Chương 14: Anh tự mình đổi tên cài đặt
Mộc Nhiễm
30/05/2021
Bữa cơm họp mặt ở nhà tổ?
Đó không phải là ý muốn gặp người lớn sao?
Mục Nhất Tiếu còn chưa chuẩn bị xong cho nên đã từ chối: “Chú, tôi không đi đâu.”
Nghĩ một lúc, cô lại bổ sung: “Chú, đợi lần sau, tôi mua quà, lại cùng chú tới gặp bọn họ.”
Phó Tư Vũ nắm tay của cô, cảm nhận độ ấm của ngón tay cô.
Ngón tay của cô mảnh khảnh, sạch sẽ, không có bất kỳ chỉnh sửa gì, nhưng lại rất đẹp.
Giữa ngón nóng bỏng, có hơi nóng, giống như nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cô nàng này, chắc sẽ không phải là sợ hãi rồi chứ?
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, Phó Tư Vũ cũng không đành miễn cưỡng, cười nhạt nói: “Được.”
Cứ vậy... thì đáp ứng rồi?
Mục Nhất Tiếu tưởng sẽ rất khó thuyết phục.
Điều này ngược lại khiến cô bất ngờ không ít.
Nghĩ lại, thỏa thuận kết hôn tuy là ký rồi.
Nhưng ải ba mẹ kia, vẫn là phải qua.
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rụt tay lại, chạy tới bên giường tìm điện thoại của mình.
Cô nghĩ, điện thoại của cô chắc chắn bị gọi tới cháy máy rồi.
Quả nhiên, cuộc gọi nhỡ, 19 cuộc.
Mục Nhất Tiếu nói: “Chú, tôi nghĩ tôi phải về nhà một chuyến, nói rõ chuyện của chúng ta với người trong nhà.”
Cô rầu rĩ, tâm trạng nặng nề lại phức tạp.
Thuyết phục người nhà, thật sự còn khó hơn kiểm tra được 10.
Mà Phó Tư Vũ bên này, cụp mắt nhìn tay của mình, độ ấm từng chút từng chút lạnh đi.
Không biết từ khi nào, mỗi một hành vi lời nói của Mục Nhất Tiếu lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Sau khi trầm mặc vài giây, giọng của anh bỗng trở lên lạnh lùng: “Tôi trở về cùng em.”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, anh chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nếu như, chậm thêm một nữa...
Anh thậm chí còn không dám nghĩ nữa, sự giận dữ trong lòng hừng hực cuộn trào.
Mục Nhất Tiếu thấy anh bất an, đi tới bên xe lăn, sau đó khuỵu xuống ở bên chân của anh.
Cô chủ động nắm tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Tin tưởng tôi, Chú, tôi có thể thuyết phục bọn họ.”
Từ bé tới lớn, Mục Nhất Tiếu sớm đã quen với việc gia đình bất hòa.
Cô không muốn để Phó Tư Vũ đi theo, không muốn để anh nhìn thấy bộ mặt đó của người trong nhà.
Quá xấu xí rồi.
Vì thế, hai người còn tranh chấp một lúc lâu.
Cuối cùng, khi Mục Nhất Tiếu sắp đầu hàng đồng ý để Phó Tư Vũ cùng cô trở về thì anh lại mở miệng trước: “Nhớ kỹ, có chuyện thì gọi điện cho tôi.”
Anh lật tay nắm lấy tay của cô, lưng hơi khom xuống, gương mặt đẹp trai áp sát cô.
Cùng lúc bốn mắt nhìn nhau, còn có một mùi thuốc nhàn nhạt, dễ ngửi xộc vào trong khoang mũi của Mục Nhất Tiếu.
Ngược ánh sáng, cô cảm thấy Phó Tư Vũ càng đẹp hơn rồi.
Thượng Đế giống như một nghệ nhân hoàn hảo, mà anh là bị kiệt tác được tỉ mỉ chạm khắc.
Trên dưới toàn thân anh, tỏa ra một cỗ ổn trọng và nội hàm của đàn ông trưởng thành, mang cảm giác an toàn khó nói thành nói.
Bị một màn trước mắt, đánh cho mất đi lý trí.
Nhất thời, Mục Nhất Tiếu lại quên mất trả lời.
Trong ánh mắt sững sờ của cô, Phó Tư Vũ hài lòng nhoẻn môi, ngay cả đôi lông mày cũng hơi nhướn lên.
Anh đưa tay, cầm chiếc điện thoại còn chưa khóa màn hình trong tay cô.
Tìm một lượt trong danh bạ, tra được số điện thoại được cài tên là ‘Nam thần’.
Anh đã sửa lại tên cài đặt: Ông xã.
Còn chưa ấn lưu, anh lại xóa đi, sửa lại thành: Chú.
Cách gọi ‘chú’ này, ngay từ đầu anh cảm thấy rất không hay.
Nhưng lâu rồi, anh nghe cũng quen tai rồi.
Hơn nữa, còn là cách gọi độc nhất vô nhị.
Mục Nhất Tiếu có hơi tò mò, ghé sát lại nhìn.
Chữ ‘chú’, khiến cho vành tai của cô phải bỏng.
Vì để che đậy sự ngại ngùng, cô đứng dậy nói: “Chú, vậy tôi trở về trước.”
- ---------------------------
Đó không phải là ý muốn gặp người lớn sao?
Mục Nhất Tiếu còn chưa chuẩn bị xong cho nên đã từ chối: “Chú, tôi không đi đâu.”
Nghĩ một lúc, cô lại bổ sung: “Chú, đợi lần sau, tôi mua quà, lại cùng chú tới gặp bọn họ.”
Phó Tư Vũ nắm tay của cô, cảm nhận độ ấm của ngón tay cô.
Ngón tay của cô mảnh khảnh, sạch sẽ, không có bất kỳ chỉnh sửa gì, nhưng lại rất đẹp.
Giữa ngón nóng bỏng, có hơi nóng, giống như nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cô nàng này, chắc sẽ không phải là sợ hãi rồi chứ?
Nhìn cô nói nghiêm túc như vậy, Phó Tư Vũ cũng không đành miễn cưỡng, cười nhạt nói: “Được.”
Cứ vậy... thì đáp ứng rồi?
Mục Nhất Tiếu tưởng sẽ rất khó thuyết phục.
Điều này ngược lại khiến cô bất ngờ không ít.
Nghĩ lại, thỏa thuận kết hôn tuy là ký rồi.
Nhưng ải ba mẹ kia, vẫn là phải qua.
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rụt tay lại, chạy tới bên giường tìm điện thoại của mình.
Cô nghĩ, điện thoại của cô chắc chắn bị gọi tới cháy máy rồi.
Quả nhiên, cuộc gọi nhỡ, 19 cuộc.
Mục Nhất Tiếu nói: “Chú, tôi nghĩ tôi phải về nhà một chuyến, nói rõ chuyện của chúng ta với người trong nhà.”
Cô rầu rĩ, tâm trạng nặng nề lại phức tạp.
Thuyết phục người nhà, thật sự còn khó hơn kiểm tra được 10.
Mà Phó Tư Vũ bên này, cụp mắt nhìn tay của mình, độ ấm từng chút từng chút lạnh đi.
Không biết từ khi nào, mỗi một hành vi lời nói của Mục Nhất Tiếu lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Sau khi trầm mặc vài giây, giọng của anh bỗng trở lên lạnh lùng: “Tôi trở về cùng em.”
Vừa nghĩ tới chuyện tối qua, anh chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nếu như, chậm thêm một nữa...
Anh thậm chí còn không dám nghĩ nữa, sự giận dữ trong lòng hừng hực cuộn trào.
Mục Nhất Tiếu thấy anh bất an, đi tới bên xe lăn, sau đó khuỵu xuống ở bên chân của anh.
Cô chủ động nắm tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Tin tưởng tôi, Chú, tôi có thể thuyết phục bọn họ.”
Từ bé tới lớn, Mục Nhất Tiếu sớm đã quen với việc gia đình bất hòa.
Cô không muốn để Phó Tư Vũ đi theo, không muốn để anh nhìn thấy bộ mặt đó của người trong nhà.
Quá xấu xí rồi.
Vì thế, hai người còn tranh chấp một lúc lâu.
Cuối cùng, khi Mục Nhất Tiếu sắp đầu hàng đồng ý để Phó Tư Vũ cùng cô trở về thì anh lại mở miệng trước: “Nhớ kỹ, có chuyện thì gọi điện cho tôi.”
Anh lật tay nắm lấy tay của cô, lưng hơi khom xuống, gương mặt đẹp trai áp sát cô.
Cùng lúc bốn mắt nhìn nhau, còn có một mùi thuốc nhàn nhạt, dễ ngửi xộc vào trong khoang mũi của Mục Nhất Tiếu.
Ngược ánh sáng, cô cảm thấy Phó Tư Vũ càng đẹp hơn rồi.
Thượng Đế giống như một nghệ nhân hoàn hảo, mà anh là bị kiệt tác được tỉ mỉ chạm khắc.
Trên dưới toàn thân anh, tỏa ra một cỗ ổn trọng và nội hàm của đàn ông trưởng thành, mang cảm giác an toàn khó nói thành nói.
Bị một màn trước mắt, đánh cho mất đi lý trí.
Nhất thời, Mục Nhất Tiếu lại quên mất trả lời.
Trong ánh mắt sững sờ của cô, Phó Tư Vũ hài lòng nhoẻn môi, ngay cả đôi lông mày cũng hơi nhướn lên.
Anh đưa tay, cầm chiếc điện thoại còn chưa khóa màn hình trong tay cô.
Tìm một lượt trong danh bạ, tra được số điện thoại được cài tên là ‘Nam thần’.
Anh đã sửa lại tên cài đặt: Ông xã.
Còn chưa ấn lưu, anh lại xóa đi, sửa lại thành: Chú.
Cách gọi ‘chú’ này, ngay từ đầu anh cảm thấy rất không hay.
Nhưng lâu rồi, anh nghe cũng quen tai rồi.
Hơn nữa, còn là cách gọi độc nhất vô nhị.
Mục Nhất Tiếu có hơi tò mò, ghé sát lại nhìn.
Chữ ‘chú’, khiến cho vành tai của cô phải bỏng.
Vì để che đậy sự ngại ngùng, cô đứng dậy nói: “Chú, vậy tôi trở về trước.”
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.