Chương 37
Lập Phương
08/03/2023
“Này người anh em, chuyện ngày hôm nay cậu làm thật quá đáng! Giữa ban ngày
ban mặt lại dám...” lúc này, một người đàn ông trung niên mở miệng, ông
ta là chủ tịch thành phố mới được điều đến Tân Hải năm nay, tên là Cao
Lam.
Mặc dù không có quan hệ thân thiết với nhà họ Lân, nhưng hành động của Sở Hạo Vũ lại khiến ông ta không vừa lòng.
"Thông báo cho cảnh sát vũ trang, nhanh chóng liên hệ cứu viện địa phương, ở đây có một tên... côn đồ! Trên người cậu ta có thể đang mang theo một loại chất hóa học mạnh có thể đốt cháy cơ thể người!", Cục trưởng Cục Công an Tân Hải là Bành Hướng Đông, lấy điện thoại ra và lặng lẽ gửi tin nhắn.
Nếu nhà họ Lâm lên chức ở Tân Hải thì ông ta cũng có lợi.
“Cậu ta là tội phạm giết người, nhất định phải bắt lại!”
Một ông lớn ở Tân Hải có quan hệ thân thiết với nhà họ Lâm cũng lên tiếng hùa theo, có lẽ là sợ Sở Hạo Vũ nghe thấy nên cố ý hạ giọng xuống.
“Quá đáng? Vừa rồi Lâm Hổ hét lên muốn giết tôi, sao không thấy ai mở miệng nói quá đáng?”
Sở Hạo Vũ chế nhạo, trước đây anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện như thế này. Nếu không phải đang ở Hoa Hạ thì anh nhất định sẽ không chỉ giết hai người nhà họ Lâm và Tiết Bách Thắng.
Bất cứ ai ra tay với người trong gia tộc mà Sở Hạo Vũ đang bảo vệ thì sẽ không thoát khỏi cái chết.
Nhưng tình hình hiện giờ lại khiến anh nổi cáu.
Giống như vừa nãy, mặc dù Sở Hạo Vũ giết chết Tiết Bách Thắng bằng tia sét, tưởng chừng đơn giản nhưng cũng là vì đối phương chỉ có một người, vả lại cũng hơi coi thường đối thủ.
Lần đầu tiên gặp tông sư Hóa Kình, Sở Hạo Vũ đã nhìn ra được thực lực của đối phương, có lẽ tương đương với cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ, về tốc độ sức mạnh có thể nói là mạnh hơn nhiều so với cảnh giới Ám Kình của cảnh giới võ thuật Hoa Hạ.
Chẳng trách người ta nói chưa đến Hóa Kình chưa trở thành tông sư!
Nếu bảy, tám người có thực lực giống như Tiết Bách Thắng cùng vây quanh đánh Sở Hạo Vũ thì e rằng không phải phiền phức nhỏ.
Đương nhiên tình huống này sẽ không bao giờ xuất hiện, bởi vì tông sư vốn đã ít, nếu liên thủ với nhau thì còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên tạm thời Sở Hạo Vũ không cần quá lo lắng về chuyện này.
Điều khiến anh thật sự lo lắng là nếu ở đây thật sự điều động sức mạnh quân đội!
Sở Hạo Vũ thầm tính toán, có lẽ đây không phải là việc bây giờ anh có thể trực tiếp đối mặt.
Cho dù có thể dễ dàng bắt được đạn thì sao chứ, sức mạnh của quân đội đâu chỉ dựa vào mấy khẩu súng.
Đó là sự đàn áp tuyệt đối!
“Thật rắc rối”.
Sở Hạo Vũ lắc đầu, nguyên nhân khiến anh cảm thấy phiền não nhất chính là vẫn chưa tu luyện đủ.
Nếu có thể hồi phục tu vi càng nhiều, nâng cao thêm mấy cảnh giới thì Sở Hạo Vũ sẽ không sợ gì trên đời này nữa.
Đến lúc đó, Sở Hạo Vũ sẽ trở thành Thần Vương thật sự, trấn áp mọi kẻ xấu!
“Hay là gọi điện cho ông già họ Vương kia nhỉ?”, Sở Hạo Vũ đắn đo.
Lần trước trong buổi đấu giá đồ cổ, vì để có được cái vạc hình vuông, Sở Hạo Vũ đã hóa giải tà khí màu đen, gián tiếp cứu những ông lớn Tân Hải có mặt ở đó và Vương Đức Thắng một mạng, vì vậy Vương Đức Thắng cũng rất tôn kính Sở Hạo Vũ, còn nói rằng, chỉ cần Sở Hạo Vũ gặp phiền phức thì cụ ta sẽ ra tay giúp đỡ.
Cụ ta là Tư lệnh Vương ở Yến Kinh.
Sở Hạo Vũ biết được thân phận của Vương Đức Thắng thông qua Trương Trung Hán.
Khi đó chỉ thuận miệng đồng ý, nhưng Sở Hạo Vũ cũng không ngờ, có một ngày anh thật sự sẽ gọi điện cho đối phương.
Haizz.
Sở Hạo Vũ thở dài, bấm số gọi.
Không lâu sau, Sở Hạo Vũ lại đặt điện thoại xuống.
Đột nhiên, Sở Hạo Vũ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nụ cười này khiến mọi người sợ rợn tóc gáy.
“Cậu ta cười gì vậy, không phải là muốn xuống dao giết người đấy chứ?”
“Có khả năng đấy, lúc nãy chẳng phải vừa cười rồi giết chết ông cụ nhà họ Lâm sao?”
“Tôi chỉ đến nhà họ Lâm tham gia cho vui, làm quen với mọi người mà thôi, sao lại dính vào chuyện này chứ!”
Đám người sợ hãi không dám lên tiếng, ngay cả chủ tịch thành phố Cao Lam và mấy người khác giả bộ chính nghĩa lên tiếng lúc nãy cũng phải e dè khi đối đối mặt với Sở Hạo Vũ.
Mọi người đều muốn nhanh chóng kết thúc rồi rời đi, nhưng không ai dám đứng lên, vì con trai của Lâm Hổ là Lâm Văn Hào đứng lên đầu tiên, bị Sở Hạo Vũ chú ý tới, đã chết cứng trên mặt đất rồi.
Nhưng Sở Hạo Vũ hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của đám người xung quanh.
Anh cười là vì cuộc điện thoại lúc nãy.
Tư lệnh Vương kia quả nhiên là một lão già khôn khéo, còn là người đầu tiên dám chủ động đưa ra điều kiện với anh.
Lúc đầu, cụ ta muốn giới thiệu cô con gái cho Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ còn tưởng gọi nhầm số, sau khi phản ứng lại, anh đã từ chối thẳng thừng điều kiện viển vông của Vương Đức Thắng.
Anh xuyên qua bầu trời đầy sao, chỉ vì một mình Sở Giai Kỳ.
Hơn nữa vài giây sau, Sở Hạo Vũ chợt nghĩ ra điều gì đó không đúng. Vương Đức Thắng đã ngoài tám mươi tuổi rồi, con gái của cụ ta có lẽ cũng đã năm mươi, sáu mươi tuổi.
Ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi...
Tuy nhiên, điều kiện này bị từ chối thì còn một điều kiện khác được đặt ra giữa anh và Vương Đức Thắng.
Mặc dù không có quan hệ thân thiết với nhà họ Lân, nhưng hành động của Sở Hạo Vũ lại khiến ông ta không vừa lòng.
"Thông báo cho cảnh sát vũ trang, nhanh chóng liên hệ cứu viện địa phương, ở đây có một tên... côn đồ! Trên người cậu ta có thể đang mang theo một loại chất hóa học mạnh có thể đốt cháy cơ thể người!", Cục trưởng Cục Công an Tân Hải là Bành Hướng Đông, lấy điện thoại ra và lặng lẽ gửi tin nhắn.
Nếu nhà họ Lâm lên chức ở Tân Hải thì ông ta cũng có lợi.
“Cậu ta là tội phạm giết người, nhất định phải bắt lại!”
Một ông lớn ở Tân Hải có quan hệ thân thiết với nhà họ Lâm cũng lên tiếng hùa theo, có lẽ là sợ Sở Hạo Vũ nghe thấy nên cố ý hạ giọng xuống.
“Quá đáng? Vừa rồi Lâm Hổ hét lên muốn giết tôi, sao không thấy ai mở miệng nói quá đáng?”
Sở Hạo Vũ chế nhạo, trước đây anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện như thế này. Nếu không phải đang ở Hoa Hạ thì anh nhất định sẽ không chỉ giết hai người nhà họ Lâm và Tiết Bách Thắng.
Bất cứ ai ra tay với người trong gia tộc mà Sở Hạo Vũ đang bảo vệ thì sẽ không thoát khỏi cái chết.
Nhưng tình hình hiện giờ lại khiến anh nổi cáu.
Giống như vừa nãy, mặc dù Sở Hạo Vũ giết chết Tiết Bách Thắng bằng tia sét, tưởng chừng đơn giản nhưng cũng là vì đối phương chỉ có một người, vả lại cũng hơi coi thường đối thủ.
Lần đầu tiên gặp tông sư Hóa Kình, Sở Hạo Vũ đã nhìn ra được thực lực của đối phương, có lẽ tương đương với cảnh giới Tụ Khí hậu kỳ, về tốc độ sức mạnh có thể nói là mạnh hơn nhiều so với cảnh giới Ám Kình của cảnh giới võ thuật Hoa Hạ.
Chẳng trách người ta nói chưa đến Hóa Kình chưa trở thành tông sư!
Nếu bảy, tám người có thực lực giống như Tiết Bách Thắng cùng vây quanh đánh Sở Hạo Vũ thì e rằng không phải phiền phức nhỏ.
Đương nhiên tình huống này sẽ không bao giờ xuất hiện, bởi vì tông sư vốn đã ít, nếu liên thủ với nhau thì còn mặt mũi gì nữa?
Cho nên tạm thời Sở Hạo Vũ không cần quá lo lắng về chuyện này.
Điều khiến anh thật sự lo lắng là nếu ở đây thật sự điều động sức mạnh quân đội!
Sở Hạo Vũ thầm tính toán, có lẽ đây không phải là việc bây giờ anh có thể trực tiếp đối mặt.
Cho dù có thể dễ dàng bắt được đạn thì sao chứ, sức mạnh của quân đội đâu chỉ dựa vào mấy khẩu súng.
Đó là sự đàn áp tuyệt đối!
“Thật rắc rối”.
Sở Hạo Vũ lắc đầu, nguyên nhân khiến anh cảm thấy phiền não nhất chính là vẫn chưa tu luyện đủ.
Nếu có thể hồi phục tu vi càng nhiều, nâng cao thêm mấy cảnh giới thì Sở Hạo Vũ sẽ không sợ gì trên đời này nữa.
Đến lúc đó, Sở Hạo Vũ sẽ trở thành Thần Vương thật sự, trấn áp mọi kẻ xấu!
“Hay là gọi điện cho ông già họ Vương kia nhỉ?”, Sở Hạo Vũ đắn đo.
Lần trước trong buổi đấu giá đồ cổ, vì để có được cái vạc hình vuông, Sở Hạo Vũ đã hóa giải tà khí màu đen, gián tiếp cứu những ông lớn Tân Hải có mặt ở đó và Vương Đức Thắng một mạng, vì vậy Vương Đức Thắng cũng rất tôn kính Sở Hạo Vũ, còn nói rằng, chỉ cần Sở Hạo Vũ gặp phiền phức thì cụ ta sẽ ra tay giúp đỡ.
Cụ ta là Tư lệnh Vương ở Yến Kinh.
Sở Hạo Vũ biết được thân phận của Vương Đức Thắng thông qua Trương Trung Hán.
Khi đó chỉ thuận miệng đồng ý, nhưng Sở Hạo Vũ cũng không ngờ, có một ngày anh thật sự sẽ gọi điện cho đối phương.
Haizz.
Sở Hạo Vũ thở dài, bấm số gọi.
Không lâu sau, Sở Hạo Vũ lại đặt điện thoại xuống.
Đột nhiên, Sở Hạo Vũ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nụ cười này khiến mọi người sợ rợn tóc gáy.
“Cậu ta cười gì vậy, không phải là muốn xuống dao giết người đấy chứ?”
“Có khả năng đấy, lúc nãy chẳng phải vừa cười rồi giết chết ông cụ nhà họ Lâm sao?”
“Tôi chỉ đến nhà họ Lâm tham gia cho vui, làm quen với mọi người mà thôi, sao lại dính vào chuyện này chứ!”
Đám người sợ hãi không dám lên tiếng, ngay cả chủ tịch thành phố Cao Lam và mấy người khác giả bộ chính nghĩa lên tiếng lúc nãy cũng phải e dè khi đối đối mặt với Sở Hạo Vũ.
Mọi người đều muốn nhanh chóng kết thúc rồi rời đi, nhưng không ai dám đứng lên, vì con trai của Lâm Hổ là Lâm Văn Hào đứng lên đầu tiên, bị Sở Hạo Vũ chú ý tới, đã chết cứng trên mặt đất rồi.
Nhưng Sở Hạo Vũ hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của đám người xung quanh.
Anh cười là vì cuộc điện thoại lúc nãy.
Tư lệnh Vương kia quả nhiên là một lão già khôn khéo, còn là người đầu tiên dám chủ động đưa ra điều kiện với anh.
Lúc đầu, cụ ta muốn giới thiệu cô con gái cho Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ còn tưởng gọi nhầm số, sau khi phản ứng lại, anh đã từ chối thẳng thừng điều kiện viển vông của Vương Đức Thắng.
Anh xuyên qua bầu trời đầy sao, chỉ vì một mình Sở Giai Kỳ.
Hơn nữa vài giây sau, Sở Hạo Vũ chợt nghĩ ra điều gì đó không đúng. Vương Đức Thắng đã ngoài tám mươi tuổi rồi, con gái của cụ ta có lẽ cũng đã năm mươi, sáu mươi tuổi.
Ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi...
Tuy nhiên, điều kiện này bị từ chối thì còn một điều kiện khác được đặt ra giữa anh và Vương Đức Thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.