Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
Chương 41:
Triều Lộ Hà Khô
20/06/2024
Con thỏ này làm nũng đã quen, lúc nó nghiêng đầu nhìn người khác, ngay cả mặt lạnh như Tạ Như Tịch cũng dịu dàng hơn vài phần.
Ta yên lòng, trèo tường rời khỏi chỗ của Hạ Từ Thanh.
Đi đường chính xa quá, ta không thích.
Nào ngờ, vừa trèo vào đã thấy có một người đứng trong viện của ta, tạo thành một bức tranh mỹ nhân đứng dưới hoa anh đào.
Đêm qua có mưa nhỏ, vụn cánh hoa rơi lên bàn đá xanh, có vài cánh hoa bay lả tả, rơi lên đầu vai hắn.
Ta không nghĩ có màu gì hợp với Tạ Như Tịch hơn màu đen, ngay cả hoa cũng không át được vẻ đẹp của hắn.
Ta vẫn giữ động tác trèo tường, đang định nhảy xuống đất thì nhìn thấy hắn, chân ta run lên, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà cuối cùng vẫn đứng vững.
Tạ Như Tịch vô thức đi về phía trước hai bước.
Kết quả là, một cái đầu nhô ra khỏi tường, Bạch Lăng công tử tóm lấy con thỏ, ghét bỏ nói: “Bình thường con thỏ này ăn gì?”
Ta quay đầu lại, nói với Hạ Từ Thanh: “Thứ gì nó cũng ăn, ngươi cứ cho ăn bừa đi là được, dễ nuôi lám.”
Chân con thỏ hơi lắc lư, hưng phấn vì nhìn thấy Tạ Như Tịch.
Ta ngại ngùng hỏi: “Kiếm Quân, ngươi đi nhầm viện sao?”
Tạ Như Tịch mấp máy môi, đôi mắt đen láy nhìn ta một lúc, sau đó khẽ đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Ta không hiểu ra sao, Hạ Từ Thanh lại dựa đầu vào tường, mỉm cười đầy ẩn ý.
Ta bực mình, dứt khoát trở về phòng thu dọn hành lý.
Có con Kim Ngư gõ vào cửa sổ, ta cầm thư mà nó ngậm trong miệng lên, con Kim Ngư kia nhanh chóng biến thành ánh sáng vàng, dần dần tan biến.
Đó là cá tiên đến từ Lý Ngư Châu.
Ta mở bức thư ra, bên trong chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nói chung là các trưởng lão trong tộc rất bất mãn về ta, bọn họ chỉ trích ta, hỏi chuyện tu vi của ta, còn nói thêm mọi chuyện ở Lý Ngư Châu vẫn ổn.
Khóe môi ta nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ta suy nghĩ một hồi, viết một phong thư khác, gửi cho dì của ta.
Đời này, nữ quân của Lý Ngư Châu chỉ có thể là ta, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không lùi bước!
Ta yên lòng, trèo tường rời khỏi chỗ của Hạ Từ Thanh.
Đi đường chính xa quá, ta không thích.
Nào ngờ, vừa trèo vào đã thấy có một người đứng trong viện của ta, tạo thành một bức tranh mỹ nhân đứng dưới hoa anh đào.
Đêm qua có mưa nhỏ, vụn cánh hoa rơi lên bàn đá xanh, có vài cánh hoa bay lả tả, rơi lên đầu vai hắn.
Ta không nghĩ có màu gì hợp với Tạ Như Tịch hơn màu đen, ngay cả hoa cũng không át được vẻ đẹp của hắn.
Ta vẫn giữ động tác trèo tường, đang định nhảy xuống đất thì nhìn thấy hắn, chân ta run lên, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà cuối cùng vẫn đứng vững.
Tạ Như Tịch vô thức đi về phía trước hai bước.
Kết quả là, một cái đầu nhô ra khỏi tường, Bạch Lăng công tử tóm lấy con thỏ, ghét bỏ nói: “Bình thường con thỏ này ăn gì?”
Ta quay đầu lại, nói với Hạ Từ Thanh: “Thứ gì nó cũng ăn, ngươi cứ cho ăn bừa đi là được, dễ nuôi lám.”
Chân con thỏ hơi lắc lư, hưng phấn vì nhìn thấy Tạ Như Tịch.
Ta ngại ngùng hỏi: “Kiếm Quân, ngươi đi nhầm viện sao?”
Tạ Như Tịch mấp máy môi, đôi mắt đen láy nhìn ta một lúc, sau đó khẽ đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Ta không hiểu ra sao, Hạ Từ Thanh lại dựa đầu vào tường, mỉm cười đầy ẩn ý.
Ta bực mình, dứt khoát trở về phòng thu dọn hành lý.
Có con Kim Ngư gõ vào cửa sổ, ta cầm thư mà nó ngậm trong miệng lên, con Kim Ngư kia nhanh chóng biến thành ánh sáng vàng, dần dần tan biến.
Đó là cá tiên đến từ Lý Ngư Châu.
Ta mở bức thư ra, bên trong chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, nói chung là các trưởng lão trong tộc rất bất mãn về ta, bọn họ chỉ trích ta, hỏi chuyện tu vi của ta, còn nói thêm mọi chuyện ở Lý Ngư Châu vẫn ổn.
Khóe môi ta nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ta suy nghĩ một hồi, viết một phong thư khác, gửi cho dì của ta.
Đời này, nữ quân của Lý Ngư Châu chỉ có thể là ta, dù có chuyện gì xảy ra ta cũng không lùi bước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.