Chương 154
Lana318
17/07/2023
154:
Trọng Lâm ăn sáng với mọi người xong nhanh chóng ra xe đi công việc thì Bryan chạy gọi với theo.
- Có chuyện gì không?
- Dạ có. Hôm nay em xin phép được rước đại ca, tiện thể em muốn xin ý kiến của đại ca ạ.
- Ngày nào cũng rước rồi giờ bày đặt xin phép. Chở tao tới bar đi.
- Dạ vâng, mời đại ca lên xe.
Khi chỉ có Trọng Lâm và Bryan thì anh Lâm luôn ngồi cạnh ghế tài xế và nói chuyện với Bryan như 1 người bạn. Anh cũng bắt Bryan sửa rồi nhưng anh chàng vệ sĩ này đã quen với cách gọi đại ca rồi nên thôi.
- Mày muốn xin ý kiến của tao, OK nói đi.
- Về chuyện đại ca cho em 10 tỷ, em đã suy nghĩ kỹ và muốn mở 1 hiệu sách ạ.
- Lý do?
Bryan có chia sẻ rằng sau khi xem những tấm ảnh chụp của Ngọc Sơn ở buổi triển lãm nghệ thuật vào tháng 6 năm ngoái thì anh ta có đi khảo sát ở Nhà Trang và biết được rằng các trại trẻ mồ côi ở đó, đám trẻ con ở đó đều rất ham học. Và Bryan muốn mở hiệu sách ở Nha Trang để đám nhóc có thể đọc sách miễn phí và vui chơi lành mạnh ở ngay chính hiệu sách đó.
- Cũng là 1 ý tưởng hay ho, nhưng quản lý 1 đám trẻ con khác so với mày giam giữ 1 kẻ thù. Nên cân nhắc.
- Em có nghĩ tới phương án này rồi đại ca, em chỉ là chủ của hiệu sách thôi còn đâu việc chăm sóc cũng như quản lý trẻ con sẽ do người đứng đầu cô nhi viện làm hết ạ. Sẽ có người phụ việc ở đó luôn.
- Tao hiểu rồi. Ý tưởng này rất hay và tao đồng ý. Mà mày cũng nên mua cho mình 1 chiếc xe để đi lại đi.
- Dạ vâng đại ca.
Bar L2 Entertainment chi nhánh Đông Anh, hiện tại không phải giờ kinh doanh bởi vậy cho nên tất cả bảo vệ rồi quản lý đi tập gym với ăn uống hết rồi. Minh Hùng thì hiện tại đang tạm rửa tay gác kiếm chăm sóc vợ con nên chỉ có anh Lâm là chủ thôi.
- Dạ chào đại ca, anh Bryan.
- Các anh em đâu cả rồi?
- Dạ bọn nó 1 số đi ăn sáng rồi đại ca. Còn 1 vài thằng thì đi tập gym ạ.
- Rèn luyện sức khỏe là tốt rồi. Bryan theo tao lên phòng, còn mày đứng đây đợi bọn nó, khi nào bọn nó về thì tập trung hết ở tầng 4, tao có chuyện cần bàn với chúng mày.
- Dạ vâng đại ca.
Phòng làm việc ở trên tầng 3, rót ra 2 ly Whisky anh Lâm có nói lại vấn đề mà mr Peter nói cho Bryan nghe, anh muốn nghe xem cánh tay phải đắc lực của mình sẽ nghĩ sao về vấn đề này.
- Hệ thống bên đó hiện tại là đang có tổng cộng 1270 người đó đại ca.
- Ừ. Thì?
- Theo em thì anh nên chia đều ra mỗi nơi khoảng 150 tới 200 thằng. Ở Hà Nội mình đang thiếu bảo vệ trông coi công trình xây dựng nhà hàng Trung Hoa với bảo vệ ở L2 Wedding Luxury. Nên để tầm 150 thằng ở lại Hà Nội.
- Còn các nơi khác?
Bryan nói rằng sau khi đại ca anh ta cùng cô chủ Thục Linh làm đám cưới xong xuôi anh ta sẽ đưa 250 người qua Macau thiết lập hệ thống làm ăn mới. Còn các chỗ khác thì tùy ở anh Lâm quyết định.
- Chia nhỏ người, tao đồng ý với ý kiến này. Bên LA tao sẽ phá bỏ hết đi. Mày có nghĩ chúng ta nên mở thêm hệ thống bar ở Việt Nam này không?
- Dạ theo em thì nên ạ đại ca. Chúng ta thừa sức mở bar ở khắp Việt Nam này mà. Hệ thống âm thanh của nước ngoài mình có thì tội gì chứ? Theo như đại ca nói chúng nó không thích nhàn hạ nữa thì đại ca xây thêm mấy nhà hàng với resort bên biển đi, chúng nó biết tiếng Việt mà nên bốc vác cũng được ạ.
Cũng là ý kiến hay ho đấy, mở rộng thêm các bất động sản cũng là cách để anh Lâm tiêu bớt tiền của mình đi.
- Về bên phía Macau, mày có ý tưởng gì không?
Nhấp 1 ngụm rượu, Bryan nói rằng mình chưa có ý kiến gì hay ho cả, nhưng chắc chắn rằng sau khi qua đó anh ta sẽ làm độc lập và không dính dáng gì tới bên mr Chen.
- Tốt đó. Cứ suy nghĩ cho thật chín chắn, và tao tin rằng mày sẽ làm được Bryan à.
- Cảm ơn đại ca!
[…]
Ngày nghỉ Tết tới gần rồi, như thường lệ mọi năm cứ tới 26 Tết là 3 và mẹ của Thục Linh sẽ đi cùng nhau mua quần áo ấm rồi giày dép phụ kiện cho cô. Thế nhưng năm nay lại khác, 3 bà mẹ không biết là giận dỗi nhau cái gì mà mỗi người 1 nơi: Bà Loan thì đi Royal City, bà Bình thì đi Times City còn phu nhân Charlotte thì lại cùng chồng và bé cún Snow White đi Aeon Mall.
- Alo em nghe đây Phong.
- Em đang ở đâu thế Bình?
- Em đang ở Times City, anh có xong việc ở phía nhà hàng thì qua đây giúp em với nặng quá này.
- Không có đứa nào đi cùng em à?
- Có có… có Tuyên, Luân với Sĩ đi cùng em nhưng mà xách không hết.
Ba anh vệ sĩ cao to lực lưỡng còn xách không xuể, không lẽ bà Bình định khuân hết cả cái Times City này về phòng con dâu mình đấy à? Nhưng biết sao được, bà nhiều tiền mà.
Còn bà Loan, trời ơi bao nhiêu là váy đỏ rồi lại áo đỏ với đầy đồ ăn vặt cho Thục Linh nữa. Tuy con gái bà không đòi hỏi mấy thứ ăn vặt linh tinh nhưng bà vẫn cứ mua bởi năm nay bà được thưởng Tết tới cả 100 triệu, cho nên bà sẽ dùng nó để mua đồ cho cô. Cũng khá nặng đấy nên bà gọi cho chồng mình tới để khuân giúp mình về nhà, nhưng đi qua quầy Uniqlo thấy áo đẹp quá bà lại tắt máy đi rồi vào mua thêm chục cái nữa đủ size cho cả ngài Smith và ông Công luôn.
Ông Minh thấy cuộc gọi nhỡ ở Zalo liền gọi lại cho vợ mình để hỏi xem bà Loan gọi ông cái gì.
- Alo em đây.
[Ừ gọi anh gì đấy?]
- Anh rảnh chưa, tới Royal City giúp em xách đồ về nhà với.
[Anh đang đi xem bộ Sofa mới, 1 tiếng nữa anh tới nhé.]
- OK anh.
Vâng và cuối cùng là vợ chồng ngài Charles cùng bé cún dễ thương, 2 vợ chồng doanh nhân người nước ngoài này lại chọn mua đồ skincare cho cô, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, họ có đặt trước cho Thục Linh cô 1 căn hộ chung cư với 2 phòng ngủ và 1 phòng khách khá rộng rãi ở bên công ty Oceans rồi trị giá hơn 1 tỷ.
2 tiếng đồng hồ sau, 3 cặp vợ chồng cùng với Tuyên vệ sĩ không hẹn mà cùng nhau về biệt thự lan rừng. Đố đạc quá trời khiến cho mọi người ở nhà muốn phát khùng lên luôn. Nhưng lạ ở đây mọi người không có thấy ngài Smith và ông Công. Hỏi chị Nhã thì chị cho hay ngài và ông Công đã đi công việc từ lúc 3h chiều rồi tức đã gần 3 tiếng đồng hồ.
- Bố mẹ à, quá nhiều rồi đấy ạ.
- Không có nhiều mà con.
- Mẹ Loan con nói đúng đấy, nhiều cái gì mà nhiều chứ.
Vừa dứt lời xong thì chiếc Bentley màu nâu của ngài Smith đã về tới, nhưng đằng sau còn có thêm 1 chiếc xe tải nhỏ nữa. Ủa, ngài Smith đây là mua điều hòa hay TiVi tủ lạnh mới sao?
- Mọi người đây rồi. Anh Minh, anh Phong với cháu giúp 1 tay với nào.
- Có cái gì vậy anh Công?
Trên chiếc xe tải nhỏ của Media Mart đó đúng là đồ gia dụng của gia đình như tivi LG, điều hòa Daikin, tủ lạnh 2 cửa to vậy vã và 1 chiếc MacBook đời mới nhất. Không cần nói thì đây cũng là quà Tết của Thục Linh cô rồi.
- Con bé đâu rồi?
- Dạ bé Linh nó cầm đồ ăn vặt lên phòng rồi thưa ngài.
- Mọi người giúp tôi nhé, tôi lên phòng con bé đây.
Ngài Smith trên người có đeo 1 chiếc túi đeo chéo nữa chẳng biết bên trong nó có cái gì và trên tay ngài cầm hộp của MacBook. Bỗng có chiếc xe công nông chất đầy gạch ngói tới nhà, lái xe công nông đi xuống, cầm tờ giấy rồi đi tới trước mặt bà Loan:
- Đây có phải là nhà ông Hoàng Trọng Minh, giám đốc sở Giao Thông Hà Nội không ạ?
- Dạ phải. Có chuyện gì không anh?
- Có 1 người nước ngoài gọi cho tôi và nói chở gạch và cát tới đây. Tôi có thể đổ chúng ở đâu được?
Ông Công đứng ra dàn xếp và chỉ tay về hướng bể bơi không có nước, nói với tài xế rằng hãy đổ gạch ở phía cạnh bể bơi, 1 chút nữa cát tới thì sẽ đổ cạnh đó luôn.
- Anh Công, chuyện này là sao ạ?
- Ngài Smith muốn xây thêm 2 tầng nữa cho căn biệt thự này. Tầng 5 sẽ là phòng tập gym còn tầng 4 sẽ thêm 3 phòng ngủ khép kín nữa đó mọi người.
- Chúng tôi không được ngài báo trước gì hết cả.
- Haha thì có nhiều chuyện mọi người có cho ngài biết đâu.
Đây có thể coi là gậy ông đập lưng ông không nhỉ, thôi thì vào nhà ăn cơm cái đã đói quá rồi. Anh Lâm thì đang đi gặp đối tác không có nhà, mà nếu có ở nhà thì anh cũng sẽ choáng với đồ đạc chất đầy ở phòng vợ anh thôi.
Nhắc tới anh Lâm, anh đang tiếp 1 vị khách quan trọng ngay ở khách sạn JW MARRIOTT, đó là kỹ sư địa ốc giỏi nhất ở Hà Nội anh Phạm Việt Quang. Anh Phạm Việt Quang sẽ là người thiết kế dự án khách sạn L2 Blue Moon ở bên Vũng Tàu cho anh Lâm, và tất nhiên là đã có sự giới thiệu ở bên Khải Sơn rồi.
- Chắc hẳn cô Thoa đã có nói với anh rồi, rằng Trọng Lâm tôi là 1 người ác độc, rất khó tính trong việc thiết kế.
- Chị Thoa đâu có nói vậy đâu, haha cậu Lâm đây tại sao lại tự đổi tiếng ác cho mình thế nhỉ?
- Tôi nói thật đấy. Thôi mình vào vấn đề chính nhé, tôi muốn anh thiết kế khu nghỉ dưỡng này theo phong cách châu Âu, nhưng không được quá cổ điển.
- Tôi hiểu, phong cách châu Âu luôn được các khách sạn cũng như nhà hàng chọn bởi vẻ đẹp cổ điển và tinh tế của nó.
Anh Lâm có cho anh kỹ sư xem bản đồ khu đất nơi xây dựng khách sạn L2 Blue Moon và chỉ vào phía giữa khu đất, nói rằng anh muốn có 1 bể bơi thật lớn được thiết kế thành hình tròn giống mặt trăng ở đây. Anh có tìm hiểu kỹ lắm rồi, thậm chí đã có mời thầy phong thủy tới khu đất để xem, anh muốn ánh trăng có thể rọi vào chính giữa bể bơi đó, nó sẽ là điểm nhấn cho khách sạn của anh.
- Có vẻ như cậu Lâm ấp ủ ý tưởng này từ rất lâu rồi?
- Nói chắc anh không tin đâu chứ tôi mới nghĩ ra ý tưởng này cách đây 5 ngày trước.
Đúng vậy thưa quý vị, cách đây 5 ngày thì ở Vũng Tàu có lễ hội bắn pháo hoa chào Xuân. Anh Lâm lúc đó không có đi Vũng Tàu mà đang ôm Thục Linh nằm trên giường cho ấm và lúc đó cô có xem bắn pháo hoa, khoảnh khắc pháo hoa đầy đủ màu sắc rọi xuống mặt hồ làm cô thích thú quá chừng bởi vẻ đẹp của nó. Cô nói rằng:
- Lâm à. Anh nhìn xem này đẹp không?
- Đúng là rất đẹp vợ yêu à.
- Nhưng nếu có thêm trăng tròn ở đây nữa, mặt hồ sẽ phản chiếu ánh trăng cùng với pháo hoa thì còn đẹp hơn nữa.
- Nhưng hôm nay đâu phải rằm đâu vợ.
Có thể nói chính Thục Linh cô là người nói ra câu đó, là tiền đề quan trọng để anh có ý tưởng để xây dựng L2 Blue Moon (Mặt trăng xanh). Và anh cũng nói luôn với anh kỹ sư rằng hãy thiết kế khách sạn cho anh theo hình vòng cung, để có chỗ làm bể bơi hình tròn nữa.
- Những chỗ thừa ở 2 bên này cậu tính làm gì?
- Có thể sẽ là những cây hoa giấy hoặc cây cối nào đó. Khi nào khách sạn xây tới giai đoạn gần cuối tôi sẽ giải quyết sau. Giờ cũng quá giờ ăn tối rồi, xin phép được mời anh 1 bữa tối ngay tại đây luôn.
- Cảm ơn cậu Lâm nhiều lắm. Tôi ăn chế độ Healthy giống vợ tôi, ừm không biết là…
- Trong từ điển của bố tôi và tôi không có từ không thể và không biết. Đầu bếp ở đây cũng vậy.
Anh Lâm về nhà cô là 9h tối và phòng khách nó khác xa 1 trời 1 vực giống như là anh đi vào nhầm nhà vậy. Bộ Sofa khác hẳn bộ trước, rồi đôi loa thùng mới nhất nữa, ngót nghét 2 tỷ 3 của ông Minh chứ ít ỏi gì đâu, trong đó 2 tỷ là số tiền mà ông mua đôi loa thùng.
- Lâm, công việc thế nào con?
- Con có gặp anh Quang rồi bố và anh ta xứng đáng là kỹ sư giỏi nhất ở Hà Nội này. Con xin phép lên phòng ạ.
- Ừ đi đi con.
Chạy lên phòng mở cửa ra anh liền bật cười thành tiếng khi ở giường rồi ở bàn học cô là những món đồ Tết mới nhất, không biết lúc anh nói chuyện cô được tặng 1 căn chung cư trị giá 1 tỷ 6 thì không biết phản ứng của cô sẽ ra sao nhỉ.
- Trời trời vợ anh nhiều đồ quá nhé. Chia sẻ cho anh bớt nào.
- Đó, anh lấy hết đi. Cái gì đâu mà quá trời đồ đạc. Anh xem em còn thiếu cái gì nữa không hả?
Trọng Lâm ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên bả vai gầy của cô rồi nói rằng bố mẹ có thương cô thì mới dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô, bản thân anh cũng vậy, khách sạn L2 Blue Moon ở Vũng Tàu sẽ là quà cưới mà anh dành cho cô.
- Thôi mà, em không muốn làm chủ của 1 khách sạn sang trọng đâu.
- Anh giúp em.
Thục Linh gật đầu rồi tựa vào vai anh, 3 ngày nữa họ bay qua Mỹ nghỉ vài ngày rồi không biết thế nào đây, cô chưa qua đó bao giờ ít nhiều cũng có sự bỡ ngỡ. Nhưng sự bỡ ngỡ đó sẽ mau chóng tan biến thôi vì bên cạnh cô là anh Lâm mà.
- Ngủ thôi vợ, muộn rồi đó.
- Lâm ơi, hay em không đi được không?
- Tại sao lại không? Ngài Albert mời vợ chồng chúng ta qua bên đó chơi và nghỉ dưỡng tắm biển Hawaii. Nếu em lo vấn đề ngài ta chơi mình thì em đừng lo, Bryan và William sẽ đi cùng với chúng ta.
Sáng hôm sau 27 âm lịch, tức 28/1 dương lịch, hôm nay ngài Smith có mời tất cả những người bạn quen biết cùng đối tác tới khách sạn của bố già để ăn Tất niên vì nhà ông Minh không đủ chỗ chứa nhiều người. Anh Lâm nhận lệnh từ ngài nên đã đi từ sớm để mua đồ về nấu ăn. Trời lạnh như này thì cứ hotpot mà triển khai thôi.
Bên ngoài Tước Long, con trai ngài chủ tịch thành phố cùng bố mẹ mình cũng tới nơi rồi, trên tay anh Long là chú chuột túi Kangaroo bằng bông mà anh đã mua nó ở bên Úc về tặng cho đứa em gái nhỏ.
- Chào ngài chủ tịch, phu nhân và thiếu gia Long.
- Thục Linh tới chưa anh?
- Dạ cô chủ chưa tới ạ thiếu gia. Mời mọi người vào trong ạ.
Ở biệt thự lan rừng, bố cô chơi đậm lắm khi tặng cho khách sạn JW Marriott giỏ lan đột biến mà ông mua của 1 người bạn với giá tiền lên tới 800 triệu cùng vài giọt lan rừng đẹp nhất nhà mà ông có tới tặng cho tất cả gia đình tới khách sạn ăn tất niên.
- Bố chơi đẹp ghê đó.
- Chả mấy khi mà con, Tết thì 1 năm mới có 1 lần. Hơn nữa mọi người cũng giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.
Thục Linh gật đầu lia lịa rồi cùng bố mẹ đặt nhẹ nhàng những giọt lan rừng vào cốp xe, đóng cốp lại thì đập vào mắt cô là Mỹ Hương với con dao gọt hoa quả trên tay.
- Con đĩ kia, chỉ vì mày mà tao ra nông nỗi này. Mày chết đi!
Từ lúc đoạn video clip nóng của Mỹ Hương và Quốc Cường được đăng lên mạng thì cô ta luôn nhận được những cuộc gọi và tin nhắn rủ rê gạ tình của những người đàn ông già trẻ đều có. Trong 1 lần đi lang thang ngoài đường cô ta đã bị 1 nhóm người c**** h*** tập thể rồi quẳng ra vệ đường trong tình trạng không 1 mảnh vải che thân.
- Hương! Cháu bình tĩnh lại. Có gì mình vào trong nhà rồi từ từ nói chuyện.
- Nói chuyện à. HAHAHAHA… TÔI THÂN TÀN MA DẠI NHƯ NÀY… LÀ DO CON GÁI CỦA CÁC NGƯỜI ĐẤY. NÓ PHẢI CHẾT!
Thục Linh đi tới phía Mỹ Hương làm cho bố mẹ cô 1 phen kinh hãi, Mỹ Hương đang rất điên loạn lại còn cầm dao thế kia, con gái họ sẽ ra sao đây.
- Giết tôi thì cậu có quay trở về quá khứ đẹp đẽ mà cậu đã từng có không?
Thục Linh đưa tay chỉ vào mặt Mỹ Hương và nói rằng chính cô ta đã phá nát hết tất cả. Thục Linh đã bỏ Trung rồi đấy và cô sắp lấy Trọng Lâm rồi, nếu giết chết Thục Linh thì Trọng Lâm sẽ không tha cho cô ta
- Tao bị c**** b**, Tao mang thai mà không biết bố đứa bé là ai. Tao đang muốn chết đây, mày có giỏi gọi hắn ta tới đây, 1 nhát giết chết tao đi!
- Không cần phải gọi cho đại ca đâu. GIết mày chỉ làm bẩn tay đại ca thôi.
GIọng của Bryan cất lên khiến Mỹ Hương không rét mà run. Sợ hãi như thế thì thử hỏi cô ta giết được ai chứ hả? Bryan gọi cho anh Lâm rồi mở loa ngoài lên:
- Báo cáo đại ca. Con Mỹ Hương nó đang ở nhà cô chủ rồi cầm dao hăm dọa cô chủ ạ.
[Em ấy không bị thương chứ?]
- Em không sao Lâm à.
[Bryan, mày gọi cho công an phường tới gô cổ nó lại. Bố mẹ có ở đó không ạ?]
- Bố mẹ đây Lâm.
Anh Lâm gật đầu rồi cúp máy của Bryan để anh ta gọi công an phường. Một cuộc gọi tới cho ông Minh, anh Lâm nói ông và bà Loan tới khách sạn trước đi, Bryan sẽ đưa Thục Linh tới chỗ này đã rồi sẽ tới khách sạn sau.
- Anh muốn em tới đâu?
[Đi theo Bryan đi rồi em sẽ biết thôi vợ yêu.]
Mỹ Hương nghe từ vợ yêu liền cười khà khà, Trọng Lâm lấy Thục Linh rồi vậy có phải Đức Trung sẽ là của cô ta không.
[Bố bật loa ngoài đi ạ.]
Trọng Lâm cười khẩy và nói rằng những gì Mỹ Hương đã làm với cô như gây tai nạn, cầm dao vung lên dọa nạt Thục Linh thì liệu Đức Trung còn yêu cô ta nữa không?
Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ tới nhà của ông Minh và lôi Mỹ Hương đi, tất nhiên là bà Sáu cũng đã được công an gọi lên để làm việc rồi.
- Bố mẹ đi trước nhé. Bryan lái xe cẩn thận biết không?
- Dạ vâng thưa chú.
Thục Linh đi theo Bryan ra chiếc xe màu trắng của William, lên xe cô có hỏi Bryan về nơi mà anh ta và cô sẽ tới thì Bryan nói giống y hệt Lâm đó là tới đó cô sẽ biết ngay thôi.
- Có cần phải bí mật tới vậy không ạ anh Bryan?
- THực ra thì tôi cũng không biết về chuyện này, đại ca chỉ nói với tôi là tới nhà đón cô chủ tới L2 Wedding Luxury mà thôi.
- Nhưng hôm nay ăn Tất niên tại khách sạn, thử đồ cưới bây giờ liệu có gấp gáp không chứ?
Tất nhiên là sẽ không có thử đồ cưới mà Trọng Lâm sẽ đặt 1 cặp nhẫn cưới có thể nói là độc nhất vô nhị trong ngày cưới của họ. Anh gọi video call với Alexandre, vừa mới gập MacBook lại thì Bryan cũng đưa Thục Linh tới nơi.
- Đại ca. Em đã đưa cô chủ tới an toàn.
- Tốt rồi, về lại khách sạn đi. Tao sẽ đưa em ấy về sau.
- Dạ vâng ạ.
Trọng Lâm đưa Thục Linh tới quầy trang sức chế tác nơi bạn của mr Stevie đang chờ sẵn. Anh Lâm cầm lấy bàn tay trái của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô 1 cái rồi nói với cô đưa ngón áp út của mình ra đi.
- Là sao Lâm? Em chưa hiểu.
- Em cứ làm theo lời anh đi.
Nào thì làm theo lời anh, Thục Linh đưa ngón áp út ra và mr Ben có ấn ngón áp út của cô vào phần mực màu xanh và ấn tiếp vào 1 tấm phim.
- OK done madam.
Anh lấy khăn ướt chuyên dụng lau ngón tay cho cô và nói rằng cặp nhẫn cưới của cô và anh sắp tới sẽ là 1 cặp nhẫn độc nhất chỉ có cô và anh mới có mà thôi vì nó có dấu vân tay của 2 người.
- Rồi đã xong, mình tới siêu thị mua 1 chút đồ rồi về khách sạn nhé?
- Nghe anh hết ạ Lâm.
- Bé ngoan.
Cùng anh tới siêu thị, những tưởng rằng ở khách sạn thiếu đồ nhưng không ngờ rằng anh dẫn cô tới nơi bày bán kem chống nắng rồi Mỹ phẩm nọ kia vân Vân.
- Anh, mẹ Charlotte đã mua cho em rồi, anh đừng mua nữa mà.
- Mẹ khác anh khác. Chúng ta sắp đi Hawaii, kem chống nắng sẽ tốt cho làn da nhạy cảm của em đấy. Cho tôi xem tuýp kem chống nắng body.
CHị nhân viên tư vấn khá kỹ càng về dòng kem chống nắng dạng xịt và anh Lâm đã mua rất nhiều để người lười chăm sóc da như cô có thể dễ dàng sử dụng.
- Anh này, em có lười đâu chứ. Chúng ta về khách sạn thôi.
- Chưa, chúng ta vẫn chưa mua xong đồ.
- Còn mua gì nữa…
- Theo anh nào.
Anh Lâm lấy chiếc xe đẩy rồi bế cô ngồi vào trong xe và nói rằng cô thích cái gì thì có thể để vào xe.
- Lâm à, hôm qua bố mẹ mua đồ cho em em còn chưa có ăn nữa. Đừng mua nữa được không?
- Em không mua vậy anh mua, rồi đừng có bảo anh là mua nhiều thế nhé.
Cô chưa có kịp trả lời anh thì anh đã đẩy xe tới chỗ quầy bánh kẹo và bánh sữa, 1 loáng thôi là đầy cả xe.
- Em thích ăn snack mà đúng không nè?
- Please don’t. That’s enough!
- No.
Ở trên chiếc phi cơ của tập đoàn Casino đã gần hết đồ ăn rồi, còn có mỗi nước ngọt và Lays khoai tây mà thôi. Nhân tiện lúc đi mua đồ thì anh mua thêm chút bánh và snack để cơ trưởng cơ phó có thể ăn trên máy bay luôn. Và hơn cả anh muốn vợ mình thoải mái không phải lo nghĩ gì hết.
Anh quan tâm cô từng ly từng tí, tới cả chu kỳ kinh nguyệt của cô nữa, anh gọi 1 cô nhân viên tư vấn về đồ của phụ nữ tới tư vấn cho anh về loại băng vệ sinh và dung dịch vệ sinh cho phụ nữ. Thục Linh cô không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa, nếu có cái quần màu đen ở đây thì cô sẽ không chút do dự là đội nó lên đầu.
- OK. Băng vệ sinh tôi lấy hết. Còn dung dịch vệ sinh thì 5 chai.
- Lâm ơi. Không cần thiết phải mua quá nhiều đâu mà.
- Em gái nói đúng đó anh à, dung dịch vệ sinh tôi nghĩ anh nên mua 2 chai thôi, hết lại mua. Còn băng vệ sinh thì anh lấy hết cũng được ạ.
Người giàu có họ luôn điên loạn như vậy đấy, anh Lâm kết thúc chuyến mua sắm này bằng 2 thùng sữa chua Vinamilk nha đam và 5 thùng nước cam Twister rồi ra quầy tính tiền. Lúc này thì cô đã được anh bế ra ngoài rồi và trên tay cô đang là 2 chiếc xúc xích nướng.
- Dạ của anh chị hết 3 triệu 680 nghìn ạ.
Anh Lâm rút ra 4 triệu đồng rồi cùng Thục Linh xách đồ ra ngoài, vì muốn cô thoải mái nên anh đã không cắt cử vệ sĩ đi cùng. Trong khi anh lái xe thì cô đang chiến 2 chiếc xúc xích trong 1 niềm hoan hỷ vui mừng.
- Tẹo về khách sạn, anh nướng xúc xích cho em nhé vợ?
- Ủa đợt trước thì cấm em ăn nó bây giờ thì lại…
- Ưm chẳng qua là anh cho em ăn mệt nghỉ, ăn tới chán thì thôi để sau này mang thai em cũng không có bị thèm.
- Anh này…
Ở khách sạn mọi người cũng đã dọn hết đồ ăn ra bàn rồi và ngồi nói chuyện 1 lúc tranh thủ đợi cô và anh về, trong lúc đó cơ trưởng và cơ phó có nhận được SOS của anh Lâm nên đã ra ngoài và giúp đỡ anh trong việc xách đồ.
- Lâm, con mua gì nhiều như vậy?
- Con mua cho em ấy 1 ít rồi để lên máy bay. Đồ ăn vặt trên đó cũng gần hết rồi chỉ còn nước uống thôi.
- À.
Anh Lâm đặt cô ngồi xuống ghế còn anh thì cầm mấy túi xúc xích bi đi vào trong nhà bếp, chính tay anh sẽ nướng xúc xích và chiên ngô ngọt cho vợ anh cùng mấy đứa nhỏ ăn.
- Cô Ninh ơi…
Gia Bảo đã và đang bập bẹ nói chuyện, cậu tiểu thiếu gia mặc nguyên cả cây MLB trên người này đang bắt Thục Linh bế mình. Bố mẹ thì cậu bé không bắt nạt được chỉ bắt nạt Thục Linh thôi vì cô quá chiều đứa bé này.
- Ế ế… cô Ninh ơi…
- Được được, cô bế Bảo nha. Nhưng Bảo phải thơm cô 1 cái.
Bảo cười tít mắt lại rồi thơm 2 cái thật kêu vào 2 bên má của Thục Linh rồi cầm chặt chiếc ô tô sắt mà Bryan mua trước đây vào trong lòng mình.
- Cháu chào các cô chú ạ.
- Chào mọi người ạ.
- À chào Trân với Tiến nhé. Hoàng Anh đâu rồi? Không cho thằng bé đi sao?
- Dạ thằng ku cùng bố cháu với bố Trân đang đi đằng sau ạ. Nó quấn ông nội nó còn hơn bố mẹ haha…
Hoàng Anh là con trai của Ngọc Trân và Xuân Tiến, đứa bé có nước da ngăm bánh mật cũng rất đẹp trai đang được ông nội và ông ngoại hộ tống trên taxi tới khách sạn.
- Hai vợ chồng tới rồi đấy à?
- Cho vợ chồng tôi rửa bát sau bữa ăn nhé chủ tịch?
- Có việc cho 2 người làm nhưng không phải là rửa bát.
- Việc gì thế chủ tịch?
- Ăn xong đã rồi bàn sau. Nào mời mọi người.
Trọng Lâm ăn sáng với mọi người xong nhanh chóng ra xe đi công việc thì Bryan chạy gọi với theo.
- Có chuyện gì không?
- Dạ có. Hôm nay em xin phép được rước đại ca, tiện thể em muốn xin ý kiến của đại ca ạ.
- Ngày nào cũng rước rồi giờ bày đặt xin phép. Chở tao tới bar đi.
- Dạ vâng, mời đại ca lên xe.
Khi chỉ có Trọng Lâm và Bryan thì anh Lâm luôn ngồi cạnh ghế tài xế và nói chuyện với Bryan như 1 người bạn. Anh cũng bắt Bryan sửa rồi nhưng anh chàng vệ sĩ này đã quen với cách gọi đại ca rồi nên thôi.
- Mày muốn xin ý kiến của tao, OK nói đi.
- Về chuyện đại ca cho em 10 tỷ, em đã suy nghĩ kỹ và muốn mở 1 hiệu sách ạ.
- Lý do?
Bryan có chia sẻ rằng sau khi xem những tấm ảnh chụp của Ngọc Sơn ở buổi triển lãm nghệ thuật vào tháng 6 năm ngoái thì anh ta có đi khảo sát ở Nhà Trang và biết được rằng các trại trẻ mồ côi ở đó, đám trẻ con ở đó đều rất ham học. Và Bryan muốn mở hiệu sách ở Nha Trang để đám nhóc có thể đọc sách miễn phí và vui chơi lành mạnh ở ngay chính hiệu sách đó.
- Cũng là 1 ý tưởng hay ho, nhưng quản lý 1 đám trẻ con khác so với mày giam giữ 1 kẻ thù. Nên cân nhắc.
- Em có nghĩ tới phương án này rồi đại ca, em chỉ là chủ của hiệu sách thôi còn đâu việc chăm sóc cũng như quản lý trẻ con sẽ do người đứng đầu cô nhi viện làm hết ạ. Sẽ có người phụ việc ở đó luôn.
- Tao hiểu rồi. Ý tưởng này rất hay và tao đồng ý. Mà mày cũng nên mua cho mình 1 chiếc xe để đi lại đi.
- Dạ vâng đại ca.
Bar L2 Entertainment chi nhánh Đông Anh, hiện tại không phải giờ kinh doanh bởi vậy cho nên tất cả bảo vệ rồi quản lý đi tập gym với ăn uống hết rồi. Minh Hùng thì hiện tại đang tạm rửa tay gác kiếm chăm sóc vợ con nên chỉ có anh Lâm là chủ thôi.
- Dạ chào đại ca, anh Bryan.
- Các anh em đâu cả rồi?
- Dạ bọn nó 1 số đi ăn sáng rồi đại ca. Còn 1 vài thằng thì đi tập gym ạ.
- Rèn luyện sức khỏe là tốt rồi. Bryan theo tao lên phòng, còn mày đứng đây đợi bọn nó, khi nào bọn nó về thì tập trung hết ở tầng 4, tao có chuyện cần bàn với chúng mày.
- Dạ vâng đại ca.
Phòng làm việc ở trên tầng 3, rót ra 2 ly Whisky anh Lâm có nói lại vấn đề mà mr Peter nói cho Bryan nghe, anh muốn nghe xem cánh tay phải đắc lực của mình sẽ nghĩ sao về vấn đề này.
- Hệ thống bên đó hiện tại là đang có tổng cộng 1270 người đó đại ca.
- Ừ. Thì?
- Theo em thì anh nên chia đều ra mỗi nơi khoảng 150 tới 200 thằng. Ở Hà Nội mình đang thiếu bảo vệ trông coi công trình xây dựng nhà hàng Trung Hoa với bảo vệ ở L2 Wedding Luxury. Nên để tầm 150 thằng ở lại Hà Nội.
- Còn các nơi khác?
Bryan nói rằng sau khi đại ca anh ta cùng cô chủ Thục Linh làm đám cưới xong xuôi anh ta sẽ đưa 250 người qua Macau thiết lập hệ thống làm ăn mới. Còn các chỗ khác thì tùy ở anh Lâm quyết định.
- Chia nhỏ người, tao đồng ý với ý kiến này. Bên LA tao sẽ phá bỏ hết đi. Mày có nghĩ chúng ta nên mở thêm hệ thống bar ở Việt Nam này không?
- Dạ theo em thì nên ạ đại ca. Chúng ta thừa sức mở bar ở khắp Việt Nam này mà. Hệ thống âm thanh của nước ngoài mình có thì tội gì chứ? Theo như đại ca nói chúng nó không thích nhàn hạ nữa thì đại ca xây thêm mấy nhà hàng với resort bên biển đi, chúng nó biết tiếng Việt mà nên bốc vác cũng được ạ.
Cũng là ý kiến hay ho đấy, mở rộng thêm các bất động sản cũng là cách để anh Lâm tiêu bớt tiền của mình đi.
- Về bên phía Macau, mày có ý tưởng gì không?
Nhấp 1 ngụm rượu, Bryan nói rằng mình chưa có ý kiến gì hay ho cả, nhưng chắc chắn rằng sau khi qua đó anh ta sẽ làm độc lập và không dính dáng gì tới bên mr Chen.
- Tốt đó. Cứ suy nghĩ cho thật chín chắn, và tao tin rằng mày sẽ làm được Bryan à.
- Cảm ơn đại ca!
[…]
Ngày nghỉ Tết tới gần rồi, như thường lệ mọi năm cứ tới 26 Tết là 3 và mẹ của Thục Linh sẽ đi cùng nhau mua quần áo ấm rồi giày dép phụ kiện cho cô. Thế nhưng năm nay lại khác, 3 bà mẹ không biết là giận dỗi nhau cái gì mà mỗi người 1 nơi: Bà Loan thì đi Royal City, bà Bình thì đi Times City còn phu nhân Charlotte thì lại cùng chồng và bé cún Snow White đi Aeon Mall.
- Alo em nghe đây Phong.
- Em đang ở đâu thế Bình?
- Em đang ở Times City, anh có xong việc ở phía nhà hàng thì qua đây giúp em với nặng quá này.
- Không có đứa nào đi cùng em à?
- Có có… có Tuyên, Luân với Sĩ đi cùng em nhưng mà xách không hết.
Ba anh vệ sĩ cao to lực lưỡng còn xách không xuể, không lẽ bà Bình định khuân hết cả cái Times City này về phòng con dâu mình đấy à? Nhưng biết sao được, bà nhiều tiền mà.
Còn bà Loan, trời ơi bao nhiêu là váy đỏ rồi lại áo đỏ với đầy đồ ăn vặt cho Thục Linh nữa. Tuy con gái bà không đòi hỏi mấy thứ ăn vặt linh tinh nhưng bà vẫn cứ mua bởi năm nay bà được thưởng Tết tới cả 100 triệu, cho nên bà sẽ dùng nó để mua đồ cho cô. Cũng khá nặng đấy nên bà gọi cho chồng mình tới để khuân giúp mình về nhà, nhưng đi qua quầy Uniqlo thấy áo đẹp quá bà lại tắt máy đi rồi vào mua thêm chục cái nữa đủ size cho cả ngài Smith và ông Công luôn.
Ông Minh thấy cuộc gọi nhỡ ở Zalo liền gọi lại cho vợ mình để hỏi xem bà Loan gọi ông cái gì.
- Alo em đây.
[Ừ gọi anh gì đấy?]
- Anh rảnh chưa, tới Royal City giúp em xách đồ về nhà với.
[Anh đang đi xem bộ Sofa mới, 1 tiếng nữa anh tới nhé.]
- OK anh.
Vâng và cuối cùng là vợ chồng ngài Charles cùng bé cún dễ thương, 2 vợ chồng doanh nhân người nước ngoài này lại chọn mua đồ skincare cho cô, nhưng không chỉ dừng lại ở đó, họ có đặt trước cho Thục Linh cô 1 căn hộ chung cư với 2 phòng ngủ và 1 phòng khách khá rộng rãi ở bên công ty Oceans rồi trị giá hơn 1 tỷ.
2 tiếng đồng hồ sau, 3 cặp vợ chồng cùng với Tuyên vệ sĩ không hẹn mà cùng nhau về biệt thự lan rừng. Đố đạc quá trời khiến cho mọi người ở nhà muốn phát khùng lên luôn. Nhưng lạ ở đây mọi người không có thấy ngài Smith và ông Công. Hỏi chị Nhã thì chị cho hay ngài và ông Công đã đi công việc từ lúc 3h chiều rồi tức đã gần 3 tiếng đồng hồ.
- Bố mẹ à, quá nhiều rồi đấy ạ.
- Không có nhiều mà con.
- Mẹ Loan con nói đúng đấy, nhiều cái gì mà nhiều chứ.
Vừa dứt lời xong thì chiếc Bentley màu nâu của ngài Smith đã về tới, nhưng đằng sau còn có thêm 1 chiếc xe tải nhỏ nữa. Ủa, ngài Smith đây là mua điều hòa hay TiVi tủ lạnh mới sao?
- Mọi người đây rồi. Anh Minh, anh Phong với cháu giúp 1 tay với nào.
- Có cái gì vậy anh Công?
Trên chiếc xe tải nhỏ của Media Mart đó đúng là đồ gia dụng của gia đình như tivi LG, điều hòa Daikin, tủ lạnh 2 cửa to vậy vã và 1 chiếc MacBook đời mới nhất. Không cần nói thì đây cũng là quà Tết của Thục Linh cô rồi.
- Con bé đâu rồi?
- Dạ bé Linh nó cầm đồ ăn vặt lên phòng rồi thưa ngài.
- Mọi người giúp tôi nhé, tôi lên phòng con bé đây.
Ngài Smith trên người có đeo 1 chiếc túi đeo chéo nữa chẳng biết bên trong nó có cái gì và trên tay ngài cầm hộp của MacBook. Bỗng có chiếc xe công nông chất đầy gạch ngói tới nhà, lái xe công nông đi xuống, cầm tờ giấy rồi đi tới trước mặt bà Loan:
- Đây có phải là nhà ông Hoàng Trọng Minh, giám đốc sở Giao Thông Hà Nội không ạ?
- Dạ phải. Có chuyện gì không anh?
- Có 1 người nước ngoài gọi cho tôi và nói chở gạch và cát tới đây. Tôi có thể đổ chúng ở đâu được?
Ông Công đứng ra dàn xếp và chỉ tay về hướng bể bơi không có nước, nói với tài xế rằng hãy đổ gạch ở phía cạnh bể bơi, 1 chút nữa cát tới thì sẽ đổ cạnh đó luôn.
- Anh Công, chuyện này là sao ạ?
- Ngài Smith muốn xây thêm 2 tầng nữa cho căn biệt thự này. Tầng 5 sẽ là phòng tập gym còn tầng 4 sẽ thêm 3 phòng ngủ khép kín nữa đó mọi người.
- Chúng tôi không được ngài báo trước gì hết cả.
- Haha thì có nhiều chuyện mọi người có cho ngài biết đâu.
Đây có thể coi là gậy ông đập lưng ông không nhỉ, thôi thì vào nhà ăn cơm cái đã đói quá rồi. Anh Lâm thì đang đi gặp đối tác không có nhà, mà nếu có ở nhà thì anh cũng sẽ choáng với đồ đạc chất đầy ở phòng vợ anh thôi.
Nhắc tới anh Lâm, anh đang tiếp 1 vị khách quan trọng ngay ở khách sạn JW MARRIOTT, đó là kỹ sư địa ốc giỏi nhất ở Hà Nội anh Phạm Việt Quang. Anh Phạm Việt Quang sẽ là người thiết kế dự án khách sạn L2 Blue Moon ở bên Vũng Tàu cho anh Lâm, và tất nhiên là đã có sự giới thiệu ở bên Khải Sơn rồi.
- Chắc hẳn cô Thoa đã có nói với anh rồi, rằng Trọng Lâm tôi là 1 người ác độc, rất khó tính trong việc thiết kế.
- Chị Thoa đâu có nói vậy đâu, haha cậu Lâm đây tại sao lại tự đổi tiếng ác cho mình thế nhỉ?
- Tôi nói thật đấy. Thôi mình vào vấn đề chính nhé, tôi muốn anh thiết kế khu nghỉ dưỡng này theo phong cách châu Âu, nhưng không được quá cổ điển.
- Tôi hiểu, phong cách châu Âu luôn được các khách sạn cũng như nhà hàng chọn bởi vẻ đẹp cổ điển và tinh tế của nó.
Anh Lâm có cho anh kỹ sư xem bản đồ khu đất nơi xây dựng khách sạn L2 Blue Moon và chỉ vào phía giữa khu đất, nói rằng anh muốn có 1 bể bơi thật lớn được thiết kế thành hình tròn giống mặt trăng ở đây. Anh có tìm hiểu kỹ lắm rồi, thậm chí đã có mời thầy phong thủy tới khu đất để xem, anh muốn ánh trăng có thể rọi vào chính giữa bể bơi đó, nó sẽ là điểm nhấn cho khách sạn của anh.
- Có vẻ như cậu Lâm ấp ủ ý tưởng này từ rất lâu rồi?
- Nói chắc anh không tin đâu chứ tôi mới nghĩ ra ý tưởng này cách đây 5 ngày trước.
Đúng vậy thưa quý vị, cách đây 5 ngày thì ở Vũng Tàu có lễ hội bắn pháo hoa chào Xuân. Anh Lâm lúc đó không có đi Vũng Tàu mà đang ôm Thục Linh nằm trên giường cho ấm và lúc đó cô có xem bắn pháo hoa, khoảnh khắc pháo hoa đầy đủ màu sắc rọi xuống mặt hồ làm cô thích thú quá chừng bởi vẻ đẹp của nó. Cô nói rằng:
- Lâm à. Anh nhìn xem này đẹp không?
- Đúng là rất đẹp vợ yêu à.
- Nhưng nếu có thêm trăng tròn ở đây nữa, mặt hồ sẽ phản chiếu ánh trăng cùng với pháo hoa thì còn đẹp hơn nữa.
- Nhưng hôm nay đâu phải rằm đâu vợ.
Có thể nói chính Thục Linh cô là người nói ra câu đó, là tiền đề quan trọng để anh có ý tưởng để xây dựng L2 Blue Moon (Mặt trăng xanh). Và anh cũng nói luôn với anh kỹ sư rằng hãy thiết kế khách sạn cho anh theo hình vòng cung, để có chỗ làm bể bơi hình tròn nữa.
- Những chỗ thừa ở 2 bên này cậu tính làm gì?
- Có thể sẽ là những cây hoa giấy hoặc cây cối nào đó. Khi nào khách sạn xây tới giai đoạn gần cuối tôi sẽ giải quyết sau. Giờ cũng quá giờ ăn tối rồi, xin phép được mời anh 1 bữa tối ngay tại đây luôn.
- Cảm ơn cậu Lâm nhiều lắm. Tôi ăn chế độ Healthy giống vợ tôi, ừm không biết là…
- Trong từ điển của bố tôi và tôi không có từ không thể và không biết. Đầu bếp ở đây cũng vậy.
Anh Lâm về nhà cô là 9h tối và phòng khách nó khác xa 1 trời 1 vực giống như là anh đi vào nhầm nhà vậy. Bộ Sofa khác hẳn bộ trước, rồi đôi loa thùng mới nhất nữa, ngót nghét 2 tỷ 3 của ông Minh chứ ít ỏi gì đâu, trong đó 2 tỷ là số tiền mà ông mua đôi loa thùng.
- Lâm, công việc thế nào con?
- Con có gặp anh Quang rồi bố và anh ta xứng đáng là kỹ sư giỏi nhất ở Hà Nội này. Con xin phép lên phòng ạ.
- Ừ đi đi con.
Chạy lên phòng mở cửa ra anh liền bật cười thành tiếng khi ở giường rồi ở bàn học cô là những món đồ Tết mới nhất, không biết lúc anh nói chuyện cô được tặng 1 căn chung cư trị giá 1 tỷ 6 thì không biết phản ứng của cô sẽ ra sao nhỉ.
- Trời trời vợ anh nhiều đồ quá nhé. Chia sẻ cho anh bớt nào.
- Đó, anh lấy hết đi. Cái gì đâu mà quá trời đồ đạc. Anh xem em còn thiếu cái gì nữa không hả?
Trọng Lâm ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên bả vai gầy của cô rồi nói rằng bố mẹ có thương cô thì mới dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cô, bản thân anh cũng vậy, khách sạn L2 Blue Moon ở Vũng Tàu sẽ là quà cưới mà anh dành cho cô.
- Thôi mà, em không muốn làm chủ của 1 khách sạn sang trọng đâu.
- Anh giúp em.
Thục Linh gật đầu rồi tựa vào vai anh, 3 ngày nữa họ bay qua Mỹ nghỉ vài ngày rồi không biết thế nào đây, cô chưa qua đó bao giờ ít nhiều cũng có sự bỡ ngỡ. Nhưng sự bỡ ngỡ đó sẽ mau chóng tan biến thôi vì bên cạnh cô là anh Lâm mà.
- Ngủ thôi vợ, muộn rồi đó.
- Lâm ơi, hay em không đi được không?
- Tại sao lại không? Ngài Albert mời vợ chồng chúng ta qua bên đó chơi và nghỉ dưỡng tắm biển Hawaii. Nếu em lo vấn đề ngài ta chơi mình thì em đừng lo, Bryan và William sẽ đi cùng với chúng ta.
Sáng hôm sau 27 âm lịch, tức 28/1 dương lịch, hôm nay ngài Smith có mời tất cả những người bạn quen biết cùng đối tác tới khách sạn của bố già để ăn Tất niên vì nhà ông Minh không đủ chỗ chứa nhiều người. Anh Lâm nhận lệnh từ ngài nên đã đi từ sớm để mua đồ về nấu ăn. Trời lạnh như này thì cứ hotpot mà triển khai thôi.
Bên ngoài Tước Long, con trai ngài chủ tịch thành phố cùng bố mẹ mình cũng tới nơi rồi, trên tay anh Long là chú chuột túi Kangaroo bằng bông mà anh đã mua nó ở bên Úc về tặng cho đứa em gái nhỏ.
- Chào ngài chủ tịch, phu nhân và thiếu gia Long.
- Thục Linh tới chưa anh?
- Dạ cô chủ chưa tới ạ thiếu gia. Mời mọi người vào trong ạ.
Ở biệt thự lan rừng, bố cô chơi đậm lắm khi tặng cho khách sạn JW Marriott giỏ lan đột biến mà ông mua của 1 người bạn với giá tiền lên tới 800 triệu cùng vài giọt lan rừng đẹp nhất nhà mà ông có tới tặng cho tất cả gia đình tới khách sạn ăn tất niên.
- Bố chơi đẹp ghê đó.
- Chả mấy khi mà con, Tết thì 1 năm mới có 1 lần. Hơn nữa mọi người cũng giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.
Thục Linh gật đầu lia lịa rồi cùng bố mẹ đặt nhẹ nhàng những giọt lan rừng vào cốp xe, đóng cốp lại thì đập vào mắt cô là Mỹ Hương với con dao gọt hoa quả trên tay.
- Con đĩ kia, chỉ vì mày mà tao ra nông nỗi này. Mày chết đi!
Từ lúc đoạn video clip nóng của Mỹ Hương và Quốc Cường được đăng lên mạng thì cô ta luôn nhận được những cuộc gọi và tin nhắn rủ rê gạ tình của những người đàn ông già trẻ đều có. Trong 1 lần đi lang thang ngoài đường cô ta đã bị 1 nhóm người c**** h*** tập thể rồi quẳng ra vệ đường trong tình trạng không 1 mảnh vải che thân.
- Hương! Cháu bình tĩnh lại. Có gì mình vào trong nhà rồi từ từ nói chuyện.
- Nói chuyện à. HAHAHAHA… TÔI THÂN TÀN MA DẠI NHƯ NÀY… LÀ DO CON GÁI CỦA CÁC NGƯỜI ĐẤY. NÓ PHẢI CHẾT!
Thục Linh đi tới phía Mỹ Hương làm cho bố mẹ cô 1 phen kinh hãi, Mỹ Hương đang rất điên loạn lại còn cầm dao thế kia, con gái họ sẽ ra sao đây.
- Giết tôi thì cậu có quay trở về quá khứ đẹp đẽ mà cậu đã từng có không?
Thục Linh đưa tay chỉ vào mặt Mỹ Hương và nói rằng chính cô ta đã phá nát hết tất cả. Thục Linh đã bỏ Trung rồi đấy và cô sắp lấy Trọng Lâm rồi, nếu giết chết Thục Linh thì Trọng Lâm sẽ không tha cho cô ta
- Tao bị c**** b**, Tao mang thai mà không biết bố đứa bé là ai. Tao đang muốn chết đây, mày có giỏi gọi hắn ta tới đây, 1 nhát giết chết tao đi!
- Không cần phải gọi cho đại ca đâu. GIết mày chỉ làm bẩn tay đại ca thôi.
GIọng của Bryan cất lên khiến Mỹ Hương không rét mà run. Sợ hãi như thế thì thử hỏi cô ta giết được ai chứ hả? Bryan gọi cho anh Lâm rồi mở loa ngoài lên:
- Báo cáo đại ca. Con Mỹ Hương nó đang ở nhà cô chủ rồi cầm dao hăm dọa cô chủ ạ.
[Em ấy không bị thương chứ?]
- Em không sao Lâm à.
[Bryan, mày gọi cho công an phường tới gô cổ nó lại. Bố mẹ có ở đó không ạ?]
- Bố mẹ đây Lâm.
Anh Lâm gật đầu rồi cúp máy của Bryan để anh ta gọi công an phường. Một cuộc gọi tới cho ông Minh, anh Lâm nói ông và bà Loan tới khách sạn trước đi, Bryan sẽ đưa Thục Linh tới chỗ này đã rồi sẽ tới khách sạn sau.
- Anh muốn em tới đâu?
[Đi theo Bryan đi rồi em sẽ biết thôi vợ yêu.]
Mỹ Hương nghe từ vợ yêu liền cười khà khà, Trọng Lâm lấy Thục Linh rồi vậy có phải Đức Trung sẽ là của cô ta không.
[Bố bật loa ngoài đi ạ.]
Trọng Lâm cười khẩy và nói rằng những gì Mỹ Hương đã làm với cô như gây tai nạn, cầm dao vung lên dọa nạt Thục Linh thì liệu Đức Trung còn yêu cô ta nữa không?
Xe cảnh sát rú còi ầm ĩ tới nhà của ông Minh và lôi Mỹ Hương đi, tất nhiên là bà Sáu cũng đã được công an gọi lên để làm việc rồi.
- Bố mẹ đi trước nhé. Bryan lái xe cẩn thận biết không?
- Dạ vâng thưa chú.
Thục Linh đi theo Bryan ra chiếc xe màu trắng của William, lên xe cô có hỏi Bryan về nơi mà anh ta và cô sẽ tới thì Bryan nói giống y hệt Lâm đó là tới đó cô sẽ biết ngay thôi.
- Có cần phải bí mật tới vậy không ạ anh Bryan?
- THực ra thì tôi cũng không biết về chuyện này, đại ca chỉ nói với tôi là tới nhà đón cô chủ tới L2 Wedding Luxury mà thôi.
- Nhưng hôm nay ăn Tất niên tại khách sạn, thử đồ cưới bây giờ liệu có gấp gáp không chứ?
Tất nhiên là sẽ không có thử đồ cưới mà Trọng Lâm sẽ đặt 1 cặp nhẫn cưới có thể nói là độc nhất vô nhị trong ngày cưới của họ. Anh gọi video call với Alexandre, vừa mới gập MacBook lại thì Bryan cũng đưa Thục Linh tới nơi.
- Đại ca. Em đã đưa cô chủ tới an toàn.
- Tốt rồi, về lại khách sạn đi. Tao sẽ đưa em ấy về sau.
- Dạ vâng ạ.
Trọng Lâm đưa Thục Linh tới quầy trang sức chế tác nơi bạn của mr Stevie đang chờ sẵn. Anh Lâm cầm lấy bàn tay trái của cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô 1 cái rồi nói với cô đưa ngón áp út của mình ra đi.
- Là sao Lâm? Em chưa hiểu.
- Em cứ làm theo lời anh đi.
Nào thì làm theo lời anh, Thục Linh đưa ngón áp út ra và mr Ben có ấn ngón áp út của cô vào phần mực màu xanh và ấn tiếp vào 1 tấm phim.
- OK done madam.
Anh lấy khăn ướt chuyên dụng lau ngón tay cho cô và nói rằng cặp nhẫn cưới của cô và anh sắp tới sẽ là 1 cặp nhẫn độc nhất chỉ có cô và anh mới có mà thôi vì nó có dấu vân tay của 2 người.
- Rồi đã xong, mình tới siêu thị mua 1 chút đồ rồi về khách sạn nhé?
- Nghe anh hết ạ Lâm.
- Bé ngoan.
Cùng anh tới siêu thị, những tưởng rằng ở khách sạn thiếu đồ nhưng không ngờ rằng anh dẫn cô tới nơi bày bán kem chống nắng rồi Mỹ phẩm nọ kia vân Vân.
- Anh, mẹ Charlotte đã mua cho em rồi, anh đừng mua nữa mà.
- Mẹ khác anh khác. Chúng ta sắp đi Hawaii, kem chống nắng sẽ tốt cho làn da nhạy cảm của em đấy. Cho tôi xem tuýp kem chống nắng body.
CHị nhân viên tư vấn khá kỹ càng về dòng kem chống nắng dạng xịt và anh Lâm đã mua rất nhiều để người lười chăm sóc da như cô có thể dễ dàng sử dụng.
- Anh này, em có lười đâu chứ. Chúng ta về khách sạn thôi.
- Chưa, chúng ta vẫn chưa mua xong đồ.
- Còn mua gì nữa…
- Theo anh nào.
Anh Lâm lấy chiếc xe đẩy rồi bế cô ngồi vào trong xe và nói rằng cô thích cái gì thì có thể để vào xe.
- Lâm à, hôm qua bố mẹ mua đồ cho em em còn chưa có ăn nữa. Đừng mua nữa được không?
- Em không mua vậy anh mua, rồi đừng có bảo anh là mua nhiều thế nhé.
Cô chưa có kịp trả lời anh thì anh đã đẩy xe tới chỗ quầy bánh kẹo và bánh sữa, 1 loáng thôi là đầy cả xe.
- Em thích ăn snack mà đúng không nè?
- Please don’t. That’s enough!
- No.
Ở trên chiếc phi cơ của tập đoàn Casino đã gần hết đồ ăn rồi, còn có mỗi nước ngọt và Lays khoai tây mà thôi. Nhân tiện lúc đi mua đồ thì anh mua thêm chút bánh và snack để cơ trưởng cơ phó có thể ăn trên máy bay luôn. Và hơn cả anh muốn vợ mình thoải mái không phải lo nghĩ gì hết.
Anh quan tâm cô từng ly từng tí, tới cả chu kỳ kinh nguyệt của cô nữa, anh gọi 1 cô nhân viên tư vấn về đồ của phụ nữ tới tư vấn cho anh về loại băng vệ sinh và dung dịch vệ sinh cho phụ nữ. Thục Linh cô không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa, nếu có cái quần màu đen ở đây thì cô sẽ không chút do dự là đội nó lên đầu.
- OK. Băng vệ sinh tôi lấy hết. Còn dung dịch vệ sinh thì 5 chai.
- Lâm ơi. Không cần thiết phải mua quá nhiều đâu mà.
- Em gái nói đúng đó anh à, dung dịch vệ sinh tôi nghĩ anh nên mua 2 chai thôi, hết lại mua. Còn băng vệ sinh thì anh lấy hết cũng được ạ.
Người giàu có họ luôn điên loạn như vậy đấy, anh Lâm kết thúc chuyến mua sắm này bằng 2 thùng sữa chua Vinamilk nha đam và 5 thùng nước cam Twister rồi ra quầy tính tiền. Lúc này thì cô đã được anh bế ra ngoài rồi và trên tay cô đang là 2 chiếc xúc xích nướng.
- Dạ của anh chị hết 3 triệu 680 nghìn ạ.
Anh Lâm rút ra 4 triệu đồng rồi cùng Thục Linh xách đồ ra ngoài, vì muốn cô thoải mái nên anh đã không cắt cử vệ sĩ đi cùng. Trong khi anh lái xe thì cô đang chiến 2 chiếc xúc xích trong 1 niềm hoan hỷ vui mừng.
- Tẹo về khách sạn, anh nướng xúc xích cho em nhé vợ?
- Ủa đợt trước thì cấm em ăn nó bây giờ thì lại…
- Ưm chẳng qua là anh cho em ăn mệt nghỉ, ăn tới chán thì thôi để sau này mang thai em cũng không có bị thèm.
- Anh này…
Ở khách sạn mọi người cũng đã dọn hết đồ ăn ra bàn rồi và ngồi nói chuyện 1 lúc tranh thủ đợi cô và anh về, trong lúc đó cơ trưởng và cơ phó có nhận được SOS của anh Lâm nên đã ra ngoài và giúp đỡ anh trong việc xách đồ.
- Lâm, con mua gì nhiều như vậy?
- Con mua cho em ấy 1 ít rồi để lên máy bay. Đồ ăn vặt trên đó cũng gần hết rồi chỉ còn nước uống thôi.
- À.
Anh Lâm đặt cô ngồi xuống ghế còn anh thì cầm mấy túi xúc xích bi đi vào trong nhà bếp, chính tay anh sẽ nướng xúc xích và chiên ngô ngọt cho vợ anh cùng mấy đứa nhỏ ăn.
- Cô Ninh ơi…
Gia Bảo đã và đang bập bẹ nói chuyện, cậu tiểu thiếu gia mặc nguyên cả cây MLB trên người này đang bắt Thục Linh bế mình. Bố mẹ thì cậu bé không bắt nạt được chỉ bắt nạt Thục Linh thôi vì cô quá chiều đứa bé này.
- Ế ế… cô Ninh ơi…
- Được được, cô bế Bảo nha. Nhưng Bảo phải thơm cô 1 cái.
Bảo cười tít mắt lại rồi thơm 2 cái thật kêu vào 2 bên má của Thục Linh rồi cầm chặt chiếc ô tô sắt mà Bryan mua trước đây vào trong lòng mình.
- Cháu chào các cô chú ạ.
- Chào mọi người ạ.
- À chào Trân với Tiến nhé. Hoàng Anh đâu rồi? Không cho thằng bé đi sao?
- Dạ thằng ku cùng bố cháu với bố Trân đang đi đằng sau ạ. Nó quấn ông nội nó còn hơn bố mẹ haha…
Hoàng Anh là con trai của Ngọc Trân và Xuân Tiến, đứa bé có nước da ngăm bánh mật cũng rất đẹp trai đang được ông nội và ông ngoại hộ tống trên taxi tới khách sạn.
- Hai vợ chồng tới rồi đấy à?
- Cho vợ chồng tôi rửa bát sau bữa ăn nhé chủ tịch?
- Có việc cho 2 người làm nhưng không phải là rửa bát.
- Việc gì thế chủ tịch?
- Ăn xong đã rồi bàn sau. Nào mời mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.