Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Chương 3:
Triều Lộ Hà Khô
25/05/2024
Ánh sáng vàng chiếu xuyên qua tầng mây, ngọn núi dưới Đăng Vân Đài chìm trong sương mù đang mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Ta cụp mắt nhìn xuống tay mình, bàn tay trắng nõn tinh xảo, không phải bàn tay đầy máu.
Trang phục trên người cũng không phải váy cưới mà là trang phục đệ tử màu xanh da trời, bên hông còn đeo biểu tượng đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Ta sờ lên tim, nó vẫn đập bình thường, không có dấu vết bị kiếm xuyên qua.
Ta ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới xác định được, ta trùng sinh rồi, về tới lúc Vãn Nhĩ Nhĩ bắt đầu vào Phù Lăng Tông.
Chân ta dẫm lên sàn đá màu đen, trên đó có những đường vân huyền ảo, chất liệu rất đặc biệt, nghe nói dù bị sét đánh cũng không nứt.
Chỉ có Đăng Vân Đài, nơi đám đệ tử hay tỷ võ mới có đá này, quả thực vô cùng cứng rắn, bị linh khí của đám đệ tử tàn phá lâu như vậy mà lại chẳng xước phát nào.
“Triều Châu sư tỷ, kiếm của tỷ đây.” Đệ tử bên cạnh cung kính đưa ta một thanh kiếm, đây không phải kiếm bản mệnh của ta, mà chỉ là một chiếc kiếm sắt rất bình thường.
Ta quay đầu, thấy chỗ ngồi xem đấu trên Đăng Vân Đài đã tề tựu không ít đệ tử, trong tông môn ít khi có chuyện lạ như này nên người đến xem rất đông, sư phụ chưởng môn của ta không thể đến, nhưng những vị chân nhân có địa vị cao trong tông môn và các vị trưởng lão cùng Nam Huyền Đường chủ đều đã tới, đang ngồi chậm rãi uống trà.
Đệ tử xung quanh đang bàn tán xôn xao: “Thiếu nữ này tự mò được mấy chiêu kiếm thức, ngay cả tụ khí cũng không biết mà dám phân cao thấp với Triều Châu sư tỷ đã đạt tới Kim Đan kỳ, hừ, đứng là tự chuốc lấy nhục.”
“Thiên phú của Triều Châu sư tỷ cao như vậy, chỉ mong lát nữa tỷ ấy nhẹ tay một chút, đừng làm thiếu nữ này bị thương quá nặng.”
Ta ngẩng đầu lên, trên đài cao đã có một thiếu nữ áo vàng đang đứng, mắt hạnh má đào, vóc dáng nhỏ xinh, trong tay lại cầm một cái kiếm lớn, thân kiếm đã dài hơn nửa người nàng ta.
Nàng ta đứng trên đài, nốt ruồi chu sa giữa lông mày vô cùng xinh đẹp, tà váy màu vàng nhạt bị gió thổi lên, trên người còn không mặc trang phụ đệ tử của Phù Lăng Tông.
Đúng là Vãn Nhĩ Nhĩ.
Khóe môi nàng ta hơi nhếch lên, thấy ta đứng dưới đài, dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi, cất giọng khiêu khích: “Triều Châu sư tỷ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chỉ cần ngươi lên đây là chúng ta có thể bắt đầu tỷ thí rồi.”
Là có thể bắt đầu…
Trong cổ ta chợt xộc lên cảm giác ngai ngái.
Đây là bắt đầu của Vãn Nhĩ Nhĩ, lại là kết thúc huy hoàng của ta.
Bây giờ đang là lúc hoa đào nở rộ, không phải thời gian ba năm thu đệ tử một lần của Phù Lăng Tông.
Ta cụp mắt nhìn xuống tay mình, bàn tay trắng nõn tinh xảo, không phải bàn tay đầy máu.
Trang phục trên người cũng không phải váy cưới mà là trang phục đệ tử màu xanh da trời, bên hông còn đeo biểu tượng đệ tử thân truyền của chưởng môn.
Ta sờ lên tim, nó vẫn đập bình thường, không có dấu vết bị kiếm xuyên qua.
Ta ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới xác định được, ta trùng sinh rồi, về tới lúc Vãn Nhĩ Nhĩ bắt đầu vào Phù Lăng Tông.
Chân ta dẫm lên sàn đá màu đen, trên đó có những đường vân huyền ảo, chất liệu rất đặc biệt, nghe nói dù bị sét đánh cũng không nứt.
Chỉ có Đăng Vân Đài, nơi đám đệ tử hay tỷ võ mới có đá này, quả thực vô cùng cứng rắn, bị linh khí của đám đệ tử tàn phá lâu như vậy mà lại chẳng xước phát nào.
“Triều Châu sư tỷ, kiếm của tỷ đây.” Đệ tử bên cạnh cung kính đưa ta một thanh kiếm, đây không phải kiếm bản mệnh của ta, mà chỉ là một chiếc kiếm sắt rất bình thường.
Ta quay đầu, thấy chỗ ngồi xem đấu trên Đăng Vân Đài đã tề tựu không ít đệ tử, trong tông môn ít khi có chuyện lạ như này nên người đến xem rất đông, sư phụ chưởng môn của ta không thể đến, nhưng những vị chân nhân có địa vị cao trong tông môn và các vị trưởng lão cùng Nam Huyền Đường chủ đều đã tới, đang ngồi chậm rãi uống trà.
Đệ tử xung quanh đang bàn tán xôn xao: “Thiếu nữ này tự mò được mấy chiêu kiếm thức, ngay cả tụ khí cũng không biết mà dám phân cao thấp với Triều Châu sư tỷ đã đạt tới Kim Đan kỳ, hừ, đứng là tự chuốc lấy nhục.”
“Thiên phú của Triều Châu sư tỷ cao như vậy, chỉ mong lát nữa tỷ ấy nhẹ tay một chút, đừng làm thiếu nữ này bị thương quá nặng.”
Ta ngẩng đầu lên, trên đài cao đã có một thiếu nữ áo vàng đang đứng, mắt hạnh má đào, vóc dáng nhỏ xinh, trong tay lại cầm một cái kiếm lớn, thân kiếm đã dài hơn nửa người nàng ta.
Nàng ta đứng trên đài, nốt ruồi chu sa giữa lông mày vô cùng xinh đẹp, tà váy màu vàng nhạt bị gió thổi lên, trên người còn không mặc trang phụ đệ tử của Phù Lăng Tông.
Đúng là Vãn Nhĩ Nhĩ.
Khóe môi nàng ta hơi nhếch lên, thấy ta đứng dưới đài, dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi, cất giọng khiêu khích: “Triều Châu sư tỷ, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chỉ cần ngươi lên đây là chúng ta có thể bắt đầu tỷ thí rồi.”
Là có thể bắt đầu…
Trong cổ ta chợt xộc lên cảm giác ngai ngái.
Đây là bắt đầu của Vãn Nhĩ Nhĩ, lại là kết thúc huy hoàng của ta.
Bây giờ đang là lúc hoa đào nở rộ, không phải thời gian ba năm thu đệ tử một lần của Phù Lăng Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.