Trở Về Thời Bắc Thuộc

Chương 56: Mãnh Khuyển

Tran Tuan

09/03/2020

Tại nghị đình của Tưởng Kì

Bên trong nghị đình lúc này đang tổ chức tiệc, họ Tưởng cùng các cừ soái ăn uống thoải mải, không khí nông nặc mùi rượu. Lại nói rượu thời này nhẹ không tưởng, do chỉ là rượu lên men chứ không phải rượu chưng cất, màu trắng vàng, chỉ cùng lắm 13 độ, nên khó say, uống không khác gì rượu hoa quả hiện đại.

Đang cười nói say sưa thì một tên lính hơt hải chạy vào

-Thủ lĩnh, không xong rồi. Trại cháy rồi

-Nói bậy, đang yên đang lành sao lại cháy, có phải mấy tên các ngươi không cẩn thận làm cháy không? – Một tên cừ súy phản bác

-Dạ, dạ, nhưng quả thực không phải do chúng tôi

-Vậy thì do ai?

-Do…đám tù nhân…Công Xương làm ạ - Tên này lắp bắp nói

Tưởng Kì ngồi trên chính điện, đang nằm dựa trên chiếc tràng kỉ có đắp thêm một tấm lông thú, hai mắt nhắm lại dưỡng thần nghe đến đó liền trợn trừng mắt đứng phắt dậy, chạy đến xách cổ tên phỉ đang quỳ bẩm báo

-Ngươi nói chúng làm, nhưng chúng làm sao mà thoát được? – Tưởng Kì giận dữ quát

-Dạ, thuộc hạ không biết – Tên này lắp bắp

-Vô dụng!! Mau báo động toàn trại, đóng cổng bằng mọi giá không cho chúng làm loạn, phải bắt sống Công Xương cho ta – Tưởng Kì hét rồi đạp tên này một cú

-Dạ…dạ - Tên phỉ sợ hãi đáp lại rồi nhanh chóng bò ra ngoài

Thấy thủ lĩnh tức giận, đám cứ soái cũng không dám ngồi đó uống rượu, lập tức chạy ra ngoài đốc thúc. Nghe tiếng kẻng báo động, tất cả lũ lâu la đang chè chén say sưa liền lập tức hốt hoảng vội vàng cầm vũ khí, nhận lệnh truy lùng. Những người lính của Công Xương đã gây ra kha khá thiệt hại khi cả khu nhà giam lẫn một mảng trại bốc cháy hừng hừng, thu hút tất cả đám lính tụ lại đó đối phó, thành ra các nơi khác trong trại thiếu người trông giữ, giúp nhóm cua Công Xương thuận lợi hơn rất nhiều

Nhưng vừa rồi họ xui xẻo đụng mặt nhóm phỉ lúc nãy nên lúc này phải nhanh chân chạy trốn. Chính lũ này đã báo động những kẻ khác làm phía sau đếm không hết những kẻ đang truy đuổi nhóm Công Xương. Họ chạy hết tốc lực, nơi họ tiến đến là một mặt tường trại. Đúng là không mong đợi gì ở một đám giặc cướp, ban ngày thì cẩn mật sâm nghiêm bao nhiêu thì trời tối lại lơ là, mất cảnh giác bấy nhiêu. Trên tường thậm chí số lượng lính canh gác chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tại nơi này có một địa đạo nhỏ thông ra bên ngoài. Lỗ vào hẹp chỉ đủ cho từng người vào. Địa đạo này có vẻ đã tồn tại từ lâu, không biết là kẻ nào đã đào

-Nhanh chui qua, chúng ta sẽ cầm chân chúng – 3 người dẫn đường nói, xoay người giương cung hướng về luc phỉ đang tiến lại

Không chần chừ, nhóm của Hãn liền chui qua trước, theo sau một người của Đại Lang, 3 người còn lại ở lại giương cung bắn chặn những kẻ đuổi theo, tiếng dây cung liên tục vang lên phành phạch, cùng tiếng lao vun vút của những mũi tên và tiếng kêu oai oái từ lũ phỉ. Họ chỉ cần tập trung vào phía trước, tên đứng gác trên tường sớm đã bị hạ rồi nên không cần lo lắng phía sau. Họ có đủ tên để câu thêm giờ cho tất cả. Nhưng chỉ sợ tên có hạn mà lũ phỉ lại đông vô cùng, họ chắc khó thoát



Ngay khi tất cả vừa chui ra, trước mắt họ chính là khu rừng bao bên ngoài. Khu rừng này ngăn cách với tường trại bằng một khảng đất trống rộng khoảng 50m. Lần lượt từng người từ từ trong địa đạo bước ra. Khi nhóm của Hãn bước ra bên ngoài gần hết thì cũng là lúc có những vật thể bay xoẹt qua họ. Trời tối khiến họ không thể nhận ra nhưng Hãn bị một thưa gì đó lướt qua mặt, liền sau trên mặt có cảm giác man mát rồi cảm giác rất rát. Sờ tay liền cảm thấy trên mặt như có nước

-Cúi xuống – Hãn giật mình nói

-Mẹ nó, tối thế mà chúng cũng nhìn thấy – Người dẫn đường thầm chửi

Những mũi tên!!! Trời tối khiến các mục tiêu trở nên mờ ảo trong mắt lính canh, chúng bắn hụt liên tục, không gây thương tích gì nhưng để đền bù cho điều đó, chúng dùng số lượng. Trên mặt tường phía sau đã có dày đặc thổ phỉ đang giương cung. Chúng sử dụng cung phức hợp cướp được từ Công Xương. Tuy chúng không nhìn rõ nhưng xác định tầm xa thì dễ. Nhóm của họ phải tản ra nấp sau nhưng thân cây để tránh loạn tiễn

Họ chờ đợi những người cầm chân lũ phỉ đi ra. Cuối cùng cũng có một người chui ra, vừa bước ra y đã nói

-Những người khác chết rồi, mau chạy đi

-Mẹ nó – Người dẫn đường của Đại Lang cắn răng

Ngay khi vừa cất tiếng chửi. Người vừa bước ra khỏi hầm “hự” một tiếng, rồi cả thân thể trượt lại vào căn hầm. Sau lưng y đã có 3 mũi tên cắm vào. Nhìn cái xác của đồng đội và nghe chuyện gì đã xảy ra với những người phía sau. Người dẫn đường sắc mặt vẫn lạnh băng, chửi lớn rồi quay đi. Trong trại truyền ra một tiếng huyên náo, từ trong trại chạy ra rất nhiều bóng lửa đỏ rực tiến về phía họ. Đó chính là lũ phỉ đang xuất doanh truy lùng. Không để mất thêm thời gian, người dẫn đường tiếp tục dẫn họ tiến sâu vào trong rừng, nhưng thay vì đến chỗ cây cầu phao, họ rẽ hướng đến một nơi khác tiến ra đầm lầy.

Trời tối nhưng người này vẫn lao đi không giảm tốc, từng bước đi tự tin như thể đã quá quen với con đường này. Hăn cùng mọi người đi như bay không hề chần chừ. Phía sau đã thấy có nhiều ánh lửa lập lòe, người của Tưởng Kì chắc chắn đang truy đuổi phía sau họ, đồng thời họ còn nghe thấy tiếng chó sủa, là đám chó săn.

Người này dừng lại một chút, rút ra từ hông một túi da nhỏ đựng đầy một loại dung dịch tưới lên người nhóm của Hãn rồi tưới lên đất một chút. Mùi này hắn không biết là gì, không nồng như nước tỏi hay như bạc hà, nhưng vị hơi chát

-Có thứ này, đám chó săn sẽ không làm phiền chúng ta.

Đậy nắp túi da lại, người này tiếp tục đi trước dẫn đường. Quả nhiên phía sau không còn nghe tiếng chó sủa nữa, rốt cục đó là thứ gì mà lợi hại như vậy.

Đám phỉ phía sau đã dần mất dấu, nhóm Hãn từ từ thấy cách bóng lửa xa dân cho đến khi không còn thấy ánh lửa dí theo họ nữa. Tuy vậy, họ không dám dừng lại mà liên tục chạy đến đầm lầy, trên đường chỉ có thể làm những quãng nghỉ ngắn nên sau khoảng 2 canh giờ, họ đã đến được bờ đầm lầy, tại đó, có vài chiếc thuyền nhỏ chờ sẵn. Còn có 1 con chó dữ đứng ở đó

-Mau lên thuyền, chúng ta sẽ băng qua đầm

-Khoan, cứ thế mà đi sao, đầm này là tổ của giao long đó – Công Xương thắc mắc

-Ở chỗ này ít giao long, bí mật lắm, cứ đi theo ta đảm bảo không có lấy một con giun làm phiền các ngươi

-Vậy còn con chó này?



-Nó sẽ giúp chúng ta dẫn đường ở bên kia

Vừa nói, tên này vừa gỡ dây neo thuyền rồi nhảy lên. Nhóm của Công Xương chia là hai nhóm lên 2 thuyền. Người dẫn đường chống xào đẩy một thuyền đi trước, con chó này làm hoa tiêu dẫn đường. 2 chiếc thuyền nhè nhẹ lướt trên mặt nước hướng đi bờ bên kia. Người này không đi theo đường thẳng mà đi theo môt hướng mà lắt léo rẽ ở nhiều vị trí khác nhưng chung quy vẫn là tiến đến bờ bên kia. Cách này tuy rất chậm chạp, người này quan sát rất tập trung, không dám lơ là từng hướng đi nhưng hắn rất tự tin

Quả nhiên như người này nói, những chỗ hắn đi, nước rất lành, không có giao long ở đây. Cả đầm Dạ Trạch tuy không dám ví là long đầm hổ huyệt nhưng miêu tả thế cũng có đến 8 phần chính xác. Hiện trên đó 2 chiếc thuyền con lững lờ từ từ băng qua mà không có lời hỏi thăm nào từ chủ của nơi này. Sau thêm khoảng 1 canh giờ, cả 2 con thuyền dần cập bến.

Tất cả xuống thuyền nhưng khu rừng bao bên ngoài trở lên huyên náo bất thường. Những ánh đuốc lập lòe đằng xa truyền lại những tiếng người quát lớn. Cả đám nhẹ nhàng tiến sâu vào bờ, nằm úp nấp sau các bụi cây sau khi che dấu những chiếc thuyền vào một bãi lau sậy dày đặc. Họ nhìn thấy cả khu vực này bị lũ thổ phỉ tản xa dò xét, các bóng lửa liên tục đi đi lại lại, khiến một mảng rừng sáng rực

-Chúng đã mò đến rồi. Ta chỉ có thể giúp các người đến đây thôi. Con chó này đã được đích thân thủ lĩnh huấn luyện, nó sẽ dẫn các người ra khỏi rừng mà trở về nhà

Người dẫn đường nói khẽ, đưa tay chỉ về phía con chó gần đó. Không đợi nhóm Hãn nói lời tạm biệt, người này liền trườn xuống, trở về nơi giấu thuyền. Dường như sực nhớ ra điều gì đó, hắn liền nói nhỏ

-Phải rồi, thủ lĩnh nói, ngày ấy sẽ chờ ngươi đến đòi nợ.

Hãn giương mắt nhìn người này, liền cất tiếng:

-Món nợ đó, một nửa đã trả rồi. Nửa còn lại ngày sau Hãn tôi sẽ lấy.

Nói rồi liền cúi đầu từ biệt người của Đại Lang, nhóm Hãn liền nhẹ nhàng dắt con chó đi. Hắn trước đã từng có kinh nghiệm lẩn trốn nên trong những lúc thế này, hắn chọn cách tìm một cái cây lớn mà nghỉ ngơi, lẩn trốn hết đêm nay. Giờ này cũng đã là quá nửa đêm, họ cũng đã quá mệt mỏi. Tiếp tục chạy trốn cũng không phải cách hay, lơ mơ còn bị bắt gặp, lúc đó thì xác định chết.

…..

Sáng ngày hôm sau

Trên một thân cây lớn, có 6 người nằm dựa vào những cành cây lớn ngủ vật vờ. Cái lạnh của sương sớm khiến họ không thể chợp mắt thoải mái được. Khi họ thức dậy, sường mù vẫn còn dày đặc. Tất cả không nói gì, từ từ leo xuống khỏi ngọn cây. Khi vừa chạm đất, con chó được thả liền chạy vọt đi, họ theo hướng con chó mà chạy theo.

Con vật nhanh nhẹn luồn lách qua các bụi cây chạy đi, cả 6 người đuổi theo không dời mắt. Đến giữa trưa họ đã thấy được bóng dáng của doanh trại Công Xương. Đây là nơi ngày trước họ bị phục kích, trên mặt đất vẫn còn vết cháy xám của các bụi cỏ dính hỏa dược, xác người thối nữa, thu hút đàn quạ đen đến rỉa xác.

Cả tòa doanh bị cháy đen do bị lũ thổ phỉ đốt trụi, không còn gì ở bên trong đó. Nơi này là chỗ tập trung gần như hoàn toàn tiền vốn của hắn. Hãn đã dồn tất cả tiền bán thủy tinh hắn có để mua trang bị, kim loại. Từng mũi giáo đồng, từng cây cung, từng chiếc khiên đến thậm chí những chiếc áo bông mà binh sĩ Công Xương mặc cũng là lấy từ tiền vốn của hắn.

Hắn không phải cảm thấy xót của mà hắn cảm lo lắng. Tưởng Kì chắc chắn sau khi họ rời đi, không mất một tốt, hiên ngang tiến vào nơi này, hốt trọn trang bị của họ. Quân của Công Xương đi quá vội đến nỗi vật tư còn để nguyên đó. Đối với Tưởng Kì, có được những trang bị đó, chắc chắn thực lực đại tăng, còn chưa kể số hàng hóa bị cướp lần trước đó, cùng số thuy tinh sau khi công đánh làng chính của Công Xương khiến hắn đủ tài lực đủ để đe dọa các nhánh quân khác, tạo thế bá chủ ở đất này. Dù là tất cả các tộc trưởng ở An Định và các khu vực khác liên thủ hắn cũng không ngán.

Từ nơi này nhóm Công Xương hoàn toàn có thể được đường trở về nhưng chắc chắn không đơn giản như thế. Hắn sẽ không phạm phải sai lầm “đi lại con đường có dấu chân kẻ thù” như lần trước nữa. Chính con chó mà Đại Lang tặng cho Hãn cũng không lựa chọn đi lại con đường cũ mà lính Công Xương đã dùng để tiến vào đầm lầy, có trời mới biết có bao nhiêu tên thổ phỉ đang trực chờ họ đến. Con chó này chạy theo một hướng khác sau khi gầm gừ nhìn về phía con đường cũ.

Con vật này được Đại Lang huấn luyện quả là có khác, bản năng dẫn đường thật sắc bén, đến sủa cũng không có lấy một tiếng, cũng như dự hữu dụng khi mở đường, nó không ngần ngại cả loài rắn độc đang ẩn mình. Con vật này không ít lần chủ động tấn công những con rắn trên đường đi của nó. Hình ảnh máu rắn dính đầy trên mép cùng con mồi đang bị ngoạn bởi hai hàm răng sắc khiến nhóm của Công Xương phải há hốc mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thời Bắc Thuộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook