Chương 2: Crush
NheeNhee
09/06/2023
Tại trường
Sau khi học xong tiết 1, Tuyết Chi và Đan Hi cùng nhau xuống canteen để mua đồ ăn vặt cùng nhau ăn. 2 người đi đến đâu, mọi người đều quay lại nhìn với nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, cũng ẩn chứa bên trong đó là nhiều ánh mắt ghen tỵ. Cũng phải thôi, bởi vì 2 cô nàng chính là hoa khôi của trường mà, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, ai mà không thích cho được chứ ?
Bỗng có một nhóm các chàng trai đứng chắn trước mặt 2 người. Ở đây tất cả đều cao ráo, sáng sủa, đẹp trai chứ không phải là những tên cầm đầu xó chợ xăm trổ đầy mình thích bắt nạt người khác. Tên cầm đầu bước lên, nói
“Tuyết Chi à! Tôi rất thích em! Em không thể cho tôi một cơ hội sao?” Tên này là Cố Thưởng Xuyên - là người đã theo đuổi ráo riết Tuyết Chi từ đầu năm học. Hắn ta không ngại mà ngày nào cũng chặn đường nói lời tỏ tình với Tuyết Chi. Trông hắn vô cùng đẹp trai, lại cao nữa nên rất được mắt các nữ sinh trong trường, ấy vậy mặt lần đầu vào trường, con tim lại chỉ xao xuyến với một mình Tuyết Chi. Hắn ta có nghe tin đồn rằng cô và Minh Khang đang yêu nhau, nhưng hắn chẳng thèm để ý đến, bởi vì cô đã được dính tin đồn yêu đương với rất nhiều người. Buổi sáng mỗi ngày, chỉ khi sát giờ học hắn ta mới có mặt ở lớp, vì thế nhiều cảnh yêu nhau của Tuyết Chi và Minh Khang diễn ra hắn ta không thèm hay biết, đã vậy hắn ta còn mặt dày hơn chứ!
“*chẹp* Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, rằng tôi đã có NGƯỜI YÊU rồi hả?” Chắc hẳn đây là lần thứ n Tuyết Chi nói câu này với Thưởng Xuyên rồi, nên cô khi nhận được lời tỏ tình của hắn cũng chẳng bất ngờ gì, ngược lại còn chán nản vô cùng!
“Tôi không quan tâm điều đó! Tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội thôi!”
“Tên thần kinh này!” Cô bực mình mà chửi hắn ta một cái
“Thôi đi Chi ơi! Kệ đi” Đan Hi kéo Tuyết Chi đi chỗ khác, vì một khi Tuyết Chi giận lên cũng không phải là kết cục tốt đẹp gì. Có lần, cả hai cùng nhau đi trên đường, tự nhiên có thằng cướp dở người, chán sống đi đến cướp điện thoại mà Tuyết Chi đang cầm trên tay, sau đó hắn ta chạy đi mất. Tuyết Chi được học võ từ nhỏ, nên cô cũng nhanh chóng đuổi theo. Cô tức giận đến nỗi đánh hắn ta nhập viện, người đầy vết thương, bầm tím mặt đến nỗi cô còn bị lên phường, công an tra khảo khiến cho bố mẹ, ngay cả Minh Khang cũng lên để làm việc với họ. Thật sợ!
Cả hai cũng rời đi. Ánh mắt của Thưởng Xuyên liếc qua Đan Hi, sau đó lại nhìn Tuyết Chi với ánh mắt dịu dàng
Đến cuối giờ
Cô cùng Đan Hi ra ngoài cổng trường để đợi Minh Khang tới đón. Từ đâu Thưởng Xuyên cùng một người khác bước đến
“Em đang chờ ai vậy ?”
“Tôi chờ ai kệ tôi. Mắc gì cần anh hỏi?” Tuyết Chi hống hách trả lời lại
“Hay đang đợi tôi sao?”
Tuyết Chi hơi bực mình rồi. Cuộc đời cô chưa thấy cái tên nào mà ảo tưởng như cái tên Thưởng Xuyên này. Nhưng rồi cô lại mặc kệ, nếu cãi nhau với hắn thì cô cũng trở nên tức giận thôi, cô không thích điều đó
“Sao lại im rồi? Bị tôi nói trúng tim đen hả? Haha! Cho tôi một cơ hội nha” Thưởng Xuyên ảo tưởng quá, sau đó lại nhẹ nhàng nói với Tuyết Chi
“Không!”
Chẳng thấy quê độ gì, hắn ta còn đi đến khoác vai Tuyết Chi. Người cô nhỏ nhỏ nên chỉ đến vai của hắn. Hắn ta cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Tuyết Chi, sau đó mỉm cười
“Hà! Em thật lùn! Lùn như em thì chỉ có thể làm người yêu tôi mà thôi!”
Tuyết Chi bị hắn ta sát vào mặt mà giật mình, khó chịu vô cùng. Cô chỉ cho phép mỗi Minh Khang làm điều này với mình thôi, còn những người khác thì không!
“Anh.. đi ra” cô né tránh cái nhìn đó
“Sao nào? Tôi nói đúng quá nên ngượng hả?” Hắn nhìn cô rồi mỉm cười. Lúc đó cũng rất đông người, người thì đợi xe đón về, người thì lướt qua nên nhìn thấy hết cảnh đó. Chợt, có một lực nào đó kéo Tuyết Chi ra
“Xin lỗi! Đây là người yêu của tôi!”
Giọng nói này là của Minh Khang. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tuyết Chi ngẩng mặt lên nhìn, sau đó vui vẻ mà ôm chầm lấy anh
“A anh đến rồi! Em đợi ai mãi”
“Ừm! Hôm nay anh có chút việc bận trên công ty nên đón em hơi trễ! Xin lỗi em nha!” Minh Khang xoa đầu cô mà vui vẻ cười
Nói thật. Nhìn thấy cảnh cô bị Thưởng Xuyên dí sát mặt vào như thế, anh ghen vô cùng! Nhìn mà chỉ muốn đấm hắn ta ra thành trăm mảnh. Nhưng anh phải kiểm chế. Kiểm chế! Không nên lộng hành nơi đông người như này. Về nhà hỏi chuyện sau!
“Tôi vừa thấy cậu có hành động gì đó với người yêu tôi hả? Tôi nói trước này: Bỏ mấy cái hành động đó đi! Dù gì cô ấy cũng không có yêu cậu đâu mà ảo tưởng” anh nhìn hắn ta mà miệng khẽ nhếch lên
Bị Minh Khang nói xong, Thưởng Xuyên vô cùng quê. Một mình mình ảo tưởng, một mình mình tự luyến như vậy! Hắn cứ đứng im chôn chân ở đó nhìn hai người
“Đi về thôi anh”
“Ừm”
Lên xe, lúc này gương mặt Minh Khang đã đỏ hết lên. Anh nắm chặt tay lấy vô lăng xe, hai con mắt bây giờ cũng đã xuất hiện nhiều tia máu đỏ. Dường như Tuyết Chi nhận ra được điều này, bởi vì đã có rất nhiều lần Minh Khang ghen rồi, vô cùng sợ hãi. Anh ghen mà cháy nhà luôn đó!
Anh phi xe nhanh về nhà với tốc độ chóng mặt. Tuyết Chi ở trên xe sợ vô cùng, không dám hó hé một tý gì, vì cô bây giờ rất sợ anh!
Về đến nhà riêng của Minh Khang
Anh kéo cô ra, vác lên vai mình, sau đó nhanh chân mà đi lên phòng
“A anh! Thả.. thả.. em xuống”
Lên đến phòng anh, Minh Khang để cô vào tường, hai tay để hai bên như không muốn cô chạy
“Nó là gì với em?” Minh Khang hỏi cô với cái giọng như ở Bắc Cực, -1000000°C, lạnh lẽo vô cùng. Có thể thấy rằng anh đang vô cùng tức giận!
“Hắn.. hắn ta là crush em.. là.. là người theo đuổi em từ đầu năm học” Tuyết Chi lắp bắp nhìn lên Minh Khang nói
“Ha! Người theo đuổi em? Em cũng nhiều người theo đuổi phết nhỉ!”
“....”
“Sao không nói gì?”
“Anh... anh cũng có.. nhiều người theo đuổi mà”
“Sao cơ?”
Tuyết Chi tự nhiên thấy mình nói đúng. Nhưng lại đúng thật, anh nói cô có nhiều người theo đuổi thì là thật. Nhưng anh cũng có nhiều mà chẳng kém gì cô. Đợt anh phải đi kí hợp đồng với nhiều công ty, cũng có rất nhiều người nữ đến hợp tác với anh. Họ còn ăn mặc hở hang như muốn khoe hàng lắm. Cô nhìn thấy vậy, cũng rất ghen, nhưng cô chỉ để trong lòng, không muốn nói gì cả. Dù gì đấy cũng là công việc của anh, không thể trẻ con mãi được
“Em... em nói anh cũng nhiều người theo đuổi mà!”
Anh chợt ôm lấy mặt cô, đưa môi mình vào. Minh Khang điên cuồng hôn Tuyết Chi, trút giận lên đôi môi nhỏ kia. Tuyết Chi bị hôn mà khó thở, đỏ hết mặt lên. Chẳng hiểu sao cô lại mạnh mẽ với những người khác, nhưng đối với Minh Khang, cô lại yếu đuối vô cùng. Ở bên anh, cô giống như một con thỏ nhỏ vậy!
Anh buông môi cô ra, sau đó bước vào nhà vệ sinh. Tuyết Chi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường
*RẦM*
Tiếng *rầm to lớn vang lên trong nhà tắm, làm Tuyết Chi giật mình. Đây chính là cú đấm vào tường của Minh Khang, anh không thể trút giận lên cô được nên mới phải vào nhà tắm giận cá chém thớt..
Sau khi học xong tiết 1, Tuyết Chi và Đan Hi cùng nhau xuống canteen để mua đồ ăn vặt cùng nhau ăn. 2 người đi đến đâu, mọi người đều quay lại nhìn với nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, cũng ẩn chứa bên trong đó là nhiều ánh mắt ghen tỵ. Cũng phải thôi, bởi vì 2 cô nàng chính là hoa khôi của trường mà, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, ai mà không thích cho được chứ ?
Bỗng có một nhóm các chàng trai đứng chắn trước mặt 2 người. Ở đây tất cả đều cao ráo, sáng sủa, đẹp trai chứ không phải là những tên cầm đầu xó chợ xăm trổ đầy mình thích bắt nạt người khác. Tên cầm đầu bước lên, nói
“Tuyết Chi à! Tôi rất thích em! Em không thể cho tôi một cơ hội sao?” Tên này là Cố Thưởng Xuyên - là người đã theo đuổi ráo riết Tuyết Chi từ đầu năm học. Hắn ta không ngại mà ngày nào cũng chặn đường nói lời tỏ tình với Tuyết Chi. Trông hắn vô cùng đẹp trai, lại cao nữa nên rất được mắt các nữ sinh trong trường, ấy vậy mặt lần đầu vào trường, con tim lại chỉ xao xuyến với một mình Tuyết Chi. Hắn ta có nghe tin đồn rằng cô và Minh Khang đang yêu nhau, nhưng hắn chẳng thèm để ý đến, bởi vì cô đã được dính tin đồn yêu đương với rất nhiều người. Buổi sáng mỗi ngày, chỉ khi sát giờ học hắn ta mới có mặt ở lớp, vì thế nhiều cảnh yêu nhau của Tuyết Chi và Minh Khang diễn ra hắn ta không thèm hay biết, đã vậy hắn ta còn mặt dày hơn chứ!
“*chẹp* Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, rằng tôi đã có NGƯỜI YÊU rồi hả?” Chắc hẳn đây là lần thứ n Tuyết Chi nói câu này với Thưởng Xuyên rồi, nên cô khi nhận được lời tỏ tình của hắn cũng chẳng bất ngờ gì, ngược lại còn chán nản vô cùng!
“Tôi không quan tâm điều đó! Tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội thôi!”
“Tên thần kinh này!” Cô bực mình mà chửi hắn ta một cái
“Thôi đi Chi ơi! Kệ đi” Đan Hi kéo Tuyết Chi đi chỗ khác, vì một khi Tuyết Chi giận lên cũng không phải là kết cục tốt đẹp gì. Có lần, cả hai cùng nhau đi trên đường, tự nhiên có thằng cướp dở người, chán sống đi đến cướp điện thoại mà Tuyết Chi đang cầm trên tay, sau đó hắn ta chạy đi mất. Tuyết Chi được học võ từ nhỏ, nên cô cũng nhanh chóng đuổi theo. Cô tức giận đến nỗi đánh hắn ta nhập viện, người đầy vết thương, bầm tím mặt đến nỗi cô còn bị lên phường, công an tra khảo khiến cho bố mẹ, ngay cả Minh Khang cũng lên để làm việc với họ. Thật sợ!
Cả hai cũng rời đi. Ánh mắt của Thưởng Xuyên liếc qua Đan Hi, sau đó lại nhìn Tuyết Chi với ánh mắt dịu dàng
Đến cuối giờ
Cô cùng Đan Hi ra ngoài cổng trường để đợi Minh Khang tới đón. Từ đâu Thưởng Xuyên cùng một người khác bước đến
“Em đang chờ ai vậy ?”
“Tôi chờ ai kệ tôi. Mắc gì cần anh hỏi?” Tuyết Chi hống hách trả lời lại
“Hay đang đợi tôi sao?”
Tuyết Chi hơi bực mình rồi. Cuộc đời cô chưa thấy cái tên nào mà ảo tưởng như cái tên Thưởng Xuyên này. Nhưng rồi cô lại mặc kệ, nếu cãi nhau với hắn thì cô cũng trở nên tức giận thôi, cô không thích điều đó
“Sao lại im rồi? Bị tôi nói trúng tim đen hả? Haha! Cho tôi một cơ hội nha” Thưởng Xuyên ảo tưởng quá, sau đó lại nhẹ nhàng nói với Tuyết Chi
“Không!”
Chẳng thấy quê độ gì, hắn ta còn đi đến khoác vai Tuyết Chi. Người cô nhỏ nhỏ nên chỉ đến vai của hắn. Hắn ta cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Tuyết Chi, sau đó mỉm cười
“Hà! Em thật lùn! Lùn như em thì chỉ có thể làm người yêu tôi mà thôi!”
Tuyết Chi bị hắn ta sát vào mặt mà giật mình, khó chịu vô cùng. Cô chỉ cho phép mỗi Minh Khang làm điều này với mình thôi, còn những người khác thì không!
“Anh.. đi ra” cô né tránh cái nhìn đó
“Sao nào? Tôi nói đúng quá nên ngượng hả?” Hắn nhìn cô rồi mỉm cười. Lúc đó cũng rất đông người, người thì đợi xe đón về, người thì lướt qua nên nhìn thấy hết cảnh đó. Chợt, có một lực nào đó kéo Tuyết Chi ra
“Xin lỗi! Đây là người yêu của tôi!”
Giọng nói này là của Minh Khang. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tuyết Chi ngẩng mặt lên nhìn, sau đó vui vẻ mà ôm chầm lấy anh
“A anh đến rồi! Em đợi ai mãi”
“Ừm! Hôm nay anh có chút việc bận trên công ty nên đón em hơi trễ! Xin lỗi em nha!” Minh Khang xoa đầu cô mà vui vẻ cười
Nói thật. Nhìn thấy cảnh cô bị Thưởng Xuyên dí sát mặt vào như thế, anh ghen vô cùng! Nhìn mà chỉ muốn đấm hắn ta ra thành trăm mảnh. Nhưng anh phải kiểm chế. Kiểm chế! Không nên lộng hành nơi đông người như này. Về nhà hỏi chuyện sau!
“Tôi vừa thấy cậu có hành động gì đó với người yêu tôi hả? Tôi nói trước này: Bỏ mấy cái hành động đó đi! Dù gì cô ấy cũng không có yêu cậu đâu mà ảo tưởng” anh nhìn hắn ta mà miệng khẽ nhếch lên
Bị Minh Khang nói xong, Thưởng Xuyên vô cùng quê. Một mình mình ảo tưởng, một mình mình tự luyến như vậy! Hắn cứ đứng im chôn chân ở đó nhìn hai người
“Đi về thôi anh”
“Ừm”
Lên xe, lúc này gương mặt Minh Khang đã đỏ hết lên. Anh nắm chặt tay lấy vô lăng xe, hai con mắt bây giờ cũng đã xuất hiện nhiều tia máu đỏ. Dường như Tuyết Chi nhận ra được điều này, bởi vì đã có rất nhiều lần Minh Khang ghen rồi, vô cùng sợ hãi. Anh ghen mà cháy nhà luôn đó!
Anh phi xe nhanh về nhà với tốc độ chóng mặt. Tuyết Chi ở trên xe sợ vô cùng, không dám hó hé một tý gì, vì cô bây giờ rất sợ anh!
Về đến nhà riêng của Minh Khang
Anh kéo cô ra, vác lên vai mình, sau đó nhanh chân mà đi lên phòng
“A anh! Thả.. thả.. em xuống”
Lên đến phòng anh, Minh Khang để cô vào tường, hai tay để hai bên như không muốn cô chạy
“Nó là gì với em?” Minh Khang hỏi cô với cái giọng như ở Bắc Cực, -1000000°C, lạnh lẽo vô cùng. Có thể thấy rằng anh đang vô cùng tức giận!
“Hắn.. hắn ta là crush em.. là.. là người theo đuổi em từ đầu năm học” Tuyết Chi lắp bắp nhìn lên Minh Khang nói
“Ha! Người theo đuổi em? Em cũng nhiều người theo đuổi phết nhỉ!”
“....”
“Sao không nói gì?”
“Anh... anh cũng có.. nhiều người theo đuổi mà”
“Sao cơ?”
Tuyết Chi tự nhiên thấy mình nói đúng. Nhưng lại đúng thật, anh nói cô có nhiều người theo đuổi thì là thật. Nhưng anh cũng có nhiều mà chẳng kém gì cô. Đợt anh phải đi kí hợp đồng với nhiều công ty, cũng có rất nhiều người nữ đến hợp tác với anh. Họ còn ăn mặc hở hang như muốn khoe hàng lắm. Cô nhìn thấy vậy, cũng rất ghen, nhưng cô chỉ để trong lòng, không muốn nói gì cả. Dù gì đấy cũng là công việc của anh, không thể trẻ con mãi được
“Em... em nói anh cũng nhiều người theo đuổi mà!”
Anh chợt ôm lấy mặt cô, đưa môi mình vào. Minh Khang điên cuồng hôn Tuyết Chi, trút giận lên đôi môi nhỏ kia. Tuyết Chi bị hôn mà khó thở, đỏ hết mặt lên. Chẳng hiểu sao cô lại mạnh mẽ với những người khác, nhưng đối với Minh Khang, cô lại yếu đuối vô cùng. Ở bên anh, cô giống như một con thỏ nhỏ vậy!
Anh buông môi cô ra, sau đó bước vào nhà vệ sinh. Tuyết Chi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường
*RẦM*
Tiếng *rầm to lớn vang lên trong nhà tắm, làm Tuyết Chi giật mình. Đây chính là cú đấm vào tường của Minh Khang, anh không thể trút giận lên cô được nên mới phải vào nhà tắm giận cá chém thớt..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.