Trở Về Thập Niên 80: Nuôi Gấu Trúc
Chương 3: Heo Chặn Cửa
Trì Linh
14/12/2023
Khi Hạ Dao tỉnh lại, nguyên chủ bệnh nặng vừa mới khỏi.
Nhưng Hạ Dao không muốn sống như nguyên chủ.
Đàn ông? Thấy là phiền!
Cô lại không muốn cố gắng học tập thi cử như nữ chính, dù sao tốt nghiệp xong cũng vẫn quay về giao tiếp với gia cầm gia súc, chẳng thà đi làm sớm, tích góp thêm nhiều kinh nghiệm làm việc quý giá.
Hạ Dao tới thế giới này cũng đã khoảng hai tháng, đã sớm quen thân với tất cả heo ngựa dê bò trong thôn.
Đúng là giao tiếp với động vật vẫn thoải mái hơn, những ngày ăn dầm nằm dề ở nhà... thật sướng!
Thấy không nói thông được Lý Chiêu Đệ, quả phụ Trần lại ôm thằng nhóc đi về phía nhà bếp, chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Hạ Dao.
Cửa phòng bếp không lớn, nhưng cái mông tròn vo của Thúy Hoa đã chặn tới kín mít, cái đuôi dài ba tấc gõ bậc cửa "bạch bạch bạch".
Mới chỉ trong chốc lát, thế mà nó đã bắt đầu say giấc, ngáy khò khè.
Quả phụ Trần nhấc chân, đá một cái không nặng không nhẹ lên mông nó: "Chỉ mới gặp chó chặn đường, sao giờ còn có cả heo chặn cửa thế này hả."
Hừm!
Thúy Hoa giống như nghe hiểu lời bà nói, nghiêng đầu qua một bên, mất hứng bẹp bẹp miệng, nhưng vẫn dịch mông, nhường cho bà một chút chỗ để đặt chân.
"Hạ Dao à, thím nhìn cháu lớn lên."
Quả phụ Trần mang khuôn mặt u sầu, giống như đang lo lắng cho con gái nhà mình.
"Không phải thím chê gì cháu, nhưng cháu đã lớn rồi, còn không tìm người gả đi thì sau này biết phải làm sao?"
"Mẹ cháu năm nay 43, cha cháu cũng sắp 50 rồi, làm việc không còn nhanh nhẹn nữa. Còn cháu thì sao, ngày thường chẳng ra được bao nhiêu sức chứ đừng nói tới việc cày ruộng. Nhưng việc nhà nông kiếm công điểm đều phải lao lực, nếu cháu không mau chóng tìm một người đàn ông tới giúp đỡ, vậy những ngày sau sẽ càng lúc càng khó khăn đấy."
Hạ Dao không để những lời bà nói vào lòng, vừa tiến vào tai trái thì ngay lập tức đi ra bằng tai phải.
Quả phụ Trần là một người nói năng chua ngoa nhưng tâm lại hiền, đối với mọi người xung quanh đều rất tốt, chỉ bị mỗi tật thích quản chuyện nhà người ta.
Hạ Dao: "Cảm ơn thím, cháu hiểu mà."
Quả phụ Trần bĩu môi: "Hiểu, hiểu cái gì mà hiểu. Nếu cháu thật sự hiểu thì nên dành nhiều thời gian gặp mặt người khác, đừng có ngày ngày giao tiếp với đám súc vật heo bò dê gà này nữa."
Hử? Hừm hừm!
Thúy Hoa như nghe hiểu bà nói xấu nó, mất hứng hừ hừ vài tiếng, lại dùng cái mũi ủn vào ống quần bà, giống như đang giục bà mau đi ra ngoài.
"Hứ! Cháu nhìn cháu xem! Con heo này chẳng có chút nhân tính nào, vậy mà cháu lại coi như bảo bối mà chăm sóc chiều chuộng!"
"Thúy Hoa ngoan, chậc chậc chậc, Thúy Hoa nhà chúng ta nghe lời nhất đấy, có phải không~!"
Hạ Dao đặt đao xuống, đi qua đút thêm cho nó hai mẩu cà rốt, cúi đầu xoa nhẹ gáy nó, dỗ dành một lúc lâu mới được.
Ở trong mắt cô, Thúy Hoa không chỉ có thể đổi lấy tiền lấy thịt, mà còn là một sinh mệnh sống sờ sờ.
Nhưng Hạ Dao không muốn sống như nguyên chủ.
Đàn ông? Thấy là phiền!
Cô lại không muốn cố gắng học tập thi cử như nữ chính, dù sao tốt nghiệp xong cũng vẫn quay về giao tiếp với gia cầm gia súc, chẳng thà đi làm sớm, tích góp thêm nhiều kinh nghiệm làm việc quý giá.
Hạ Dao tới thế giới này cũng đã khoảng hai tháng, đã sớm quen thân với tất cả heo ngựa dê bò trong thôn.
Đúng là giao tiếp với động vật vẫn thoải mái hơn, những ngày ăn dầm nằm dề ở nhà... thật sướng!
Thấy không nói thông được Lý Chiêu Đệ, quả phụ Trần lại ôm thằng nhóc đi về phía nhà bếp, chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho Hạ Dao.
Cửa phòng bếp không lớn, nhưng cái mông tròn vo của Thúy Hoa đã chặn tới kín mít, cái đuôi dài ba tấc gõ bậc cửa "bạch bạch bạch".
Mới chỉ trong chốc lát, thế mà nó đã bắt đầu say giấc, ngáy khò khè.
Quả phụ Trần nhấc chân, đá một cái không nặng không nhẹ lên mông nó: "Chỉ mới gặp chó chặn đường, sao giờ còn có cả heo chặn cửa thế này hả."
Hừm!
Thúy Hoa giống như nghe hiểu lời bà nói, nghiêng đầu qua một bên, mất hứng bẹp bẹp miệng, nhưng vẫn dịch mông, nhường cho bà một chút chỗ để đặt chân.
"Hạ Dao à, thím nhìn cháu lớn lên."
Quả phụ Trần mang khuôn mặt u sầu, giống như đang lo lắng cho con gái nhà mình.
"Không phải thím chê gì cháu, nhưng cháu đã lớn rồi, còn không tìm người gả đi thì sau này biết phải làm sao?"
"Mẹ cháu năm nay 43, cha cháu cũng sắp 50 rồi, làm việc không còn nhanh nhẹn nữa. Còn cháu thì sao, ngày thường chẳng ra được bao nhiêu sức chứ đừng nói tới việc cày ruộng. Nhưng việc nhà nông kiếm công điểm đều phải lao lực, nếu cháu không mau chóng tìm một người đàn ông tới giúp đỡ, vậy những ngày sau sẽ càng lúc càng khó khăn đấy."
Hạ Dao không để những lời bà nói vào lòng, vừa tiến vào tai trái thì ngay lập tức đi ra bằng tai phải.
Quả phụ Trần là một người nói năng chua ngoa nhưng tâm lại hiền, đối với mọi người xung quanh đều rất tốt, chỉ bị mỗi tật thích quản chuyện nhà người ta.
Hạ Dao: "Cảm ơn thím, cháu hiểu mà."
Quả phụ Trần bĩu môi: "Hiểu, hiểu cái gì mà hiểu. Nếu cháu thật sự hiểu thì nên dành nhiều thời gian gặp mặt người khác, đừng có ngày ngày giao tiếp với đám súc vật heo bò dê gà này nữa."
Hử? Hừm hừm!
Thúy Hoa như nghe hiểu bà nói xấu nó, mất hứng hừ hừ vài tiếng, lại dùng cái mũi ủn vào ống quần bà, giống như đang giục bà mau đi ra ngoài.
"Hứ! Cháu nhìn cháu xem! Con heo này chẳng có chút nhân tính nào, vậy mà cháu lại coi như bảo bối mà chăm sóc chiều chuộng!"
"Thúy Hoa ngoan, chậc chậc chậc, Thúy Hoa nhà chúng ta nghe lời nhất đấy, có phải không~!"
Hạ Dao đặt đao xuống, đi qua đút thêm cho nó hai mẩu cà rốt, cúi đầu xoa nhẹ gáy nó, dỗ dành một lúc lâu mới được.
Ở trong mắt cô, Thúy Hoa không chỉ có thể đổi lấy tiền lấy thịt, mà còn là một sinh mệnh sống sờ sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.