Chương 66: Thoát khỏi căn biệt thự
NheeNhee
09/08/2023
Sau 1 ngày, cuối cùng Minh Khang cũng nắm giữ trong tay mình mọi thông tin của Azaria Richard. Biết răng hắn đang ở Pháp, linh cảm của anh rất lớn, mách bảo rằng, Tuyết Chi hiện tại đang ở đó. Địa chỉ biệt thự của hắn, anh cũng cầm chắc trong tay rồi, không thiếu sót 1 cái gì cả.
Ngay sau khi vừa nhận được hết thông tin của Azaria Richard, Minh Khang lập tức lên máy bay riêng của mình để bay ngay sang Pháp. Anh không thể chờ đợi thêm được giây phút nào cả. Từng giây từng phút anh đang phát điên lên vì Tuyết Chi, không được gặp cô là anh không thể chịu nổi. Trong suốt quãng đường tới Pháp, lòng Minh Khang như lửa đốt, chỉ mong rằng sẽ sớm gặp lại Tuyết Chi, và cô sẽ không sao cả!
__________________
Bên Pháp
Hôm nay Azaria Richard hắn ta có việc quan trọng trên tập đoàn, nên hắn đã sớm rời đi, để lại Tuyết Chi một mình trong căn phòng. Đêm nào cũng vậy, cứ đợi đến lúc Tuyết Chi đã ngủ say, hắn đều lên giường và nằm ôm Tuyết Chi vào lòng ngủ. Sáng dậy, cô rất khó chịu, có đôi phần hoảng sợ. Nhưng cũng không biết làm cái gì, vì trong nhà này, hắn nắm giữ quyền lớn nhất mà!
Dặn dò Tuyết Chi xong, hắn mới yên tâm mà rời đi, cô cũng không nói cái gì cả. Suốt hơn 1 tháng bị nhốt trong căn phòng này, cô rất chán, muốn thoát khỏi nó để được ra ngoài, nhưng đều bị phát hiện. Azaria Richard hắn ta rất kiềm chế, cố gắng để không làm hại cô mỗi khi Tuyết Chi có ý định bỏ trốn. Cô cũng ngoan ngoãn mà dần dần nghe theo lời hắn hơn.
Thức dậy, ăn sáng xong xuôi, Tuyết Chi chỉ ngồi chờ Emma lên chơi cùng cô thôi. Tần suất cô được ra ngoài rất ít, mỗi khi Azaria vui vẻ thì cô mới được phép ra khỏi phòng, còn lại đều bị nhốt trong căn phòng ấy, đợi đến khi Emma lên thì cô mới vui được. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng cô ngồi đợi rất lâu rồi mà Emma chưa có lên. Có lẽ cô ấy đã đi đâu rồi đó.
Nhìn xuống dưới cửa sổ, khung cảnh bên ngoài trông rất đẹp. Có lẽ không khí bên ngoài cũng rất mát mẻ. Tuyết Chi thật sự muốn ra ngoài để hưởng thụ bầu không khí đó. Nhưng cả chiếc cửa sổ trong phòng cũng bị đóng chặt lại, rất khó để mở ra. Vì là cửa kính làm bằng chất liệu đặc biệt, nên nó cũng có phần chắc chắn, nếu tự phá thì sẽ không phá được. Có chỗ mở, nhưng lại bị khoá lại, có thể mở khoá được không nhỉ?
Tuyết Chi vội tìm một thứ gì đó to lớn mà chắc chắn, thử liều mình phá cái cửa sổ đó ra, còn lỗi lầm gì thì chịu trách nhiệm sau. Cô tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy cái búa ở trong hộc tủ lớn. Tuyết Chi cầm nó lên, đập một phát vào chiếc cửa sổ. Kính vỡ tan tàn, nó rơi cả ra tay Tuyết Chi. May mắn thay, cô không bị làm sao cả.
Nhìn xuống dưới thì có hơi cao, Tuyết Chi mà nhảy xuống thì chỉ có ngỏm. Cô vội vàng tìm cách. Tuy mới bị mất trí nhớ, nhưng cô lại càng cảm thấy mình có phần thông minh hơn chút xíu. Biết cách rất nhanh để giải quyết một chuyện gì đó. Nhìn lên trên chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn rất dài, có lẽ nó sẽ giúp cô được phần nào.
Tuyết Chi một mình tìm những miếng vải dài trong căn phòng, rất nhanh chóng buộc lại tất cả thành một thứ dễ dàng xuống dưới đất. Cảnh này có vẻ rất quen, cứ ngỡ như Tuyết Chi đã từng trải qua vậy. Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không nhớ được cái gì, đầu cô càng lúc đau hơn. Tuyết Chi vội vàng lấy thuốc để uống, cơn đau đầu cũng giảm bớt đi được phần nào. Tuyết Chi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, suy nghĩ về hành động của mình vừa nãy.
“Quen quá, nhưng không nhớ ra được cái gì chứ. Thật bực mình.”
Nhưng rồi Tuyết Chi lại tiếp tục tìm cách xuống dưới. Cô buồn chặt chiếc chăn dài vài cạnh giường gần đó, cố gắng đu xuống bên dưới, cũng rất chắc chắn và tầng không cao lắm nên cô tiếp đất an toàn. Nhìn xung quanh, đây là khu vườn nhỏ của Azaria Richard. Đi một lúc nữa là đến chiếc cổng rộng lớn. Chẳng có ai canh gác ở đây cả, vì Azaria cũng không lo lắng việc Tuyết Chi sẽ chạy trốn ở đây, nên không cần đề phòng. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi căn nhà đó.
Chạy được một lúc lâu, đến một khúc cua lớn, Tuyết Chi sẽ chạy ra chỗ đó. Nhưng khi gần đến, cô lại khựng lại, dường như đang có thứ gì đó khiến cô có linh cảm rất xấu, tuyệt đối không thể chạy qua chỗ đó được. Cứ ngỡ như có một vật gì đó đang chờ đợi cô ở đó. Vội vàng chuyển hướng ra đằng sau, đi ngược hướng lại chỗ đường nhà Azaria.
Tuyết Chi không biết rằng, mọi hành động chạy khỏi biệt thự đã bị Azaria nhìn thấy hết. Hắn biết rằng, để chạy trốn, cô sẽ chạy qua đoạn đường có khúc cua lớn này, vì nó sẽ dẫn đến thành phố. Vì vậy mà hắn ta đã đỗ chiếc xe của mình sẵn tại đây, chỉ cần chờ đợi cô chạy qua, hắn sẽ bắt lấy. Nhưng linh cảm của Tuyết Chi đã mách bảo hết, nên cô không có chạy qua đây, làm hắn đợi một lúc lâu.
“Chết tiệt, sao cô ấy không chạy qua đây vậy nhỉ?”
Hắn lái xe đi gần đến căn nhà của hắn thì không có thấy ai, biết rằng cô đã chạy mất, hắn điên cuồng mà đi xung quanh tìm kiếm hình bóng nhỏ của Tuyết Chi.
“Calista, em đi đâu được chứ?”
Ngay sau khi vừa nhận được hết thông tin của Azaria Richard, Minh Khang lập tức lên máy bay riêng của mình để bay ngay sang Pháp. Anh không thể chờ đợi thêm được giây phút nào cả. Từng giây từng phút anh đang phát điên lên vì Tuyết Chi, không được gặp cô là anh không thể chịu nổi. Trong suốt quãng đường tới Pháp, lòng Minh Khang như lửa đốt, chỉ mong rằng sẽ sớm gặp lại Tuyết Chi, và cô sẽ không sao cả!
__________________
Bên Pháp
Hôm nay Azaria Richard hắn ta có việc quan trọng trên tập đoàn, nên hắn đã sớm rời đi, để lại Tuyết Chi một mình trong căn phòng. Đêm nào cũng vậy, cứ đợi đến lúc Tuyết Chi đã ngủ say, hắn đều lên giường và nằm ôm Tuyết Chi vào lòng ngủ. Sáng dậy, cô rất khó chịu, có đôi phần hoảng sợ. Nhưng cũng không biết làm cái gì, vì trong nhà này, hắn nắm giữ quyền lớn nhất mà!
Dặn dò Tuyết Chi xong, hắn mới yên tâm mà rời đi, cô cũng không nói cái gì cả. Suốt hơn 1 tháng bị nhốt trong căn phòng này, cô rất chán, muốn thoát khỏi nó để được ra ngoài, nhưng đều bị phát hiện. Azaria Richard hắn ta rất kiềm chế, cố gắng để không làm hại cô mỗi khi Tuyết Chi có ý định bỏ trốn. Cô cũng ngoan ngoãn mà dần dần nghe theo lời hắn hơn.
Thức dậy, ăn sáng xong xuôi, Tuyết Chi chỉ ngồi chờ Emma lên chơi cùng cô thôi. Tần suất cô được ra ngoài rất ít, mỗi khi Azaria vui vẻ thì cô mới được phép ra khỏi phòng, còn lại đều bị nhốt trong căn phòng ấy, đợi đến khi Emma lên thì cô mới vui được. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng cô ngồi đợi rất lâu rồi mà Emma chưa có lên. Có lẽ cô ấy đã đi đâu rồi đó.
Nhìn xuống dưới cửa sổ, khung cảnh bên ngoài trông rất đẹp. Có lẽ không khí bên ngoài cũng rất mát mẻ. Tuyết Chi thật sự muốn ra ngoài để hưởng thụ bầu không khí đó. Nhưng cả chiếc cửa sổ trong phòng cũng bị đóng chặt lại, rất khó để mở ra. Vì là cửa kính làm bằng chất liệu đặc biệt, nên nó cũng có phần chắc chắn, nếu tự phá thì sẽ không phá được. Có chỗ mở, nhưng lại bị khoá lại, có thể mở khoá được không nhỉ?
Tuyết Chi vội tìm một thứ gì đó to lớn mà chắc chắn, thử liều mình phá cái cửa sổ đó ra, còn lỗi lầm gì thì chịu trách nhiệm sau. Cô tìm xung quanh, cuối cùng cũng thấy cái búa ở trong hộc tủ lớn. Tuyết Chi cầm nó lên, đập một phát vào chiếc cửa sổ. Kính vỡ tan tàn, nó rơi cả ra tay Tuyết Chi. May mắn thay, cô không bị làm sao cả.
Nhìn xuống dưới thì có hơi cao, Tuyết Chi mà nhảy xuống thì chỉ có ngỏm. Cô vội vàng tìm cách. Tuy mới bị mất trí nhớ, nhưng cô lại càng cảm thấy mình có phần thông minh hơn chút xíu. Biết cách rất nhanh để giải quyết một chuyện gì đó. Nhìn lên trên chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn rất dài, có lẽ nó sẽ giúp cô được phần nào.
Tuyết Chi một mình tìm những miếng vải dài trong căn phòng, rất nhanh chóng buộc lại tất cả thành một thứ dễ dàng xuống dưới đất. Cảnh này có vẻ rất quen, cứ ngỡ như Tuyết Chi đã từng trải qua vậy. Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không nhớ được cái gì, đầu cô càng lúc đau hơn. Tuyết Chi vội vàng lấy thuốc để uống, cơn đau đầu cũng giảm bớt đi được phần nào. Tuyết Chi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, suy nghĩ về hành động của mình vừa nãy.
“Quen quá, nhưng không nhớ ra được cái gì chứ. Thật bực mình.”
Nhưng rồi Tuyết Chi lại tiếp tục tìm cách xuống dưới. Cô buồn chặt chiếc chăn dài vài cạnh giường gần đó, cố gắng đu xuống bên dưới, cũng rất chắc chắn và tầng không cao lắm nên cô tiếp đất an toàn. Nhìn xung quanh, đây là khu vườn nhỏ của Azaria Richard. Đi một lúc nữa là đến chiếc cổng rộng lớn. Chẳng có ai canh gác ở đây cả, vì Azaria cũng không lo lắng việc Tuyết Chi sẽ chạy trốn ở đây, nên không cần đề phòng. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi căn nhà đó.
Chạy được một lúc lâu, đến một khúc cua lớn, Tuyết Chi sẽ chạy ra chỗ đó. Nhưng khi gần đến, cô lại khựng lại, dường như đang có thứ gì đó khiến cô có linh cảm rất xấu, tuyệt đối không thể chạy qua chỗ đó được. Cứ ngỡ như có một vật gì đó đang chờ đợi cô ở đó. Vội vàng chuyển hướng ra đằng sau, đi ngược hướng lại chỗ đường nhà Azaria.
Tuyết Chi không biết rằng, mọi hành động chạy khỏi biệt thự đã bị Azaria nhìn thấy hết. Hắn biết rằng, để chạy trốn, cô sẽ chạy qua đoạn đường có khúc cua lớn này, vì nó sẽ dẫn đến thành phố. Vì vậy mà hắn ta đã đỗ chiếc xe của mình sẵn tại đây, chỉ cần chờ đợi cô chạy qua, hắn sẽ bắt lấy. Nhưng linh cảm của Tuyết Chi đã mách bảo hết, nên cô không có chạy qua đây, làm hắn đợi một lúc lâu.
“Chết tiệt, sao cô ấy không chạy qua đây vậy nhỉ?”
Hắn lái xe đi gần đến căn nhà của hắn thì không có thấy ai, biết rằng cô đã chạy mất, hắn điên cuồng mà đi xung quanh tìm kiếm hình bóng nhỏ của Tuyết Chi.
“Calista, em đi đâu được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.