Chương 12: Thế Giới Động Vật
Băng Trừng
06/05/2023
Chật vật mãi Hà Hưng Gia cũng bò lên được lưng núi, không chút do dự anh tiến thẳng vào sâu trong rừng. Càng đi vô trong trước mắt Hà Hưng Gia càng xuất hiện nhiều gốc cây cổ thụ với tán to rậm rạp. Chọn đại một cây có thân cao chắc khoẻ, anh không suy nghĩ nhiều liền leo tót lên trên. Cũng may nguyên thân có được một ít kỹ năng leo trèo nên sau vài lần tuột lên tuột xuống Hà Hưng Gia cũng thành công tìm được một vị trí thoải mái nhất để ngồi “Ôm cây đợi thỏ”.
Kỳ thực, ở kiếp trước Hà Hưng Gia không thích đến gần động vật là mấy. Thậm chí lúc nhỏ, có khoảng thời gian anh còn bị chướng ngại tâm lý mỗi khi ăn thịt nữa cơ. Nhưng sau cái lần về quê chứng kiến cảnh bà nội tay đang thoăn thoắt thịt một con gà, miệng thì lẩm bẩm niệm thần chú: “Gà ơi, gà à xin đừng trách tôi! Sứ mệnh của ngươi là làm đồ ăn ngon cho mọi người mà.”
Đúng là gừng càng già càng cay. Qua sự việc lần đó Hà Hưng Gia đã không còn thấy vướng bận gì với việc ăn thịt động vật nữa, nhưng suy cho cùng thì anh cũng không muốn gần gũi với bọn chúng cho lắm. Bởi lỡ nuôi rồi nảy sinh tình cảm thì làm sao mà cho vào bụng được, vậy nên tốt nhất là không nuôi con gì.
Lúc mới xuyên đến đây, Hà Hưng Gia biết trong nhà họ Hà có nuôi hai con gà mái để lấy trứng. Song anh chưa bao giờ dám đi về phía chúng vì sợ lỡ một khi đi ngang qua, không cẩn thận liền sẽ nghe được các chị bà tám với nhau kiểu:
Gà mái 1: “Ê bà già!! Nay bà đẻ được nhiu trứng?”
Gà mái 2: “Tui đẻ được hai quả. Ủa mà trứng bà đâu?”
Gà mái 1: “Hời ơi tui đang lo sốt vó lên đây nè, hai ngày nay chẳng đẻ được quả nào, không biết có bị vô sinh không nữa.”
Chỉ tưởng tượng thôi Hà Hưng Gia đã thấy nhức nhức cái đầu, lỡ mà như vậy thật chắc kiếp này không thể nuốt nổi quả trứng nào luôn.
Nghĩ đến đây, Hà Hưng Gia càng thêm chán nản. Nếu không phải tay trắng mà xuyên đến cái nơi khỉ ho cò gáy này thì chẳng có chuyện anh lên núi kiếm ăn như bây giờ. Hy vọng hôm nay có thu hoạch, chứ không ngày mai lại phải vác xác lên nữa thì oải chè đậu lắm.
Cứ như vậy, Hà Hưng Gia nằm chờ mốc mỏ từ sáng đến chiều. Đang thiu thiu ngủ thì tự nhiên có hai con chim từ đâu sà xuống, chúng tưởng Hà Hưng Gia là khúc cây nên quyết định chọn anh làm tổ. Đang tính toán sẽ ấp trứng trên đầu Hà Hưng Gia theo hướng Tây Nam hay Đông Nam thì bị anh vung tay doạ một phát làm hai con thất kinh hồn vía hoảng loạn bay xịt khói. Trước khi bay đi một trong hai con sợ quá ẻ bẹt một bãi lên người Hà Hưng Gia, sợ vãi c*t là có thật nha trời.
Rồi anh còn gặp thêm một con rắn ngố, nó cùng anh thi trợn mắt cả nửa ngày trời vẫn bất phân thắng bại, biết được nó không có độc nên anh vung cuốc cho nó té xuống gốc cây luôn.
Tiếp theo là hai em gái thỏ xám léo nhéo tranh luận cỏ ở đâu ngon hơn, ngọt hơn. Hà Hưng Gia nhịn lắm mới không xử hai đứa nó vì anh biết ưu điểm của thỏ là đôi chân nhanh nhẹn, dù có nhảy xuống kịp thì cũng vuột mất thôi, bởi căn bản anh không mang theo dụng cụ săn bắt.
Trước khi bỏ cuộc, Hà Hưng Gia vô tình nghe được cuộc đối thoại của một con heo rừng lớn và một con heo rừng nhỏ. Thằng đực lớn cứ không ngừng chém gió với cô em heo nhỏ về thân hình bảnh bao lực lưỡng của mình.
Hà Hưng Gia bất lực nhìn lên trời: Ông trời ơi! Ông cho tôi xuyên về thập niên 70 hay vào thế giới động vật vậy?
Mặt trời sắp xuống núi, tưởng chừng hôm nay Hà Hưng Gia sẽ tay trắng về nhà, nhưng không, gymer heo rừng đã vô tình tiết lộ cho anh một thông tin cực kì hữu ích.
Heo rừng lớn thao thao bất tuyệt: “Đây, để anh dắt cưng đi ăn rễ cây tươi ngon nha, tới lúc đó thì cưng cũng sẽ trở thành heo nữ đô coan *chỉ chỉ vào bắp tay* giống anh vậy nè!! Chúng ta sẽ trở thành King và Queen của buổi tiệc tất niên cuối năm nay.”
Cô bé heo nhỏ tin lời thằng heo đực răm rắp, thấy hai đứa nó lảo đảo lắc lư cái mông chạy đi thì Hà Hưng Gia mới từ từ tụt xuống. Anh cẩn thận lần mò theo dấu chân mà tụi nó để lại. Cuối cùng đi theo chúng đến một nơi, đợi chúng tà tưa rồi đưa nhau đi trốn thì Hà Hưng Gia mới dám tiến lại bụi cỏ xem xét.
Quả nhiên ở trong đám cỏ đó Hà Hưng Gia tìm được dấu vết lá cây nhân sâm rừng bị cắn đứt, hoá ra rễ cây ngon của thằng heo đực là nhân sâm. Hà Hưng Gia bắt đầu xới rộng chỗ đất đó lên và tiến hành đào sâu xuống dưới. Anh tìm được tổng cộng 5 củ sâm. Hai củ bị hai đứa kia ăn đến không ra hình dạng, coi như bỏ, một củ chúng cắn dở nhưng vẫn dùng được, giữ lại để cho vợ chồng Hà Kim Vượng ngâm rượu uống cũng tốt.
Còn hai củ nhân sâm còn lại thì hoàn hảo, chắc do nằm ở vị trí sâu hơn nên heo rừng chưa kịp phá tới. Trong đó có một củ nhìn rất quý giá, theo phỏng đoán là nhân sâm lâu năm, củ còn lại tuổi đời thấp hơn nên tương đối nhỏ.
Chuyến đi lần này coi như thành công mỹ mãn, Hà Hưng Gia có chút hãnh diện về mình. Thấy trời đã chạng vạng, anh gói kĩ nhân sâm, cất vào túi rồi nhanh chóng xuống núi về nhà.
Đúng là heo rừng có thể đánh hơi được nhân sâm và những loại cây thuốc quý. Nhưng nếu hôm nay không gặp được thằng heo sĩ gái, không nghe ngóng được gì, thì Hà Hưng Gia cũng không thể tìm được vị trí chính xác. Có khi đào cả khu rừng này lên cũng chưa chắc tìm thấy củ sâm nào, thậm chí một củ khoai lang cũng không có.
Biết rằng trên núi tài nguyên phong phú, nhưng sau này nếu không cần thiết Hà Hưng Gia cũng chẳng muốn bén mảng tới, cho dù anh có hiểu tiếng động vật đi chăng nữa thì động vật cũng không hiểu anh. Rừng thiêng nước độc, lỡ xui rủi gặp phải thú dữ thì có xuyên không 10 lần cũng chả cứu nổi Hà Hưng Gia. Mạo hiểm một lần như vậy là đủ rồi, hai củ nhân sâm này rất quý, có thể giúp anh kiếm được xô vàng đầu tiên.
Kỳ thực, ở kiếp trước Hà Hưng Gia không thích đến gần động vật là mấy. Thậm chí lúc nhỏ, có khoảng thời gian anh còn bị chướng ngại tâm lý mỗi khi ăn thịt nữa cơ. Nhưng sau cái lần về quê chứng kiến cảnh bà nội tay đang thoăn thoắt thịt một con gà, miệng thì lẩm bẩm niệm thần chú: “Gà ơi, gà à xin đừng trách tôi! Sứ mệnh của ngươi là làm đồ ăn ngon cho mọi người mà.”
Đúng là gừng càng già càng cay. Qua sự việc lần đó Hà Hưng Gia đã không còn thấy vướng bận gì với việc ăn thịt động vật nữa, nhưng suy cho cùng thì anh cũng không muốn gần gũi với bọn chúng cho lắm. Bởi lỡ nuôi rồi nảy sinh tình cảm thì làm sao mà cho vào bụng được, vậy nên tốt nhất là không nuôi con gì.
Lúc mới xuyên đến đây, Hà Hưng Gia biết trong nhà họ Hà có nuôi hai con gà mái để lấy trứng. Song anh chưa bao giờ dám đi về phía chúng vì sợ lỡ một khi đi ngang qua, không cẩn thận liền sẽ nghe được các chị bà tám với nhau kiểu:
Gà mái 1: “Ê bà già!! Nay bà đẻ được nhiu trứng?”
Gà mái 2: “Tui đẻ được hai quả. Ủa mà trứng bà đâu?”
Gà mái 1: “Hời ơi tui đang lo sốt vó lên đây nè, hai ngày nay chẳng đẻ được quả nào, không biết có bị vô sinh không nữa.”
Chỉ tưởng tượng thôi Hà Hưng Gia đã thấy nhức nhức cái đầu, lỡ mà như vậy thật chắc kiếp này không thể nuốt nổi quả trứng nào luôn.
Nghĩ đến đây, Hà Hưng Gia càng thêm chán nản. Nếu không phải tay trắng mà xuyên đến cái nơi khỉ ho cò gáy này thì chẳng có chuyện anh lên núi kiếm ăn như bây giờ. Hy vọng hôm nay có thu hoạch, chứ không ngày mai lại phải vác xác lên nữa thì oải chè đậu lắm.
Cứ như vậy, Hà Hưng Gia nằm chờ mốc mỏ từ sáng đến chiều. Đang thiu thiu ngủ thì tự nhiên có hai con chim từ đâu sà xuống, chúng tưởng Hà Hưng Gia là khúc cây nên quyết định chọn anh làm tổ. Đang tính toán sẽ ấp trứng trên đầu Hà Hưng Gia theo hướng Tây Nam hay Đông Nam thì bị anh vung tay doạ một phát làm hai con thất kinh hồn vía hoảng loạn bay xịt khói. Trước khi bay đi một trong hai con sợ quá ẻ bẹt một bãi lên người Hà Hưng Gia, sợ vãi c*t là có thật nha trời.
Rồi anh còn gặp thêm một con rắn ngố, nó cùng anh thi trợn mắt cả nửa ngày trời vẫn bất phân thắng bại, biết được nó không có độc nên anh vung cuốc cho nó té xuống gốc cây luôn.
Tiếp theo là hai em gái thỏ xám léo nhéo tranh luận cỏ ở đâu ngon hơn, ngọt hơn. Hà Hưng Gia nhịn lắm mới không xử hai đứa nó vì anh biết ưu điểm của thỏ là đôi chân nhanh nhẹn, dù có nhảy xuống kịp thì cũng vuột mất thôi, bởi căn bản anh không mang theo dụng cụ săn bắt.
Trước khi bỏ cuộc, Hà Hưng Gia vô tình nghe được cuộc đối thoại của một con heo rừng lớn và một con heo rừng nhỏ. Thằng đực lớn cứ không ngừng chém gió với cô em heo nhỏ về thân hình bảnh bao lực lưỡng của mình.
Hà Hưng Gia bất lực nhìn lên trời: Ông trời ơi! Ông cho tôi xuyên về thập niên 70 hay vào thế giới động vật vậy?
Mặt trời sắp xuống núi, tưởng chừng hôm nay Hà Hưng Gia sẽ tay trắng về nhà, nhưng không, gymer heo rừng đã vô tình tiết lộ cho anh một thông tin cực kì hữu ích.
Heo rừng lớn thao thao bất tuyệt: “Đây, để anh dắt cưng đi ăn rễ cây tươi ngon nha, tới lúc đó thì cưng cũng sẽ trở thành heo nữ đô coan *chỉ chỉ vào bắp tay* giống anh vậy nè!! Chúng ta sẽ trở thành King và Queen của buổi tiệc tất niên cuối năm nay.”
Cô bé heo nhỏ tin lời thằng heo đực răm rắp, thấy hai đứa nó lảo đảo lắc lư cái mông chạy đi thì Hà Hưng Gia mới từ từ tụt xuống. Anh cẩn thận lần mò theo dấu chân mà tụi nó để lại. Cuối cùng đi theo chúng đến một nơi, đợi chúng tà tưa rồi đưa nhau đi trốn thì Hà Hưng Gia mới dám tiến lại bụi cỏ xem xét.
Quả nhiên ở trong đám cỏ đó Hà Hưng Gia tìm được dấu vết lá cây nhân sâm rừng bị cắn đứt, hoá ra rễ cây ngon của thằng heo đực là nhân sâm. Hà Hưng Gia bắt đầu xới rộng chỗ đất đó lên và tiến hành đào sâu xuống dưới. Anh tìm được tổng cộng 5 củ sâm. Hai củ bị hai đứa kia ăn đến không ra hình dạng, coi như bỏ, một củ chúng cắn dở nhưng vẫn dùng được, giữ lại để cho vợ chồng Hà Kim Vượng ngâm rượu uống cũng tốt.
Còn hai củ nhân sâm còn lại thì hoàn hảo, chắc do nằm ở vị trí sâu hơn nên heo rừng chưa kịp phá tới. Trong đó có một củ nhìn rất quý giá, theo phỏng đoán là nhân sâm lâu năm, củ còn lại tuổi đời thấp hơn nên tương đối nhỏ.
Chuyến đi lần này coi như thành công mỹ mãn, Hà Hưng Gia có chút hãnh diện về mình. Thấy trời đã chạng vạng, anh gói kĩ nhân sâm, cất vào túi rồi nhanh chóng xuống núi về nhà.
Đúng là heo rừng có thể đánh hơi được nhân sâm và những loại cây thuốc quý. Nhưng nếu hôm nay không gặp được thằng heo sĩ gái, không nghe ngóng được gì, thì Hà Hưng Gia cũng không thể tìm được vị trí chính xác. Có khi đào cả khu rừng này lên cũng chưa chắc tìm thấy củ sâm nào, thậm chí một củ khoai lang cũng không có.
Biết rằng trên núi tài nguyên phong phú, nhưng sau này nếu không cần thiết Hà Hưng Gia cũng chẳng muốn bén mảng tới, cho dù anh có hiểu tiếng động vật đi chăng nữa thì động vật cũng không hiểu anh. Rừng thiêng nước độc, lỡ xui rủi gặp phải thú dữ thì có xuyên không 10 lần cũng chả cứu nổi Hà Hưng Gia. Mạo hiểm một lần như vậy là đủ rồi, hai củ nhân sâm này rất quý, có thể giúp anh kiếm được xô vàng đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.