Chương 135
Lana318
09/06/2023
Tiêm 1 mũi an thần khiến cho Thục Linh ngủ từ lúc về nhà cho tới 5h sáng, tỉnh dậy Thục Linh thấy mình đang ở trong 1 căn phòng, và trong căn phòng đó có nhiều khung ảnh của cô khi chụp cùng với 2 người bạn động vật, ảnh chụp chung của cả đại gia đình khi đi du lịch tại Vũng Tàu vào lần trước. Nặng nề nhổm người dậy rồi nhìn xung quanh nữa, có bàn học khá to, tủ sách bằng gỗ cũng khá nhiều sách.
- Ủa. Sao mình lại ở đây? Nơi này... có gì đó...
Đặt chân xuống đất Thục Linh mới nhớ ra mìn đang bị bó bột ở chân trái, nhưng nó không làm cho cô thôi tìm tòi và khám phá căn phòng của chính mình. Lê đôi chân đi tới bàn học, nơi cô đã dành ra 2/3 thời gian chỉ để ngồi học bài và làm bài tập, Thục Linh thấy có thời khoá biểu dán ở trên mặt bàn, ống bút rồi kẹp clear dày cộp đầy những tập đề tiếng Anh.
“Hoàng Thục Linh? Thục Linh? Là mình phải không?”
Mắt của cô đang dán vào ngăn kéo đang đóng hờ hờ kia, đưa tay trái kéo nó ra thì ôi, rất nhiều trang sức, nhẫn rồi đồng hồ, dây chuyền nữa.
“Tại sao mình lại có nhiều trang sức thế này?”
Thục Linh đeo vào tay chiếc đồng hồ mạ vàng mà Xuân Vinh đã tặng cô hồi lâu trong dịp Haloween.
“Ồ đẹp thế? Nhưng nặng tay quá đi.”
Tháo chiếc đồng hồ ra cô đứng dậy và kéo lê 1 bên chân bị bó bột thạch cao tới chỗ giá sách. Nhiều sách tiếng Anh quá tới nỗi cô phải thốt lên:
- Ôi sao nhiều sách quá vậy chứ?
Theo bản năng cô lấy 1 quyển tiếng Anh ôn luyện IELTS rồi ngồi ngay ở chiếc ghế xoay gần đó. Mở cuốn sách ra trang đầu tiên có 1 dải hình ngôi sao và mặt trăng, nhưng cái làm cho cô phải suy nghĩ không phải là mấy hình thù trang trí đó mà là dòng chữ “Trọng Lâm ️ Thục Linh” được viết bằng chì gỗ khá đậm ở trên mặt bàn phía tay trái nơi cô đang ngồi. Gập sách lại cô vô thức đưa tay chạm vào vết bút chì đó.
[Đúng, con có chồng rồi và 2 đứa sẽ làm đám cưới vào năm sau.
Chồng con tên gì vậy ạ?
Chồng con là Trọng Lâm đấy.]
“Trọng Lâm? Anh là chồng ư?”
Đang suy nghĩ mông lung thì cửa phòng của cô mở ra, ông Công đi vào khiến cho Thục Linh hết sức ngạc nhiên. Cô hỏi:
- Chú... bác. Dạ bác là ai ạ?
- Chú là chú Công, chú của cháu.
- Dạ chú. Cháu chào chú ạ.
Ông Công tới ngồi đối diện Thục Linh, nhìn ánh mắt tròn xoe của Thục Linh ông Công không nỡ để cho cô chịu đau đớn thêm 1 chút nào nữa nên cứ mở miệng ra nhưng lại ấp úng không biết phải nói gì với đứa cháu tội nghiệp nào của mình cả.
- Chú ơi. Sao chú dậy sớm vậy ạ? Tên của chú là Công, công lý phải không ạ? Hay là công tâm ạ?
- Haha chú chỉ là Công thôi cháu. Cháu muốn hiểu là công lý cũng được, hoặc công tâm. Hay công công cũng được.
- Công công ạ? Không được đâu.
Thục Linh xua xua tay nói rằng công công là người phò tá bệ hạ đó, ở trong phim Trung Quốc công công là người ẽo ợt, và Thục Linh cô không thấy ở ông Công có điểm nào ẽo ợt hết.
- Haha con bé này, tinh nghịch quá đi. Cháu có muốn chú cháu mình đi chơi 1 chút không?
- Dạ đi chơi ạ chú?
- Đúng vậy.
- Dạ cháu có ạ. Chú ơi mình đi luôn nhé ạ?
- Bây giờ vẫn còn sớm lắm. A hay thế này nhé.
- Dạ.
Ông Công nói cô mặc quần áo đồng phục đi rồi đeo cặp sách lên vai, tới khoảng 6h45’ 2 chú cháu sẽ đi chơi.
- Tại sao không phải bây giờ ạ chú? Cháu muốn đi luôn cơ.
- Haha giờ này vẫn sớm lắm, công viên họ chưa mở cửa đâu cháu.
Ông Công dụ dỗ Thục Linh rằng 1 chút nữa cô phải vòi ông Công chở cô đi học bằng được, như vậy thì ông Công mới dẫn cô đi đu quay.
- Đi đu quay là sao ạ?
- Ồ. Đu quay ấy, nó là 1 vòng tròn đó cháu. Chúng ta ngồi xe ngựa và người vận hành trò chơi đu quay sẽ bật công tắc, toàn bộ xe ngựa gỗ sẽ quay thành vòng tròn.
Thục Linh nghe xong vỗ tay thích thú, nói cô sắp được cưỡi ngựa rồi hihi. Hai chú cháu móc nghoéo tay rồi 2 ngón cái chạm vào nhau điểm chỉ trông rất uy tín. Còn chút nữa Thục Linh có nhớ ra chuyện đi chơi không lại là chuyện khác. Thục Linh hỏi tiếp về người tên Trọng Lâm, có phải là chồng cô hay không? Và chiếc nhẫn trên tay cô từ đâu mà có?
- Trọng Lâm sao? Cậu ấy đúng là chồng của cháu đấy nhưng 2 đứa chưa cưới nhau.
- Ồ. Dạ vâng ạ.
- Còn chiếc nhẫn trên tay cháu với của Trọng Lâm là 1 đôi, được 1 người nước ngoài tặng cho đấy.
- Dạ.
- Thục Linh nhớ nhé, 1 chút nữa là phải vòi chú chở đi học. Đi học nhé nhớ không?
Thục Linh vâng vâng dạ dạ rồi vòi ông Công lúc đó phải mua bánh mỳ pate cho ăn sáng.
- Chú sẽ mua cho cháu bánh mỳ và cả cafe sữa luôn.
- Yeah chú Công là nhất ạ.
Đúng 6h45’ Thục Linh mặc đồng phục nhưng do chân cô bó bột nên công việc mặc quần rất chi là khó khăn. Bà Loan mẹ cô đi vào giúp đỡ cho cô mặc quần áo rồi nói cô tới trường phải ngoan và không được hỏi lung tung như ở nhà. Như vậy mới ngoan.
- Dạ. Mẹ ơi con muốn chú Công chở con đi cơ. Chú hứa cho con bánh mỳ pate và cafe sữa đó.
- Được được. Chú Công chở con đi nha.
Thục Linh vỗ tay rồi theo mẹ đi xuống dưới cầu thang, ông Công đã chuẩn bị xe máy cho 2 chú cháu rồi. Ngài Smith có hỏi thì ông Công nói đi xe máy sẽ thoáng mát hơn ngồi ô tô, như vậy sẽ làm cho Thục Linh khoẻ khoắn hơn.
- Cũng đúng. Hai chú cháu đi nhé không muốn học đấy.
- Chú ơi. Bánh mỳ của cháu đâu ạ?
- Tới cổng trường rồi chú mua cho cháu nhé? Ở đó họ mới bán cơ.
- Dạ vâng ạ.
Mọi người tin tưởng vào sự chu đáo của ông Công, nhất là ngài Smith. Nếu họ phát hiện ra ý đồ của ông Công liệu rằng họ có để cho ông làm điều đó không?
Hai chú cháu đi rồi mọi người quay vào trong nhà và chuẩn bị các vật liệu như rèm cửa và bồn tắm cho chó mèo. Ngài Smith cũng chuẩn bị sẵm quần áo đi biển rồi chờ Thục Linh đi học về là triển thôi.
- Chị ơi cho tôi 1 cái bánh mỳ pate đầy đủ. Làm trước cho tôi nhé. Cháu tôi đang đói.
- Dạ vâng anh.
Cô bán hàng đưa luôn cái làm cho khách cho ông Công luôn, 15k bay nhanh trong 1 nốt nhạc.
- Rồi. Cháu có muốn cầm lái chiếc xe không?
- Dạ cháu có ạ. Cháu thích cưỡi xe.
- Tốt lắm. Giờ chú cháu mình đi chơi đu quay nhé.
- Dạ vâng ạ.
Ông Công để cho Thục Linh cầm lái chiếc xe, vì tay phải của cô yếu hơn do vùng bả vai bị va đập nên ông Công có giúp cô cầm lái bên phải.
- Oa thích quá à chú ơi... Yeah...
Đã gần tới giờ đưa cafe cho cô rồi, ông Công phanh xe lại giúp cô rồi đưa cho cô cốc cafe sữa không đá.
- Chú ơi cái gì đây ạ?
- Cafe sữa đó cháu. Cháu uống thử đi ngon lắm đó.
Thục Linh đưa tay trái cầm và uống thử 1 ngụm. “Ôi đúng thật là ngon quá. Tỉnh luôn rồi.” Thục Linh lái xe vừa cầm cố cafe trong vô thức, đằng sau ông Công đang giúp cô cầm lái bên phải. Đi thêm 1 đoạn nữa điện thoại của ông đổ chuông nên phải dừng xe lại bên đường để đảm bảo an toàn. Ông cứ ngỡ là ngài Smith gọi cơ nhưng không phải, mà là Ninh vệ sĩ của anh Lâm.
- Chú đây.
- Chú Công. Chú tới đoạn đường nơi cô chủ xảy ra tai nạn đi ạ.
- Cháu... sao cháu...
- Đại ca cháu đã biết mục đích của chú và đại ca ủng hộ ạ. Chiếc xe tải mang biển số 30N 068.52 do anh Bảo cầm lái sẽ đi tới đó đấy ạ. Chú đưa cô chủ tới đó đi, chúng ta sẽ tái hiện lại chuyện của sáng chủ nhật.
Hay quá, vậy là Trọng Lâm ủng hộ ông Công rồi, xe máy nhanh chóng tới đoạn đường nơi xảy ra tai nạn, và Thục Linh đúng là có làm chuyện vừa đi vừa uống cafe theo vô thức như chủ nhật vừa rồi.
“Kia rồi, xe tải đó...”
Thiên Bảo đang lái xe tải giống y hệt hôm chủ nhật đó, và Thục Linh cũng đã thấy nó rồi. Chiếc xe tới gần chủ còn cách xe máy của 2 chú cháu có 1 sải tay nữa thôi, Thục Linh không biết phải làm sao cả, cuống quá đánh rơi cốc cafe xuống đường, đưa 2 tay ôm lấy đầu mình rồi ÁAAAAA...
Ông Công đảo tay lái, tấp xe vào lề đường, Thiên Bảo cũng dừng xe lại rồi cùng Ninh xuống xe chạy tới bên ông Công và Thục Linh xem tình hình thì thấy cô chủ đã ngất xỉu rồi. Thiên Bảo gọi xe cấp cứu:
- Alo! Cho 1 xe cứu thương gấp tới địa chỉ.......
Ông Công đang cầu trời khấn phật cho mọi chuyện xảy ra êm đẹp. Chiếc bánh mỳ pate Thục Linh còn chưa có ăn nữa mới chỉ có uống cafe thôi, liệu khi tái hiện lại thế này Thục Linh có nhớ lại hay không?
Sau đó chưa tới 10’ thì xe cứu thương của bệnh viện Đống Đa tới và mang bệnh nhân cùng ông Công đi. Trên xe ông Công có nói với y tá rằng cháu của ông bị mất trí nhớ tạm thời, cần bác sĩ giỏi về não bộ của bệnh viện thăm khám cho Thục Linh.
- Tiền nong không quan trọng với chúng tôi. Miễn sao con bé khoẻ lại.
- Vâng, tôi thấy là cháu bé được băng bó rất cẩn thận. Không biết là cháu bé đang nằm viện nào anh nhỉ?
- Bệnh viện Đa khoa Hà Thành đó cô y tá.
Tới bệnh viện rồi y tá cùng các điều dưỡng đưa Thục Linh nhanh chóng vào phòng cấp cứu để kiểm tra. Trưởng khoa thần kinh ở đây là bác sĩ nữ tên Nguyễn Thị Hồng Ánh nhanh chóng tới phòng cấp cứu và xem xét tình trạng của Thục Linh:
- Báo cáo sơ bộ tình hình cho tôi.
- Theo như người nhà cung cấp thì bệnh nhân bị tai nạn giao thông do uống thuốc ngủ khi điều khiển xe máy. Bị mất trí nhớ tạm thời và trước khi xe cứu thương tới họ có tái hiện lại vụ tai nạn giao thông đó ạ bác sĩ.
- Vụ tai nạn đó xảy ra khi nào?
- Dạ vào chủ nhật vừa rồi ạ.
- Họ quá liều lĩnh. Lấy 1 chai hoa quả cho bệnh nhân.
- Dạ vâng thưa bác sĩ.
Bác sĩ nữ này có vẻ khá lạnh lùng nhưng là bác sĩ thần kinh giỏi nhất của bệnh viện này. Dặn dò y tá sau khi truyền chai dịch hoa quả cho bệnh nhân phải chuyển bệnh nhân đi làm xét nghiệm và chụp chiếu gấp. Rời khỏi phòng cấp cứu bác sĩ đi tới hỏi người nhà bệnh nhân Hoàng Thục Linh:
- Là chúng tôi đây ạ.
- Anh là bố cháu bé?
- Không. Tôi là chú họ của cháu. Cháu tôi sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ nói Thục Linh vẫn còn đang ngất xỉu, bác sĩ đang cho truyền dịch vào người và 1 chút nữa sẽ làm các xét nghiệm về não bộ. Và bác sĩ nữ này nói y hệt bác sĩ nam giới ở bệnh viện đa khoa kia rằng có nhiều cách để làm cho bệnh nhân lấy lại được trí nhớ của mình nhưng cũng phải từ từ.
- Con bé nó muốn khám phá bản thân của mình nhưng cơn đau đầu ập tới và chúng tôi phải dùng tới thuốc an thần để làm con bé bớt đau và ngủ sâu giấc hơn. Thuốc an thần thì cũng có mặt lợi mặt hại của nó nên chúng tôi mới phải dùng cách này bác sĩ à.
- Đúng là thuốc an thần có mặt lợi mặt hại. Cấu trúc của não bộ rất tinh vi và phức tạp, chuyện tỉnh lại nhanh chóng sau vụ tai nạn giao thông cũng chưa chắc đã tốt đâu nhé các anh.
Bác sĩ nói có truyền tạm cho bệnh nhân 1 chai hoa quả vào người rồi, truyền xong chai nước bác sĩ sẽ đưa cô đi chụp chiếu để xem cô có bị tụ máu phần cứng hay không. Thiên Bảo hỏi:
- Tụ máu phần cứng nghĩa là sao ạ bác sĩ? Có nguy hại gì không ạ?
- Tụ máu phần cứng là 1 dấu hiệu của việc chấn thương sọ não. Nếu không kịp thời cứu chữa bệnh nhân sẽ phẫu thuật và để lại di chứng về sau.
- Bác sĩ ơi. Cô chủ của tôi không nhớ bản thân mình và người thân của mình là ai nhưng lại nhớ hết các kiến thức đã học ở trường ạ. Chuyện đó có nghĩa là sao ạ?
- Các anh có biết ổ cứng không?
Cả 3 đều gật đầu, bác sĩ Hồng Ánh có nói về trường hợp khi 1 ổ cứng bị rơi từ trên cao xuống, nó không hỏng nhưng dữ liệu bên trong bị mất hết. Cũng giống như Thục Linh bị tai nạn giao thông, phần đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ nó giống với mất đi các dữ liệu trong ổ cứng, việc cô nhớ hết các kiến thức mình đã học được ở trường đó là 1 điều may mắn.
- Cảm ơn bác sĩ ạ.
- Xin phép các anh, tôi phải đi chuẩn bị phòng xét nghiệm rồi.
Ba người đàn ông 1 già 2 trẻ đứng bên ngoài phòng cấp cứu cứ đi qua đi lại mãi thôi. Một phần nhỏ họ sợ những người ở nhà biết được sẽ lo lắng và phần lớn là lo Thục Linh cô sẽ không thể tỉnh lại.
30’ sau Thục Linh được các y tá đẩy ra ngoài, ông Công với Thiên Bảo và Ninh có đi theo cô tới tận phòng chụp CT.
- Mời các anh ra ngoài cho ạ để bác sĩ làm việc.
Thục Linh nằm đó chưa tỉnh lại là chừng đó thời gian 3 người đàn ông bên ngoài như ngồi trên miệng núi lửa sắp phun trào. Anh Lâm ngồi trên máy bay cũng không thể nào yên tâm được vì chính anh là người đồng ý cho ông Công tái hiện lại vụ tai nạn giao thông đó mà. Chưa bao giờ anh chủ tịch này lại mất bình tĩnh tới vậy. Chắp 2 tay vào vái lạy ông trời, anh lẩm bẩm trong miệng:
- Com cầu xin ông trời, trời phật phù hộ cho em ấy lấy lại được trí nhớ của mình. Nếu em ấy hồi phục trí nhớ con thề sẽ ăn chay niệm phật, đi từ thiện thật nhiều để tán lộc tán lộc ạ.
Sau hơn 1 tiếng chờ đợi cũng đã có kết quả xét nghiệm rồi và Thục Linh cũng được đưa về phòng hồi sức. Ông Công lo lắng quá chạy đi hỏi bác sĩ Hồng Ánh thì bác sĩ có cho hay là may mắn khi Thục Linh không có bị tụ máu não, phần đầu của cô không có nguy hiểm gì hết nữa rồi. Bây giờ chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại và làm vài phép thử nữa thôi.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ.
- Không có gì đâu.
Mỹ Hương, sau khi xúi giục người khác gây tai nạn cho Thục Linh cô ta không chỉ bị đuổi thẳng cổ mà toàn bộ tiền mặt trong két sắt đều bị lấy đi hết để bổ sung vào công quỹ của Hoa Mỹ, tập đoàn bất động sản này sẽ bị đổi tên khác, ông Trọng và bà Sáu bị đuổi luôn ra khỏi tập đoàn. Căn nhà của họ cũng bị phá vỡ đi, chỉ mới có từ chủ nhật thôi, thứ 2 và thứ 3, 3 ngày thôi mà cuộc sống của cô ta và gia đình bị đảo lộn hết cả. Đúng là 1 phút bốc đồng cả đời bốc ấy ấy mà.
- Ủa. Sao mình lại ở đây? Nơi này... có gì đó...
Đặt chân xuống đất Thục Linh mới nhớ ra mìn đang bị bó bột ở chân trái, nhưng nó không làm cho cô thôi tìm tòi và khám phá căn phòng của chính mình. Lê đôi chân đi tới bàn học, nơi cô đã dành ra 2/3 thời gian chỉ để ngồi học bài và làm bài tập, Thục Linh thấy có thời khoá biểu dán ở trên mặt bàn, ống bút rồi kẹp clear dày cộp đầy những tập đề tiếng Anh.
“Hoàng Thục Linh? Thục Linh? Là mình phải không?”
Mắt của cô đang dán vào ngăn kéo đang đóng hờ hờ kia, đưa tay trái kéo nó ra thì ôi, rất nhiều trang sức, nhẫn rồi đồng hồ, dây chuyền nữa.
“Tại sao mình lại có nhiều trang sức thế này?”
Thục Linh đeo vào tay chiếc đồng hồ mạ vàng mà Xuân Vinh đã tặng cô hồi lâu trong dịp Haloween.
“Ồ đẹp thế? Nhưng nặng tay quá đi.”
Tháo chiếc đồng hồ ra cô đứng dậy và kéo lê 1 bên chân bị bó bột thạch cao tới chỗ giá sách. Nhiều sách tiếng Anh quá tới nỗi cô phải thốt lên:
- Ôi sao nhiều sách quá vậy chứ?
Theo bản năng cô lấy 1 quyển tiếng Anh ôn luyện IELTS rồi ngồi ngay ở chiếc ghế xoay gần đó. Mở cuốn sách ra trang đầu tiên có 1 dải hình ngôi sao và mặt trăng, nhưng cái làm cho cô phải suy nghĩ không phải là mấy hình thù trang trí đó mà là dòng chữ “Trọng Lâm ️ Thục Linh” được viết bằng chì gỗ khá đậm ở trên mặt bàn phía tay trái nơi cô đang ngồi. Gập sách lại cô vô thức đưa tay chạm vào vết bút chì đó.
[Đúng, con có chồng rồi và 2 đứa sẽ làm đám cưới vào năm sau.
Chồng con tên gì vậy ạ?
Chồng con là Trọng Lâm đấy.]
“Trọng Lâm? Anh là chồng ư?”
Đang suy nghĩ mông lung thì cửa phòng của cô mở ra, ông Công đi vào khiến cho Thục Linh hết sức ngạc nhiên. Cô hỏi:
- Chú... bác. Dạ bác là ai ạ?
- Chú là chú Công, chú của cháu.
- Dạ chú. Cháu chào chú ạ.
Ông Công tới ngồi đối diện Thục Linh, nhìn ánh mắt tròn xoe của Thục Linh ông Công không nỡ để cho cô chịu đau đớn thêm 1 chút nào nữa nên cứ mở miệng ra nhưng lại ấp úng không biết phải nói gì với đứa cháu tội nghiệp nào của mình cả.
- Chú ơi. Sao chú dậy sớm vậy ạ? Tên của chú là Công, công lý phải không ạ? Hay là công tâm ạ?
- Haha chú chỉ là Công thôi cháu. Cháu muốn hiểu là công lý cũng được, hoặc công tâm. Hay công công cũng được.
- Công công ạ? Không được đâu.
Thục Linh xua xua tay nói rằng công công là người phò tá bệ hạ đó, ở trong phim Trung Quốc công công là người ẽo ợt, và Thục Linh cô không thấy ở ông Công có điểm nào ẽo ợt hết.
- Haha con bé này, tinh nghịch quá đi. Cháu có muốn chú cháu mình đi chơi 1 chút không?
- Dạ đi chơi ạ chú?
- Đúng vậy.
- Dạ cháu có ạ. Chú ơi mình đi luôn nhé ạ?
- Bây giờ vẫn còn sớm lắm. A hay thế này nhé.
- Dạ.
Ông Công nói cô mặc quần áo đồng phục đi rồi đeo cặp sách lên vai, tới khoảng 6h45’ 2 chú cháu sẽ đi chơi.
- Tại sao không phải bây giờ ạ chú? Cháu muốn đi luôn cơ.
- Haha giờ này vẫn sớm lắm, công viên họ chưa mở cửa đâu cháu.
Ông Công dụ dỗ Thục Linh rằng 1 chút nữa cô phải vòi ông Công chở cô đi học bằng được, như vậy thì ông Công mới dẫn cô đi đu quay.
- Đi đu quay là sao ạ?
- Ồ. Đu quay ấy, nó là 1 vòng tròn đó cháu. Chúng ta ngồi xe ngựa và người vận hành trò chơi đu quay sẽ bật công tắc, toàn bộ xe ngựa gỗ sẽ quay thành vòng tròn.
Thục Linh nghe xong vỗ tay thích thú, nói cô sắp được cưỡi ngựa rồi hihi. Hai chú cháu móc nghoéo tay rồi 2 ngón cái chạm vào nhau điểm chỉ trông rất uy tín. Còn chút nữa Thục Linh có nhớ ra chuyện đi chơi không lại là chuyện khác. Thục Linh hỏi tiếp về người tên Trọng Lâm, có phải là chồng cô hay không? Và chiếc nhẫn trên tay cô từ đâu mà có?
- Trọng Lâm sao? Cậu ấy đúng là chồng của cháu đấy nhưng 2 đứa chưa cưới nhau.
- Ồ. Dạ vâng ạ.
- Còn chiếc nhẫn trên tay cháu với của Trọng Lâm là 1 đôi, được 1 người nước ngoài tặng cho đấy.
- Dạ.
- Thục Linh nhớ nhé, 1 chút nữa là phải vòi chú chở đi học. Đi học nhé nhớ không?
Thục Linh vâng vâng dạ dạ rồi vòi ông Công lúc đó phải mua bánh mỳ pate cho ăn sáng.
- Chú sẽ mua cho cháu bánh mỳ và cả cafe sữa luôn.
- Yeah chú Công là nhất ạ.
Đúng 6h45’ Thục Linh mặc đồng phục nhưng do chân cô bó bột nên công việc mặc quần rất chi là khó khăn. Bà Loan mẹ cô đi vào giúp đỡ cho cô mặc quần áo rồi nói cô tới trường phải ngoan và không được hỏi lung tung như ở nhà. Như vậy mới ngoan.
- Dạ. Mẹ ơi con muốn chú Công chở con đi cơ. Chú hứa cho con bánh mỳ pate và cafe sữa đó.
- Được được. Chú Công chở con đi nha.
Thục Linh vỗ tay rồi theo mẹ đi xuống dưới cầu thang, ông Công đã chuẩn bị xe máy cho 2 chú cháu rồi. Ngài Smith có hỏi thì ông Công nói đi xe máy sẽ thoáng mát hơn ngồi ô tô, như vậy sẽ làm cho Thục Linh khoẻ khoắn hơn.
- Cũng đúng. Hai chú cháu đi nhé không muốn học đấy.
- Chú ơi. Bánh mỳ của cháu đâu ạ?
- Tới cổng trường rồi chú mua cho cháu nhé? Ở đó họ mới bán cơ.
- Dạ vâng ạ.
Mọi người tin tưởng vào sự chu đáo của ông Công, nhất là ngài Smith. Nếu họ phát hiện ra ý đồ của ông Công liệu rằng họ có để cho ông làm điều đó không?
Hai chú cháu đi rồi mọi người quay vào trong nhà và chuẩn bị các vật liệu như rèm cửa và bồn tắm cho chó mèo. Ngài Smith cũng chuẩn bị sẵm quần áo đi biển rồi chờ Thục Linh đi học về là triển thôi.
- Chị ơi cho tôi 1 cái bánh mỳ pate đầy đủ. Làm trước cho tôi nhé. Cháu tôi đang đói.
- Dạ vâng anh.
Cô bán hàng đưa luôn cái làm cho khách cho ông Công luôn, 15k bay nhanh trong 1 nốt nhạc.
- Rồi. Cháu có muốn cầm lái chiếc xe không?
- Dạ cháu có ạ. Cháu thích cưỡi xe.
- Tốt lắm. Giờ chú cháu mình đi chơi đu quay nhé.
- Dạ vâng ạ.
Ông Công để cho Thục Linh cầm lái chiếc xe, vì tay phải của cô yếu hơn do vùng bả vai bị va đập nên ông Công có giúp cô cầm lái bên phải.
- Oa thích quá à chú ơi... Yeah...
Đã gần tới giờ đưa cafe cho cô rồi, ông Công phanh xe lại giúp cô rồi đưa cho cô cốc cafe sữa không đá.
- Chú ơi cái gì đây ạ?
- Cafe sữa đó cháu. Cháu uống thử đi ngon lắm đó.
Thục Linh đưa tay trái cầm và uống thử 1 ngụm. “Ôi đúng thật là ngon quá. Tỉnh luôn rồi.” Thục Linh lái xe vừa cầm cố cafe trong vô thức, đằng sau ông Công đang giúp cô cầm lái bên phải. Đi thêm 1 đoạn nữa điện thoại của ông đổ chuông nên phải dừng xe lại bên đường để đảm bảo an toàn. Ông cứ ngỡ là ngài Smith gọi cơ nhưng không phải, mà là Ninh vệ sĩ của anh Lâm.
- Chú đây.
- Chú Công. Chú tới đoạn đường nơi cô chủ xảy ra tai nạn đi ạ.
- Cháu... sao cháu...
- Đại ca cháu đã biết mục đích của chú và đại ca ủng hộ ạ. Chiếc xe tải mang biển số 30N 068.52 do anh Bảo cầm lái sẽ đi tới đó đấy ạ. Chú đưa cô chủ tới đó đi, chúng ta sẽ tái hiện lại chuyện của sáng chủ nhật.
Hay quá, vậy là Trọng Lâm ủng hộ ông Công rồi, xe máy nhanh chóng tới đoạn đường nơi xảy ra tai nạn, và Thục Linh đúng là có làm chuyện vừa đi vừa uống cafe theo vô thức như chủ nhật vừa rồi.
“Kia rồi, xe tải đó...”
Thiên Bảo đang lái xe tải giống y hệt hôm chủ nhật đó, và Thục Linh cũng đã thấy nó rồi. Chiếc xe tới gần chủ còn cách xe máy của 2 chú cháu có 1 sải tay nữa thôi, Thục Linh không biết phải làm sao cả, cuống quá đánh rơi cốc cafe xuống đường, đưa 2 tay ôm lấy đầu mình rồi ÁAAAAA...
Ông Công đảo tay lái, tấp xe vào lề đường, Thiên Bảo cũng dừng xe lại rồi cùng Ninh xuống xe chạy tới bên ông Công và Thục Linh xem tình hình thì thấy cô chủ đã ngất xỉu rồi. Thiên Bảo gọi xe cấp cứu:
- Alo! Cho 1 xe cứu thương gấp tới địa chỉ.......
Ông Công đang cầu trời khấn phật cho mọi chuyện xảy ra êm đẹp. Chiếc bánh mỳ pate Thục Linh còn chưa có ăn nữa mới chỉ có uống cafe thôi, liệu khi tái hiện lại thế này Thục Linh có nhớ lại hay không?
Sau đó chưa tới 10’ thì xe cứu thương của bệnh viện Đống Đa tới và mang bệnh nhân cùng ông Công đi. Trên xe ông Công có nói với y tá rằng cháu của ông bị mất trí nhớ tạm thời, cần bác sĩ giỏi về não bộ của bệnh viện thăm khám cho Thục Linh.
- Tiền nong không quan trọng với chúng tôi. Miễn sao con bé khoẻ lại.
- Vâng, tôi thấy là cháu bé được băng bó rất cẩn thận. Không biết là cháu bé đang nằm viện nào anh nhỉ?
- Bệnh viện Đa khoa Hà Thành đó cô y tá.
Tới bệnh viện rồi y tá cùng các điều dưỡng đưa Thục Linh nhanh chóng vào phòng cấp cứu để kiểm tra. Trưởng khoa thần kinh ở đây là bác sĩ nữ tên Nguyễn Thị Hồng Ánh nhanh chóng tới phòng cấp cứu và xem xét tình trạng của Thục Linh:
- Báo cáo sơ bộ tình hình cho tôi.
- Theo như người nhà cung cấp thì bệnh nhân bị tai nạn giao thông do uống thuốc ngủ khi điều khiển xe máy. Bị mất trí nhớ tạm thời và trước khi xe cứu thương tới họ có tái hiện lại vụ tai nạn giao thông đó ạ bác sĩ.
- Vụ tai nạn đó xảy ra khi nào?
- Dạ vào chủ nhật vừa rồi ạ.
- Họ quá liều lĩnh. Lấy 1 chai hoa quả cho bệnh nhân.
- Dạ vâng thưa bác sĩ.
Bác sĩ nữ này có vẻ khá lạnh lùng nhưng là bác sĩ thần kinh giỏi nhất của bệnh viện này. Dặn dò y tá sau khi truyền chai dịch hoa quả cho bệnh nhân phải chuyển bệnh nhân đi làm xét nghiệm và chụp chiếu gấp. Rời khỏi phòng cấp cứu bác sĩ đi tới hỏi người nhà bệnh nhân Hoàng Thục Linh:
- Là chúng tôi đây ạ.
- Anh là bố cháu bé?
- Không. Tôi là chú họ của cháu. Cháu tôi sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ nói Thục Linh vẫn còn đang ngất xỉu, bác sĩ đang cho truyền dịch vào người và 1 chút nữa sẽ làm các xét nghiệm về não bộ. Và bác sĩ nữ này nói y hệt bác sĩ nam giới ở bệnh viện đa khoa kia rằng có nhiều cách để làm cho bệnh nhân lấy lại được trí nhớ của mình nhưng cũng phải từ từ.
- Con bé nó muốn khám phá bản thân của mình nhưng cơn đau đầu ập tới và chúng tôi phải dùng tới thuốc an thần để làm con bé bớt đau và ngủ sâu giấc hơn. Thuốc an thần thì cũng có mặt lợi mặt hại của nó nên chúng tôi mới phải dùng cách này bác sĩ à.
- Đúng là thuốc an thần có mặt lợi mặt hại. Cấu trúc của não bộ rất tinh vi và phức tạp, chuyện tỉnh lại nhanh chóng sau vụ tai nạn giao thông cũng chưa chắc đã tốt đâu nhé các anh.
Bác sĩ nói có truyền tạm cho bệnh nhân 1 chai hoa quả vào người rồi, truyền xong chai nước bác sĩ sẽ đưa cô đi chụp chiếu để xem cô có bị tụ máu phần cứng hay không. Thiên Bảo hỏi:
- Tụ máu phần cứng nghĩa là sao ạ bác sĩ? Có nguy hại gì không ạ?
- Tụ máu phần cứng là 1 dấu hiệu của việc chấn thương sọ não. Nếu không kịp thời cứu chữa bệnh nhân sẽ phẫu thuật và để lại di chứng về sau.
- Bác sĩ ơi. Cô chủ của tôi không nhớ bản thân mình và người thân của mình là ai nhưng lại nhớ hết các kiến thức đã học ở trường ạ. Chuyện đó có nghĩa là sao ạ?
- Các anh có biết ổ cứng không?
Cả 3 đều gật đầu, bác sĩ Hồng Ánh có nói về trường hợp khi 1 ổ cứng bị rơi từ trên cao xuống, nó không hỏng nhưng dữ liệu bên trong bị mất hết. Cũng giống như Thục Linh bị tai nạn giao thông, phần đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ nó giống với mất đi các dữ liệu trong ổ cứng, việc cô nhớ hết các kiến thức mình đã học được ở trường đó là 1 điều may mắn.
- Cảm ơn bác sĩ ạ.
- Xin phép các anh, tôi phải đi chuẩn bị phòng xét nghiệm rồi.
Ba người đàn ông 1 già 2 trẻ đứng bên ngoài phòng cấp cứu cứ đi qua đi lại mãi thôi. Một phần nhỏ họ sợ những người ở nhà biết được sẽ lo lắng và phần lớn là lo Thục Linh cô sẽ không thể tỉnh lại.
30’ sau Thục Linh được các y tá đẩy ra ngoài, ông Công với Thiên Bảo và Ninh có đi theo cô tới tận phòng chụp CT.
- Mời các anh ra ngoài cho ạ để bác sĩ làm việc.
Thục Linh nằm đó chưa tỉnh lại là chừng đó thời gian 3 người đàn ông bên ngoài như ngồi trên miệng núi lửa sắp phun trào. Anh Lâm ngồi trên máy bay cũng không thể nào yên tâm được vì chính anh là người đồng ý cho ông Công tái hiện lại vụ tai nạn giao thông đó mà. Chưa bao giờ anh chủ tịch này lại mất bình tĩnh tới vậy. Chắp 2 tay vào vái lạy ông trời, anh lẩm bẩm trong miệng:
- Com cầu xin ông trời, trời phật phù hộ cho em ấy lấy lại được trí nhớ của mình. Nếu em ấy hồi phục trí nhớ con thề sẽ ăn chay niệm phật, đi từ thiện thật nhiều để tán lộc tán lộc ạ.
Sau hơn 1 tiếng chờ đợi cũng đã có kết quả xét nghiệm rồi và Thục Linh cũng được đưa về phòng hồi sức. Ông Công lo lắng quá chạy đi hỏi bác sĩ Hồng Ánh thì bác sĩ có cho hay là may mắn khi Thục Linh không có bị tụ máu não, phần đầu của cô không có nguy hiểm gì hết nữa rồi. Bây giờ chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại và làm vài phép thử nữa thôi.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ.
- Không có gì đâu.
Mỹ Hương, sau khi xúi giục người khác gây tai nạn cho Thục Linh cô ta không chỉ bị đuổi thẳng cổ mà toàn bộ tiền mặt trong két sắt đều bị lấy đi hết để bổ sung vào công quỹ của Hoa Mỹ, tập đoàn bất động sản này sẽ bị đổi tên khác, ông Trọng và bà Sáu bị đuổi luôn ra khỏi tập đoàn. Căn nhà của họ cũng bị phá vỡ đi, chỉ mới có từ chủ nhật thôi, thứ 2 và thứ 3, 3 ngày thôi mà cuộc sống của cô ta và gia đình bị đảo lộn hết cả. Đúng là 1 phút bốc đồng cả đời bốc ấy ấy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.