Chương 109
Lana318
09/06/2023
Thứ 2 tuần sau, đánh dấu 1 tuần cuối cùng của Mỹ Hương và Đức Trung rồi. Từ sau ngày tự tử bất thành đó, hôm nay tới trường Mỹ Hương không đợi Trung tới đón nữa mà tự đi xe 1 mình, hốc mắt hơi sưng chứng tỏ cô nàng đã giành nguyên cả ngày chủ nhật để ngồi suy nghĩ và khóc 1 mình.
- Kìa Hương. Trung không tới đón bồ đi như mọi ngày nữa à?
- Tới sớm thế Mỹ Anh. Bồ trực nhật à?
- Tui đặt hầm giờ báo thức á, mà tới sớm cũng co cái hay. Bồ chưa trả nhời câu hỏi của tui đâu.
- Tôi sắ không còn quan hệ gì với cậu ta nữa rồi.
Mỹ Hương ngồi vào bàn học và lấy sách vở ra ôn Toán, nay là ngày kiểm tra 1 tiết mà. Mỹ Anh thấy lạ lùng ghê, bình thường cứ cách 1 ngày là Hương mua xôi thịt kho tàu rồi tình tứ với Trung lắm mà, hôm nay thì lạ không còn mua xôi, lại nói sắp không còn quan hệ.
- Tui thấy bồ với lão Trung đang hẹn hò mà.
- Hết rồi Mỹ Anh à. Cậ ta chưa quên được Linh, lí do gì tôi còn níu kéo nữa. Mệt rồi.
Trung tới lớp, ngồi vào chỗ chưa ấm mông thì bên ngoài truyền tới tiếng gọi Mỹ Hương ơi của 1 người con trai lạ.
- Hả?
- Mỹ Hương.
Có người lạ gọi mình, Hương đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp, cái anh đó... lạ lắm à nghen, tặng cho Mỹ Hương 1 bông hồng đỏ nhung rồi cả bánh velvet, lại còn nháy mắt nữa mới chịu cơ.
- Anh về nhé. Tối nay... chúng mình đi xem phim... được không?
- Nhưng em không biết anh là ai ạ.
- Anh là Dương bạn của Duy Anh. Chào em nhé hihi.
Chụt 1 cái ở má của Hương, cái anh kia thủng thẳng đi xuống dưới sân trường và lấy xe máy phóng đi. Các bạn gái trong lớp rồi không thấy cảnh này liền xúm vào hỏi Hương:
- Hương có anh trai hả? Giới thiệu ik.
- Ông Duy Anh chỉ có học thôi chẳng yêu đương gì đâu các bồ ạ.
- Hoa hồng đẹp quá này, chắc ảnh phải chọn kỹ dữ lắm á.
Để bông hồng nhung vào trong ngăn bàn, Hương mở hộp bánh red velvet màu đỏ nhung ra rồi thưởng thức từng miếng bánh ngọt ngon lành cành đào, mặc kệ người nào đó đang bụng sôi ọc ọc ngồi bên cạnh.
“Đồ điên này... hôm nay... không mua xôi cho mình sao?” Không mua thì tự ta mua ta ăn, Trung đứng dậy đi xuống canteen mua bánh mỳ ngọt ăn cho đỡ đói bụng.
Tiết chào cờ trôi qua thật buồn tẻ như mọi tuần, chỉ tới khi học tiết Toán của cô Thu sát thủ cả lớp mới được nghe chửi mắng mà thôi.
- Các anh các chị nào còn copy bài thì đừng trách tôi. Chị Thục Linh làm bài cho nghiêm chỉnh vào.
- Yes ma’am! Hihi!
Cô Thu tủm tỉm cười rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng và ghê gớm của mình.
- Anh kia. Tay làm cái gì thế hả?
- Dạ em mò thước kẻ ạ cô.
- Liệu cái thần hồn. Tôi nói trước để câc anh chị biết, tôi còn dạy anh chị hết lớp 12 chứ không phải có lớp 10 11 thôi đâu. Ai giở sách giở vở thì đừng có trách tôi
Ba tiếng trống phát lên báo hiệu 45’ kiểm tra Toán đại số đã kết thúc rồi, vì mỗi người 1 đề nên cô Thu yêu cầu phải nộp cả nháp, riêng Thục Linh thì chụp ảnh bài kiểm tra của mình làm rồi gửi vào zalo cho cô giáo bộ môn luôn.
- Haizz mệt muốn chết.
Mỹ Hương gục đầu xuống bàn rồi than thở nhẹ nhàng. Ai bảo vào công lập học làm gì rồi mà than chứ.
3 tiết học sau cũng khá nhẹ nhàng, còn riêng Hương tự nhiên mệt mỏi đau nhức chân tay ghê, chắc là ngày hôm qua nằm nhiều đây mà, hôm nay phải đi bơi mới được.
- Vinh!
- Hở?
- Cho tôi book vé bơi ngày hôm nay.
- Ok! Cứ tiền tươi là muốn bơi mấy tiếng cũng được. A, nay có khuyến mãi đấy, rủ bạn đi là được giảm 20% dịch vụ đồ ăn thức uống.
- Có bạn quái đâu mà rủ. 1 mình thôi.
Xuân Vinh nhắc đến vụ Hương với Trung đang hẹn hò với nhau, rủ Trung đi cho xôm tụ. Liên bạn gái Vinh nay cũng tới bar đó bơi đấy.
- Hẹn hò cái gì nữa chứ. Hết rồi. A, các cậu ơi, ai có bạn bè mà ế thì giới thiệu cho tôi với. Ế xưng ê xỉa ế mốc meo hết lên rồi.
- Thì có cái anh tặng hoa và bánh cho Hương đó, rủ anh ấy đi bơi.
- Thấy lão ta cứ dê dê thế nào. Tớ sợ. Đi 1 mình cho lành.
Chuyển khoản cho Vinh xong Hương đi về chỗ của mình ngồi rồi gục mặt xuống bàn, điện thoại rung trong ngăn bàn Hương cũng chẳng buồn nhấc máy nữa.
- Đồ điên kia! Không nghe à.
Đáp lại Trung chỉ là sự im lặng tới từ Hương, điện thoại lại 1 lần nữa rung, lúc này Hương mới ngẩng mặt lên, sụt sịt mũi 1 chút rồi cầm máy chạy ra ngoài nghe.
- Alo!
- Sáng bay bạn anh nó cầm bánh tới cho mày đấy. Ok không?
- Ngon ngọt lắm. Hoa cũng đẹp.
- Thích không?
- Em không có hứng lúc này đâu Duy Anh. Mệt lắm rồi.
- Con bé này, anh làm gì đâu mà mày lại khóc rồi.
Hương cúp máy rồi quay mặt vào trong lớp lấy giấy mềm trong cặp ra lau nước mắt.
- Này uống đi.
Trung nay tự nhiên lại ga lăng đột xuất khi mở chai nước lavie đưa tới trước mặt Hương. Nhìn đồng hồ vẫn còn 10’ nữa mới vào lớp nên Hương đứng dậy 1 lần nữa và đi xuống canteen mua nước. Trước khi đi Hương nói:
- Làm ơn đi đừng cho tôi hy vọng nữa.
Nước mắt lã chã rơi xuống gò má, Hương chạy xuống canteen mua chai nước lạnh uống rồi vào nhà vệ sinh ngồi khóc thêm chút nữa, tới khi trống đánh vào lớp Hương mới rửa sạch mặt mũi của mình đi rồi cầm chai nước chạy vào lớp
- May quá. Tiếp theo là môn gì ấy Sơn?
- Môn Văn đấy Hương.
- Gòi... (hức) xong luôn, lại buồn ngủ rồi.
Tan học vào lúc 11h45’, Nhơng thu dọn sách vở rồi đi nhanh ra khỏi lớp học, điều này lại làm cả lớp ngạc nhiên, khi 3 tuần vừa qua Hương đều làm mọi điều để bắt Trung chở về, hôm nay lại...
- Trung. Mày với nó có chuyện gì à?
- Tao nói mình chưa quên được em ấy. Nó uống thuốc ngủ để tự tử. Hôm thứ 7 vừa vào viện rửa ruột.
- Tao thấy mày quá đáng lắm đấy Trung. 1 mình Thục Linh chưa đủ à mà còn thêm con Hương nữa.
- Tao chưa thể quên đi mối tình đầu, không lẽ là sai sao? Mày tưởng tao không mệt mỏi à?
Nói với Vinh vài câu nữa rồi Trung xách cặp ra xe máy và đi về nhà, trong lòng dâng lên 1 nỗi buồn khó thể tả. Không phải Trung không để ý tới tình cảm của Mỹ Hương, nhưng trong thời gian này Trung không thể nào yêu thêm ai, vì trong tâm trí và đầu óc của cậu ta vẫn chỉ có hình bóng của Thục Linh. Nhớ lại buổi trưa thứ 7 ở nhà Mỹ Hương, cái cách mà cô nàng cởi từng nút cúc áo rồi hôn Trung, Trung lại cảm thấy có lỗi với Mỹ Hương lắm.
- Alo!
- Tôi có chuyện muốn gặp cô.
- Nhưng tôi không muốn gặp cậu.
- Tại sao? Không phải còn 1 tuần nữa à?
- Tôi mệt rồi. Tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng hẹn hò trước thời hạn. Cậu yên tâm, sẽ không có 1 con điên nào làm phiền cậu nữa đâu.
Mỹ Hương làm thế này Trung lại cảm thấy day dứt hơn bất cứ lúc nào. Ba tuần vừa rồi đúng là có 1 Mỹ Hương đin khùm thích làm phiền Trung và bắt Trung phải để ý tới mình. Nhưng từ sau ngày thứ 7 đó, qua ngày chủ nhật và bây giờ là thứ 2, chẳng còn ai làm cậu ta bực mình nữa, cậu ta lại thấy nhớ.
- Thục Linh. Tôi phải làm sao đây? Tôi tồi tệ lắm phải không em?
Thục Linh nghe Vinh kể lại chuyện ở lớp học, mới thấy được là hình như Trung đã để ý tới Hương, nhưng Hương không còn để ý tới Trung nữa, chuyện này có phải không là do sự sắp đặt của Hương ta? Kiểu như là đang quan tâm, đang hẹn hò xong đùng 1 cái lại coi nhau như người xa lạ, ít nhiều cũng làm cho Trung hụt hẫng phần nào.
- Đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?
- Em đang nghĩ tới Hương và Trung anh à.
- Nè nè. Trước mặt anh mà nghĩ tới người đàn ông khác là anh giận đó nha.
- Anh này...
- Haha đùa thôi. Anh biết em đang nghĩ gì mà. Trung, anh biết nó còn tình cảm với em. Và anh biết nó đã rung động với con nhỏ Mỹ Hương. Kệ họ đi, mình với Phương Hoa còn có hẹn với thầy đấy.
Đúng vậy, ngày hôm nay anh, cô, Minh Hùng và cả Phương Hoa với bà Bình và bà Hiền sẽ tới nhà anh Khánh để xem thầy phán ngày giờ đẹp để làm lễ ra mắt với tổ tiên. Ngày 5/4 vừa rồi đúng là ngày đính hôn của anh và cô nhưng lúc đó vì mới nhậm chức chủ tịch nên anh không thể về, đã vậy còn ép buộc cô khi cô không muốn nữa chứ. Nên anh muốn xem ngày đẹp để cùng cô làm lễ đính hôn thực sự.
Tới nhà thầy rồi và thầy đang nấu món chè hoa cau để chốc xem xong cho nhà anh với nà Minh Hùng sẽ lên chùa để cúng.
- Dạ chúng con chào thầy ạ. Em chào chị Ngọc.
- Chào thầy ạ.
- Ngọc. Nấu chè xong rồi múc ra bát nhớ chưa? Rồi gọi Khánh xuống mang ra chùa cho mẹ nhớ chưa?
- Dạ vâng ạ mẹ.
Thầy cũng không có còn khắt khe với chị Ngọc như trước nữa, hay gọi tới nhà ăn lắm. Sau 1 hồi hỏi han ngày tháng năm sinh và xem nhân tướng học, thì thầy chỉ vào anh Minh Hùng với chị Phương Hoa rồi nói:
- 2 con phải sinh con xong rồi mới được kết hôn. Đứa bé là quý nhân phù trợ, giao thoa cả về mặt tình cảm, hạnh phúc vợ chồng và công việc của 2 đứa con. Khi nào sinh con xong, qua đầy tháng tới đây, mua sẵn 1 cái lễ mặn nhỏ rồi cùng thầy lên chùa làm lễ cho đứa bé, lúc đó thầy sẽ xem cho 2 con về ngày giờ kết hôn.
- Dạ vâng ạ thưa thầy, bọn con đã nhớ rồi ạ.
Lúc này thầy mới quay sang cô và anh, có nói rằng về mặt tình cảm, 2 người đã trải qua biết bao sóng gió và mâu thuẫn dẫn đến chia tay, tới bây giờ quay lại gắn bó với nhau là 1 điều rất tốt đẹp.
- Hai con muốn xem ngày ăn hỏi hay ngày cưới nào?
- Dạ chúng con muốn xem cả 2 ạ. Bà Bình lên tiếng.
Minh Hùng xen vào, bạn anh đã từng mang sính lễ qua hỏi rồi, vẫn còn có thể làm lễ đính hôn tiếp sao?
- Đính hôn là phải có sự đồng ý giữa 2 bên gia đình, cô dâu chú rể phải ra mắt quan viên 2 họ, thắp hương và khấn vái. Hiểu ý thầy nói chưa?
- Dạ. Con đã hiểu ạ thưa thầy.
Xem xong ngày rồi thì thầy phán anh và cô nên làm lễ ăn hỏi và lễ cưới trong cùng 1 ngày, và ngày 25/2 năm sau sẽ là ngày đẹp nhất để cho 2 người nên duyên vợ chồng. Anh Lâm nói thầm trong bụng rằng phải tới gần 1 năm trời nữa ư, thế thì lâu quá nọ kia. Anh mở miệng ra định nói có thể làm 2 lần cưới được không thì thầy nói:
- Không lâu lắm đâu con trai à. Con đã chờ chục năm rồi thì có thêm 1 năm nữa có là cái gì đâu nào.
- Dạ... thầy...
- Con nghĩ gì trong đầu là thầy biết cả đấy nhé. Thôi mời mọi người xuống ăn cùng với thầy 1 chút xôi chè. Không phải ngại đâu nhé.
Hương với Liên bơi vài vòng rồi lên trên ghế ngồi nghỉ ngơi. Hương nói:
- Hôm nay, tôi Nguyễn Thị Mỹ Hương này sẽ ở đây chơi với 2 người tới tối luôn.
Hương phán 1 câu khá mạnh bạo khiến Vinh hơi lo lo sao đâu, bạn cùng lớp chẳng lẽ lại đuổi về à, haizz thật là. Vinh nói Hương thích ăn gì thì để Vinh còn chuẩn bị.
- Gà Mạnh Hoạch. Này, lão nên nhớ nhé, tôi bao cả bar của lão. Biết chưa?
- Ok con dê. Tôi đi đặt đồ. Liên, em ở đây...
Vinh ghé sát vào tai Liên nói nhỏ rằng ở đây canh chừng con điên này, không cho Hương uống rượi hay bia đâu, rồi Vinh sẽ kể sau cho.
- Liên à bơi tiếp thôi.
- Dạ em hơi mệt 1 chút ạ. Chị Hương bơi đi.
- Ok hihi.
Anh Lâm đang ăn xôi chè thì nhận được điện thoại của Xuân Vinh, anh xin phép mọi người rồi ra phía ngoài nghe máy. Xuân Vinh nói rằng Mỹ Hương đang ở bar Skyline, lại còn bao cả bar rồi nhậu nhẹt cho tới tận tối luôn.
- Chú mày cứ để cho con nhỏ đó say.
- Ối, con Mỹ Hương trong vậy thôi nhưng có máu điên đấy. Tôi sợ nó phá banh cái bar của tôi ra luôn.
- Haha không sao. Gọi cho đám vệ sĩ, nó thích gì cứ để nó làm, rượu bia thì kệ nó luôn. Nhưng nhớ nhé, lúc nó say sỉn lè nhè thì lấy máy của nó gọi cho thằng Trung.
- Ồ hiểu hiểu. Ok luôn!
Trọng Lâm cúp máy sau đó cười khà khà, chẳng mấy mà hội mẹ bỉm sữa lại sắp có thêm thành viên mới đấy.
Rời khỏi nhà thầy mẹ anh Khánh, 2 người con gái mang bầu đều đã mệt mỏi cả rồi và ặt cổ ra ngủ. Minh Hùng nói:
- Ông định làm đám cưới ở đâu vậy Lâm?
- Bọn tôi thì ăn hỏi và làm lễ cưới trong cùng 1 ngày, nên có thể là sẽ làm ở Việt Nam thôi. Thầy phán vậy làm hỏng hết cả kế hoạch của tôi.
- Thế ban đầu bạn định làm ở bên Las Vegas à?
- Ừ. Còn bạn?
- Mẹ tôi thì nói sẽ làm lễ cưới ở biển cho nó mát.
Tới chiều, bà Sáu cùng ông Trọng đi về nhà, thấy cổng khoá ngoài, haizz con gái ông bà lại đi chơi với Đức Trung rồi đây, cũng 3 tuần rồi ông bà đã khá quen với việc Mỹ Hương đi hẹn hò với Trung nên cũng không có gọi điện thoại gì cả, cho nên họ không biết Mỹ Hương đang ngồi uống bia với mấy anh vệ sĩ của bà Tuyết Lan.
- Dô nào các anh. Nay em Hương mời. Nào nào... nâng cái cốc bia lên!
- DÔ!
- Trăm phần trăm nhớ!
Sau khi hết cốc bia trăm phần trăm đầu tiên, Phúc vệ sĩ kiêm tài xế của Xuân Vinh hỏi lí do vì sao hôm nay đương kim tiểu thư Mỹ Hương lại khao cả bar thế này. Hương nói:
- Chúc mừng vì em Ế! Từ nay Mỹ Hương tự do thoải mái, không còn gò bó diễn trò yêu đương. Haha...
Nói xong Hương lại tiếp tục trăm phần trăm ực phát hế cả cốc bia rồi lại rót tiếp vào cốc đầy tràn cả bia ra bàn luôn.
- Haha... Đúng là không gặp nhau thì không đau khổ. Nực cười thật. VINH!
- Gì?
- Ông sao lại từ bỏ Linh để yêu em Liên thế?
- Haha, tôi khi quen biết Linh, biết Linh có tình cảm với lão Lâm. Thứ gì không phải của mình, có ép buộc níu giữ cũng mãi mãi không phải của mình.
Mỹ Hương nghe Vinh nói xong liền mặt buồn thiu, uống hết sạch cốc bia rồi rơm rớm nước mắt. Ôi trời đất ơi Vinh làm gì sai thế này?
- Ê bà kia... này này đừng có khóc trôi hết quán của tôi nhé, không có chậu thau nào to để hứng nước mắt cho bà đâu.
- Vinh. Sao anh nói chị ấy thế. Chị Hương đừng nghe anh ấy nói linh tinh nhé. Anh Vinh nói đúng có 1 vế thôi, em thấy anh Lâm với chị Linh đó chị, trải qua bao nhiêu sóng gió rồi cuối cùng vẫn về với nhau, anh Lâm cố gắng rất nhiều rồi cũng có ngày chị Linh quay về với anh ấy. Em tin là chị cũng sẽ chiếm được tình cảm của anh Trung mà.
- Có tình cảm thì sao chứ em, cũng chỉ là thương hại chị mà thôi.
Gắp 1 miếng gỏi gà xé phay vào bát, Vinh cười cười, nói rằng giọng điệu của Hương chẳng khác gì Trung trước đây. Gớm chỉ vì Thục Linh khen món bò sốt vang ngon trong khi nó thực sự rất tệ, Trung liền nói Linh thương hại Trung.
- Haizz tôi chả hiểu các ông các bà yêu nhau kiểu gì nữa. Bà kia, ăn đi uống mãi không. Giống y thằng Trung Liên nhỉ.
- Vâng. Chị ăn đi này.
- Ừ kệ chị.
Hương cũng ăn nhưng uống rất nhiều, Hương muốn say cho quên hết sự đời, bố mẹ với anh trai muốn nói gì cũng được, có đánh hay chửi mắng gì Hương cũng cam lòng.
- UỐNG! Vì sự ế của Mỹ Hương. Haha...
- Tiểu thư uống ít thôi, bia rượu không tốt đâu. Thỉnh thoảng uống vài cốc cho mát cũng được.
- Em... có 3 cái ngu. Cái ngu đầu tiên, đó là đi cùng bố mẹ tới nhà hàng hôm đó. Cái ngu thứ 2... haha là bất chấp chuyển trường. Còn cái ngu thứ 3... cái ngu thứ 3...
Hương oà khóc nức nở nói cái ngu thứ 3 và cũng là cái ngu cuối cùng của mình đó là đã yêu Trung, yêu từ cái nhìn đầu tiên mới đểu chứ. Chỉ vì nụ cười cùng với chiếc răng khểnh duyên dáng đó mà sa vào lưới tình, bất chấp khi Trung đã có Linh rồi mà không buông bỏ.
- UỐNG! Vì 3 cái ngu của Mỹ Hương. Haha...
- Chị Hương. Chị ăn thêm đồ đi, đừng có uống nữa mà. Ngày mai còn đi học nữa đó.
- Nếu có quay trở lại, chị sẽ... (hức)... sẽ không có chuyển trường. Haha... đúng là... NGU QUÁ.
- Kìa Hương. Trung không tới đón bồ đi như mọi ngày nữa à?
- Tới sớm thế Mỹ Anh. Bồ trực nhật à?
- Tui đặt hầm giờ báo thức á, mà tới sớm cũng co cái hay. Bồ chưa trả nhời câu hỏi của tui đâu.
- Tôi sắ không còn quan hệ gì với cậu ta nữa rồi.
Mỹ Hương ngồi vào bàn học và lấy sách vở ra ôn Toán, nay là ngày kiểm tra 1 tiết mà. Mỹ Anh thấy lạ lùng ghê, bình thường cứ cách 1 ngày là Hương mua xôi thịt kho tàu rồi tình tứ với Trung lắm mà, hôm nay thì lạ không còn mua xôi, lại nói sắp không còn quan hệ.
- Tui thấy bồ với lão Trung đang hẹn hò mà.
- Hết rồi Mỹ Anh à. Cậ ta chưa quên được Linh, lí do gì tôi còn níu kéo nữa. Mệt rồi.
Trung tới lớp, ngồi vào chỗ chưa ấm mông thì bên ngoài truyền tới tiếng gọi Mỹ Hương ơi của 1 người con trai lạ.
- Hả?
- Mỹ Hương.
Có người lạ gọi mình, Hương đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp, cái anh đó... lạ lắm à nghen, tặng cho Mỹ Hương 1 bông hồng đỏ nhung rồi cả bánh velvet, lại còn nháy mắt nữa mới chịu cơ.
- Anh về nhé. Tối nay... chúng mình đi xem phim... được không?
- Nhưng em không biết anh là ai ạ.
- Anh là Dương bạn của Duy Anh. Chào em nhé hihi.
Chụt 1 cái ở má của Hương, cái anh kia thủng thẳng đi xuống dưới sân trường và lấy xe máy phóng đi. Các bạn gái trong lớp rồi không thấy cảnh này liền xúm vào hỏi Hương:
- Hương có anh trai hả? Giới thiệu ik.
- Ông Duy Anh chỉ có học thôi chẳng yêu đương gì đâu các bồ ạ.
- Hoa hồng đẹp quá này, chắc ảnh phải chọn kỹ dữ lắm á.
Để bông hồng nhung vào trong ngăn bàn, Hương mở hộp bánh red velvet màu đỏ nhung ra rồi thưởng thức từng miếng bánh ngọt ngon lành cành đào, mặc kệ người nào đó đang bụng sôi ọc ọc ngồi bên cạnh.
“Đồ điên này... hôm nay... không mua xôi cho mình sao?” Không mua thì tự ta mua ta ăn, Trung đứng dậy đi xuống canteen mua bánh mỳ ngọt ăn cho đỡ đói bụng.
Tiết chào cờ trôi qua thật buồn tẻ như mọi tuần, chỉ tới khi học tiết Toán của cô Thu sát thủ cả lớp mới được nghe chửi mắng mà thôi.
- Các anh các chị nào còn copy bài thì đừng trách tôi. Chị Thục Linh làm bài cho nghiêm chỉnh vào.
- Yes ma’am! Hihi!
Cô Thu tủm tỉm cười rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lạnh lùng và ghê gớm của mình.
- Anh kia. Tay làm cái gì thế hả?
- Dạ em mò thước kẻ ạ cô.
- Liệu cái thần hồn. Tôi nói trước để câc anh chị biết, tôi còn dạy anh chị hết lớp 12 chứ không phải có lớp 10 11 thôi đâu. Ai giở sách giở vở thì đừng có trách tôi
Ba tiếng trống phát lên báo hiệu 45’ kiểm tra Toán đại số đã kết thúc rồi, vì mỗi người 1 đề nên cô Thu yêu cầu phải nộp cả nháp, riêng Thục Linh thì chụp ảnh bài kiểm tra của mình làm rồi gửi vào zalo cho cô giáo bộ môn luôn.
- Haizz mệt muốn chết.
Mỹ Hương gục đầu xuống bàn rồi than thở nhẹ nhàng. Ai bảo vào công lập học làm gì rồi mà than chứ.
3 tiết học sau cũng khá nhẹ nhàng, còn riêng Hương tự nhiên mệt mỏi đau nhức chân tay ghê, chắc là ngày hôm qua nằm nhiều đây mà, hôm nay phải đi bơi mới được.
- Vinh!
- Hở?
- Cho tôi book vé bơi ngày hôm nay.
- Ok! Cứ tiền tươi là muốn bơi mấy tiếng cũng được. A, nay có khuyến mãi đấy, rủ bạn đi là được giảm 20% dịch vụ đồ ăn thức uống.
- Có bạn quái đâu mà rủ. 1 mình thôi.
Xuân Vinh nhắc đến vụ Hương với Trung đang hẹn hò với nhau, rủ Trung đi cho xôm tụ. Liên bạn gái Vinh nay cũng tới bar đó bơi đấy.
- Hẹn hò cái gì nữa chứ. Hết rồi. A, các cậu ơi, ai có bạn bè mà ế thì giới thiệu cho tôi với. Ế xưng ê xỉa ế mốc meo hết lên rồi.
- Thì có cái anh tặng hoa và bánh cho Hương đó, rủ anh ấy đi bơi.
- Thấy lão ta cứ dê dê thế nào. Tớ sợ. Đi 1 mình cho lành.
Chuyển khoản cho Vinh xong Hương đi về chỗ của mình ngồi rồi gục mặt xuống bàn, điện thoại rung trong ngăn bàn Hương cũng chẳng buồn nhấc máy nữa.
- Đồ điên kia! Không nghe à.
Đáp lại Trung chỉ là sự im lặng tới từ Hương, điện thoại lại 1 lần nữa rung, lúc này Hương mới ngẩng mặt lên, sụt sịt mũi 1 chút rồi cầm máy chạy ra ngoài nghe.
- Alo!
- Sáng bay bạn anh nó cầm bánh tới cho mày đấy. Ok không?
- Ngon ngọt lắm. Hoa cũng đẹp.
- Thích không?
- Em không có hứng lúc này đâu Duy Anh. Mệt lắm rồi.
- Con bé này, anh làm gì đâu mà mày lại khóc rồi.
Hương cúp máy rồi quay mặt vào trong lớp lấy giấy mềm trong cặp ra lau nước mắt.
- Này uống đi.
Trung nay tự nhiên lại ga lăng đột xuất khi mở chai nước lavie đưa tới trước mặt Hương. Nhìn đồng hồ vẫn còn 10’ nữa mới vào lớp nên Hương đứng dậy 1 lần nữa và đi xuống canteen mua nước. Trước khi đi Hương nói:
- Làm ơn đi đừng cho tôi hy vọng nữa.
Nước mắt lã chã rơi xuống gò má, Hương chạy xuống canteen mua chai nước lạnh uống rồi vào nhà vệ sinh ngồi khóc thêm chút nữa, tới khi trống đánh vào lớp Hương mới rửa sạch mặt mũi của mình đi rồi cầm chai nước chạy vào lớp
- May quá. Tiếp theo là môn gì ấy Sơn?
- Môn Văn đấy Hương.
- Gòi... (hức) xong luôn, lại buồn ngủ rồi.
Tan học vào lúc 11h45’, Nhơng thu dọn sách vở rồi đi nhanh ra khỏi lớp học, điều này lại làm cả lớp ngạc nhiên, khi 3 tuần vừa qua Hương đều làm mọi điều để bắt Trung chở về, hôm nay lại...
- Trung. Mày với nó có chuyện gì à?
- Tao nói mình chưa quên được em ấy. Nó uống thuốc ngủ để tự tử. Hôm thứ 7 vừa vào viện rửa ruột.
- Tao thấy mày quá đáng lắm đấy Trung. 1 mình Thục Linh chưa đủ à mà còn thêm con Hương nữa.
- Tao chưa thể quên đi mối tình đầu, không lẽ là sai sao? Mày tưởng tao không mệt mỏi à?
Nói với Vinh vài câu nữa rồi Trung xách cặp ra xe máy và đi về nhà, trong lòng dâng lên 1 nỗi buồn khó thể tả. Không phải Trung không để ý tới tình cảm của Mỹ Hương, nhưng trong thời gian này Trung không thể nào yêu thêm ai, vì trong tâm trí và đầu óc của cậu ta vẫn chỉ có hình bóng của Thục Linh. Nhớ lại buổi trưa thứ 7 ở nhà Mỹ Hương, cái cách mà cô nàng cởi từng nút cúc áo rồi hôn Trung, Trung lại cảm thấy có lỗi với Mỹ Hương lắm.
- Alo!
- Tôi có chuyện muốn gặp cô.
- Nhưng tôi không muốn gặp cậu.
- Tại sao? Không phải còn 1 tuần nữa à?
- Tôi mệt rồi. Tôi đơn phương chấm dứt hợp đồng hẹn hò trước thời hạn. Cậu yên tâm, sẽ không có 1 con điên nào làm phiền cậu nữa đâu.
Mỹ Hương làm thế này Trung lại cảm thấy day dứt hơn bất cứ lúc nào. Ba tuần vừa rồi đúng là có 1 Mỹ Hương đin khùm thích làm phiền Trung và bắt Trung phải để ý tới mình. Nhưng từ sau ngày thứ 7 đó, qua ngày chủ nhật và bây giờ là thứ 2, chẳng còn ai làm cậu ta bực mình nữa, cậu ta lại thấy nhớ.
- Thục Linh. Tôi phải làm sao đây? Tôi tồi tệ lắm phải không em?
Thục Linh nghe Vinh kể lại chuyện ở lớp học, mới thấy được là hình như Trung đã để ý tới Hương, nhưng Hương không còn để ý tới Trung nữa, chuyện này có phải không là do sự sắp đặt của Hương ta? Kiểu như là đang quan tâm, đang hẹn hò xong đùng 1 cái lại coi nhau như người xa lạ, ít nhiều cũng làm cho Trung hụt hẫng phần nào.
- Đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?
- Em đang nghĩ tới Hương và Trung anh à.
- Nè nè. Trước mặt anh mà nghĩ tới người đàn ông khác là anh giận đó nha.
- Anh này...
- Haha đùa thôi. Anh biết em đang nghĩ gì mà. Trung, anh biết nó còn tình cảm với em. Và anh biết nó đã rung động với con nhỏ Mỹ Hương. Kệ họ đi, mình với Phương Hoa còn có hẹn với thầy đấy.
Đúng vậy, ngày hôm nay anh, cô, Minh Hùng và cả Phương Hoa với bà Bình và bà Hiền sẽ tới nhà anh Khánh để xem thầy phán ngày giờ đẹp để làm lễ ra mắt với tổ tiên. Ngày 5/4 vừa rồi đúng là ngày đính hôn của anh và cô nhưng lúc đó vì mới nhậm chức chủ tịch nên anh không thể về, đã vậy còn ép buộc cô khi cô không muốn nữa chứ. Nên anh muốn xem ngày đẹp để cùng cô làm lễ đính hôn thực sự.
Tới nhà thầy rồi và thầy đang nấu món chè hoa cau để chốc xem xong cho nhà anh với nà Minh Hùng sẽ lên chùa để cúng.
- Dạ chúng con chào thầy ạ. Em chào chị Ngọc.
- Chào thầy ạ.
- Ngọc. Nấu chè xong rồi múc ra bát nhớ chưa? Rồi gọi Khánh xuống mang ra chùa cho mẹ nhớ chưa?
- Dạ vâng ạ mẹ.
Thầy cũng không có còn khắt khe với chị Ngọc như trước nữa, hay gọi tới nhà ăn lắm. Sau 1 hồi hỏi han ngày tháng năm sinh và xem nhân tướng học, thì thầy chỉ vào anh Minh Hùng với chị Phương Hoa rồi nói:
- 2 con phải sinh con xong rồi mới được kết hôn. Đứa bé là quý nhân phù trợ, giao thoa cả về mặt tình cảm, hạnh phúc vợ chồng và công việc của 2 đứa con. Khi nào sinh con xong, qua đầy tháng tới đây, mua sẵn 1 cái lễ mặn nhỏ rồi cùng thầy lên chùa làm lễ cho đứa bé, lúc đó thầy sẽ xem cho 2 con về ngày giờ kết hôn.
- Dạ vâng ạ thưa thầy, bọn con đã nhớ rồi ạ.
Lúc này thầy mới quay sang cô và anh, có nói rằng về mặt tình cảm, 2 người đã trải qua biết bao sóng gió và mâu thuẫn dẫn đến chia tay, tới bây giờ quay lại gắn bó với nhau là 1 điều rất tốt đẹp.
- Hai con muốn xem ngày ăn hỏi hay ngày cưới nào?
- Dạ chúng con muốn xem cả 2 ạ. Bà Bình lên tiếng.
Minh Hùng xen vào, bạn anh đã từng mang sính lễ qua hỏi rồi, vẫn còn có thể làm lễ đính hôn tiếp sao?
- Đính hôn là phải có sự đồng ý giữa 2 bên gia đình, cô dâu chú rể phải ra mắt quan viên 2 họ, thắp hương và khấn vái. Hiểu ý thầy nói chưa?
- Dạ. Con đã hiểu ạ thưa thầy.
Xem xong ngày rồi thì thầy phán anh và cô nên làm lễ ăn hỏi và lễ cưới trong cùng 1 ngày, và ngày 25/2 năm sau sẽ là ngày đẹp nhất để cho 2 người nên duyên vợ chồng. Anh Lâm nói thầm trong bụng rằng phải tới gần 1 năm trời nữa ư, thế thì lâu quá nọ kia. Anh mở miệng ra định nói có thể làm 2 lần cưới được không thì thầy nói:
- Không lâu lắm đâu con trai à. Con đã chờ chục năm rồi thì có thêm 1 năm nữa có là cái gì đâu nào.
- Dạ... thầy...
- Con nghĩ gì trong đầu là thầy biết cả đấy nhé. Thôi mời mọi người xuống ăn cùng với thầy 1 chút xôi chè. Không phải ngại đâu nhé.
Hương với Liên bơi vài vòng rồi lên trên ghế ngồi nghỉ ngơi. Hương nói:
- Hôm nay, tôi Nguyễn Thị Mỹ Hương này sẽ ở đây chơi với 2 người tới tối luôn.
Hương phán 1 câu khá mạnh bạo khiến Vinh hơi lo lo sao đâu, bạn cùng lớp chẳng lẽ lại đuổi về à, haizz thật là. Vinh nói Hương thích ăn gì thì để Vinh còn chuẩn bị.
- Gà Mạnh Hoạch. Này, lão nên nhớ nhé, tôi bao cả bar của lão. Biết chưa?
- Ok con dê. Tôi đi đặt đồ. Liên, em ở đây...
Vinh ghé sát vào tai Liên nói nhỏ rằng ở đây canh chừng con điên này, không cho Hương uống rượi hay bia đâu, rồi Vinh sẽ kể sau cho.
- Liên à bơi tiếp thôi.
- Dạ em hơi mệt 1 chút ạ. Chị Hương bơi đi.
- Ok hihi.
Anh Lâm đang ăn xôi chè thì nhận được điện thoại của Xuân Vinh, anh xin phép mọi người rồi ra phía ngoài nghe máy. Xuân Vinh nói rằng Mỹ Hương đang ở bar Skyline, lại còn bao cả bar rồi nhậu nhẹt cho tới tận tối luôn.
- Chú mày cứ để cho con nhỏ đó say.
- Ối, con Mỹ Hương trong vậy thôi nhưng có máu điên đấy. Tôi sợ nó phá banh cái bar của tôi ra luôn.
- Haha không sao. Gọi cho đám vệ sĩ, nó thích gì cứ để nó làm, rượu bia thì kệ nó luôn. Nhưng nhớ nhé, lúc nó say sỉn lè nhè thì lấy máy của nó gọi cho thằng Trung.
- Ồ hiểu hiểu. Ok luôn!
Trọng Lâm cúp máy sau đó cười khà khà, chẳng mấy mà hội mẹ bỉm sữa lại sắp có thêm thành viên mới đấy.
Rời khỏi nhà thầy mẹ anh Khánh, 2 người con gái mang bầu đều đã mệt mỏi cả rồi và ặt cổ ra ngủ. Minh Hùng nói:
- Ông định làm đám cưới ở đâu vậy Lâm?
- Bọn tôi thì ăn hỏi và làm lễ cưới trong cùng 1 ngày, nên có thể là sẽ làm ở Việt Nam thôi. Thầy phán vậy làm hỏng hết cả kế hoạch của tôi.
- Thế ban đầu bạn định làm ở bên Las Vegas à?
- Ừ. Còn bạn?
- Mẹ tôi thì nói sẽ làm lễ cưới ở biển cho nó mát.
Tới chiều, bà Sáu cùng ông Trọng đi về nhà, thấy cổng khoá ngoài, haizz con gái ông bà lại đi chơi với Đức Trung rồi đây, cũng 3 tuần rồi ông bà đã khá quen với việc Mỹ Hương đi hẹn hò với Trung nên cũng không có gọi điện thoại gì cả, cho nên họ không biết Mỹ Hương đang ngồi uống bia với mấy anh vệ sĩ của bà Tuyết Lan.
- Dô nào các anh. Nay em Hương mời. Nào nào... nâng cái cốc bia lên!
- DÔ!
- Trăm phần trăm nhớ!
Sau khi hết cốc bia trăm phần trăm đầu tiên, Phúc vệ sĩ kiêm tài xế của Xuân Vinh hỏi lí do vì sao hôm nay đương kim tiểu thư Mỹ Hương lại khao cả bar thế này. Hương nói:
- Chúc mừng vì em Ế! Từ nay Mỹ Hương tự do thoải mái, không còn gò bó diễn trò yêu đương. Haha...
Nói xong Hương lại tiếp tục trăm phần trăm ực phát hế cả cốc bia rồi lại rót tiếp vào cốc đầy tràn cả bia ra bàn luôn.
- Haha... Đúng là không gặp nhau thì không đau khổ. Nực cười thật. VINH!
- Gì?
- Ông sao lại từ bỏ Linh để yêu em Liên thế?
- Haha, tôi khi quen biết Linh, biết Linh có tình cảm với lão Lâm. Thứ gì không phải của mình, có ép buộc níu giữ cũng mãi mãi không phải của mình.
Mỹ Hương nghe Vinh nói xong liền mặt buồn thiu, uống hết sạch cốc bia rồi rơm rớm nước mắt. Ôi trời đất ơi Vinh làm gì sai thế này?
- Ê bà kia... này này đừng có khóc trôi hết quán của tôi nhé, không có chậu thau nào to để hứng nước mắt cho bà đâu.
- Vinh. Sao anh nói chị ấy thế. Chị Hương đừng nghe anh ấy nói linh tinh nhé. Anh Vinh nói đúng có 1 vế thôi, em thấy anh Lâm với chị Linh đó chị, trải qua bao nhiêu sóng gió rồi cuối cùng vẫn về với nhau, anh Lâm cố gắng rất nhiều rồi cũng có ngày chị Linh quay về với anh ấy. Em tin là chị cũng sẽ chiếm được tình cảm của anh Trung mà.
- Có tình cảm thì sao chứ em, cũng chỉ là thương hại chị mà thôi.
Gắp 1 miếng gỏi gà xé phay vào bát, Vinh cười cười, nói rằng giọng điệu của Hương chẳng khác gì Trung trước đây. Gớm chỉ vì Thục Linh khen món bò sốt vang ngon trong khi nó thực sự rất tệ, Trung liền nói Linh thương hại Trung.
- Haizz tôi chả hiểu các ông các bà yêu nhau kiểu gì nữa. Bà kia, ăn đi uống mãi không. Giống y thằng Trung Liên nhỉ.
- Vâng. Chị ăn đi này.
- Ừ kệ chị.
Hương cũng ăn nhưng uống rất nhiều, Hương muốn say cho quên hết sự đời, bố mẹ với anh trai muốn nói gì cũng được, có đánh hay chửi mắng gì Hương cũng cam lòng.
- UỐNG! Vì sự ế của Mỹ Hương. Haha...
- Tiểu thư uống ít thôi, bia rượu không tốt đâu. Thỉnh thoảng uống vài cốc cho mát cũng được.
- Em... có 3 cái ngu. Cái ngu đầu tiên, đó là đi cùng bố mẹ tới nhà hàng hôm đó. Cái ngu thứ 2... haha là bất chấp chuyển trường. Còn cái ngu thứ 3... cái ngu thứ 3...
Hương oà khóc nức nở nói cái ngu thứ 3 và cũng là cái ngu cuối cùng của mình đó là đã yêu Trung, yêu từ cái nhìn đầu tiên mới đểu chứ. Chỉ vì nụ cười cùng với chiếc răng khểnh duyên dáng đó mà sa vào lưới tình, bất chấp khi Trung đã có Linh rồi mà không buông bỏ.
- UỐNG! Vì 3 cái ngu của Mỹ Hương. Haha...
- Chị Hương. Chị ăn thêm đồ đi, đừng có uống nữa mà. Ngày mai còn đi học nữa đó.
- Nếu có quay trở lại, chị sẽ... (hức)... sẽ không có chuyển trường. Haha... đúng là... NGU QUÁ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.