Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời
Chương 38: Cặp Đôi Hài Hước 2
Hương Tô Lật
11/05/2022
Sau giây phút sững sờ, hai người rốt cục nhịn không được nhìn nhau cười ha ha.
Cái gì thế này, trông như hai con ma mặt trắng!
Tiếng cười khiến nhóc con giật mình, thằng nhỏ cuối cùng không đứng tiếp nổi, bắp chân run run yếu ớt ngồi xuống, nhưng nó động tác rất nhanh, leo nhanh đến bên cạnh ba mẹ, đầu nhỏ lập tức cúi xuống lon sữa bột, trực tiếp há miệng gặm một mồm to.
Lê Thư Hân: “Bảo bảo!”
Cô nhanh chóng bế con trai lên, tiểu bảo bảo ăn một ngụm sữa bột, đầy một miệng nhỏ.
Lê Thư Hân vội vàng: “Bảo bảo đừng ăn như vậy, mẹ đi pha sữa bột cho con.”
Thiệu Lăng nhìn một mớ hỗn độn, cười lợi hại hơn. Lê Thư Hân nhấc chân lên đá hắn: “Đứng dậy, đừng chắn em."
Thiệu Lăng ôm vợ vào lòng, lại đem nhóc con kéo đến trong lòng ngực, nói: “Một nhà ba người chúng ta, cho dù biến thành ma mặt trắng, vẫn gọn gàng ngăn nắp."
Lê Thư Hân trầm mặc một giây, sau đó nhanh chóng bật cười, cô lau mặt cho Thiệu Lăng, khuôn mặt vốn dĩ đã dính đầy sữa bột, lúc này càng không thể nhìn, sợi tóc nào cũng dính. Thiệu Lăng nhéo nhéo cằm Lê Thư Hân, trầm giọng khàn khàn nói: "Chờ buổi tối anh thu thập em sau.”
Lê Thư Hân sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, cô cắn cắn môi, gạt tay Thiệu Lăng ra, đem thằng nhỏ nhét vào trong lồng ngực hắn, nói: “Anh trông con, em đi pha sữa cho nó.”
Thiệu Lăng giữ chặt Lê Thư Hân không buông tay, cô mềm giọng nói: “Anh làm gì thế!”
Thiệu Lăng chỉ chỉ mặt mình.
Lê Thư Hân tức giận nói: “Anh chỉ có đức hạnh này!”
Cô kéo mạnh, Thiệu Lăng không buông tay, hết cách Lê Thư Hân đành chồm tới hôn má hắn, chụt một cái, Thiệu Lăng đắc ý bật cười. Hắn có được thứ mình muốn, ôm con trai xuống giường, nói: "Đi thôi, ba ba đưa con đi rửa mặt."
Hắn quay đầu lại dặn dò: "Em không cần đụng tới khăn trải giường, tối về anh sẽ thay sau."
Lê Thư Hân ừ một tiếng, đáp ứng.
Thiệu Lăng nghĩ một lát rồi dặn tiếp.
“Sữa bột rơi rồi cũng đừng dùng nữa.”
Lê Thư Hân: “Em biết rồi.”
Hai vợ chồng xem nhóc con nhà mình chơi đùa, kết quả không những làm mặt mình lấm lem không nói, còn lãng phí nửa hộp sữa bột, Lê Thư Hân thở dài một tiếng, có điều tâm tình như cũ không tồi.
Đó là đương nhiên, cô đã buông được một tảng đá lớn trong lòng.
Tuy nói, từ sau khi trọng sinh cô cũng không có đặc biệt khó chịu hay chán nản, nhưng tóm lại luôn có một tảng đá lớn mắc trong tâm trí, hiện tại cũng coi như đã giải quyết được.
Lê Thư Hân rót sữa bột cho con trai rồi hỏi: “A Lăng, tối hôm qua chuyện kia cuối cùng xử lý như thế nào?”
Thiệu Lăng bật máy nước nóng chuẩn bị tắm cho con trai, tiểu gia hỏa bị ba ba kẹp ở dưới nách, cẳng chân nhỏ đạp tới đạp lui.
Thiệu Lăng: “Anh báo cảnh sát rồi, chắc là chỉ phê bình và giáo dục thôi. Nhưng mà……”
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này còn chưa kết thúc. Ai ở sau lưng giở trò, chắc chắn sẽ phải uống một chậu nước biển.”
Thời buổi này ai cũng không phải đồ ngốc, ba tên côn đồ 250 (đồ ngốc) cũng vậy. Hắn cùng Vu mập ngày hôm qua hợp tác anh tới tôi đi, thế nào cũng sẽ truyền tới tai bọn chúng. Miễn là não của chúng không chứa đầy chì, chúng sẽ hiểu rằng đang bị người khác tính kế."
Không cần nhiều lời cũng biết sau chuyện này khẳng định còn không ít chuyện, bất quá những chuyện đó đều không liên quan tới hắn.
“Em không cần lo lắng, chuyện này cùng nhà chúng ta không có quan hệ gì.”
Lê Thư Hân gật đầu, ừ một tiếng.
Một lát sau, tiểu mập mạp ngồi trong chậu nước, ôm lấy bình sữa tu ừng ực.
Thiệu Lăng sờ cằm, cảm khái: "Hôm nay uống sữa có chút vội."
Lê Thư Hân: “……”
Còn vì sao nữa?
Vì sao thằng bé phải uống vội?
Còn không phải bởi vì người cha này hồ nháo?
Lê Thư Hân ánh mắt quá rõ ràng, Thiệu Lăng nhướng mày chọc vào mái tóc mới gội đầu, nói: "Đừng nhìn anh, em cũng có trách nhiệm."
Cô đây là định cho hắn đội nồi.
Rõ ràng mình chơi cũng rất vui vẻ.
Một chín một mười, ai cũng không kém ai.
Lê Thư Hân không nhịn được, bật cười.
Đúng vậy, cô chính là cố ý.
Cái gì thế này, trông như hai con ma mặt trắng!
Tiếng cười khiến nhóc con giật mình, thằng nhỏ cuối cùng không đứng tiếp nổi, bắp chân run run yếu ớt ngồi xuống, nhưng nó động tác rất nhanh, leo nhanh đến bên cạnh ba mẹ, đầu nhỏ lập tức cúi xuống lon sữa bột, trực tiếp há miệng gặm một mồm to.
Lê Thư Hân: “Bảo bảo!”
Cô nhanh chóng bế con trai lên, tiểu bảo bảo ăn một ngụm sữa bột, đầy một miệng nhỏ.
Lê Thư Hân vội vàng: “Bảo bảo đừng ăn như vậy, mẹ đi pha sữa bột cho con.”
Thiệu Lăng nhìn một mớ hỗn độn, cười lợi hại hơn. Lê Thư Hân nhấc chân lên đá hắn: “Đứng dậy, đừng chắn em."
Thiệu Lăng ôm vợ vào lòng, lại đem nhóc con kéo đến trong lòng ngực, nói: “Một nhà ba người chúng ta, cho dù biến thành ma mặt trắng, vẫn gọn gàng ngăn nắp."
Lê Thư Hân trầm mặc một giây, sau đó nhanh chóng bật cười, cô lau mặt cho Thiệu Lăng, khuôn mặt vốn dĩ đã dính đầy sữa bột, lúc này càng không thể nhìn, sợi tóc nào cũng dính. Thiệu Lăng nhéo nhéo cằm Lê Thư Hân, trầm giọng khàn khàn nói: "Chờ buổi tối anh thu thập em sau.”
Lê Thư Hân sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, cô cắn cắn môi, gạt tay Thiệu Lăng ra, đem thằng nhỏ nhét vào trong lồng ngực hắn, nói: “Anh trông con, em đi pha sữa cho nó.”
Thiệu Lăng giữ chặt Lê Thư Hân không buông tay, cô mềm giọng nói: “Anh làm gì thế!”
Thiệu Lăng chỉ chỉ mặt mình.
Lê Thư Hân tức giận nói: “Anh chỉ có đức hạnh này!”
Cô kéo mạnh, Thiệu Lăng không buông tay, hết cách Lê Thư Hân đành chồm tới hôn má hắn, chụt một cái, Thiệu Lăng đắc ý bật cười. Hắn có được thứ mình muốn, ôm con trai xuống giường, nói: "Đi thôi, ba ba đưa con đi rửa mặt."
Hắn quay đầu lại dặn dò: "Em không cần đụng tới khăn trải giường, tối về anh sẽ thay sau."
Lê Thư Hân ừ một tiếng, đáp ứng.
Thiệu Lăng nghĩ một lát rồi dặn tiếp.
“Sữa bột rơi rồi cũng đừng dùng nữa.”
Lê Thư Hân: “Em biết rồi.”
Hai vợ chồng xem nhóc con nhà mình chơi đùa, kết quả không những làm mặt mình lấm lem không nói, còn lãng phí nửa hộp sữa bột, Lê Thư Hân thở dài một tiếng, có điều tâm tình như cũ không tồi.
Đó là đương nhiên, cô đã buông được một tảng đá lớn trong lòng.
Tuy nói, từ sau khi trọng sinh cô cũng không có đặc biệt khó chịu hay chán nản, nhưng tóm lại luôn có một tảng đá lớn mắc trong tâm trí, hiện tại cũng coi như đã giải quyết được.
Lê Thư Hân rót sữa bột cho con trai rồi hỏi: “A Lăng, tối hôm qua chuyện kia cuối cùng xử lý như thế nào?”
Thiệu Lăng bật máy nước nóng chuẩn bị tắm cho con trai, tiểu gia hỏa bị ba ba kẹp ở dưới nách, cẳng chân nhỏ đạp tới đạp lui.
Thiệu Lăng: “Anh báo cảnh sát rồi, chắc là chỉ phê bình và giáo dục thôi. Nhưng mà……”
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này còn chưa kết thúc. Ai ở sau lưng giở trò, chắc chắn sẽ phải uống một chậu nước biển.”
Thời buổi này ai cũng không phải đồ ngốc, ba tên côn đồ 250 (đồ ngốc) cũng vậy. Hắn cùng Vu mập ngày hôm qua hợp tác anh tới tôi đi, thế nào cũng sẽ truyền tới tai bọn chúng. Miễn là não của chúng không chứa đầy chì, chúng sẽ hiểu rằng đang bị người khác tính kế."
Không cần nhiều lời cũng biết sau chuyện này khẳng định còn không ít chuyện, bất quá những chuyện đó đều không liên quan tới hắn.
“Em không cần lo lắng, chuyện này cùng nhà chúng ta không có quan hệ gì.”
Lê Thư Hân gật đầu, ừ một tiếng.
Một lát sau, tiểu mập mạp ngồi trong chậu nước, ôm lấy bình sữa tu ừng ực.
Thiệu Lăng sờ cằm, cảm khái: "Hôm nay uống sữa có chút vội."
Lê Thư Hân: “……”
Còn vì sao nữa?
Vì sao thằng bé phải uống vội?
Còn không phải bởi vì người cha này hồ nháo?
Lê Thư Hân ánh mắt quá rõ ràng, Thiệu Lăng nhướng mày chọc vào mái tóc mới gội đầu, nói: "Đừng nhìn anh, em cũng có trách nhiệm."
Cô đây là định cho hắn đội nồi.
Rõ ràng mình chơi cũng rất vui vẻ.
Một chín một mười, ai cũng không kém ai.
Lê Thư Hân không nhịn được, bật cười.
Đúng vậy, cô chính là cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.