Chương 54: Chăm sóc
NheeNhee
20/07/2023
Bên Anh
Tuyết Chi vẫn nằm đó, đã 1 tuần trôi qua rồi, vậy mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mọi người xung quanh rất lo lắng, nhất là bố mẹ của cô. Họ lo rằng cô sẽ xảy ra cái gì, may là Tuyết Chi vẫn ổn định được sự sống, ổn định được nhịp tim.
Ngày ngày, mẹ Tuyết Chi đều đến chăm sóc cho cô. Mỗi sáng sớm, nhìn thấy Tuyết Chi nằm trên giường, gương mặt vẫn không còn xanh xao như trước nữa nên bà mới yên lòng làm sao!
Ngày hôm anh cũng không ngoại lệ, bà đến để vệ sinh cơ thể cho Tuyết Chi. Vì cô chưa thể tỉnh lại được nên đành phải truyền dinh dưỡng.
“Tuyết Chi của mẹ, mau chóng dậy nhé, mẹ nhớ con quá!” Mẹ cô xoa xoa lấy hai chiếc má của cô.
Bà từ từ cởi đồ cô ra để lau rửa, nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Tuyết Chu, bà xót lắm. Biết rõ mọi thứ là do đâu rồi, nhưng bà không muốn trách, cũng chẳng làm được cái gì cả.
Xong xuôi, bà lại ngồi nắm tay Tuyết Chi mà nói chuyện. Vì sợ rằng cô sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn nên bà kể rất nhiều chuyện, mong rằng cô sẽ nghe được.
Từ những chuyện ngày bé, chuyện nhỏ nhặt gì bà đều nói hết. Ngay cả chuyện về Minh Khang, bà vẫn không quên kể. Chỉ kể nhưng cái tốt thôi.
Đang ngồi nắm tay cô, bố Tuyết Chi bỗng chợt bước vào, nhìn hai mẹ con. Từ đằng sau, em trai của cô xuất hiện.
“Em!”
“Ơ anh, Tử Nguyên, con sang đây từ lúc nào vậy?” mẹ cô bất ngờ
“Dạ con mới sang thôi, bố đến đón con. Tình hình của chị như thế nào rồi mẹ?” Tử Nguyên nhìn nói với mẹ, mắt ngước sang nhìn Tuyết Chi.
Anh rất xót khi biết tình hình của chị mình. Người chị gái của mình bị như thế, sao lại để im cho được. Hai chị em nhiều lúc có đánh nhau, cãi nhau, nhưng vì thế mới yêu thương nhau được. Nhìn chị mình nằm trên giường mà Tử Nguyên bỗng bật khóc. Mẹ cô kéo tay anh ngồi bên cạnh mình, từ từ dỗ dành như một đứa trẻ
“Thôi nào, nín đi, chị con sẽ không sao đâu. Sao lại khóc như một đứa trẻ vậy? Ngoan nào!”
Dường như mẹ cô cũng không thể kiềm chế nổi, mặc dù dỗ dành Tử Nguyên, nhưng nước mắt mình vẫn không kìm được mà chảy ra. Bố cô từ đằng sau nhìn hai người khóc, thân là đàn ông, phải mạnh mẽ hơn nên ông cố nuốt nước mắt vào bên trong.
“Hai mẹ con nín đi, cứ khóc như vậy là con sẽ không vui đâu!”
“Ừm. Nín đi.”
Cả ba người ngồi xung quanh nơi Tuyết Chi đang nằm. Cô vẫn cứ nằm im, vẫn nằm nghe những câu chuyện từ bố mẹ và em trai của ra mình nói. Họ mong rằng Tuyết Chi sẽ không quên những chuyện và kỉ niệm trước đây..
...----------------...
Minh Khang ở bên này chẳng khấm khá hơn là bao. Anh không ngừng nhớ đến Tuyết Chi, điên cuồng đập phá những đồ trong phòng. Bố mẹ anh cũng đã trở về nước để lo thêm về công tý Thấy con trai của mình như vậy cũng không biết nói sao.
Có lẽ Minh Khang đang rất ân hận, day dứt trong lòng.
Anh chỉ làm bạn với rượu, rượu, rượu mới có thể giúp anh quên đi những hành động đã làm với Tuyết Chi. Nhưng nó còn hiện rõ trong tâm trí anh hơn.
1 tuấn trôi qua, không được gặp Tuyết Chi, không ngủ yên giấc vì không có Tuyết Chu càng khiến anh phát cuồng hơn như thế. Anh muốn bay sang đó để gặp Tuyết Chi chi bằng được, nhưng lại không thể.. Thoả thuận với bố mẹ cô đã rõ, anh không thể làm trái lời với hậu quả mình gây ra được.
Hôm nay cũng như mọi khi, Minh Khang lại xuống dưới hầm nhà để uống rượu. Hình ảnh của Tuyết Chi cứ hiện lên trong đầu, bóng dáng của cô đứng chào anh, sau đó xa dần xa dần. Minh Khang mất bình tĩnh, cố chạy theo bóng của Tuyết Chi, nhưng càng chạy cô lại càng đi xa hơn
“Tuyết Chi, Tuyết Chi, đừng bỏ anh mà, Tuyết Chi.. Aaaa”
Anh vứt mạnh chai rượu xuống dưới nhất. Điên cuồng lấy thêm vài chai trên kệ để đập xuống tiếp. Ông Âu Vĩnh Thần đứng từ sau cửa chứng kiến mọi hành động của anh.
Nói thật, ông cũng đau lòng lắm. Ông muốn đến nói chuyện với anh, nhưng Minh Khang cứ như thế thì làm sao mà nói chuyện yên ổn được.
Ông bước vào, nhìn Minh Khang đang ngồi thẫn thờ trên ghế. Anh nhìn thấy ông thì hét lớn
“Ba đi ra đi.”
“Minh Khang, ta cần nói chuyện với con.”
Tuyết Chi vẫn nằm đó, đã 1 tuần trôi qua rồi, vậy mà cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mọi người xung quanh rất lo lắng, nhất là bố mẹ của cô. Họ lo rằng cô sẽ xảy ra cái gì, may là Tuyết Chi vẫn ổn định được sự sống, ổn định được nhịp tim.
Ngày ngày, mẹ Tuyết Chi đều đến chăm sóc cho cô. Mỗi sáng sớm, nhìn thấy Tuyết Chi nằm trên giường, gương mặt vẫn không còn xanh xao như trước nữa nên bà mới yên lòng làm sao!
Ngày hôm anh cũng không ngoại lệ, bà đến để vệ sinh cơ thể cho Tuyết Chi. Vì cô chưa thể tỉnh lại được nên đành phải truyền dinh dưỡng.
“Tuyết Chi của mẹ, mau chóng dậy nhé, mẹ nhớ con quá!” Mẹ cô xoa xoa lấy hai chiếc má của cô.
Bà từ từ cởi đồ cô ra để lau rửa, nhìn thấy cơ thể đầy vết thương của Tuyết Chu, bà xót lắm. Biết rõ mọi thứ là do đâu rồi, nhưng bà không muốn trách, cũng chẳng làm được cái gì cả.
Xong xuôi, bà lại ngồi nắm tay Tuyết Chi mà nói chuyện. Vì sợ rằng cô sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn nên bà kể rất nhiều chuyện, mong rằng cô sẽ nghe được.
Từ những chuyện ngày bé, chuyện nhỏ nhặt gì bà đều nói hết. Ngay cả chuyện về Minh Khang, bà vẫn không quên kể. Chỉ kể nhưng cái tốt thôi.
Đang ngồi nắm tay cô, bố Tuyết Chi bỗng chợt bước vào, nhìn hai mẹ con. Từ đằng sau, em trai của cô xuất hiện.
“Em!”
“Ơ anh, Tử Nguyên, con sang đây từ lúc nào vậy?” mẹ cô bất ngờ
“Dạ con mới sang thôi, bố đến đón con. Tình hình của chị như thế nào rồi mẹ?” Tử Nguyên nhìn nói với mẹ, mắt ngước sang nhìn Tuyết Chi.
Anh rất xót khi biết tình hình của chị mình. Người chị gái của mình bị như thế, sao lại để im cho được. Hai chị em nhiều lúc có đánh nhau, cãi nhau, nhưng vì thế mới yêu thương nhau được. Nhìn chị mình nằm trên giường mà Tử Nguyên bỗng bật khóc. Mẹ cô kéo tay anh ngồi bên cạnh mình, từ từ dỗ dành như một đứa trẻ
“Thôi nào, nín đi, chị con sẽ không sao đâu. Sao lại khóc như một đứa trẻ vậy? Ngoan nào!”
Dường như mẹ cô cũng không thể kiềm chế nổi, mặc dù dỗ dành Tử Nguyên, nhưng nước mắt mình vẫn không kìm được mà chảy ra. Bố cô từ đằng sau nhìn hai người khóc, thân là đàn ông, phải mạnh mẽ hơn nên ông cố nuốt nước mắt vào bên trong.
“Hai mẹ con nín đi, cứ khóc như vậy là con sẽ không vui đâu!”
“Ừm. Nín đi.”
Cả ba người ngồi xung quanh nơi Tuyết Chi đang nằm. Cô vẫn cứ nằm im, vẫn nằm nghe những câu chuyện từ bố mẹ và em trai của ra mình nói. Họ mong rằng Tuyết Chi sẽ không quên những chuyện và kỉ niệm trước đây..
...----------------...
Minh Khang ở bên này chẳng khấm khá hơn là bao. Anh không ngừng nhớ đến Tuyết Chi, điên cuồng đập phá những đồ trong phòng. Bố mẹ anh cũng đã trở về nước để lo thêm về công tý Thấy con trai của mình như vậy cũng không biết nói sao.
Có lẽ Minh Khang đang rất ân hận, day dứt trong lòng.
Anh chỉ làm bạn với rượu, rượu, rượu mới có thể giúp anh quên đi những hành động đã làm với Tuyết Chi. Nhưng nó còn hiện rõ trong tâm trí anh hơn.
1 tuấn trôi qua, không được gặp Tuyết Chi, không ngủ yên giấc vì không có Tuyết Chu càng khiến anh phát cuồng hơn như thế. Anh muốn bay sang đó để gặp Tuyết Chi chi bằng được, nhưng lại không thể.. Thoả thuận với bố mẹ cô đã rõ, anh không thể làm trái lời với hậu quả mình gây ra được.
Hôm nay cũng như mọi khi, Minh Khang lại xuống dưới hầm nhà để uống rượu. Hình ảnh của Tuyết Chi cứ hiện lên trong đầu, bóng dáng của cô đứng chào anh, sau đó xa dần xa dần. Minh Khang mất bình tĩnh, cố chạy theo bóng của Tuyết Chi, nhưng càng chạy cô lại càng đi xa hơn
“Tuyết Chi, Tuyết Chi, đừng bỏ anh mà, Tuyết Chi.. Aaaa”
Anh vứt mạnh chai rượu xuống dưới nhất. Điên cuồng lấy thêm vài chai trên kệ để đập xuống tiếp. Ông Âu Vĩnh Thần đứng từ sau cửa chứng kiến mọi hành động của anh.
Nói thật, ông cũng đau lòng lắm. Ông muốn đến nói chuyện với anh, nhưng Minh Khang cứ như thế thì làm sao mà nói chuyện yên ổn được.
Ông bước vào, nhìn Minh Khang đang ngồi thẫn thờ trên ghế. Anh nhìn thấy ông thì hét lớn
“Ba đi ra đi.”
“Minh Khang, ta cần nói chuyện với con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.