Chương 8: Tự Cho Mình Là Thông Minh
Băng Trừng
03/05/2023
Hà Hưng Gia thấy kỳ quái, sao Hà Yến lại phản ứng thái quá lên như vậy, ai tiếp quản công việc này thì có sao, dẫu dì đều là anh của nó, không lẽ nó cũng thiên vị nguyên chủ như bà Lý. Hà Hưng Gia cố lục tìm trong ký ức nguyên chủ, chỉ thấy hắn toàn đi chơi với bọn con trai trong thôn chứ nào có thân thiết với Hà Yến bao giờ.
“Ai đi làm thì ảnh hưởng gì tới cô? Với lại chỗ họ cũng đâu có tuyển nữ. ”
Hà Yến trợn trắng mắt đáp: “Sao mà anh ngốc thế, nếu bây giờ anh làm trên huyện thì có phải sau này sẽ kiếm được cô vợ có hộ khẩu huyện thành không … biết đâu chừng đến em cũng có thể được lên huyện cùng anh!!!”
Hà Yến nói câu cuối mà trên mặt thoáng chút e thẹn, ngập ngừng nhả từng chữ, Hà Hưng Gia cũng ngầm hiểu được 7 phần ý tứ con nhỏ này: [Không chừng về sau anh có thể giới thiệu được cho tôi tấm chồng ngon nghẻ trên huyện].
Hà Hưng Gia thầm cảm thán con nhỏ này quả thật cao tay, chưa gì đã muốn anh nó giới thiệu đối tượng trên huyện cho rồi. Tại hạ bái phục bái phục! Mới 16 tuổi đã biết bày mưu tính kế, còn biết tính toán từng đường đi nước bước. Trước mắt là tìm vợ huyện cho anh, sau là muốn tìm đường lên đó, khó trách sao cứ nằng nặc một hai phải là Hà Hưng Gia tiếp nhận công việc lò mổ.
Thấy Hà Yến làm mất thời gian, Hà Hưng Gia đuổi cô đi rồi thẳng tiến lên huyện. Thôn Đại Cương chỉ có mỗi chiếc xe bò dùng để thồ lương thực, vì là bảo bối của các cán bộ nên căn bản không thể đi nhờ được. Muốn mượn xe đạp cũng khó nốt bởi cái thời buổi này đủ tiền mua xe đạp không có mấy người, chỉ mỗi nhà đại đội trưởng là mua được cho cậu con trai nhân ngày kết hôn. Thành ra tất cả dân làng muốn lên huyện thì chỉ có đi xe căng hải mà thôi.
Hà Hưng Gia mùa nào cũng như mùa nào, nguyên một mùa vụ dài như thế mà anh chẳng tham gia nổi một ngày, sao còn không biết xấu hổ mà đi hỏi mượn xe nhà ông ấy, thôi đi bộ cho lành.
Đường lên huyện thì xa, lại đi một mình thật sự rất nhàm chán, bất chợt nhớ tới những người ở Hà gia. Từ lúc đặt chân đến đây anh đều quan sát bọn họ từ trên xuống dưới đảm bảo không sót một ai.
Đầu tiên là người có tính gia trưởng cũng là chủ nhà Hà Kim Vượng, tiếp đó là bà mẹ thiên vị Lý Nhị Anh, dưới là anh cả lỗ tai mềm cùng chị dâu cả sư tử Hà Đông. Anh hai tâm cơ phức tạp, thêm bà vợ khẩu phật tâm xà phò trợ. Hà Yến thì lanh lợi, Hà Quyên chưa gặp chưa biết nhưng trong trí nhớ để lại ấn tượng là người nhu nhược, yếu đuối. Đến Hưng Nghiệp, từ trong đầu Hà Hưng Gia hiện lên hàng tá chuyện li kì.
Năm đó, sinh Hà Quyên xong thì sức khoẻ bà Lý giảm sút, cỡ độ mấy năm sau bà mới sinh liền tù tì ba đứa: Hưng Gia, Hưng Nghiệp và Hà Yến. Đáng nói là nguyên chủ chỉ hơn Hưng Nghiệp đúng một tuổi, nên từ nhỏ cả hai đã lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng không tệ.
Lúc còn nhỏ, ba anh chị lớn mặc dù được cho đi học nhưng họ chữ nghĩa dốt nát học không thành, thêm gia cảnh không tốt nên xong tiểu học thì bố mẹ cho nghỉ ngang đi làm ruộng. Khác với họ, Hưng Gia và Hưng Nghiệp cách nhau một năm, thành tích bọn họ rất tốt, đều được lên trấn học tới sơ trung. Chính xác mà nói nguyên chủ đầu óc rất thông minh, thành tích học tập loại giỏi, hơn nữa càng lớn lại càng khôi ngô, gen tốt của cha mẹ hắn đều lấy hết. Bà Lý trông cậy Hà Hưng Gia sẽ đậu vào trung cấp nghề, sau đó tốt nghiệp được phân làm cán bộ nhà nước.
Vấn đề là ông bà Hà đào đâu ra tiền, muốn lên cao trung hay trường nghề thì phải lên huyện, mà lên huyện chi phí rất đắt đỏ. Ngoài học phí ra thì còn phải lo một đống chi phí từ ăn đến ở, cố lắm chỉ đủ lo cho một đứa. Nói cách khác nếu lúc đó Hà Hưng Gia thi đậu thì Hưng Nghiệp bít cửa. Song không biết thế nào mà trước khi tốt nghiệp một năm thì Hà Hưng Gia giở thói ham chơi, đầu óc mụ mị không tập trung học hành. Ngược lại, một năm sau đến Hà Hưng Nghiệp tốt nghiệp, tuy không thi đậu trung cấp nhưng lại vào được cao trung.
Mà nguyên nhân sâu xa khiến Hà Hưng Gia năm cuối hư hỏng chẳng ai khác chính là do Hưng Nghiệp mà ra. Hắn dẫn dắt Hà Hưng Gia sa đoạ vào đủ thứ trò chơi, cái gì là chơi đá dế, bắn bi, lội sông bắt cá, trèo cây chọc chim…đều là Hưng Nghiệp vẽ đường cho hươu chạy. Khi thấy anh mình bắt đầu mê muội thì hắn lại ra sức học hành, nhằm chiếm đoạt tấm vé được đi học trên huyện thành.
Căn bản nguyên chủ lúc đó quá non, không nhận ra tâm cơ của em trai. Sau khi tốt nghiệp sơ trung, không thi đậu nên quay về làm ruộng bắt đầu kiếm công điểm.
Nguyên chủ tính ra cũng thuộc loại thông minh, nông nhàn thì đi làm đủ, không sót một ngày, đến thời kì trọng điểm mùa vụ liền lăn ra té. Đâm ra cả mùa thu hoạch đều nằm ở nhà dưỡng thương. Nhưng tất cả thông minh đều chỉ được dùng vào chuyện tránh nặng tìm nhẹ.
Tuy rằng bây giờ Hà Hưng Gia đã thay thế nguyên chủ, phát hiện ra toàn bộ thủ đoạn của Hưng Nghiệp nhưng không có nghĩa là anh sẽ bênh vực nguyên chủ. Chung quy lại cũng tại nguyên thân ý chí không kiên định, cơ hội học hành trước mắt mà không biết nắm bắt, cũng đừng trách người ta chơi bẩn, có trách thì trách mình không biết làm chủ bản thân. Nhưng nhìn những sự việc đã qua cũng thấu được Hưng Nghiệp là cái loại người gì.
R
“Ai đi làm thì ảnh hưởng gì tới cô? Với lại chỗ họ cũng đâu có tuyển nữ. ”
Hà Yến trợn trắng mắt đáp: “Sao mà anh ngốc thế, nếu bây giờ anh làm trên huyện thì có phải sau này sẽ kiếm được cô vợ có hộ khẩu huyện thành không … biết đâu chừng đến em cũng có thể được lên huyện cùng anh!!!”
Hà Yến nói câu cuối mà trên mặt thoáng chút e thẹn, ngập ngừng nhả từng chữ, Hà Hưng Gia cũng ngầm hiểu được 7 phần ý tứ con nhỏ này: [Không chừng về sau anh có thể giới thiệu được cho tôi tấm chồng ngon nghẻ trên huyện].
Hà Hưng Gia thầm cảm thán con nhỏ này quả thật cao tay, chưa gì đã muốn anh nó giới thiệu đối tượng trên huyện cho rồi. Tại hạ bái phục bái phục! Mới 16 tuổi đã biết bày mưu tính kế, còn biết tính toán từng đường đi nước bước. Trước mắt là tìm vợ huyện cho anh, sau là muốn tìm đường lên đó, khó trách sao cứ nằng nặc một hai phải là Hà Hưng Gia tiếp nhận công việc lò mổ.
Thấy Hà Yến làm mất thời gian, Hà Hưng Gia đuổi cô đi rồi thẳng tiến lên huyện. Thôn Đại Cương chỉ có mỗi chiếc xe bò dùng để thồ lương thực, vì là bảo bối của các cán bộ nên căn bản không thể đi nhờ được. Muốn mượn xe đạp cũng khó nốt bởi cái thời buổi này đủ tiền mua xe đạp không có mấy người, chỉ mỗi nhà đại đội trưởng là mua được cho cậu con trai nhân ngày kết hôn. Thành ra tất cả dân làng muốn lên huyện thì chỉ có đi xe căng hải mà thôi.
Hà Hưng Gia mùa nào cũng như mùa nào, nguyên một mùa vụ dài như thế mà anh chẳng tham gia nổi một ngày, sao còn không biết xấu hổ mà đi hỏi mượn xe nhà ông ấy, thôi đi bộ cho lành.
Đường lên huyện thì xa, lại đi một mình thật sự rất nhàm chán, bất chợt nhớ tới những người ở Hà gia. Từ lúc đặt chân đến đây anh đều quan sát bọn họ từ trên xuống dưới đảm bảo không sót một ai.
Đầu tiên là người có tính gia trưởng cũng là chủ nhà Hà Kim Vượng, tiếp đó là bà mẹ thiên vị Lý Nhị Anh, dưới là anh cả lỗ tai mềm cùng chị dâu cả sư tử Hà Đông. Anh hai tâm cơ phức tạp, thêm bà vợ khẩu phật tâm xà phò trợ. Hà Yến thì lanh lợi, Hà Quyên chưa gặp chưa biết nhưng trong trí nhớ để lại ấn tượng là người nhu nhược, yếu đuối. Đến Hưng Nghiệp, từ trong đầu Hà Hưng Gia hiện lên hàng tá chuyện li kì.
Năm đó, sinh Hà Quyên xong thì sức khoẻ bà Lý giảm sút, cỡ độ mấy năm sau bà mới sinh liền tù tì ba đứa: Hưng Gia, Hưng Nghiệp và Hà Yến. Đáng nói là nguyên chủ chỉ hơn Hưng Nghiệp đúng một tuổi, nên từ nhỏ cả hai đã lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng không tệ.
Lúc còn nhỏ, ba anh chị lớn mặc dù được cho đi học nhưng họ chữ nghĩa dốt nát học không thành, thêm gia cảnh không tốt nên xong tiểu học thì bố mẹ cho nghỉ ngang đi làm ruộng. Khác với họ, Hưng Gia và Hưng Nghiệp cách nhau một năm, thành tích bọn họ rất tốt, đều được lên trấn học tới sơ trung. Chính xác mà nói nguyên chủ đầu óc rất thông minh, thành tích học tập loại giỏi, hơn nữa càng lớn lại càng khôi ngô, gen tốt của cha mẹ hắn đều lấy hết. Bà Lý trông cậy Hà Hưng Gia sẽ đậu vào trung cấp nghề, sau đó tốt nghiệp được phân làm cán bộ nhà nước.
Vấn đề là ông bà Hà đào đâu ra tiền, muốn lên cao trung hay trường nghề thì phải lên huyện, mà lên huyện chi phí rất đắt đỏ. Ngoài học phí ra thì còn phải lo một đống chi phí từ ăn đến ở, cố lắm chỉ đủ lo cho một đứa. Nói cách khác nếu lúc đó Hà Hưng Gia thi đậu thì Hưng Nghiệp bít cửa. Song không biết thế nào mà trước khi tốt nghiệp một năm thì Hà Hưng Gia giở thói ham chơi, đầu óc mụ mị không tập trung học hành. Ngược lại, một năm sau đến Hà Hưng Nghiệp tốt nghiệp, tuy không thi đậu trung cấp nhưng lại vào được cao trung.
Mà nguyên nhân sâu xa khiến Hà Hưng Gia năm cuối hư hỏng chẳng ai khác chính là do Hưng Nghiệp mà ra. Hắn dẫn dắt Hà Hưng Gia sa đoạ vào đủ thứ trò chơi, cái gì là chơi đá dế, bắn bi, lội sông bắt cá, trèo cây chọc chim…đều là Hưng Nghiệp vẽ đường cho hươu chạy. Khi thấy anh mình bắt đầu mê muội thì hắn lại ra sức học hành, nhằm chiếm đoạt tấm vé được đi học trên huyện thành.
Căn bản nguyên chủ lúc đó quá non, không nhận ra tâm cơ của em trai. Sau khi tốt nghiệp sơ trung, không thi đậu nên quay về làm ruộng bắt đầu kiếm công điểm.
Nguyên chủ tính ra cũng thuộc loại thông minh, nông nhàn thì đi làm đủ, không sót một ngày, đến thời kì trọng điểm mùa vụ liền lăn ra té. Đâm ra cả mùa thu hoạch đều nằm ở nhà dưỡng thương. Nhưng tất cả thông minh đều chỉ được dùng vào chuyện tránh nặng tìm nhẹ.
Tuy rằng bây giờ Hà Hưng Gia đã thay thế nguyên chủ, phát hiện ra toàn bộ thủ đoạn của Hưng Nghiệp nhưng không có nghĩa là anh sẽ bênh vực nguyên chủ. Chung quy lại cũng tại nguyên thân ý chí không kiên định, cơ hội học hành trước mắt mà không biết nắm bắt, cũng đừng trách người ta chơi bẩn, có trách thì trách mình không biết làm chủ bản thân. Nhưng nhìn những sự việc đã qua cũng thấu được Hưng Nghiệp là cái loại người gì.
R
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.