Chương 139
Lana318
09/06/2023
Chở Thục Linh về nhà, anh với cô nắm tay cùng nhau đi vào trong nhà thì thấy 1 cảnh tượng rất đỗi... ờ... đỗi... thích thú khi thấy mọi người đang ăn bingsu ở quán anh Lâm. Ông Minh thấy cô liền lên tiếng trước:
- Lại đây nào con gái, bingsu con thích ăn này.
- Bố mẹ ăn đi thôi chứ con nghĩ là em ấy ăn thêm sẽ bị lạnh bụng mất. Bởi vì... Áaaa đau anh.
- Bởi vì con bé đã ăn 3 tô ở quán rồi đúng không? Haha...
- Bố! Hi everyone!
- Hi mr president and everyone.
Ông Phong và tất cả mọi người ở trong hội đồng quản trị có đi chơi và đi siêu thị mua đồ rồi tới nhà cô chơi, họ sẽ ăn uống và bơi ở đây. Điều này càng thôi thúc anh xây nhà và để dành 1000m2 đất để làm bể bơi và giải trí.
- Bố à. Con nghĩ kỹ rồi. Bên kia con sẽ xây nhà và làm bể bơi luôn cho mọi người nghỉ cuối tuần.
- Tấc đất tấc vàng. Con tính sao thì tính.
- Vâng.
Khu đất bên Đại Lải của anh vẫn chỉ là 1 bãi đất trống thôi vì anh và tất cả mọi người chưa thống nhất quan điểm được. Nhưng bây giờ thì anh đã nghĩ xong rồi. Vào ngày mai anh sẽ tới gặp bà Kim Thoa nhờ bà giúp mình bản thiết kế.
Nhà của ông Minh tuy không to lắm nhưng có hồ bơi, và lại còn nhiều cây xanh, hoa lá các kiểu nữa nên mọi người đều thích lắm. Trong bếp anh và chị Nhã đang chuẩn bị đồ để liên hoan cho bữa chiều còn những người khác thì đang sắp xếp bàn ghế bên ngoài sân kia. Trông nhỏ thế thôi nhưng bày được thoải mái đủ cho 10 mâm cỗ đấy.
Đẩy xe lăn tới chỗ anh Lâm, cô nói:
- Anh Lâm. Anh đang làm món gì thế?
- Nhiều món hì hì. Em đã thấy đau bụng chưa?
- Anh đừng có coi thường em nha. Em mà đau bụng cái gì chứ.
- Nhớ nha, tới lúc đau bụng thì đừng có khóc huhu bảo anh Lâm ơi em bị đau bụng nhé.
Anh Lâm vừa nói vừa diễn tả cảnh Thục Linh sẽ khóc huhu rồi bấu víu vào anh than khóc. Cô bĩu môi rồi đẩy xe lăn đi quanh nhà. Lúc cô bị mất trí nhớ tạm thời cô tự ý đi lại quá nhiều, anh Lâm sợ chân trái của cô sẽ lâu khỏi nên cho cô dùng xe lăn để di chuyển.
1 tiếng sau:
Thục Linh đang buồn thiu vì ngồi không chán quá, còn trong khi đó anh Lâm với chị Nhã đang cật lực làm món trong bếp, mà Thục Linh muốn làm thì 2 anh chị nhất quyết không cho. Đẩy xe lăn đi vài chục vòng trong nhà rồi thì cô nghe thấy có tiếng gọi Linh Linh nhỏ nhẹ:
- Bảo phải gọi là cô Linh biết chưa? Cô Linh ơi...
- Ôi Đức với Bảo, lại đây với cô nào!
- Linh Linh...
- Oa Bảo nói được tên của cô rồi này.
Thục Linh bế Bảo lên ngồi vào lòng mình nhưng do bả vai vẫn còn hơi đau nên cô lại hạ xuống.
- Cô Linh còn đau không ạ?
- Cô đỡ rồi cháu. Đau tí thôi à hihi.
- Cô chủ.
- Em chào anh Bảo chị Quỳnh ạ.
Thiên Bảo nói chị Quỳnh đẩy xe lăn cho cô đi chơi cho đỡ buồn còn anh thì vào trong bếp xem có giúp đỡ được gì không. Trong lúc mọi người đang tất bật chuẩn bị thì chị Quỳnh có đưa Thục Linh với 2 đứa trẻ con đi ra ngoài đường chơi.
- Thục Linh à.
- Dạ chị Quỳnh.
- Chuyện của con Hương em định sẽ thế nào với nó? Chị có nghe Ninh kể lại là lúc em còn nằm viện con bé đó hay lui tới để xin lỗi.
- Em cũng đang suy nghĩ về chuyện đó ạ chị. Bởi lẽ bố Phong và anh Lâm xử họ nặng quá. Nhưng em có tha thứ cho họ thì cũng không giúp gia đình Mỹ Hương lấy lại được ngôi biệt thự bởi bó đã bị phá rồi. Mỹ Hương tuy không phải bạn thân của em nhưng thấy bạn mình bị như vậy em cũng thấy đau lòng.
Chị Quỳnh cũng đồng ý là bố con anh Lâm ra tay nặng quá, đánh mạnh vào kinh tế của kẻ thù đó cũng là 1 kiểu hành hạ làm cho con người ta đau đớn rồi. Tập đoàn Hoa Mỹ là thành quả lao động của ông Trọng bà Sáu và tất cả mọi người trong mười mấy năm qua, bây giờ...
- A có quán chè kìa, chúng ta vào đó ăn đi chị. Đức với Bảo à, cô cháu mình vào ăn chè nhé.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết, cô đã quyết rồi. Còn lâu mới tới giờ cơm.
Tôi chịu bà đấy bà Linh ơi, bà còn chưa tiêu hoá hết 3 tô bingsu oreo đâu giờ còn ăn chè nữa. 4 người đi vào gọi 4 ly chè đỗ đen thạch sương sáo rồi còn cả xúc xích và sữa chua trân châu cốt dừa nữa.
- Bảo ơi qua đây ngồi với cô nào.
Thục Linh vẫy tay 1 2 cái là Bảo tươi cười rồi đi ra chỗ cô liền, giống hệt ai đó ấy cứ quấn cô mãi thôi hihi.
- A nào... há miệng ra cô xem răng nào... Úi trồi ôi có 1 cái răng nho nhỏ sắp mọc đây này.
- Thằng bé này thông minh y như bố nó vậy đấy Linh à. Nhưng mà phải nỗi lười đi nhà trẻ quá.
- Phải từ từ chị à. Gia Bảo mới được gần 2 tuổi thôi, trộm vía là nó ngoan chị à.
Nhìn menu quán ăn vặt 68 có khoai lang kén, khoai môn lệ phố rồi vân vân mây mây nhiều món ngon quá nên Thục Linh gọi thêm 3 đĩa khoai môn lệ phố. Do não bộ của cô “đói” theo nghĩa đen hay sao đó, gọi quá trời đồ luôn, loáng 1 cái đã hết veo 1 đĩa khoai môn rồi.
- Chị thấy em may mắn lắm đấy Thục Linh à khi có Trọng Lâm quan tâm và yêu thương mình sâu đậm như thế.
- Em cũng không có ngờ được rằng em có thai với người khác mà anh ấy vẫn quan tâm và chăm sóc em như xưa. Bây giờ nghĩ lại em thấy mình tệ quá. Em đã từng dí dao vào cổ anh ấy và làm anh ấy tổn thương trong suốt thời gian em quen và yêu Đức Trung.
- Chị cũng đã từng ở trong hoàn cảnh giống em nên chị hiểu em có cảm xúc như thế nào. Anh Bảo trước đây làm giang hồ đi đòi nợ thuê, nếu chị cương quyết hơn, không theo mẹ mình về lại quê thì con trai sẽ không có bị bán đi như lần trước.
- Chuyện xảy ra đâu có ai muốn như thế đâu chị.
Về chuyện của gia đình Mỹ Hương thì Thục Linh cô không thể giúp được gì vì cô hiểu ông Phong, tập đoàn Hoa Mỹ tuy không còn thuộc sự kiểm soát của bố mẹ Mỹ Hương nữa nhưng cô chắc chắn 1 điều rằng bố Phong của cô sẽ cho gia đình Mỹ Hương 1 cơ hội để tiếp tục làm việc tại tập đoàn của gia đình họ thôi. Còn riêng cô và Mỹ Hương, sau chuyện này có lẽ 2 người họ sẽ trở thành người dưng nước lã với nhau mà thôi.
- Đức với Bảo hôm nay ngủ lại phòng cô nha!
- Dạ không được đâu cô Linh ơi. Làm gì còn chỗ nữa ạ. Truyện Khoa Huyễn
- Giường có mỗi cô nằm thôi mà sợ gì không còn chỗ.
- Thì có chú Lâm với cô Linh rồi ạ. Đó làm gì còn chỗ nữa đâu.
Haha thật tình, lời nói đó là của 1 đứa trẻ con chưa vào lớp 1 sao, tin được không zậy? Chị Quỳnh đánh yêu vào cái mỏ ăn nói xằng bậy của con trai mình, học điều tốt thì không học toàn học cái linh tinh bậy bạ là giỏi.
- Mẹ, con đâu có học điều linh tinh đâu ạ. Chút nữa con sẽ theo ông bà nội về khách sạn ngủ.
- Sao lại ngủ khách sạn?
- Dạ chú Lâm có nói với con là phải cho bố mẹ có không gian riêng tư thì con mới có em được đó cô. Con muốn có em gái lắm, cô Linh phá thai làm con buồn mất mấy hôm.
- Haha nhưng nhỡ đâu mẹ sinh em trai thì sao?
- Thì bố mẹ cố tới khi nào sinh được em gái cho con thì thôi.
- Thằng nhóc này tinh quái thật đấy.
Trung và Trường, đôi bạn thân khi còn học ở chuyên Amsterdam đi uống cafe cùng nhau, đi ngang qua tình cờ nhìn thấy chị Quỳnh đang đẩy xe cho Thục Linh Trung liền nói Trường đi về trước.
- Thấy người quen à?
- Bên kia, là Thục Linh.
Trường nhìn theo tay của Trung thì thấy ngay Thục Linh đang ngồi xe lăn liền hiểu ý ngay rồi phóng xe đi trước. Trung đảo tay lái sang bên đường, chặn 2 chị em lại rồi dựng chân chống xe xuống đường và chào hỏi. Thục Linh cũng hơi bất ngờ khi thấy Trung ở đây.
- Em thấy trong người sao rồi?
- Tôi cũng đỡ nhiều rồi cảm ơn cậu, hôm nay tôi còn tới trường làm bài thi mà.
- Uống với tôi 1 ly cafe được không em? Ngay gần nhà em thôi không đi xa đâu.
Thục Linh gật đầu, nói chị Quỳnh đẩy xe mình về quán cafe ngay đối diện ngõ vào nhà rồi bảo chị đưa 2 đứa nhỏ về nhà trước. Vì đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi nên cô chỉ gọi 1 ly nước lọc đá mà thôi.
- Xin lỗi em về tất cả.
- Cậu đã xin lỗi tôi rất nhiều rồi mà. Chuyện Mỹ Hương gây tai nạn cho tôi không phải lỗi của cậu mà. Cậu không chuyển trường khác là tôi vui rồi.
- Khi nào em... em cưới?
- Tôi và anh ấy sẽ làm lại đám hỏi 1 lần nữa và đám cưới trong cùng ngày. Hy vọng có thể thấy cậu và cô chú ở đám cưới.
- Tôi có thể tới đó sao?
Nước mắt Trung lặng lẽ tuôn rơi, tình cảm giữa 2 người họ đâu còn có thể níu kéo được nữa đâu. Trung đưa tay ra nắm lấy bàn tay Thục Linh 1 chút nữa, cô không có rụt tay lại mà để yên cho Trung nắm và còn để bàn tay còn lại áp lên:
- Được mà. Không yêu nhau thì có thể làm bạn với nhau. Trừ khi cậu không muốn làm bạn với tôi nữa thôi.
- Tôi có thể tặng em 1 món quà không Linh?
Trung có nói món quà đó là 1 chiếc váy cưới, mong ước của cậu ta là được khoác lên người cô chiếc váy trong ngày trọng đại rồi sánh bước bên cô vào lễ đường, nhưng bây giờ có lẽ là không còn cơ hội cùng cô trao nhao nhẫn nữa rồi.
- Tôi sẽ nói chuyện này với anh Lâm, bởi 1 mình tôi tôi không quyết được Trung à. Vui vẻ lên, đừng buồn nữa nhé.
“Tiếng chuông điện thoại ip”
- Con nghe đây mẹ.
- Trung à về chưa con? Bố mẹ đang chờ cơm.
- Dạ con đang nói chuyện với Thục Linh, con về bây giờ đây ạ. Vâng mẹ.
Trung cúp máy rồi trả tiền cafe, đồng thời đẩy xe lăn cho Thục Linh về tận nhà, ông Minh có mời Trung ở lại ăn tối với gia đình nhưng Trung ngại không dám ở lại ăn cơm. Thục Linh nhìn theo bóng dáng Trung khuất xa dần mà lòng nặng trĩu, cô đã làm tổn thương 1 người bạn mà cô quý mến nhất rồi.
Sau bữa cơm tối thịnh soạn, anh Lâm cõng cô lên trên phòng nằm nghỉ ngơi 1 chút, duỗi tay cho cô gối đầu anh hỏi Thục Linh về chuyện Trung đã nói gì với cô lúc chiều.
- Trung nói sẽ tặng em chiếc váy cưới trong ngày cưới của chúng ta.
- Thằng nhóc đó khinh anh không có tiền sao? Haha đùa thôi, thằng nhóc đó cũng là người nặng tình, vì chuyện con Hương hại em tai nạn giao thông nên nó bỏ con Hương luôn. Kể ra con nhỏ đó cũng thật ngu si.
- Em nói sẽ hỏi ý kiến anh trước khi đồng ý với cậu ấy về chuyện cậu ấy sẽ tặng em chiếc váy cưới.
- Chuyện đó để anh lo. Anh cũng muốn gặp thằng Trung mà.
Chuyện áo cưới xong rồi giờ tới chuyện của anh và cô. Anh nói rằng sẽ nhờ anh Tuấn Khang khoai lang thiết kế cho cô 2 chiếc váy cưới thật đẹp luôn.
- Anh. Ngày mai em muốn
- Muốn mặc đồ cưới cùng anh hỏ?
- Anh này, chúng ta còn lâu mới cưới mà. Ý em nói là ngày mai em muốn đặt bingsu về ăn. Từ giờ cho tới ngày chúng ta đi Mỹ em muốn thử hết tất cả các loại bingsu của quán.
- Hì hì. Bật mý cho em biết là anh sẽ không để cho em sang Mỹ nữa.
- Nhưng anh nói...
- Anh đã suy nghĩ lại rồi. Chúng ta sẽ không đi Mỹ nữa mà đi Bali, coi như là hưởng tuần trăng mật trước khi cưới.
Anh nói mình chưa tới đó bao giờ hết, chỉ có đi Mỹ, Thuỵ Sĩ, Hàn Quốc và Nhật Bản mà thôi. Ờ ờ... chỉ có vài nước đó thôi chứ có đi đâu đâu. Cô bĩu môi với anh rồi sau đó lết ra bàn học ngồi nhẩm lại phần bài nói của mình 1 chút để ngày kia làm bài kiểm tra rồi.
- Bĩu môi với anh đấy hả bé? Coi chừng nha.
- Coi chừng gì nè, đừng nói là không cho em ăn bingsu nhé.
- Không cho đấy, bé làm gì anh nào?
- Ồ em chẳng có làm gì anh đâu. Chỉ không cưới anh thôi hứ.
Anh Lâm cười ha hả rồi ra bàn chọc ghẹo cô, có ai đời cô dâu không cưới bởi gì chú rể không cho ăn bingsu chưa hử?
- Haha buồn... buồn quáaa... Bỏ em ra!
- Không bỏ! Cho chừa cái tôi dám nói không cưới anh.
- Buồn lắm a... bỏ em ra... Anh đối xử với người bệnh như vậy đó hả?
Anh Lâm không chọc cô nữa, kê ghế ra ngồi cạnh cô học bài cùng luôn rồi hỏi cô về chuyện đi du học. Thứ 4 vừa rồi vì dính tai nạn giao thông nên Thục Linh không có suất được đi dự hội thảo tiếng Anh mà. Cô nói:
- Vấn đề du học em sẽ suy nghĩ kỹ về nó, bây giờ em chỉ muốn học cho xong lớp 12 ở đây thôi anh. Sang năm sau em nghĩ mình sẽ có nhiều cơ hội đi dự hội thảo hơn.
- Hì hì. Anh đã học ở Oxford rồi và thấy đó là 1 môi trường đào tạo khá bài bản và chuyên nghiệp đấy. Còn nếu em thích học ở đâu, ở quốc gia nào thì em phải nói trước với anh 1 tiếng nha.
- Hay thôi. Em học ở Việt Nam cho lành. Chứ giỏi giống anh em thấy mệt mỏi qué. Bay đi bay về suốt, rồi thì công việc nọ công việc kia, em thất mệt dùm á.
Anh Lâm tôn trọng quyết định của cô, những lời anh nói ra chỉ để cô tham khảo thêm thôi chứ anh không bắt cô phải làm theo. Học tới 10h thôi anh bắt cô phải đi ngủ ngay lập tức rồi sáng mai muốn học ôn cái gì thì học.
~~~~~~~~||~~~~~~~~
Giới thiệu truyện mới:
Truyện Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ của mình đã và đang bước tới những chap cuối cùng. Lời đầu tiên, Lana xin chân thành cảm ơn tất cả các anh chị độc giả đã ủng hộ cả phần 1 lẫn phần 2 của bộ truyện Yêu Thầm Em Gái Nhỏ Của Trùm Xã Hội Đen. Trong lúc đăng truyện Lana có nhiều sai sót trong việc gõ chữ đã làm cho các bạn khó khăn trong việc đọc, Lana xin thành thật xin lỗi mọi người.
Và tiếp theo, Lana trong 1 vài ngày tới sẽ cho ra mắt thêm 1 bộ truyện nữa. Hihi nam chính ngọt sủng nữ chính nhiều rồi ha, nên hành hạ nữ chính/nam chính cho thay đổi không khí các bạn nhỉ.
Tên truyện mới của mình là Khải Thiên! Em Xin Lỗi.
Nam chính là tống giám đốc của 1 tập đoàn lớn, tính tình lạnh lùng bất cần nhưng rất chung thuỷ với 1 người con gái.
Còn nữ chính, haizz lại có phần nhu nhược, yêu nam chính đấy nhưng vì nghèo nên không dám trèo cao. Nữ chính hợp tác với mẹ của nam chính tạo dựng 1 vụ tai nạn giao thông hết sức tang thương, đăng lên tivi cơ mà.
Truyện happy ending nhé mọi người, ngược có chút éc à nên rất mong mọi người ủng hộ mình nhé ạ.
- Lại đây nào con gái, bingsu con thích ăn này.
- Bố mẹ ăn đi thôi chứ con nghĩ là em ấy ăn thêm sẽ bị lạnh bụng mất. Bởi vì... Áaaa đau anh.
- Bởi vì con bé đã ăn 3 tô ở quán rồi đúng không? Haha...
- Bố! Hi everyone!
- Hi mr president and everyone.
Ông Phong và tất cả mọi người ở trong hội đồng quản trị có đi chơi và đi siêu thị mua đồ rồi tới nhà cô chơi, họ sẽ ăn uống và bơi ở đây. Điều này càng thôi thúc anh xây nhà và để dành 1000m2 đất để làm bể bơi và giải trí.
- Bố à. Con nghĩ kỹ rồi. Bên kia con sẽ xây nhà và làm bể bơi luôn cho mọi người nghỉ cuối tuần.
- Tấc đất tấc vàng. Con tính sao thì tính.
- Vâng.
Khu đất bên Đại Lải của anh vẫn chỉ là 1 bãi đất trống thôi vì anh và tất cả mọi người chưa thống nhất quan điểm được. Nhưng bây giờ thì anh đã nghĩ xong rồi. Vào ngày mai anh sẽ tới gặp bà Kim Thoa nhờ bà giúp mình bản thiết kế.
Nhà của ông Minh tuy không to lắm nhưng có hồ bơi, và lại còn nhiều cây xanh, hoa lá các kiểu nữa nên mọi người đều thích lắm. Trong bếp anh và chị Nhã đang chuẩn bị đồ để liên hoan cho bữa chiều còn những người khác thì đang sắp xếp bàn ghế bên ngoài sân kia. Trông nhỏ thế thôi nhưng bày được thoải mái đủ cho 10 mâm cỗ đấy.
Đẩy xe lăn tới chỗ anh Lâm, cô nói:
- Anh Lâm. Anh đang làm món gì thế?
- Nhiều món hì hì. Em đã thấy đau bụng chưa?
- Anh đừng có coi thường em nha. Em mà đau bụng cái gì chứ.
- Nhớ nha, tới lúc đau bụng thì đừng có khóc huhu bảo anh Lâm ơi em bị đau bụng nhé.
Anh Lâm vừa nói vừa diễn tả cảnh Thục Linh sẽ khóc huhu rồi bấu víu vào anh than khóc. Cô bĩu môi rồi đẩy xe lăn đi quanh nhà. Lúc cô bị mất trí nhớ tạm thời cô tự ý đi lại quá nhiều, anh Lâm sợ chân trái của cô sẽ lâu khỏi nên cho cô dùng xe lăn để di chuyển.
1 tiếng sau:
Thục Linh đang buồn thiu vì ngồi không chán quá, còn trong khi đó anh Lâm với chị Nhã đang cật lực làm món trong bếp, mà Thục Linh muốn làm thì 2 anh chị nhất quyết không cho. Đẩy xe lăn đi vài chục vòng trong nhà rồi thì cô nghe thấy có tiếng gọi Linh Linh nhỏ nhẹ:
- Bảo phải gọi là cô Linh biết chưa? Cô Linh ơi...
- Ôi Đức với Bảo, lại đây với cô nào!
- Linh Linh...
- Oa Bảo nói được tên của cô rồi này.
Thục Linh bế Bảo lên ngồi vào lòng mình nhưng do bả vai vẫn còn hơi đau nên cô lại hạ xuống.
- Cô Linh còn đau không ạ?
- Cô đỡ rồi cháu. Đau tí thôi à hihi.
- Cô chủ.
- Em chào anh Bảo chị Quỳnh ạ.
Thiên Bảo nói chị Quỳnh đẩy xe lăn cho cô đi chơi cho đỡ buồn còn anh thì vào trong bếp xem có giúp đỡ được gì không. Trong lúc mọi người đang tất bật chuẩn bị thì chị Quỳnh có đưa Thục Linh với 2 đứa trẻ con đi ra ngoài đường chơi.
- Thục Linh à.
- Dạ chị Quỳnh.
- Chuyện của con Hương em định sẽ thế nào với nó? Chị có nghe Ninh kể lại là lúc em còn nằm viện con bé đó hay lui tới để xin lỗi.
- Em cũng đang suy nghĩ về chuyện đó ạ chị. Bởi lẽ bố Phong và anh Lâm xử họ nặng quá. Nhưng em có tha thứ cho họ thì cũng không giúp gia đình Mỹ Hương lấy lại được ngôi biệt thự bởi bó đã bị phá rồi. Mỹ Hương tuy không phải bạn thân của em nhưng thấy bạn mình bị như vậy em cũng thấy đau lòng.
Chị Quỳnh cũng đồng ý là bố con anh Lâm ra tay nặng quá, đánh mạnh vào kinh tế của kẻ thù đó cũng là 1 kiểu hành hạ làm cho con người ta đau đớn rồi. Tập đoàn Hoa Mỹ là thành quả lao động của ông Trọng bà Sáu và tất cả mọi người trong mười mấy năm qua, bây giờ...
- A có quán chè kìa, chúng ta vào đó ăn đi chị. Đức với Bảo à, cô cháu mình vào ăn chè nhé.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết, cô đã quyết rồi. Còn lâu mới tới giờ cơm.
Tôi chịu bà đấy bà Linh ơi, bà còn chưa tiêu hoá hết 3 tô bingsu oreo đâu giờ còn ăn chè nữa. 4 người đi vào gọi 4 ly chè đỗ đen thạch sương sáo rồi còn cả xúc xích và sữa chua trân châu cốt dừa nữa.
- Bảo ơi qua đây ngồi với cô nào.
Thục Linh vẫy tay 1 2 cái là Bảo tươi cười rồi đi ra chỗ cô liền, giống hệt ai đó ấy cứ quấn cô mãi thôi hihi.
- A nào... há miệng ra cô xem răng nào... Úi trồi ôi có 1 cái răng nho nhỏ sắp mọc đây này.
- Thằng bé này thông minh y như bố nó vậy đấy Linh à. Nhưng mà phải nỗi lười đi nhà trẻ quá.
- Phải từ từ chị à. Gia Bảo mới được gần 2 tuổi thôi, trộm vía là nó ngoan chị à.
Nhìn menu quán ăn vặt 68 có khoai lang kén, khoai môn lệ phố rồi vân vân mây mây nhiều món ngon quá nên Thục Linh gọi thêm 3 đĩa khoai môn lệ phố. Do não bộ của cô “đói” theo nghĩa đen hay sao đó, gọi quá trời đồ luôn, loáng 1 cái đã hết veo 1 đĩa khoai môn rồi.
- Chị thấy em may mắn lắm đấy Thục Linh à khi có Trọng Lâm quan tâm và yêu thương mình sâu đậm như thế.
- Em cũng không có ngờ được rằng em có thai với người khác mà anh ấy vẫn quan tâm và chăm sóc em như xưa. Bây giờ nghĩ lại em thấy mình tệ quá. Em đã từng dí dao vào cổ anh ấy và làm anh ấy tổn thương trong suốt thời gian em quen và yêu Đức Trung.
- Chị cũng đã từng ở trong hoàn cảnh giống em nên chị hiểu em có cảm xúc như thế nào. Anh Bảo trước đây làm giang hồ đi đòi nợ thuê, nếu chị cương quyết hơn, không theo mẹ mình về lại quê thì con trai sẽ không có bị bán đi như lần trước.
- Chuyện xảy ra đâu có ai muốn như thế đâu chị.
Về chuyện của gia đình Mỹ Hương thì Thục Linh cô không thể giúp được gì vì cô hiểu ông Phong, tập đoàn Hoa Mỹ tuy không còn thuộc sự kiểm soát của bố mẹ Mỹ Hương nữa nhưng cô chắc chắn 1 điều rằng bố Phong của cô sẽ cho gia đình Mỹ Hương 1 cơ hội để tiếp tục làm việc tại tập đoàn của gia đình họ thôi. Còn riêng cô và Mỹ Hương, sau chuyện này có lẽ 2 người họ sẽ trở thành người dưng nước lã với nhau mà thôi.
- Đức với Bảo hôm nay ngủ lại phòng cô nha!
- Dạ không được đâu cô Linh ơi. Làm gì còn chỗ nữa ạ. Truyện Khoa Huyễn
- Giường có mỗi cô nằm thôi mà sợ gì không còn chỗ.
- Thì có chú Lâm với cô Linh rồi ạ. Đó làm gì còn chỗ nữa đâu.
Haha thật tình, lời nói đó là của 1 đứa trẻ con chưa vào lớp 1 sao, tin được không zậy? Chị Quỳnh đánh yêu vào cái mỏ ăn nói xằng bậy của con trai mình, học điều tốt thì không học toàn học cái linh tinh bậy bạ là giỏi.
- Mẹ, con đâu có học điều linh tinh đâu ạ. Chút nữa con sẽ theo ông bà nội về khách sạn ngủ.
- Sao lại ngủ khách sạn?
- Dạ chú Lâm có nói với con là phải cho bố mẹ có không gian riêng tư thì con mới có em được đó cô. Con muốn có em gái lắm, cô Linh phá thai làm con buồn mất mấy hôm.
- Haha nhưng nhỡ đâu mẹ sinh em trai thì sao?
- Thì bố mẹ cố tới khi nào sinh được em gái cho con thì thôi.
- Thằng nhóc này tinh quái thật đấy.
Trung và Trường, đôi bạn thân khi còn học ở chuyên Amsterdam đi uống cafe cùng nhau, đi ngang qua tình cờ nhìn thấy chị Quỳnh đang đẩy xe cho Thục Linh Trung liền nói Trường đi về trước.
- Thấy người quen à?
- Bên kia, là Thục Linh.
Trường nhìn theo tay của Trung thì thấy ngay Thục Linh đang ngồi xe lăn liền hiểu ý ngay rồi phóng xe đi trước. Trung đảo tay lái sang bên đường, chặn 2 chị em lại rồi dựng chân chống xe xuống đường và chào hỏi. Thục Linh cũng hơi bất ngờ khi thấy Trung ở đây.
- Em thấy trong người sao rồi?
- Tôi cũng đỡ nhiều rồi cảm ơn cậu, hôm nay tôi còn tới trường làm bài thi mà.
- Uống với tôi 1 ly cafe được không em? Ngay gần nhà em thôi không đi xa đâu.
Thục Linh gật đầu, nói chị Quỳnh đẩy xe mình về quán cafe ngay đối diện ngõ vào nhà rồi bảo chị đưa 2 đứa nhỏ về nhà trước. Vì đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi nên cô chỉ gọi 1 ly nước lọc đá mà thôi.
- Xin lỗi em về tất cả.
- Cậu đã xin lỗi tôi rất nhiều rồi mà. Chuyện Mỹ Hương gây tai nạn cho tôi không phải lỗi của cậu mà. Cậu không chuyển trường khác là tôi vui rồi.
- Khi nào em... em cưới?
- Tôi và anh ấy sẽ làm lại đám hỏi 1 lần nữa và đám cưới trong cùng ngày. Hy vọng có thể thấy cậu và cô chú ở đám cưới.
- Tôi có thể tới đó sao?
Nước mắt Trung lặng lẽ tuôn rơi, tình cảm giữa 2 người họ đâu còn có thể níu kéo được nữa đâu. Trung đưa tay ra nắm lấy bàn tay Thục Linh 1 chút nữa, cô không có rụt tay lại mà để yên cho Trung nắm và còn để bàn tay còn lại áp lên:
- Được mà. Không yêu nhau thì có thể làm bạn với nhau. Trừ khi cậu không muốn làm bạn với tôi nữa thôi.
- Tôi có thể tặng em 1 món quà không Linh?
Trung có nói món quà đó là 1 chiếc váy cưới, mong ước của cậu ta là được khoác lên người cô chiếc váy trong ngày trọng đại rồi sánh bước bên cô vào lễ đường, nhưng bây giờ có lẽ là không còn cơ hội cùng cô trao nhao nhẫn nữa rồi.
- Tôi sẽ nói chuyện này với anh Lâm, bởi 1 mình tôi tôi không quyết được Trung à. Vui vẻ lên, đừng buồn nữa nhé.
“Tiếng chuông điện thoại ip”
- Con nghe đây mẹ.
- Trung à về chưa con? Bố mẹ đang chờ cơm.
- Dạ con đang nói chuyện với Thục Linh, con về bây giờ đây ạ. Vâng mẹ.
Trung cúp máy rồi trả tiền cafe, đồng thời đẩy xe lăn cho Thục Linh về tận nhà, ông Minh có mời Trung ở lại ăn tối với gia đình nhưng Trung ngại không dám ở lại ăn cơm. Thục Linh nhìn theo bóng dáng Trung khuất xa dần mà lòng nặng trĩu, cô đã làm tổn thương 1 người bạn mà cô quý mến nhất rồi.
Sau bữa cơm tối thịnh soạn, anh Lâm cõng cô lên trên phòng nằm nghỉ ngơi 1 chút, duỗi tay cho cô gối đầu anh hỏi Thục Linh về chuyện Trung đã nói gì với cô lúc chiều.
- Trung nói sẽ tặng em chiếc váy cưới trong ngày cưới của chúng ta.
- Thằng nhóc đó khinh anh không có tiền sao? Haha đùa thôi, thằng nhóc đó cũng là người nặng tình, vì chuyện con Hương hại em tai nạn giao thông nên nó bỏ con Hương luôn. Kể ra con nhỏ đó cũng thật ngu si.
- Em nói sẽ hỏi ý kiến anh trước khi đồng ý với cậu ấy về chuyện cậu ấy sẽ tặng em chiếc váy cưới.
- Chuyện đó để anh lo. Anh cũng muốn gặp thằng Trung mà.
Chuyện áo cưới xong rồi giờ tới chuyện của anh và cô. Anh nói rằng sẽ nhờ anh Tuấn Khang khoai lang thiết kế cho cô 2 chiếc váy cưới thật đẹp luôn.
- Anh. Ngày mai em muốn
- Muốn mặc đồ cưới cùng anh hỏ?
- Anh này, chúng ta còn lâu mới cưới mà. Ý em nói là ngày mai em muốn đặt bingsu về ăn. Từ giờ cho tới ngày chúng ta đi Mỹ em muốn thử hết tất cả các loại bingsu của quán.
- Hì hì. Bật mý cho em biết là anh sẽ không để cho em sang Mỹ nữa.
- Nhưng anh nói...
- Anh đã suy nghĩ lại rồi. Chúng ta sẽ không đi Mỹ nữa mà đi Bali, coi như là hưởng tuần trăng mật trước khi cưới.
Anh nói mình chưa tới đó bao giờ hết, chỉ có đi Mỹ, Thuỵ Sĩ, Hàn Quốc và Nhật Bản mà thôi. Ờ ờ... chỉ có vài nước đó thôi chứ có đi đâu đâu. Cô bĩu môi với anh rồi sau đó lết ra bàn học ngồi nhẩm lại phần bài nói của mình 1 chút để ngày kia làm bài kiểm tra rồi.
- Bĩu môi với anh đấy hả bé? Coi chừng nha.
- Coi chừng gì nè, đừng nói là không cho em ăn bingsu nhé.
- Không cho đấy, bé làm gì anh nào?
- Ồ em chẳng có làm gì anh đâu. Chỉ không cưới anh thôi hứ.
Anh Lâm cười ha hả rồi ra bàn chọc ghẹo cô, có ai đời cô dâu không cưới bởi gì chú rể không cho ăn bingsu chưa hử?
- Haha buồn... buồn quáaa... Bỏ em ra!
- Không bỏ! Cho chừa cái tôi dám nói không cưới anh.
- Buồn lắm a... bỏ em ra... Anh đối xử với người bệnh như vậy đó hả?
Anh Lâm không chọc cô nữa, kê ghế ra ngồi cạnh cô học bài cùng luôn rồi hỏi cô về chuyện đi du học. Thứ 4 vừa rồi vì dính tai nạn giao thông nên Thục Linh không có suất được đi dự hội thảo tiếng Anh mà. Cô nói:
- Vấn đề du học em sẽ suy nghĩ kỹ về nó, bây giờ em chỉ muốn học cho xong lớp 12 ở đây thôi anh. Sang năm sau em nghĩ mình sẽ có nhiều cơ hội đi dự hội thảo hơn.
- Hì hì. Anh đã học ở Oxford rồi và thấy đó là 1 môi trường đào tạo khá bài bản và chuyên nghiệp đấy. Còn nếu em thích học ở đâu, ở quốc gia nào thì em phải nói trước với anh 1 tiếng nha.
- Hay thôi. Em học ở Việt Nam cho lành. Chứ giỏi giống anh em thấy mệt mỏi qué. Bay đi bay về suốt, rồi thì công việc nọ công việc kia, em thất mệt dùm á.
Anh Lâm tôn trọng quyết định của cô, những lời anh nói ra chỉ để cô tham khảo thêm thôi chứ anh không bắt cô phải làm theo. Học tới 10h thôi anh bắt cô phải đi ngủ ngay lập tức rồi sáng mai muốn học ôn cái gì thì học.
~~~~~~~~||~~~~~~~~
Giới thiệu truyện mới:
Truyện Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ của mình đã và đang bước tới những chap cuối cùng. Lời đầu tiên, Lana xin chân thành cảm ơn tất cả các anh chị độc giả đã ủng hộ cả phần 1 lẫn phần 2 của bộ truyện Yêu Thầm Em Gái Nhỏ Của Trùm Xã Hội Đen. Trong lúc đăng truyện Lana có nhiều sai sót trong việc gõ chữ đã làm cho các bạn khó khăn trong việc đọc, Lana xin thành thật xin lỗi mọi người.
Và tiếp theo, Lana trong 1 vài ngày tới sẽ cho ra mắt thêm 1 bộ truyện nữa. Hihi nam chính ngọt sủng nữ chính nhiều rồi ha, nên hành hạ nữ chính/nam chính cho thay đổi không khí các bạn nhỉ.
Tên truyện mới của mình là Khải Thiên! Em Xin Lỗi.
Nam chính là tống giám đốc của 1 tập đoàn lớn, tính tình lạnh lùng bất cần nhưng rất chung thuỷ với 1 người con gái.
Còn nữ chính, haizz lại có phần nhu nhược, yêu nam chính đấy nhưng vì nghèo nên không dám trèo cao. Nữ chính hợp tác với mẹ của nam chính tạo dựng 1 vụ tai nạn giao thông hết sức tang thương, đăng lên tivi cơ mà.
Truyện happy ending nhé mọi người, ngược có chút éc à nên rất mong mọi người ủng hộ mình nhé ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.