Chương 40: Mùa đông
NheeNhee
20/07/2023
Thời gian cũng trôi thật nhanh, bây giờ là cuối tháng 1 bên nước Anh. Tuyết bao phủ khắp bề mặt trên đường, đâu đâu cũng chỉ toàn là màu trắng của tuyết. Đôi khi còn thấy những bông tuyết trắng như những viên ngọc nhỏ li ti. Trên đường, ai ai cũng trên mình những quần áo ấm, dày cộp, trên đầu đội chiếc mũ lên ấm áp và đeo cả bao tay, dường như rất là lạnh. Cả một bầu trời băng giá đang bao phủ lấy thành phố London.
Trong căn nhà ấm cúng
Tuyết Chi đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết rơi. Trên miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng. Bỗng từ đằng sau, một hơi lạnh phà vào gáy cô. Mặc dù Tuyết Chi đang mặc trên mình chiếc áo lên ấm và áo khoác dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ lạnh của người chuyển đến.
Tuyết Chi quay ra đằng sau, thấy Minh Khang to lớn đứng ngay sau lưng mình..
“A..anh”
“Ừm”
Minh Khang bế Tuyết Chi lên, ngồi xuống ghế sofa gần đó, để cô ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau..
“Có vẻ rất chán?” Anh hỏi
“Dạ..”
Từ lúc bị Minh Khang giam trong phòng như này cũng được 4 tháng rồi. Không được ra ngoài chơi, không được cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, không được tự do khiến Tuyết Chi rất chán nản, buồn bã. Mà nếu có được ra ngoài thì số lượng rất ít, chỉ khoảng 2-4 lần là cùng.
“Em muốn ra ngoài chơi không?” Minh Khang tựa người về phía sau, nhướng mày nhìn cô
“Dạ? Thật ạ?” Lúc này, sự vui vẻ nó đã hiện rõ trên khuôn mặt của Tuyết Chi
“Tôi không phải là người hay đùa.”
“Vâng ạ. Muốn.. em muốn lắm”
“Ừm. Được. Nhưng với một điều kiện...”
“Dạ? Điều kiện là gì ạ? Em sẽ làm hết..” Tuyết Chi háo hức
“Điều kiện là...” nói rồi, Minh Khang nhẹ nhàng đưa cô lại giường. Cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tuyết Chi, hai tay cởi chiếc áo khoác dày ra, lần mò vào bên trong. Lúc bấy giờ, Tuyết Chi mới hiểu “điều kiện” ở đây là gì..
Tay cô giữ chặt lấy tay anh, lắc lắc đầu. Biểu hiện này làm không vừa ý Mình Khang nên anh càng mạnh bạo hơn, cắn chặt lấy môi cô đến bật máu,
“A..a.. anh.. xin anh!” Cố thoát môi anh ra để lấy chút không khí, cô thở hổn hển mà nói
“Hửm? Chẳng phải em nói muốn ra ngoài sao?”
“Em muốn.. nhưng em không muốn làm chuyện này..”
“Em nói rằng điều kiện gì cũng có thể đáp ứng tôi được mà? Giờ thì lại từ chối..” vừa nói, anh cắn mạnh xuống xương quai xanh của cô
“Á..á... không... không!”
“Thật hư. Nói rồi mà không làm. Phải phạt mới được..”
Minh Khang như con thú dữ, tiến đến mà ăn lấy con mồi Tuyết Chi. Cô nức nở, chịu từng cú thúc dồn dập của anh. Sức của cô thì làm sao mà phản kháng nổi được chứ..
Ngoài trời lạnh, tuyết rơi từng hạt xuống. Trong phòng là hai thân thể trần như nhộng đang quấn chặt lại với nhau. Tuyết Chi cố dùng sức lực yếu ớt của mình để đẩy anh ra, cào cấu, nhưng đâu có được. Anh lại lấy cà vạt của mình trói tay cô lại để Tuyết Chi nằm im mà không phản kháng nữa.
“Ưm... ư.. xin anh.. tha em..”
Trong phòng chỉ toàn là tiếng thở dốc của Minh Khang, tiếng rên rỉ nức nở của Tuyết Chi..
_________________
Đúng như lời Minh Khang nói, sau khi anh hành hạ Tuyết Chi xong thì cô được phép xuống dưới nhà chơi. Vì sau cuộc hoan ái vừa nãy, cô không thể tự mình đi được nên Minh Khang bế Tuyết Chi xuống dưới tầng. Được gặp lại quản gia John và các cô giúp việc khiến tâm trạng của cô trở nện vui vẻ hơn. Họ gặp lại cô cũng thấy nhớ nhung. Nhưng khi nhìn sang Minh Khang thì ai nấy đều “tắt điện”
Anh đưa cô ra đằng trước chơi, nơi đây tràn ngập những bông tuyết trắng trên nền sân. Cô tụt khỏi người anh để xuống dưới tuyết. Nó trắng xoá và lạnh buốt, nhưng cô chẳng để ý, vẫn tiếp túc nghịch chúng. Trước khi xuống đây thì anh cũng mặc cho cô quần áo thật ấm rồi. Trên người cô toàn là những quần áo trắng bông, chiếc mũ len có hai tai thỏ. Găng tay và giày đều là màu trắng và cũng có lông. Trông Tuyết Chi như một chú thỏ trắng mềm mại vậy!
Cô ngồi xuống dưới, nặn tuyết thành hình của người tuyết trắng. Lấy khăn choàng cổ của mình quàng lên cục bông tuyết đó, sau đó cô lấy hai cục đá bên cạnh để làm cái mắt. Còn thiếu cái mũi. Tuyết Chi chạy vào trong bếp, xin quản gia John một củ cà rốt, chạy chân sáo ra ngoài để cài củ cà rốt đó vào người tuyết. Như vậy, cô có một người tuyết của riêng mình rồi.
Tuyết Chi quay sang nhìn Minh Khang, anh từ vừa nãy đều chăm chú vào hành động của cô. Thấy được đôi mắt lấp lánh của Tuyết Chi nhìn mình thì khựng lại. Ôi! Đáng yêu quá. Làn da của cô đã trắng, nên khi đứng gần tuyết nhìn như một cục bông tuyết. Anh ngồi thụp xuống, giữ gáy cô mà tiến đến hôn lên môi. Nhìn cảnh ấy trông lãng mạn thật sự.
Mọi người ở trong nhà, nhìn ra cửa kính, thấy được hình ảnh của Minh Khang và Tuyết Chi mà hạnh phúc lây luôn. Lâu lắm rồi mới thấy được 2 người hạnh phúc như thế này. Quản gia John thì lại càng vui vẻ hơn. Mấy lần nghe được tiếng của Tuyết Chi kêu lên vì bị Minh Khang đánh, ông cũng mủi lòng lắm, nhưng không giúp được gì cả. Thân là một quản gia nhỏ bé của người chủ lớn, ông cũng không có quyền lên tiếng. Nên là mấy lần sau khi Minh Khang tức giận, đánh Tuyết Chi xong, ông cũng đều nói khéo để Minh Khang tinh ý nhận ra. Hôm nay lại được ngắm nhìn hai người hạnh phúc vậy, ông cũng cảm động!
Sau khi chơi xong, Minh Khang lại đưa cô lên phòng. Đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa, xuống dưới nhà bếp mang cơm lên đút cho cô ăn. Ăn xong thì anh làm một ít việc của công ty, sau đó lại vào trong chăn nằm ôm cô ngủ.. Hằng ngày, cứ diễn ra như vậy thôi..
Trong căn nhà ấm cúng
Tuyết Chi đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết rơi. Trên miệng khẽ nở nụ cười dịu dàng. Bỗng từ đằng sau, một hơi lạnh phà vào gáy cô. Mặc dù Tuyết Chi đang mặc trên mình chiếc áo lên ấm và áo khoác dày, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ lạnh của người chuyển đến.
Tuyết Chi quay ra đằng sau, thấy Minh Khang to lớn đứng ngay sau lưng mình..
“A..anh”
“Ừm”
Minh Khang bế Tuyết Chi lên, ngồi xuống ghế sofa gần đó, để cô ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt với nhau..
“Có vẻ rất chán?” Anh hỏi
“Dạ..”
Từ lúc bị Minh Khang giam trong phòng như này cũng được 4 tháng rồi. Không được ra ngoài chơi, không được cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, không được tự do khiến Tuyết Chi rất chán nản, buồn bã. Mà nếu có được ra ngoài thì số lượng rất ít, chỉ khoảng 2-4 lần là cùng.
“Em muốn ra ngoài chơi không?” Minh Khang tựa người về phía sau, nhướng mày nhìn cô
“Dạ? Thật ạ?” Lúc này, sự vui vẻ nó đã hiện rõ trên khuôn mặt của Tuyết Chi
“Tôi không phải là người hay đùa.”
“Vâng ạ. Muốn.. em muốn lắm”
“Ừm. Được. Nhưng với một điều kiện...”
“Dạ? Điều kiện là gì ạ? Em sẽ làm hết..” Tuyết Chi háo hức
“Điều kiện là...” nói rồi, Minh Khang nhẹ nhàng đưa cô lại giường. Cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tuyết Chi, hai tay cởi chiếc áo khoác dày ra, lần mò vào bên trong. Lúc bấy giờ, Tuyết Chi mới hiểu “điều kiện” ở đây là gì..
Tay cô giữ chặt lấy tay anh, lắc lắc đầu. Biểu hiện này làm không vừa ý Mình Khang nên anh càng mạnh bạo hơn, cắn chặt lấy môi cô đến bật máu,
“A..a.. anh.. xin anh!” Cố thoát môi anh ra để lấy chút không khí, cô thở hổn hển mà nói
“Hửm? Chẳng phải em nói muốn ra ngoài sao?”
“Em muốn.. nhưng em không muốn làm chuyện này..”
“Em nói rằng điều kiện gì cũng có thể đáp ứng tôi được mà? Giờ thì lại từ chối..” vừa nói, anh cắn mạnh xuống xương quai xanh của cô
“Á..á... không... không!”
“Thật hư. Nói rồi mà không làm. Phải phạt mới được..”
Minh Khang như con thú dữ, tiến đến mà ăn lấy con mồi Tuyết Chi. Cô nức nở, chịu từng cú thúc dồn dập của anh. Sức của cô thì làm sao mà phản kháng nổi được chứ..
Ngoài trời lạnh, tuyết rơi từng hạt xuống. Trong phòng là hai thân thể trần như nhộng đang quấn chặt lại với nhau. Tuyết Chi cố dùng sức lực yếu ớt của mình để đẩy anh ra, cào cấu, nhưng đâu có được. Anh lại lấy cà vạt của mình trói tay cô lại để Tuyết Chi nằm im mà không phản kháng nữa.
“Ưm... ư.. xin anh.. tha em..”
Trong phòng chỉ toàn là tiếng thở dốc của Minh Khang, tiếng rên rỉ nức nở của Tuyết Chi..
_________________
Đúng như lời Minh Khang nói, sau khi anh hành hạ Tuyết Chi xong thì cô được phép xuống dưới nhà chơi. Vì sau cuộc hoan ái vừa nãy, cô không thể tự mình đi được nên Minh Khang bế Tuyết Chi xuống dưới tầng. Được gặp lại quản gia John và các cô giúp việc khiến tâm trạng của cô trở nện vui vẻ hơn. Họ gặp lại cô cũng thấy nhớ nhung. Nhưng khi nhìn sang Minh Khang thì ai nấy đều “tắt điện”
Anh đưa cô ra đằng trước chơi, nơi đây tràn ngập những bông tuyết trắng trên nền sân. Cô tụt khỏi người anh để xuống dưới tuyết. Nó trắng xoá và lạnh buốt, nhưng cô chẳng để ý, vẫn tiếp túc nghịch chúng. Trước khi xuống đây thì anh cũng mặc cho cô quần áo thật ấm rồi. Trên người cô toàn là những quần áo trắng bông, chiếc mũ len có hai tai thỏ. Găng tay và giày đều là màu trắng và cũng có lông. Trông Tuyết Chi như một chú thỏ trắng mềm mại vậy!
Cô ngồi xuống dưới, nặn tuyết thành hình của người tuyết trắng. Lấy khăn choàng cổ của mình quàng lên cục bông tuyết đó, sau đó cô lấy hai cục đá bên cạnh để làm cái mắt. Còn thiếu cái mũi. Tuyết Chi chạy vào trong bếp, xin quản gia John một củ cà rốt, chạy chân sáo ra ngoài để cài củ cà rốt đó vào người tuyết. Như vậy, cô có một người tuyết của riêng mình rồi.
Tuyết Chi quay sang nhìn Minh Khang, anh từ vừa nãy đều chăm chú vào hành động của cô. Thấy được đôi mắt lấp lánh của Tuyết Chi nhìn mình thì khựng lại. Ôi! Đáng yêu quá. Làn da của cô đã trắng, nên khi đứng gần tuyết nhìn như một cục bông tuyết. Anh ngồi thụp xuống, giữ gáy cô mà tiến đến hôn lên môi. Nhìn cảnh ấy trông lãng mạn thật sự.
Mọi người ở trong nhà, nhìn ra cửa kính, thấy được hình ảnh của Minh Khang và Tuyết Chi mà hạnh phúc lây luôn. Lâu lắm rồi mới thấy được 2 người hạnh phúc như thế này. Quản gia John thì lại càng vui vẻ hơn. Mấy lần nghe được tiếng của Tuyết Chi kêu lên vì bị Minh Khang đánh, ông cũng mủi lòng lắm, nhưng không giúp được gì cả. Thân là một quản gia nhỏ bé của người chủ lớn, ông cũng không có quyền lên tiếng. Nên là mấy lần sau khi Minh Khang tức giận, đánh Tuyết Chi xong, ông cũng đều nói khéo để Minh Khang tinh ý nhận ra. Hôm nay lại được ngắm nhìn hai người hạnh phúc vậy, ông cũng cảm động!
Sau khi chơi xong, Minh Khang lại đưa cô lên phòng. Đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa, xuống dưới nhà bếp mang cơm lên đút cho cô ăn. Ăn xong thì anh làm một ít việc của công ty, sau đó lại vào trong chăn nằm ôm cô ngủ.. Hằng ngày, cứ diễn ra như vậy thôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.