Chương 11: Tượng sáp [1]
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
31/08/2020
Dịch: LynX1810
Chưa biên!
***
Lương Xuyên đi ra khỏi cửa hàng, đường vào rất nhỏ không thể đi xe vào, nếu muốn đón xe thì phải đi ra bên ngoài nhưng Lương Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ một hồi.
Lấy tấm danh thiếp mà người thiếu niên đã đưa lúc này ra, phía trên có ghi ba chữ Đàm Quang Huy, thiết kế rất phóng khoáng.
Một người khi nói dối thì cho dù có dày tâm che dấu như thế nào cũng sẽ xuất hiện đủ loại sơ hở, nhất là khi lại nói dối trước mặt một nhà tâm lý học, sơ hở càng đếm không hết nhưng chuyện này cũng không phải việc mà Lương Xuyên phải quan tâm.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, cũng có rất nhiều thứ ly kỳ phức tạp, cũng như việc một người bình thường lại cảm thấy khó hiểu khi có người trưởng thành lại có hứng thú đặc biệt với trẻ em, nhân tính là một thứ rất khó nói, nó thường xuyên làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là sự lương thiện của người bình thường đã hạn chế đi trí tưởng tượng của họ mà thôi. Lương Xuyên lấy điếu thuốc lá mà người thanh niên đưa cho vừa nãy lên miệng đốt lửa, hít một hơi thật sâu, cảm nhận lá phổi đang được lấp đầy khói thuốc, Lương Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, bên trong khói thuốc như được bỏ thêm một thứ gì khác.
Lúc này điện thoại rung lên, người gọi là Ngô Đại Hải.
- Này, anh đang ở chỗ nào vậy?
- Ở bên ngoài.
- Nói cho anh, tình tiết vụ án đã có tiến triển, không phải anh nói có thể Triệu Thanh Sơn đã chết rồi sao, Giản Hồng lấy máu trong xe để kiểm tra, phát hiện đó là của Triệu Thanh Sơn, hiện tại chúng tôi tạm thời khóa chặt được mục tiêu có hiềm nghi lớn nhất mà Triệu Thanh Sơn đã thuê người giết tên là Từ Huy, có điều chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nếu không sáng mai anh lại đến cục xem một chút được không?
Hiển nhiên, Ngô Đại Hải hy vọng Lương Xuyên có thể đến cục thẩm vấn Trương Bảo Quân một lần nữa.
- Từ Huy? Công việc của hắn ta là gì?
Lương Xuyên lại hít một hơi khói thuốc lá, ngoài nicotin ra thì trong thuốc lá có một thành phần khác làm kích thích tinh thần của con người rất rõ ràng.
- Là công nhân hỏa táng trong biên chế, bình thường công việc của hắn tôi làm là lái xe vận chuyển thi thể đi hỏa táng.
Ngô Đại Hải đáp:
- Theo tôi nghĩ, nếu như trước đây Triệu Thanh Sơn dùng tiền để Trương Bảo Quân và Trương Nghị Cường đi giết Từ Huy nhưng không thành, có thể hay không bị Từ Huy biết đươc nên hắn dứt khoát.....?
- Chờ chút.
Lương Xuyên đánh gãy lời nói của Ngô Đại Hải.
- Làm sao vậy?
- Chỗ tôi hình như có chút manh mối.
Hắn nghĩ tới người thanh niên kia vừa mới nói một câu ‘ông nội tôi bị đốt đến hai lần thật đáng thương’.
- Đại Hải, xem lại ghi chép hỏa táng thi thể.
- Hả?
Đầu óc của Đại Hải không thích ứng kịp.
- Chờ một chút, tôi đi hỏi lại tên.
Lương Xuyên vừa nói xong liền cúp điện thoại.
Chỉ cần hỏi được tên của ông lão kia liền có thể tìm ra được mấu chốt của manh mối, người chết chỉ có thể hỏa táng một lần, nếu bị đốt hai lần thì hiển nhiên, trong đó có một lần là người khác.
Một lần nữa đi vào cửa hàng bán đồ chơi người lớn, chủ cửa hàng tên là Đàm Quang Huy kia cũng không còn ở bên quầy hàng nhưng phía sau quầy hàng lại có một cái cửa nhỏ, bên trong hẳn là phòng bếp và phòng ngủ.
Vừa dùng làm cửa hàng vừa là nhà ở, đây là bố cục sắp xếp của đa số người bán hàng hóa hiện này.
Lương Xuyên đi tới, đưa tay đẩy cửa một cái, cửa đã bị khóa từ bên trong, hắn hơi dùng sức, cũng không biết lí do vì sao cửa bỗng nhiên được mở khóa, cứ vậy bị đẩy ra.
Bên trong có một cái giường bằng phẳng làm bằng đất, hai bên giường không phải là cái tủ như mọi người hay dùng mà là hai cái ghế bằng gỗ.
Hai cái ghế, một trái một phải, một ông lão, một bà lão, phân biệt ngồi hai bên.
Ông lão, Lương Xuyên đã gặp.
Bà lão, Lương Xuyên cũng đã gặp.
Hai người mỉm cười ngồi ở trên ghế, sinh động như thật nhưng trên người lại có sáp dầu bóng mỡ không ngừng nhỏ giọt xuống, giống như một người bình thường đang liều mạng chảy mồ hôi vậy mà người thanh niên kia lại đang mặc áo liệm cho bà lão.
Âm thanh cửa bị đẩy ra khiến cho hắn kinh ngạc một trận, hắn lập tức quay đầu lại khiếp sợ nhìn Lương Xuyên, vẻ mặt kinh lúc này là thật chứ không phải giả bộ.
- Có việc gì?
Đàm Quang Huy quay đầu lại liền thấy Lương Xuyên tự tiện xông vào nhà mình.
Lúc trước, hắn vẫn là một ông chủ của một cửa hàng vật dụng cho người trưởng thành ấm áp như gió xuân, bây giờ, có thể là do ánh đèn nên sắc mặt của hắn ta, có chút âm trầm.
- Tôi muốn hỏi anh một số chuyện.
Lương Xuyên đưa tay chỉ ông lão ở bên phải:
- Ông nội của anh tên gì?
- Đàm Gia Tài.
Người thanh niên trả lời.
- Được rồi, cảm ơn, đúng rồi, tượng sáp rất tinh xảo.
Đây là đánh giá của Lương Xuyên.
- Cảm ơn.
Người thanh niên quay đầu, tiếp tục thay quần áo cho bà nội của mình, đây là áo liệm mà Lương Xuyên vừa mới đem tới, là bộ mà bà nội của người thanh niên hài lòng nhất,:ương Xuyên chuẩn bị rời đi, khi hắn vừa mới đi đến cửa tiệm thì có âm thanh gọi hắn lại.
- Anh bạn.
Vẫn là người thanh niên kia, hắn đang chạy ra ngoài, hơn nữa còn chạy rất nhanh, trong quá trình chạy, Lương Xuyên nghe thấy tiếng kim loại vang lên giòn giã, hẳn là đối phương đang đi trên đường thuận tay cầm lên một vật gì đó.
Có khả năng vừa quay đầu lại sẽ có vật gì đó đập vào đầu mình, có thể sẽ bị ngất đi hoặc là đi đời nhà ma, thế nhưng Lương Xuyên cũng chạy ra ngoài mà là đứng tại chỗ. Hắn không quay đầu, cũng không nhúc nhích. Con người là sinh vật có cảm xúc, một người tâm tình đang bị kích động, họ có xu hướng trở nên rất đáng sợ nhưng đồng thời, lúc đó cũng là lúc người nọ yếu đuối nhất, hắn có thể là lão hổ sắp ăn thịt người, đồng thời cũng có thể được xem như là con mèo xù lông bị người tôi thu phục đem về nuôi nấng.
- Bây giờ thời tiết trở nên rất kỳ lạ, ban ngày rất nóng, ban đêm lại rất lạnh.” Lương Xuyên nói, đối phương nghe vậy nên im lặng rất lâu, chỉ đứng phía sau Lương Xuyên.
Mỗi người, đều có những bí mật riêng của mình, chỉ có điều, có một số người bí mật tương đối nông, có một số người bí mật thì tương đối sâu, một khi họ bị đâm thủng, thường phải gánh chịu sự tương phản ngược lại rất lớn từ những cảm xúc nội tâm sâu thẳm.
“Uống ly nước rồi hãy đi, dù sao cũng làm phiền anh tới đây một chuyến.” Đàm Quang Huy nói.
Lương Xuyên gật đầu, xoay người, vị trí người thanh niên đứng phía sau hắn không đến nửa mét, mà tay trái vẫn đặt ở phía sau.
Lương Xuyên chủ động đi tới, lần nữa ngồi xuống cái ghế lúc trước, đối phương đi đến bên quầy rót nước, có lẽ là để xuống cái gì đó, sau đó bưng hai ly nước đi tới.
- Viện bảo tàng tượng sáp, trước đây tôi cũng thường xuyên đi tới đó.
Lương Xuyên uống một hớp nước.
- Rất nhiều người sợ chúng.
Đàm Quang Huy ngồi ở ghế đối diện Lương Xuyên:
- Họ cảm thấy đây là một thứ gì đó rất khủng khiếp.
- Đây là trạng thái bình thường, thực tế, không riêng gì tượng sáp mà tất cả những thứ có bề ngoài giống với hình dáng của con người đều có thể gây ra sự sợ hãi và cảm giác bài xích theo bản năng của con người. Một là bắt nguồn mô phỏng hình dáng từ cao đến thấp thật giả không xác định được mang tới cảm giác bất an, khi mà độ chân thực rất thấp, mọi người sẽ không sợ, bởi vì biết đó là giả, tới khi trình độ mô phỏng cao đến một mức độ nhất định, có đôi khi mọi người sẽ không xác định được thật hay giả, coi người thật là người giả, coi người giả là người thật, từ đó sinh ra sợ hãi.
Chưa biên!
***
Lương Xuyên đi ra khỏi cửa hàng, đường vào rất nhỏ không thể đi xe vào, nếu muốn đón xe thì phải đi ra bên ngoài nhưng Lương Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ một hồi.
Lấy tấm danh thiếp mà người thiếu niên đã đưa lúc này ra, phía trên có ghi ba chữ Đàm Quang Huy, thiết kế rất phóng khoáng.
Một người khi nói dối thì cho dù có dày tâm che dấu như thế nào cũng sẽ xuất hiện đủ loại sơ hở, nhất là khi lại nói dối trước mặt một nhà tâm lý học, sơ hở càng đếm không hết nhưng chuyện này cũng không phải việc mà Lương Xuyên phải quan tâm.
Trên thế giới này có quá nhiều thứ không thể tưởng tượng nổi, cũng có rất nhiều thứ ly kỳ phức tạp, cũng như việc một người bình thường lại cảm thấy khó hiểu khi có người trưởng thành lại có hứng thú đặc biệt với trẻ em, nhân tính là một thứ rất khó nói, nó thường xuyên làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là sự lương thiện của người bình thường đã hạn chế đi trí tưởng tượng của họ mà thôi. Lương Xuyên lấy điếu thuốc lá mà người thanh niên đưa cho vừa nãy lên miệng đốt lửa, hít một hơi thật sâu, cảm nhận lá phổi đang được lấp đầy khói thuốc, Lương Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, bên trong khói thuốc như được bỏ thêm một thứ gì khác.
Lúc này điện thoại rung lên, người gọi là Ngô Đại Hải.
- Này, anh đang ở chỗ nào vậy?
- Ở bên ngoài.
- Nói cho anh, tình tiết vụ án đã có tiến triển, không phải anh nói có thể Triệu Thanh Sơn đã chết rồi sao, Giản Hồng lấy máu trong xe để kiểm tra, phát hiện đó là của Triệu Thanh Sơn, hiện tại chúng tôi tạm thời khóa chặt được mục tiêu có hiềm nghi lớn nhất mà Triệu Thanh Sơn đã thuê người giết tên là Từ Huy, có điều chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nếu không sáng mai anh lại đến cục xem một chút được không?
Hiển nhiên, Ngô Đại Hải hy vọng Lương Xuyên có thể đến cục thẩm vấn Trương Bảo Quân một lần nữa.
- Từ Huy? Công việc của hắn ta là gì?
Lương Xuyên lại hít một hơi khói thuốc lá, ngoài nicotin ra thì trong thuốc lá có một thành phần khác làm kích thích tinh thần của con người rất rõ ràng.
- Là công nhân hỏa táng trong biên chế, bình thường công việc của hắn tôi làm là lái xe vận chuyển thi thể đi hỏa táng.
Ngô Đại Hải đáp:
- Theo tôi nghĩ, nếu như trước đây Triệu Thanh Sơn dùng tiền để Trương Bảo Quân và Trương Nghị Cường đi giết Từ Huy nhưng không thành, có thể hay không bị Từ Huy biết đươc nên hắn dứt khoát.....?
- Chờ chút.
Lương Xuyên đánh gãy lời nói của Ngô Đại Hải.
- Làm sao vậy?
- Chỗ tôi hình như có chút manh mối.
Hắn nghĩ tới người thanh niên kia vừa mới nói một câu ‘ông nội tôi bị đốt đến hai lần thật đáng thương’.
- Đại Hải, xem lại ghi chép hỏa táng thi thể.
- Hả?
Đầu óc của Đại Hải không thích ứng kịp.
- Chờ một chút, tôi đi hỏi lại tên.
Lương Xuyên vừa nói xong liền cúp điện thoại.
Chỉ cần hỏi được tên của ông lão kia liền có thể tìm ra được mấu chốt của manh mối, người chết chỉ có thể hỏa táng một lần, nếu bị đốt hai lần thì hiển nhiên, trong đó có một lần là người khác.
Một lần nữa đi vào cửa hàng bán đồ chơi người lớn, chủ cửa hàng tên là Đàm Quang Huy kia cũng không còn ở bên quầy hàng nhưng phía sau quầy hàng lại có một cái cửa nhỏ, bên trong hẳn là phòng bếp và phòng ngủ.
Vừa dùng làm cửa hàng vừa là nhà ở, đây là bố cục sắp xếp của đa số người bán hàng hóa hiện này.
Lương Xuyên đi tới, đưa tay đẩy cửa một cái, cửa đã bị khóa từ bên trong, hắn hơi dùng sức, cũng không biết lí do vì sao cửa bỗng nhiên được mở khóa, cứ vậy bị đẩy ra.
Bên trong có một cái giường bằng phẳng làm bằng đất, hai bên giường không phải là cái tủ như mọi người hay dùng mà là hai cái ghế bằng gỗ.
Hai cái ghế, một trái một phải, một ông lão, một bà lão, phân biệt ngồi hai bên.
Ông lão, Lương Xuyên đã gặp.
Bà lão, Lương Xuyên cũng đã gặp.
Hai người mỉm cười ngồi ở trên ghế, sinh động như thật nhưng trên người lại có sáp dầu bóng mỡ không ngừng nhỏ giọt xuống, giống như một người bình thường đang liều mạng chảy mồ hôi vậy mà người thanh niên kia lại đang mặc áo liệm cho bà lão.
Âm thanh cửa bị đẩy ra khiến cho hắn kinh ngạc một trận, hắn lập tức quay đầu lại khiếp sợ nhìn Lương Xuyên, vẻ mặt kinh lúc này là thật chứ không phải giả bộ.
- Có việc gì?
Đàm Quang Huy quay đầu lại liền thấy Lương Xuyên tự tiện xông vào nhà mình.
Lúc trước, hắn vẫn là một ông chủ của một cửa hàng vật dụng cho người trưởng thành ấm áp như gió xuân, bây giờ, có thể là do ánh đèn nên sắc mặt của hắn ta, có chút âm trầm.
- Tôi muốn hỏi anh một số chuyện.
Lương Xuyên đưa tay chỉ ông lão ở bên phải:
- Ông nội của anh tên gì?
- Đàm Gia Tài.
Người thanh niên trả lời.
- Được rồi, cảm ơn, đúng rồi, tượng sáp rất tinh xảo.
Đây là đánh giá của Lương Xuyên.
- Cảm ơn.
Người thanh niên quay đầu, tiếp tục thay quần áo cho bà nội của mình, đây là áo liệm mà Lương Xuyên vừa mới đem tới, là bộ mà bà nội của người thanh niên hài lòng nhất,:ương Xuyên chuẩn bị rời đi, khi hắn vừa mới đi đến cửa tiệm thì có âm thanh gọi hắn lại.
- Anh bạn.
Vẫn là người thanh niên kia, hắn đang chạy ra ngoài, hơn nữa còn chạy rất nhanh, trong quá trình chạy, Lương Xuyên nghe thấy tiếng kim loại vang lên giòn giã, hẳn là đối phương đang đi trên đường thuận tay cầm lên một vật gì đó.
Có khả năng vừa quay đầu lại sẽ có vật gì đó đập vào đầu mình, có thể sẽ bị ngất đi hoặc là đi đời nhà ma, thế nhưng Lương Xuyên cũng chạy ra ngoài mà là đứng tại chỗ. Hắn không quay đầu, cũng không nhúc nhích. Con người là sinh vật có cảm xúc, một người tâm tình đang bị kích động, họ có xu hướng trở nên rất đáng sợ nhưng đồng thời, lúc đó cũng là lúc người nọ yếu đuối nhất, hắn có thể là lão hổ sắp ăn thịt người, đồng thời cũng có thể được xem như là con mèo xù lông bị người tôi thu phục đem về nuôi nấng.
- Bây giờ thời tiết trở nên rất kỳ lạ, ban ngày rất nóng, ban đêm lại rất lạnh.” Lương Xuyên nói, đối phương nghe vậy nên im lặng rất lâu, chỉ đứng phía sau Lương Xuyên.
Mỗi người, đều có những bí mật riêng của mình, chỉ có điều, có một số người bí mật tương đối nông, có một số người bí mật thì tương đối sâu, một khi họ bị đâm thủng, thường phải gánh chịu sự tương phản ngược lại rất lớn từ những cảm xúc nội tâm sâu thẳm.
“Uống ly nước rồi hãy đi, dù sao cũng làm phiền anh tới đây một chuyến.” Đàm Quang Huy nói.
Lương Xuyên gật đầu, xoay người, vị trí người thanh niên đứng phía sau hắn không đến nửa mét, mà tay trái vẫn đặt ở phía sau.
Lương Xuyên chủ động đi tới, lần nữa ngồi xuống cái ghế lúc trước, đối phương đi đến bên quầy rót nước, có lẽ là để xuống cái gì đó, sau đó bưng hai ly nước đi tới.
- Viện bảo tàng tượng sáp, trước đây tôi cũng thường xuyên đi tới đó.
Lương Xuyên uống một hớp nước.
- Rất nhiều người sợ chúng.
Đàm Quang Huy ngồi ở ghế đối diện Lương Xuyên:
- Họ cảm thấy đây là một thứ gì đó rất khủng khiếp.
- Đây là trạng thái bình thường, thực tế, không riêng gì tượng sáp mà tất cả những thứ có bề ngoài giống với hình dáng của con người đều có thể gây ra sự sợ hãi và cảm giác bài xích theo bản năng của con người. Một là bắt nguồn mô phỏng hình dáng từ cao đến thấp thật giả không xác định được mang tới cảm giác bất an, khi mà độ chân thực rất thấp, mọi người sẽ không sợ, bởi vì biết đó là giả, tới khi trình độ mô phỏng cao đến một mức độ nhất định, có đôi khi mọi người sẽ không xác định được thật hay giả, coi người thật là người giả, coi người giả là người thật, từ đó sinh ra sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.