Chương 6: Ra oai
Tran Tuan
14/11/2019
Từ sau ngày hôm đó, Hãn và nhóm Sóc ngày nào cũng rình ngoài bẫy cá. Lần
trước đám làng bên bắt xong cá còn phá luôn cả bẫy khiễn nhóm Hãn phải
dựng lại. Từ sau đó, Hãn và 3 đứa nữa bao gồm cả Sóc rình trong bụi cây. Đợi được 3 ngày cuối cùng cũng thấy đám làng bên đến. Sóc định lao đến
nhưng Hãn cản lại. Khi chúng lúi húi tiến vào trong bẫy cá. Bất ngờ một
bóng đen lao đến đạp vào tên ngoài cùng. Cả đám quay lại thì thấy Hãn
đang tung đấm vào một đứa khác. Bọn làng bên này đến đây đông hơn, có vẻ là thêm mấy đứa ở làng khác nữa, chúng cũng khá khỏe và đô con. Trên
bãi biển cũng tính được 20 đứa. Thấy Hãn một mình chúng liền xúm lại
“hội đồng” nhưng với bản lĩnh của Hãn thì chỉ là chuyện vặt, Hãn cao lớn hơn đồng thời độ lì đòn ăn đứt đám này nên lần lượt đám làng bên đều
gục. Lần này hắn rất mạnh tay nên chỉ mấy chưa đến 15p Hãn đã khiến hơn
10 đứa gục, phần lớn chúng đều bị đánh cho 2 đấm là gục, nằm đau đớn
trên bãi cát. Bọn còn lại định rút thì phía sau chúng, đám Sóc đã đi ra, tuy chỉ có 3 đứa nhưng trên tay chúng lại cần một khúc cây
-Đứa nào chạy tao đánh cho què – Sóc quát
Đám nhóc chưa kịp nghĩ điều gì thì một đứa bị Hãn áp sát, dùng tay quàng cổ lôi ra biển. Cả đám không hiểu chuyện gì, sợ hãi nhìn theo
-Thả tao ra, thả tao ra – Đứa nhóc này vùng vẫy kêu lớn
Ngoài biển lúc này chỉ có đám trẻ, không có người lớn nên đứa nhóc kêu khản cổ cũng chỉ có đám nhóc nghe thấy. Mặc cho nó kêu gào Hãn vẫn kéo nó ra biến đến đoạn nước ngập đến gần ngực mới dừng lại. Lúc này, Hãn mới dùng một tay ấn đầu tên này xuống nước. Bị ấn bất ngờ khiến tên này sặc nước dãy dụa. Ngạt nước quá lâu khiên lực dãy càng mạnh. Hai tay hắn cố gằng đẩy Hãn ra thoát nhưng Hãn đã bắt một tay gần hắn và tay kia thì tiếp tục trấn nước tên này. Đứa nhóc bị sặc nước lại bị giữ một tay vẫn tiếp tục vùng vẫy trong vô vọng. Từ trên bờ, cả đám kể cả Sóc đều trợn mặt nhìn, khuôn mặt Hãn lạnh tanh, không một chút thương sót, “thằng này định giết người” – đây là suy nghĩ chung của bọn chúng
-Ê Hãn, thả nó ra, nó sắp chết rồi đấy. Mày có nghe không?
Mặc kệ Sóc nói gì, Hãn vẫn tiếp tục trấn nước tên này. Ngay cả đám đang nằm trên cát cũng nhìn về phía Hãn. Bản mặt Hãn lạnh lùng khiến cả đám đều sợ, tên kia chết chắc rồi. Cứ ngữ đem thêm mấy đứa đô con hơn thì có thể ung dung hống hách, không cần phải sợ Hãn. Nhưng chúng bây giờ mới biết, Hãn không chỉ biết đánh lộn mà còn biết giết người. Lần này chúng đạp phải đuôi hổ rồi. Thằng này không nên gây sự. Còn Hãn thì vẫn giữ bản mặt đó, dường như không định dừng lại. Đứa nhóc trên tay dần dãy dụa yếu ớt hơn. Đám Sóc thấy không ổn định lao ra cản thì lúc này Hãn mới nhấc đàu tên nhóc lên, cũng may lúc này nó sắp mất ý thức. Khi vừa ngửa mặt lên đã hít một hơi sâu, sau đó có gắng hít thở hồng hộc. Hãn buông tay thì tên nhóc chạy chối chết. Hãn cũng không đuổi theo mà từ từ lên bờ nói với đám làng bên
-Từ bây giờ nếu chúng mày còn dám gây sự nữa thì cứ nhìn nó mà làm gương. Tao hôm nay tha cho chúng mày một mạng. Còn bây giờ, Cút!!!
Cả đám sững sờ sợ hãi, khi nghe Hãn quát thì vắt chân lên cổ mà chạy. Đám nằm trên đất cũng cố gắng lết về. Lần này chúng bị trấn động cực mạnh. Dù là người bình thường khi thấy cảnh giết người cũng bị sốc tâm lý. Cách này được phát xít Đức sử dụng triệt để để giữ gìn an ninh cũng như đàn áp tư tưởng chống đối. Dùng hình phạt nghiêm khắc đối với kẻ chống đối sẽ tạo tâm lý sợ hãi lan truyền khiến cho các thành phần có tư tưởng chống đối bị cô lập trong dân chúng. Cách trấn nước thị uy vừa rồi hắn nghĩ ra được khi nhớ lại lời của ông nôi hắn “một người bình thường có thể chịu ngạt nước khoảng 1 phút”. Hãn vừa rồi trấn nước cũng đã tính đến thời gian, hắn cố giữ bản mặt lạnh tanh để diễn cho đạt. Mà cùng lắm nếu quá thì bị sặc nước, cứu kịp thời, dùng tay ấn ngực ép nước ra là được.
Không biết cách kia có thành công hay không. Chỉ biết đám nhóc đó không dám quay lại phá nữa. Ngoài ra cũng không thấy chúng dắt người nhà sang ăn vạ, ngay đến chuyện khiêu khích cũng không dám, thấy Hãn chúng chỉ biết quay mặt đi thôi. Vì không sang phá nhưng chúng cũng muốn có cá ăn nên đã bắt trước cách làm bẫy của Hãn.
Một buổi chiều, Hãn đang luyện tập cho đám trẻ thì thấy đám làng bên đang khuôn các thanh tre và một tấm lưới lớn ra bờ biển. Thấy chúng lúi húi cắm các cọc tre song song với bẫy tre của Hãn, đồng thời cắm rất lộn xộn nên Hãn mới tiến lại gần
-Đừng cắm như thế - Hãn lên tiếng
Đám làng bên giật mình quay lại thì thấy Hãn. Chúng lúc này tỏ ra vô cùng lo sợ. Tất cả đều cúi mặt xuống không dám nhìn. Hãn thấy thế thì nói thêm
-Đừng sợ, tao đến đây không phải để gây sự. Nếu chúng mày muốn làm bẫy cá, tao có thể chỉ cho
Đến đây, đám nhóc lúc này có chút bất ngờ nhưng chủ yếu là an tâm, hóa ra Hãn không phải đến để tẩn chúng. Hãn cũng không để ý mà hướng dẫn chúng tận tình. Đầu tiên chúng cần phải đặt bẫy xa khỏi bẫy của Hãn vì như thế cá sẽ rất ít đồng thời, Hãn cũng vẽ lại bố cục và dùng cách cành củi nhỏ cắm lên để chúng dễ hình dung. Sau đó giúp chúng sắp xếp.
Thấy Hãn đến giúp bọn làng bên thì đám nhóc làng Tiềm thấy khó hiểu. Riêng Sóc thì cảm thấy rất khó chịu. Sao Hãn lại giúp bọn nó? Nó càng nghĩ càng tức. Mấy ngày sau đó, Sóc liên tục tránh mặt Hãn. Hãn cũng không hiểu gì nên không quan tâm lắm.
Một tuần sau, khi Hãn ra bãi biển thì thấy tiếng quát tháo, chửi mắng. Hướng mắt đến thì thấy nhóm của Sóc đang chỉ chỏ, chửi mắng đám làng bên
-Mẹ mày, dám làm lại không dám nhận à?
-Tao không làm, việc gì phải nhận.
Cuộc cãi vã dần trở lên gay gắt. Thấy không ổn nên Hãn chạy lại
-Có chuyện gì vậy?
Lúc này cả đám bắt đầu im lặng mà nhìn Hãn. Đám làng bên thì im hẳn cúi mặt xuống. Sóc thấy thế nên mới nói.
-Mày đến đúng lúc lắm. Cái bọn này dám nói tụi tao phá bẫy của chúng nó.
-Chính là mày, chính tao thấy mày phá bẫy của chúng tao.
-Con mắt nào của mày thấy. Bẫy của chúng mày có mà bị sóng đánh thì có
-Chính là mày phá – Đứa nhóc làng bên gào to hơn
Lúc này một số đứa làng bên đã cản nó lại, ra hiệu nó đừng nói nữa vì sợ rằng Hãn sẽ bênh làng mình. Nếu thế thì chỉ có nước ăn đòn thôi. Thấy đám làng bên không dám nói gì nên Sóc mở miệng khiêu khích
-Sao thế? Lúc nãy mạnh mồm lắm mà.
Đám làng bên nghe thế thì tức giận, mặt chúng đỏ lựng. Phải ngày thường đã đánh nhau rồi nhưng có Hãn ở đây chúng càng không dám làm gì. Chúng vẫn còn bị ám ảnh bởi “lần đó”
-Sóc, có phải mày làm không? – Hãn nói
-Đương nhiên không phải, khi không phá bẫy của chúng nó làm gì?
Sóc cười nhẹ trong khi vừa nói vừa nhìn đám làng bên. Bất ngờ, một cánh tay bóp vào cổ hắn khiến hắn giật mình. Không chỉ có Sóc mà cả đám nhóc đều bất ngờ. Đợi một lúc, khi Sóc trấn tĩnh, thấy Hãn bóp cổ mình thì mới nói
-Mày làm gì…?
-Nhìn vào mắt tao. Nói, mày có làm không?
-Bẫy của chúng chắc là bị sóng đánh đổ…
-Trả lời câu hỏi của tao - Hãn nói, giọng gay gắt hơn
-Không phải tao làm.
“Bốp”. Một cú bạt tai nhằm đúng má trái của Sóc khiến không chỉ mặt và cả người Sóc quay sang bên phải. Cú đó là của Hãn. Lúc này Hãn nói tiếp
-Mày nói dối. Chính mày làm đúng không?
-Sao mày lại tin chúng nó mà không tin tao? – Sóc quát, hai tay che phần má trái
-Mày nói láo làm sao tao tin.
-Sao mày biết tao nói láo chứ?
-Ánh mắt của mày. Người nói thật mắt không mở to như vậy đâu. Còn nữa, nếu mày không làm thì tại sao mày lại tránh ánh mắt của tao, hơi thở của mày còn gấp gáp hơn bình thường. Mày rõ ràng đang nói dối
-Chỉ có thế mà mày nói tao sao?
-Tất nhiên không chỉ có thế. Nhìn dưới chân mày đi.
Lúc này cả đám nhìn xuống dưới chân Sóc. Chân hắn từ cổ chân đến qua đầu gối đều dính cát. Đến cả chiếc khố lúc này cũng còn đẫm nước
-Chân mày sao lại dính cát nhiều thế mà những đứa khác lại không? Chứng tỏ mày đã từng xuống nước đúng không?
-Tao đến xem bẫy cá của làng mình mà.
Hãn yên lặng một chút, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Chợt sắc mặt thay đổi.
-Thế à? Vậy có lẽ tao nghĩ oan cho mày rồi, cho tao xin lỗi – Hãn cười, hai tay gãi sau gáy, thái độ như tỏ vẻ vừa trách nhầm Sóc
Đám nhóc nghe thế thì bất ngờ, khuôn mặt trở lên hiền hơn, không khó chịu như lúc nãy. Đám làng bên thì ủ rũ,”thôi rồi, lần này chắc chết, nó bênh làng nó rồi”. Nhưng cũng có một số đứa không can tâm, khuôn mặt chúng đỏ gay, giận dữ, có lẽ định liều nếu Hãn dám đụng đến chúng
-Lần sau phải cẩn thận không lại đổ oan cho tao – Sóc nói lại
-Vậy mày đã đóng lại cọc phần đáy bẫy chưa, còn nữa, một mảng lưới rất yếu mày có thấy không. Hôm qua tao thấy nhưng chưa kịp sửa lại, tính hôm nay mới làm.
-Tao thấy và đã làm hết lại rồi – Sóc cười
-Tốt, vậy mày còn chối tội à?
-Hả?? – Sóc kêu lên, cả đám cũng mở to mắt nhìn, thấy Hãn quay ngoăt 180 độ đang từ hiền lành thì ánh mắt lúc này nhìn rất giận dữ.
-Bẫy của làng vốn không bị gì hết mà mày nhận như đúng rồi vậy. Còn nữa, mày nghĩ tao không để ý đến mực nước ở cả hai bẫy cá à? Hai bẫy tuy đặt song song nhau nhưng khi thủy triều rút, mực nước lại khác nhau. Ở bẫy của làng lúc thủy triều rút nước cùng lắm chỉ đến đầu gối thôi, phần vải thừa cũng chỉ có ướt một chút nhưng ở làng bên lại sâu hơn. Nếu mày nói xem bẫy làng mình tại sao khố mày lại ướt nhiều đến vậy.
-Mày lừa tao?
-Không lừa mày thì sao mày nói thật chứ. Bây giờ còn chối tội không để tao còn tẩn.
Cuối cùng, không còn lý để cãi Sóc cũng đành nhận, tất nhiên là gan lì cãi để rồi chịu vài đòn của Hãn. Đau trời không thấu mới nhận. Nó phá vì không ưa đám này cũng như không bằng lòng nhìn chúng biết cách đánh cá. Lúc này Hãn mới nhận ra vì sao mấy hôm nay Sóc tránh mặt hắn, nó giận Hãn, sau đó vì đám kia mới vài ngày đầu đã có rất nhiều cá dính bẫy đâm ra ghen ghét nên lén đi phá bẫy.
-Sóc, nam tử dám làm dám nhận. Hành động của mày đúng là không chấp nhận được. Đứng lên xin lỗi chúng nó đi. Còn nữa, mày phải dựng lại toàn bộ bẫy cho chúng nó. Số cá trong bẫy của làng phải lấy mà đền cho chúng nó.
-Sửa bẫy thì được nhưng cá thì không? Sóc mặc cả lại
-Vậy muốn đền hay ăn đòn? – Hãn nói, hay tay giơ lên nắm chặt, các khớp kêu lên rôm rốp
-Đền thì đền.
Không chỉ có nhóm Sóc mà cả Hãn cũng cúi đầu xin lỗi chúng. Sau đó, chúng kéo ra sửa bẫy cho làng bên. Số cá của làng tích mấy ngày nay cũng phải bắt để đền cho chúng. Xong xuôi tất cả mới kéo nhau đi về. Đám làng bên lúc này biểu hiện khác hẳn, không còn sợ Hãn nữa mà là “phục” hắn. Chúng cứ ngỡ Hãn sẽ bênh làng mình nhưng không ngờ lại cho tên chủ mưu mấy cái bạt tai, chúng còn chưa hết bất ngờ thì đã thấy đám làng Tiềm cúi đầu xin lỗi, trong đó có cả Hãn. Nhìn Hãn cúi đầu nhận lỗi khác hẳn với cái vẻ cường giả đáng sợ định dìm chết người lần trước.
Còn về nhóm Hãn. Cả đám chỉ có một đứa đang phụng phịu khó chịu đi trước. Hãn biết ý lên tiến đến.
-Tự dưng mất luôn mẻ cả mấy hôm nay mới bắt được
-Mày làm còn khó chịu nỗi gì. Dám làm dám chịu chứ.
-Nhưng chỉ cần sửa bẫy là được rồi. Giờ thì hay rồi, tuần này không có cá ăn nữa.
-Thôi bớt đi. Không ăn cá một tuần cũng đâu có chết. Mà ăn cá hoài cũng chán, lần tới ăn cua, mà nếu mày thích tao nhất định một ngày cho mày ăn một bữa thịt no say thì thôi
Nghe Hãn hứa sẽ có thịt ăn, hai mắt tên Sóc sáng lên. Nói gì vậy, làng hắn nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn còn chẳng đủ thì lấy đâu ra thịt. Nhiều lúc có người đi săn mới được chia một chút, hay lúc xẻ thịt trâu đem bán chúng cũng chẳng có lấy một miếng, chỉ có nước hầm xương mà húp thôi. Đấy là khi bán thịt trâu được giá thôi, còn không là bán cả xương luôn.
-Mày nói lời phải giữ lời đấy
-Yên tâm, nam tử đã nói được làm được. Không làm giang hồ nó khinh.
-Giang hồ là gì?
Hãn lúc này mới hớ miệng. Câu này hắn học trên mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc. Thời này đám nhóc còn chưa có biết.
-Đại loại là ngườu đời đấy
-Ồ - Sóc kêu như ngộ ra điều gì
Đám nhóc phía sau nghe có thịt ăn cũng bám theo nhao nhao
-Có thịt ăn à?
-Ừ , thằng Hãn vừa hứa đấy- Sóc nói
-Nếu mày làm được, tụi tao sẽ coi mày là đại ca luôn.
-Rồi rồi, về làng rồi tính đi.
Lại nói về làng Tiềm, tình hình ngày càng không khả quan. Lương thực thì đang ít dần. Hãn nhận thấy cơm hắn ăn ít đi rất nhiều. Thậm chí mẹ hắn còn ăn ít hơn hắn. Không chỉ nhà hắn mà các nhà khác cũng vậy. Ngoài ra, dân làng đã sẻ thịt đám trâu già bị chết. Đem bán toàn bộ không chừa thứ gì sang các làng khác để đổi lấy trâu mới nhưng khi về chỉ dắt về được 2 con trâu trưởng thành. Nhìn là Hãn biết đã bị ép giá. Hắn mấy mấy hôm nay cũng trăn trở suy nghĩ làm sao để cứu làng khỏi cảnh này.
-Đứa nào chạy tao đánh cho què – Sóc quát
Đám nhóc chưa kịp nghĩ điều gì thì một đứa bị Hãn áp sát, dùng tay quàng cổ lôi ra biển. Cả đám không hiểu chuyện gì, sợ hãi nhìn theo
-Thả tao ra, thả tao ra – Đứa nhóc này vùng vẫy kêu lớn
Ngoài biển lúc này chỉ có đám trẻ, không có người lớn nên đứa nhóc kêu khản cổ cũng chỉ có đám nhóc nghe thấy. Mặc cho nó kêu gào Hãn vẫn kéo nó ra biến đến đoạn nước ngập đến gần ngực mới dừng lại. Lúc này, Hãn mới dùng một tay ấn đầu tên này xuống nước. Bị ấn bất ngờ khiến tên này sặc nước dãy dụa. Ngạt nước quá lâu khiên lực dãy càng mạnh. Hai tay hắn cố gằng đẩy Hãn ra thoát nhưng Hãn đã bắt một tay gần hắn và tay kia thì tiếp tục trấn nước tên này. Đứa nhóc bị sặc nước lại bị giữ một tay vẫn tiếp tục vùng vẫy trong vô vọng. Từ trên bờ, cả đám kể cả Sóc đều trợn mặt nhìn, khuôn mặt Hãn lạnh tanh, không một chút thương sót, “thằng này định giết người” – đây là suy nghĩ chung của bọn chúng
-Ê Hãn, thả nó ra, nó sắp chết rồi đấy. Mày có nghe không?
Mặc kệ Sóc nói gì, Hãn vẫn tiếp tục trấn nước tên này. Ngay cả đám đang nằm trên cát cũng nhìn về phía Hãn. Bản mặt Hãn lạnh lùng khiến cả đám đều sợ, tên kia chết chắc rồi. Cứ ngữ đem thêm mấy đứa đô con hơn thì có thể ung dung hống hách, không cần phải sợ Hãn. Nhưng chúng bây giờ mới biết, Hãn không chỉ biết đánh lộn mà còn biết giết người. Lần này chúng đạp phải đuôi hổ rồi. Thằng này không nên gây sự. Còn Hãn thì vẫn giữ bản mặt đó, dường như không định dừng lại. Đứa nhóc trên tay dần dãy dụa yếu ớt hơn. Đám Sóc thấy không ổn định lao ra cản thì lúc này Hãn mới nhấc đàu tên nhóc lên, cũng may lúc này nó sắp mất ý thức. Khi vừa ngửa mặt lên đã hít một hơi sâu, sau đó có gắng hít thở hồng hộc. Hãn buông tay thì tên nhóc chạy chối chết. Hãn cũng không đuổi theo mà từ từ lên bờ nói với đám làng bên
-Từ bây giờ nếu chúng mày còn dám gây sự nữa thì cứ nhìn nó mà làm gương. Tao hôm nay tha cho chúng mày một mạng. Còn bây giờ, Cút!!!
Cả đám sững sờ sợ hãi, khi nghe Hãn quát thì vắt chân lên cổ mà chạy. Đám nằm trên đất cũng cố gắng lết về. Lần này chúng bị trấn động cực mạnh. Dù là người bình thường khi thấy cảnh giết người cũng bị sốc tâm lý. Cách này được phát xít Đức sử dụng triệt để để giữ gìn an ninh cũng như đàn áp tư tưởng chống đối. Dùng hình phạt nghiêm khắc đối với kẻ chống đối sẽ tạo tâm lý sợ hãi lan truyền khiến cho các thành phần có tư tưởng chống đối bị cô lập trong dân chúng. Cách trấn nước thị uy vừa rồi hắn nghĩ ra được khi nhớ lại lời của ông nôi hắn “một người bình thường có thể chịu ngạt nước khoảng 1 phút”. Hãn vừa rồi trấn nước cũng đã tính đến thời gian, hắn cố giữ bản mặt lạnh tanh để diễn cho đạt. Mà cùng lắm nếu quá thì bị sặc nước, cứu kịp thời, dùng tay ấn ngực ép nước ra là được.
Không biết cách kia có thành công hay không. Chỉ biết đám nhóc đó không dám quay lại phá nữa. Ngoài ra cũng không thấy chúng dắt người nhà sang ăn vạ, ngay đến chuyện khiêu khích cũng không dám, thấy Hãn chúng chỉ biết quay mặt đi thôi. Vì không sang phá nhưng chúng cũng muốn có cá ăn nên đã bắt trước cách làm bẫy của Hãn.
Một buổi chiều, Hãn đang luyện tập cho đám trẻ thì thấy đám làng bên đang khuôn các thanh tre và một tấm lưới lớn ra bờ biển. Thấy chúng lúi húi cắm các cọc tre song song với bẫy tre của Hãn, đồng thời cắm rất lộn xộn nên Hãn mới tiến lại gần
-Đừng cắm như thế - Hãn lên tiếng
Đám làng bên giật mình quay lại thì thấy Hãn. Chúng lúc này tỏ ra vô cùng lo sợ. Tất cả đều cúi mặt xuống không dám nhìn. Hãn thấy thế thì nói thêm
-Đừng sợ, tao đến đây không phải để gây sự. Nếu chúng mày muốn làm bẫy cá, tao có thể chỉ cho
Đến đây, đám nhóc lúc này có chút bất ngờ nhưng chủ yếu là an tâm, hóa ra Hãn không phải đến để tẩn chúng. Hãn cũng không để ý mà hướng dẫn chúng tận tình. Đầu tiên chúng cần phải đặt bẫy xa khỏi bẫy của Hãn vì như thế cá sẽ rất ít đồng thời, Hãn cũng vẽ lại bố cục và dùng cách cành củi nhỏ cắm lên để chúng dễ hình dung. Sau đó giúp chúng sắp xếp.
Thấy Hãn đến giúp bọn làng bên thì đám nhóc làng Tiềm thấy khó hiểu. Riêng Sóc thì cảm thấy rất khó chịu. Sao Hãn lại giúp bọn nó? Nó càng nghĩ càng tức. Mấy ngày sau đó, Sóc liên tục tránh mặt Hãn. Hãn cũng không hiểu gì nên không quan tâm lắm.
Một tuần sau, khi Hãn ra bãi biển thì thấy tiếng quát tháo, chửi mắng. Hướng mắt đến thì thấy nhóm của Sóc đang chỉ chỏ, chửi mắng đám làng bên
-Mẹ mày, dám làm lại không dám nhận à?
-Tao không làm, việc gì phải nhận.
Cuộc cãi vã dần trở lên gay gắt. Thấy không ổn nên Hãn chạy lại
-Có chuyện gì vậy?
Lúc này cả đám bắt đầu im lặng mà nhìn Hãn. Đám làng bên thì im hẳn cúi mặt xuống. Sóc thấy thế nên mới nói.
-Mày đến đúng lúc lắm. Cái bọn này dám nói tụi tao phá bẫy của chúng nó.
-Chính là mày, chính tao thấy mày phá bẫy của chúng tao.
-Con mắt nào của mày thấy. Bẫy của chúng mày có mà bị sóng đánh thì có
-Chính là mày phá – Đứa nhóc làng bên gào to hơn
Lúc này một số đứa làng bên đã cản nó lại, ra hiệu nó đừng nói nữa vì sợ rằng Hãn sẽ bênh làng mình. Nếu thế thì chỉ có nước ăn đòn thôi. Thấy đám làng bên không dám nói gì nên Sóc mở miệng khiêu khích
-Sao thế? Lúc nãy mạnh mồm lắm mà.
Đám làng bên nghe thế thì tức giận, mặt chúng đỏ lựng. Phải ngày thường đã đánh nhau rồi nhưng có Hãn ở đây chúng càng không dám làm gì. Chúng vẫn còn bị ám ảnh bởi “lần đó”
-Sóc, có phải mày làm không? – Hãn nói
-Đương nhiên không phải, khi không phá bẫy của chúng nó làm gì?
Sóc cười nhẹ trong khi vừa nói vừa nhìn đám làng bên. Bất ngờ, một cánh tay bóp vào cổ hắn khiến hắn giật mình. Không chỉ có Sóc mà cả đám nhóc đều bất ngờ. Đợi một lúc, khi Sóc trấn tĩnh, thấy Hãn bóp cổ mình thì mới nói
-Mày làm gì…?
-Nhìn vào mắt tao. Nói, mày có làm không?
-Bẫy của chúng chắc là bị sóng đánh đổ…
-Trả lời câu hỏi của tao - Hãn nói, giọng gay gắt hơn
-Không phải tao làm.
“Bốp”. Một cú bạt tai nhằm đúng má trái của Sóc khiến không chỉ mặt và cả người Sóc quay sang bên phải. Cú đó là của Hãn. Lúc này Hãn nói tiếp
-Mày nói dối. Chính mày làm đúng không?
-Sao mày lại tin chúng nó mà không tin tao? – Sóc quát, hai tay che phần má trái
-Mày nói láo làm sao tao tin.
-Sao mày biết tao nói láo chứ?
-Ánh mắt của mày. Người nói thật mắt không mở to như vậy đâu. Còn nữa, nếu mày không làm thì tại sao mày lại tránh ánh mắt của tao, hơi thở của mày còn gấp gáp hơn bình thường. Mày rõ ràng đang nói dối
-Chỉ có thế mà mày nói tao sao?
-Tất nhiên không chỉ có thế. Nhìn dưới chân mày đi.
Lúc này cả đám nhìn xuống dưới chân Sóc. Chân hắn từ cổ chân đến qua đầu gối đều dính cát. Đến cả chiếc khố lúc này cũng còn đẫm nước
-Chân mày sao lại dính cát nhiều thế mà những đứa khác lại không? Chứng tỏ mày đã từng xuống nước đúng không?
-Tao đến xem bẫy cá của làng mình mà.
Hãn yên lặng một chút, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Chợt sắc mặt thay đổi.
-Thế à? Vậy có lẽ tao nghĩ oan cho mày rồi, cho tao xin lỗi – Hãn cười, hai tay gãi sau gáy, thái độ như tỏ vẻ vừa trách nhầm Sóc
Đám nhóc nghe thế thì bất ngờ, khuôn mặt trở lên hiền hơn, không khó chịu như lúc nãy. Đám làng bên thì ủ rũ,”thôi rồi, lần này chắc chết, nó bênh làng nó rồi”. Nhưng cũng có một số đứa không can tâm, khuôn mặt chúng đỏ gay, giận dữ, có lẽ định liều nếu Hãn dám đụng đến chúng
-Lần sau phải cẩn thận không lại đổ oan cho tao – Sóc nói lại
-Vậy mày đã đóng lại cọc phần đáy bẫy chưa, còn nữa, một mảng lưới rất yếu mày có thấy không. Hôm qua tao thấy nhưng chưa kịp sửa lại, tính hôm nay mới làm.
-Tao thấy và đã làm hết lại rồi – Sóc cười
-Tốt, vậy mày còn chối tội à?
-Hả?? – Sóc kêu lên, cả đám cũng mở to mắt nhìn, thấy Hãn quay ngoăt 180 độ đang từ hiền lành thì ánh mắt lúc này nhìn rất giận dữ.
-Bẫy của làng vốn không bị gì hết mà mày nhận như đúng rồi vậy. Còn nữa, mày nghĩ tao không để ý đến mực nước ở cả hai bẫy cá à? Hai bẫy tuy đặt song song nhau nhưng khi thủy triều rút, mực nước lại khác nhau. Ở bẫy của làng lúc thủy triều rút nước cùng lắm chỉ đến đầu gối thôi, phần vải thừa cũng chỉ có ướt một chút nhưng ở làng bên lại sâu hơn. Nếu mày nói xem bẫy làng mình tại sao khố mày lại ướt nhiều đến vậy.
-Mày lừa tao?
-Không lừa mày thì sao mày nói thật chứ. Bây giờ còn chối tội không để tao còn tẩn.
Cuối cùng, không còn lý để cãi Sóc cũng đành nhận, tất nhiên là gan lì cãi để rồi chịu vài đòn của Hãn. Đau trời không thấu mới nhận. Nó phá vì không ưa đám này cũng như không bằng lòng nhìn chúng biết cách đánh cá. Lúc này Hãn mới nhận ra vì sao mấy hôm nay Sóc tránh mặt hắn, nó giận Hãn, sau đó vì đám kia mới vài ngày đầu đã có rất nhiều cá dính bẫy đâm ra ghen ghét nên lén đi phá bẫy.
-Sóc, nam tử dám làm dám nhận. Hành động của mày đúng là không chấp nhận được. Đứng lên xin lỗi chúng nó đi. Còn nữa, mày phải dựng lại toàn bộ bẫy cho chúng nó. Số cá trong bẫy của làng phải lấy mà đền cho chúng nó.
-Sửa bẫy thì được nhưng cá thì không? Sóc mặc cả lại
-Vậy muốn đền hay ăn đòn? – Hãn nói, hay tay giơ lên nắm chặt, các khớp kêu lên rôm rốp
-Đền thì đền.
Không chỉ có nhóm Sóc mà cả Hãn cũng cúi đầu xin lỗi chúng. Sau đó, chúng kéo ra sửa bẫy cho làng bên. Số cá của làng tích mấy ngày nay cũng phải bắt để đền cho chúng. Xong xuôi tất cả mới kéo nhau đi về. Đám làng bên lúc này biểu hiện khác hẳn, không còn sợ Hãn nữa mà là “phục” hắn. Chúng cứ ngỡ Hãn sẽ bênh làng mình nhưng không ngờ lại cho tên chủ mưu mấy cái bạt tai, chúng còn chưa hết bất ngờ thì đã thấy đám làng Tiềm cúi đầu xin lỗi, trong đó có cả Hãn. Nhìn Hãn cúi đầu nhận lỗi khác hẳn với cái vẻ cường giả đáng sợ định dìm chết người lần trước.
Còn về nhóm Hãn. Cả đám chỉ có một đứa đang phụng phịu khó chịu đi trước. Hãn biết ý lên tiến đến.
-Tự dưng mất luôn mẻ cả mấy hôm nay mới bắt được
-Mày làm còn khó chịu nỗi gì. Dám làm dám chịu chứ.
-Nhưng chỉ cần sửa bẫy là được rồi. Giờ thì hay rồi, tuần này không có cá ăn nữa.
-Thôi bớt đi. Không ăn cá một tuần cũng đâu có chết. Mà ăn cá hoài cũng chán, lần tới ăn cua, mà nếu mày thích tao nhất định một ngày cho mày ăn một bữa thịt no say thì thôi
Nghe Hãn hứa sẽ có thịt ăn, hai mắt tên Sóc sáng lên. Nói gì vậy, làng hắn nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn còn chẳng đủ thì lấy đâu ra thịt. Nhiều lúc có người đi săn mới được chia một chút, hay lúc xẻ thịt trâu đem bán chúng cũng chẳng có lấy một miếng, chỉ có nước hầm xương mà húp thôi. Đấy là khi bán thịt trâu được giá thôi, còn không là bán cả xương luôn.
-Mày nói lời phải giữ lời đấy
-Yên tâm, nam tử đã nói được làm được. Không làm giang hồ nó khinh.
-Giang hồ là gì?
Hãn lúc này mới hớ miệng. Câu này hắn học trên mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc. Thời này đám nhóc còn chưa có biết.
-Đại loại là ngườu đời đấy
-Ồ - Sóc kêu như ngộ ra điều gì
Đám nhóc phía sau nghe có thịt ăn cũng bám theo nhao nhao
-Có thịt ăn à?
-Ừ , thằng Hãn vừa hứa đấy- Sóc nói
-Nếu mày làm được, tụi tao sẽ coi mày là đại ca luôn.
-Rồi rồi, về làng rồi tính đi.
Lại nói về làng Tiềm, tình hình ngày càng không khả quan. Lương thực thì đang ít dần. Hãn nhận thấy cơm hắn ăn ít đi rất nhiều. Thậm chí mẹ hắn còn ăn ít hơn hắn. Không chỉ nhà hắn mà các nhà khác cũng vậy. Ngoài ra, dân làng đã sẻ thịt đám trâu già bị chết. Đem bán toàn bộ không chừa thứ gì sang các làng khác để đổi lấy trâu mới nhưng khi về chỉ dắt về được 2 con trâu trưởng thành. Nhìn là Hãn biết đã bị ép giá. Hắn mấy mấy hôm nay cũng trăn trở suy nghĩ làm sao để cứu làng khỏi cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.