Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Chương 51:

Triều Lộ Hà Khô

20/06/2024

Ta đỡ Lâm cô nương lên giường nghỉ ngơi, nàng ta nắm lấy tay ta, hồi lâu cũng không biết nên gọi ta là gì.

Ta bèn nói tên ta ra: “Triều Châu.”

Nàng ta nói: “Triều Châu cô nương, ta thật sự rất cảm kích biểu ca ngươi. Ta bị tà ma quấn thân đã lâu, những năm này không thể rời khỏi giường, cha ta lại không thích người tu chân, cũng may hắn đã giúp ta giải quyết bệnh tình, nếu không năm nay sẽ là muội muội thay ta làm vu nữ trên tế điển. Nhiều năm bị muội ấy chèn ép như vậy… ta chịu đủ rồi.”

Nàng ta nói rất nhiều, mặt càng lúc càng tái đi, xem ra thể chất vô cùng kém.

Ta không quấy rầy nàng ta nghỉ ngơi nữa, ta đi dạo trong nhà họ Lâm, căn nhà tu sửa tốt như vậy, mà trên cột trụ ở hành lang lại có một vết cắt nhỏ xíu.

Ta nhíu mày, vết này giống như bị thứ gì bén nhọn cứa vào.

Trong đình viện có một cái hố, nhìn có vẻ đã có từ lâu đời, giống như có thứ gì đó được trồng ở đây đã bị đào đi nơi khác.

“Trong sân có cây tỳ bà, năm ấy thê tử ta tự tay vun trồng, năm nay đã cao lớn đến vậy…” Xa xa có giọng nữ hát lên, hòa cùng với tiếng sáo trúc, hình như đang diễn tập cho tế điển.

Ca từ nghe rất dễ nhận, dù sao cả trấn này cũng rất hâm mộ sự thâm tình của trấn trưởng, nhiều năm như vậy, ông ta cũng không tái giá với người mới.



“Cây tỳ bà ngươi vừa thấy, trước kia được trồng trong viện của ta, về sau đáp ứng lời thỉnh cầu của dân chúng mới chuyển ra giữa trấn, Ta nghĩ nàng ấy biết mọi người vẫn nhớ đến nàng ấy thì sẽ rất vui vẻ.” Ta quay đầu, trấn trưởng đứng bên cạnh ta, nhìn về phía cái hố kia, nhẹ nhàng giải thích.

“Nàng ấy” trong lời ông ta chắc hẳn là mẹ của Lâm cô nương.

Ta hơi hoài niệm, mẫu thân ta từng làm bạn với ta tới năm bảy tuổi, bà ấy là một nữ quân xuất sắc của Lý Ngư Châu, chỉ là đôi khi bà ấy sẽ ngồi ngẩn người, ta biết bà ấy đang nhớ đến phụ thân của ta.

Ta đang định đáp lời, cuối hành lang lại có một bóng người mặc đồ trắng đi đến, Tạ Như Tịch vẫy tay với ta: “Triều Châu, đến đây.”

Ta vô thức đi về phía hắn, Tạ Như Tịch khẽ gật đầu với trấn trưởng, coi như chào hỏi.

Ta đi theo Tạ Như Tịch ra ngoài, ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, chân hắn dài, bước rất nhanh, cho nên ta luôn đi sau hắn hai bước, nhìn hoa hợp hoan nở đầy sân, trong lòng thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.

Sau đó, ta phát hiện ra, Tạ Như Tịch thả chậm bước chân lại.

Đây là chuyện chưa bao giờ có!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook