Chương 132
Lana318
09/06/2023
Ở bệnh viện, 3 bà mẹ đang khóc sướt mướt ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, còn ông Minh thì đang đi hiến thêm máu cho con gái. Ông có hỏi thăm về tình hình của con gái mình thì bác sĩ nói trong người con gái ông có thuốc ngủ khá nhiều, và đó là nguyên nhân dẫn tới con gái ông bị tai nạn giao thông.
- Con gái của anh có uống gì trước khi đi ra ngoài không?
- Con bé nó có nhận 1 cốc cafe từ người giao hàng, và sau đó thì con bé lái xe ra ngoài và mang theo cốc cafe đó luôn. Con bé rất thích uống cafe.
- Tôi nghĩ anh và người nhà nên nhờ bên công an để điều tra làm rõ về vụ việc này. Anh giữ chặt cái bông này để cầm máu nhé.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông Phong ở lại khách sạn và đang ngồi xem kỹ hình xăm trên cánh tay của người đàn ông đã mở hàng ở quán cafe của con trai mình. Ông gửi hình xăm đó tới 1 vài nơi và đợi chờ kết quả, trong đầu ông, ông đang nghĩ tới Mỹ Hương con gái bà Sáu.
- Alo. Ngân hàng quốc tế VIB xin nghe ạ.
- Kiểm tra cho tôi số chứng minh thư 001199******, ngày hôm qua có giao dịch chuyển khoản không?
- Dạ vâng ạ, tên Nguyễn Thị Mỹ Hương đúng không ạ?
- Đúng rồi.
Bên phía ngân hàng nói vào 7h04’ tối ngày hôm qua có chuyển khoản 100 triệu cho người có tên Nguyễn Việt Hoàng, và nội dung chuyển khoản là NVHXX.
- Cảm ơn.
Ông Phong không nhờ vệ sĩ mà trực tiếp đi tới nhà bà Sáu luôn, động tới con trai con dâu ông là ông không bỏ qua đâu.
- Dạ con thưa bố, bố đi đâu để con chở bố đi ạ.
- Không cần. Các cậu tìm ở trong các băng nhóm xã hội đen mới nổi gần đây, hỏi xem có băng nào có thành viên tên đầy đủ là Nguyễn Việt Hoàng, có hình xăm này trên người không. Nếu có thì bắt nó về đây, dùng hình cho tôi.
- Dạ vâng ạ thưa bố.
Ngồi vào con roll royce mạ vàng của mình, ông Phong dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tới biệt thự của nhà bà Sáu ông Trọng. 1 tay lái xe 1 tay ấn lên màn hình cảm ứng của chiếc xe để gọi cho ông Minh.
- Alo anh Phong à.
- Con bé sao rồi anh Minh? Bác sĩ nói sao?
- Ngoại trừ con bé uống cốc cafe có thuốc ngủ ra thì các bác sĩ vẫn đang xét nghiệm anh Phong à.
- Bác sĩ nói sao anh nhớ gọi cho tôi biết nhé.
- Ok anh Phong.
15’ lái xe ông cũng tới được nhà của bà Sáu rồi. Chị Trinh nhận ra ngay con xế hộp xịn xò của ông Phong liền đi tới chào hỏi luôn.
- Dạ chào ngài ạ.
- Chào cô. Mỹ Hương có nhà không?
- Dạ cô chủ đang ở trên phòng học ôn rồi ạ thưa ngài.
- Gọi chú Phong được rồi. Gọi con bé xuống dưới nhà, tôi muốn nói chuyện với nó.
Ông Phong cần kẹp clear hiên ngang đi vào bên trong như ở nhà mình vậy, ông Trọng bà Sáu đón tiếp ông Phong rất nhẹ nhàng và tình cảm luôn bởi ông Phong là người có sức ảnh hưởng tới tập đoàn Hoa Mỹ mà.
- Cháu chào chú ạ.
- Tới đây ngồi đi cháu. Chú có cái này muốn cho cháu xem.
Ông Phong lấy từ trong kẹp clear đó ra đưa cho Hương xem, Hương nhìn vào tờ giấy đó mà trống ngực đập thình thịch. Ông Phong lần ra được tài khoản của cô ta rồi à?
- Cái này là gì ạ chú? Sao lại 100 triệu nào đây ạ?
- Từ tài khoản của cháu mà, cháu hỏi chú... haha chú biết hỏi ai đây.
- 100 triệu? Con lấy 100 triệu làm gì vậy Hương?
Bà Sáu lấy tờ giấy mà Hương đang cầm trên tay, tài khoản VIB của con gái bà có giao dịch chuyển khoản tới tài khoản của 1 người mang tên Nguyễn Việt Hoàng.
- Người này là ai? Hương?
- Con không biết mà mẹ. Con đâu có giao dịch chuyển khoản nào ngày hôm qua đâu.
- Chú nói cho cháu biết này. Cái tay Việt Hoàng đó chú chỉ cần búng tay 1 cái thôi là hắn ta mất mắt và cụt tay chân.
- Anh Phong. Thực ra đã có chuyện gì vậy ạ?
- Thục Linh con dâu tôi bị tai nạn giao thông, đang rất nguy kịch.
- CÁI GÌ CƠ? TAI NẠN?
Mỹ Hương đồng thanh với bố mẹ mình lắm, cô ta làm bộ mặt ngạc nhiên tới mức không tin vào tai mình liền chạy vội lên trên tầng lấy quần áo chạy vào trong nhà vệ sinh.
10’ sau, Mỹ Hương chạy xuống dưới nhà và nói bố mẹ mình cùng đi tới bệnh viện thăm Thục Linh. Ông Phong cười khinh cười bỉ:
- Cháu xíu giục con dâu chú phá thai, bây giờ còn đứng đây giả nhân giả nghĩa sao?
- Đúng là cháu đã xúi giục Thục Linh phá thai và nhà cháu đã phải trả giá cho chuyện này. Cháu không dại gì làm điều xằng bậy trái với đạo lý làm người đâu ạ chú.
- Nói rất hay.
Ông Phong đứng dậy đi tới trước mặt của Hương rồi trừng mặt lên nhìn Hương và nói:
- Cháu nói đấy nhé. Nếu chú biết cháu đang nói dối thì cháu không thể nào tới trường và về lại căn nhà này 1 lần nữa đâu. Và cháu sẽ giống với cô bé trong bức ảnh này đấy.
Ông Phong nhẹ nhàng rút từ trong người ta tấm ảnh chụp của Hà My trước lúc cô ta từ giã cõi đời ở tuổi 24, vô vàn vết thương chằng chịt cũ có mới có, phần ngực và bụng trở xuống có những vết thương dài ngoằng đỏ lòm hình như là bị roi quất.
- Chị này là sao vậy chú? Sao chị ấy lại bị thương tích thế này ạ?
- Cô bé đó qua mặt chú đấy Hương à. À, còn bà Nhung nữa, đang ở tù vì tội đánh con dâu chú đấy. Haizz cũng may cho bà ta là bà ta vẫn còn sống để hưởng án tù. Chú về đây, tôi về nhé. Và không cần tới thăm con dâu tôi đâu.
Ông Phong để kẹp clear đó lại nhà bà Sáu, châm lửa hút 1 điếu xì gà thơm phức vừa đi vừa hút. Ra xe ngồi vào và lái đi tới bệnh viện thăm con dâu thì ông nhận được điện thoại của Kevin:
- Nói đi.
- Dạ bố ơi, con đã biết được hắn ta rồi ạ. Hắn ta là Nguyễn Việt Hoàng, người của băng Hắc Hổ ạ. Bryan với vài thằng nữa đang đi bắt nó về ạ.
- Tốt rồi.
Ông Phong tới viện thăm con dâu, thấy các bà mẹ vẫn đang ngồi bên ngoài nước mắt ngắn dài. Bà Bình thấy ông chồng mình đến liền nói:
- Có biết ai là người gây tai nạn cho con bé chưa anh?
- Mấy đứa nó đang đi bắt về rồi. Và anh nghĩ người đứng sau là con Mỹ Hương. Anh có bằng chứng rằng hôm qua con bé nó có chuyển khoản 100 triệu cho 1 tên giang hồ, mang tới nhà nó nhưng nó chối đây đẩy.
Bác sĩ từ phòng xét nghiệm đi ra và gọi bố của cô vào đi về phòng làm việc của bác sĩ. Ông Phong với ông Minh đi cùng nhau luôn. Sau khi đóng cửa phòng lại bác sĩ không giấu giếm, đưa cho 2 ông bố xem kết quả chụp ct phần đầu của Thục Linh.
- Theo kết quả của chụp ct cho thấy não của cháu bé không có hiện tượng gì bất thường xảy ra, nhưng để cho chắc chắn chúng tôi vẫn sẽ làm 1 cuộc hội chẩn nữa. Cháu bé khoảng 1 2 ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi. Gia đình đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Bác sĩ ơi tôi muốn mua cho con gái tôi 1 chút thuốc bổ, thì tôi cần mua những loại gì ạ?
- Thuốc bổ và thực phẩm chức năng thì hiện tại chưa cần thiết nhé anh Minh. Đợi cháu bé tỉnh lại đã, phía bệnh viện chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát cho cháu bé, tránh mua những loạ thuốc không thực sự cần thiết nhé anh.
Về phía các anh vệ sĩ, Bryan sau khi làm việc với lão đại băng Hắc Hổ, hắn ta có tên Khanh, 1 tay ma cô thì được biết Việt Hoàng đã bị đuổi vì vi phạm quy tắc của băng đã mấy tháng nay rồi, bây giờ Việt Hoàng ở đâu Khanh cũng không biết.
- Thật chứ? Anh nên nhớ bố già là ai, và đại ca Jonathan của chúng tôi là ai.
- Chúng tôi nghe danh của bố già đã lâu, chúng tôi không dám qua mặt bố già.
- Có 1 chuyện này nữa.
- Cứ nói.
Bryan đưa tấm ảnh của Mỹ Hương ra và hỏi có ai như trong hình tới đây nhờ vả không? Cả băng sau khi nhìn thấy Mỹ Hương thì liền lắc đầu nói rằng không có ai như cô bé trong ảnh tới đây nhờ vả hết cả.
- Chào anh Khanh với mọi người nhé. Chúng mày, về!
Đầu giờ chiều, Việt Hoàng hiện giờ đang khoác vai 2 ẻm xinh tươi đi dạo phố, sáng nay anh ta mua cafe ở quán đó có đeo khẩu trang, có là ông trời cũng không tìm ra được đâu. Cô ả bên trái có đeo chiếc túi xách màu trắng giọng ngọt như mía lùi chỉ vào cửa hàng Thegioididong bên kia đường và nói ip13 promax mới ra phiên bản xanh rừng thông, cô ta muốn có 1 chiếc.
- Mua ngay. Mua luôn. Còn em, muốn mua gì nào cưng?
- Em á? Em ước ao được 1 lần đeo nhẫn kim cương Tiffani. Anh mua cho em nha?
- Mua điện thoại xong rồi mình mua nhẫn ha.
- Dạ... yêu anh nhất luôn ó...
Mua điện thoại xong mất 28 triệu rồi, mới cứng hẳn hoi luôn. Còn nhẫn Tiffani thì họ bắt taxi tới cửa hàng của anh Lâm. 3 người 2 nữ 1 nam đi vào bên trong cửa hàng, ăn bánh uống nước ngập ngụa rồi đi tới quầy hàng xem nhẫn Tiffani.
- Ôi đẹp quá anh ơi... Chị cho em xem chiếc này ik.
Cửa hàng hiện tại không có khách nên Thiên Bảo sập cửa quán lại rồi cùng với Sang tầng dưới đi lên tầng 2. Sang kề dao lên kề vào cổ Việt Hoàng làm 2 cô ả kia sợ quá lắp bắp:
- Anh... anh gì ơi...
- Bảo Kiên. Lôi 2 con đ*** này lên tầng 3.
- Dạ vâng anh.
Sang vẫn đang kề dao vào cổ Xuân Tiến, nhưng từng là người của băng Hắc Hổ trước kia nên vài con dao với hắn ta chỉ là muỗi đốt inox. Nhưng Việt Hoàng hắn ta đã đụng vào nhầm người rồi khi Thiên Bảo cho đạn vào k54 màu đen và dí vào thái dương Việt Hoàng, dĩ nhiên là có gắn giảm thanh rồi:
- Chúng mày muốn làm gì tao? Tao là khách tới mua hàng.
1 phát đạn ở bắp tay tên giang hồ, máu me tứa ra nhỏ giọt xuống mặt đất.
- AAAAAA... *** *** ** mày...
- Dùng những đồng tiền bản thỉu đó để tới đây mua hàng sao? Mày nghĩ số tiền mày cầm theo đủ mua hàng ở đây ư?
- Anh Bảo. Điện thoại của nó đây ạ.
Sang vào phần điện thoại và tin nhắn nhưng đều thấy để trống, chắc chắn là đã bị xoá hết đi rồi.
- Quỳnh. Em gọi cho Bryan đi. Nói đã bắt được tay giang hồ bỏ thuốc ngủ vào cốc cafe của cô chủ.
- Em gọi đây.
Bên trên tầng 3 kia Bảo Kiên đang trấn lột chiếc điện thoại ip13 promax từ tay của cô ả đeo túi xách trắng kia để cho cô chủ có tỉnh lại cũng không có mất tiền mua máy nữa.
- Đó là của tôi.
- Loại gái đ*** như mày... haha mày có biết hắn ta làm gì để có tiền mua điện thoại cho mày không? Tao nói cho mày biết nhé. Hắn ta hại cô chủ của tao bị tai nạn giao thông, đang nằm viện chưa biết sống chết ra sao kia kìa. Mẹ kiếp, ** ** nhà nó.
Bryan nghe thấy Thiên Bảo đã bắt được Việt Hoàng liền lái xe như bay tới cửa hàng L2 Luxury.
- Anh Bryan.
- Hắn ta đâu Sang?
- Dạ đang trên tầng 2 đó anh. Anh Bảo cho nó 1 viên kẹo vào bắp tay rồi ạ. Từ giờ nó là của anh. Điện thoại của hắn đây ạ anh, không có tin nhắn hay cuộc nào gọi tới.
- Tốt lắm. Chiếc điện thoại thằng Kevin sẽ lo.
Việt Hoàng và 2 cô gái đ*** kia bị áp tải vào chiếc bmw màu trắng, trước khi Bryan lái xe đi thì Bảo Kiên có đưa cho Bryan hộp điện thoại, nó được Việt Hoàng mua từ tiền đã hại cô chủ đấy.
- Cảm ơn mọi người. Dọn dẹp sạc rồi bán hàng như bình thường nhé. Nhớ cắt đoạn đó đi không công an vào kiểm tra lại rách việc đấy.
- Bọn em nhớ rồi ạ anh.
Anh Lâm đang ngồi đưa tay ôm lấy đầu, chuyện cô bị tai nạn chắc chắn là có người hại rồi và anh đang chờ kết quả từ bố mình về người đàn ông giao cafe có thuốc ngủ. Sốt ruột quá nên gọi cho Bryan. Bryan thấy cuộc gọi của đại ca mình liền mở loa ngoài ra:
- Em nghe đại ca.
- Có tin tức gì chưa?
- Dạ bọn em đã bắt được tay giao hàng giả mạo đó rồi ạ. Đại ca muốn làm gì với nó ạ?
- Vì nó mà em ấy mới bị tai nạn như thế, móc mắt nó ra đun lên cho chó ăn. Và trước khi cắt lưỡi nó tao muốn nghe xem ai là người chỉ thị nó làm chuyện này
- Dạ vâng thưa đại ca.
2 cô gái đ*** ngồi sau kia nghe thấy móc mắt với cắt lưỡi liền sợ co rúm người lại, lắp bắp nói rằng đó là giết người, phạm pháp đấy.
- Ha, phạm pháp? Đại ca tôi có quen biết với đại tá công an. Còn cô nói là giết người? Thằng đó bỏ thuốc ngủ vào cốc cafe đưa cho cô chủ tôi uống, cô chủ tôi lái xe trên đường thì buồn ngủ rồi lao đầu vào xe tải gây thương tích nặng nề. Cô nói xem ai giết ai? Nó không đáng được sống.
Cô ả đòi mua điện thoại kia quay sang Việt Hoàng, anh ta đang cúi gằm mặt xuống nhìn gầm ô tô. Anh ta không ngờ mình lại bị tìm ra sớm như thế, người đại ca đó là ai? Tại sao lại nói chuyện bình thản tới như vậy?
- Đại ca tôi sao? Haha có nói chắc anh cũng không tin đâu.
Chiếc bmw nhanh chóng về tới cổng sau của khách sạn, tay Việt Hoàng và 2 cô a kia bị giải xuống tầng hầm nơi bố gia và Tuyên đang chờ sẵn. Mở cửa ra 1 cái 2 cô ả hãi khiếp tới ngất xỉu khi thấy Tuyên đang mài dao, âm thanh nghe thật rùng rợn và kinh hãi.
Bryan với Wiliam ép tay Việt Hoàng kia quỳ xuống đất ngay trước mặt bố già. Bố già Phong cất lời:
- Biết mình phạm tội gì chưa?
- Tôi chỉ là khách tới mua hàng. Tôi có tội gì?
- Mẹ mày nữa. Mày còn già mõm à?
- Bryan với Wiliam tới viện thay ca cho Ninh đi. Ơ đây có Tuyên lo rồi.
- Dạ vâng ạ bố.
Tuyên mài dao xong rồi và đang chờ lệnh để cho 2 cửa sổ tâm hồn kia không thể mở hoặc đóng lại nữa. Bố già đeo găng tay đen, đưa ảnh cho Việt Hoàng xem và hỏi:
- Người này có phải là anh không?
- Là tôi.
- Vậy là anh tự nhận mình là người cho thuốc ngủ vào cốc cafe hại con dâu của tôi?
- Thuốc ngủ? Ông nói gì tôi không hiểu. Tôi đâu có biết con dâu ông là ai đâu?
- Vào chiều tối ngày hôm qua anh nhận được 100 triệu từ tài khoản của cô Nguyễn Thị Mỹ Hương với nội dung là NVHXX. Có phải không?
- Tôi không có nhận 100 triệu nào hết. Các ông đã bắt nhầm người rồi.
- Nguyễn Thế Phong tôi chưa bao giờ bắt nhầm người.
“Nguyễn Thế Phong? Tên này quen quá.” Ngẩng lên nhìn kỹ mặt ông Phong, tên Việt Hoàng kia bỗng không rét mà run. Vũ Khanh, từng là đại ca của anh ta ở băng Hắc Hổ có dính ảnh của ông Phong phía đầu giường và luôn nhắc tới ông với 1 giọng điệu hết sức tôn kính.
- Sao? Mặt tôi có dính gì à?
- Ông là bố già Phong?
- Anh cũng biết tôi à?
- Đại ca băng Hắc Hổ có nhiều lần nhắc tới ông.
- Đã nghe nhắc về tôi thì cậu cũng biết tôi có thể làm được những gì mà đúng không? Những người qua mặt tôi, kể cả già trẻ gái trai đều không tránh khỏi cái chết. Chỉ là chết nhanh hay chậm mà thôi.
Nhấp 1 ngụm whisky, ông Phong bắt đầu im lặng và chờ đợi Việt Hoàng khai nhận. Nếu đúng là Mỹ Hương đứng đằng sau giật dây Việt Hoàng, con dâu ông chưa thể tỉnh lại ngay được thì có trời cũng không cứu nổi cô ta. Tuyên trong tay cầm con dao đi tới bên Việt Hoàng, bằng tốc độ nhanh nhất đã lấy đi 1 con mắt của tay Việt Hoàng. Anh ta đưa tay ôm lấy mắt trái của mình rồi hét ầm lên, máu tươi từ hốc mắt trái chảy xuống trông thật ghê rợn.
- Các ông điên rồi. Tôi không biết gì hết.
Tuyên đưa tay túm tóc nhưng không tạt tai, Tuyên rít lên và nói với Việt Hoàng:
- Thằng chó. Mày nên nhớ điện thoại của mày đang ở trong tay bọn tao. Mày có xoá tin nhắn chúng tao cũng biết người sai mày làm là ai. Mày vẫn còn 1 con mắt và lưỡi đấy. Ai sai này làm? NÓI!
Cộc cộc cộc:
- Vào đi!
Kevin đi vào và đưa bằng 2 tay cho bố già Phong vài tờ giấy a4, trong đó là các số điện thoại được Việt Hoàng liên lạc trong 1 tháng trở lại đây. Và chỉ có 1 số duy nhất được gọi đến và gọi đi vào tối qua được đánh dấu bằng bút nhớ màu cam kia là sim rác. Kevin có định vị nhưng không được. Còn 1 tờ thì là các nội dung tin nhắn mà Mỹ Hương đã nhắn cho Việt Hoàng với lời lẽ y hệt 1 bà trùm thứ thiệt.
- Dạ con thưa bố. Với những lời lẽ thế này chúng ta có thể bắt con Hương được rồi ạ.
- Nói đi. Người con gái sai cậu làm chuyện đó là ai?
- Tôi không biết nó là ai cả.
- Cắt lưỡi nó đi.
- Dạ vâng bố.
Hoàng không khai thì chỉ có nước chết thôi, bố già không cần Hoàng khai nhận ông cũng biết chuyện này là ai làm. Nhưng ông muốn Hương tự nói ra và quỳ xuống đất van xin con dâu ông tha thứ cho mình. Việt Hoàng đang kêu gào thảm thiết xin tha mạng, thực sự anh ta chỉ gặp Hương có 1 lần ở quán cafe mà thôi.
- Tôi nói. Tôi nói ạ. Xin các ông tha cho tôi. Xin tha cho tôi ạ.
- Là ai?
- Thực ra tôi mới chỉ gặp cô ta 1 lần ở quán cafe mà thôi. Cô ta khá xấu, gương mặt có vài vết bầm tím và đầu tóc rối bời.
- Quán cafe đó ở đâu?
- Đó là cafe Rose ở khu Trần Điền. Hôm qua tôi và cô ta ngồi trên tầng 2.
- Lúc mấy giờ?
- 6h chiều.
Kevin nghe xong liền đi chứng thực ngay, để công việc giám sát camera ở nhà Mỹ Hương cho vệ sĩ khác phụ trách. Thục Linh ở bệnh viện chưa có tỉnh dậy, lần trước cãi nhau với anh Lâm trong xe bị tai nạn gãy tay trái thì bây giờ gãy chân trái, cánh tay phải bị va đập nhưng chỉ là trật khớp nên bác sĩ đã nẹp cố định lại rồi.
- Bác sĩ à, sao tới giờ này con gái tôi chưa tỉnh nữa vậy bác sĩ? Đã mấy tiếng rồi mà.
- Như đã nói với anh Minh và anh Phong thì cháu bé chỉ ngày mai hoặc ngày kia sẽ tỉnh lại, hàm lượng thuốc ngủ trong cốc cafe khá nhiều chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được ngoài xét nghiệm kỹ lưỡng phần đầu của cháu. Gia đình đừng quá sốt ruột.
Ông Minh đang rất lo lắng, gãy tay gãy chân thì có thể lành lặn nhưng phần đầu của con gái ông... Có quá nhiều chuyện xảy ra với con gái ông rồi, nếu lần này cô có mệnh hệ nào, ông và bà Loan không thể nào trụ vững được.
- Con gái của anh có uống gì trước khi đi ra ngoài không?
- Con bé nó có nhận 1 cốc cafe từ người giao hàng, và sau đó thì con bé lái xe ra ngoài và mang theo cốc cafe đó luôn. Con bé rất thích uống cafe.
- Tôi nghĩ anh và người nhà nên nhờ bên công an để điều tra làm rõ về vụ việc này. Anh giữ chặt cái bông này để cầm máu nhé.
- Cảm ơn bác sĩ.
Ông Phong ở lại khách sạn và đang ngồi xem kỹ hình xăm trên cánh tay của người đàn ông đã mở hàng ở quán cafe của con trai mình. Ông gửi hình xăm đó tới 1 vài nơi và đợi chờ kết quả, trong đầu ông, ông đang nghĩ tới Mỹ Hương con gái bà Sáu.
- Alo. Ngân hàng quốc tế VIB xin nghe ạ.
- Kiểm tra cho tôi số chứng minh thư 001199******, ngày hôm qua có giao dịch chuyển khoản không?
- Dạ vâng ạ, tên Nguyễn Thị Mỹ Hương đúng không ạ?
- Đúng rồi.
Bên phía ngân hàng nói vào 7h04’ tối ngày hôm qua có chuyển khoản 100 triệu cho người có tên Nguyễn Việt Hoàng, và nội dung chuyển khoản là NVHXX.
- Cảm ơn.
Ông Phong không nhờ vệ sĩ mà trực tiếp đi tới nhà bà Sáu luôn, động tới con trai con dâu ông là ông không bỏ qua đâu.
- Dạ con thưa bố, bố đi đâu để con chở bố đi ạ.
- Không cần. Các cậu tìm ở trong các băng nhóm xã hội đen mới nổi gần đây, hỏi xem có băng nào có thành viên tên đầy đủ là Nguyễn Việt Hoàng, có hình xăm này trên người không. Nếu có thì bắt nó về đây, dùng hình cho tôi.
- Dạ vâng ạ thưa bố.
Ngồi vào con roll royce mạ vàng của mình, ông Phong dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tới biệt thự của nhà bà Sáu ông Trọng. 1 tay lái xe 1 tay ấn lên màn hình cảm ứng của chiếc xe để gọi cho ông Minh.
- Alo anh Phong à.
- Con bé sao rồi anh Minh? Bác sĩ nói sao?
- Ngoại trừ con bé uống cốc cafe có thuốc ngủ ra thì các bác sĩ vẫn đang xét nghiệm anh Phong à.
- Bác sĩ nói sao anh nhớ gọi cho tôi biết nhé.
- Ok anh Phong.
15’ lái xe ông cũng tới được nhà của bà Sáu rồi. Chị Trinh nhận ra ngay con xế hộp xịn xò của ông Phong liền đi tới chào hỏi luôn.
- Dạ chào ngài ạ.
- Chào cô. Mỹ Hương có nhà không?
- Dạ cô chủ đang ở trên phòng học ôn rồi ạ thưa ngài.
- Gọi chú Phong được rồi. Gọi con bé xuống dưới nhà, tôi muốn nói chuyện với nó.
Ông Phong cần kẹp clear hiên ngang đi vào bên trong như ở nhà mình vậy, ông Trọng bà Sáu đón tiếp ông Phong rất nhẹ nhàng và tình cảm luôn bởi ông Phong là người có sức ảnh hưởng tới tập đoàn Hoa Mỹ mà.
- Cháu chào chú ạ.
- Tới đây ngồi đi cháu. Chú có cái này muốn cho cháu xem.
Ông Phong lấy từ trong kẹp clear đó ra đưa cho Hương xem, Hương nhìn vào tờ giấy đó mà trống ngực đập thình thịch. Ông Phong lần ra được tài khoản của cô ta rồi à?
- Cái này là gì ạ chú? Sao lại 100 triệu nào đây ạ?
- Từ tài khoản của cháu mà, cháu hỏi chú... haha chú biết hỏi ai đây.
- 100 triệu? Con lấy 100 triệu làm gì vậy Hương?
Bà Sáu lấy tờ giấy mà Hương đang cầm trên tay, tài khoản VIB của con gái bà có giao dịch chuyển khoản tới tài khoản của 1 người mang tên Nguyễn Việt Hoàng.
- Người này là ai? Hương?
- Con không biết mà mẹ. Con đâu có giao dịch chuyển khoản nào ngày hôm qua đâu.
- Chú nói cho cháu biết này. Cái tay Việt Hoàng đó chú chỉ cần búng tay 1 cái thôi là hắn ta mất mắt và cụt tay chân.
- Anh Phong. Thực ra đã có chuyện gì vậy ạ?
- Thục Linh con dâu tôi bị tai nạn giao thông, đang rất nguy kịch.
- CÁI GÌ CƠ? TAI NẠN?
Mỹ Hương đồng thanh với bố mẹ mình lắm, cô ta làm bộ mặt ngạc nhiên tới mức không tin vào tai mình liền chạy vội lên trên tầng lấy quần áo chạy vào trong nhà vệ sinh.
10’ sau, Mỹ Hương chạy xuống dưới nhà và nói bố mẹ mình cùng đi tới bệnh viện thăm Thục Linh. Ông Phong cười khinh cười bỉ:
- Cháu xíu giục con dâu chú phá thai, bây giờ còn đứng đây giả nhân giả nghĩa sao?
- Đúng là cháu đã xúi giục Thục Linh phá thai và nhà cháu đã phải trả giá cho chuyện này. Cháu không dại gì làm điều xằng bậy trái với đạo lý làm người đâu ạ chú.
- Nói rất hay.
Ông Phong đứng dậy đi tới trước mặt của Hương rồi trừng mặt lên nhìn Hương và nói:
- Cháu nói đấy nhé. Nếu chú biết cháu đang nói dối thì cháu không thể nào tới trường và về lại căn nhà này 1 lần nữa đâu. Và cháu sẽ giống với cô bé trong bức ảnh này đấy.
Ông Phong nhẹ nhàng rút từ trong người ta tấm ảnh chụp của Hà My trước lúc cô ta từ giã cõi đời ở tuổi 24, vô vàn vết thương chằng chịt cũ có mới có, phần ngực và bụng trở xuống có những vết thương dài ngoằng đỏ lòm hình như là bị roi quất.
- Chị này là sao vậy chú? Sao chị ấy lại bị thương tích thế này ạ?
- Cô bé đó qua mặt chú đấy Hương à. À, còn bà Nhung nữa, đang ở tù vì tội đánh con dâu chú đấy. Haizz cũng may cho bà ta là bà ta vẫn còn sống để hưởng án tù. Chú về đây, tôi về nhé. Và không cần tới thăm con dâu tôi đâu.
Ông Phong để kẹp clear đó lại nhà bà Sáu, châm lửa hút 1 điếu xì gà thơm phức vừa đi vừa hút. Ra xe ngồi vào và lái đi tới bệnh viện thăm con dâu thì ông nhận được điện thoại của Kevin:
- Nói đi.
- Dạ bố ơi, con đã biết được hắn ta rồi ạ. Hắn ta là Nguyễn Việt Hoàng, người của băng Hắc Hổ ạ. Bryan với vài thằng nữa đang đi bắt nó về ạ.
- Tốt rồi.
Ông Phong tới viện thăm con dâu, thấy các bà mẹ vẫn đang ngồi bên ngoài nước mắt ngắn dài. Bà Bình thấy ông chồng mình đến liền nói:
- Có biết ai là người gây tai nạn cho con bé chưa anh?
- Mấy đứa nó đang đi bắt về rồi. Và anh nghĩ người đứng sau là con Mỹ Hương. Anh có bằng chứng rằng hôm qua con bé nó có chuyển khoản 100 triệu cho 1 tên giang hồ, mang tới nhà nó nhưng nó chối đây đẩy.
Bác sĩ từ phòng xét nghiệm đi ra và gọi bố của cô vào đi về phòng làm việc của bác sĩ. Ông Phong với ông Minh đi cùng nhau luôn. Sau khi đóng cửa phòng lại bác sĩ không giấu giếm, đưa cho 2 ông bố xem kết quả chụp ct phần đầu của Thục Linh.
- Theo kết quả của chụp ct cho thấy não của cháu bé không có hiện tượng gì bất thường xảy ra, nhưng để cho chắc chắn chúng tôi vẫn sẽ làm 1 cuộc hội chẩn nữa. Cháu bé khoảng 1 2 ngày nữa sẽ tỉnh lại thôi. Gia đình đừng quá lo lắng.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. Bác sĩ ơi tôi muốn mua cho con gái tôi 1 chút thuốc bổ, thì tôi cần mua những loại gì ạ?
- Thuốc bổ và thực phẩm chức năng thì hiện tại chưa cần thiết nhé anh Minh. Đợi cháu bé tỉnh lại đã, phía bệnh viện chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát cho cháu bé, tránh mua những loạ thuốc không thực sự cần thiết nhé anh.
Về phía các anh vệ sĩ, Bryan sau khi làm việc với lão đại băng Hắc Hổ, hắn ta có tên Khanh, 1 tay ma cô thì được biết Việt Hoàng đã bị đuổi vì vi phạm quy tắc của băng đã mấy tháng nay rồi, bây giờ Việt Hoàng ở đâu Khanh cũng không biết.
- Thật chứ? Anh nên nhớ bố già là ai, và đại ca Jonathan của chúng tôi là ai.
- Chúng tôi nghe danh của bố già đã lâu, chúng tôi không dám qua mặt bố già.
- Có 1 chuyện này nữa.
- Cứ nói.
Bryan đưa tấm ảnh của Mỹ Hương ra và hỏi có ai như trong hình tới đây nhờ vả không? Cả băng sau khi nhìn thấy Mỹ Hương thì liền lắc đầu nói rằng không có ai như cô bé trong ảnh tới đây nhờ vả hết cả.
- Chào anh Khanh với mọi người nhé. Chúng mày, về!
Đầu giờ chiều, Việt Hoàng hiện giờ đang khoác vai 2 ẻm xinh tươi đi dạo phố, sáng nay anh ta mua cafe ở quán đó có đeo khẩu trang, có là ông trời cũng không tìm ra được đâu. Cô ả bên trái có đeo chiếc túi xách màu trắng giọng ngọt như mía lùi chỉ vào cửa hàng Thegioididong bên kia đường và nói ip13 promax mới ra phiên bản xanh rừng thông, cô ta muốn có 1 chiếc.
- Mua ngay. Mua luôn. Còn em, muốn mua gì nào cưng?
- Em á? Em ước ao được 1 lần đeo nhẫn kim cương Tiffani. Anh mua cho em nha?
- Mua điện thoại xong rồi mình mua nhẫn ha.
- Dạ... yêu anh nhất luôn ó...
Mua điện thoại xong mất 28 triệu rồi, mới cứng hẳn hoi luôn. Còn nhẫn Tiffani thì họ bắt taxi tới cửa hàng của anh Lâm. 3 người 2 nữ 1 nam đi vào bên trong cửa hàng, ăn bánh uống nước ngập ngụa rồi đi tới quầy hàng xem nhẫn Tiffani.
- Ôi đẹp quá anh ơi... Chị cho em xem chiếc này ik.
Cửa hàng hiện tại không có khách nên Thiên Bảo sập cửa quán lại rồi cùng với Sang tầng dưới đi lên tầng 2. Sang kề dao lên kề vào cổ Việt Hoàng làm 2 cô ả kia sợ quá lắp bắp:
- Anh... anh gì ơi...
- Bảo Kiên. Lôi 2 con đ*** này lên tầng 3.
- Dạ vâng anh.
Sang vẫn đang kề dao vào cổ Xuân Tiến, nhưng từng là người của băng Hắc Hổ trước kia nên vài con dao với hắn ta chỉ là muỗi đốt inox. Nhưng Việt Hoàng hắn ta đã đụng vào nhầm người rồi khi Thiên Bảo cho đạn vào k54 màu đen và dí vào thái dương Việt Hoàng, dĩ nhiên là có gắn giảm thanh rồi:
- Chúng mày muốn làm gì tao? Tao là khách tới mua hàng.
1 phát đạn ở bắp tay tên giang hồ, máu me tứa ra nhỏ giọt xuống mặt đất.
- AAAAAA... *** *** ** mày...
- Dùng những đồng tiền bản thỉu đó để tới đây mua hàng sao? Mày nghĩ số tiền mày cầm theo đủ mua hàng ở đây ư?
- Anh Bảo. Điện thoại của nó đây ạ.
Sang vào phần điện thoại và tin nhắn nhưng đều thấy để trống, chắc chắn là đã bị xoá hết đi rồi.
- Quỳnh. Em gọi cho Bryan đi. Nói đã bắt được tay giang hồ bỏ thuốc ngủ vào cốc cafe của cô chủ.
- Em gọi đây.
Bên trên tầng 3 kia Bảo Kiên đang trấn lột chiếc điện thoại ip13 promax từ tay của cô ả đeo túi xách trắng kia để cho cô chủ có tỉnh lại cũng không có mất tiền mua máy nữa.
- Đó là của tôi.
- Loại gái đ*** như mày... haha mày có biết hắn ta làm gì để có tiền mua điện thoại cho mày không? Tao nói cho mày biết nhé. Hắn ta hại cô chủ của tao bị tai nạn giao thông, đang nằm viện chưa biết sống chết ra sao kia kìa. Mẹ kiếp, ** ** nhà nó.
Bryan nghe thấy Thiên Bảo đã bắt được Việt Hoàng liền lái xe như bay tới cửa hàng L2 Luxury.
- Anh Bryan.
- Hắn ta đâu Sang?
- Dạ đang trên tầng 2 đó anh. Anh Bảo cho nó 1 viên kẹo vào bắp tay rồi ạ. Từ giờ nó là của anh. Điện thoại của hắn đây ạ anh, không có tin nhắn hay cuộc nào gọi tới.
- Tốt lắm. Chiếc điện thoại thằng Kevin sẽ lo.
Việt Hoàng và 2 cô gái đ*** kia bị áp tải vào chiếc bmw màu trắng, trước khi Bryan lái xe đi thì Bảo Kiên có đưa cho Bryan hộp điện thoại, nó được Việt Hoàng mua từ tiền đã hại cô chủ đấy.
- Cảm ơn mọi người. Dọn dẹp sạc rồi bán hàng như bình thường nhé. Nhớ cắt đoạn đó đi không công an vào kiểm tra lại rách việc đấy.
- Bọn em nhớ rồi ạ anh.
Anh Lâm đang ngồi đưa tay ôm lấy đầu, chuyện cô bị tai nạn chắc chắn là có người hại rồi và anh đang chờ kết quả từ bố mình về người đàn ông giao cafe có thuốc ngủ. Sốt ruột quá nên gọi cho Bryan. Bryan thấy cuộc gọi của đại ca mình liền mở loa ngoài ra:
- Em nghe đại ca.
- Có tin tức gì chưa?
- Dạ bọn em đã bắt được tay giao hàng giả mạo đó rồi ạ. Đại ca muốn làm gì với nó ạ?
- Vì nó mà em ấy mới bị tai nạn như thế, móc mắt nó ra đun lên cho chó ăn. Và trước khi cắt lưỡi nó tao muốn nghe xem ai là người chỉ thị nó làm chuyện này
- Dạ vâng thưa đại ca.
2 cô gái đ*** ngồi sau kia nghe thấy móc mắt với cắt lưỡi liền sợ co rúm người lại, lắp bắp nói rằng đó là giết người, phạm pháp đấy.
- Ha, phạm pháp? Đại ca tôi có quen biết với đại tá công an. Còn cô nói là giết người? Thằng đó bỏ thuốc ngủ vào cốc cafe đưa cho cô chủ tôi uống, cô chủ tôi lái xe trên đường thì buồn ngủ rồi lao đầu vào xe tải gây thương tích nặng nề. Cô nói xem ai giết ai? Nó không đáng được sống.
Cô ả đòi mua điện thoại kia quay sang Việt Hoàng, anh ta đang cúi gằm mặt xuống nhìn gầm ô tô. Anh ta không ngờ mình lại bị tìm ra sớm như thế, người đại ca đó là ai? Tại sao lại nói chuyện bình thản tới như vậy?
- Đại ca tôi sao? Haha có nói chắc anh cũng không tin đâu.
Chiếc bmw nhanh chóng về tới cổng sau của khách sạn, tay Việt Hoàng và 2 cô a kia bị giải xuống tầng hầm nơi bố gia và Tuyên đang chờ sẵn. Mở cửa ra 1 cái 2 cô ả hãi khiếp tới ngất xỉu khi thấy Tuyên đang mài dao, âm thanh nghe thật rùng rợn và kinh hãi.
Bryan với Wiliam ép tay Việt Hoàng kia quỳ xuống đất ngay trước mặt bố già. Bố già Phong cất lời:
- Biết mình phạm tội gì chưa?
- Tôi chỉ là khách tới mua hàng. Tôi có tội gì?
- Mẹ mày nữa. Mày còn già mõm à?
- Bryan với Wiliam tới viện thay ca cho Ninh đi. Ơ đây có Tuyên lo rồi.
- Dạ vâng ạ bố.
Tuyên mài dao xong rồi và đang chờ lệnh để cho 2 cửa sổ tâm hồn kia không thể mở hoặc đóng lại nữa. Bố già đeo găng tay đen, đưa ảnh cho Việt Hoàng xem và hỏi:
- Người này có phải là anh không?
- Là tôi.
- Vậy là anh tự nhận mình là người cho thuốc ngủ vào cốc cafe hại con dâu của tôi?
- Thuốc ngủ? Ông nói gì tôi không hiểu. Tôi đâu có biết con dâu ông là ai đâu?
- Vào chiều tối ngày hôm qua anh nhận được 100 triệu từ tài khoản của cô Nguyễn Thị Mỹ Hương với nội dung là NVHXX. Có phải không?
- Tôi không có nhận 100 triệu nào hết. Các ông đã bắt nhầm người rồi.
- Nguyễn Thế Phong tôi chưa bao giờ bắt nhầm người.
“Nguyễn Thế Phong? Tên này quen quá.” Ngẩng lên nhìn kỹ mặt ông Phong, tên Việt Hoàng kia bỗng không rét mà run. Vũ Khanh, từng là đại ca của anh ta ở băng Hắc Hổ có dính ảnh của ông Phong phía đầu giường và luôn nhắc tới ông với 1 giọng điệu hết sức tôn kính.
- Sao? Mặt tôi có dính gì à?
- Ông là bố già Phong?
- Anh cũng biết tôi à?
- Đại ca băng Hắc Hổ có nhiều lần nhắc tới ông.
- Đã nghe nhắc về tôi thì cậu cũng biết tôi có thể làm được những gì mà đúng không? Những người qua mặt tôi, kể cả già trẻ gái trai đều không tránh khỏi cái chết. Chỉ là chết nhanh hay chậm mà thôi.
Nhấp 1 ngụm whisky, ông Phong bắt đầu im lặng và chờ đợi Việt Hoàng khai nhận. Nếu đúng là Mỹ Hương đứng đằng sau giật dây Việt Hoàng, con dâu ông chưa thể tỉnh lại ngay được thì có trời cũng không cứu nổi cô ta. Tuyên trong tay cầm con dao đi tới bên Việt Hoàng, bằng tốc độ nhanh nhất đã lấy đi 1 con mắt của tay Việt Hoàng. Anh ta đưa tay ôm lấy mắt trái của mình rồi hét ầm lên, máu tươi từ hốc mắt trái chảy xuống trông thật ghê rợn.
- Các ông điên rồi. Tôi không biết gì hết.
Tuyên đưa tay túm tóc nhưng không tạt tai, Tuyên rít lên và nói với Việt Hoàng:
- Thằng chó. Mày nên nhớ điện thoại của mày đang ở trong tay bọn tao. Mày có xoá tin nhắn chúng tao cũng biết người sai mày làm là ai. Mày vẫn còn 1 con mắt và lưỡi đấy. Ai sai này làm? NÓI!
Cộc cộc cộc:
- Vào đi!
Kevin đi vào và đưa bằng 2 tay cho bố già Phong vài tờ giấy a4, trong đó là các số điện thoại được Việt Hoàng liên lạc trong 1 tháng trở lại đây. Và chỉ có 1 số duy nhất được gọi đến và gọi đi vào tối qua được đánh dấu bằng bút nhớ màu cam kia là sim rác. Kevin có định vị nhưng không được. Còn 1 tờ thì là các nội dung tin nhắn mà Mỹ Hương đã nhắn cho Việt Hoàng với lời lẽ y hệt 1 bà trùm thứ thiệt.
- Dạ con thưa bố. Với những lời lẽ thế này chúng ta có thể bắt con Hương được rồi ạ.
- Nói đi. Người con gái sai cậu làm chuyện đó là ai?
- Tôi không biết nó là ai cả.
- Cắt lưỡi nó đi.
- Dạ vâng bố.
Hoàng không khai thì chỉ có nước chết thôi, bố già không cần Hoàng khai nhận ông cũng biết chuyện này là ai làm. Nhưng ông muốn Hương tự nói ra và quỳ xuống đất van xin con dâu ông tha thứ cho mình. Việt Hoàng đang kêu gào thảm thiết xin tha mạng, thực sự anh ta chỉ gặp Hương có 1 lần ở quán cafe mà thôi.
- Tôi nói. Tôi nói ạ. Xin các ông tha cho tôi. Xin tha cho tôi ạ.
- Là ai?
- Thực ra tôi mới chỉ gặp cô ta 1 lần ở quán cafe mà thôi. Cô ta khá xấu, gương mặt có vài vết bầm tím và đầu tóc rối bời.
- Quán cafe đó ở đâu?
- Đó là cafe Rose ở khu Trần Điền. Hôm qua tôi và cô ta ngồi trên tầng 2.
- Lúc mấy giờ?
- 6h chiều.
Kevin nghe xong liền đi chứng thực ngay, để công việc giám sát camera ở nhà Mỹ Hương cho vệ sĩ khác phụ trách. Thục Linh ở bệnh viện chưa có tỉnh dậy, lần trước cãi nhau với anh Lâm trong xe bị tai nạn gãy tay trái thì bây giờ gãy chân trái, cánh tay phải bị va đập nhưng chỉ là trật khớp nên bác sĩ đã nẹp cố định lại rồi.
- Bác sĩ à, sao tới giờ này con gái tôi chưa tỉnh nữa vậy bác sĩ? Đã mấy tiếng rồi mà.
- Như đã nói với anh Minh và anh Phong thì cháu bé chỉ ngày mai hoặc ngày kia sẽ tỉnh lại, hàm lượng thuốc ngủ trong cốc cafe khá nhiều chúng tôi cũng chẳng thể làm gì được ngoài xét nghiệm kỹ lưỡng phần đầu của cháu. Gia đình đừng quá sốt ruột.
Ông Minh đang rất lo lắng, gãy tay gãy chân thì có thể lành lặn nhưng phần đầu của con gái ông... Có quá nhiều chuyện xảy ra với con gái ông rồi, nếu lần này cô có mệnh hệ nào, ông và bà Loan không thể nào trụ vững được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.