Chương 9: Chạm vào
Bát Nguyệt Nhất Thập Ngũ
03/07/2021
Edit: TLMT
Beta: Sói
Tôi và Lương Triết đi đến phòng làm việc của Âu Tòng Hữu, bên ngoài ghi là phòng khám nội khoa, hẳn đây là nơi anh ta ngồi khám cho bệnh nhân. Âu Tòng Hữu giới thiệu sơ qua cho chúng tôi về phòng làm việc của anh ta, sau đó đi đến bồn lavabo rửa tay.
Trên bàn làm việc của anh ta có một cái hộp bằng nhung nhỏ, anh ta lau khô tay, mở chiếc hộp nhỏ ra, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong đeo lên ngón áp út của mình.
Thấy tôi và Lương Triết đều nhìn chăm chăm xem anh ta làm gì, Âu Tòng Hữu không khỏi cười ngượng ngùng, anh ta chỉ vào chiếc nhẫn nói với chúng tôi: "Bà xã nhà tôi rất hay ghen."
Âu Tòng Hữu bố trí chỗ ngồi cho chúng tôi, sau đó dọn dẹp dụng cụ cần thiết để lát nữa hết giờ làm việc thì trở về nhà.
Lương Triết liên tục cảm thán với tôi: "Bác sĩ Âu thật tốt bụng."
Tôi đồng ý với Lương Triết, Âu Tòng Hữu không nói hai lời liền cho chúng tôi mượn phòng làm việc, thật sự rất tốt bụng.
Tôi và Lương Triết bàn bạc một lúc, tôi sẽ thức canh nửa đêm đầu còn cậu ta thức canh lúc qua nửa đêm, trong phòng làm việc có một cái giường thấp nhỏ để cho bệnh nhi nằm lên kiểm tra, chúng tôi sẽ ngủ ở đó.
Thật ra tôi cũng không biết thức đêm gác trong đây có tác dụng hay không, nhưng bộ dáng của lão Lư rất khẩn trương, cũng không biết Tịnh Phác đã nói gì qua điện thoại.
Qua nửa đêm mọi việc vẫn yên ổn, tôi nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ gác của Lương Triết, tôi bèn gọi to rồi kéo Lương Triết dậy, đổi cho tôi nằm lên chiếc giường nhỏ.
Chiếc giường quá nhỏ, tôi phải điều chỉnh tư thế một lúc lâu mới tìm được một tư thế thoài mái. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy Lương Triết gọi mình: "Anh Mục, anh nói chuyện cùng tôi đi, tôi sợ."
Ngoài miệng tôi ậm ừ cho xong, giây tiếp theo đã nhắm chặt mắt say sưa ngủ mất.
Đang ngủ, tôi bỗng cảm nhận được có người chạm vào mình. Tôi thầm nghĩ có lẽ là Lương Triết đang gọi tôi dậy, nhưng tôi thật sự đã quá mệt mỏi, mí mắt dính chặt vào nhau, vì vậy tôi nỗ lực giơ tay lên ra hiệu, ý nói với Lương Triết rằng tôi muốn ngủ thêm trong chốc lát.
Cảm giác bị đụng vào người biến mất một lúc, tôi đang muốn chìm vào giấc ngủ lần nữa thì lại có cảm giác bị đụng vào người.
Tôi cảm nhận được rằng có người lấy tay sờ tôi, đầu tiên là sờ soạng ở trên cánh tay tôi hai cái, sau đó di chuyển xuống bụng, cách lớp quần áo trên người tôi xoa xoa, giống như là đang mát xa vậy.
Tôi mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác kỳ quái từ nơi tiếp xúc nhè nhẹ truyền tới nội tâm, khiến người tôi không nhịn được có chút nóng lên.
Cảm giác kia lại biến mất trong chốc lát, sau đó đột nhiên có thứ gì đó chui vào trong áo tôi, tôi có thể cảm nhận được hình dạng bàn tay trên người mình, làm sao mà bàn tay Lương Triết lại có thể như thế...
Tôi giống như rơi vào một giấc mơ hoang đường, bàn tay kia như có như không chạm lên bụng tôi, nhiệt độ của bàn tay này thấp hơn so với da thịt tôi, sau đó nó chậm rãi đi xuống dưới, ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống, tựa như đang đánh đàn dương cầm...
... Bàn tay đó di chuyển xuống lưng quần của tôi.
Động tác đó biểu hiện ý tứ quá mức rõ ràng, cơn buồn ngủ của tôi trong nháy mắt bị đánh bay đi, tôi lập tức ngồi dậy rống lên: "Lương Triết!"
Cảm giác đó biến mất ngay tức khắc, tôi há miệng thở mạnh, sao trước mặt lại không có ai. Đúng lúc này, giọng Lương Triết từ phía sau bàn làm việc truyền đến: "Làm sao vậy!?"
Thanh âm kia có chút ngái ngủ, có nghĩa là vừa rồi cậu ta đã ngủ mất.
Lương Triết dụi dụi mắt đi đến gần tôi: "Sao vậy anh Mục?"
"..."
Không phải Lương Triết, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại tăng thêm sự nghi hoặc, có thật là nằm mơ không? Giấc mơ kia quá mức chân thật, theo bản năng tôi vén áo mình lên xem, sau đó tôi với Lương Triết đều đơ người tại chỗ.
Tay tôi vẫn còn giơ áo lên, Lương Triết ngơ ngác đứng nhìn, sau đó cậu ta hỏi tôi: "Anh Mục, trên bụng anh, cái kia, là dấu tay sao?"
Tôi không kịp trả lời, bên ngoài cửa truyền đến tiếng đứa trẻ cười.
Tôi sửa soạn lại quần áo: "Đi ra ngoài nhìn xem."
Lương Triết bị dọa đến mức mặt trắng bệch, tay của tôi cũng run rẩy, nói thật, không thể nào không sợ.
Từ khi phát hiện dấu tay trên người Tiểu Vân không phải do con người làm, chuyện này vốn dĩ đã không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa, chuyện quỷ thần có Tịnh Phác lo liệu, chúng tôi chẳng làm được gì, cũng chẳng đến phiên chúng tôi xử lí, nhưng tôi và Lương Triết chịu đựng đến bệnh viện trông coi, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ bởi vì chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi phải bảo vệ người dân.
Nếu ngay cả chúng tôi cũng mặc kệ thì ai sẽ làm? Lời này tuy vô nghĩa nhưng thực tế là như vậy.
Tôi ra ngoài mở cửa, ánh đèn bệnh viện buổi tối không được sáng lắm, chỉ có đèn nhỏ ở hai bên hành lang phát ra ánh sáng lờ mờ, tôi thấy ở hành lang có một bé gái đang đứng, tôi nhìn một chút, thấy cô bé mặc quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện, tôi bèn gọi: "Bé gái."
Cô bé quay đầu lại nhìn, đó là một bệnh nhi tôi đã gặp vào ban ngày, tôi thở nhẹ một hơi, nói: "Lại đây, chú có việc muốn hỏi một chút." Cô bé nghe thế chạy đến chỗ chúng tôi, miệng không ngừng cười, xem ra tiếng cười vừa nãy là do cô bé này tạo ra.
Còn vài bước nữa thì cô bé chạy đến chỗ tôi và Lương Triết, đột nhiên tôi cảm giác được vừa rồi mình bị ai đó đụng phải, tôi lui về sau vài bước, Lương Triết túm lấy giữ tôi lại, cô bé đã chạy đến chỗ tôi, ngửa đầu nhìn tôi và Lương Triết: "Chào hai chú cảnh sát."
Lương Triết hỏi: "Trễ thế này rồi con còn đi ra ngoài làm gì?"
Cô bé cười hì hì: "Ở chơi."
Lương Triết không biết nói gì tiếp đành phải quay đầu nhìn tôi, lúc nãy hẳn ý cậu ta muốn hỏi là: "Vì sao trễ vậy mà còn ở bên ngoài?" Tôi hơi cắn môi, hỏi cô nhóc một vấn đề khó mà tưởng tượng: "Con ở đây chơi cùng ai?"
Cô bé cười hì hì, đưa ngón tay ra chỉ quanh phía chúng tôi đứng: "Cùng mọi người."
Tôi chậm rãi hít một hơi, chỉ hối hận không đem theo thanh kiếm gỗ đào Tịnh Phác cho. Tôi nhìn bốn phía trống rỗng xung quanh, cưỡng ép bản thân nở ra một nụ cười, sau đó dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa, mọi người không cần ở lại chơi, nên đi ngủ rồi."
Cô bé nghe lời gật đầu, giống như phất phất tay với chúng tôi, giọng nói có chút tiếc nuối: "Gặp lại sau, mình nên đi ngủ rồi."
Tôi nhớ đến lúc xem đoạn ghi hình Tiểu Vân cũng từng quơ tay với không khí, bé gái nói xong liền xoay người lại, đi đến phòng bệnh của mình, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, ngay sau gáy bé gái, nơi tiếp giáp với cổ áo, tôi nhìn thoáng thấy vết xanh tím quen thuộc.
Đưa cô bé trở về phòng bệnh, tôi và Lương Triết đứng ở ngoài hành lang, Lương Triết nắm lấy cánh tay của tôi: "Anh Mục... Làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta rời khỏi đây, đừng ở bệnh viện nữa, sợ quá đi mất."
Tôi nói: "Đừng lộn xộn, cậu không hiểu vừa rồi cô bé nói gì sao, xung quanh đều là người, nói không chừng cậu vừa động là đạp lên chân những người khác ngay đấy."
Tôi phục mình quá, lúc này mà vẫn có tâm tình đùa giỡn.
Nghe tôi nói xong Lương Triết cũng không dám nhúc nhích, cậu ta vừa nói vừa khóc nức nở: "Anh Mục, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy, sở trưởng chỉ bảo tôi đến đây gác đêm chứ không nói cho tôi biết vì sao, thế này cũng quá tà môn rồi đó."
Thật ra tôi cũng rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lương Triết còn sợ hơn cả tôi, tự dưng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi an ủi cậu ta: "Tiểu Lương đừng sợ, cục cảnh sát chúng ta mở rộng thêm một nghề phụ, ban ngày bắt người, ban đêm bắt quỷ, vui sướng gấp đôi, tiền lương không đổi."
Lương Triết khóc: "Anh hai, giờ là lúc nào rồi mà còn tâm tình đùa giỡn, chúng ta không chết ở chỗ này được đúng không?"
Tôi nói: "Nếu chết thì không cần chờ đến bây giờ đâu, tôi còn bị quỷ sờ soạng mấy lần, không phải vẫn còn khỏe mạnh đứng đây sao. Cậu đừng nói gì, được sờ kỳ thật rất thoải mái."
Lương Triết sụp đổ.
Tôi kéo Lương Triết ngồi trên ghế ở hành lang một lần nữa, không hề nói giỡn: "Trước đó Thẩm Chi Vân ngủ rồi thì mới bị tìm tới, tôi vừa mới đi ngủ cũng bị sờ, bé gái kia vừa rồi có lẽ đang ngủ thì bị gọi dậy, chỉ cần chúng ta không đi ngủ thì hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Đại não của tôi bắt đầu làm việc, ý nghĩ cũng dần hình thành rõ ràng: "Quỷ này sẽ không hại người, theo như điều dưỡng hôm đó nói thì tình trạng này xảy ra mấy năm liền rồi, nói thật, nếu nó muốn có chuyện gì thì đã sớm có chuyện chứ không phải chờ đến bây giờ đâu. Tiểu Vân cũng không bị tổn thương gì nhiều mà chỉ có dấu tay trên người. Cậu không cần lo lắng, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay là cứu viện bên mình sẽ đến."
Lúc đầu tôi định không trả lời nhưng cuối cùng vẫn an ủi cậu ta một chốc. Kỳ thật nếu Lương Triết nghĩ kỹ thì khi Tiểu Vân tỉnh lại có lẽ cũng là bị gọi dậy, hình ảnh đó còn nằm trong chính băng ghi hình ban ngày mà cậu ta xem.
Chẳng qua Lương Triết đã đánh mất năng lực tự hỏi, tuy rằng cậu ta vẫn rất sợ nhưng cũng đã bị tôi nói cho ổn định tâm trạng lại.
Hai người chúng tôi ngồi một lúc, tôi vén áo chính mình lên xem dấu tay trên bụng, vừa rồi đột ngột xảy ra chuyện nên tôi cũng không kịp nhìn kĩ.
Lương Triết cũng đến gần xem, dấu tay màu tím đậm, tôi đếm, tổng cộng có sáu dấu, in trên bụng tôi không có quy luật gì.
Còn có một dấu tay khác chỉ có một nửa, bàn tay đặt ở vị trí bụng dưới, phần ngón tay biến mất ở trong lưng quần, tôi nhớ đến giấc mộng mà không phải là mộng kia, khi ngón tay di chuyển xuống phía dưới, mặt già của tôi nhịn không được đỏ lên.
Cũng may Lương Triết không chú ý đến vị trí dấu tay xấu hổ kia, cậu ta nhìn bàn tay mình sau đó so sánh với dấu tay trên bụng tôi: "Dấu tay này nhỏ quá nhỉ?"
Lương Triết ngập ngừng một chút rồi nói: "Giống... Đứa trẻ."
Lời Lương Triết nói quả thật không sai, Tiểu Vân cũng là trẻ con, cho nên tuy dấu tay ở trên người cậu bé nhìn rất nhỏ nhưng vẫn không nhận ra không đúng ở đâu. Giờ những dấu tay ấy in trên người tôi thì có thể nhìn ra ngay lập tức, thật là quá nhỏ.
Kỳ thật nói là trẻ con vẫn có phần không chính xác, dấu ấn hình bàn tay còn không bằng quả trứng gà to, trên bàn tay thật ra chỉ nhìn thấy da thịt, các khớp xương trên ngón tay cũng không rõ ràng. Hình ảnh này làm tôi nhớ đến bàn tay của một đứa trẻ mới sinh, bệnh viện sẽ dùng mực đánh dấu cho trẻ sơ sinh một con số màu đỏ trên tay.
Tôi suy nghĩ, sau đó nói: "Giống trẻ sơ sinh."
Lương Triết bừng tỉnh: "Đúng đúng! Chính là cảm giác này!"
Tôi lấy điện thoại trong túi ra nhìn giờ, hiện tại gần năm giờ sáng, trên di động hiện lên hai tin nhắn chưa xem, tôi ấn vào, một tin nhắn Tịnh Phác gửi, một tin nhắn là lão Lư gửi.
Tôi bấm xem của lão Lư trước: "Chờ mặt trời mọc thì hai người có thể về."
Còn của Tịnh Phác là...
"Cảnh sát Tiểu Mục, dạy cho cậu một chú đuổi Quỷ, chú này có thể dùng tốt hơn so với thứ cậu tra trên Baidu."
Phía dưới là một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Tôi chỉ hận bản thân không nhìn thấy tin nhắn này sớm một chút, tôi uể oải nhắn cho Tịnh Phác: "Tôi biết rồi, có điều không cần dùng nữa, cảm ơn."
Tôi và Lương Triết khiếp đảm ngồi ngốc đến bảy giờ sáng, trời cũng đã sáng rõ, điều dưỡng mới đến và điều dưỡng trực đêm qua đã thay ca.
Trước mặt chúng tôi là cô bé đêm qua gặp ở hành lang bệnh viện, cô bé đang nằm trên giường bệnh ngủ say, người nhà chăm nom cô bé cũng đã tỉnh, đang rửa mặt chuẩn bị đi ra ngoài nhận cơm. Thấy chúng tôi đi đến, người nhà của cô bé còn chào hỏi chúng tôi, dường như không hề biết đêm qua cô bé đã đi ra ngoài.
Hai người bọn tôi trở về cục cảnh sát, lão Lư để chúng tôi ngủ một lát, nhưng đáng thương là bên trong phòng trực ban chỉ có một cái giường. Tôi và Lương Triết làm bộ khiêm nhường một lúc, cuối cùng chúng tôi chơi oẳn tù tì, tôi thắng, được ngủ trên giường.
Cả đêm hôm qua tôi chỉ ngủ được một lúc, thiếu ngủ thành ra hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu. Tôi vừa đặt lưng trên giường liền ngủ ngay lập tức, nhưng trong lòng lại nhớ đến bệnh viện nọ, sợ sẽ lại xảy ra chuyện, giấc ngủ cứ chập chờn không ngon giấc. Lúc cảm thấy môi khô, lưỡi đắng, tim đập nhanh, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã là giữa trưa.
Phòng bên cạnh tôi ngủ không ngừng có tiếng nói chuyện, đợi khi tôi đến gần, trước mắt tôi là bóng lưng của một người, người nọ mặc đạo bào màu đen lỏng lẻo, là Tịnh Phác.
Lão Lư đang ngồi đối diện Tịnh Phác, thấy tôi đến, lão bèn vẫy vẫy tay về phía tôi, ý bảo đến đó.
Tịnh Phác quay đầu lại nhìn, thấy tôi thì nhướn mày: "Tỉnh ngủ rồi à?"
Tôi gật đầu, nhìn khắp nơi không thấy Lương Triết đâu, tôi bèn hỏi lão Lư: "Lương Triết đâu?"
Lão Lư trợn mắt: "Tôi bảo cậu ta về nhà, cậu ta ở đây ngủ gà ngủ gật nhìn như một con gà con."
Tôi cười thầm, lão Lư xụ mặt xuống: "Tịnh Phác đạo trưởng, vụ việc lần này cậu thấy thế nào?"
Nét mặt Tịnh Phác trở nên nghiêm túc: "Tôi đã đoán được vài phần nhưng không dám vội kết luận, cần phải tận mắt nhìn thấy thì mới biết được chuyện là như thế nào. Mặt khác, ông nói trên người đứa bé kia xuất hiện dấu tay, vậy rốt cuộc dấu tay đó như thế nào?"
Chúng tôi đã quên không nhờ Tống Khả Vận gửi video mà cô ta cho tôi và lão Lư xem, vậy nên giờ Tịnh Phác không thể thấy được. Tôi hơi do dự một chút, cuối cùng hắng giọng một cái.
Tịnh Phác và lão Lư cùng lúc quay đầu sang nhìn tôi, tôi không nói câu nào, yên lặng bắt đầu tháo thắt lưng.
Mặt lão Lư trắng bệch: "Làm gì thế?"
Tịnh Phác vẫn nghiêm túc nhìn động tác của tôi.
Tôi cởi thắt lưng ra rồi vén bụng lên, sau đó tôi nghe được tiếng lão Lư hít sâu một hơi.
Hết chương 9.
Beta: Sói
Tôi và Lương Triết đi đến phòng làm việc của Âu Tòng Hữu, bên ngoài ghi là phòng khám nội khoa, hẳn đây là nơi anh ta ngồi khám cho bệnh nhân. Âu Tòng Hữu giới thiệu sơ qua cho chúng tôi về phòng làm việc của anh ta, sau đó đi đến bồn lavabo rửa tay.
Trên bàn làm việc của anh ta có một cái hộp bằng nhung nhỏ, anh ta lau khô tay, mở chiếc hộp nhỏ ra, sau đó lấy chiếc nhẫn bên trong đeo lên ngón áp út của mình.
Thấy tôi và Lương Triết đều nhìn chăm chăm xem anh ta làm gì, Âu Tòng Hữu không khỏi cười ngượng ngùng, anh ta chỉ vào chiếc nhẫn nói với chúng tôi: "Bà xã nhà tôi rất hay ghen."
Âu Tòng Hữu bố trí chỗ ngồi cho chúng tôi, sau đó dọn dẹp dụng cụ cần thiết để lát nữa hết giờ làm việc thì trở về nhà.
Lương Triết liên tục cảm thán với tôi: "Bác sĩ Âu thật tốt bụng."
Tôi đồng ý với Lương Triết, Âu Tòng Hữu không nói hai lời liền cho chúng tôi mượn phòng làm việc, thật sự rất tốt bụng.
Tôi và Lương Triết bàn bạc một lúc, tôi sẽ thức canh nửa đêm đầu còn cậu ta thức canh lúc qua nửa đêm, trong phòng làm việc có một cái giường thấp nhỏ để cho bệnh nhi nằm lên kiểm tra, chúng tôi sẽ ngủ ở đó.
Thật ra tôi cũng không biết thức đêm gác trong đây có tác dụng hay không, nhưng bộ dáng của lão Lư rất khẩn trương, cũng không biết Tịnh Phác đã nói gì qua điện thoại.
Qua nửa đêm mọi việc vẫn yên ổn, tôi nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ gác của Lương Triết, tôi bèn gọi to rồi kéo Lương Triết dậy, đổi cho tôi nằm lên chiếc giường nhỏ.
Chiếc giường quá nhỏ, tôi phải điều chỉnh tư thế một lúc lâu mới tìm được một tư thế thoài mái. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy Lương Triết gọi mình: "Anh Mục, anh nói chuyện cùng tôi đi, tôi sợ."
Ngoài miệng tôi ậm ừ cho xong, giây tiếp theo đã nhắm chặt mắt say sưa ngủ mất.
Đang ngủ, tôi bỗng cảm nhận được có người chạm vào mình. Tôi thầm nghĩ có lẽ là Lương Triết đang gọi tôi dậy, nhưng tôi thật sự đã quá mệt mỏi, mí mắt dính chặt vào nhau, vì vậy tôi nỗ lực giơ tay lên ra hiệu, ý nói với Lương Triết rằng tôi muốn ngủ thêm trong chốc lát.
Cảm giác bị đụng vào người biến mất một lúc, tôi đang muốn chìm vào giấc ngủ lần nữa thì lại có cảm giác bị đụng vào người.
Tôi cảm nhận được rằng có người lấy tay sờ tôi, đầu tiên là sờ soạng ở trên cánh tay tôi hai cái, sau đó di chuyển xuống bụng, cách lớp quần áo trên người tôi xoa xoa, giống như là đang mát xa vậy.
Tôi mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác kỳ quái từ nơi tiếp xúc nhè nhẹ truyền tới nội tâm, khiến người tôi không nhịn được có chút nóng lên.
Cảm giác kia lại biến mất trong chốc lát, sau đó đột nhiên có thứ gì đó chui vào trong áo tôi, tôi có thể cảm nhận được hình dạng bàn tay trên người mình, làm sao mà bàn tay Lương Triết lại có thể như thế...
Tôi giống như rơi vào một giấc mơ hoang đường, bàn tay kia như có như không chạm lên bụng tôi, nhiệt độ của bàn tay này thấp hơn so với da thịt tôi, sau đó nó chậm rãi đi xuống dưới, ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống, tựa như đang đánh đàn dương cầm...
... Bàn tay đó di chuyển xuống lưng quần của tôi.
Động tác đó biểu hiện ý tứ quá mức rõ ràng, cơn buồn ngủ của tôi trong nháy mắt bị đánh bay đi, tôi lập tức ngồi dậy rống lên: "Lương Triết!"
Cảm giác đó biến mất ngay tức khắc, tôi há miệng thở mạnh, sao trước mặt lại không có ai. Đúng lúc này, giọng Lương Triết từ phía sau bàn làm việc truyền đến: "Làm sao vậy!?"
Thanh âm kia có chút ngái ngủ, có nghĩa là vừa rồi cậu ta đã ngủ mất.
Lương Triết dụi dụi mắt đi đến gần tôi: "Sao vậy anh Mục?"
"..."
Không phải Lương Triết, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại tăng thêm sự nghi hoặc, có thật là nằm mơ không? Giấc mơ kia quá mức chân thật, theo bản năng tôi vén áo mình lên xem, sau đó tôi với Lương Triết đều đơ người tại chỗ.
Tay tôi vẫn còn giơ áo lên, Lương Triết ngơ ngác đứng nhìn, sau đó cậu ta hỏi tôi: "Anh Mục, trên bụng anh, cái kia, là dấu tay sao?"
Tôi không kịp trả lời, bên ngoài cửa truyền đến tiếng đứa trẻ cười.
Tôi sửa soạn lại quần áo: "Đi ra ngoài nhìn xem."
Lương Triết bị dọa đến mức mặt trắng bệch, tay của tôi cũng run rẩy, nói thật, không thể nào không sợ.
Từ khi phát hiện dấu tay trên người Tiểu Vân không phải do con người làm, chuyện này vốn dĩ đã không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa, chuyện quỷ thần có Tịnh Phác lo liệu, chúng tôi chẳng làm được gì, cũng chẳng đến phiên chúng tôi xử lí, nhưng tôi và Lương Triết chịu đựng đến bệnh viện trông coi, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ bởi vì chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi phải bảo vệ người dân.
Nếu ngay cả chúng tôi cũng mặc kệ thì ai sẽ làm? Lời này tuy vô nghĩa nhưng thực tế là như vậy.
Tôi ra ngoài mở cửa, ánh đèn bệnh viện buổi tối không được sáng lắm, chỉ có đèn nhỏ ở hai bên hành lang phát ra ánh sáng lờ mờ, tôi thấy ở hành lang có một bé gái đang đứng, tôi nhìn một chút, thấy cô bé mặc quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện, tôi bèn gọi: "Bé gái."
Cô bé quay đầu lại nhìn, đó là một bệnh nhi tôi đã gặp vào ban ngày, tôi thở nhẹ một hơi, nói: "Lại đây, chú có việc muốn hỏi một chút." Cô bé nghe thế chạy đến chỗ chúng tôi, miệng không ngừng cười, xem ra tiếng cười vừa nãy là do cô bé này tạo ra.
Còn vài bước nữa thì cô bé chạy đến chỗ tôi và Lương Triết, đột nhiên tôi cảm giác được vừa rồi mình bị ai đó đụng phải, tôi lui về sau vài bước, Lương Triết túm lấy giữ tôi lại, cô bé đã chạy đến chỗ tôi, ngửa đầu nhìn tôi và Lương Triết: "Chào hai chú cảnh sát."
Lương Triết hỏi: "Trễ thế này rồi con còn đi ra ngoài làm gì?"
Cô bé cười hì hì: "Ở chơi."
Lương Triết không biết nói gì tiếp đành phải quay đầu nhìn tôi, lúc nãy hẳn ý cậu ta muốn hỏi là: "Vì sao trễ vậy mà còn ở bên ngoài?" Tôi hơi cắn môi, hỏi cô nhóc một vấn đề khó mà tưởng tượng: "Con ở đây chơi cùng ai?"
Cô bé cười hì hì, đưa ngón tay ra chỉ quanh phía chúng tôi đứng: "Cùng mọi người."
Tôi chậm rãi hít một hơi, chỉ hối hận không đem theo thanh kiếm gỗ đào Tịnh Phác cho. Tôi nhìn bốn phía trống rỗng xung quanh, cưỡng ép bản thân nở ra một nụ cười, sau đó dịu dàng nói: "Không còn sớm nữa, mọi người không cần ở lại chơi, nên đi ngủ rồi."
Cô bé nghe lời gật đầu, giống như phất phất tay với chúng tôi, giọng nói có chút tiếc nuối: "Gặp lại sau, mình nên đi ngủ rồi."
Tôi nhớ đến lúc xem đoạn ghi hình Tiểu Vân cũng từng quơ tay với không khí, bé gái nói xong liền xoay người lại, đi đến phòng bệnh của mình, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, ngay sau gáy bé gái, nơi tiếp giáp với cổ áo, tôi nhìn thoáng thấy vết xanh tím quen thuộc.
Đưa cô bé trở về phòng bệnh, tôi và Lương Triết đứng ở ngoài hành lang, Lương Triết nắm lấy cánh tay của tôi: "Anh Mục... Làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta rời khỏi đây, đừng ở bệnh viện nữa, sợ quá đi mất."
Tôi nói: "Đừng lộn xộn, cậu không hiểu vừa rồi cô bé nói gì sao, xung quanh đều là người, nói không chừng cậu vừa động là đạp lên chân những người khác ngay đấy."
Tôi phục mình quá, lúc này mà vẫn có tâm tình đùa giỡn.
Nghe tôi nói xong Lương Triết cũng không dám nhúc nhích, cậu ta vừa nói vừa khóc nức nở: "Anh Mục, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy, sở trưởng chỉ bảo tôi đến đây gác đêm chứ không nói cho tôi biết vì sao, thế này cũng quá tà môn rồi đó."
Thật ra tôi cũng rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lương Triết còn sợ hơn cả tôi, tự dưng tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi an ủi cậu ta: "Tiểu Lương đừng sợ, cục cảnh sát chúng ta mở rộng thêm một nghề phụ, ban ngày bắt người, ban đêm bắt quỷ, vui sướng gấp đôi, tiền lương không đổi."
Lương Triết khóc: "Anh hai, giờ là lúc nào rồi mà còn tâm tình đùa giỡn, chúng ta không chết ở chỗ này được đúng không?"
Tôi nói: "Nếu chết thì không cần chờ đến bây giờ đâu, tôi còn bị quỷ sờ soạng mấy lần, không phải vẫn còn khỏe mạnh đứng đây sao. Cậu đừng nói gì, được sờ kỳ thật rất thoải mái."
Lương Triết sụp đổ.
Tôi kéo Lương Triết ngồi trên ghế ở hành lang một lần nữa, không hề nói giỡn: "Trước đó Thẩm Chi Vân ngủ rồi thì mới bị tìm tới, tôi vừa mới đi ngủ cũng bị sờ, bé gái kia vừa rồi có lẽ đang ngủ thì bị gọi dậy, chỉ cần chúng ta không đi ngủ thì hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Đại não của tôi bắt đầu làm việc, ý nghĩ cũng dần hình thành rõ ràng: "Quỷ này sẽ không hại người, theo như điều dưỡng hôm đó nói thì tình trạng này xảy ra mấy năm liền rồi, nói thật, nếu nó muốn có chuyện gì thì đã sớm có chuyện chứ không phải chờ đến bây giờ đâu. Tiểu Vân cũng không bị tổn thương gì nhiều mà chỉ có dấu tay trên người. Cậu không cần lo lắng, chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay là cứu viện bên mình sẽ đến."
Lúc đầu tôi định không trả lời nhưng cuối cùng vẫn an ủi cậu ta một chốc. Kỳ thật nếu Lương Triết nghĩ kỹ thì khi Tiểu Vân tỉnh lại có lẽ cũng là bị gọi dậy, hình ảnh đó còn nằm trong chính băng ghi hình ban ngày mà cậu ta xem.
Chẳng qua Lương Triết đã đánh mất năng lực tự hỏi, tuy rằng cậu ta vẫn rất sợ nhưng cũng đã bị tôi nói cho ổn định tâm trạng lại.
Hai người chúng tôi ngồi một lúc, tôi vén áo chính mình lên xem dấu tay trên bụng, vừa rồi đột ngột xảy ra chuyện nên tôi cũng không kịp nhìn kĩ.
Lương Triết cũng đến gần xem, dấu tay màu tím đậm, tôi đếm, tổng cộng có sáu dấu, in trên bụng tôi không có quy luật gì.
Còn có một dấu tay khác chỉ có một nửa, bàn tay đặt ở vị trí bụng dưới, phần ngón tay biến mất ở trong lưng quần, tôi nhớ đến giấc mộng mà không phải là mộng kia, khi ngón tay di chuyển xuống phía dưới, mặt già của tôi nhịn không được đỏ lên.
Cũng may Lương Triết không chú ý đến vị trí dấu tay xấu hổ kia, cậu ta nhìn bàn tay mình sau đó so sánh với dấu tay trên bụng tôi: "Dấu tay này nhỏ quá nhỉ?"
Lương Triết ngập ngừng một chút rồi nói: "Giống... Đứa trẻ."
Lời Lương Triết nói quả thật không sai, Tiểu Vân cũng là trẻ con, cho nên tuy dấu tay ở trên người cậu bé nhìn rất nhỏ nhưng vẫn không nhận ra không đúng ở đâu. Giờ những dấu tay ấy in trên người tôi thì có thể nhìn ra ngay lập tức, thật là quá nhỏ.
Kỳ thật nói là trẻ con vẫn có phần không chính xác, dấu ấn hình bàn tay còn không bằng quả trứng gà to, trên bàn tay thật ra chỉ nhìn thấy da thịt, các khớp xương trên ngón tay cũng không rõ ràng. Hình ảnh này làm tôi nhớ đến bàn tay của một đứa trẻ mới sinh, bệnh viện sẽ dùng mực đánh dấu cho trẻ sơ sinh một con số màu đỏ trên tay.
Tôi suy nghĩ, sau đó nói: "Giống trẻ sơ sinh."
Lương Triết bừng tỉnh: "Đúng đúng! Chính là cảm giác này!"
Tôi lấy điện thoại trong túi ra nhìn giờ, hiện tại gần năm giờ sáng, trên di động hiện lên hai tin nhắn chưa xem, tôi ấn vào, một tin nhắn Tịnh Phác gửi, một tin nhắn là lão Lư gửi.
Tôi bấm xem của lão Lư trước: "Chờ mặt trời mọc thì hai người có thể về."
Còn của Tịnh Phác là...
"Cảnh sát Tiểu Mục, dạy cho cậu một chú đuổi Quỷ, chú này có thể dùng tốt hơn so với thứ cậu tra trên Baidu."
Phía dưới là một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Tôi chỉ hận bản thân không nhìn thấy tin nhắn này sớm một chút, tôi uể oải nhắn cho Tịnh Phác: "Tôi biết rồi, có điều không cần dùng nữa, cảm ơn."
Tôi và Lương Triết khiếp đảm ngồi ngốc đến bảy giờ sáng, trời cũng đã sáng rõ, điều dưỡng mới đến và điều dưỡng trực đêm qua đã thay ca.
Trước mặt chúng tôi là cô bé đêm qua gặp ở hành lang bệnh viện, cô bé đang nằm trên giường bệnh ngủ say, người nhà chăm nom cô bé cũng đã tỉnh, đang rửa mặt chuẩn bị đi ra ngoài nhận cơm. Thấy chúng tôi đi đến, người nhà của cô bé còn chào hỏi chúng tôi, dường như không hề biết đêm qua cô bé đã đi ra ngoài.
Hai người bọn tôi trở về cục cảnh sát, lão Lư để chúng tôi ngủ một lát, nhưng đáng thương là bên trong phòng trực ban chỉ có một cái giường. Tôi và Lương Triết làm bộ khiêm nhường một lúc, cuối cùng chúng tôi chơi oẳn tù tì, tôi thắng, được ngủ trên giường.
Cả đêm hôm qua tôi chỉ ngủ được một lúc, thiếu ngủ thành ra hoa mắt, chóng mặt, nhức đầu. Tôi vừa đặt lưng trên giường liền ngủ ngay lập tức, nhưng trong lòng lại nhớ đến bệnh viện nọ, sợ sẽ lại xảy ra chuyện, giấc ngủ cứ chập chờn không ngon giấc. Lúc cảm thấy môi khô, lưỡi đắng, tim đập nhanh, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã là giữa trưa.
Phòng bên cạnh tôi ngủ không ngừng có tiếng nói chuyện, đợi khi tôi đến gần, trước mắt tôi là bóng lưng của một người, người nọ mặc đạo bào màu đen lỏng lẻo, là Tịnh Phác.
Lão Lư đang ngồi đối diện Tịnh Phác, thấy tôi đến, lão bèn vẫy vẫy tay về phía tôi, ý bảo đến đó.
Tịnh Phác quay đầu lại nhìn, thấy tôi thì nhướn mày: "Tỉnh ngủ rồi à?"
Tôi gật đầu, nhìn khắp nơi không thấy Lương Triết đâu, tôi bèn hỏi lão Lư: "Lương Triết đâu?"
Lão Lư trợn mắt: "Tôi bảo cậu ta về nhà, cậu ta ở đây ngủ gà ngủ gật nhìn như một con gà con."
Tôi cười thầm, lão Lư xụ mặt xuống: "Tịnh Phác đạo trưởng, vụ việc lần này cậu thấy thế nào?"
Nét mặt Tịnh Phác trở nên nghiêm túc: "Tôi đã đoán được vài phần nhưng không dám vội kết luận, cần phải tận mắt nhìn thấy thì mới biết được chuyện là như thế nào. Mặt khác, ông nói trên người đứa bé kia xuất hiện dấu tay, vậy rốt cuộc dấu tay đó như thế nào?"
Chúng tôi đã quên không nhờ Tống Khả Vận gửi video mà cô ta cho tôi và lão Lư xem, vậy nên giờ Tịnh Phác không thể thấy được. Tôi hơi do dự một chút, cuối cùng hắng giọng một cái.
Tịnh Phác và lão Lư cùng lúc quay đầu sang nhìn tôi, tôi không nói câu nào, yên lặng bắt đầu tháo thắt lưng.
Mặt lão Lư trắng bệch: "Làm gì thế?"
Tịnh Phác vẫn nghiêm túc nhìn động tác của tôi.
Tôi cởi thắt lưng ra rồi vén bụng lên, sau đó tôi nghe được tiếng lão Lư hít sâu một hơi.
Hết chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.