Trời Ban Cô Vợ Ngố

Chương 36: Để tôi ôm em

Mộc Nhiễm

04/06/2021

Đại khái là không ngờ đến Phó Tư Vũ đại thức dậy, ánh mắt của Mục Nhất Tiếu xấu hổ di chuyển lung tung nhìn bốn phía.

Cô đưa tay ra vén sợi tóc trên trán che giấu sự xấu hổ, sau đó mới hỏi: “Chú, chú sắp trở về hả?”

Người đàn ông nghe nói như vậy, ánh mắt đỏ ngầu khẽ run lên, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, anh không hề do dự chút nào mà mở miệng nói: “Không về.”

Khí tức mạnh mẽ như một cơn gió bao trùm hết tất cả, trong nháy mắt Mục Nhất Tiếu bị phản ứng của anh áp đảo.

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, khiến cho người ta cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có. Mục Nhất Tiếu xoa bụng, hồi tối này còn chưa ăn cơm, đói bụng có hơi khó chịu.

Cô nhìn Phó Tư Vũ một chút, hỏi với tốc độ nhanh chóng: “Chú, chú có đói bụng không thế?”

“Có.” Người đàn ông không có biểu cảm gì, đáp nhẹ một tiếng.

“Vậy thì..." Mục Nhất Tiếu ngồi ở trên ghế sa lông, nhưng mà lời nói tiếp theo lại bị Phó Tư Vũ đánh gãy.

Anh nói: “Để tôi kêu thím Lương đến làm.”

Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm dãy số.

Thấy vậy, Mục Nhất Tiếu nhanh chóng đứng dậy cướp lấy điện thoại từ trong tay của Phó Tư Vũ, nhấn nút cúp máy: “Đã trễ như vậy rồi cũng không thể quấy rầy thím Lương được, chú, để tôi làm cho, rất nhanh là xong thôi.”

Đứng trước xe lăn, ánh mắt của Phó Tư Vũ vừa vặn rơi trên cánh tay của Mục Nhất Tiếu.

Bị phỏng trầy da... nhìn không sót thứ gì, mi tâm của anh nhíu chặt lại với nhau, trong tim lại đau đớn: “Em bị thương rồi.”

Ngụ ý là cô đã bị thương cô không thể nấu cơm, nhưng mà cô cũng không phải là làm bằng nước, nào có yếu ớt như vậy đâu chứ.

Mục Nhất Tiếu không nhìn thấy sự lo lắng của anh, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, lại bỏ điện thoại vào trong tay của Phó Tư Vũ.

Tất cả động tác rành mạch trôi chảy, cuối cùng cô lại bổ sung một câu: “Chú, chú đợi tôi nha.”

Phó Tư Vũ cầm di động, bên trên vẫn còn lưu lại nhiệt độ, ánh mắt của anh nhìn về phương hướng cô gái rời đi mà có chút ngơ ngẩn.

Đầu tiên là Mục Nhất Tiếu đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn mình ở trong gương, trạng thái vui cười lúc nãy trong nháy mắt đã tiêu tan.

Cô bị ba đuổi đi, bị người khác theo dõi, thiếu chút nữa bị người ta thực hiện hành vi đồi bại, điện thoại cũng đã vỡ nát...

Một loạt những chuyện như thế này cô phải làm như thế nào để buông bỏ được nó đây?



Từ nhỏ đến lớn, Mục Nhất Tiếu chưa từng nói sự ấm ức của mình cho người khác nghe, bởi vì cô biết rằng có nói cũng không ai đau lòng cho, nên cô tình nguyện tự mình gánh vác.

Rửa mặt bằng nước lạnh, dáng vẻ kiên cường bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Tuần rồi không có về nhà, ở trong tủ lạnh ngoại trừ có mấy trứng gà mới có vẻ còn dùng được thì cũng không còn cái gì khác.

Mục Nhất Tiếu cũng không biết rằng Phó Tư Vũ có căn bệnh kén ăn, nghĩ thầm làm trứng chiên với mì sợi, lại phối hợp với kỹ năng thái hànu của mình, chắc chắn là ăn rất ngon.

Mục Nhất Tiếu làm mì xong bưng lên trên bàn, lại đưa đũa cho Phó Tư Vũ: “Chú, mau nếm thử đi.”

Trong ánh mắt chờ mong của cô, Phó Tư Vũ gấp lấy sợi mì nếm thử một miếng, giống như lần trước, hương vị ngon hơn trong tưởng tượng.

“Ăn ngon không?” Mục Nhất Tiếu nhanh chóng hỏi.

“Ừ.” Phó Tư Vũ gật đầu chuyên tâm ăn.

Sau khi ăn uống no say, Mục Nhất Tiếu lại dọn bát đũa sạch sẽ.

Lúc đi ra, Phó Tư Vũ đang ngồi trước cửa sổ mà ngẩn người.

Bóng lưng của anh trông cô đơn giống như là một người đàn ông có chuyện buồn.

Kể từ khi ký kết hợp đồng hôn nhân cho đến bây giờ, hình như là Mục Nhất Tiếu chưa từng tìm hiểu công việc và gia đình của Phó Tư Vũ.

Nhớ đến Giang Kiều Vỹ bảo vệ cho anh như thế, Mục Nhất Tiếu nghĩ xem mình có nên hỏi anh làm gì hay là không?

Cô dời một cái ghế cao gần bằng xe lăn sau đó ngồi ở bên cạnh Phó Tư Vũ.

Người đàn ông thấy vậy ghé mắt nhìn thoáng qua cô gái vài giây, sau mới hỏi: “Tay còn đau không?”

Lúc nãy vừa mới rửa chén, Phó Tư Vũ không cho cô đi nhưng mà Mục Nhất Tiếu lại có bệnh thích sạch sẽ, không rửa thì trong lòng sẽ không thoải mái cho nên cô bướng bỉnh đi rửa, đột nhiên bị hỏi như vậy, cô luống cuống đáp lời: “Không... không đau.”

Lúc đầu cô nghĩ sẽ nắm quyền nói chuyện vào trong tay mình, lại không ngờ đến Phó Tư Vũ mở miệng trước.

Đang chìm trong suy nghĩ, cánh tay của Mục Nhất Tiếu đột nhiên lại bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, tiếp theo đó trên tay được thoa thuốc mỡ lạnh buốt.

Mục Nhất Tiếu bất tri bất giác kịp phản ứng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của người đàn ông.



Phó Tư Vũ đang cúi đầu chăm chú bôi thuốc, ngón tay của anh trông rất đẹp, nhẹ nhàng vẽ thành vòng tròn.

Mục Nhất Tiếu mấp máy cánh môi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của anh rồi hỏi: “Chú, chú làm việc gì vậy?”

Nghe thấy đến đây, ngón tay của người đàn ông dừng lại vài giây, sau lại khôi phục động tác hồi lúc nãy, đồng thời còn vang lên giọng nói từ tính trầm thấp của anh: “Tôi kinh doanh mở rộng.”

Giọng nói nhẹ nhàng dường như là đang trần thuật việc mình đã ăn cơm chưa.

Kinh doanh mở rộng hả?

Mục Nhất Tiếu suy nghĩ, nghĩ thầm kinh doanh mở rộng mà còn có thể có một căn biệt thự xa hoa như thế à?

“Vậy mẹ của chú làm nghề gì?” Mục Nhất Tiếu lại hỏi, cũng không nghĩ quá nhiều.

Phó Tư Vũ cất kỷ thuốc trị phỏng, sắc mặt không nhìn ra được là tốt hay xấu, chỉ nghe thấy anh nói: “Mẹ là thương nhân.”

Anh trả lời rất đơn giản, giống như là không muốn nói gì thêm, Mục Nhất Tiếu cũng không hỏi tiếp nữa.

Chủ đề bị cắt ngang, nhưng mà tận trong lòng của Mục Nhất Tiếu lại xuất hiện rất nhiều phỏng đoán.

Chẳng lẽ chú chính là phú nhị đại ẩn mình?

Hoặc là nói chú làm công việc gì mà không muốn cho người khác biết?

Hoặc là nói chú căn bản chính là một tên lừa đảo?

Nhưng mà càng nghỉ thì Mục Nhất Tiếu lại cảm thấy lòng dạ mình quá hẹp hòi.

Từ khi quen biết đến bây giờ, hình như là Phó Tư Vũ chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì gây tổn thương cho cô, ngược lại còn suy nghĩ cho cô ở khắp mọi nơi.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút hầu như không còn, Mục Nhất Tiếu đã có hơi buồn ngủ, đầu của cô hơi nghiêng qua, lúc chạm vào bả vai của Phó Tư Vũ thì hơi giật mình.

Trong bóng tối, khóe miệng của người đàn ông nở một nụ cười nhỏ, âm thanh như được rót ma lực: “Đến đây.”

“Cái gì?” Mục Nhất Tiếu rơi vào trong sương mù, nghe không rõ, kinh ngạc chớp chớp hai mắt.

“Đến đây, để tôi ôm em ngủ.” Phó Tư Vũ rất kiên nhẫn lại nói một lần nữa.

- ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Ban Cô Vợ Ngố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook