực phết!
Khác với chị trâu đít bự kiêu ngạo của thôn Đại Cương, trâu của thôn Đại Nham lại là một anh trâu đực chính hiệu. Anh trâu đực này trước đây là một tay cày cấy siêu cấp vô địch, nhưng không hiểu sao dạo gần đây “anh ta” lại không thiết ăn thiết uống, tinh thần thì uể oải èo uột, gầy đến nỗi trơ cả xương. Dân làng thấy “anh” chậm chạp như vậy thì đứng ngồi không yên, cuống cuồng tìm bác sĩ đến thăm khám.
Thấy bóng dáng Hà Hưng Gia từ xa, đại đội trưởng của thôn Đại Nham nồng nhiệt chạy ra đón tiếp, sau đó dẫn anh đến chỗ của con trâu kia và liệt kê những triệu chứng của nó với giọng đầy lo lắng: “Đấy, chính là con trâu đang nằm đằng đó. Có vẻ như tinh thần của nó gần đây không được tốt, ăn uống thì như mèo ngửi. Cậu xem giúp tôi xem có phải nó bị cảm nắng không?”
Muốn bó tay với mấy người này, hễ trâu không đi được liền nói là cảm nắng, giờ nó không ăn được cũng cho là cảm nắng luôn. Hà Hưng Gia không trả lời, trực tiếp đến gần sờ đầu sờ mặt trâu.
Con này tuy là trâu đực nhưng không ngờ tính cách lại rất dịu dàng, ngoan ngoãn. Tất nhiên cơ thể nó đang mệt mỏi nên phản xạ có chút chậm chạp, tóm lại khi bị Hà Hưng Gia chạm vào nó cũng không tỏ vẻ cự tuyệt. Ban đầu con trâu vẫn ở trạng thái thở dốc, sau một hồi lắng tai mới nghe được con trâu thì thào nói chuyện
“Sâu … cắn … sâu cắn bé.”
Vãi cả bé?!
Con trâu này thân hình lực điền mà tâm hồn trẻ thơ à? Hình như còn hơi ngố ngố nữa thì phải, phản ứng của nó rất chậm chạm, nói năng đứt quãng không đầu không cuối. May mà Hà Hưng Gia vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được đại khái.
Anh cẩn thận quan sát khắp cơ thể con trâu, vạch đám lông ra thì phát hiện phía dưới lớp da lấp ló những nốt gì đó sần sùi mấp mô. Thò tay nhấn thử một cái, con trâu lập tức có phản ứng. Nó bai hải bai hải kêu đau không ngừng.
Nãy giờ đại đội trưởng vẫn đứng một bên quan sát, nghe tiếng trâu của mình kêu la thảm thiết thì thò mặt vào hỏi: “Sao rồi? Tìm ra nó bệnh gì chưa?
“Ra rồi, con trâu này bị nhiễm ký sinh trùng. Có thể là do trước đó nó từng bị ấu trùng ký sinh hay còn gọi là giòi da.” - Hà Hưng Gia nhíu mày nói. Dù biết nó bị bệnh gì đi nữa nhưng làm sao chữa đây, anh đâu có thuốc.
“Có ký sinh trùng hả? Sao trước giờ không thấy nhỉ?” Bé trâu này trước đây đã từng bị ấu trùng ký sinh một lần, nhưng lúc đó có thể phát hiện bằng mắt thường và dễ dàng điều trị. Song hiện giờ nó lại gặp phải loài ký sinh quá nhỏ không thể thấy được bằng mắt thường, chúng xuyên qua lớp da của bé trâu tội nghiệp và hút đi dinh dưỡng trong cơ thể của nó.
“Bệnh này dùng nhọ nồi bôi lên được không?” - Đại đội trưởng thôn bên liền hỏi. Nhờ kinh nghiệm nhiều năm nuôi dưỡng trâu đâm ra cũng tích luỹ được chút kiến thức cơ bản.
Điều này nhắc Hà Hưng Gia nhớ lại, trước kia anh xem chương trình “Bạn Của Nhà Nông” trên ti-vi cũng thấy người ta bôi nhọ nồi lên da trâu như một cách cấp cứu trị ruồi muỗi đốt. Vì vậy anh liền kêu đại đội trưởng chuẩn bị một ít nhọ nồi mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.