Chương 36
Tran Tuan
14/11/2019
Vì lo lắng nên những công việc tại khu thủy tinh hay các công việc quản lý quân nhu hắn cũng không quản nữa. Những người hắn quen thấy cảnh này
cũng không muốn làm phiền hắn, chỉ lựa lúc hắn ra ngoài rồi khuyên bảo
nhưng cũng không có tác dụng.
Một ngày, hắn đang đút cháo cho Cóc, lúc này Cóc đang tỉnh, hắn không ăn mà nhìn Hãn
-Thôi đừng cố nữa, tao biết mình không còn nhiều thời gian. Khụ - Cóc khẽ ho
-Mày đừng nói gở, tao nhất định không để mày chết.
-Tao chỉ có một mong muốn duy nhất lúc này, đó là lấy lại được thanh đao mày tặng. Tao đã để mất nó rồi – Cóc nói một cách mệt nhọc
-Chỉ cần mày khỏe lại, tao sẽ rèn cho mày 10 cây mới – Hãn vừa nói vừa khóc
Nhưng lúc này Cóc đã nhắm mắt, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hãn nắm chặt lấy bát cháo trên tay mà cay đắng. Hôm đó, vẫn như mọi ngày, hắn vẫn cứ thơ thần đến bãi cỏ ngoài bìa rừng. Nằm trên bãi cỏ mịn rợp nắng, làn gió mát khiến đôi mắt trùng xuống, hắn ngủ bẵng đi một lúc nhưng cảm giác má mình có gì đó ướt át mới choàng tỉnh dậy. Trước mắt là đầu một con dê, nó đang liếm mặt hắn. Vừa liếm nó vừa kêu “Meeh” khiến hắn chưa ý thức được chuyện gì, sao lại có dê ở đây. Phía gần đó còn nghe thấy tiếng cười khúc khích
-Hihi, anh Hãn bị dê liếm mặt kìa.
Hóa ra là đám trẻ con trong làng được lão Cai cho trông coi đàn dê của Hãn. Vì số lượng gia súc tăng lên và cần người chăn dắt tránh sinh bệnh tật mà những đứa lớn thì không phụ đồng áng cũng bị lùa đi chăn trâu, đến nỗi đàn dê phải nhờ đám con nít này. Chúng hằng ngày đều mang dê ra thả tại bãi cỏ, dê được chăn rất khéo, không có hiện tượng lạc mất, lại được ăn rất nhiều nên béo tốt. Mới tháng trước đàn dê 4 cặp đã đẻ thêm 4 con non mới.
Hãn đưa tay vuốt đầu con dê gần hắn. Nó không mảy may đề phòng mà chỉ chăm chú gặm cỏ bên dưới. Dê được coi là loài hiền lành nhất trong số vật nuôi cổ đại. Cả đàm dê đã được đám trẻ lùa đến đây. Nơi này gió mát, lại có bãi cỏ mềm nên là nơi yêu thích để chăn thả. Nhìn đám trẻ tự do vui đùa cùng lũ dê thấy tự tại làm sao. Hãn đang đau buồn lại cảm thấy mình như nhẹ nhõm hơn một chút.
Chợt thấy đám trẻ túm tụm lại cạnh một con dê cái. Hãn tò mò mới tiến lại xem, thì ra là con dê này đang cho con bú. Dê con mới được 2 tuần tuổi, chưa thể ăn cỏ nên cần sữa mẹ. Nói đến sữa dê thì,… khoan, sữa dê?
Ngay lập tức, trong đầu hắn nảy ra một ý. Một nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt mới vừa nãy còn u sầu như nhà có tang. Trong đầu hắn nảy nên một suy đoán về bệnh của Cóc, nếu đúng thì Cóc có hi vọng rồi
-Mấy đứa, lùa hết dê cái ra đây cho anh. Xong việc anh thưởng.
-Anh nói thật à?
-Thật, mau lên.
Hãn nói xong liền chạy về làng, đến ngay khu làm thủy tinh. Những người thợ lúc này đang trong quá trình làm việc.
-Anh Lương, thấy thế nào, đẹp chứ hả? – Một ngượi thợ nâng lên một chiếc bình miệng rộng màu đỏ, xung quang được nặn hình cành hoa tạo thành thành bình.
-Đẹp lắm, nếu cậu Hãn ở đây chắc chắn sẽ thưởng cho chú.
-Mà nói cậu chủ, sao 2 hôm nay không thấy đến vậy?
-Bạn của cậu ta đang bệnh, mấy hôm nay cũng không vui vẻ gì. Chú còn nhớ lần cậu ấy đánh thầy cúng không?
Đang trò chuyện thì chợt thấy Hãn chạy hùng hục lại, chú Lương định tiến lại chào hỏi nhưng Hãn đã vọt qua mất rồi. Hắn đến chỗ kho để thành phẩm thủy tinh, ngó qua ngó lại rồi lựa mấy chiếc bình lớn, chiếc bình mới làm của người thợ lúc nãy cũng bị khoắng luôn. Hãn ôm 3 chiếc bình lớn rồi chạy mất dạng khiến cả nhóm thợ chẳng hiểu gì cả. Chú Lương toan gọi lại thì hắn đã mất dạng rồi.
Chạy về làng, hắn vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh do xét như đang kiếm thứ gì đó. Hai tay lại bận, có tìn được thì cũng phải chuyến sau, vừa khéo gặp Trâu và 2 đứa trẻ đi cùng nhau thì vội nói
-Chúng mày tìm cho tao một cái nồi lớn, mang ra ngoài bìa rừng cho tao
-Để làm gì? – Trâu không hiểu hỏi lại
-Cứu thằng Cóc – Hãn nói rồi chạy mất hút
3 đứa trẻ phút chốc ngơ ngác nhìn nhau rồi bất ngờ như hiểu ý mà chạy toán loạn về các phía khác nhau lùng sục khắp khu làng. “Cứu thằng Cóc”, chúng chỉ cần biết câu này thôi, quan tâm Hãn cần nồi để làm gì. Khu làng được một phen toán loạn vì 3 đứa này săm soi từng ngóc ngách, lao thẳng vào nhà dân mà lùng sục. Cũng may ở đây người dân đã quen với đám này bằng không là vác gậy đuổi rồi.
Trâu là kẻ tìm ra chiếc nồi lớn nhất đầu tiên, hắn liền ngậm chiếc còi treo trên cổ thổi từng tiếng “Pi” dài. Chiếc còi là dùng cụ để thông báo vị trí. Từ lúc hắn tò mò hỏi Hãn về mũi tên thay vị bọc đầu kim loại lại dùng đến một cục gỗ trơn láng không góc cạnh và nhận được câu trả lời, tên này đầu óc cũng nhanh nhạy khi nói nghĩ đến việc trang bị một chiếc còi cho mỗi người dùng trong truy tung đối thủ hay thông báo vị trí khi đi lạc, tất nhiên thứ này sẽ thu hút cả kẻ địch nhưng lại thứ rất hiệu quả. Ít nhất Hãn thấy lợi ích của nó nhiều hơn bất lợi. Nên Trâu đã làm một vài cái cho cả đám, đề phòng có việc dùng đến
Bọn trẻ nghe được tín hiệu liền chuyển hướng mà tiến về bìa rừng. Lúc này Hãn đang cùng đám trẻ con nhóm lửa. 3 đứa trẻ họp nhau tại đường lớn ra khỏi làng, chúng không dừng lại mà tiếp tục chạy cho đến khi chạy ngang nhau
-Mày lấy nó ở đâu vậy? – Sóc vừa chạy vừa hỏi
-Ngay cạnh nhà của tao, có một gia đình từng dùng nồi này mở tiệc – Trâu đáp
-Liệu có đủ lớn không?
-Luộc lợn cả con còn dư chỗ.
3 thiếu niên tức tốc chạy đến bìa rừng đã thấy Hãn nhóm lửa thật lớn cùng đám trẻ con chăn dê ngoài bãi. Trâu hai tay ôm lấy chiếc nồi. Nhưng nhìn thế nào thì nó cũng giống một cái chum đựng nước. Bất quá miệng chúng rộng hơn thôi.
-Nồi thế này được chưa – Trâu vừa nói vừa thở hổn hển.
-Được rồi, chúng mày mang đến múc nước đổ đầy vào nổi bắc lên đây. Trâu, mày lùa đàn dê cái đến đây.
-Mày định làm thịt chúng à?
-Không nhưng tao sẽ giải thích sau, làm giúp tao.
Sóc và Trì mang chiếc nồi đến con lạch gần đó, múc nước rồi khiêng về bắc lên đống lửa Hãn chuẩn bị. Mục đích không ngoài việc nấu sôi tiệt trùng đống thủy tinh hắn mang đến. Đợi đến khi nước sôi tận 30p sau hắn mới lấy ra cho nguội bớt rồi sau đó mới tiến lại chỗ đàn dê. Không phải làm thịt mà vắt sữa từ chúng. Hãn cùng cả đám cùng nhau vắt sữa từ đám dê thu được 4 bình lớn, vắt nhiều thế này, đám dê non chắc phải chịu đói một hôm rồi. Sau khi hoàn thành Hãn liền chấm tay nến thử. Nhạt thếch nhưng béo ngậy, chỉ cần vậy thôi hắn cũng thấy hài lòng rồi
-Rất tốt, chúng mày phong kín miệng hũ lại, rồi mang dìm xuống đáy sông sâu nhất đi
-Được nhưng trước tiên mày phải giải thích cho bọn tao mày cần sữa dê để làm gì?
-Tao sẽ lấy “món quà của thần” từ sữa dê
Hãn sau đó giải thích ý đồ của mình. Để lấy được “món quà” này phải đợi đến ngày mai sau khi để chúng dưới lòng sông sâu. Đông thời, theo như Hãn phán đoán, Cóc không có bệnh mà chỉ bị suy nhược do rối loạn hấp thu các dưỡng chất từ thức ăn. Nhưng nói kiểu ấy thì chắc hết ngày chúng mới hiểu, hoặc tệ hơn là não chảy qua lỗ tai mất, nên hắn mới nói Cóc bị “ma làm”. Quả thực bị thương đến gần chết như thế, lại trải qua việc khâu vá vết thương không gây mê đã vượt quá giới hạn thông thường của một con người nhưng Cóc vẫn trải qua thì đã là kì tích, cơ thể đã quá yếu và không thể hấp thụ tốt dinh dưỡng theo cơ chế thông thường. Thời gian vừa rồi đã chứng minh, dù đồ ăn có nấu tốt thế nào nhưng chung quy chỉ có vị mặn, cho Cóc ăn cố gắng thì mỗi ngày được nửa bát cháo, như thế thì sao có thể hồi phục. Đến người hiện đại, rơi vào hoàn cảnh tương tự nếu không có các loại thuốc hỗ trợ thì về Tây Thiên vì suy dinh dưỡng từ lâu rồi chứ đừng nói đến người cổ đại
-Thế sao mày không để thầy mo đuổi tà đi?
-Cái thứ thầy dởm đó tao không bao giờ tin. Nói cho chúng mày biết mấy kẻ dựa thần toàn nói láo cả, tin có ngày chết không nhắm mắt
-Nhưng phải chính mày nói Cóc bị “ma làm” à? Tức là có thần quỷ, như thế chắc chắn có kẻ được thần chiếu cố.
-Thần thánh sớm đã bỏ rơi con người rồi – Hãn nói rồi quay đi
…………
-Nó nói toàn những thứ kì lạ - Trâu lên tiếng
-Đến chính nó được ông trời ban phước nhưng lại nói lời như vậy, đôi lúc tao có cảm giác nó có còn là Hãn, đứa đã lớn lên cùng bọn tao từ nhỏ không nữa – Sóc đáp
-Cái đó tao không quan tâm, chỉ biết hắn có thể cứu Cóc, sau này sẽ cho chúng ta cơ hội phục thù thì nó có là ai tao cũng coi là lão đại.
…
Cả đám làm theo hướng dẫn của Hãn lấy các bình sữa bịt thật chặt rồi nhấn chìm xuống đáy sông, sau đó về làng tìm đoạn tầm vông khô, cắt một đầu thành nhiều khía và chèn một mẫu gỗ để các khía tách ra rõ ràng và đủ rộng, cuối cùng là một cuộn dây thừng.
Đến sáng hôm sau, Hãn đến chỗ đáy sông hôm qua và lôi các hũ đựng sữa lên. Mở nắp thì thấy trên bề mặt có một lớp dày đến 10cm toàn là váng sữa đặc quánh lại. Hãn dùng một chiếc muỗng múc toàn bộ váng sữa nổi lên tại 4 chiếc hũ vào một chiếc bình thu được hơn 3 lít váng sữa.
Sau đó mang đến một chiếc cột và dùng 2 vòng dây luồn chiếc gậy tầm vông vào, phần thân giữa cuốn thêm các vong dây con sau đó đi chuyển qua lại giữa các đầu dây để chiếc gậy song song với cây cột xoay (https://www.youtube.com/watch?v=ky-0MnyYq48&t=165s). Mục đích của hắn chính là tạo ra bơ từ sữa dê. Để đảm bảo tiệt trùng, Hãn đã rửa sạch cây gậy tầm vông và cả hũ đựng nữa
-Chúng ta sẽ thay phiên nhau xoay thứ này cho đến khi nào chúng vón cục lại – Hãn nói
-Cái thứ “món quà của thần” đó lấy cũng tốn công đấy – Sóc vừa nói vừa di chuyển cuộn dây,
-Nó đã làm nửa canh giờ nhưng chúng vẫn chưa có dấu hiệu gì.
-Kiên nhẫn đi, “quà của thần” nếu dễ lấy thì ai cũng thành thần hết rồi.
Việc để cho bơ vón cục lại quả là không đơn giản. Hắn thấy trên Internet hiện đại thì chỉ cần 20p nhưng lúc này hắn làm đúng quy trình mà nửa canh giờ vẫn chưa xong. Thứ váng sữa hắn múc ra là kem tươi từ sữa, nói cách khác nó chính là chất béo cô đặc từ sữa. Chúng rất đặc do các chất béo đã nổi lên tạo thành. Mục đích dìm các hũ sữa xuống sông chính là muốn nhờ dòng nước lạnh dưới đáy sông làm chất béo cô lại và nổi lên trên bề mặt. Lượng chất béo trong sữa dê vào mùa hè rất nhiều, hắn đã nếm thử, còn ngậy hơn rất nhiều so sữa tiệt trùng hiện đại nữa.
Nhưng chẳng chóng thì chầy rốt cục hắn cũng đã thấy những cục vón sữa màu trắng nổi lên.
-Tiếp tục đi, sắp thành công rồi – Hãn hào hứng nói.
-Trâu tránh ra, ta thay mày – Trì nói
Cả đám vận hết sức xoay chiếc gậy tầm vông đánh sữa cho tới khi cảm thấy lớp kem sữa không thể vón được nữa, lúc này Hãn mới lọc qua một lớp vải. Dòng sữa chạy qua để lại trên bề mặt vải những hạt màu vàng. Hãn vắt cho tới khi ráo nước, mở ra thì thấy một một cục có màu vàng ngọt, một cục bơ nặng khoảng 70g
-Đây chính là “món quà của thần” – Hãn dùng một tay giơ lên trước mặt cả bọn
-Nhạt quá, như ăn một cục mỡ đặc vậy – Sóc bẹo một miếng ăn thử nhưng nhanh chóng lè ra.
-Muốn ăn mày có thể cho muối vào cũng được.
-Chúng ta sẽ cho Cóc ăn thứ này ư?
-Không, hòa chúng với cháo.
Nói rồi cả đám đi về làng đến chỗ căn bếp, lão Cai đang nấu cơm chuẩn bị bữa ăn trưa, gồm cả cháo cho Cóc. Khuôn mặt lão cũng không lấy gì vui vẻ, có phần ảm đạm hơn ngày thường. Đám trẻ liền bước vào nói.
-Ông ơi, cháo của Cóc ở đâu ạ?
-Kia, nhưng có việc gì – Lão Cai vừa chỉ vừa nói.
Hãn không tra lời mà tiến đến mở nắp cháo ra, cắt một miếng bơ bỏ vào. Lão Cai thấy Hãn cầm một bọc vải chứa một cục màu vàng lạ mới đến xem thử
-Các cháu vừa cho vào thứ gì vậy?
-Thứ này tên là bơ, nó có thể cứu thằng Cóc – Hãn nói
-Ông ơi, Hãn nói đó là “quà của thần”
-“bơ”, “Quà của thần”?
Nồi cháo nóng khiến miếng bơ tan ra chảy khắp bề mặt. Hãn đảo vài vòng để chúng ngấm đều, liền có một mùi thơm ngậy bốc lên. Mùi thơm này ngào ngạt, kích thích cơn đói trong từng người khiến ai nấy cũng bắt đầu cảm thấy thèm ăn.
-Mùi cháo này… thơm quá.
-Sắp được rồi. Ông đập một quả trứng gà vào bát cho cháu được không ạ?
Nghe thế Lão Cai liền lấy bát, đập thêm một quả trứng. Hãn thêm chút rau rừng thái nhỏ liền sau đó múc một muôi cháo nóng cho vào rồi mang lên nhà.
-Cóc, ăn trưa nào – Hãn nói
Lão Cai từ từ mang đến giường của Cóc. Lấy thìa múc một thìa nhỏ, thổi nguội rồi đưa lại gần. Cóc mở miệng một cách mệt nhọc rồi đón lấy thìa cháo. Lão Cai ngày thường là người đút cháo cho Cóc, từ sớm coi đám trẻ là con cháu vì lão vốn không có người thân, tộc trưởng cất nhắc lên làm Bồ Chính vì lão có năng lực. Từ ngày nhóm Hãn chuyển đến cũng thấy vui cửa vui nhà, lão dần cười nhiều hơn, và dần thân thiết, nay thấy Cóc thập tử nhất sinh lão cũng đau buồn, lão cũng biết con người không tránh khỏi cái số nhưng vẫn cố chăm sóc đứa trẻ, việc mời thầy cúng về, ngoài Hãn, còn có lão là người phản đối vì lão chẳng tin mấy tên thầy mo nhưng tộc trưởng đã có lời thì phải theo. Buổi trừ tà hôm đó lão cũng không có mặt.
Việc đút cháo rồi bị nhả ra bằng hết đối với lão đã quá quen rồi, Cóc vì thế mà người càng suy nhược. Nhưng hôm nay lại khác. Lão Cai nhìn Cóc như đã chuẩn bị cho điều gì sắp xảy ra tiếp theo nhưng chờ mãi vẫn không có. Cóc không hề nhả ra, không phải một mà đến ăn 5 muỗng rồi vẫn không nhả. Nó chịu ăn rồi.
-Nó ăn rồi, ăn rồi.
Đám trẻ nhảy cẫng lên bãm lấy Hãn khiến cả đám ngã xuống sàn nhà, cả Hãn cùng lũ này cười vui sướng mà quên đi cả cái đau vì bị ngã, lão Cai thấy thế mắt cũng rưng rưng, Cóc đã chịu ăn vậy tức là có thể khỏe lại
-Ăn, ăn nhiều vào cháu – Lão Cai nói trong tiếng nấc rồi tiếp tục đút cháo cho Cóc
-Mày đúng là người trời đấy Hãn ạ - Sóc nói rồi ôm chặt lấy Hãn, mắt chợt đỏ hoe
-Ừm, nhưng bây giờ chưa phải lúc đâu. Trì, ngay ngày mai đến tìm tên lái buôn mua dê cái về đây, 1000 lạng mua bao được bao nhiêu hay bấy nhiêu
-Được.
…
Những đứa trẻ và lão Cai ăn trưa rất muộn, họ chỉ có việc nhìn Cóc nuốt từng miếng cháo vào mà quên cả cái đói, Cóc không chỉ ăn một mà đến 3 bát cháo, lão Cai khi thấy Cóc đòi ăn thêm bát thứ 2 đã thay luôn một bát lớn hơn
Số bơ hôm nay hắn thu được chỉ có đủ cho 3 bữa, tức là sau 3 bữa hắn cần thêm sữa mới để làm. 4 con dê cái cũng cần thời gian để phục hồi lại sữa nên cần nhiều dê hơn để bù vào. Sau này có bò thì muốn vắt bao nhiêu cũng được.
Lại nói qua về bơ thì lúc này đã sớm phổ biến, và trở thành hàng hóa trao đổi tại rất nhiều nơi. Không phải ngẫu nhiên mà Hãn nói sữa và các chế phẩm từ sữa là những thực phẩm sinh tồn. Bơ chính là ông hoàng của các loại chất béo với lượng chất béo thực tế còn cao hơn cả dầu thực vật, chưa kể đến là các chất dinh dưỡng như vitamin A, vitamin E, B1… giúp đẩy lùi bệnh tật, kháng sinh đồng thời khả năng hấp thu cũng dễ hơn thịt cá rất nhiều, quan trọng là mùi vị của nó kích thích dạ dày khiến cho cảm giác thèm ăn lớn hơn. Hãn nói đây là “món quà của thần” cũng không sai chút nào
Nếu như tính toán kĩ, trong vòng hai tuần, Cóc có thể khỏe lại và rời khỏi giường. Vấn đề duy nhất là phải bảo quản bơ trong môi trường lạnh, hoặc ít nhất là mát. Thời tiết lúc này mà mong muốn thế thì đúng nằm mơ. Bơ không chịu được thời tiết nóng ẩm này nên sẽ nhanh chóng bị hỏng. Hãn vẫn phải dìm nó xuống đáy sông mới có hi vọng.
Một ngày, hắn đang đút cháo cho Cóc, lúc này Cóc đang tỉnh, hắn không ăn mà nhìn Hãn
-Thôi đừng cố nữa, tao biết mình không còn nhiều thời gian. Khụ - Cóc khẽ ho
-Mày đừng nói gở, tao nhất định không để mày chết.
-Tao chỉ có một mong muốn duy nhất lúc này, đó là lấy lại được thanh đao mày tặng. Tao đã để mất nó rồi – Cóc nói một cách mệt nhọc
-Chỉ cần mày khỏe lại, tao sẽ rèn cho mày 10 cây mới – Hãn vừa nói vừa khóc
Nhưng lúc này Cóc đã nhắm mắt, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hãn nắm chặt lấy bát cháo trên tay mà cay đắng. Hôm đó, vẫn như mọi ngày, hắn vẫn cứ thơ thần đến bãi cỏ ngoài bìa rừng. Nằm trên bãi cỏ mịn rợp nắng, làn gió mát khiến đôi mắt trùng xuống, hắn ngủ bẵng đi một lúc nhưng cảm giác má mình có gì đó ướt át mới choàng tỉnh dậy. Trước mắt là đầu một con dê, nó đang liếm mặt hắn. Vừa liếm nó vừa kêu “Meeh” khiến hắn chưa ý thức được chuyện gì, sao lại có dê ở đây. Phía gần đó còn nghe thấy tiếng cười khúc khích
-Hihi, anh Hãn bị dê liếm mặt kìa.
Hóa ra là đám trẻ con trong làng được lão Cai cho trông coi đàn dê của Hãn. Vì số lượng gia súc tăng lên và cần người chăn dắt tránh sinh bệnh tật mà những đứa lớn thì không phụ đồng áng cũng bị lùa đi chăn trâu, đến nỗi đàn dê phải nhờ đám con nít này. Chúng hằng ngày đều mang dê ra thả tại bãi cỏ, dê được chăn rất khéo, không có hiện tượng lạc mất, lại được ăn rất nhiều nên béo tốt. Mới tháng trước đàn dê 4 cặp đã đẻ thêm 4 con non mới.
Hãn đưa tay vuốt đầu con dê gần hắn. Nó không mảy may đề phòng mà chỉ chăm chú gặm cỏ bên dưới. Dê được coi là loài hiền lành nhất trong số vật nuôi cổ đại. Cả đàm dê đã được đám trẻ lùa đến đây. Nơi này gió mát, lại có bãi cỏ mềm nên là nơi yêu thích để chăn thả. Nhìn đám trẻ tự do vui đùa cùng lũ dê thấy tự tại làm sao. Hãn đang đau buồn lại cảm thấy mình như nhẹ nhõm hơn một chút.
Chợt thấy đám trẻ túm tụm lại cạnh một con dê cái. Hãn tò mò mới tiến lại xem, thì ra là con dê này đang cho con bú. Dê con mới được 2 tuần tuổi, chưa thể ăn cỏ nên cần sữa mẹ. Nói đến sữa dê thì,… khoan, sữa dê?
Ngay lập tức, trong đầu hắn nảy ra một ý. Một nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt mới vừa nãy còn u sầu như nhà có tang. Trong đầu hắn nảy nên một suy đoán về bệnh của Cóc, nếu đúng thì Cóc có hi vọng rồi
-Mấy đứa, lùa hết dê cái ra đây cho anh. Xong việc anh thưởng.
-Anh nói thật à?
-Thật, mau lên.
Hãn nói xong liền chạy về làng, đến ngay khu làm thủy tinh. Những người thợ lúc này đang trong quá trình làm việc.
-Anh Lương, thấy thế nào, đẹp chứ hả? – Một ngượi thợ nâng lên một chiếc bình miệng rộng màu đỏ, xung quang được nặn hình cành hoa tạo thành thành bình.
-Đẹp lắm, nếu cậu Hãn ở đây chắc chắn sẽ thưởng cho chú.
-Mà nói cậu chủ, sao 2 hôm nay không thấy đến vậy?
-Bạn của cậu ta đang bệnh, mấy hôm nay cũng không vui vẻ gì. Chú còn nhớ lần cậu ấy đánh thầy cúng không?
Đang trò chuyện thì chợt thấy Hãn chạy hùng hục lại, chú Lương định tiến lại chào hỏi nhưng Hãn đã vọt qua mất rồi. Hắn đến chỗ kho để thành phẩm thủy tinh, ngó qua ngó lại rồi lựa mấy chiếc bình lớn, chiếc bình mới làm của người thợ lúc nãy cũng bị khoắng luôn. Hãn ôm 3 chiếc bình lớn rồi chạy mất dạng khiến cả nhóm thợ chẳng hiểu gì cả. Chú Lương toan gọi lại thì hắn đã mất dạng rồi.
Chạy về làng, hắn vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh do xét như đang kiếm thứ gì đó. Hai tay lại bận, có tìn được thì cũng phải chuyến sau, vừa khéo gặp Trâu và 2 đứa trẻ đi cùng nhau thì vội nói
-Chúng mày tìm cho tao một cái nồi lớn, mang ra ngoài bìa rừng cho tao
-Để làm gì? – Trâu không hiểu hỏi lại
-Cứu thằng Cóc – Hãn nói rồi chạy mất hút
3 đứa trẻ phút chốc ngơ ngác nhìn nhau rồi bất ngờ như hiểu ý mà chạy toán loạn về các phía khác nhau lùng sục khắp khu làng. “Cứu thằng Cóc”, chúng chỉ cần biết câu này thôi, quan tâm Hãn cần nồi để làm gì. Khu làng được một phen toán loạn vì 3 đứa này săm soi từng ngóc ngách, lao thẳng vào nhà dân mà lùng sục. Cũng may ở đây người dân đã quen với đám này bằng không là vác gậy đuổi rồi.
Trâu là kẻ tìm ra chiếc nồi lớn nhất đầu tiên, hắn liền ngậm chiếc còi treo trên cổ thổi từng tiếng “Pi” dài. Chiếc còi là dùng cụ để thông báo vị trí. Từ lúc hắn tò mò hỏi Hãn về mũi tên thay vị bọc đầu kim loại lại dùng đến một cục gỗ trơn láng không góc cạnh và nhận được câu trả lời, tên này đầu óc cũng nhanh nhạy khi nói nghĩ đến việc trang bị một chiếc còi cho mỗi người dùng trong truy tung đối thủ hay thông báo vị trí khi đi lạc, tất nhiên thứ này sẽ thu hút cả kẻ địch nhưng lại thứ rất hiệu quả. Ít nhất Hãn thấy lợi ích của nó nhiều hơn bất lợi. Nên Trâu đã làm một vài cái cho cả đám, đề phòng có việc dùng đến
Bọn trẻ nghe được tín hiệu liền chuyển hướng mà tiến về bìa rừng. Lúc này Hãn đang cùng đám trẻ con nhóm lửa. 3 đứa trẻ họp nhau tại đường lớn ra khỏi làng, chúng không dừng lại mà tiếp tục chạy cho đến khi chạy ngang nhau
-Mày lấy nó ở đâu vậy? – Sóc vừa chạy vừa hỏi
-Ngay cạnh nhà của tao, có một gia đình từng dùng nồi này mở tiệc – Trâu đáp
-Liệu có đủ lớn không?
-Luộc lợn cả con còn dư chỗ.
3 thiếu niên tức tốc chạy đến bìa rừng đã thấy Hãn nhóm lửa thật lớn cùng đám trẻ con chăn dê ngoài bãi. Trâu hai tay ôm lấy chiếc nồi. Nhưng nhìn thế nào thì nó cũng giống một cái chum đựng nước. Bất quá miệng chúng rộng hơn thôi.
-Nồi thế này được chưa – Trâu vừa nói vừa thở hổn hển.
-Được rồi, chúng mày mang đến múc nước đổ đầy vào nổi bắc lên đây. Trâu, mày lùa đàn dê cái đến đây.
-Mày định làm thịt chúng à?
-Không nhưng tao sẽ giải thích sau, làm giúp tao.
Sóc và Trì mang chiếc nồi đến con lạch gần đó, múc nước rồi khiêng về bắc lên đống lửa Hãn chuẩn bị. Mục đích không ngoài việc nấu sôi tiệt trùng đống thủy tinh hắn mang đến. Đợi đến khi nước sôi tận 30p sau hắn mới lấy ra cho nguội bớt rồi sau đó mới tiến lại chỗ đàn dê. Không phải làm thịt mà vắt sữa từ chúng. Hãn cùng cả đám cùng nhau vắt sữa từ đám dê thu được 4 bình lớn, vắt nhiều thế này, đám dê non chắc phải chịu đói một hôm rồi. Sau khi hoàn thành Hãn liền chấm tay nến thử. Nhạt thếch nhưng béo ngậy, chỉ cần vậy thôi hắn cũng thấy hài lòng rồi
-Rất tốt, chúng mày phong kín miệng hũ lại, rồi mang dìm xuống đáy sông sâu nhất đi
-Được nhưng trước tiên mày phải giải thích cho bọn tao mày cần sữa dê để làm gì?
-Tao sẽ lấy “món quà của thần” từ sữa dê
Hãn sau đó giải thích ý đồ của mình. Để lấy được “món quà” này phải đợi đến ngày mai sau khi để chúng dưới lòng sông sâu. Đông thời, theo như Hãn phán đoán, Cóc không có bệnh mà chỉ bị suy nhược do rối loạn hấp thu các dưỡng chất từ thức ăn. Nhưng nói kiểu ấy thì chắc hết ngày chúng mới hiểu, hoặc tệ hơn là não chảy qua lỗ tai mất, nên hắn mới nói Cóc bị “ma làm”. Quả thực bị thương đến gần chết như thế, lại trải qua việc khâu vá vết thương không gây mê đã vượt quá giới hạn thông thường của một con người nhưng Cóc vẫn trải qua thì đã là kì tích, cơ thể đã quá yếu và không thể hấp thụ tốt dinh dưỡng theo cơ chế thông thường. Thời gian vừa rồi đã chứng minh, dù đồ ăn có nấu tốt thế nào nhưng chung quy chỉ có vị mặn, cho Cóc ăn cố gắng thì mỗi ngày được nửa bát cháo, như thế thì sao có thể hồi phục. Đến người hiện đại, rơi vào hoàn cảnh tương tự nếu không có các loại thuốc hỗ trợ thì về Tây Thiên vì suy dinh dưỡng từ lâu rồi chứ đừng nói đến người cổ đại
-Thế sao mày không để thầy mo đuổi tà đi?
-Cái thứ thầy dởm đó tao không bao giờ tin. Nói cho chúng mày biết mấy kẻ dựa thần toàn nói láo cả, tin có ngày chết không nhắm mắt
-Nhưng phải chính mày nói Cóc bị “ma làm” à? Tức là có thần quỷ, như thế chắc chắn có kẻ được thần chiếu cố.
-Thần thánh sớm đã bỏ rơi con người rồi – Hãn nói rồi quay đi
…………
-Nó nói toàn những thứ kì lạ - Trâu lên tiếng
-Đến chính nó được ông trời ban phước nhưng lại nói lời như vậy, đôi lúc tao có cảm giác nó có còn là Hãn, đứa đã lớn lên cùng bọn tao từ nhỏ không nữa – Sóc đáp
-Cái đó tao không quan tâm, chỉ biết hắn có thể cứu Cóc, sau này sẽ cho chúng ta cơ hội phục thù thì nó có là ai tao cũng coi là lão đại.
…
Cả đám làm theo hướng dẫn của Hãn lấy các bình sữa bịt thật chặt rồi nhấn chìm xuống đáy sông, sau đó về làng tìm đoạn tầm vông khô, cắt một đầu thành nhiều khía và chèn một mẫu gỗ để các khía tách ra rõ ràng và đủ rộng, cuối cùng là một cuộn dây thừng.
Đến sáng hôm sau, Hãn đến chỗ đáy sông hôm qua và lôi các hũ đựng sữa lên. Mở nắp thì thấy trên bề mặt có một lớp dày đến 10cm toàn là váng sữa đặc quánh lại. Hãn dùng một chiếc muỗng múc toàn bộ váng sữa nổi lên tại 4 chiếc hũ vào một chiếc bình thu được hơn 3 lít váng sữa.
Sau đó mang đến một chiếc cột và dùng 2 vòng dây luồn chiếc gậy tầm vông vào, phần thân giữa cuốn thêm các vong dây con sau đó đi chuyển qua lại giữa các đầu dây để chiếc gậy song song với cây cột xoay (https://www.youtube.com/watch?v=ky-0MnyYq48&t=165s). Mục đích của hắn chính là tạo ra bơ từ sữa dê. Để đảm bảo tiệt trùng, Hãn đã rửa sạch cây gậy tầm vông và cả hũ đựng nữa
-Chúng ta sẽ thay phiên nhau xoay thứ này cho đến khi nào chúng vón cục lại – Hãn nói
-Cái thứ “món quà của thần” đó lấy cũng tốn công đấy – Sóc vừa nói vừa di chuyển cuộn dây,
-Nó đã làm nửa canh giờ nhưng chúng vẫn chưa có dấu hiệu gì.
-Kiên nhẫn đi, “quà của thần” nếu dễ lấy thì ai cũng thành thần hết rồi.
Việc để cho bơ vón cục lại quả là không đơn giản. Hắn thấy trên Internet hiện đại thì chỉ cần 20p nhưng lúc này hắn làm đúng quy trình mà nửa canh giờ vẫn chưa xong. Thứ váng sữa hắn múc ra là kem tươi từ sữa, nói cách khác nó chính là chất béo cô đặc từ sữa. Chúng rất đặc do các chất béo đã nổi lên tạo thành. Mục đích dìm các hũ sữa xuống sông chính là muốn nhờ dòng nước lạnh dưới đáy sông làm chất béo cô lại và nổi lên trên bề mặt. Lượng chất béo trong sữa dê vào mùa hè rất nhiều, hắn đã nếm thử, còn ngậy hơn rất nhiều so sữa tiệt trùng hiện đại nữa.
Nhưng chẳng chóng thì chầy rốt cục hắn cũng đã thấy những cục vón sữa màu trắng nổi lên.
-Tiếp tục đi, sắp thành công rồi – Hãn hào hứng nói.
-Trâu tránh ra, ta thay mày – Trì nói
Cả đám vận hết sức xoay chiếc gậy tầm vông đánh sữa cho tới khi cảm thấy lớp kem sữa không thể vón được nữa, lúc này Hãn mới lọc qua một lớp vải. Dòng sữa chạy qua để lại trên bề mặt vải những hạt màu vàng. Hãn vắt cho tới khi ráo nước, mở ra thì thấy một một cục có màu vàng ngọt, một cục bơ nặng khoảng 70g
-Đây chính là “món quà của thần” – Hãn dùng một tay giơ lên trước mặt cả bọn
-Nhạt quá, như ăn một cục mỡ đặc vậy – Sóc bẹo một miếng ăn thử nhưng nhanh chóng lè ra.
-Muốn ăn mày có thể cho muối vào cũng được.
-Chúng ta sẽ cho Cóc ăn thứ này ư?
-Không, hòa chúng với cháo.
Nói rồi cả đám đi về làng đến chỗ căn bếp, lão Cai đang nấu cơm chuẩn bị bữa ăn trưa, gồm cả cháo cho Cóc. Khuôn mặt lão cũng không lấy gì vui vẻ, có phần ảm đạm hơn ngày thường. Đám trẻ liền bước vào nói.
-Ông ơi, cháo của Cóc ở đâu ạ?
-Kia, nhưng có việc gì – Lão Cai vừa chỉ vừa nói.
Hãn không tra lời mà tiến đến mở nắp cháo ra, cắt một miếng bơ bỏ vào. Lão Cai thấy Hãn cầm một bọc vải chứa một cục màu vàng lạ mới đến xem thử
-Các cháu vừa cho vào thứ gì vậy?
-Thứ này tên là bơ, nó có thể cứu thằng Cóc – Hãn nói
-Ông ơi, Hãn nói đó là “quà của thần”
-“bơ”, “Quà của thần”?
Nồi cháo nóng khiến miếng bơ tan ra chảy khắp bề mặt. Hãn đảo vài vòng để chúng ngấm đều, liền có một mùi thơm ngậy bốc lên. Mùi thơm này ngào ngạt, kích thích cơn đói trong từng người khiến ai nấy cũng bắt đầu cảm thấy thèm ăn.
-Mùi cháo này… thơm quá.
-Sắp được rồi. Ông đập một quả trứng gà vào bát cho cháu được không ạ?
Nghe thế Lão Cai liền lấy bát, đập thêm một quả trứng. Hãn thêm chút rau rừng thái nhỏ liền sau đó múc một muôi cháo nóng cho vào rồi mang lên nhà.
-Cóc, ăn trưa nào – Hãn nói
Lão Cai từ từ mang đến giường của Cóc. Lấy thìa múc một thìa nhỏ, thổi nguội rồi đưa lại gần. Cóc mở miệng một cách mệt nhọc rồi đón lấy thìa cháo. Lão Cai ngày thường là người đút cháo cho Cóc, từ sớm coi đám trẻ là con cháu vì lão vốn không có người thân, tộc trưởng cất nhắc lên làm Bồ Chính vì lão có năng lực. Từ ngày nhóm Hãn chuyển đến cũng thấy vui cửa vui nhà, lão dần cười nhiều hơn, và dần thân thiết, nay thấy Cóc thập tử nhất sinh lão cũng đau buồn, lão cũng biết con người không tránh khỏi cái số nhưng vẫn cố chăm sóc đứa trẻ, việc mời thầy cúng về, ngoài Hãn, còn có lão là người phản đối vì lão chẳng tin mấy tên thầy mo nhưng tộc trưởng đã có lời thì phải theo. Buổi trừ tà hôm đó lão cũng không có mặt.
Việc đút cháo rồi bị nhả ra bằng hết đối với lão đã quá quen rồi, Cóc vì thế mà người càng suy nhược. Nhưng hôm nay lại khác. Lão Cai nhìn Cóc như đã chuẩn bị cho điều gì sắp xảy ra tiếp theo nhưng chờ mãi vẫn không có. Cóc không hề nhả ra, không phải một mà đến ăn 5 muỗng rồi vẫn không nhả. Nó chịu ăn rồi.
-Nó ăn rồi, ăn rồi.
Đám trẻ nhảy cẫng lên bãm lấy Hãn khiến cả đám ngã xuống sàn nhà, cả Hãn cùng lũ này cười vui sướng mà quên đi cả cái đau vì bị ngã, lão Cai thấy thế mắt cũng rưng rưng, Cóc đã chịu ăn vậy tức là có thể khỏe lại
-Ăn, ăn nhiều vào cháu – Lão Cai nói trong tiếng nấc rồi tiếp tục đút cháo cho Cóc
-Mày đúng là người trời đấy Hãn ạ - Sóc nói rồi ôm chặt lấy Hãn, mắt chợt đỏ hoe
-Ừm, nhưng bây giờ chưa phải lúc đâu. Trì, ngay ngày mai đến tìm tên lái buôn mua dê cái về đây, 1000 lạng mua bao được bao nhiêu hay bấy nhiêu
-Được.
…
Những đứa trẻ và lão Cai ăn trưa rất muộn, họ chỉ có việc nhìn Cóc nuốt từng miếng cháo vào mà quên cả cái đói, Cóc không chỉ ăn một mà đến 3 bát cháo, lão Cai khi thấy Cóc đòi ăn thêm bát thứ 2 đã thay luôn một bát lớn hơn
Số bơ hôm nay hắn thu được chỉ có đủ cho 3 bữa, tức là sau 3 bữa hắn cần thêm sữa mới để làm. 4 con dê cái cũng cần thời gian để phục hồi lại sữa nên cần nhiều dê hơn để bù vào. Sau này có bò thì muốn vắt bao nhiêu cũng được.
Lại nói qua về bơ thì lúc này đã sớm phổ biến, và trở thành hàng hóa trao đổi tại rất nhiều nơi. Không phải ngẫu nhiên mà Hãn nói sữa và các chế phẩm từ sữa là những thực phẩm sinh tồn. Bơ chính là ông hoàng của các loại chất béo với lượng chất béo thực tế còn cao hơn cả dầu thực vật, chưa kể đến là các chất dinh dưỡng như vitamin A, vitamin E, B1… giúp đẩy lùi bệnh tật, kháng sinh đồng thời khả năng hấp thu cũng dễ hơn thịt cá rất nhiều, quan trọng là mùi vị của nó kích thích dạ dày khiến cho cảm giác thèm ăn lớn hơn. Hãn nói đây là “món quà của thần” cũng không sai chút nào
Nếu như tính toán kĩ, trong vòng hai tuần, Cóc có thể khỏe lại và rời khỏi giường. Vấn đề duy nhất là phải bảo quản bơ trong môi trường lạnh, hoặc ít nhất là mát. Thời tiết lúc này mà mong muốn thế thì đúng nằm mơ. Bơ không chịu được thời tiết nóng ẩm này nên sẽ nhanh chóng bị hỏng. Hãn vẫn phải dìm nó xuống đáy sông mới có hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.