Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 4: Biển

Tran Tuan

11/11/2019

Đến đầu buổi chiều, hắn đang đi loanh quanh thì một giọng nói vang lên:

-Ê Hãn, ra biển chơi đi

-Biển??

Đúng rồi, làng hắn nằm khá gần biển, các làng 2 dặm (1km) về hướng Đông có một bãi biển dài, hắn thường đến đó chơi với đám nhóc này. Nơi đó có một mỏ muối do triều đình quản lý, dân xung quanh đó được thuê và trả công bằng muối hay lương thực, công việc cũng không nặng nhọc chỉ là hình phạt rất nghiêm khắc. Nếu tuồn muối ra ngoài, bắt được là chết chắc. Nơi này tuyển toàn là tráng đinh vì họ có sức khỏe, có thể làm việc liên tục từ sáng đến tối. Lại nói thời nay việc làm muối rất phát triển, các công việc như làm ruộng muối hay đốt nước biển bay hơi để lấy muối người cổ đại đã biết, sản lượng cũng rất cao, ngoài ra, còn có các mỏ muối trên đât liền do quá trình bồi tụ qua hàng thế kỉ, người Hán đã biết khai thác từ thời Hán Cao Tổ bằng cách sử dụng tre như một chiếc bơm khoan thẳng xuống lòng đất. Ở thời này, muối và sắt thời này đều do nhà nước độc quyền, đụng đến là mất mạng như chơi nên không ai ở đất này dám làm lậu. Ngoài ra, ở biển đâu chỉ có muối, hải sản, đồ quý cũng có rất nhiều. Dân làng ven biển thì chỉ quan tâm đến đồ ăn thôi. Người làng Hãn cũng vậy. Họ thường đến đây bắt cá, ngao về ăn cải thiện. Không có muối thì họ ăn cá khô cũng được nên không lo thiếu vị mặn nhưng nói thì dễ lắm. Việc bắt cá không phải lúc nào cũng thuận lợi vì không phải chỉ có làng hắn, các làng khác cũng đến đây đánh bắt. Tuy không có xô xát vì đã có phân chia rõ ràng nhưng hải sản thu được rất ít. Muốn bắt cá phải kết bè mà đi ra xa mà quăng lưới nhưng hên xui vì kinh nghiệm không có mà dù may mắn lại chẳng được bao nhiêu, hơn nữa do việc đánh bắt gần bờ rầm rộ nên khi đánh cá là lũ cá đều lẩn mất nên tốt nhất là ngồi câu

Hãn cùng đám nhỏ chạy đến chỗ bờ biển. Từ đằng xa Hãn đã ngửi thấy mùi muối mặn do gió thổi vào bờ, chẳng mấy chốc mà một bờ biển dài đầy cát trắng và rộng đã hiện ra trước mắt. Biển ở đây trong và yên bình quá. Hắn có thể thấy có mấy người đàn ông đang ngồi câu cá trên một tấm tre dài nối từ bờ ra biển. Chúng được đóng cọc và cố định chắc chắn nên dù sóng lớn đánh vào cũng chỉ rung chút xíu thôi.

-Hãn ơi, có cua này

Hãn nhìn xuống thấy trên tay tên Sóc đang cầm một con cua giơ lên. Con này cũng có thể coi là lớn. Thằng nhóc cầm nên tay hướng về Hãn với vẻ mặt hí hửng

-Nướng đi anh Sóc – Một con bé chạy lại

Lúc này càng con cua bắt vào ngón tay Sóc khiến nó giật mình, vì quá đau nên hất con cua ra xa. Lúc này một bóng ảnh lao đến chộp lấy

-Chúng mày, tao bắt được cua này.

-Đó là cua của chúng tao – Sóc quát lên

-Ai nói? Nó nằm trên đất làng tao thì là của chúng tao

Sóc lúc này không nhịn mà định lao vào. Hãn thấy thế liền chạy đến can lại. Dù sao cũng chỉ là con cua thôi không cần phải gây sự với đám này. Đám này được nước làm tới lên bồi thêm mấy câu khiến tên Sóc giận tím mặt nhưng Hãn đã kéo hắn lại, mặc dù cũng phải dùng chút sức mới kéo nổi. Hắn tự nhận mình có thần lực nhưng tên Sóc này đúng là khỏe. Cuối cùng vì Hãn giữ quá chặt khiến hắn không lao đến được nên Sóc mới chịu quay đi. Đám kia thấy không có tác dụng nên thôi, trở về bãi của làng chúng.



Cả đám Hãn tổ chức bắt hải sản trên bãi cát. Hôm đó chúng bắt được rất nhiều, chủ yếu là các động vật có vỏ như ngao, sò. Đám nhóc kết dây leo thành các túi lưới rồi bỏ vào. Cả đám phân công nhau ra từng chỗ đào. Tưởng ngày hôm đó đã “bội thu” thì đột nhiên có một đứa làng bên chạy đến xô ngã một đứa rồi giất lấy túi ngao chạy đi. Hãn cùng đám nhóc chạy đuổi theo, đỡ đứa nhóc dậy. Đây là một bé gái, tên là Trứng. Con bé lúc này mặt đầy cát, lại còn khóc nữa, trông rất tội. Hãn không chịu nổi mới đuổi theo đứa làng bên. Nhưng chẳng mấy chốc nó đã chạy đến chỗ đám làng bên. Hãn không ngần ngại mà chạy đến nói đạo lý.

-Túi ngao đó là của chúng tao. Sao chúng mày lại cướp còn xô ngã em tao?

-Ai nói đó là của chúng mày. Đây là của chúng tao

-Chúng mày đừng có ép người quá đáng.

-Thì làm sao? Mày muốn gây sự à?

Đám nhóc này bắt đầu xúm lại vây quanh Hãn. Có đến 10 đứa, trông tất lớn tướng. Đám ôn con? Ông đây mà ngán tụi mày à? Đang suy nghĩ thì tên Sóc cùng 2 đứa lớn từ đây chạy tới đạp một cước vào đám làng bên. Cả 2 bên không nói nhiều lao vào xô sát, 4 đánh 10. Không cân sức tí nào nhưng khi có Hãn thì lại khác. Hắn đánh lộn chưa bao giờ ngán ai cả, hơn nữa còn được cựu đặc công truyền nghề mà lại để thua thì kiếm cái lỗ mà chui cho lành. Một mình Hãn đấu với 4 đứa. Dù bị đánh liên tục nhưng đau chẳng thấm là gì. Hắn ngày trước đánh lộn tuy có bị ăn đòn nhưng ăn riết thành quen. Dù trong cơ thể này hắn còn cảm thấy rất đau nhưng cái tính lì đòn thì chẳng mất đi đâu. Chưa kể đấm hắn đâu có dễ thế. Cả 4 đứa lao vào đấm đá túi bụi nhưng cũng chỉ đấm được 2-3 cú vào người Hãn, nhưng trước khi đấm được thì cũng phải chịu cái giá đắt. Liên tục hắn đốn ngã từng đứa một. Đến khi khiến 6 đứa nằm xõng xoài đau đớn trên nền cát thì lúc này đám Sóc còn đang quần nhau. Khi thấy một mình Hãn hạ 6 đứa, đám kia mới chạy mất, để lại túi ngao. Hãn cũng không đuổi theo nữa mà cầm túi ngao trở về, đào tiếp cho đến chập tối mới trở về làng rồi chia nhau số ngao bắt được. Tối hôm đó, nhà hắn có vài món cải thiện, dù không có muối nhưng rất ngon. Mặt hắn có chút bầm dập, mẹ hắn hỏi thì hắn nói do không cẩn thận bị ngã nên mẹ hắn cũng yên tâm, chỉ nói lần sau phải cẩn thận.

Nhưng sáng ngày hôm sau thì đã xảy ra chuyện, làng bên đem người sang ăn vạ. Già làng bên đem mấy đứa trẻ bị đánh hôm qua đến làng Tiềm đòi lão Núi Đen xin lỗi. Hãn và Sóc bị dắt đến trước mặt đối chất do lũ trẻ chỉ đích danh Hãn và Sóc là những tên đã đánh chúng. Hãn chẳng nói gì còn Sóc nói rằng là do chúng đánh con Trứng còn cướp cả túi ngao lên mới đánh nhưng người cuối cùng bị bắt xin lỗi vẫn bọn chúng. Sóc thì không can tâm nhưng Hãn thì khác, hẵn sẵn sàng nhận lỗi vì nghĩ lại đúng là hôm qua hắn có hơi nặng tay, bọn nhóc này cũng chỉ là trẻ con thôi. Mặt bọn chúng lúc này bầm dập, coi sắc mặt thì có vẻ vẫn còn rất đau, thôi thì xin lỗi cũng chẳng mất gì, nên hắn cũng làm đại cho qua. Lão già làng bên cũng không bắt ép gì quá, chỉ cần cúi đầu xin lỗi là được. Nhưng như thế vẫn chưa hết chuyện, mẹ hắn biết chuyện nên đã dần hắn một trận đồng thời cấm túc hắn, không cho ra biển 3 ngày, chỉ được đi trong làng, tên Sóc cũng chịu số phận tương tự nhưng mẹ hắn còn nặng tay hơn cả mẹ Hãn, nhưng bù lại Sóc không bị cấm túc.

Cả 3 ngày Hãn chẳng có việc gì làm ngoài việc phụ mẹ giã gạo, nấu cơm. Còn lại chỉ có nước đi lòng vòng quanh làng nhưng chả có gì giải trí. Hắn nằm trên một bãi cỏ thở dài một tiếng. Nói là hắn muống sống an nhàn nhưng cuộc sống này nhàn quá đi. Nếu không kiếm được thứ gì giải khuây chắc hắn chết vì chán mất. Nói giải khuây mới nhớ, hắn ngày trước có nhớ hồi học ở trường cấp 3, có 1 lão thầy giáo Lịch sử làm chủ nhiệm lớp hắn, lão này được cái hiểu biết lịch sử nhưng cái tính lão rất bẩn bựa, cứ lên lên lớp là nói chuyện lịch sử, lịch sử bình thường thì không nói đi, đằng này lão lại kể lịch sử bựa, biết bao lần cả lớp, đặc biệt là đám con trai bị lão kể cho cười vỡ bụng, cũng chính vì những tiết học như thế mà Hãn cũng có chút hứng thú với việc học lịch sử. Lão có lần nói, ngày xưa khi mà chưa có các thứ như điện thoại di động, đèn điện, máy tính, các thứ dùng để giải trí rất hạn chế, như thế thì chán chết nên người cổ đại có một cách giải trí tinh thần rất tốt. Đó chinh là… sinh sôi. Nói trắng ra là tạo ra thiếu nhi đấy. Nhưng vì chiến loạn, dịch bệnh, nạn đói,… nên chết rất nhiều bằng không dân số thời hiện đại không dừng ở con số 7 tỉ đâu mà phải gấp 3 -4 lần thế. Không hiểu sao lúc này hắn lại nhớ đến lão giáo viên đó. Chắc tại cùng hoàn cảnh mà lão đang nói đến. Nhưng mà nhớ hắn cũng chẳng dám làm gì. Hắn còn đang là 1 thằng nhóc, không biết thời này thế nào, hắn mà sớ rớ khéo mất mạng chẳng chơi, chứ không phải bóc lịch như thời hiện đại. Giải trí thì giải trí nhưng tốt nhất né cái vụ kia ra

Thôi thì đành luyện tập lại mấy bài võ và luyện tập thân thể vậy. Hắn chưa làm quen hoàn toàn với thân thể này nên cần luyện tập để làm quen dần. Võ của hắn là võ đặc công nên không có các bài thế như võ thuật truyền thống, chỉ có các bài về vật, quật ngã, đá và đấm là nhiều. Vì không có bao cát nên đành kiếm một bụi chuối, hay cây tre dại mà luyện tập vậy. Cách này có hiệu quả giải trí với hắn đôi chút vì khiến hắn không suy nghĩ linh tinh và vì luyện tập quá mức ngày thường nên hắn xuống sức, đổi lại cảm giác này rất đã. Ngoài ra, đòn của hắn thiên về sức mạnh rất nhiều. Các đòn đều dùng lực mạnh. Dùng sức chân hắn có thể đốn gãy cả một cây chuối lớn. Việc Hãn luyện tập cứ ngỡ là không ai biết nhưng có một số kẻ đã nhìn thấy. Đó là nhóm của tên Sóc. Vì Hãn không đi cùng ra biển nên nhóm của chúng cũng không muốn ra đó nữa nên đã bám theo Hãn. Bất ngờ thấy Hãn đang luyện tập, chúng bèn nấp một chỗ xem. Đến khi Hãn luyện tập xong, Sóc mới ló đầu ra

-Hay!!!

-Hả?? – Hãn có chút giật mình quay lại

-Đánh hay lắm, tao với mày lớn lên từ nhỏ mà đến bây giờ tao mới biết mày biết đánh võ đấy- Sóc nói



-Mày nhìn từ nãy giờ à? Hãn nói

-Đâu phải chỉ có tao, chúng mày ra đây.

Từ trong bụi rậm, mấy đứa trẻ mới lầm lũi ló mặt ra, chạy đến chỗ Hãn

-Anh Hãn đánh hay quá, anh dạy em nhé- Nhóc Trứng chạy ra nói

-Đúng đấy Hãn, mày dạy chúng tao đi, lần sau gặp mấy đứa làng bên tao đánh cho lọi giò cho chừa cái tật mách nẻo – Sóc hùng hổ nói

-Nếu mày học võ để đi đánh nhau thì tao tẩn mày trước. Học võ là để tự vệ và bảo vệ người khác không phải để đánh nhau.

-Nhưng tự vệ với đánh nhau khác gì nhau đâu? Cũng là tẩn đối phương ra bã thôi mà – Sóc nói lại

-Ai nói không khác nhau. Tự vệ là dùng để bảo vệ bản thân khỏi kẻ khác khi bị uy hiếp còn đánh nhau chính là dùng sức mạnh để đi gây sự với kẻ khác. Những thứ như thế tao cực kì ghét. Chỉ khi nào có kẻ uy hiếp, không nói chuyện phải trái được mới phải dùng vũ lực. Nếu mày chỉ có chăm chăm đánh nhau thì khác gì lũ lính của tên Bạch Kỷ đó.

-Rồi rồi, để tự vệ đúng chưa? Bây giờ mày dạy tụi tao nhé

-Được rồi, tao sẽ dạy cho chúng mày, nhưng nếu tao mà phát hiện mày đi gây sự thì liệu hồn.

-Rồi rồi, mày nói nhiều như mẹ tao vậy.

Hãn ngày hôm đó dạy cho chúng những bước đánh cơ bản, các đòn vật tận dụng sức mạnh của đối phương. Vì là mới ngày đầu học nên chúng còn lớ ngớ nhưng chúng lại rất vui. Bọn này cũng như Hãn, cũng đang buồn chán, biển chơi riết rồi cũng chán với lại chúng cũng chỉ bắt được mấy con ngao thôi. Học võ cũng là một cách cho chúng giải trí, rèn luyện sức khỏe. Hãn bước đầu vừa dạy võ vừa dạy cho chúng kỉ luật. Hai thứ này cần học song song. Nếu chỉ học võ sau này dễ sinh kiêu ngạo, sau này chắc chắn sẽ trở thành thứ không tốt đẹp gì. Về tính kỉ luật, Hãn cũng đã từng trải qua, tất nhiên từ ông nội hắn rồi, ông hắn phải nói là cực kì nghiêm khắc, dùng kỉ luật quân đội mà áp với hắn, bất kì lỗi lầm nào đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc, đơn cử đến việc trễ giờ tập dù chỉ 1 phút là tự giác chạy 10km trong 30 phút rồi quay lại luyện tập, không làm được là hôm đó chỉ có chạy đến khi ông hắn hài lòng thì thôi. Hãn không áp thứ đó vào bọn nhóc nhưng hình phạt cũng khá cực. Hãn cũng nói luôn, không làm được thì đừng học nhưng đám nhoc này tuy có cảm thấy vất vả nhưng không đứa nào bỏ.

3 ngày liên tiếp, Hãn đặt quy định là cứ đầu giờ chiều phải tập hợp. Đứa nào đến muộn tự giác hít đất 20 cái, những lần sau đến muộn thì hình phạt tăng dần lên, quá 3 lần thì không cho tập nữa. Những đứa nào ý kiến, hình phạt cũng tương tự. Bọn nhóc lúc này đã bước đầu học được các tư thế cơ bản, dù chưa dùng trong thực chiến được nhưng như thế là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thời Bắc Thuộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook