Chương 97: Kỳ Giả Chiến bắt đầu.
Thiên Ma
29/05/2021
Ba vị lão già bị đánh bay đã trở về đài quan sát, ai nấy cũng là sắc mặt chút khó xem, bị đánh bay trước mặt nhiều người như vậy, ba lão già không khó xem cũng là chuyện bình thường.
Vào bình minh ngày hôm sau, một vị lão già áo xám phất tay ra hiệu cho năm trăm lão già ghi chép thi sinh trở về, lão già áo xám trịnh trọng nói:
"Kỳ Giả Chiến vọng loại chính thức bắt đầu."
Theo lời này của lão già áo xám vừa ra thì mỗi sàn đấu đều đã xuất hiện một vị trọng tài, ai cũng là thân thế trong sạch phán xét trận đấu rất uy tín.
Một quả cầu to vài chục trượng từ hư không xuất hiện, nó bắn ra vô số hào quang vào lệnh bài của các tu sĩ, lệnh bài của ai phát sáng sẽ lên sàn đấu.
Tầng một và dưới sảnh là bắt đầu tranh đấu, tầng 2 thì còn vài ngày nữa mới chiến đấu.
Trần Lục thấy lệnh bài chiếu sáng liên bước lên sàn đấu, hắn thấy đối thủ của mình là một kẻ xấu xí ăn mặc dị hợm thì có chút chán ghét.
"Bắt đầu khai chiến."
Vị trọng tài ra hiệu cho hai bên có thể xuất thủ, tên xấu xí ăn mặc dị hợm cười nói:
"Mau đầu hàng đi, tên một tay."
Trần Lục thản nhiên đáp trả:
"Cụt một tay nhưng mà không có nổi nhiều mụn cóc và khuôn mắt xấu xí như ngươi."
Tên xấu xí tức giận đến toàn thân run rẩy lao tới, nhưng chưa kịp ra đòn đã bị cuồng phong thổi bay ra bên ngoài, đập vào vách đá bất tỉnh.
Trần Lục bước xuống sàn đấu nhìn tới một sàn đấu khác ở phía xa, Thiên Uyển vung kiếm như hồ điệp làm cho đối thủ của nàng có chút loạn mắt.
"Trùng Điệp Kiếm Vũ."
Thiên Uyển thấy được sơ hở đã chém tới một kiếm làm đối phương bị trọng thương đầu hàng ngay lập tức.
Tần Nhân thì lại dễ dàng có được chiến thẳng, bởi vì hắn chỉ cần cho đối phương hít độc là xong rồi.
Phỉ Lan kiếm hoa bay múa từng đạo sắc bén, nhưng tiếc thay đối của nàng là Tam Kỳ trung giai, khiến nàng rơi vào hạ phong dù kiếm có sắc bén tới đâu.
"Thật là hết cách."
Phỉ Lan cắn răng dùng kiếm xoẹt qua tay kéo ra một vệt máu dài, máu thấm vào kiếm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cánh hoa bay múa cùng với hương thơm u mê lòng người, đã khiến đối thủ mất đi cảnh giác và nàng đánh bay đối thủ dành chiến thắng.
Sa Tử dùng sáo trúc làm kiếm liên tục đánh lui đối thủ, sáo trúc mỗi một lần vung ra đều có âm thanh thổi quét làm đối thủ mất tập trung, cuối cùng là không chú ý tới vách đài đã vấp té và ăn một đòn của Sa Tử rồi ngất đi.
Ninh Thế Lan thì là hỏa diễm ngập trời khuấy động sàn đấu tới mức nứt ra, đối thủ của nàng vì nhát gan mà đã chạy trốn từ bỏ chiến đấu.
"Muội lại hù dọa người ta như vậy sao?"
Tần Nhân hô lớn về phía nàng cười nói, ánh mắt hai người nhìn nhau lại có chút ấm áp, không thuộc về ánh nhìn của bằng hữu cho lắm.
Hạ Huyền Nhi là người làm cho bọn họ lo lắng nhất, hắn hôm nay không biết có bị sao quả ta chiếu xuống hay không, lại đúng trúng một kẻ tu vi thượng giai.
Trần Lục híp mắt quan sát tiểu đệ tử của mình, hắn thật muốn xem tài nghệ của Hạ Huyền Nhi đi được tới đâu.
"Tam Ảnh Liên Tam Kích."
Hạ Huyền Nhi rút kiếm hóa thành ba đạo phân thân bao vây tên Tam Kỳ thượng giai vào giữa.
"Cũng có chút tạo nghệ đấy."
Tam Kỳ thượng giai nhếch môi có chút tán thưởng, hắn dậm chân xuống đất liên có khí thế bàn bạt phiêu động khắp nơi.
"Giữ bình tĩnh, không được dùng đến thứ đó."
Trần Lục ở phía dưới thở ra một hơi nói với Hạ Huyền Nhi.
Hạ Huyền Nhi ngưng trọng như vừa bị Trần Lục hạ ra một đạo cấm lệnh vậy, hắn cố để mình bĩnh dưới khí thế của tu sĩ Tam Kỳ thượng giai trước mắt.
"Sơn Hải."
Ba thân ảnh Hạ Huyền Nhi cùng chuyển động, kiếm như cọ, hư không như giấy, lấy gió làm mực vẽ ra một bức họa Sơn Hải bàn bạt.
Núi lớn đè ép cùng với sóng biển rít gào hướng thẳng về đối thủ ập tới.
"Vạn Tiễn."
Ba thân ảnh lại một lần nữa dùng kiếm vẽ lên hư không một cây cung, một phân thành hai, hai phân bốn, bốn phân tám.
Vạn cung không có chút khí tức nào theo ngón tay Hạ Huyền Nhi điểm tới liền ầm ầm lao đến.
"Ngươi chỉ mới là sơ giai đỉnh tiêm, vậy mà có thể uyển chuyển dùng ra bí pháp, nhưng thật tiếc là trận này ta thắng, Hộ Kim Thuẫn!"
Cường giả Tam Kỳ thượng giai đạp mạnh chân khiến gạch đá văng lên, hội tụ về phía hắn hóa thành một cái hộ thuẫn, kim quang cũng bắt đầu kết nối mấy viên gạch lại nhìn rất cứng rắng.
Núi cao và sóng biển đánh tới phá chỉ được một phần ba hộ thuẫn, vạn tiễn đâm tới cũng chỉ phá đi một lớp thứ 2 mà thôi.
Hộ thuẫn kia trước mắt thấy đã tan vỡ hai lớp, nhưng nó cũng bắt đầu lấy đất đá xung quanh bổ xung vào.
"Cự Kiếm Diệt Ma."
Từ trên hư không rơi xuống một thanh cự kiếm dài ba trăm trượng, cự kiếm xé tan bầu trời phát ra thanh quang nhàn nhạt bổ xuống.
Hạ Huyền Nhi đưng ở lưỡi kiếm nhìn tới đối thủ với ánh mắt nghiêm nghị đến lạ thường, ầm ầm một tiếng khói bụi nghi ngút, trấn cho sàn đấu tan nát sập xuống.
Khói bụi tiêu tán Hạ Huyền Nhi mũi kiếm đã chỉa tới phía yết hầu Tam Kỳ thượng giai.
"Ngươi khinh địch rồi."
Hạ Huyền Nhi thở phào một hơi nhìn đối thủ nói.
Trần Lục thì lắc đầu thở dài một tiếng, Tam Kỳ thượng giai cười nói:
"Thật vậy sao?"
Một cái bóng từ từ trở nên to lớn dưới chân Hạ Huyền Nhi, một đầu cự ngưu đang từ trên trời hướng xuống, Hạ Huyền Nhi nhìn lại thì kẻ bị mũi kiếm chỉ vào đã hóa thành đất nung rồi.
"Vạn Phi Kiếm."
Hạ Huyền Nhi tay kết pháp ấn triệu hoán hư ảnh vạn kiếm đâm tới hư ảnh cự ngưu.
"Cự Kiếm Diệt Ma."
Hắn lại dùng toàn bộ pháp lực còn lại dồn vào một đòn cự kiếm cuối cùng, cự ngưu va chạm cùng vạn kiếm và cự kiếm, khiến cho bầu trời oanh động mây trên trời tách ra.
Tên Tam Kỳ thượng giai lập tức từ không trung bay xuống dùng hai tay của mình khống chế hai tay của Hạ Huyền Nhi.
"Chịu thua đi tiểu oa nhi."
Tam Kỳ cường giả đắc ý cười nói, Hạ Huyền Nhi nâng thân dưới lên một cước đá lên cằm của đối thủ.
Tên Tam Kỳ thượng giai phun máu lui về sau, Hạ Huyền Nhi nhanh chóng nhảy lên vai của đối thủ, một kiếm kề sát cổ.
"Giờ ai mới là kẻ nhận thua?"
Hạ Huyền Nhi thở hỗn hển có chút mệt mỏi, vị cường giả Tam Kỳ thượng giai giờ tay đầu hàng.
Thật lòng mà nói trận đấu này là Hạ Huyền Nhi gặp phải một tên ngông cuồng khinh địch, vừa vào không dùng toàn lực đã tự đưa bản thân vào thế bị động, Hạ Huyền Nhi mới có cơ hội ra đòn liên tiếp.
Vào bình minh ngày hôm sau, một vị lão già áo xám phất tay ra hiệu cho năm trăm lão già ghi chép thi sinh trở về, lão già áo xám trịnh trọng nói:
"Kỳ Giả Chiến vọng loại chính thức bắt đầu."
Theo lời này của lão già áo xám vừa ra thì mỗi sàn đấu đều đã xuất hiện một vị trọng tài, ai cũng là thân thế trong sạch phán xét trận đấu rất uy tín.
Một quả cầu to vài chục trượng từ hư không xuất hiện, nó bắn ra vô số hào quang vào lệnh bài của các tu sĩ, lệnh bài của ai phát sáng sẽ lên sàn đấu.
Tầng một và dưới sảnh là bắt đầu tranh đấu, tầng 2 thì còn vài ngày nữa mới chiến đấu.
Trần Lục thấy lệnh bài chiếu sáng liên bước lên sàn đấu, hắn thấy đối thủ của mình là một kẻ xấu xí ăn mặc dị hợm thì có chút chán ghét.
"Bắt đầu khai chiến."
Vị trọng tài ra hiệu cho hai bên có thể xuất thủ, tên xấu xí ăn mặc dị hợm cười nói:
"Mau đầu hàng đi, tên một tay."
Trần Lục thản nhiên đáp trả:
"Cụt một tay nhưng mà không có nổi nhiều mụn cóc và khuôn mắt xấu xí như ngươi."
Tên xấu xí tức giận đến toàn thân run rẩy lao tới, nhưng chưa kịp ra đòn đã bị cuồng phong thổi bay ra bên ngoài, đập vào vách đá bất tỉnh.
Trần Lục bước xuống sàn đấu nhìn tới một sàn đấu khác ở phía xa, Thiên Uyển vung kiếm như hồ điệp làm cho đối thủ của nàng có chút loạn mắt.
"Trùng Điệp Kiếm Vũ."
Thiên Uyển thấy được sơ hở đã chém tới một kiếm làm đối phương bị trọng thương đầu hàng ngay lập tức.
Tần Nhân thì lại dễ dàng có được chiến thẳng, bởi vì hắn chỉ cần cho đối phương hít độc là xong rồi.
Phỉ Lan kiếm hoa bay múa từng đạo sắc bén, nhưng tiếc thay đối của nàng là Tam Kỳ trung giai, khiến nàng rơi vào hạ phong dù kiếm có sắc bén tới đâu.
"Thật là hết cách."
Phỉ Lan cắn răng dùng kiếm xoẹt qua tay kéo ra một vệt máu dài, máu thấm vào kiếm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cánh hoa bay múa cùng với hương thơm u mê lòng người, đã khiến đối thủ mất đi cảnh giác và nàng đánh bay đối thủ dành chiến thắng.
Sa Tử dùng sáo trúc làm kiếm liên tục đánh lui đối thủ, sáo trúc mỗi một lần vung ra đều có âm thanh thổi quét làm đối thủ mất tập trung, cuối cùng là không chú ý tới vách đài đã vấp té và ăn một đòn của Sa Tử rồi ngất đi.
Ninh Thế Lan thì là hỏa diễm ngập trời khuấy động sàn đấu tới mức nứt ra, đối thủ của nàng vì nhát gan mà đã chạy trốn từ bỏ chiến đấu.
"Muội lại hù dọa người ta như vậy sao?"
Tần Nhân hô lớn về phía nàng cười nói, ánh mắt hai người nhìn nhau lại có chút ấm áp, không thuộc về ánh nhìn của bằng hữu cho lắm.
Hạ Huyền Nhi là người làm cho bọn họ lo lắng nhất, hắn hôm nay không biết có bị sao quả ta chiếu xuống hay không, lại đúng trúng một kẻ tu vi thượng giai.
Trần Lục híp mắt quan sát tiểu đệ tử của mình, hắn thật muốn xem tài nghệ của Hạ Huyền Nhi đi được tới đâu.
"Tam Ảnh Liên Tam Kích."
Hạ Huyền Nhi rút kiếm hóa thành ba đạo phân thân bao vây tên Tam Kỳ thượng giai vào giữa.
"Cũng có chút tạo nghệ đấy."
Tam Kỳ thượng giai nhếch môi có chút tán thưởng, hắn dậm chân xuống đất liên có khí thế bàn bạt phiêu động khắp nơi.
"Giữ bình tĩnh, không được dùng đến thứ đó."
Trần Lục ở phía dưới thở ra một hơi nói với Hạ Huyền Nhi.
Hạ Huyền Nhi ngưng trọng như vừa bị Trần Lục hạ ra một đạo cấm lệnh vậy, hắn cố để mình bĩnh dưới khí thế của tu sĩ Tam Kỳ thượng giai trước mắt.
"Sơn Hải."
Ba thân ảnh Hạ Huyền Nhi cùng chuyển động, kiếm như cọ, hư không như giấy, lấy gió làm mực vẽ ra một bức họa Sơn Hải bàn bạt.
Núi lớn đè ép cùng với sóng biển rít gào hướng thẳng về đối thủ ập tới.
"Vạn Tiễn."
Ba thân ảnh lại một lần nữa dùng kiếm vẽ lên hư không một cây cung, một phân thành hai, hai phân bốn, bốn phân tám.
Vạn cung không có chút khí tức nào theo ngón tay Hạ Huyền Nhi điểm tới liền ầm ầm lao đến.
"Ngươi chỉ mới là sơ giai đỉnh tiêm, vậy mà có thể uyển chuyển dùng ra bí pháp, nhưng thật tiếc là trận này ta thắng, Hộ Kim Thuẫn!"
Cường giả Tam Kỳ thượng giai đạp mạnh chân khiến gạch đá văng lên, hội tụ về phía hắn hóa thành một cái hộ thuẫn, kim quang cũng bắt đầu kết nối mấy viên gạch lại nhìn rất cứng rắng.
Núi cao và sóng biển đánh tới phá chỉ được một phần ba hộ thuẫn, vạn tiễn đâm tới cũng chỉ phá đi một lớp thứ 2 mà thôi.
Hộ thuẫn kia trước mắt thấy đã tan vỡ hai lớp, nhưng nó cũng bắt đầu lấy đất đá xung quanh bổ xung vào.
"Cự Kiếm Diệt Ma."
Từ trên hư không rơi xuống một thanh cự kiếm dài ba trăm trượng, cự kiếm xé tan bầu trời phát ra thanh quang nhàn nhạt bổ xuống.
Hạ Huyền Nhi đưng ở lưỡi kiếm nhìn tới đối thủ với ánh mắt nghiêm nghị đến lạ thường, ầm ầm một tiếng khói bụi nghi ngút, trấn cho sàn đấu tan nát sập xuống.
Khói bụi tiêu tán Hạ Huyền Nhi mũi kiếm đã chỉa tới phía yết hầu Tam Kỳ thượng giai.
"Ngươi khinh địch rồi."
Hạ Huyền Nhi thở phào một hơi nhìn đối thủ nói.
Trần Lục thì lắc đầu thở dài một tiếng, Tam Kỳ thượng giai cười nói:
"Thật vậy sao?"
Một cái bóng từ từ trở nên to lớn dưới chân Hạ Huyền Nhi, một đầu cự ngưu đang từ trên trời hướng xuống, Hạ Huyền Nhi nhìn lại thì kẻ bị mũi kiếm chỉ vào đã hóa thành đất nung rồi.
"Vạn Phi Kiếm."
Hạ Huyền Nhi tay kết pháp ấn triệu hoán hư ảnh vạn kiếm đâm tới hư ảnh cự ngưu.
"Cự Kiếm Diệt Ma."
Hắn lại dùng toàn bộ pháp lực còn lại dồn vào một đòn cự kiếm cuối cùng, cự ngưu va chạm cùng vạn kiếm và cự kiếm, khiến cho bầu trời oanh động mây trên trời tách ra.
Tên Tam Kỳ thượng giai lập tức từ không trung bay xuống dùng hai tay của mình khống chế hai tay của Hạ Huyền Nhi.
"Chịu thua đi tiểu oa nhi."
Tam Kỳ cường giả đắc ý cười nói, Hạ Huyền Nhi nâng thân dưới lên một cước đá lên cằm của đối thủ.
Tên Tam Kỳ thượng giai phun máu lui về sau, Hạ Huyền Nhi nhanh chóng nhảy lên vai của đối thủ, một kiếm kề sát cổ.
"Giờ ai mới là kẻ nhận thua?"
Hạ Huyền Nhi thở hỗn hển có chút mệt mỏi, vị cường giả Tam Kỳ thượng giai giờ tay đầu hàng.
Thật lòng mà nói trận đấu này là Hạ Huyền Nhi gặp phải một tên ngông cuồng khinh địch, vừa vào không dùng toàn lực đã tự đưa bản thân vào thế bị động, Hạ Huyền Nhi mới có cơ hội ra đòn liên tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.