Chương 34: Trở Về Thập Niên 70 Làm Nguyễn Phương Hằng
Băng Trừng
23/05/2023
“Anh đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn. Bố tôi Tô Trường Hà là đầu bếp giỏi của tiệm cơm quốc doanh, vậy thì tính ra gia đình tôi chính là thuộc giai cấp công nhân còn gì.” Ngoài cửa vọng vào chất giọng sang sảng của một cô gái.
À, thì ra là Tô Mỹ Phân, con gái lớn của nhà họ Tô đây mà. Cô đang cùng chồng trên đường về nhà ăn trưa, bỗng nghe hàng xóm kháo nhau nhà mẹ đẻ mình đang có biến, cảnh sát ập vào nhà trông có vẻ nghiêm trọng lắm. Không suy nghĩ nhiều, Tô Mỹ Phân liền lập tức đi thẳng đến nhà cha mẹ, vừa tới cửa đã nghe thấy Hà Hưng Gia đang giáo huấn cả nhà mình.
Đám đông tản ra hai bên nhường đường cho Tô Mỹ Phân đi vào, Hà Hưng Gia nhíu mày, anh nhận ra cô này chính là giặc bên Ngô - bà cô bên chồng của chị Hà Quyên đây mà. Hà Hưng Gia phỏng biết cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì, đến đúng lúc lắm, vô đây nghe chửi chung một thể.
“Tưởng ai, hoá ra là chị, chị Tô Mỹ Phân. Tôi nhớ mặt chị mà, vì cái bản mặt của chị làm tôi ghét nhất! Nhớ không lầm hai năm trước chồng chị làm tài xế, trong lúc chạy xe đã xảy ra tai nạn. Vì muốn bồi thường cho gia đình người ta mà phải chạy vạy khắp nơi, cuối cùng lại chạy về Tô gia cầu cứu. Mặc dù nhà chồng chị có cả khối tiền nhưng chị không dám hé môi nửa lời, dứt khoát bắt cô em dâu đang mang thai một thân một mình khệ nệ ôm cái bầu lớn về nhà mẹ đẻ mượn tiền cho chị xoay sở. Chị gái tôi đang mang thai chuẩn bị lâm bồn, lỡ trên đường gặp bất trắc gì thì sao? Cả nhà chị có còn nhân tính không?!”
“Nhà tôi là nông dân, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?! Đồng tiền đi liền khúc ruột, lúc ấy gia đình tôi mỗi người phải cắt từng đoạn ruột, góp nhặt được mười đồng để đưa cho chị gái mang về, cũng chỉ vì sợ nếu tay không trở về thể nào cũng bị các người chì chiết, khi dễ.”
“Nói đi cũng phải nói lại, Tô Mỹ Phân chị đây thật đúng là vợ hiền dâu thảo của thế kỷ 20. Thà bắt em dâu về mượn tiền nhà mẹ đẻ chứ tuyệt nhiên không đụng đến một xu của nhà chồng mình. Nhà chồng của chị chắc là có phước có đức lắm khi có đứa con dâu như chị nhỉ? Không biết họ đã đội chị lên đầu chưa nhở?”
Đám đông ngoài cửa nghe Hà Hưng Gia nói xong liền nhao nhao loạn cào cào cả lên, tranh luận sôi nổi.
“Trời quơi Tô gia không lẽ không có mười đồng?!”
“Ờ, nghĩ sao bắt con gái người ta ôm bụng bầu về nhà mẹ đẻ mượn tiền.”
“Nhìn mặt mụ Vương Xuân Hoa là thấy ác rồi.”
“Đúng, bình thường tui cũng không có ưa bả.”
“Bởi, ta nói tao ghét ai là người đó đáng bị ghét, tao không ưa con Tô Mỹ Phân này lâu rồi, đó cuối cùng lòi ra …”
Lúc này đám đông bỗng phát hiện chồng của Tô Mỹ Phân cũng có mặt ở đây, nhưng hắn chỉ chôn chân ngoài cửa, không dám bước vào. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta, chỉ trỏ hắn tự mình gây ra chuyện mà lại bắt em dâu không máu mủ ruột rà gánh hậu quả, không đáng mặt đàn ông.
Thấy đang có lợi thế, Hà Hưng Gia không cho Tô Mỹ Phân có cơ hội phản bác, tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.
”Dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu diếm, chị đừng nói là chị quên rồi. Nhà họ Tô mấy người chê Hà gia chúng tôi là đồ nhà quê mà lại đi vay tiền chúng tôi. Nói vay cho sang chứ thực chất là một đi không trở lại, một cắc cũng không thấy trả về. Đấy vậy mà chị còn không chịu nhận nhà mình là giai cấp tư sản?! Chỉ có tư sản mới bóc lột áp bức dân nghèo, nuốt chửng của nhà nông khốn khổ mười đồng tiền. Thằng em chị là thiếu gia tư sản, còn chị chính là cái đồ tiểu thư tư sản!”
Tô Mỹ Phân bị chọc tức đến điên mà không nói gì được. Cô hận rằng biết vậy hồi xưa không ép Hà Quyên đi vay tiền, “mượn” có mười đồng làm như ăn hết của nhà nó không bằng. Còn chồng Tô Mỹ Phân giờ đây không khác gì hoả diệm sơn, lửa giận không kìm được mà bốc lên phừng phực, chỉ vì mười đồng mà mất hết cả thanh danh, hắn đứng ngoài này không nhịn được nữa liền hướng về phía Mỹ Phân:
“Tô Mỹ Phân, cô mau về nhà cho tôi! Không về thì sau này đừng hòng đặt chân vào nhà, bám trụ cả đời ở Tô gia luôn đi.”
Nói xong, hắn ta hậm hực đi thẳng một mạch. Tô Mỹ Phân ngơ người nhìn theo, tức tối bặm môi dậm chân một phát rồi chạy theo chồng.
Đúng lúc này Tô Trường Hà cũng về đến nhà. Do đang đi làm nên nắm bắt tin tức chậm trễ, chỉ khi tới trước cửa, nghe mấy người đứng ở bên ngoài kể lại ông mới nắm được sơ lược sự tình.
Không như những kẻ khác, ông Tô tiến vào dùng thái độ dĩ hoà vi quý cười cười nói nói:
“Cháu trai nhà thông gia à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Tất cả là do cái thằng Đại Vĩ nhà bác mà ra, bình thường đã không nên thân, uống vài chén rượu là lên cơn điên động tay động chân với vợ. Cháu đánh nó là đúng lắm!”
Tô Trường Hà mắng con trai xong liền quay sang cười xuề xoà với Hà Hưng Gia:
“Việc này thực ra chỉ là mâu thuẫn gia đình, đừng làm phiền các đồng chí cảnh sát, hai chú ấy còn có công việc quan trọng phải làm. Thôi chuyện lớn hoá nhỏ việc nhỏ hoá không, dù gì cũng đã giờ trưa, cháu ở lại ăn cơm với gia đình bác nhé!”
Hà Hưng Gia thấy thái độ của ông Tô như vậy thì cũng không tiếp tục cương với bác sĩ Cường nữa, anh quyết định tạm dừng mọi chuyện ở đây. Anh không thể ép Hà Quyên ly hôn, dù gì chị ấy cũng có con với Tô Đại Vĩ, sinh cho Tô gia một đứa cháu trai. Vả lại Hà Quyên không phải tuýp người chịu ly hôn, phụ nữ ở thời này luôn chịu thiệt thòi, mặc kệ có gì xảy ra thì thà hy sinh cam chịu chứ không đồng ý ly dị chồng.
À, thì ra là Tô Mỹ Phân, con gái lớn của nhà họ Tô đây mà. Cô đang cùng chồng trên đường về nhà ăn trưa, bỗng nghe hàng xóm kháo nhau nhà mẹ đẻ mình đang có biến, cảnh sát ập vào nhà trông có vẻ nghiêm trọng lắm. Không suy nghĩ nhiều, Tô Mỹ Phân liền lập tức đi thẳng đến nhà cha mẹ, vừa tới cửa đã nghe thấy Hà Hưng Gia đang giáo huấn cả nhà mình.
Đám đông tản ra hai bên nhường đường cho Tô Mỹ Phân đi vào, Hà Hưng Gia nhíu mày, anh nhận ra cô này chính là giặc bên Ngô - bà cô bên chồng của chị Hà Quyên đây mà. Hà Hưng Gia phỏng biết cô ta cũng không phải hạng tốt lành gì, đến đúng lúc lắm, vô đây nghe chửi chung một thể.
“Tưởng ai, hoá ra là chị, chị Tô Mỹ Phân. Tôi nhớ mặt chị mà, vì cái bản mặt của chị làm tôi ghét nhất! Nhớ không lầm hai năm trước chồng chị làm tài xế, trong lúc chạy xe đã xảy ra tai nạn. Vì muốn bồi thường cho gia đình người ta mà phải chạy vạy khắp nơi, cuối cùng lại chạy về Tô gia cầu cứu. Mặc dù nhà chồng chị có cả khối tiền nhưng chị không dám hé môi nửa lời, dứt khoát bắt cô em dâu đang mang thai một thân một mình khệ nệ ôm cái bầu lớn về nhà mẹ đẻ mượn tiền cho chị xoay sở. Chị gái tôi đang mang thai chuẩn bị lâm bồn, lỡ trên đường gặp bất trắc gì thì sao? Cả nhà chị có còn nhân tính không?!”
“Nhà tôi là nông dân, quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?! Đồng tiền đi liền khúc ruột, lúc ấy gia đình tôi mỗi người phải cắt từng đoạn ruột, góp nhặt được mười đồng để đưa cho chị gái mang về, cũng chỉ vì sợ nếu tay không trở về thể nào cũng bị các người chì chiết, khi dễ.”
“Nói đi cũng phải nói lại, Tô Mỹ Phân chị đây thật đúng là vợ hiền dâu thảo của thế kỷ 20. Thà bắt em dâu về mượn tiền nhà mẹ đẻ chứ tuyệt nhiên không đụng đến một xu của nhà chồng mình. Nhà chồng của chị chắc là có phước có đức lắm khi có đứa con dâu như chị nhỉ? Không biết họ đã đội chị lên đầu chưa nhở?”
Đám đông ngoài cửa nghe Hà Hưng Gia nói xong liền nhao nhao loạn cào cào cả lên, tranh luận sôi nổi.
“Trời quơi Tô gia không lẽ không có mười đồng?!”
“Ờ, nghĩ sao bắt con gái người ta ôm bụng bầu về nhà mẹ đẻ mượn tiền.”
“Nhìn mặt mụ Vương Xuân Hoa là thấy ác rồi.”
“Đúng, bình thường tui cũng không có ưa bả.”
“Bởi, ta nói tao ghét ai là người đó đáng bị ghét, tao không ưa con Tô Mỹ Phân này lâu rồi, đó cuối cùng lòi ra …”
Lúc này đám đông bỗng phát hiện chồng của Tô Mỹ Phân cũng có mặt ở đây, nhưng hắn chỉ chôn chân ngoài cửa, không dám bước vào. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta, chỉ trỏ hắn tự mình gây ra chuyện mà lại bắt em dâu không máu mủ ruột rà gánh hậu quả, không đáng mặt đàn ông.
Thấy đang có lợi thế, Hà Hưng Gia không cho Tô Mỹ Phân có cơ hội phản bác, tiếp tục châm thêm dầu vào lửa.
”Dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu diếm, chị đừng nói là chị quên rồi. Nhà họ Tô mấy người chê Hà gia chúng tôi là đồ nhà quê mà lại đi vay tiền chúng tôi. Nói vay cho sang chứ thực chất là một đi không trở lại, một cắc cũng không thấy trả về. Đấy vậy mà chị còn không chịu nhận nhà mình là giai cấp tư sản?! Chỉ có tư sản mới bóc lột áp bức dân nghèo, nuốt chửng của nhà nông khốn khổ mười đồng tiền. Thằng em chị là thiếu gia tư sản, còn chị chính là cái đồ tiểu thư tư sản!”
Tô Mỹ Phân bị chọc tức đến điên mà không nói gì được. Cô hận rằng biết vậy hồi xưa không ép Hà Quyên đi vay tiền, “mượn” có mười đồng làm như ăn hết của nhà nó không bằng. Còn chồng Tô Mỹ Phân giờ đây không khác gì hoả diệm sơn, lửa giận không kìm được mà bốc lên phừng phực, chỉ vì mười đồng mà mất hết cả thanh danh, hắn đứng ngoài này không nhịn được nữa liền hướng về phía Mỹ Phân:
“Tô Mỹ Phân, cô mau về nhà cho tôi! Không về thì sau này đừng hòng đặt chân vào nhà, bám trụ cả đời ở Tô gia luôn đi.”
Nói xong, hắn ta hậm hực đi thẳng một mạch. Tô Mỹ Phân ngơ người nhìn theo, tức tối bặm môi dậm chân một phát rồi chạy theo chồng.
Đúng lúc này Tô Trường Hà cũng về đến nhà. Do đang đi làm nên nắm bắt tin tức chậm trễ, chỉ khi tới trước cửa, nghe mấy người đứng ở bên ngoài kể lại ông mới nắm được sơ lược sự tình.
Không như những kẻ khác, ông Tô tiến vào dùng thái độ dĩ hoà vi quý cười cười nói nói:
“Cháu trai nhà thông gia à, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Tất cả là do cái thằng Đại Vĩ nhà bác mà ra, bình thường đã không nên thân, uống vài chén rượu là lên cơn điên động tay động chân với vợ. Cháu đánh nó là đúng lắm!”
Tô Trường Hà mắng con trai xong liền quay sang cười xuề xoà với Hà Hưng Gia:
“Việc này thực ra chỉ là mâu thuẫn gia đình, đừng làm phiền các đồng chí cảnh sát, hai chú ấy còn có công việc quan trọng phải làm. Thôi chuyện lớn hoá nhỏ việc nhỏ hoá không, dù gì cũng đã giờ trưa, cháu ở lại ăn cơm với gia đình bác nhé!”
Hà Hưng Gia thấy thái độ của ông Tô như vậy thì cũng không tiếp tục cương với bác sĩ Cường nữa, anh quyết định tạm dừng mọi chuyện ở đây. Anh không thể ép Hà Quyên ly hôn, dù gì chị ấy cũng có con với Tô Đại Vĩ, sinh cho Tô gia một đứa cháu trai. Vả lại Hà Quyên không phải tuýp người chịu ly hôn, phụ nữ ở thời này luôn chịu thiệt thòi, mặc kệ có gì xảy ra thì thà hy sinh cam chịu chứ không đồng ý ly dị chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.