Trở Về Thập Niên 90 Phá Bỏ Và Di Dời
Chương 50: Chim Gõ Kiến 5
Hương Tô Lật
19/09/2023
Mọi người đều đi đến nhà Thiệu Bằng xem náo nhiệt, Thiệu Lăng và Lê Thư Hân hai vợ chồng cùng nhau đi về,cô khá tò mò: “Tại sao Thiệu Bằng lại sốt ruột như vậy?”
Thiệu Lăng mỉm cười: “Bộ quần bông dày hơn quần thu đông đều là có lý do cả.”
Lê Thư Hân: “……”
Ái chà, người này còn rất văn hoa.
Thiệu Lăng: “Hắn cũng sợ.”
Thiệu Lăng và Lê Thư Hân là những người đầu tiên trong làng ký tên.
Tốc độ này làm người đứng xem cảm thấy nhanh ngoạn mục.
Tất nhiên, là hộ đầu tiên ký tên, họ cũng là những người đầu tiên nhận được tiền tái định cư. Mặc dù đây là một cuộc tái định cư với quy mô toàn diện, nhưng các khoản tiền khác nhau sẽ không được chuyển cùng nhau mà sẽ được chia thành nhiều dự án khác nhau.
Họ chưa nhận được tiền chăn nuôi nhưng đã nhận được tiền hỗ trợ tái định cư và đền bù mặt bằng, phần này bao gồm chi phí cây ăn quả và tiền thuê bình quân đầu người và chi phí di chuyển.
Khoảng thời gian này, hai vợ chồng đã vớt sạch và bán hết hải sâm, cho nên tính ra trong tay có không ít tiền.
Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, Thiệu Lăng bàn bạc với Lê Thư Hân về việc mua nhà, sau đó quyết định đến Bành Thành mua nhà.
Kỳ thật, hai vợ chồng vốn là muốn đi Lâm Thành, dù sao ở đó cũng gần lại tương đối quen thuộc, thậm chí người thân bạn bè cũng đều ở Lâm Thành. Nhưng họ cũng biết Lâm Thành phát triển không tốt. Dù sao thì họ vẫn còn trẻ, tóm lại không thể cầm tiền rồi bắt đầu dưỡng lão luôn từ bây giờ đúng không?
Hơn nữa tiền này hiện tại nhìn rất nhiều, nhưng là mười mấy năm hai mươi mấy năm sau thì chưa chắc, vật giá sẽ lạm phát! Chính vì lý do đó nên vợ chồng hắn quyết định đến Bằng Thành. Bất kể làm cái gì, ở các thành phố lớn luôn có nhiều cơ hội hơn.
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người chuẩn bị đi Bằng Thành xem nhà.
Chuyện này, một mình Lê Thư Hân cũng có thể sắp xếp ổn thỏa, cô đã sống ở Bằng Thành hơn hai mươi năm. Nhưng lời này không thể nói ra, dù sao hiện giờ cô là một bà nội trợ chưa đến Bành Thành được mấy lần.
Thiệu Lăng: “Tã lót của bảo bảo, sữa bột bình sữa, khăn ướt, yếm ăn cơm, còn gì nữa không?"
Lần này mang theo cả nhóc con, đi ra ngoài một chuyến giống như đi đánh giặc. Tất cả đều hỗn độn và quá nhiều thứ cần lo.
Lê Thư Hân: “Bột gạo để pha cháo và bát đĩa cũng mang theo đi, nếu không nhóc con sẽ quấy người.”
Thiệu Lăng: “Được.”
Hai vợ chồng mang theo một túi lớn đựng đồ trẻ em rồi lên xe, Thiệu Lăng đem con trai cố định trên ghế trẻ em, tiểu gia hỏa ngô nha ngô nha, vui vẻ vẫy tay chào.
Thiệu Lăng lau mồ hôi, nói: “Tiểu tử này có vẻ khá thích thú.”
Lê Thư Hân: “ Có đứa trẻ nào mà không thích ra ngoài?”
Thiệu Lăng mỉm cười: “Bộ quần bông dày hơn quần thu đông đều là có lý do cả.”
Lê Thư Hân: “……”
Ái chà, người này còn rất văn hoa.
Thiệu Lăng: “Hắn cũng sợ.”
Thiệu Lăng và Lê Thư Hân là những người đầu tiên trong làng ký tên.
Tốc độ này làm người đứng xem cảm thấy nhanh ngoạn mục.
Tất nhiên, là hộ đầu tiên ký tên, họ cũng là những người đầu tiên nhận được tiền tái định cư. Mặc dù đây là một cuộc tái định cư với quy mô toàn diện, nhưng các khoản tiền khác nhau sẽ không được chuyển cùng nhau mà sẽ được chia thành nhiều dự án khác nhau.
Họ chưa nhận được tiền chăn nuôi nhưng đã nhận được tiền hỗ trợ tái định cư và đền bù mặt bằng, phần này bao gồm chi phí cây ăn quả và tiền thuê bình quân đầu người và chi phí di chuyển.
Khoảng thời gian này, hai vợ chồng đã vớt sạch và bán hết hải sâm, cho nên tính ra trong tay có không ít tiền.
Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, Thiệu Lăng bàn bạc với Lê Thư Hân về việc mua nhà, sau đó quyết định đến Bành Thành mua nhà.
Kỳ thật, hai vợ chồng vốn là muốn đi Lâm Thành, dù sao ở đó cũng gần lại tương đối quen thuộc, thậm chí người thân bạn bè cũng đều ở Lâm Thành. Nhưng họ cũng biết Lâm Thành phát triển không tốt. Dù sao thì họ vẫn còn trẻ, tóm lại không thể cầm tiền rồi bắt đầu dưỡng lão luôn từ bây giờ đúng không?
Hơn nữa tiền này hiện tại nhìn rất nhiều, nhưng là mười mấy năm hai mươi mấy năm sau thì chưa chắc, vật giá sẽ lạm phát! Chính vì lý do đó nên vợ chồng hắn quyết định đến Bằng Thành. Bất kể làm cái gì, ở các thành phố lớn luôn có nhiều cơ hội hơn.
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người chuẩn bị đi Bằng Thành xem nhà.
Chuyện này, một mình Lê Thư Hân cũng có thể sắp xếp ổn thỏa, cô đã sống ở Bằng Thành hơn hai mươi năm. Nhưng lời này không thể nói ra, dù sao hiện giờ cô là một bà nội trợ chưa đến Bành Thành được mấy lần.
Thiệu Lăng: “Tã lót của bảo bảo, sữa bột bình sữa, khăn ướt, yếm ăn cơm, còn gì nữa không?"
Lần này mang theo cả nhóc con, đi ra ngoài một chuyến giống như đi đánh giặc. Tất cả đều hỗn độn và quá nhiều thứ cần lo.
Lê Thư Hân: “Bột gạo để pha cháo và bát đĩa cũng mang theo đi, nếu không nhóc con sẽ quấy người.”
Thiệu Lăng: “Được.”
Hai vợ chồng mang theo một túi lớn đựng đồ trẻ em rồi lên xe, Thiệu Lăng đem con trai cố định trên ghế trẻ em, tiểu gia hỏa ngô nha ngô nha, vui vẻ vẫy tay chào.
Thiệu Lăng lau mồ hôi, nói: “Tiểu tử này có vẻ khá thích thú.”
Lê Thư Hân: “ Có đứa trẻ nào mà không thích ra ngoài?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.