Chương 172
Lana318
17/08/2023
Mạnh Khương ra về rồi Trọng Lâm mới lò dò đi lên phòng Thục Linh, mở cửa phòng ra thì thấy 2 người bạn đang ngồi nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Anh Lâm e hèm cái rồi nói:
- 2 người nói xấu anh gì đấy hả?
- Đâu có ạ. Linh nói anh Lâm là 1 người chồng hết sức tuyệt vời.
- Ổ? Linh còn nói gì nữa không em?
- Bạn ấy nói mình may mắn vì gặp được anh đó.
Đều là sự thật mà, nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ lựng kia xem, đáng yêu quá thể đi. Trọng Lâm cười rồi đưa tay xoa xoa đầu Thục Linh:
- Vợ anh thật ngoan đó, muốn anh thưởng gì nào?
- Chả muốn gì. Anh với bố mẹ cho em bao nhiêu thứ rồi. Em chỉ muốn ăn kem.
- Không được. Bảo bảo trong bụng nói không ăn kem với những đồ ăn có hại cho sức khoẻ. Vợ phải lo cho con chứ.
- Em vẫn lo cho con nhưng mà em thèm.
Không mang thai thì thôi, mang thai rồi cô bị anh cấm đủ điều. Đêm tân hôn của người ta thì làm chuyện đó còn của cô và anh, ngoài đi giúp Yến Nhi thì sau khi về phòng anh nghiên cứu muốn nát cái máy, nội dung là về những thực phẩm hay nguyên liệu ăn vào để dễ mang thai con trai. Hài hước ghê, thế mà bảo con nào cũng là con, anh lại cuồng con trai hơn con gái.
Yến Nhi qua phòng khác để cho Trọng Lâm và vợ anh có không gian riêng tư, Yến Nhi đi rồi anh Lâm mới bế Thục Linh ra giường rồi nhanh chóng phủ lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ nhàng. 1 người chồng hết sức tuyệt vời hay may mắn vì gặp được người như anh, đó là những câu nói mà bất cứ 1 người chồng nào cũng đều muốn nghe cả. Tiếng ư hưm chụt chụt vang ra khắp phòng, anh Lâm cũng cởi áo ra luôn.
- Linh.
- Dạ… (nuốt nước bọt)
- Anh sẽ nhẹ nhàng, cho anh vào được không?
- Anh không cho em ăn kem thì còn lâu. Tránh ra! Em đang giở bài.
Còn lâu ấy cô mới thoát được khỏi vòng tay anh, cô là vợ anh và ở hẳn khách sạn rồi nhé. Trọng Lâm ghì chặt cô ở giường rồi gàn dở vạch áo phông mỏng của cô ra rồi chui đầu vào đó.
- Lâm… Áaa… haha nhột… ưm…
Anh nhằm đúng đôi gò bồng mềm mại, cởi chốt áo phía sau lưng rồi ra sức bóp lấy bóp để, bóp cho to tròn thì sau này cô sinh con sẽ có sữa cho con bú, và cả anh nữa, anh cũng muốn bú.
- Haaa… Lâm… ơi…
- Thoải mái không vợ?
Hơi thở nóng ấm của anh phả lên da thịt mềm mịn trong lớp áo phông khiến cô thoải mái vô cùng, nhưng làm chuyện đó bây giờ sao? Với sức lực của anh, cô có thể sẽ đi lại khó khăn hơn. Ai mà biết cái nhẹ nhàng của anh ở đây như nào chứ?
- Đi ra đi mà…
Trọng Lâm chui ra ngoài rồi day nhẹ 2 núm nhỏ hồng hào bên ngoài lớp áo kia, vợ anh phê đến cỡ nào rồi vẫn còn muốn cự tuyệt anh?
- Anh sợ anh dừng lại rồi em sẽ chủ động mà muốn anh… như tối hôm chúng ta ở Mỹ.
- Đừng đoán mò. Buông em… aaa…
Anh lột quần đùi của cô ra, trên người cô lúc này chỉ còn lại chiếc áo phông và quần chip màu hồng của phấn.
- Ướt như vậy rồi, còn muốn chối sao vợ yêu?
- Không mà. Em đang học dở bài.
- Tối học, anh giúp em được mà. Cởi cho anh đi.
Anh nói rồi chỉ vào phía cạp quần, nơi đó con quái vật đã ngóc đầu dậy và đang sưng to. Thục Linh lắc đầu nguẩy nguậy rồi nhanh chóng rời giường, lần đầu tiên đi chuyển mà không mặc áo lót khiến cô khó chịu ghê hồn, nó cứ… tưng tưng rồi lại lắc lắc…
Cuối cùng anh cũng để cho cô ngồi ghế học bài, nhưng cô gì đó sai sai ở đây khi cô bị ép ngồi lên đùi anh. Bàn tay thô to ấm nóng của anh đang mơn trớn hạt trân châu nhỏ phía dưới, môi và lưỡi anh đang liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô.
- Anh có yên cho em học không nào?
- Em muốn học anh để cho em học đó. Em làm việc của em còn anh làm việc của anh, miễn là cả 2 đều được sướng.
- Sướng cái đầu anh, đồ xấu xa!
Á à, dám nói anh là đồ xấu xa nhé, anh không cho cô học nữa, bế lại cô ra giường rồi chọc léc ở 2 bên mạn sườn cô.
- Ahaha… buồn quá… Lâm… á bỏ em ra…
- Đây là hình phạt của em, dám nói anh là đồ xấu xa. Còn dám nữa không?
- Anh… haha xấu xa thật còn gì.
Mạnh miệng gớm nhé Thục Linh, được rồi, anh đã mang tiếng xấu xa thì để anh xấu xa luôn 1 thể. Anh đứng dậy và đi tới tủ rượu, bé thỏ ngây thơ Thục Linh cứ ngỡ anh đã tha cho mình rồi nên rời giường ra ghế ngồi học, nhưng đâu có dễ như vậy?
- Áaa Trọng Lâm. Anh làm gì thế hả?
Anh Lâm bất ngờ đổ vang đỏ lên cổ cô, thứ chất lỏng màu đỏ đỏ trôi xuống ngực làm lộ rõ 2 núm nhỏ đang căng tròn kia.
- Haaa… Vợ yêu à, em thật quyến rũ.
Muốn ngồi anh cho ngồi, anh cúi thấp người xuống mút rượu đang chảy trên người cô, đổ rượu lên người cô, rượu trôi tới đâu anh mút tới đó.
- Ân… Ưm…
Cô không uống rượu nhưng cô cũng say luôn rồi, đầu óc dần mơ hồ trống rỗng, chiếc bút trên tay cô rơi xuống đất lăn đi tới gần phía nhà vệ sinh rồi nằm yên vị ngay đó.
- Uống rượu kiểu này thật tuyệt. Vợ yêu lại đây nào.
1 tay anh cầm chai rượu 1 tay kéo cô ra giường, mùi rượu vang xộc lên làm cô chếnh choáng, gương mặt xinh đẹp đang phê lòi.
- Vợ ngoan, để anh cởi áo cho vợ nha.
Nhanh chóng cởi chiếc áo phông dính đầy rượu kia vứt xuống đất, anh đặt cô nằm ngửa rồi vừa đổ rượu lên khe ngực cô vừa nhìn cô bằng ánh mắt đắm say. Cúi thấp đầu xuống anh đưa lưỡi ra liếm rồi mút hết rượu ở ngực cô, uống rượu cũng là 1 thú vui, nhất là uống rượu trên người vợ của mình thì cho dù có bao nhiêu rượu anh cũng lôi ra uống bằng sạch.
- Ưm… aaa…
Mút hết rượu trước ngực cô anh lại giúp cô đổi tư thế, và lần này là ở sau lưng. Dọc sống lưng cô là thứ chất lòng màu đỏ, nó trôi xuống phía dưới quần chip rồi anh cũng cởi nhanh thứ vướng víu màu hồng phấn trên người cô rồi mút chùn chụt.
- Lâm…
- Dạ…
- Đừng làm nữa mà. Em say mất rồi…
Đúng vậy, nếu cô bước chân xuống giường ngay bây giờ cô sẽ đi với tư thế của 1 người say rượu mặc dù cô chưa uống 1 giọt nào. Anh cười trìu mến, đưa tay quay nhẹ mặt cô ra phía sau rồi chính anh lại trườn người lên trước hôn cô say đắm.
“Say ư? Thật tốt! 2 ta sẽ cùng say bảo bối à!”
2 vợ chồng mới cưới được vài ngày thôi quấn quýt nhau tới cả tiếng đồng hồ, chai rượu cũng hết sạch sẽ đang nằm lăn lóc ở trên giường. Những tiếng “bạch bạch” cùng tiếng rên rỉ ngâm nga hát ra khắp căn phòng, anh Lâm là người biết giữ chức tín, Thục Linh mang thai nên anh rất nhẹ nhàng.
- Linh, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh, yêu anh nhất trên đời.
CHOANG…
Vỏ chai rượu rỗng vì sự luận động của 2 người mà rơi xuống đất vỡ tan tành, lúc này 2 người mới giật mình quay ra, nhưng rồi cũng tiếp tục làm cho xong công việc đang dở dang. Anh Lâm phê lòi tới cả điện thoại của ngài Smith cũng không có nghe.
Sau hơn 1 tiếng anh cũng bắn ra ngoài thứ đặc sệt của mình, đưa tay sờ lấy điện thoại anh thấy có cuộc gọi nhỡ của bố vợ ngoại quốc liền bấm gọi lại.
[Lâm à. Đưa con bé về nhà ăn tối đi. Bố mẹ con cũng đang ở đây rồi.]
- Dạ vâng, chúng con về liền đây ạ.
Đấy. Mang tiếng lấy vợ, ấy vậy mà bên nhà vợ lại quá gần, muốn có không gian riêng với cô ở khách sạn mà bên nhà vợ lại không cho, đểu thế.
- Vợ yêu ơi. Hay em cố gắng sinh đôi được không?. Tiên Hiệp Hay
- Anh được voi rồi còn đòi Bà Triệu sao? Lúc bắt em sinh con trai rồi bây giờ lại sinh đôi. Chi vậy?
- Cho bố mẹ 2 bên chăm cháu.
Ông bà nội ngoại 2 bên có cháu bế bồng sẽ chẳng nhớ gì tới anh và cô nữa, 2 người sẽ có không gian riêng tư mà tăng gia sản xuất. Anh nói làm cô bật cười ha hả, ra là anh muốn cô sinh đôi là vì cho bố mẹ 2 bên chăm cháu, họ mệt rồi sẽ không đoái hoài gì tới cô và anh.
- Đồ ích kỷ xấu xa. Thôi em đi tắm trước, anh tắm sau, nhanh rồi chúng ta về nhà.
- Ứ ừ không chịu đâu.
- Sao nữa?
- Mình tắm chung nha.
- Còn lâu.
- Vợ chẳng nói chúng ta phải nhanh còn gì, cả 2 tắm chung sẽ rút ngắn thời gian đó.
- Còn lâu mới tắm chung. Đừng có làm sói mà đội lốt cừu với em.
Thục Linh nói xong, cười ha hả rồi hôn lên trán anh 1 cái, trong lúc anh còn phê cô đã vọt lẹ vào trong nhà vệ sinh rồi. Tiếng chuông ip của anh làm anh quay về thực tại, đó là số máy của Bryan:
- Tao đây.
[Đại ca, 2 mẹ con bà Sinh đã rời khách sạn rồi ạ. Có cần bám theo họ không ạ?]
- Không cần. Mày cho người tới nhà thằng Khương, điều tra xem thái độ của nó thế nào.
[Em có làm rồi đại ca. Bọn nó báo về là thằng đó sau khi rời khỏi khách sạn về nhà liền chạy hay đồ đi tập Karate.]
- Haha nó muốn đấu với tao vì đã giấu con bé Nhi hay là muốn đấu với thằng Trung đây nhỉ?
[Em cũng không rõ, nhưng có vẻ nó rất quyết liệt và tập trung đó đại ca.]
- Xem ra muốn để nó hết yêu con bé kia thì chỉ còn 1 cách duy nhất đó thôi.
[Em thấy nó cũng thật lòng với con bé Nhi. Lạ lùng thật chẳng hiểu giống cái là giống gì.]
Anh Lâm cười sảng trong điện thoại, giống cái cũng có giống nọ giống kia, Thục Linh của anh rất dễ hiểu còn những người khác anh không biết. Tóm lại vẫn nên theo dõi Mạnh Khương và người anh trai Mạnh Phát. Người điềm đạm như Mạnh Phát cũng có thể là kẻ thâm độc.
Yến Nhi cũng không hiểu được chính mình, những cái ôm và hôn của Mạnh Khương với cô nàng người khác nhìn vào sẽ thấy rõ được tình yêu nồng cháy của anh ta nhưng còn Nhi lại không có yêu thích gì mà lại đi yêu 1 người chưa có tình cảm gì đặc biệt với mình. Thật khó hiểu mà.
- Mẹ. Con sẽ mang thai con của Mạnh Khương sao?
- Về lí thuyết là vậy, nhưng hiếm có ai mang thai trong lần quan hệ đầu tiên lắm con à.
- Nhưng Thục Linh, cậu ấy lại mang thai con của anh Lâm ngay sau khi họ quan hệ với nhau 1 tuần đó mẹ.
- Tuỷ người thôi con, cũng có thể cậu Lâm đó quá khỏe, chỉ trong 1 lần thôi đã có con chẳng hạn. Nhưng mẹ lại lo con có thai với cậu Trung con chú Kiên.
Người cướp đi đêm đầu tiên của Nhi là Mạnh Khương nhưng người cứu Nhi khỏi cái chết nghẹn vì thuốc kích dục lại là Đức Trung. Thật là khó nghĩ quá mà.
Tiếng chuông ip của Nhi, là số của Mạnh Khương, Nhi không nghe mà tắt phụt đi. Bà Sinh thấy lạ vì con gái mình lại cầm chiếc điện thoại xịn xì như vậy, có hỏi thì được biết đó là do anh Lâm mua cho.
- Điện thoại cũ của con đâu?
- Anh Lâm nói sẽ giúp con lấy được cảm tình của Trung mẹ ạ.
- Con quá dễ dãi đấy Nhi. Ngày mai đem trả lại cho cậu ta.
- Anh ấy là vị quân sư đại tài, là chồng của Thục Linh mà mẹ. Anh ấy không phải người xấu.
Cộc cộc cộc. Nhi chạy ra mở cửa rồi lại nhanh chóng đóng lại vì người trước mặt Nhi là Khương, tiếng kêu của Khương cho thấy anh ta đã dùng chân chặn cánh cửa lại để có thể vào trong phòng của bà Sinh và con gái:
- Anh tới đây làm gì?
- Cháu chào cô. Nhi à anh có chuyện muốn nói với em.
- Sau chuyện ở Nha Trang tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Anh đi về cho.
- Em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không về. Anh yêu em rất nhiều, là thật lòng đó vậy tại sao em không bao giờ chịu mở lòng mình ra đón nhận anh dù chỉ 1 lần? Anh có gì không tốt chứ?
Mồ hồi trên người Mạnh Khương phả ra chứng tỏ anh ta đã tập Karate rất quyết liệt, bộ đồ tập còn đang trên người anh ta cho thấy tập xong anh ta đã phi xe tới đây.
- Tôi không yêu anh chính là không yêu. Tôi chỉ coi anh giống như 1 người anh trai mà thôi.
- Nhưng tôi không muốn làm anh trai của em. Nhi à… chúng ta thử hẹn hò với nhau đi, được không vậy?
- Không. Tôi nhớ là tôi không có hứa hẹn gì với anh, quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản là câu nói suông giữa 2 người bố thôi. Đừng hy vọng gì ở tôi, ngoài kia còn nhiều cô gái cho anh lựa chọn.
Nhi nói xong đi ra mở cửa phòng, làm động tác tay mời Mạnh Khương ra khỏi đây. Ngay từ lúc còn nhỏ Nhi đã không thích sự gần gũi của Mạnh Khương với mình. Nhi muốn chơi búp bê, học đàn nhưng bố cô bé lại không cho và đưa cô tới trung tâm học võ, học cùng lớp với đàn anh Mạnh Khương. Nhi hận việc sắp đặt này của bố mình.
- Nhi à, cho tôi 1 cơ hội đi. Em thích gì, em muốn gì tôi có thể cho em được mà. Nhi à. Nhi!
Mạnh Khương đập cửa phòng ầm ầm nhưng Nhi không mở cửa, anh ta ngồi bệt xuống tấm thảm bên ngoài đó rồi rơi giọt nước mắt đầu tiên. Không yêu chính là không yêu, có cố gắng cỡ nào cũng không thể có được tình yêu của người mình yêu đâu. Từ bỏ đi Mạnh Khương à.
Bên ngoài Mạnh Khương vẫn gõ cửa ầm ầm, anh ta muốn trong chiều hôm nay phải hẹn hò được với Nhi, cho dù Nhi có khước từ anh ta vẫn yêu.
- Nhi à. Mở cửa cho Khương nó vào đi. Đứng ngoài gõ cửa như vậy người ta sẽ đánh giá đó con.
- Mẹ không thấy anh ta đã làm gì sao? Uống say rồi tới trước cửa nhà mình nói con là đồ hư hỏng, có chồng sắp cưới rồi vẫn còn yêu người khác trong khi con không hề yêu anh ta.
Bà Sinh ra mở cửa, Nhi thấy vậy liền chạy vội vào nhà vệ sinh trốn.
- Cháu yêu Nhi thật lòng. Cô khuyên em ấy giúp cháu được không? Cháu sai ở đâu cháu sẽ cố gắng sửa để hoàn hảo trước mặt em ấy mà.
- Có lẽ chồng cô và bố cháu đã sai ngay từ đầu rồi, bản thân cô cũng vì sự sắp đặt của gia đình mà đã chia tay với mối tình đầu. Cháu về nhà tắm rửa đi, cô sẽ khuyên con bé.
Mạnh Khương sẽ không chịu về nếu không có cuộc gọi từ ông Sâm bố của anh ta, mẹ Nhi lúc này mới gõ cửa phòng vệ sinh gọi Nhi ra ngoài. Trên gương mặt phúc hậu của bà Sinh cũng đã ướt đẫm đầy nước mắt:
- Mẹ. Sao mẹ khóc?
- Nhìn con và thằng Khương với thằng Trung mẹ lại nhớ tới năm xưa, khi mẹ bằng tuổi con cũng đã có 1 tình yêu đẹp.
- Nghĩa là không phải bố con sao?
- Phải. Mẹ và chú ấy yêu nhau, khi đó cả 2 không có 1 đồng xu cắc bạc nào. Ông ngoại của con đã gán ghép mẹ, đưa mẹ đi xem mắt bố của con bây giờ.
Nhi rơm rớm nước mắt, không nghĩ mẹ mình lại giống như mình hiện tại, yêu Đức Trung nhưng lại bị bố áp đặt phải lấy Mạnh Khương.
- Mẹ thấy thằng Khương nó thật lòng với con đấy Nhi. Con thử đi.
Nhi lắc đầu vừa khóc vừa nói rằng chỉ có coi Mạnh Khương như 1 người anh trai không hơn không kém, từ nhỏ mỗi lần bố đưa sang nhà bác Sâm Nhi đã không thích sự động chạm ôm hôn của Mạnh Khương rồi thì sao có thể thích đây.
- Mẹ à… con không thể đâu. Con thích Trung, con yêu Trung mẹ ơi.
Quay trở lại với Mạnh Khương, anh ta vừa lái xe vừa khóc. Biết rất rõ Nhi không thích anh t, xa lánh mỗi khi anh ta ôm hôn bá vai bá cổ nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng 1 người con trai học giỏi, toàn diện về mọi mặt. “Bố mình và bố em ấy đã sai, ngay từ đầu rồi sao? Nhưng mình đâu có vì giao ước giữa 2 người bố mà yêu em ấy chứ?”
Đúng vậy, Mạnh Khương chẳng biết gì cho tới năm anh ta 18 tuổi, tức cách đây 3 năm, khi bố mẹ anh ta nói anh ta có hôn ước với Yến Nhi, anh ta mừng tới rơi nước mắt. Từ đó tới nay anh ta cố gắng gần gũi với Nhi nhiều hơn xưa, ôm Nhi chặt hơn, những nụ hôn vồ vập và sự liều lĩnh của anh ta ngay trong đêm 25/2 vừa qua. Chỉ nghĩ rằng chiếm được đêm đầu tiên của Nhi thì ngoài anh ta ra sẽ chẳng có ai thèm Nhi nữa, ấy vậy mà vẫn bị Nhi khước từ. Còn gì đau đớn hơn nữa.
- Cậu hai đã về.
- Có chuyện gì mà bố tôi lại gọi tôi về gấp như vậy?
- Bên trong là tiểu thư Thanh Thảo cùng bố mẹ tiểu thư.
- Thanh Thảo là ai? Tôi đâu có quen.
Mạnh Khương biết rõ cuộc gặp mặt này là để xem mắt, anh ta nhảy lên xe và định nổ máy thì ông Sâm từ trong nhà chạy ra, đứng trước mặt anh ta và nói quay vào trong nhà ngay lập tức.
- Chuyện này là sao đây bố?
- Cứ đi vào nhà cho bố, nói chuyện với Thanh Thảo.
- Bố biết rõ con yêu Yến Nhi mà.
- Nhưng con bé không yêu con. Đi vào nhà cho bố.
Ông Sâm rút chìa khoá xe của Mạnh Khương rồi ném cho vệ sĩ, nói cho xe vào gara để đi.
- Con không muốn mà.
- Gặp mặt người ta nói chuyện 1 chút, chú Hào là đối tác của bố, con nhẹ nhàng 1 tí.
Mạnh Khương mặc đồ tập Karate cùng bố mình đi vào trong, trưng bộ mặt vô hồn bóng nhẫy đầy mồ hôi và nước mắt ra chào ông Hoà bà Thuý rồi ngồi cạnh Mạnh Phát.
- Cháu Khương đây sao anh Sâm? Thật đẹp trai. Cháu đi tập võ về hay sao?
- Dạ vâng ạ. Cháu có đai đen tam đẳng của Karate.
- Em chào anh, em là Thanh Thảo, tân sinh viên của đại học y Hà Nội.
- Chào em. Dạ cháu xin phép cô chú, xin phép bố mẹ và anh cháu lên phòng tắm.
- Ừ đi đi con, rồi chúng ta ra ngoài ăn tối. Ăn ở nhà hàng sâu… sâu…
- So Yummi ạ chú.
- Đúng rồi, So Yummi, con hay ăn ở đó đấy Khương.
Mạnh Khương không hiểu nổi, rõ ràng chính ông Sâm bố anh ta đã nói anh ta là vị hôn phu của Yến Nhi con bà Sinh, bây giờ lại đang ở nhà và xem mắt Thanh Thảo nào đó. Chuyện này là sao? Bố anh ta đang khỏa lấp nỗi đau trong trái tim anh ta bằng 1 mối quan hệ khác, với 1 người con gái khác mà không phải Yến Nhi sao? Anh ta nhắn tin ngay cho bố mình, nói bố mình lên phòng có chuyện cần gặp. Những tưởng ông Sâm sẽ không lên vì còn bận tiếp khách, nhưng ông lại lên phòng Mạnh Khương ngay sau khi tin nhắn được gửi đi 1’.
- Chuyện này là sao đây bố?
- Bố đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Bé Nhi không yêu con đâu mà chỉ coi con là anh trai. Sẽ rất đau khổ nếu con và bé Nhi sinh sống dưới 1 mái nhà mà không có tình yêu con à.
- Con biết em ấy không yêu con, nhưng con sẽ cố gắng để em ấy hiểu ra tấm chân tình này. Con không chấp nhận lấy 1 người con không yêu.
Vừa nãy Thanh Thảo có giới thiệu, Mạnh Khương chào lại nhưng ánh mắt không có nhìn Thảo lấy 1 lần. Cho dù Yến Nhi không yêu anh ta đi nữa anh ta quyết đeo bám tới cùng, người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt còn gì.
- Thôi tắm nhanh rồi chúng ta ra ngoài ăn tối con.
- Con biết rồi bố. Và sau lần này bố sẽ không còn thấy mặt con ở nhà nữa đâu.
Đi tắm thì mắc gì cầm điện thoại vào chứ? Mạnh Khương muốn nhắn tin cho Nhi mà, trách sao được. Nhưng nhắn rồi lại xoá đi, cứ vậy đã chục lần rồi mà chẳng biết nên nhắn gì với Nhi, không lẽ nhắn với Nhi rằng anh ta có mối mới, cần sự chúc phúc của Nhi hay sao? Như thế là đi ngược lại con tim của anh ta rồi.
- 2 người nói xấu anh gì đấy hả?
- Đâu có ạ. Linh nói anh Lâm là 1 người chồng hết sức tuyệt vời.
- Ổ? Linh còn nói gì nữa không em?
- Bạn ấy nói mình may mắn vì gặp được anh đó.
Đều là sự thật mà, nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ lựng kia xem, đáng yêu quá thể đi. Trọng Lâm cười rồi đưa tay xoa xoa đầu Thục Linh:
- Vợ anh thật ngoan đó, muốn anh thưởng gì nào?
- Chả muốn gì. Anh với bố mẹ cho em bao nhiêu thứ rồi. Em chỉ muốn ăn kem.
- Không được. Bảo bảo trong bụng nói không ăn kem với những đồ ăn có hại cho sức khoẻ. Vợ phải lo cho con chứ.
- Em vẫn lo cho con nhưng mà em thèm.
Không mang thai thì thôi, mang thai rồi cô bị anh cấm đủ điều. Đêm tân hôn của người ta thì làm chuyện đó còn của cô và anh, ngoài đi giúp Yến Nhi thì sau khi về phòng anh nghiên cứu muốn nát cái máy, nội dung là về những thực phẩm hay nguyên liệu ăn vào để dễ mang thai con trai. Hài hước ghê, thế mà bảo con nào cũng là con, anh lại cuồng con trai hơn con gái.
Yến Nhi qua phòng khác để cho Trọng Lâm và vợ anh có không gian riêng tư, Yến Nhi đi rồi anh Lâm mới bế Thục Linh ra giường rồi nhanh chóng phủ lên môi cô 1 nụ hôn nhẹ nhàng. 1 người chồng hết sức tuyệt vời hay may mắn vì gặp được người như anh, đó là những câu nói mà bất cứ 1 người chồng nào cũng đều muốn nghe cả. Tiếng ư hưm chụt chụt vang ra khắp phòng, anh Lâm cũng cởi áo ra luôn.
- Linh.
- Dạ… (nuốt nước bọt)
- Anh sẽ nhẹ nhàng, cho anh vào được không?
- Anh không cho em ăn kem thì còn lâu. Tránh ra! Em đang giở bài.
Còn lâu ấy cô mới thoát được khỏi vòng tay anh, cô là vợ anh và ở hẳn khách sạn rồi nhé. Trọng Lâm ghì chặt cô ở giường rồi gàn dở vạch áo phông mỏng của cô ra rồi chui đầu vào đó.
- Lâm… Áaa… haha nhột… ưm…
Anh nhằm đúng đôi gò bồng mềm mại, cởi chốt áo phía sau lưng rồi ra sức bóp lấy bóp để, bóp cho to tròn thì sau này cô sinh con sẽ có sữa cho con bú, và cả anh nữa, anh cũng muốn bú.
- Haaa… Lâm… ơi…
- Thoải mái không vợ?
Hơi thở nóng ấm của anh phả lên da thịt mềm mịn trong lớp áo phông khiến cô thoải mái vô cùng, nhưng làm chuyện đó bây giờ sao? Với sức lực của anh, cô có thể sẽ đi lại khó khăn hơn. Ai mà biết cái nhẹ nhàng của anh ở đây như nào chứ?
- Đi ra đi mà…
Trọng Lâm chui ra ngoài rồi day nhẹ 2 núm nhỏ hồng hào bên ngoài lớp áo kia, vợ anh phê đến cỡ nào rồi vẫn còn muốn cự tuyệt anh?
- Anh sợ anh dừng lại rồi em sẽ chủ động mà muốn anh… như tối hôm chúng ta ở Mỹ.
- Đừng đoán mò. Buông em… aaa…
Anh lột quần đùi của cô ra, trên người cô lúc này chỉ còn lại chiếc áo phông và quần chip màu hồng của phấn.
- Ướt như vậy rồi, còn muốn chối sao vợ yêu?
- Không mà. Em đang học dở bài.
- Tối học, anh giúp em được mà. Cởi cho anh đi.
Anh nói rồi chỉ vào phía cạp quần, nơi đó con quái vật đã ngóc đầu dậy và đang sưng to. Thục Linh lắc đầu nguẩy nguậy rồi nhanh chóng rời giường, lần đầu tiên đi chuyển mà không mặc áo lót khiến cô khó chịu ghê hồn, nó cứ… tưng tưng rồi lại lắc lắc…
Cuối cùng anh cũng để cho cô ngồi ghế học bài, nhưng cô gì đó sai sai ở đây khi cô bị ép ngồi lên đùi anh. Bàn tay thô to ấm nóng của anh đang mơn trớn hạt trân châu nhỏ phía dưới, môi và lưỡi anh đang liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô.
- Anh có yên cho em học không nào?
- Em muốn học anh để cho em học đó. Em làm việc của em còn anh làm việc của anh, miễn là cả 2 đều được sướng.
- Sướng cái đầu anh, đồ xấu xa!
Á à, dám nói anh là đồ xấu xa nhé, anh không cho cô học nữa, bế lại cô ra giường rồi chọc léc ở 2 bên mạn sườn cô.
- Ahaha… buồn quá… Lâm… á bỏ em ra…
- Đây là hình phạt của em, dám nói anh là đồ xấu xa. Còn dám nữa không?
- Anh… haha xấu xa thật còn gì.
Mạnh miệng gớm nhé Thục Linh, được rồi, anh đã mang tiếng xấu xa thì để anh xấu xa luôn 1 thể. Anh đứng dậy và đi tới tủ rượu, bé thỏ ngây thơ Thục Linh cứ ngỡ anh đã tha cho mình rồi nên rời giường ra ghế ngồi học, nhưng đâu có dễ như vậy?
- Áaa Trọng Lâm. Anh làm gì thế hả?
Anh Lâm bất ngờ đổ vang đỏ lên cổ cô, thứ chất lỏng màu đỏ đỏ trôi xuống ngực làm lộ rõ 2 núm nhỏ đang căng tròn kia.
- Haaa… Vợ yêu à, em thật quyến rũ.
Muốn ngồi anh cho ngồi, anh cúi thấp người xuống mút rượu đang chảy trên người cô, đổ rượu lên người cô, rượu trôi tới đâu anh mút tới đó.
- Ân… Ưm…
Cô không uống rượu nhưng cô cũng say luôn rồi, đầu óc dần mơ hồ trống rỗng, chiếc bút trên tay cô rơi xuống đất lăn đi tới gần phía nhà vệ sinh rồi nằm yên vị ngay đó.
- Uống rượu kiểu này thật tuyệt. Vợ yêu lại đây nào.
1 tay anh cầm chai rượu 1 tay kéo cô ra giường, mùi rượu vang xộc lên làm cô chếnh choáng, gương mặt xinh đẹp đang phê lòi.
- Vợ ngoan, để anh cởi áo cho vợ nha.
Nhanh chóng cởi chiếc áo phông dính đầy rượu kia vứt xuống đất, anh đặt cô nằm ngửa rồi vừa đổ rượu lên khe ngực cô vừa nhìn cô bằng ánh mắt đắm say. Cúi thấp đầu xuống anh đưa lưỡi ra liếm rồi mút hết rượu ở ngực cô, uống rượu cũng là 1 thú vui, nhất là uống rượu trên người vợ của mình thì cho dù có bao nhiêu rượu anh cũng lôi ra uống bằng sạch.
- Ưm… aaa…
Mút hết rượu trước ngực cô anh lại giúp cô đổi tư thế, và lần này là ở sau lưng. Dọc sống lưng cô là thứ chất lòng màu đỏ, nó trôi xuống phía dưới quần chip rồi anh cũng cởi nhanh thứ vướng víu màu hồng phấn trên người cô rồi mút chùn chụt.
- Lâm…
- Dạ…
- Đừng làm nữa mà. Em say mất rồi…
Đúng vậy, nếu cô bước chân xuống giường ngay bây giờ cô sẽ đi với tư thế của 1 người say rượu mặc dù cô chưa uống 1 giọt nào. Anh cười trìu mến, đưa tay quay nhẹ mặt cô ra phía sau rồi chính anh lại trườn người lên trước hôn cô say đắm.
“Say ư? Thật tốt! 2 ta sẽ cùng say bảo bối à!”
2 vợ chồng mới cưới được vài ngày thôi quấn quýt nhau tới cả tiếng đồng hồ, chai rượu cũng hết sạch sẽ đang nằm lăn lóc ở trên giường. Những tiếng “bạch bạch” cùng tiếng rên rỉ ngâm nga hát ra khắp căn phòng, anh Lâm là người biết giữ chức tín, Thục Linh mang thai nên anh rất nhẹ nhàng.
- Linh, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh, yêu anh nhất trên đời.
CHOANG…
Vỏ chai rượu rỗng vì sự luận động của 2 người mà rơi xuống đất vỡ tan tành, lúc này 2 người mới giật mình quay ra, nhưng rồi cũng tiếp tục làm cho xong công việc đang dở dang. Anh Lâm phê lòi tới cả điện thoại của ngài Smith cũng không có nghe.
Sau hơn 1 tiếng anh cũng bắn ra ngoài thứ đặc sệt của mình, đưa tay sờ lấy điện thoại anh thấy có cuộc gọi nhỡ của bố vợ ngoại quốc liền bấm gọi lại.
[Lâm à. Đưa con bé về nhà ăn tối đi. Bố mẹ con cũng đang ở đây rồi.]
- Dạ vâng, chúng con về liền đây ạ.
Đấy. Mang tiếng lấy vợ, ấy vậy mà bên nhà vợ lại quá gần, muốn có không gian riêng với cô ở khách sạn mà bên nhà vợ lại không cho, đểu thế.
- Vợ yêu ơi. Hay em cố gắng sinh đôi được không?. Tiên Hiệp Hay
- Anh được voi rồi còn đòi Bà Triệu sao? Lúc bắt em sinh con trai rồi bây giờ lại sinh đôi. Chi vậy?
- Cho bố mẹ 2 bên chăm cháu.
Ông bà nội ngoại 2 bên có cháu bế bồng sẽ chẳng nhớ gì tới anh và cô nữa, 2 người sẽ có không gian riêng tư mà tăng gia sản xuất. Anh nói làm cô bật cười ha hả, ra là anh muốn cô sinh đôi là vì cho bố mẹ 2 bên chăm cháu, họ mệt rồi sẽ không đoái hoài gì tới cô và anh.
- Đồ ích kỷ xấu xa. Thôi em đi tắm trước, anh tắm sau, nhanh rồi chúng ta về nhà.
- Ứ ừ không chịu đâu.
- Sao nữa?
- Mình tắm chung nha.
- Còn lâu.
- Vợ chẳng nói chúng ta phải nhanh còn gì, cả 2 tắm chung sẽ rút ngắn thời gian đó.
- Còn lâu mới tắm chung. Đừng có làm sói mà đội lốt cừu với em.
Thục Linh nói xong, cười ha hả rồi hôn lên trán anh 1 cái, trong lúc anh còn phê cô đã vọt lẹ vào trong nhà vệ sinh rồi. Tiếng chuông ip của anh làm anh quay về thực tại, đó là số máy của Bryan:
- Tao đây.
[Đại ca, 2 mẹ con bà Sinh đã rời khách sạn rồi ạ. Có cần bám theo họ không ạ?]
- Không cần. Mày cho người tới nhà thằng Khương, điều tra xem thái độ của nó thế nào.
[Em có làm rồi đại ca. Bọn nó báo về là thằng đó sau khi rời khỏi khách sạn về nhà liền chạy hay đồ đi tập Karate.]
- Haha nó muốn đấu với tao vì đã giấu con bé Nhi hay là muốn đấu với thằng Trung đây nhỉ?
[Em cũng không rõ, nhưng có vẻ nó rất quyết liệt và tập trung đó đại ca.]
- Xem ra muốn để nó hết yêu con bé kia thì chỉ còn 1 cách duy nhất đó thôi.
[Em thấy nó cũng thật lòng với con bé Nhi. Lạ lùng thật chẳng hiểu giống cái là giống gì.]
Anh Lâm cười sảng trong điện thoại, giống cái cũng có giống nọ giống kia, Thục Linh của anh rất dễ hiểu còn những người khác anh không biết. Tóm lại vẫn nên theo dõi Mạnh Khương và người anh trai Mạnh Phát. Người điềm đạm như Mạnh Phát cũng có thể là kẻ thâm độc.
Yến Nhi cũng không hiểu được chính mình, những cái ôm và hôn của Mạnh Khương với cô nàng người khác nhìn vào sẽ thấy rõ được tình yêu nồng cháy của anh ta nhưng còn Nhi lại không có yêu thích gì mà lại đi yêu 1 người chưa có tình cảm gì đặc biệt với mình. Thật khó hiểu mà.
- Mẹ. Con sẽ mang thai con của Mạnh Khương sao?
- Về lí thuyết là vậy, nhưng hiếm có ai mang thai trong lần quan hệ đầu tiên lắm con à.
- Nhưng Thục Linh, cậu ấy lại mang thai con của anh Lâm ngay sau khi họ quan hệ với nhau 1 tuần đó mẹ.
- Tuỷ người thôi con, cũng có thể cậu Lâm đó quá khỏe, chỉ trong 1 lần thôi đã có con chẳng hạn. Nhưng mẹ lại lo con có thai với cậu Trung con chú Kiên.
Người cướp đi đêm đầu tiên của Nhi là Mạnh Khương nhưng người cứu Nhi khỏi cái chết nghẹn vì thuốc kích dục lại là Đức Trung. Thật là khó nghĩ quá mà.
Tiếng chuông ip của Nhi, là số của Mạnh Khương, Nhi không nghe mà tắt phụt đi. Bà Sinh thấy lạ vì con gái mình lại cầm chiếc điện thoại xịn xì như vậy, có hỏi thì được biết đó là do anh Lâm mua cho.
- Điện thoại cũ của con đâu?
- Anh Lâm nói sẽ giúp con lấy được cảm tình của Trung mẹ ạ.
- Con quá dễ dãi đấy Nhi. Ngày mai đem trả lại cho cậu ta.
- Anh ấy là vị quân sư đại tài, là chồng của Thục Linh mà mẹ. Anh ấy không phải người xấu.
Cộc cộc cộc. Nhi chạy ra mở cửa rồi lại nhanh chóng đóng lại vì người trước mặt Nhi là Khương, tiếng kêu của Khương cho thấy anh ta đã dùng chân chặn cánh cửa lại để có thể vào trong phòng của bà Sinh và con gái:
- Anh tới đây làm gì?
- Cháu chào cô. Nhi à anh có chuyện muốn nói với em.
- Sau chuyện ở Nha Trang tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa. Anh đi về cho.
- Em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ không về. Anh yêu em rất nhiều, là thật lòng đó vậy tại sao em không bao giờ chịu mở lòng mình ra đón nhận anh dù chỉ 1 lần? Anh có gì không tốt chứ?
Mồ hồi trên người Mạnh Khương phả ra chứng tỏ anh ta đã tập Karate rất quyết liệt, bộ đồ tập còn đang trên người anh ta cho thấy tập xong anh ta đã phi xe tới đây.
- Tôi không yêu anh chính là không yêu. Tôi chỉ coi anh giống như 1 người anh trai mà thôi.
- Nhưng tôi không muốn làm anh trai của em. Nhi à… chúng ta thử hẹn hò với nhau đi, được không vậy?
- Không. Tôi nhớ là tôi không có hứa hẹn gì với anh, quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản là câu nói suông giữa 2 người bố thôi. Đừng hy vọng gì ở tôi, ngoài kia còn nhiều cô gái cho anh lựa chọn.
Nhi nói xong đi ra mở cửa phòng, làm động tác tay mời Mạnh Khương ra khỏi đây. Ngay từ lúc còn nhỏ Nhi đã không thích sự gần gũi của Mạnh Khương với mình. Nhi muốn chơi búp bê, học đàn nhưng bố cô bé lại không cho và đưa cô tới trung tâm học võ, học cùng lớp với đàn anh Mạnh Khương. Nhi hận việc sắp đặt này của bố mình.
- Nhi à, cho tôi 1 cơ hội đi. Em thích gì, em muốn gì tôi có thể cho em được mà. Nhi à. Nhi!
Mạnh Khương đập cửa phòng ầm ầm nhưng Nhi không mở cửa, anh ta ngồi bệt xuống tấm thảm bên ngoài đó rồi rơi giọt nước mắt đầu tiên. Không yêu chính là không yêu, có cố gắng cỡ nào cũng không thể có được tình yêu của người mình yêu đâu. Từ bỏ đi Mạnh Khương à.
Bên ngoài Mạnh Khương vẫn gõ cửa ầm ầm, anh ta muốn trong chiều hôm nay phải hẹn hò được với Nhi, cho dù Nhi có khước từ anh ta vẫn yêu.
- Nhi à. Mở cửa cho Khương nó vào đi. Đứng ngoài gõ cửa như vậy người ta sẽ đánh giá đó con.
- Mẹ không thấy anh ta đã làm gì sao? Uống say rồi tới trước cửa nhà mình nói con là đồ hư hỏng, có chồng sắp cưới rồi vẫn còn yêu người khác trong khi con không hề yêu anh ta.
Bà Sinh ra mở cửa, Nhi thấy vậy liền chạy vội vào nhà vệ sinh trốn.
- Cháu yêu Nhi thật lòng. Cô khuyên em ấy giúp cháu được không? Cháu sai ở đâu cháu sẽ cố gắng sửa để hoàn hảo trước mặt em ấy mà.
- Có lẽ chồng cô và bố cháu đã sai ngay từ đầu rồi, bản thân cô cũng vì sự sắp đặt của gia đình mà đã chia tay với mối tình đầu. Cháu về nhà tắm rửa đi, cô sẽ khuyên con bé.
Mạnh Khương sẽ không chịu về nếu không có cuộc gọi từ ông Sâm bố của anh ta, mẹ Nhi lúc này mới gõ cửa phòng vệ sinh gọi Nhi ra ngoài. Trên gương mặt phúc hậu của bà Sinh cũng đã ướt đẫm đầy nước mắt:
- Mẹ. Sao mẹ khóc?
- Nhìn con và thằng Khương với thằng Trung mẹ lại nhớ tới năm xưa, khi mẹ bằng tuổi con cũng đã có 1 tình yêu đẹp.
- Nghĩa là không phải bố con sao?
- Phải. Mẹ và chú ấy yêu nhau, khi đó cả 2 không có 1 đồng xu cắc bạc nào. Ông ngoại của con đã gán ghép mẹ, đưa mẹ đi xem mắt bố của con bây giờ.
Nhi rơm rớm nước mắt, không nghĩ mẹ mình lại giống như mình hiện tại, yêu Đức Trung nhưng lại bị bố áp đặt phải lấy Mạnh Khương.
- Mẹ thấy thằng Khương nó thật lòng với con đấy Nhi. Con thử đi.
Nhi lắc đầu vừa khóc vừa nói rằng chỉ có coi Mạnh Khương như 1 người anh trai không hơn không kém, từ nhỏ mỗi lần bố đưa sang nhà bác Sâm Nhi đã không thích sự động chạm ôm hôn của Mạnh Khương rồi thì sao có thể thích đây.
- Mẹ à… con không thể đâu. Con thích Trung, con yêu Trung mẹ ơi.
Quay trở lại với Mạnh Khương, anh ta vừa lái xe vừa khóc. Biết rất rõ Nhi không thích anh t, xa lánh mỗi khi anh ta ôm hôn bá vai bá cổ nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng 1 người con trai học giỏi, toàn diện về mọi mặt. “Bố mình và bố em ấy đã sai, ngay từ đầu rồi sao? Nhưng mình đâu có vì giao ước giữa 2 người bố mà yêu em ấy chứ?”
Đúng vậy, Mạnh Khương chẳng biết gì cho tới năm anh ta 18 tuổi, tức cách đây 3 năm, khi bố mẹ anh ta nói anh ta có hôn ước với Yến Nhi, anh ta mừng tới rơi nước mắt. Từ đó tới nay anh ta cố gắng gần gũi với Nhi nhiều hơn xưa, ôm Nhi chặt hơn, những nụ hôn vồ vập và sự liều lĩnh của anh ta ngay trong đêm 25/2 vừa qua. Chỉ nghĩ rằng chiếm được đêm đầu tiên của Nhi thì ngoài anh ta ra sẽ chẳng có ai thèm Nhi nữa, ấy vậy mà vẫn bị Nhi khước từ. Còn gì đau đớn hơn nữa.
- Cậu hai đã về.
- Có chuyện gì mà bố tôi lại gọi tôi về gấp như vậy?
- Bên trong là tiểu thư Thanh Thảo cùng bố mẹ tiểu thư.
- Thanh Thảo là ai? Tôi đâu có quen.
Mạnh Khương biết rõ cuộc gặp mặt này là để xem mắt, anh ta nhảy lên xe và định nổ máy thì ông Sâm từ trong nhà chạy ra, đứng trước mặt anh ta và nói quay vào trong nhà ngay lập tức.
- Chuyện này là sao đây bố?
- Cứ đi vào nhà cho bố, nói chuyện với Thanh Thảo.
- Bố biết rõ con yêu Yến Nhi mà.
- Nhưng con bé không yêu con. Đi vào nhà cho bố.
Ông Sâm rút chìa khoá xe của Mạnh Khương rồi ném cho vệ sĩ, nói cho xe vào gara để đi.
- Con không muốn mà.
- Gặp mặt người ta nói chuyện 1 chút, chú Hào là đối tác của bố, con nhẹ nhàng 1 tí.
Mạnh Khương mặc đồ tập Karate cùng bố mình đi vào trong, trưng bộ mặt vô hồn bóng nhẫy đầy mồ hôi và nước mắt ra chào ông Hoà bà Thuý rồi ngồi cạnh Mạnh Phát.
- Cháu Khương đây sao anh Sâm? Thật đẹp trai. Cháu đi tập võ về hay sao?
- Dạ vâng ạ. Cháu có đai đen tam đẳng của Karate.
- Em chào anh, em là Thanh Thảo, tân sinh viên của đại học y Hà Nội.
- Chào em. Dạ cháu xin phép cô chú, xin phép bố mẹ và anh cháu lên phòng tắm.
- Ừ đi đi con, rồi chúng ta ra ngoài ăn tối. Ăn ở nhà hàng sâu… sâu…
- So Yummi ạ chú.
- Đúng rồi, So Yummi, con hay ăn ở đó đấy Khương.
Mạnh Khương không hiểu nổi, rõ ràng chính ông Sâm bố anh ta đã nói anh ta là vị hôn phu của Yến Nhi con bà Sinh, bây giờ lại đang ở nhà và xem mắt Thanh Thảo nào đó. Chuyện này là sao? Bố anh ta đang khỏa lấp nỗi đau trong trái tim anh ta bằng 1 mối quan hệ khác, với 1 người con gái khác mà không phải Yến Nhi sao? Anh ta nhắn tin ngay cho bố mình, nói bố mình lên phòng có chuyện cần gặp. Những tưởng ông Sâm sẽ không lên vì còn bận tiếp khách, nhưng ông lại lên phòng Mạnh Khương ngay sau khi tin nhắn được gửi đi 1’.
- Chuyện này là sao đây bố?
- Bố đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Bé Nhi không yêu con đâu mà chỉ coi con là anh trai. Sẽ rất đau khổ nếu con và bé Nhi sinh sống dưới 1 mái nhà mà không có tình yêu con à.
- Con biết em ấy không yêu con, nhưng con sẽ cố gắng để em ấy hiểu ra tấm chân tình này. Con không chấp nhận lấy 1 người con không yêu.
Vừa nãy Thanh Thảo có giới thiệu, Mạnh Khương chào lại nhưng ánh mắt không có nhìn Thảo lấy 1 lần. Cho dù Yến Nhi không yêu anh ta đi nữa anh ta quyết đeo bám tới cùng, người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt còn gì.
- Thôi tắm nhanh rồi chúng ta ra ngoài ăn tối con.
- Con biết rồi bố. Và sau lần này bố sẽ không còn thấy mặt con ở nhà nữa đâu.
Đi tắm thì mắc gì cầm điện thoại vào chứ? Mạnh Khương muốn nhắn tin cho Nhi mà, trách sao được. Nhưng nhắn rồi lại xoá đi, cứ vậy đã chục lần rồi mà chẳng biết nên nhắn gì với Nhi, không lẽ nhắn với Nhi rằng anh ta có mối mới, cần sự chúc phúc của Nhi hay sao? Như thế là đi ngược lại con tim của anh ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.