Chương 63
Tran Tuan
10/04/2020
Họ trở về trong sự chào đón của mọi người. Trở về hắn thấy nơi này có phần rộng hơn, một phần rừng đã bị đốn hạ để lấy đất trồng cấy. Ngôi làng
này cũng đã tu sửa được tương đối vì có nguồn nhân công rỗi việc nhiều
lên đến cả trăm người. Họ chỉ có 1 việc là ăn và sửa chữa, gỗ thì không
thiếu, tre trúc cũng có cả rừng.
Những đứa trẻ sau khi cất đồ liền tập trung lại tại đình làng, là nơi ở của Công Xương ngày trước. Nơi này được ưu tiên sửa đầu tiên là ngôi nhà đầu tiên hoàn thành sớm nhất. Mùi gỗ mới thơm nức vẫn còn, Trâu không đợi được liền chạy vào trong, đã thấy bóng dáng quen thuộc đang bàn chuyện với Trì và ông Cai
-Cha!!!
-Trâu, đến đây, hahaha – Công Xương thấy con, lòng phấn chấn, dang hai tay nói
Thấy Công Xương thần sắc ổn định, có vẻ lão đã vượt qua được nỗi đau mất vợ. Hãn cũng thấy vui, lão trở về, tinh thần mọi người cũng sẽ dần ổn định hơn.
-Cả các cháu nữa đến đây, ngày mai, ta sẽ công bố một tin quan trọng. Còn bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên bàn chuyện sớm rồi nghỉ ngơi, hahaha
Mọi người đều bất ngờ với thái độ của Công Xương. Y vừa nói, đôi mắt như biết cười. Không ai tin đây là một kẻ từng đau khổ, đòi sống đòi chết. Nhưng dù lão có tỏ ra lạc quan đến đâu cũng khó che đi những sợi tóc bạc, người y còn có vẻ hốc hác hơn xưa.
Bàn luận về tình hình của tộc và tán dóc một hồi, Công Xương đã nắm được sơ qua, lúc đó cũng đến lúc mọi người ra về
-Tộc trưởng đã về rồi, tộc ta lại có thể tái khởi một lần nữa – Ông Cai đi cùng lũ trẻ nói
Hãn nghe cũng gật đầu. Họ cùng nhau trở về căn nhà của lão. Từ trước tới nay nơi này vẫn là chỗ ở của lúc trẻ. Nhưng bây giờ nơi này lại có thêm một người nữa. Khi họ bước đến thềm nhà đã thấy trên nền nhà có 6 chiếc tô đựng cháo, khói bốc nghi ngút.
-Ai làm vậy? – Hãn hỏi
-À… - lão Cai nói
-Là tớ
Chưa kịp để lão Cai nói hết đã có một giọng nói nhí nhảnh chen vào. Mọi người hướng vào bên trong nhà liền thấy một bóng dáng có mái tóc dài lấp ló ở cửa vào
-Là Hoa làm đó – Lão Cai nói
-Ra là vậy, vào ăn thôi – Trì gật gù
Lũ tre cũng cười thầm, liếc mắt nhìn nhau hưởng ứng rồi định bước vào. Hoa thì cười mời tất cả vào
-Khoan, gượm đã, sao Hoa lại ở đây?
-Mày lắm chuyện quá, ở đâu chẳng thế - Sóc nói
-Là do nó không còn ai là người thân nữa nên ta mang nó về - lão Cai nói – ta đã cho sửa lại một gia nữa làm chỗ ở cho nó
-Nhưng mà ở đây toàn đàn ông con trai cả - Hãn nói
-Thì sao, tao không thấy bất tiện lắm. Ai thấy đúng giơ tay – Sóc giơ tay
Đám trẻ đang ăn dở cũng bỏ xuống mà giơ tay. Kể cả Hoa cũng vậy
-Tốt, đa số thắng thiểu số. Mọi người đều đồng ý, mày nên chấp nhận đê – Sóc nói
Tốt cái đầu mày, thế cũng được luôn à? Hãn đứng đơ người, còn chưa kịp nói năng gì đã bị chặn họng. Đến lúc nhận thức được thì đã chẳng còn ai để ý đến hắn rồi
-Không ăn là tao ăn luôn phần của mày. Hoa nấu ngon lắm đấy
Nghe thế mới thấy bụng hắn đang cồn cào biểu tình. Mà cái tính của thằng Sóc thì nó nói ăn là ăn không thương hại ai đâu. Hãn mới bước vào mà lấy bát của mình, vừa kịp thấy tên này thò tay định lấy
-Ê, của ta mà
-Đến muộn thì chịu đê
Bữa tối hôm đó lộn xộn như vậy đó, nhưng không ai lấy làm khó chịu mà trái lại rất vui vẻ.
………….
Sáng hôm sau
Hãn và lũ trẻ đã sớm dậy, luyện tập thể dục và kĩ năng chiến đấu. Chúng đều đã trải qua máu lửa chiến trận, đã từng lấy mạng người. Đều hiểu rằng không rèn luyện chỉ có chết khi ra trận mà thôi nên khi bên ngoài còn đầy sương, chúng đã ra ngoài chạy bộ và luyện đánh quyền, đấu vật. Người hướng dẫn không ai khác chính là Hãn.
Đến khi sương bắt đầu tan hết và thấy mặt trời đã lên cao, bọn chúng mới trở về. Đi trên con đường đất, Hãn đã bắt đầu hỏi Trì về tình hình lúc này
-Các đồn điền cao lương thế nào rồi?
-Tất cả đều đang phát triển tốt, có khoảng 18 đồn điền được thành lập, cây trồng mỗi ngày chúng đều cao hơn rõ rệt, giờ đã cao đến đầu người rồi, khoảng 1 tháng sau có thể thu hoạch.
-Uhm, còn xưởng thủy tinh và khu rèn thì sao? Tao gửi về không ít kim loại mà?
-Khu rèn thì dễ rồi, nông cụ được chế tạo đều phân phát cho mọi người nhưng vẫn chưa đủ. Còn về khu thủy tinh thì đã dừng được một ngày rồi
-Tai sao?
-Mày nên đến xem thì hơn.
Khu thủy tinh lúc này đã được mở rộng hơn rất nhiều so với lần trước. Có đến hơn 20 lò được xây vì số nhân công tăng lên đến 300 người. Trước khi đến phòng thủ cùng những người lính, Hãn đã sắp xếp tất cả rồi mà. Nơi này vắng lặng vì thợ đã nghỉ hết. Chỉ thấy những đống than lớn, những dụng cụ chất đống lại những chiếc kệ bằng tre.
-Sao lại thế này? Hãn hỏi
-Mày không tưởng tưởng nổi đâu, đến đây – Trì nói Hãn đi theo
Hắn dẫn mọi người đến một bãi đất trống, nơi này xếp đầy tất cả thủy tinh làm được trong thời gian qua. Lũ trẻ nhìn thấy thì choáng với số lượng thủy tinh được xếp ở đây. Các đồ thủy tinh chất thành ụ thành đống cao đến 2-3 mét. Hãn nhìn cũng không đến hết có bao nhiêu ở đây. Sóc thì lẩm bẩm, lấy ngón tay chỉ chỏ
-Không cần đếm, tống cộng hơn 53 đống
-Nhiều vậy sao. – Sóc giật mình
-Chứ sao. Số này tao đang lo chuyển đến thương hội bằng cách nào, chúng nhiều gấp mấy lần lượng hàng đặt của đám con buôn.
-Vậy chẳng lẽ nguyên liệu hết rồi sao? – Hãn nói
-Đúng vậy, hôm qua nơi này rất lộn xộn. Mày đúng là cái gì cũng nghĩ ra được. Tao đã cử người đến lấy thêm nguyên liệu rồi, lân này đặt gấp 5-6 lần bình thường. Có thể ngày mai, ngày kia sẽ chuyển đến.
Khi sắp đặt hơn 300 người đến khu thủy tinh, người thợ sống sót tí nữa thì đứt tiếng do phải khản cổ, gào thét giảng giải cho đám người này. Số lượng này với số dụng cụ ít ỏi thì chẳng thấm vào đâu, chưa kể các ống sắt chưa đủ. Về đây được mấy ngày đã thấy chỗ này cực kỳ lộn xộn.
Nhưng đối với Hãn, giải quyết cũng rất dễ. Hắn trước kia từng làm quản lý một công ty mà, và lão cha của hắn lại là lão hồ ly trong lĩnh vực kinh doanh và quản lý. Có một thuật ngữ chung cho giải pháp này, “chuyên môn hóa”. Ở thời hiện đại, cụm từ này rất quen thuộc trong các nhà máy. Được sử dụng có lẽ từ thời Cách mạng công nghiệp, khi mà sở hữu tư nhân phát triển, nhiều kẻ mong muốn sử dụng phát kiến của mình kiếm lợi nhưng lại lo sợ bị lộ ra bên ngoài, cũng như nhu cầu sức lao động để lợi nhuận nhiều hơn.
Hãn phân số thợ học việc ở đây thành từng nhóm nhỏ, và xé lẻ các bước trong quy trình thành những công đoạn riêng biệt, từ nhóm chuyên cho than và điều chỉnh nhiệt độ, đến các nhóm chuẩn bị nguyên liệu rồi nhóm phân chia tỉ lệ nguyên liệu, nhóm thổi thủy tinh, nhóm gia công tạo hình,…Tất cả có đến hơn mười mấy bước. Hắn đã xé nhỏ hết mức có thể để phân người vào đó.
Các dụng cụ thì hắn tiết kiệm các nguyên liệu bằng kim loại nhiều nhất có thể, ví dụ như các ống thổi, hắn đã cưa đôi các ống để đủ số lượng và lấy ống tre hoặc đồng ghép vào để bù vào chiều dài bị mất vì suy cho cùng chỉ có 1 phần ống sắt tiếp súc với thủy tinh và than trong lò mà thôi.
Đây có lẽ là phát kiến vượt thời đại, khi mà Hãn vừa có thể giữ bí mật vừa có thể nâng cao sản phẩm cả về chất và lượng. Trừ khi có kẻ cài người vào tất cả các công đoạn, bằng không bí mật không bao giờ bị lộ, mà khả năng đó có thẻ xảy ra khoảng 1% vì có sự kiểm soát rất gắt gao. Ngoài ra, do các nhân công chỉ chuyên vào một công đoạn nên không cần sự khéo léo, làm nhiều rồi có thể rất nhanh thuần thục và dần trở lên chuyên môn vào công đoạn đó, chất lượng theo đó cũng nâng cao đáng kể.
Trái với phương pháp cũ, các ngành thủ công chỉ giới hạn trong các hộ cá thể hoặc các làng nghề để tránh bị lộ, và rất kén chọn người vì người đó phải có tài để thuần thục tất cả các kĩ năng. Việc học nhiều kĩ năng sẽ dẫn đến sự cào bằng và chất lượng rất khó phát triển.
Xem các sản phẩm thủy tinh ở đây đều là hàng tinh phẩm, so với trước đây có phần hơn nhiều. Nhưng điều làm Hãn bất ngờ nhất là tốc độ. Cái tốc độ này thì đúng là quá khủng bố đi. Bây giờ hắn mới thấy được sự lợi hại của chuyên môn hóa, thứ trước đây hắn thường không để ý tới. Thế này hắn không sớm giàu mới lạ. Trong một chốc, hắn có cảm giác tự phụ. Lòng rất mong chờ thấy biểu cảm của đám con buôn vào mùa hè này.
-Các cậu ơi, tộc trưởng cho mời mọi người đến đình làng – Hoa chạy đến nói
Nhớ rồi, hôm qua Hãn có nói Công Xương sẽ thông báo một thông tin qua trọng. Có lẽ giờ đã đến lúc rồi. Tất cả lũ trẻ còn đang mải xem xét các đống thủy tinh nghe thế thì vội quay trở về. Đến nơi đã thấy mọi người tập trung lại ở bên ngoài. Công Xương đứng trên sân thềm của đình thấy Trâu và nhóm của Hãn liền nói họ đứng lên cùng
Trước mặt mọi người, Công Xương dõng dạc nói:
-Ta triệu tập mọi người vì muốn thông báo một tin quan trọng. Từ hôm nay, ta chính thức nhận Hãn, Sóc, Trì, Cóc làm con nuôi. Chúng sẽ lấy tên họ của ta và đều có quyền kế thừa danh vị của ta
-Hả?? – Hãn quá bất ngờ với tuyên bố của Công Xương
Không chỉ hắn mà những đứa trẻ khác cũng bất ngờ, đặc biệt là Trâu, hắn lúc này đang há hốc mồm. Bên dưới mọi người đều xôn xao. Họ cũng rất bất ngờ về quyết định này của Công Xương. Kế thừa danh vị? Vậy Hãn và bạn của hắn ai cũng có thể trở thành tộc trưởng tương lại. Khả năng của Hãn thì mọi người đều không có gì phàn nàn, tất cả những kế hoạch từ trước đến này phần lớn đều là của Hãn, và phần lớn đều là hảo sự, nhưng vấn đề là huyết thống, chỉ người là trực hệ của tộc trưởng mơi đủ chính danh trở thành tộc trưởng đời kế tiếp. Xử lý không khéo sẽ dẫn đến xung đột trong tộc
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, cho đến khi lão Cai lên tiếng
-Tộc trưởng, việc này quá đột xuất, chúng ta lên bàn bạc kĩ rồi mới quyết định thì hơn
-Không, ta đã quyết định. Hãn và các bạn nó đều là người tài, sẽ có ích cho tộc ta. Ngoài ra cũng là thử thách cho con trai ta, khi nó có thể vượt qua Hãn chính là lúc nó có thể trở thành tộc trưởng đời kế tiếp.
Công Xương quay về phía Trâu, nói:
-Trâu, từ lúc này con phải tích cực học hỏi. Con là con đẻ của ta, về danh đã có, nhưng về phận thì chưa đủ. Hãy học hỏi Hãn, nó sẽ chỉ cho con nhiều điều.
Rồi quay sang Hãn
-Hãn, ta biết điều này có hơi bất ngờ với cháu, nhưng đây chính là cơ hội để cháu một bước tiến gần đến cơ hội phục thù. Từ lúc này, kẻ thù của cháu sẽ là kẻ thù của Công Xương này, cũng là kẻ thù của tất cả mọi tộc nhân ở đây. Đây chính là tiền vốn của ta cho cháu. Còn việc làm thế nào là quyền của cháu. Tất cả các cháu đều có quyền kế thừa danh vị và bộ tộc của ta, nên hãy chuẩn bị đi. À phải rồi, ta có quà cho 2 đứa
Công Xương ngoắc tay, một người mang đến 2 thanh gươm đưa cho Công Xương. Hình dáng rất quen thuộc, y đưa cho Hãn và Trâu mỗi người 1 thanh nói.
-Đây là đôi song kiếm của vợ ta. Nay mỗi người cầm 1 thanh. Đây là ý của vợ ta, 2 con sẽ tiếp nhận ý chí của cô ấy. Diệt Tưởng Kì, báo thù cho bộ tộc. Vơ ta sẽ không thể nhắm mắt khi máu của hắn chưa thấm đẫm 2 thanh gươm này
Hãn và Trâu cùng rút thanh gươm ra khỏi vỏ. Lưỡi gươm vị mẻ rất nhiều, cả hai đều thấy sốc khi thấy tình trạng hiện tại của chúng. Mẹ của Trâu đã cầm 2 thanh gươm này chiến đấu với cả ngàn tên phỉ. Trong lòng như nổi sóng, ánh mắt như có lửa.
Thấy hai đưa trẻ trở lên phấn khích, Công Xương bắt đầu nói tiếp
-Sắp tới ta sẽ không giải quyết việc ở đây nữa mà sẽ đến tuyến phòng thủ. Ta sẽ đích thân huấn luyện những người ở đó, chuẩn bị cho việc sau này tái chiếm những vùng đất đã mất. Còn ở đây, ta cần các con lo mọi việc.
-Chúng ta chỉ có 6000 người, con e rằng việc tái chiếm sẽ cần một thời gian dài – Trâu nói
-Đúng, nhưng chúng ta có thể chiêu nạp thêm – Công Xương nói
-Chiêu nạp thế nào? – Hãn bất ngờ nói
-Cháu đến thương hội nhiều mà không để ý sao? – Họ Công nói – Lần sau đến đó, hãy nhìn thật kĩ, cháu sẽ hiểu thôi.
Sauk hi truyền đạt ý định của mình, Công Xương quay về phía tộc nhân ở phía dưới, lên tiếng cho mọi người giải tán. Mọi người nghe thế cũng tản ra, trở vể với công việc của thường nhật của mình. Hãn và những đứa trẻ khác vẫn chưa hết sửng sốt với lời tuyên bố của Công Xương lúc nãy.
Phải đến khi lão Cai gọi về chúng mới tỉnh, chỉ biết nhìn nhau. Trâu và Hãn cùng nhìn vào thanh gươm rồi nhìn nhau
-Diệt Tưởng Kì – Hãn nói, rồi giơ thanh gươm ta
-Trả nợ máu.
“Keng”. Hai thanh gươm chạm vào nhau tạo thành tiếng minh khí trong trẻo, thể hiện sự thống nhất ý chí của 2 đứa trẻ.
Thời gian này Trâu bắt đầu bám theo Hãn để học hỏi thêm nhiều thứ. Mà nói thật, Hãn có biết cái mẹ gì đâu? Thứ hắn có là vài kiến thức ở thời hiện đại, do rảnh rỗi không có gì làm mới mày mò thôi. Thôi thì hắn biết cái gì thì chỉ cho nó cái đó vậy.
Thấm thoát đã hết thêm được 1 tháng, số lương thực hắn mua được cũng gần hết. Nhưng các cánh đồng cao lương đã bắt đầu trổ hạt và chín dần, lúc này chúng đã cao đến 2m, những hạt cao lương trổ thành chùm, bông lớn, màu đỏ sậm Quả nhiên loại cây này sản lượng hạt chỉ sau cây ngô thôi.
Nhóm của Hãn và lão Cai đang đi trên con đường làng, vừa đi vừa bàn luận rất bận rộn.
-Chúng ta đang thiếu nông cụ trầm trọng. Trận chiến với lũ phỉ đã khiến chúng ta mất rất nhiều kim loại trao đổi được.
-Có tộc nào gần đây có quặng đồng không?
-Không đâu, nhà Hán kiểm soát gắt gao các mỏ kim loại. Các tộc đều lấy số đồng thừa để đổi cho chúng ta, giờ họ cũng không còn nữa.
-Chẳng lẽ không có cách nào để có thêm đồng sao? – Hãn đau đầu nói
-Có, nhưng không rẻ đâu – Một giọng nói gần đó vang nên
Tất cả hướng mắt nhìn thì thấy Công Xương đang vác trên vai một thanh gỗ lớn, hỗ trợ những người sửa ở đó sửa 1 căn nhà. Lão Cai thấy tộc trưởng thì vội lại chào. Lũ trẻ cũng vậy. Hãn không chần chừ mà hỏi luôn
-Chú biết các có thêm đồng sao?
-Không, ta biết một nơi có bán thứ còn tốt hơn đồng,
-Ý chú là sắt?
-Đúng vậy.
-Sắt là thứ độc quyền của nhà Hán, làm sao dân Nam chúng ta có được?
-Sao lại không? Có một nơi có rất nhiều đấy
-Ở đâu?
-Ở Liên Lâu, có cả một kho chứa, bày bán công khai đấy
-Người Hán chịu bán sắt cho chúng ta sao?
-Đúng nhưng mà đắt đến mức không ai dám mua.
Có vẻ Hãn đã nhầm tưởng về sự độc quyền muối sắt của nhà Hán. Sắt tuy không phổ biến ở đất Nam nhưng không có nghĩa là không có. Mấy tên quan bán sắt ngược lại mong muốn bán được càng nhiều càng tốt ấy chứ, vì chúng đều có thân thế hoặc có quan hệ mới những thế gia khai mỏ kia mà. Hãn cũng đọc qua một số tài liệu, bài nghiên cứu, cho thấy nạn tham nhũng thời Tây Hán có rất nhiều đặc biệt trong 3 ngành độc quyền là muối, rượu và sắt. Nhưng cũng có đoạn ghi lại một diêm thiết quan bán sắt cho người Hung Nô bị xử trảm khiến hắn bị lầm tưởng, nhà Hán không cấp sắt hoặc hạn chế sắt cho thế lực thù đich hoặc thuộc địa.
Những đứa trẻ sau khi cất đồ liền tập trung lại tại đình làng, là nơi ở của Công Xương ngày trước. Nơi này được ưu tiên sửa đầu tiên là ngôi nhà đầu tiên hoàn thành sớm nhất. Mùi gỗ mới thơm nức vẫn còn, Trâu không đợi được liền chạy vào trong, đã thấy bóng dáng quen thuộc đang bàn chuyện với Trì và ông Cai
-Cha!!!
-Trâu, đến đây, hahaha – Công Xương thấy con, lòng phấn chấn, dang hai tay nói
Thấy Công Xương thần sắc ổn định, có vẻ lão đã vượt qua được nỗi đau mất vợ. Hãn cũng thấy vui, lão trở về, tinh thần mọi người cũng sẽ dần ổn định hơn.
-Cả các cháu nữa đến đây, ngày mai, ta sẽ công bố một tin quan trọng. Còn bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên bàn chuyện sớm rồi nghỉ ngơi, hahaha
Mọi người đều bất ngờ với thái độ của Công Xương. Y vừa nói, đôi mắt như biết cười. Không ai tin đây là một kẻ từng đau khổ, đòi sống đòi chết. Nhưng dù lão có tỏ ra lạc quan đến đâu cũng khó che đi những sợi tóc bạc, người y còn có vẻ hốc hác hơn xưa.
Bàn luận về tình hình của tộc và tán dóc một hồi, Công Xương đã nắm được sơ qua, lúc đó cũng đến lúc mọi người ra về
-Tộc trưởng đã về rồi, tộc ta lại có thể tái khởi một lần nữa – Ông Cai đi cùng lũ trẻ nói
Hãn nghe cũng gật đầu. Họ cùng nhau trở về căn nhà của lão. Từ trước tới nay nơi này vẫn là chỗ ở của lúc trẻ. Nhưng bây giờ nơi này lại có thêm một người nữa. Khi họ bước đến thềm nhà đã thấy trên nền nhà có 6 chiếc tô đựng cháo, khói bốc nghi ngút.
-Ai làm vậy? – Hãn hỏi
-À… - lão Cai nói
-Là tớ
Chưa kịp để lão Cai nói hết đã có một giọng nói nhí nhảnh chen vào. Mọi người hướng vào bên trong nhà liền thấy một bóng dáng có mái tóc dài lấp ló ở cửa vào
-Là Hoa làm đó – Lão Cai nói
-Ra là vậy, vào ăn thôi – Trì gật gù
Lũ tre cũng cười thầm, liếc mắt nhìn nhau hưởng ứng rồi định bước vào. Hoa thì cười mời tất cả vào
-Khoan, gượm đã, sao Hoa lại ở đây?
-Mày lắm chuyện quá, ở đâu chẳng thế - Sóc nói
-Là do nó không còn ai là người thân nữa nên ta mang nó về - lão Cai nói – ta đã cho sửa lại một gia nữa làm chỗ ở cho nó
-Nhưng mà ở đây toàn đàn ông con trai cả - Hãn nói
-Thì sao, tao không thấy bất tiện lắm. Ai thấy đúng giơ tay – Sóc giơ tay
Đám trẻ đang ăn dở cũng bỏ xuống mà giơ tay. Kể cả Hoa cũng vậy
-Tốt, đa số thắng thiểu số. Mọi người đều đồng ý, mày nên chấp nhận đê – Sóc nói
Tốt cái đầu mày, thế cũng được luôn à? Hãn đứng đơ người, còn chưa kịp nói năng gì đã bị chặn họng. Đến lúc nhận thức được thì đã chẳng còn ai để ý đến hắn rồi
-Không ăn là tao ăn luôn phần của mày. Hoa nấu ngon lắm đấy
Nghe thế mới thấy bụng hắn đang cồn cào biểu tình. Mà cái tính của thằng Sóc thì nó nói ăn là ăn không thương hại ai đâu. Hãn mới bước vào mà lấy bát của mình, vừa kịp thấy tên này thò tay định lấy
-Ê, của ta mà
-Đến muộn thì chịu đê
Bữa tối hôm đó lộn xộn như vậy đó, nhưng không ai lấy làm khó chịu mà trái lại rất vui vẻ.
………….
Sáng hôm sau
Hãn và lũ trẻ đã sớm dậy, luyện tập thể dục và kĩ năng chiến đấu. Chúng đều đã trải qua máu lửa chiến trận, đã từng lấy mạng người. Đều hiểu rằng không rèn luyện chỉ có chết khi ra trận mà thôi nên khi bên ngoài còn đầy sương, chúng đã ra ngoài chạy bộ và luyện đánh quyền, đấu vật. Người hướng dẫn không ai khác chính là Hãn.
Đến khi sương bắt đầu tan hết và thấy mặt trời đã lên cao, bọn chúng mới trở về. Đi trên con đường đất, Hãn đã bắt đầu hỏi Trì về tình hình lúc này
-Các đồn điền cao lương thế nào rồi?
-Tất cả đều đang phát triển tốt, có khoảng 18 đồn điền được thành lập, cây trồng mỗi ngày chúng đều cao hơn rõ rệt, giờ đã cao đến đầu người rồi, khoảng 1 tháng sau có thể thu hoạch.
-Uhm, còn xưởng thủy tinh và khu rèn thì sao? Tao gửi về không ít kim loại mà?
-Khu rèn thì dễ rồi, nông cụ được chế tạo đều phân phát cho mọi người nhưng vẫn chưa đủ. Còn về khu thủy tinh thì đã dừng được một ngày rồi
-Tai sao?
-Mày nên đến xem thì hơn.
Khu thủy tinh lúc này đã được mở rộng hơn rất nhiều so với lần trước. Có đến hơn 20 lò được xây vì số nhân công tăng lên đến 300 người. Trước khi đến phòng thủ cùng những người lính, Hãn đã sắp xếp tất cả rồi mà. Nơi này vắng lặng vì thợ đã nghỉ hết. Chỉ thấy những đống than lớn, những dụng cụ chất đống lại những chiếc kệ bằng tre.
-Sao lại thế này? Hãn hỏi
-Mày không tưởng tưởng nổi đâu, đến đây – Trì nói Hãn đi theo
Hắn dẫn mọi người đến một bãi đất trống, nơi này xếp đầy tất cả thủy tinh làm được trong thời gian qua. Lũ trẻ nhìn thấy thì choáng với số lượng thủy tinh được xếp ở đây. Các đồ thủy tinh chất thành ụ thành đống cao đến 2-3 mét. Hãn nhìn cũng không đến hết có bao nhiêu ở đây. Sóc thì lẩm bẩm, lấy ngón tay chỉ chỏ
-Không cần đếm, tống cộng hơn 53 đống
-Nhiều vậy sao. – Sóc giật mình
-Chứ sao. Số này tao đang lo chuyển đến thương hội bằng cách nào, chúng nhiều gấp mấy lần lượng hàng đặt của đám con buôn.
-Vậy chẳng lẽ nguyên liệu hết rồi sao? – Hãn nói
-Đúng vậy, hôm qua nơi này rất lộn xộn. Mày đúng là cái gì cũng nghĩ ra được. Tao đã cử người đến lấy thêm nguyên liệu rồi, lân này đặt gấp 5-6 lần bình thường. Có thể ngày mai, ngày kia sẽ chuyển đến.
Khi sắp đặt hơn 300 người đến khu thủy tinh, người thợ sống sót tí nữa thì đứt tiếng do phải khản cổ, gào thét giảng giải cho đám người này. Số lượng này với số dụng cụ ít ỏi thì chẳng thấm vào đâu, chưa kể các ống sắt chưa đủ. Về đây được mấy ngày đã thấy chỗ này cực kỳ lộn xộn.
Nhưng đối với Hãn, giải quyết cũng rất dễ. Hắn trước kia từng làm quản lý một công ty mà, và lão cha của hắn lại là lão hồ ly trong lĩnh vực kinh doanh và quản lý. Có một thuật ngữ chung cho giải pháp này, “chuyên môn hóa”. Ở thời hiện đại, cụm từ này rất quen thuộc trong các nhà máy. Được sử dụng có lẽ từ thời Cách mạng công nghiệp, khi mà sở hữu tư nhân phát triển, nhiều kẻ mong muốn sử dụng phát kiến của mình kiếm lợi nhưng lại lo sợ bị lộ ra bên ngoài, cũng như nhu cầu sức lao động để lợi nhuận nhiều hơn.
Hãn phân số thợ học việc ở đây thành từng nhóm nhỏ, và xé lẻ các bước trong quy trình thành những công đoạn riêng biệt, từ nhóm chuyên cho than và điều chỉnh nhiệt độ, đến các nhóm chuẩn bị nguyên liệu rồi nhóm phân chia tỉ lệ nguyên liệu, nhóm thổi thủy tinh, nhóm gia công tạo hình,…Tất cả có đến hơn mười mấy bước. Hắn đã xé nhỏ hết mức có thể để phân người vào đó.
Các dụng cụ thì hắn tiết kiệm các nguyên liệu bằng kim loại nhiều nhất có thể, ví dụ như các ống thổi, hắn đã cưa đôi các ống để đủ số lượng và lấy ống tre hoặc đồng ghép vào để bù vào chiều dài bị mất vì suy cho cùng chỉ có 1 phần ống sắt tiếp súc với thủy tinh và than trong lò mà thôi.
Đây có lẽ là phát kiến vượt thời đại, khi mà Hãn vừa có thể giữ bí mật vừa có thể nâng cao sản phẩm cả về chất và lượng. Trừ khi có kẻ cài người vào tất cả các công đoạn, bằng không bí mật không bao giờ bị lộ, mà khả năng đó có thẻ xảy ra khoảng 1% vì có sự kiểm soát rất gắt gao. Ngoài ra, do các nhân công chỉ chuyên vào một công đoạn nên không cần sự khéo léo, làm nhiều rồi có thể rất nhanh thuần thục và dần trở lên chuyên môn vào công đoạn đó, chất lượng theo đó cũng nâng cao đáng kể.
Trái với phương pháp cũ, các ngành thủ công chỉ giới hạn trong các hộ cá thể hoặc các làng nghề để tránh bị lộ, và rất kén chọn người vì người đó phải có tài để thuần thục tất cả các kĩ năng. Việc học nhiều kĩ năng sẽ dẫn đến sự cào bằng và chất lượng rất khó phát triển.
Xem các sản phẩm thủy tinh ở đây đều là hàng tinh phẩm, so với trước đây có phần hơn nhiều. Nhưng điều làm Hãn bất ngờ nhất là tốc độ. Cái tốc độ này thì đúng là quá khủng bố đi. Bây giờ hắn mới thấy được sự lợi hại của chuyên môn hóa, thứ trước đây hắn thường không để ý tới. Thế này hắn không sớm giàu mới lạ. Trong một chốc, hắn có cảm giác tự phụ. Lòng rất mong chờ thấy biểu cảm của đám con buôn vào mùa hè này.
-Các cậu ơi, tộc trưởng cho mời mọi người đến đình làng – Hoa chạy đến nói
Nhớ rồi, hôm qua Hãn có nói Công Xương sẽ thông báo một thông tin qua trọng. Có lẽ giờ đã đến lúc rồi. Tất cả lũ trẻ còn đang mải xem xét các đống thủy tinh nghe thế thì vội quay trở về. Đến nơi đã thấy mọi người tập trung lại ở bên ngoài. Công Xương đứng trên sân thềm của đình thấy Trâu và nhóm của Hãn liền nói họ đứng lên cùng
Trước mặt mọi người, Công Xương dõng dạc nói:
-Ta triệu tập mọi người vì muốn thông báo một tin quan trọng. Từ hôm nay, ta chính thức nhận Hãn, Sóc, Trì, Cóc làm con nuôi. Chúng sẽ lấy tên họ của ta và đều có quyền kế thừa danh vị của ta
-Hả?? – Hãn quá bất ngờ với tuyên bố của Công Xương
Không chỉ hắn mà những đứa trẻ khác cũng bất ngờ, đặc biệt là Trâu, hắn lúc này đang há hốc mồm. Bên dưới mọi người đều xôn xao. Họ cũng rất bất ngờ về quyết định này của Công Xương. Kế thừa danh vị? Vậy Hãn và bạn của hắn ai cũng có thể trở thành tộc trưởng tương lại. Khả năng của Hãn thì mọi người đều không có gì phàn nàn, tất cả những kế hoạch từ trước đến này phần lớn đều là của Hãn, và phần lớn đều là hảo sự, nhưng vấn đề là huyết thống, chỉ người là trực hệ của tộc trưởng mơi đủ chính danh trở thành tộc trưởng đời kế tiếp. Xử lý không khéo sẽ dẫn đến xung đột trong tộc
Tiếng bàn tán ngày càng lớn, cho đến khi lão Cai lên tiếng
-Tộc trưởng, việc này quá đột xuất, chúng ta lên bàn bạc kĩ rồi mới quyết định thì hơn
-Không, ta đã quyết định. Hãn và các bạn nó đều là người tài, sẽ có ích cho tộc ta. Ngoài ra cũng là thử thách cho con trai ta, khi nó có thể vượt qua Hãn chính là lúc nó có thể trở thành tộc trưởng đời kế tiếp.
Công Xương quay về phía Trâu, nói:
-Trâu, từ lúc này con phải tích cực học hỏi. Con là con đẻ của ta, về danh đã có, nhưng về phận thì chưa đủ. Hãy học hỏi Hãn, nó sẽ chỉ cho con nhiều điều.
Rồi quay sang Hãn
-Hãn, ta biết điều này có hơi bất ngờ với cháu, nhưng đây chính là cơ hội để cháu một bước tiến gần đến cơ hội phục thù. Từ lúc này, kẻ thù của cháu sẽ là kẻ thù của Công Xương này, cũng là kẻ thù của tất cả mọi tộc nhân ở đây. Đây chính là tiền vốn của ta cho cháu. Còn việc làm thế nào là quyền của cháu. Tất cả các cháu đều có quyền kế thừa danh vị và bộ tộc của ta, nên hãy chuẩn bị đi. À phải rồi, ta có quà cho 2 đứa
Công Xương ngoắc tay, một người mang đến 2 thanh gươm đưa cho Công Xương. Hình dáng rất quen thuộc, y đưa cho Hãn và Trâu mỗi người 1 thanh nói.
-Đây là đôi song kiếm của vợ ta. Nay mỗi người cầm 1 thanh. Đây là ý của vợ ta, 2 con sẽ tiếp nhận ý chí của cô ấy. Diệt Tưởng Kì, báo thù cho bộ tộc. Vơ ta sẽ không thể nhắm mắt khi máu của hắn chưa thấm đẫm 2 thanh gươm này
Hãn và Trâu cùng rút thanh gươm ra khỏi vỏ. Lưỡi gươm vị mẻ rất nhiều, cả hai đều thấy sốc khi thấy tình trạng hiện tại của chúng. Mẹ của Trâu đã cầm 2 thanh gươm này chiến đấu với cả ngàn tên phỉ. Trong lòng như nổi sóng, ánh mắt như có lửa.
Thấy hai đưa trẻ trở lên phấn khích, Công Xương bắt đầu nói tiếp
-Sắp tới ta sẽ không giải quyết việc ở đây nữa mà sẽ đến tuyến phòng thủ. Ta sẽ đích thân huấn luyện những người ở đó, chuẩn bị cho việc sau này tái chiếm những vùng đất đã mất. Còn ở đây, ta cần các con lo mọi việc.
-Chúng ta chỉ có 6000 người, con e rằng việc tái chiếm sẽ cần một thời gian dài – Trâu nói
-Đúng, nhưng chúng ta có thể chiêu nạp thêm – Công Xương nói
-Chiêu nạp thế nào? – Hãn bất ngờ nói
-Cháu đến thương hội nhiều mà không để ý sao? – Họ Công nói – Lần sau đến đó, hãy nhìn thật kĩ, cháu sẽ hiểu thôi.
Sauk hi truyền đạt ý định của mình, Công Xương quay về phía tộc nhân ở phía dưới, lên tiếng cho mọi người giải tán. Mọi người nghe thế cũng tản ra, trở vể với công việc của thường nhật của mình. Hãn và những đứa trẻ khác vẫn chưa hết sửng sốt với lời tuyên bố của Công Xương lúc nãy.
Phải đến khi lão Cai gọi về chúng mới tỉnh, chỉ biết nhìn nhau. Trâu và Hãn cùng nhìn vào thanh gươm rồi nhìn nhau
-Diệt Tưởng Kì – Hãn nói, rồi giơ thanh gươm ta
-Trả nợ máu.
“Keng”. Hai thanh gươm chạm vào nhau tạo thành tiếng minh khí trong trẻo, thể hiện sự thống nhất ý chí của 2 đứa trẻ.
Thời gian này Trâu bắt đầu bám theo Hãn để học hỏi thêm nhiều thứ. Mà nói thật, Hãn có biết cái mẹ gì đâu? Thứ hắn có là vài kiến thức ở thời hiện đại, do rảnh rỗi không có gì làm mới mày mò thôi. Thôi thì hắn biết cái gì thì chỉ cho nó cái đó vậy.
Thấm thoát đã hết thêm được 1 tháng, số lương thực hắn mua được cũng gần hết. Nhưng các cánh đồng cao lương đã bắt đầu trổ hạt và chín dần, lúc này chúng đã cao đến 2m, những hạt cao lương trổ thành chùm, bông lớn, màu đỏ sậm Quả nhiên loại cây này sản lượng hạt chỉ sau cây ngô thôi.
Nhóm của Hãn và lão Cai đang đi trên con đường làng, vừa đi vừa bàn luận rất bận rộn.
-Chúng ta đang thiếu nông cụ trầm trọng. Trận chiến với lũ phỉ đã khiến chúng ta mất rất nhiều kim loại trao đổi được.
-Có tộc nào gần đây có quặng đồng không?
-Không đâu, nhà Hán kiểm soát gắt gao các mỏ kim loại. Các tộc đều lấy số đồng thừa để đổi cho chúng ta, giờ họ cũng không còn nữa.
-Chẳng lẽ không có cách nào để có thêm đồng sao? – Hãn đau đầu nói
-Có, nhưng không rẻ đâu – Một giọng nói gần đó vang nên
Tất cả hướng mắt nhìn thì thấy Công Xương đang vác trên vai một thanh gỗ lớn, hỗ trợ những người sửa ở đó sửa 1 căn nhà. Lão Cai thấy tộc trưởng thì vội lại chào. Lũ trẻ cũng vậy. Hãn không chần chừ mà hỏi luôn
-Chú biết các có thêm đồng sao?
-Không, ta biết một nơi có bán thứ còn tốt hơn đồng,
-Ý chú là sắt?
-Đúng vậy.
-Sắt là thứ độc quyền của nhà Hán, làm sao dân Nam chúng ta có được?
-Sao lại không? Có một nơi có rất nhiều đấy
-Ở đâu?
-Ở Liên Lâu, có cả một kho chứa, bày bán công khai đấy
-Người Hán chịu bán sắt cho chúng ta sao?
-Đúng nhưng mà đắt đến mức không ai dám mua.
Có vẻ Hãn đã nhầm tưởng về sự độc quyền muối sắt của nhà Hán. Sắt tuy không phổ biến ở đất Nam nhưng không có nghĩa là không có. Mấy tên quan bán sắt ngược lại mong muốn bán được càng nhiều càng tốt ấy chứ, vì chúng đều có thân thế hoặc có quan hệ mới những thế gia khai mỏ kia mà. Hãn cũng đọc qua một số tài liệu, bài nghiên cứu, cho thấy nạn tham nhũng thời Tây Hán có rất nhiều đặc biệt trong 3 ngành độc quyền là muối, rượu và sắt. Nhưng cũng có đoạn ghi lại một diêm thiết quan bán sắt cho người Hung Nô bị xử trảm khiến hắn bị lầm tưởng, nhà Hán không cấp sắt hoặc hạn chế sắt cho thế lực thù đich hoặc thuộc địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.