Chương 12: Clip
NheeNhee
09/06/2023
Trưa 12h
Tuyết Chi thức dậy, người mệt mỏi vô cùng! Phần hạ thể phía dưới đau nhức, cơ thể nặng trĩu. Cô chỉ cử động nhẹ thôi cũng cảm thấy đau rồi..
Quay nhìn sang người con trai đang ôm mình, cô vô cùng đau lòng. Không ngờ anh lại hung bạo đến như vậy, hành cô ra nông nỗi này! Tuyết Chi thầm nghĩ, sau hôm nay, có lẽ cô sẽ phải rời đi thôi, bởi vì hôm qua anh đã đồng ý chia tay với cô rồi mà..
Bỏ bàn tay to lớn của Minh Khang ra một cách nhẹ nhàng, cứ ngỡ rằng anh đang ngủ say nên cô cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Ai ngờ, con cáo già ấy ôm người cô xuống, cuồng nhiệt hôn vào môi
“Ưm..ư” bị anh kéo xuống khiến cho cơ thể cô đau vô cùng
“Định đi đâu?”
“Em... em.. em đi..” cô lắp bắp nói
“Hửm! Định đi đâu?”
“Em.. đi về nhà”
“Nhà? Chẳng phải đây là nhà em sao? Sao còn đi đâu?” Anh nhướng mày nói với cô
“Ch..chúng ta đã chia tay”
“Chia tay? Tôi đã nói chia tay bao giờ? Em định trốn tôi hả?” Lúc này anh gắt lên
“Hô..hôm qua anh đã đồng ý” Tuyết Chi như là một con thỏ đang bị sói tấn công vậy
“Tôi không đồng ý! Từ giờ, em phải ở cạnh tôi”
“Không! Em muốn đi” Tuyết Chi khẳng định chắc nịch
“Em muốn đi sao? Được! Tôi sẽ cho em xem cái này” Minh Khang với tay lấy chiếc điện thoại đắt tiền bên cạnh tủ, mở ra một video cho Tuyết Chi xem
Trong video, dưới bóng đèn vàng lập loè, một thân thể trắng tuyết đang rung chuyển. Đó chính là Tuyết Chi, video quay lại cảnh video đang bị Minh Khang làm chuyện đó với cô. Vật thể to lớn ra vào bên trong nơi chật hẹp, hai đôi gò bồng lắc lư theo nhịp nhanh dần, gương mặt của Tuyết Chi đỏ ửng, trên tóc những giọt mồ hôi chảy xuống với những tiếng rên yêu kiều!
“Aaa..ưm..ư”
Cô trợn tròn mắt, mặt đỏ phừng phừng lên. Minh Khang đã quay lại quá trình cả hai làm chuyện đó sao?
“Anh... trả đây!” Tuyết Chi với tay lấy chiếc điện thoại, nhưng thân thể cô đang bị đau, với lại tay cô còn ngắn nữa, làm sao mà với lấy nổi?
“Em thấy sao về video này?” Minh Khang nở một nụ cười khiêu khích
“Anh.. im đi! Anh lại là một con người như vậy sao?” Tuyết Chi buồn bã xen chút căm phẫn nói
“Ha! Còn mạnh miệng được sao? Nếu em thử rời khỏi tôi xem, tôi sẽ phát tán video này trên mạng, để xem.. em còn dám chia tay tôi nữa không?” Anh quát vào mặt cô, vừa xót cho cô, nhưng cũng chẳng còn làm gì được ngoài cách giữ cô bên mình..
*Chát*
Một cái tát từ Tuyết Chi giáng thẳng xuống mặt anh
“Không ngờ anh là loại người như vậy sao?”
“...Vì ai mà tôi trở nên như thế này? Hả? Vì ai? NÓI!” Đây chính là giới hạn cuối cùng của Minh Khang. Anh đè cô xuống dưới thân mình, điên cuồng hét lên những câu vô cùng xót xa
“Hức..”
Tuyết Chi lúc ấy nhận ra cái sai của mình. Thật sự rất sai! Suy nghĩ bao ngày của cô như vậy lại trở thành một cái sai lớn nhất của cô. Lẽ ra.. cô nên nói cho anh biết, nhưng cô lại chọn cách nói dối, chọn cách im lặng. Vậy nên đừng trách Minh Khang làm gì sai!
“Em.. em xin lỗi. Hức..”
Cô choàng tay lên ôm lấy cơ thể to lớn của anh. Thế nhưng Minh Khang lại né tránh, đứng dậy, sau đó rời đi. Trước khi đi, anh nói một câu khiến Tuyết Chi vỡ tan..
“Em không phải làm tổn thương tôi một lần nữa đâu.. Từ ngày mai, tôi sẽ đưa em sang nước Anh, chỉ có tôi và em thôi..”
Tuyết Chi khó khăn đứng dậy bước vào nhà tắm. Trong gương, một thân thể xinh đẹp trắng xoá đầy những vết hôn đỏ, những vết bầm tím do bị ghì quá lâu..
Cô cố gắng tắm rửa cho bản thân mình, sau đó nước ra ngoài tìm bộ váy mới. Do cô nhiều lúc ở nhà anh nên quần áo cô để đây là chuyện đương nhiên. Tìm một bộ váy hồng phấn, sau đó bước xuống nhà. Đến nhà bếp, Minh Khang đang ngồi ở ghế, thấy cô bước xuống thì chạy lạy bế cô kiểu công chúa, sau đó đưa cô vào chỗ ngồi.
Lúc nào cũng vậy, anh cũng dịu dàng với cô như vậy. Nhìn cô đi chầm chậm xuống, Minh Khang thấy rất thương, đó cũng là kết quả do anh đã hành Tuyết Chi cả đêm mà!
Đưa cô xuống ăn sáng, nói đúng hơn là ăn trưa. Mọi hành động của anh rất nhẹ nhàng với Tuyết Chi, khắc hẳn với một Minh Khang khi đang ở trên giường...
“Em ăn đi. Rồi tôi đưa em về nhà! Ngày mai tôi sẽ đưa em sang Anh”
“Dạ”
Thôi! Dù gì cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm! Thôi vậy thì cứ đi theo anh vậy. Có lẽ cô nên chọn lựa thời gian và hoàn cảnh thích hợp để nói với anh về bệnh của mình. Lần đầu của mình đã trao cho anh rồi, không nỡ để anh một mình chờ đợi lâu như vậy được!
____________________
Ở một diễn biến khác
Đan Hi đang ngồi trên ghế đá suy nghĩ về tình cảm của mình. Cô đã thích Thưởng Xuyên từ khi cậu mới bắt đầu làm bạn với Tuyết Chi rồi. Cậu vô cùng đẹp trai, lại hiền dịu nữa. Nhưng cậu lại thích Tuyết Chi mất rồi!
Cô cứ ngồi đờ người ra, chẳng hề hay biết, từ đằng sau mình đang có một chàng trai nhìn chằm chằm vào mình...
Tuyết Chi thức dậy, người mệt mỏi vô cùng! Phần hạ thể phía dưới đau nhức, cơ thể nặng trĩu. Cô chỉ cử động nhẹ thôi cũng cảm thấy đau rồi..
Quay nhìn sang người con trai đang ôm mình, cô vô cùng đau lòng. Không ngờ anh lại hung bạo đến như vậy, hành cô ra nông nỗi này! Tuyết Chi thầm nghĩ, sau hôm nay, có lẽ cô sẽ phải rời đi thôi, bởi vì hôm qua anh đã đồng ý chia tay với cô rồi mà..
Bỏ bàn tay to lớn của Minh Khang ra một cách nhẹ nhàng, cứ ngỡ rằng anh đang ngủ say nên cô cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Ai ngờ, con cáo già ấy ôm người cô xuống, cuồng nhiệt hôn vào môi
“Ưm..ư” bị anh kéo xuống khiến cho cơ thể cô đau vô cùng
“Định đi đâu?”
“Em... em.. em đi..” cô lắp bắp nói
“Hửm! Định đi đâu?”
“Em.. đi về nhà”
“Nhà? Chẳng phải đây là nhà em sao? Sao còn đi đâu?” Anh nhướng mày nói với cô
“Ch..chúng ta đã chia tay”
“Chia tay? Tôi đã nói chia tay bao giờ? Em định trốn tôi hả?” Lúc này anh gắt lên
“Hô..hôm qua anh đã đồng ý” Tuyết Chi như là một con thỏ đang bị sói tấn công vậy
“Tôi không đồng ý! Từ giờ, em phải ở cạnh tôi”
“Không! Em muốn đi” Tuyết Chi khẳng định chắc nịch
“Em muốn đi sao? Được! Tôi sẽ cho em xem cái này” Minh Khang với tay lấy chiếc điện thoại đắt tiền bên cạnh tủ, mở ra một video cho Tuyết Chi xem
Trong video, dưới bóng đèn vàng lập loè, một thân thể trắng tuyết đang rung chuyển. Đó chính là Tuyết Chi, video quay lại cảnh video đang bị Minh Khang làm chuyện đó với cô. Vật thể to lớn ra vào bên trong nơi chật hẹp, hai đôi gò bồng lắc lư theo nhịp nhanh dần, gương mặt của Tuyết Chi đỏ ửng, trên tóc những giọt mồ hôi chảy xuống với những tiếng rên yêu kiều!
“Aaa..ưm..ư”
Cô trợn tròn mắt, mặt đỏ phừng phừng lên. Minh Khang đã quay lại quá trình cả hai làm chuyện đó sao?
“Anh... trả đây!” Tuyết Chi với tay lấy chiếc điện thoại, nhưng thân thể cô đang bị đau, với lại tay cô còn ngắn nữa, làm sao mà với lấy nổi?
“Em thấy sao về video này?” Minh Khang nở một nụ cười khiêu khích
“Anh.. im đi! Anh lại là một con người như vậy sao?” Tuyết Chi buồn bã xen chút căm phẫn nói
“Ha! Còn mạnh miệng được sao? Nếu em thử rời khỏi tôi xem, tôi sẽ phát tán video này trên mạng, để xem.. em còn dám chia tay tôi nữa không?” Anh quát vào mặt cô, vừa xót cho cô, nhưng cũng chẳng còn làm gì được ngoài cách giữ cô bên mình..
*Chát*
Một cái tát từ Tuyết Chi giáng thẳng xuống mặt anh
“Không ngờ anh là loại người như vậy sao?”
“...Vì ai mà tôi trở nên như thế này? Hả? Vì ai? NÓI!” Đây chính là giới hạn cuối cùng của Minh Khang. Anh đè cô xuống dưới thân mình, điên cuồng hét lên những câu vô cùng xót xa
“Hức..”
Tuyết Chi lúc ấy nhận ra cái sai của mình. Thật sự rất sai! Suy nghĩ bao ngày của cô như vậy lại trở thành một cái sai lớn nhất của cô. Lẽ ra.. cô nên nói cho anh biết, nhưng cô lại chọn cách nói dối, chọn cách im lặng. Vậy nên đừng trách Minh Khang làm gì sai!
“Em.. em xin lỗi. Hức..”
Cô choàng tay lên ôm lấy cơ thể to lớn của anh. Thế nhưng Minh Khang lại né tránh, đứng dậy, sau đó rời đi. Trước khi đi, anh nói một câu khiến Tuyết Chi vỡ tan..
“Em không phải làm tổn thương tôi một lần nữa đâu.. Từ ngày mai, tôi sẽ đưa em sang nước Anh, chỉ có tôi và em thôi..”
Tuyết Chi khó khăn đứng dậy bước vào nhà tắm. Trong gương, một thân thể xinh đẹp trắng xoá đầy những vết hôn đỏ, những vết bầm tím do bị ghì quá lâu..
Cô cố gắng tắm rửa cho bản thân mình, sau đó nước ra ngoài tìm bộ váy mới. Do cô nhiều lúc ở nhà anh nên quần áo cô để đây là chuyện đương nhiên. Tìm một bộ váy hồng phấn, sau đó bước xuống nhà. Đến nhà bếp, Minh Khang đang ngồi ở ghế, thấy cô bước xuống thì chạy lạy bế cô kiểu công chúa, sau đó đưa cô vào chỗ ngồi.
Lúc nào cũng vậy, anh cũng dịu dàng với cô như vậy. Nhìn cô đi chầm chậm xuống, Minh Khang thấy rất thương, đó cũng là kết quả do anh đã hành Tuyết Chi cả đêm mà!
Đưa cô xuống ăn sáng, nói đúng hơn là ăn trưa. Mọi hành động của anh rất nhẹ nhàng với Tuyết Chi, khắc hẳn với một Minh Khang khi đang ở trên giường...
“Em ăn đi. Rồi tôi đưa em về nhà! Ngày mai tôi sẽ đưa em sang Anh”
“Dạ”
Thôi! Dù gì cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm! Thôi vậy thì cứ đi theo anh vậy. Có lẽ cô nên chọn lựa thời gian và hoàn cảnh thích hợp để nói với anh về bệnh của mình. Lần đầu của mình đã trao cho anh rồi, không nỡ để anh một mình chờ đợi lâu như vậy được!
____________________
Ở một diễn biến khác
Đan Hi đang ngồi trên ghế đá suy nghĩ về tình cảm của mình. Cô đã thích Thưởng Xuyên từ khi cậu mới bắt đầu làm bạn với Tuyết Chi rồi. Cậu vô cùng đẹp trai, lại hiền dịu nữa. Nhưng cậu lại thích Tuyết Chi mất rồi!
Cô cứ ngồi đờ người ra, chẳng hề hay biết, từ đằng sau mình đang có một chàng trai nhìn chằm chằm vào mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.