Chương 44: Không còn yêu anh nữa (H+)
NheeNhee
20/07/2023
“Ngoan nào. Thả lỏng ra sẽ dễ chịu hơn..” giọng anh vang lên đầy nhẹ nhàng. Cậu bé đang ở bên trong h** h**** của cô.
Bên trong co bóp lấy ‘bé Khang’, dường như nó không muốn cho cậu bé phải rời xa nơi ấm này. Anh bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng để Tuyết Chi thích ứng được, sau đó mà tăng tốc khiến cô không ngờ được. Cả thân thể trắng xoá rung lắc theo từng đợt thúc của anh..
“Á..á... ưm.. hức... đau quá.. nhẹ lại”
Anh đưa hai tay lên bố lấy hai quả đào trắng, nhào nặn nó cho nó biến dạng. Cúi xuống cắn mạnh vào hai nhuỵ hoa ửng hồng.
“Áa...” cô hét lên
Máu dần chảy ra, cho thấy anh cắn mạnh đến mức nào. Minh Khang cúi xuống mút hết chỗ máu ấy. Sau đó từ từ cắn vào cổ, xương quai xanh, đôi gò bồng. Trên da cô đầy những vết hôn đỏ, vết bầm tím, vết răng sâu mang ý nghĩa như một sự đánh dấu chủ quyền tuyệt đối của Minh Khang dành cho Tuyết Chi.
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt, anh cúi xuống liếm lấy nó, vị mặn hoà tan trong miệng. Đôi mắt cô nhoè đi vì những giọt lệ nóng, nhưng anh vẫn như phát điên lên, tay nắm chặt lấy eo cô mà thúc từng đợt nhanh, mạnh bạo..
Vật nam tính bên dưới đã ướt đẫm lấy d** t*** bên trong cô bé, tiếng “nhóp nhép” vang lên của 2 bộ phận va chạm vào nhau. Hai cánh hoa đã ửng hồng, có dấu hiệu sưng tấy nhẹ.
Anh nâng người cô lên, để Tuyết Chi ngồi lên người mình, ngồi lên ‘bé Khang’ đang sâu bên trong cô. Mặt đối mặt, anh ép gáy cô sát vào mình, tặng cho cô một nụ hôn nhẹ..
“Tuyết Chi. Tôi phát điên vì em mất!”
“Hức.. hức... ưm.. xin anh.. dừng lại..”
“Đừng có mơ!”
Tiếng rên của cô nức nở như tiếng mèo con kêu, âm thanh non nỉ vang bên tai người đàn ông. Điều đó khiến cho anh phát cuồng hơn mà không cảm thấy mềm lòng.
Hai tay to lớn ôm lấy cơ thể vào bên trong lòng mình, bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt. Vật cứng càng to hơn, lớn hơn đang căng phồng bên trong cô.
“Hức.. to quá.. ưm..”
“Tuyết Chi! Gọi tên tôi..”
“Minh Khang.. xin anh.. hức.. dừng lại..”
Tiếng cô gọi tên như là một liều thuốc kích thích cho anh hơn, Minh Khang càng thêm hứng thú, càng hưng phấn. Đẩy mạnh người cô xuống giường mà ra vào mãnh liệt hơn..
“Á..á... aaaa... ưm... thả.. thả em ra..”
“Tuyết Chi. Tôi yêu em!”
Tiếng yêu của anh nói lên, nó chẳng những không khiến cho Tuyết Chu rung rinh, xao xuyến, mà nó còn khiến cô sợ hãi người đàn ông này hơn.
Cô sợ anh kêu tên mình, sợ anh nói yêu mình. Bởi vì cô rất ám ảnh...
“Tuyết Chi!” Minh Khang cúi xuống, xoa lấy má cô, giọng nói đầy hưng phấn
“Dạ.. dạ..”
“Em có yêu tôi không?”
Ha! Nếu như là thời điểm trước, khi cả hai còn yêu nhau sâu đậm, không có sự hiểu lầm hay cái gì cản trở thì có lẽ Tuyết Chi sẽ nói rằng :”Anh hỏi thừa rồi, em không yêu anh thì em yêu ai được?”
Nhưng bây giờ, rất nhiều sự việc nó diễn ra với cô, Tuyết Chi phải chịu nhận mọi sự tổn thương, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, thì dù tình cảm có sâu đậm đến mức nào cũng khiến cô sợ chính người đàn ông mình đang yêu. Có lẽ tình cảm trong cô đang dần phai đi.
Nếu mà nói vẫn còn yêu thì đúng! Tuyết Chi vẫn còn yêu Minh Khang. Nhưng...
“Trả lời nhanh!” Anh đột nhiên quát to khiến cô giật mình
“Em..em...” nói dối thì lời nói dối sẽ khiến anh vui vẻ hơn, nhưng nếu nói thật thì ngược lại, anh có thể hành hạ cô đến mức nào.
“Em.. em có.. yêu anh.. hức”
“Hửm? Yêu tôi sao?”
“Vâng..”
“Em yêu tôi. Tại sao thái độ của em hoàn toàn khác lúc trước vậy hả? Yêu tôi mà tại sao dùng ánh mắt tránh né, ghét bỏ tôi sao? Em nói đi, em có yêu tôi không? Trả lời thành thật?” Anh dừng mọi hành động mình đang làm lại. Cúi xuống nhìn cô, bằng ánh mắt tức giận
“Em.. em còn mà..”
“Tôi cho em cơ hội để nói thật!”
Minh Khang thật lạ. Đáng lẽ ra khi nghe cô nói yêu mình, anh phải vui sướng chứ? Nhưng nó lại thật khác, anh rất thông minh, chỉ cần nhìn qua biểu hiện, ánh mắt của cô là có thể đoán ra trong lòng Tuyết Chi đang là gì..
“.. Phải rồi. Tôi không còn yêu anh nữa đó. Rồi sao?” Tuyết Chi đột nhiên kích động, nước mắt giàn giụa mà nói
Nghe cô nói xong, trong lòng Minh Khang như vỡ vụn, tim thắt lại. Đâu có lẽ là sự thật, nhưng nó phũ phàng quá, anh chưa chuẩn bị kịp tâm lý để mà nghe sự thật này..
Còn về Tuyết Chi, nói xong câu ấy, trong lòng cô cũng đau thắt lại. Nói thật thì anh không tin, cứ phải để cô phải nói ngược với trái tim mình..
“Em nói sao? Em nói lại xem nào?”
“Tôi.. tôi không còn yêu anh nữa. Thả tôi ra, buông tha cho tôi đi. Tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ.” Tuyết Chi đẩy mạnh anh ra, chân vừa chạm xuống đất để chạy ra ngoài, nhưng anh túm lấy tóc cô lại, ép cô nằm dưới thân mình
“Em nghĩ.. em muốn chạy trốn khỏi tôi sao? Đừng có mơ, tôi sẽ không để nó diễn ra đâu. Tôi sẽ khiến em yêu tôi thêm lần nữa..”
Cú đập người của cô xuống dưới giường, tuy giường êm nhưng lực của anh lại không hề nhẹ, điều này đã làm cho ảnh hưởng nhẹ bên trong thần kinh của cô. Đầu của cô có dấu hiệu choáng váng nhẹ, đau nhẹ.
Tuyết Chi nhăn mạnh, tay ôm lấy đầu mình mà lắc nhẹ. Cũng may đó chỉ là “nhẹ”, chứ nó mạnh hơn nữa thì có lẽ rất nguy hiểm..
“A...”
“Từ giờ ở yên đây.. Cấm em không được đi đâu khác..” chẳng phải mấy tháng nay, Tuyết Chi đều bị nhốt trong phòng sao? Chẳng lẽ anh coi chặt hơn, giam giữ nó kinh khủng hơn?
Nói xong, anh lấy quần áo, bước vào nhà tắm. Nhân tiện, Tuyết Chi chạy ra lấy thuốc để uống. Thật may! Nó cũng đỡ đỡ một phần. Vì tác dụng phụ của thuốc nên Tuyết Chi ngả lưng mình xuống giường để vào giấc ngủ. Chưa kịp mặc quần áo lại vào, cô đã ngủ. Gió lạnh lùa từ bên ngoài vào trong phòng khiến Tuyết Chi run lên bần bật, sởn gai ốc lên..
Minh Khang tắm rửa xong, bước ra ngoài. Anh nhìn thấy Tuyết Chi đang ngủ mà cũng yên lòng. Thấy gió ngoài trời lạnh, mà cô còn chưa mặc quần áo vào, Minh Khang mới tiến đến tủ tìm quần áo ấm, mặc cẩn thận vào cho Tuyết Chi.
Trong suốt quá trình mặc, cô chẳng hé mắt ra được một xíu nào, thật sự ngủ rất say giấc. Kiểu này có bị bắt cóc đi thì cũng không biết được nữa.
Xong xuôi, anh đặt cô xuống dưới, đắp chăn kín người, chừa mỗi cái đầu.
Giận thì giận, ghen thì ghen, tức vẫn tức, nhưng yêu thì vẫn còn nhiều.
Anh không thể chịu nổi khi thấy Tuyết Chi có ý định chạy trốn. Vậy nên Minh Khang tìm một sợi dây thừng lớn, quấn chặt hai chân cô lại, tránh để Tuyết Chi đi lại được.
Nhìn cô một hồi, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tuyết Chi, sau đó Minh Khang rời đi..
______________
Minh Khang đã cho người điều tra về bức thư mà Tuyết Chi nhận được. Chỉ biết rằng, có một người đàn ông gửi đến bưu cục, ghi địa chỉ người nhận là Tuyết Chi, sau đó là người ấy biến mất. Đến nay, người đó như một người bí ẩn, biến mất hút khỏi thế giới này..
Anh nắm chặt bức thư đó, ánh mắt hiện lên sự chết chóc, hình như có một uổn khúc...
Bên trong co bóp lấy ‘bé Khang’, dường như nó không muốn cho cậu bé phải rời xa nơi ấm này. Anh bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng để Tuyết Chi thích ứng được, sau đó mà tăng tốc khiến cô không ngờ được. Cả thân thể trắng xoá rung lắc theo từng đợt thúc của anh..
“Á..á... ưm.. hức... đau quá.. nhẹ lại”
Anh đưa hai tay lên bố lấy hai quả đào trắng, nhào nặn nó cho nó biến dạng. Cúi xuống cắn mạnh vào hai nhuỵ hoa ửng hồng.
“Áa...” cô hét lên
Máu dần chảy ra, cho thấy anh cắn mạnh đến mức nào. Minh Khang cúi xuống mút hết chỗ máu ấy. Sau đó từ từ cắn vào cổ, xương quai xanh, đôi gò bồng. Trên da cô đầy những vết hôn đỏ, vết bầm tím, vết răng sâu mang ý nghĩa như một sự đánh dấu chủ quyền tuyệt đối của Minh Khang dành cho Tuyết Chi.
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt, anh cúi xuống liếm lấy nó, vị mặn hoà tan trong miệng. Đôi mắt cô nhoè đi vì những giọt lệ nóng, nhưng anh vẫn như phát điên lên, tay nắm chặt lấy eo cô mà thúc từng đợt nhanh, mạnh bạo..
Vật nam tính bên dưới đã ướt đẫm lấy d** t*** bên trong cô bé, tiếng “nhóp nhép” vang lên của 2 bộ phận va chạm vào nhau. Hai cánh hoa đã ửng hồng, có dấu hiệu sưng tấy nhẹ.
Anh nâng người cô lên, để Tuyết Chi ngồi lên người mình, ngồi lên ‘bé Khang’ đang sâu bên trong cô. Mặt đối mặt, anh ép gáy cô sát vào mình, tặng cho cô một nụ hôn nhẹ..
“Tuyết Chi. Tôi phát điên vì em mất!”
“Hức.. hức... ưm.. xin anh.. dừng lại..”
“Đừng có mơ!”
Tiếng rên của cô nức nở như tiếng mèo con kêu, âm thanh non nỉ vang bên tai người đàn ông. Điều đó khiến cho anh phát cuồng hơn mà không cảm thấy mềm lòng.
Hai tay to lớn ôm lấy cơ thể vào bên trong lòng mình, bên dưới vẫn ra vào mãnh liệt. Vật cứng càng to hơn, lớn hơn đang căng phồng bên trong cô.
“Hức.. to quá.. ưm..”
“Tuyết Chi! Gọi tên tôi..”
“Minh Khang.. xin anh.. hức.. dừng lại..”
Tiếng cô gọi tên như là một liều thuốc kích thích cho anh hơn, Minh Khang càng thêm hứng thú, càng hưng phấn. Đẩy mạnh người cô xuống giường mà ra vào mãnh liệt hơn..
“Á..á... aaaa... ưm... thả.. thả em ra..”
“Tuyết Chi. Tôi yêu em!”
Tiếng yêu của anh nói lên, nó chẳng những không khiến cho Tuyết Chu rung rinh, xao xuyến, mà nó còn khiến cô sợ hãi người đàn ông này hơn.
Cô sợ anh kêu tên mình, sợ anh nói yêu mình. Bởi vì cô rất ám ảnh...
“Tuyết Chi!” Minh Khang cúi xuống, xoa lấy má cô, giọng nói đầy hưng phấn
“Dạ.. dạ..”
“Em có yêu tôi không?”
Ha! Nếu như là thời điểm trước, khi cả hai còn yêu nhau sâu đậm, không có sự hiểu lầm hay cái gì cản trở thì có lẽ Tuyết Chi sẽ nói rằng :”Anh hỏi thừa rồi, em không yêu anh thì em yêu ai được?”
Nhưng bây giờ, rất nhiều sự việc nó diễn ra với cô, Tuyết Chi phải chịu nhận mọi sự tổn thương, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, thì dù tình cảm có sâu đậm đến mức nào cũng khiến cô sợ chính người đàn ông mình đang yêu. Có lẽ tình cảm trong cô đang dần phai đi.
Nếu mà nói vẫn còn yêu thì đúng! Tuyết Chi vẫn còn yêu Minh Khang. Nhưng...
“Trả lời nhanh!” Anh đột nhiên quát to khiến cô giật mình
“Em..em...” nói dối thì lời nói dối sẽ khiến anh vui vẻ hơn, nhưng nếu nói thật thì ngược lại, anh có thể hành hạ cô đến mức nào.
“Em.. em có.. yêu anh.. hức”
“Hửm? Yêu tôi sao?”
“Vâng..”
“Em yêu tôi. Tại sao thái độ của em hoàn toàn khác lúc trước vậy hả? Yêu tôi mà tại sao dùng ánh mắt tránh né, ghét bỏ tôi sao? Em nói đi, em có yêu tôi không? Trả lời thành thật?” Anh dừng mọi hành động mình đang làm lại. Cúi xuống nhìn cô, bằng ánh mắt tức giận
“Em.. em còn mà..”
“Tôi cho em cơ hội để nói thật!”
Minh Khang thật lạ. Đáng lẽ ra khi nghe cô nói yêu mình, anh phải vui sướng chứ? Nhưng nó lại thật khác, anh rất thông minh, chỉ cần nhìn qua biểu hiện, ánh mắt của cô là có thể đoán ra trong lòng Tuyết Chi đang là gì..
“.. Phải rồi. Tôi không còn yêu anh nữa đó. Rồi sao?” Tuyết Chi đột nhiên kích động, nước mắt giàn giụa mà nói
Nghe cô nói xong, trong lòng Minh Khang như vỡ vụn, tim thắt lại. Đâu có lẽ là sự thật, nhưng nó phũ phàng quá, anh chưa chuẩn bị kịp tâm lý để mà nghe sự thật này..
Còn về Tuyết Chi, nói xong câu ấy, trong lòng cô cũng đau thắt lại. Nói thật thì anh không tin, cứ phải để cô phải nói ngược với trái tim mình..
“Em nói sao? Em nói lại xem nào?”
“Tôi.. tôi không còn yêu anh nữa. Thả tôi ra, buông tha cho tôi đi. Tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ.” Tuyết Chi đẩy mạnh anh ra, chân vừa chạm xuống đất để chạy ra ngoài, nhưng anh túm lấy tóc cô lại, ép cô nằm dưới thân mình
“Em nghĩ.. em muốn chạy trốn khỏi tôi sao? Đừng có mơ, tôi sẽ không để nó diễn ra đâu. Tôi sẽ khiến em yêu tôi thêm lần nữa..”
Cú đập người của cô xuống dưới giường, tuy giường êm nhưng lực của anh lại không hề nhẹ, điều này đã làm cho ảnh hưởng nhẹ bên trong thần kinh của cô. Đầu của cô có dấu hiệu choáng váng nhẹ, đau nhẹ.
Tuyết Chi nhăn mạnh, tay ôm lấy đầu mình mà lắc nhẹ. Cũng may đó chỉ là “nhẹ”, chứ nó mạnh hơn nữa thì có lẽ rất nguy hiểm..
“A...”
“Từ giờ ở yên đây.. Cấm em không được đi đâu khác..” chẳng phải mấy tháng nay, Tuyết Chi đều bị nhốt trong phòng sao? Chẳng lẽ anh coi chặt hơn, giam giữ nó kinh khủng hơn?
Nói xong, anh lấy quần áo, bước vào nhà tắm. Nhân tiện, Tuyết Chi chạy ra lấy thuốc để uống. Thật may! Nó cũng đỡ đỡ một phần. Vì tác dụng phụ của thuốc nên Tuyết Chi ngả lưng mình xuống giường để vào giấc ngủ. Chưa kịp mặc quần áo lại vào, cô đã ngủ. Gió lạnh lùa từ bên ngoài vào trong phòng khiến Tuyết Chi run lên bần bật, sởn gai ốc lên..
Minh Khang tắm rửa xong, bước ra ngoài. Anh nhìn thấy Tuyết Chi đang ngủ mà cũng yên lòng. Thấy gió ngoài trời lạnh, mà cô còn chưa mặc quần áo vào, Minh Khang mới tiến đến tủ tìm quần áo ấm, mặc cẩn thận vào cho Tuyết Chi.
Trong suốt quá trình mặc, cô chẳng hé mắt ra được một xíu nào, thật sự ngủ rất say giấc. Kiểu này có bị bắt cóc đi thì cũng không biết được nữa.
Xong xuôi, anh đặt cô xuống dưới, đắp chăn kín người, chừa mỗi cái đầu.
Giận thì giận, ghen thì ghen, tức vẫn tức, nhưng yêu thì vẫn còn nhiều.
Anh không thể chịu nổi khi thấy Tuyết Chi có ý định chạy trốn. Vậy nên Minh Khang tìm một sợi dây thừng lớn, quấn chặt hai chân cô lại, tránh để Tuyết Chi đi lại được.
Nhìn cô một hồi, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tuyết Chi, sau đó Minh Khang rời đi..
______________
Minh Khang đã cho người điều tra về bức thư mà Tuyết Chi nhận được. Chỉ biết rằng, có một người đàn ông gửi đến bưu cục, ghi địa chỉ người nhận là Tuyết Chi, sau đó là người ấy biến mất. Đến nay, người đó như một người bí ẩn, biến mất hút khỏi thế giới này..
Anh nắm chặt bức thư đó, ánh mắt hiện lên sự chết chóc, hình như có một uổn khúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.