Chương 53
Lana318
09/06/2023
Gia đình ông Thành vừa đi được 5’ thì Lâm cùng với ông chế tác trang sức đi về với 1 cái tủ quầy trang sức trống trơn, tủ này sẽ đựng trang sức chế tác thủ công. Tủ khá to vì sẽ để cả vàng và bạc cũng như bạch kim.
- KIÊN, TÙNG! GIÚP TAO KHÊNH CÁI NÀY LÊN.
- Dạ vâng đại ca.
Sau đó ông chế tác mang 3 bộ trang sức mà mình vừa cho ra lò nóng hổi bỏng tay chạy lên trên tầng 2 và sắp xếp cho vào tủ.
- Chị Thảo, chị Quỳnh, 2 chị bày trí giúp tôi cái quầy này nhé, sao cho thẩm mỹ 1 chút.
- Ok em.
Sau đó Trọng Lâm đi vào bên trong quầy xem lại 3 bộ trang sức vàng. Sau đó anh lấy đi 2 bộ mang tặng 2 mẹ, còn bộ của bà Hảo, do bà đã về lại Hạ Long nên anh để trưng ở tủ. Trước khi đi anh dặn ông chế tác, phác thảo ra nhiều bộ trang sức vào, lấp đầy cái tủ kia đi.
- Yes sir, mr president! Ngài chủ tịt à.
- Vâng.
- Tôi nghĩ mình nên bày thêm cả trang sức ngọc trai thiên nhiên.
- Không. Cửa hàng mình sẽ chỉ đồng hồ và trang sức kim cương. Ngày mai, ông hãy cứ chế tác trang sức vàng dựa theo phác thảo mà tôi duyệt, 3 ngày tiếp theo vẫn cứ là vàng 18 và 24k nhé.
- Yes sir!
Anh gọi điện cho mẹ mình xem bà có ở khách sạn không, thì bà nói bà đang ở nhà cô cùng bà Loan làm bánh mỳ thanh long để ngày mai mang vào cho cô ăn sáng, ok 1 công đôi chuyện luôn. Anh đỡ mất công đi nhiều lòng vòng. Vừa bấm nút mở cổng thì con mercedes của vệ sĩ nhà bà Mary tới, trên xe tất nhiên là bà Mary và Trung.
- Chào cô, chào em rể nhé.
- Anh đừng giở cái thói đạo đức giả ở đây, chối lắm.
Trọng Lâm anh nhún vai 1 cái xong cầm 2 hộp trang sức màu xanh lam vào trong. Chiếc hộp của L2 Luxury có khá nhiều màu, xanh lam và vàng dành cho khách trung niên hoặc các sếp, màu đỏ và hồng dành cho khách trẻ trung năng động, có dập nổi logo L2 Luxury màu bạc ánh nhũ.
- Con chào 2 mẹ. Con có quà muốn tặng 2 mẹ.
Anh đưa chéo 2 món quà rồi cười hì hì, bên trong là bộ trang sức vàng 18k có hình bông sen vàng, 2 bà có thể đeo đi chùa cũng rất hay ho.
- Hoa sen à Lâm?
- Vâng. Con nhờ ông chế tác phác thảo hình bông sen để 2 mẹ đi chùa cho nhã nhặn.
- Sao phung phí thế con? Bà Loan hỏi.
- Dạ phung phí gì đâu mẹ. Con làm kỷ niệm trước lúc con đi Mỹ, con có làm cho bà 1 bộ nữa mà để ở cửa hàng.!
Cô thấy khoẻ rồi nên xuất viện sớm, cùng chị Nhã và vệ sĩ tên Hùng cùng Đức về nhà.
- A chú Lâm!
- Chào các bà đã nhé cháu.
- Dạ cháu chào các bà ạ, cháu chào 2 chú.
Trung trêu bảo hôm nay Đức không chào chú đầu râu bắp nữa à thì Đức bảo chú Lâm và cô Linh có dặn rồi, nói vậy là hư sẽ không được đi chơi công viên.
- Ngoan lắm a. Đức thích đi chơi công viên đúng không?
- Dạ cháu bình thường ạ chú.
Nói xong cậu nhóc tì chạy tới ôm lấy chân Trọng Lâm, khoe rằng cả ngày hôm nay cô Linh dạy cháu nhiều từ tiếng Anh lắm.
- Ồ. Vậy nói chú nghe xem cô Linh dạy những từ gì?
- Dạ hôm nay cô dạy cháu bảng chữ cái tiếng Anh ạ, cách chào hỏi và 1 vài... 1 vài... a động từ ạ.
- Rồi. Vậy động từ là gì cháu?
- Dạ động từ là chỉ hoạt động của con người ạ chú, như ăn uống, đi đứng và chạy nhảy ạ.
Cậu nhóc kể rất nhiều, học cũng rất nhanh nữa nhưng mỗi tội chữ hơi xấu. Bà Mary lân la ra chỗ 2 người bạn thân, xem bộ trang sức hoa sen bằng vàng 18k. Lại còn mượn dây chuyền của bà Loan đeo thử rồi soi gương,
- Da chị Mary trắng đeo đẹp chưa kìa Loan.
- Ừ công nhận đấy.
Bà Mary cứ tới mùng 1 là bà đi chùa, nghe Lâm nói còn 1 bộ nữa để tặng bà Hảo nhưng bà Hảo lại đang ở Hạ Long rồi, cho nên bà mua bộ đó luôn.
- Cô mua thì để cháu gọi hỏi ông chế tác. Bởi 3 bộ đầu tiên này cháu đem tặng thôi ạ.
- Ừ cậu gọi giúp tôi luôn đi tôi chuyển khoản cho.
Ăn chơi là không có sợ mưa rơi, Lâm gọi luôn cho ông chế tác, mở cả loa ngoài. Vì vừa là vàng 18k, có gắn đá thạch anh vàng Citrine cắt tinh tế, cho nên giá hơi chát, 132 triệu cho cả bộ trang sức gồm dây chuyền, nhẫn, bông tai và lắc tay này.
- Cũng không có đắt lắm. Đọc số tài khoản đi.
- Vâng. Cô chuyển xong chụp bill gửi vào mess của cửa hàng giúp cháu.
Trọng Lâm đọc số tài khoản của L2 Luxury, tài khoản này chị Thảo làm nhân viên kiêm thủ quỹ cầm. Ting ting 1 cái chị Thảo liền chuyển tiếp bill cho Lâm xem. Ok rồi. Lâm anh nhắn tin cho cửa hàng nhờ shipper ship bộ trang sức tới nhà bà Loan luôn cho bà Mary.
- Ưm bánh mỳ ngon lắm này. Bé ơi! Bé! Lại đi đâu rồi. Đức lên gọi cô chú xuống ăn bành mỳ đi cháu.
Đức chạy lên trên phòng cô mở cửa ra thì thấy Trung đang hôn cô nồng nhiệt quá, Trung còn đè cô ở bàn học, sách vở thì đang nằm dưới đất.
- Cô chú ơi. Bà Mary mời cô chú xuống ăn bánh mỳ ạ. Bánh mỳ ngon lắm đó cô chú.
Nói bà Mary cái Trung liền buông cô ra không hôn nữa, cô lúc này chỉ có mỗi chiếc bra bị Trung cởi chốt, Trung cười tủm tỉm, đưa ánh mắt thèm muốn dán vào lưng cô, cởi được thì mặc được lại cho cô, xong dắt tay cô đi nhanh xuống dưới ăn bánh mỳ.
- Trung! Con lại trêu chọc con bé hả?
- Dạ không.
- Không mà con bé khóc đỏ hoe mắt thế kia à? Đi về cho mẹ. Chết đòn.
Ăn bánh mỳ đã xong hẵng về, đó là câu mà 2 bà mẹ, 2 bà bạn thân kia nói. Bảo Kiên đi ship bộ trang sức sen vàng cho bà Mary, có chào bà đấy nhưng nhìn thằng con trai không ưa nổi. Bà Mary nhận hộp trang sức sau đó cùng Trung ra về. Kiên cũng nổ máy xe định đi rồi thì cô gọi lại:
- Anh Kiên ơi, đợi em 1 chút ạ.
- Dạ vâng cô chủ.
Cô lấy túi bóng sạch gói chục chiếc bánh mỳ thanh long đưa cho Kiên để Kiên cầm về cho mọi người ở cửa hàng. Trọng Lâm thấy bánh mỳ nhiều quá cũng gói vào túi cho đội thợ đang xây dựng công trình cho mình ở cách nhà cô 3km.
- Ờ mẹ, chị Nhã. Con nhờ mẹ với chị tí việc.
- Ừ.
- Đội thợ xây ở công trình, có cơm và bánh nước rồi nhưng con muốn thỉnh thoảng mẹ với chị nấu vài món ăn nhẹ nhàng như bánh mù hay chè cháo gì đó cho họ. Họ cũng khổ lắm, nhà nghèo.
- Ừ tất nhiên rồi con à. Cứ yên tâm.
Trọng Lâm anh nói xong định đưa Đức về nhưng Đức nói là mẹ Quỳnh đã cho Đức ở đây với cô, để cô và chị Nhã dạy học rồi, để sắp tới vào lớp 1 còn theo kịp các bạn.
- Á à. Thế mà có người nào đấy bảo cháu của tôi không nên học trước chương trình. Ai ấy nhỉ?
- Ờ ờ thì... thì... Em muốn cháu em được học sinh giỏi thôi. Đức nhờ.
- Hihi dạ. Cháu muốn học giỏi rồi sau này cũng được giỏi giống chú Lâm.
Trọng Lâm cười khà khà đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Đức rồi ra xe đi tới cửa hàng, haizz thật tình, mới có sản phẩm ra lò thôi mà đã hết rồi, đảm bảo bà Mary đeo vào thì bà Lan mẹ Xuân Vinh cũng sẽ mua thôi.
- Đại ca ạ.
- Ừm.
Ừm 1 cái xong anh chạy lên trên tầng 2, ồ cũng có vài khách đang xem trang sức kim cương bình thường vì không có tiền để mua trang sức Tiffany nhập khẩu. Trọng Lâm anh bắt tay từng người khách 1 rồi sau đó đi tới chỗ ông chế tác đang cắm cúi cặm cụi vào chế tác.
- Ông làm giúp tôi thêm 6 bộ sen vàng, 3 bộ đá thạch anh vàng và 3 bộ đính kim cương.
- Yes sir!
Có vị khách khá đứng tuổi, nghe bộ sen vàng... ừm thấy cũng nhã nhặn và hợp với bà lắm nên bà ra đặt luôn 2 bộ cho mình và bạn thân luôn, 2 bà cũng là phật tử.
- Cậu ơi.
- Dạ vâng thưa quý khách.
- Cậu có ảnh của bộ trang sức sen vàng đó không?
- Dạ cháu có ạ.
Trọng Lâm lấy máy phụ ra mở ảnh chụp bộ sen vàng 4 món, đá gắn trên đó là đá thạch anh vàng Citrine, có tác dụng thu hút tài lộc, đem lại sự giàu có cho chủ nhân.
- Giá cả bộ thế nào hả cậu?
- Dạ bộ trang sức 4 món này có giá là 132 triệu, cháu làm tròn thành 130 triệu ạ.
- Ừ. Tôi đưa tiền trước này, bao giờ thì tôi nhận được hàng?
Ông chế tác nói là 2 ngày nữa, chiều ngày kia sẽ có, bà khách cũng ưng bộ này lắm cho nên đưa thẻ cho Lâm để Lâm quẹt, còn hỏi Lâm là quản lý giúp bố mẹ ở đây à thì Lâm cười mỉm 1 cái nói mình là ông chủ ở đây.
- Gì cơ? Cậu... là ông chủ? Sao trẻ quá?
- Dạ hihi...
- Cửa hàng này mới mở à cậu?
- Dạ cửa hàng cháu mới mở vào hôm 13/2 ạ cô.
- Trang sức nhập khẩu kia sao đắt quá cậu?
- Dạ đó là trang sức kim cương Tiffany & Co, 1 thương hiệu trang sức của Mỹ ạ cô. Vì đắt cho nên cháu chỉ dám nhập chút 1 về bán ạ. Nó cũng không có đắt đâu ạ, ví dụ nếu cô chỉ muốn 1 chiếc nhẫn kim cương có vòng trơn và 1 viên kim cương chủ nho nhỏ xinh xinh, thì giá cũng chỉ từ 3 tới 500 triệu. Thương hiệu này sao Việt họ chuộng lắm cô ạ.
Bà khách uống cốc chanh leo đá mát mát rồi đi tới quầy trang sức nhập khẩu, càng nhìn lại càng mê. 5’ sau, tự nhiên ở đâu có anh khách kia bế vợ đang mang thai chạy rầm rầm lên trên tầng 2, tới đúng quầy hàng nhập khẩu mắng vốn. Trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ omega mạ vàng 462 triệu mua của Xuân Tiến cách đây 5 hôm:
- Ông chủ cửa hàng này hôm nay có tới đây không em?
- Dạ là em đây ạ anh. Em là Lâm, chủ cửa hàng L2 Luxury ạ.
Anh khách này có xăm 1 con rồng khá to ở bắp tay, mặc quần đùi nên cũng lộ hình đầu lâu ở bắp chân:
- Này nhớ. Tôi là tôi bực cái cửa hàng này lắm rồi đấy. Cái cửa hàng gì mà mà... tặng quà rõ lắm, bánh nước thì ngon lại còn miễn phí, nhẫn kim cương thì đẹp. Làm ăn thế à hả? Đâu, em thích cái nào, chỉ anh.
Khổ, hoá ra ông anh này làm bên cho vay nặng lãi, cũng giang hồ lắm nhưng mà chiều vợ, vợ thích bằng được nhẫn Tiffany ở đây, bà vợ hình như đang mang thai bé gái, bụng hơi to 1 chút có tới đây mấy lần rồi, chỉ có xem nhẫn nhập khẩu thôi chứ chưa mua, nhưng lại được tặng bánh nước quá trời đúng lúc đang nghén thèm đồ ngọt.
- Cái này hả? Bao nhiêu?
- Dạ chiếc nhẫn này có giá là 1 tỷ 745 triệu ạ anh.
- CHỐT. Anh lấy thêm đôi bông tai. Mang cả lô lên đây anh xem. Vợ ra chọn nước hoa đi.
Vâng thì nào ra chọn nước hoa, bà khách hồi nãy ham quá cũng đứng đó xem ké chứ làm gì có tiền nhiều như người ta.
- Đôi này bao nhiêu em?
- Dạ đôi này, có giá là 476 triệu anh ạ.
- CHỐT LUÔN! Vợ ơi lại đây với anh.
Không cần hộp, anh chồng xăm trổ đeo luôn cho vợ mình, vì giá trị hàng lên tới 2 tỷ 2, cho nên 2 vợ chồng được 2 cái voucher mua hàng 20 triệu. Nhưng anh chồng lại không thích voucher mà tiền mặt luôn.
- Dạ vâng anh đợi em 1 chút em lấy tiền mặt ạ.
Chị Thảo vừa cho 1 sấp 500k vào máy đếm tiền, đủ 40 triệu, chun nịt đầy đủ rồi đưa bằng 2 tay cho anh khách.
- Hừm. Đưa bên này! Anh có vợ rồi, tiền là phải đưa vợ giữ, em nhể. Thôi đi về đi về, ngày mai tới L2 Cafe ăn bánh bóng đêm. (Dark Socola)
Trọng Lâm anh cười sung cười sướng, nói cảm ơn 2 vợ chồng đã tới ủng hộ cho cửa hàng trang sức và bánh bóng đêm ở cafe sách L2. Đứng nói chuyện thêm chút nữa Lâm ra xe đi thuê khách sạn ngủ thôi, chứ buồn ngủ quá lái xe về tận Đại Lải khéo tai nạn die luôn.
Về đêm, nỗi nhớ cô giày vò khắp cơ thể cả 2 người con trai, Trung hí hửng vì ngày mai cô đi học còn Lâm thì buồn bã vì sắp xa cô rồi. 5 tháng, bằng đó thời gian anh làm việc cật lực để có thể thực hiện kế hoạch. Những lúc anh gần cô anh lại không còn nghĩ tới việc thực hiện kế hoạch nữa (đểu thế chứ), chỉ muốn cô 1 đời bình an, sống vui vẻ hạnh phúc thế là đủ rồi.
Ting ting... “Tin nhắn zalo à.” Anh nằm sấp, với tay ra tủ đầu giường để đèn bàn xem ai nhắn tin, ôi là Thục Linh cô.
Thục Linh: Có phải anh tới bệnh viện chăm em vào tối qua không ạ?
Nhìn đồng hồ mới có 10 rưỡi thôi, lúc này cô còn học bài cơ. Sao lại rảnh rỗi nhắn tin cho anh thế này.
Trọng Lâm: Phải thì sao? Không phải thì sao?
Hồi âm kiểu này thì cô biết trả lời sao đây. Lâm thấy cô đang nhập tin nhắn bằng máy tính, 1 phút, 2 phút rồi 3 phút... sao mà gõ chậm thế chứ?
Ting ting...
Thục Linh: Em không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa Lâm à. Chuyện cửa hàng, căn nhà của Đức Trung... anh không nên làm như vậy... chúng ta...
Trọng Lâm: Coi như tôi trả cho em hết những tháng ngày tôi làm khổ em đi.. Chúng ta không ai nợ ai nữa. Ngủ sớm đi mai còn đi học, chiều mai Trân sẽ tới đón em.
“Trả nợ? Tháng ngày làm khổ em? Lâm à đừng làm cho em thích anh nữa. Đừng làm cho em thành 1 kẻ tồi tệ Lâm à.” Không ai nợ ai nữa, để sau này tới khi anh không làm chủ tịch nữa, quay về Việt Nam anh sẽ làm lại từ đầu với cô.
Chỉ vì 1 cái tin nhắn đó mà cô cả đêm không ngủ được còn Lâm thì ngủ tít đã đời tới tận 8h sáng. Cuống quýt tít mù khơi lên xuống xe mở cốp lấy 1 bộ đồ mang lên trên phòng khách sạn để tắm. Vầng, và Lâm các bạn biết tính cách của anh rồi đấy, kỹ tính tới độ mang cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, dao cạo râu, sữa tắm và dầu gội đầu theo bên người luôn ạ.
- Chúc anh buổi sáng vui vẻ ạ.
- Cảm ơn cô.
Bấm thang máy đi lên tầng 5, phòng của anh là phòng đôi, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy đường phố tấp nập qua lại, cũng đúng thôi vì đang giờ mọi người đi làm mà. Anh nhớ tới người trong đội thợ đang xây mô hình quán cafe cho anh, giờ mà mua lại căn L2 ở Tây Mỗ kia thì quá xa xôi rồi, căn L2 Đại Lải anh cũng chỉ ở tạm thôi, đợt sau về chắc chắn là phải bán đi rồi để xây lên 1 căn khoảng 1500m2.
Tắm xong xuôi anh thơm tho sạch sẽ đẹp trai ngời ngời sáng láng đi xuống sảnh thanh toán tiền phòng rồi tạt té qua cửa hàng 1 chút. Về tới nơi thì cái anh zai xăm trổ chiều vợ hôm qua đang chọn nước hoa.
- Em chào anh. Chúc anh buổi sáng vui vẻ.
- Chú em vừa tới đấy à? Nước hoa của chú toàn mùi anh thích, mãi chưa chọn được.
- Haha anh cứ thong thả, nước hoa không phải cứ thích là chọn được ngay đâu ạ. Anh thích là 1 chuyện nhưng chị nhà thì...
- Chú em nói đúng đấy, vợ anh không ngửi được mùi nước hoa quá nồng. Anh trước có mua mấy lọ Tomford ấy, vợ anh oẹ lên oẹ xuống.
Anh khách chọn xong nước hoa còn nhiệt tình mời Lâm đi ăn sáng, Lâm cũng chưa có ăn gì nên đồng ý đi theo, còn lái xe đưa anh zai xăm trổ đi nữa. Anh zai khen xe của Lâm đẹp quá, Bentely, đắt lắm đấy.
- Dạ cũng không đắt lắm đâu anh ạ. Cả em mua của người quen nên cũng được giảm tí ti.
- Ra vậy.
Có cuộc điện thoại gọi tới cho anh Lâm, là mẹ anh:
- Con đây mẹ.
- Lâm à con. Hay làm tiệc ở nhà con bé đi. Chứ mọi người đi xa quá tội lắm.
- Con cũng không muốn để mọi người đi xa. Nhưng mà cái anh Phú bên hải quan nói muốn xem bộ sưu tập đồng hồ của con. Cả nhà em ấy hơi bé, con còn muốn mời vài người khách hàng.
- À à... thế thì mẹ mua thịt trước cho con để con nướng nhé.
- Vâng cũng được mẹ. Mẹ mua cho con con cá song, to 1 chút.
Trọng Lâm anh cúp máy vì đã tới quán bún thịt chó mà anh khách chỉ rồi, anh tiện mời vợ chồng anh chị khách sang biệt thự bên Đại Lải của mình chơi rồi ăn uống, còn hỏi anh chồng là chị nhà thích ăn món gì.
- Vợ anh thì cũng dễ ăn thôi không có gì. Cảm ơn chú em có lời mời nhé.
- KIÊN, TÙNG! GIÚP TAO KHÊNH CÁI NÀY LÊN.
- Dạ vâng đại ca.
Sau đó ông chế tác mang 3 bộ trang sức mà mình vừa cho ra lò nóng hổi bỏng tay chạy lên trên tầng 2 và sắp xếp cho vào tủ.
- Chị Thảo, chị Quỳnh, 2 chị bày trí giúp tôi cái quầy này nhé, sao cho thẩm mỹ 1 chút.
- Ok em.
Sau đó Trọng Lâm đi vào bên trong quầy xem lại 3 bộ trang sức vàng. Sau đó anh lấy đi 2 bộ mang tặng 2 mẹ, còn bộ của bà Hảo, do bà đã về lại Hạ Long nên anh để trưng ở tủ. Trước khi đi anh dặn ông chế tác, phác thảo ra nhiều bộ trang sức vào, lấp đầy cái tủ kia đi.
- Yes sir, mr president! Ngài chủ tịt à.
- Vâng.
- Tôi nghĩ mình nên bày thêm cả trang sức ngọc trai thiên nhiên.
- Không. Cửa hàng mình sẽ chỉ đồng hồ và trang sức kim cương. Ngày mai, ông hãy cứ chế tác trang sức vàng dựa theo phác thảo mà tôi duyệt, 3 ngày tiếp theo vẫn cứ là vàng 18 và 24k nhé.
- Yes sir!
Anh gọi điện cho mẹ mình xem bà có ở khách sạn không, thì bà nói bà đang ở nhà cô cùng bà Loan làm bánh mỳ thanh long để ngày mai mang vào cho cô ăn sáng, ok 1 công đôi chuyện luôn. Anh đỡ mất công đi nhiều lòng vòng. Vừa bấm nút mở cổng thì con mercedes của vệ sĩ nhà bà Mary tới, trên xe tất nhiên là bà Mary và Trung.
- Chào cô, chào em rể nhé.
- Anh đừng giở cái thói đạo đức giả ở đây, chối lắm.
Trọng Lâm anh nhún vai 1 cái xong cầm 2 hộp trang sức màu xanh lam vào trong. Chiếc hộp của L2 Luxury có khá nhiều màu, xanh lam và vàng dành cho khách trung niên hoặc các sếp, màu đỏ và hồng dành cho khách trẻ trung năng động, có dập nổi logo L2 Luxury màu bạc ánh nhũ.
- Con chào 2 mẹ. Con có quà muốn tặng 2 mẹ.
Anh đưa chéo 2 món quà rồi cười hì hì, bên trong là bộ trang sức vàng 18k có hình bông sen vàng, 2 bà có thể đeo đi chùa cũng rất hay ho.
- Hoa sen à Lâm?
- Vâng. Con nhờ ông chế tác phác thảo hình bông sen để 2 mẹ đi chùa cho nhã nhặn.
- Sao phung phí thế con? Bà Loan hỏi.
- Dạ phung phí gì đâu mẹ. Con làm kỷ niệm trước lúc con đi Mỹ, con có làm cho bà 1 bộ nữa mà để ở cửa hàng.!
Cô thấy khoẻ rồi nên xuất viện sớm, cùng chị Nhã và vệ sĩ tên Hùng cùng Đức về nhà.
- A chú Lâm!
- Chào các bà đã nhé cháu.
- Dạ cháu chào các bà ạ, cháu chào 2 chú.
Trung trêu bảo hôm nay Đức không chào chú đầu râu bắp nữa à thì Đức bảo chú Lâm và cô Linh có dặn rồi, nói vậy là hư sẽ không được đi chơi công viên.
- Ngoan lắm a. Đức thích đi chơi công viên đúng không?
- Dạ cháu bình thường ạ chú.
Nói xong cậu nhóc tì chạy tới ôm lấy chân Trọng Lâm, khoe rằng cả ngày hôm nay cô Linh dạy cháu nhiều từ tiếng Anh lắm.
- Ồ. Vậy nói chú nghe xem cô Linh dạy những từ gì?
- Dạ hôm nay cô dạy cháu bảng chữ cái tiếng Anh ạ, cách chào hỏi và 1 vài... 1 vài... a động từ ạ.
- Rồi. Vậy động từ là gì cháu?
- Dạ động từ là chỉ hoạt động của con người ạ chú, như ăn uống, đi đứng và chạy nhảy ạ.
Cậu nhóc kể rất nhiều, học cũng rất nhanh nữa nhưng mỗi tội chữ hơi xấu. Bà Mary lân la ra chỗ 2 người bạn thân, xem bộ trang sức hoa sen bằng vàng 18k. Lại còn mượn dây chuyền của bà Loan đeo thử rồi soi gương,
- Da chị Mary trắng đeo đẹp chưa kìa Loan.
- Ừ công nhận đấy.
Bà Mary cứ tới mùng 1 là bà đi chùa, nghe Lâm nói còn 1 bộ nữa để tặng bà Hảo nhưng bà Hảo lại đang ở Hạ Long rồi, cho nên bà mua bộ đó luôn.
- Cô mua thì để cháu gọi hỏi ông chế tác. Bởi 3 bộ đầu tiên này cháu đem tặng thôi ạ.
- Ừ cậu gọi giúp tôi luôn đi tôi chuyển khoản cho.
Ăn chơi là không có sợ mưa rơi, Lâm gọi luôn cho ông chế tác, mở cả loa ngoài. Vì vừa là vàng 18k, có gắn đá thạch anh vàng Citrine cắt tinh tế, cho nên giá hơi chát, 132 triệu cho cả bộ trang sức gồm dây chuyền, nhẫn, bông tai và lắc tay này.
- Cũng không có đắt lắm. Đọc số tài khoản đi.
- Vâng. Cô chuyển xong chụp bill gửi vào mess của cửa hàng giúp cháu.
Trọng Lâm đọc số tài khoản của L2 Luxury, tài khoản này chị Thảo làm nhân viên kiêm thủ quỹ cầm. Ting ting 1 cái chị Thảo liền chuyển tiếp bill cho Lâm xem. Ok rồi. Lâm anh nhắn tin cho cửa hàng nhờ shipper ship bộ trang sức tới nhà bà Loan luôn cho bà Mary.
- Ưm bánh mỳ ngon lắm này. Bé ơi! Bé! Lại đi đâu rồi. Đức lên gọi cô chú xuống ăn bành mỳ đi cháu.
Đức chạy lên trên phòng cô mở cửa ra thì thấy Trung đang hôn cô nồng nhiệt quá, Trung còn đè cô ở bàn học, sách vở thì đang nằm dưới đất.
- Cô chú ơi. Bà Mary mời cô chú xuống ăn bánh mỳ ạ. Bánh mỳ ngon lắm đó cô chú.
Nói bà Mary cái Trung liền buông cô ra không hôn nữa, cô lúc này chỉ có mỗi chiếc bra bị Trung cởi chốt, Trung cười tủm tỉm, đưa ánh mắt thèm muốn dán vào lưng cô, cởi được thì mặc được lại cho cô, xong dắt tay cô đi nhanh xuống dưới ăn bánh mỳ.
- Trung! Con lại trêu chọc con bé hả?
- Dạ không.
- Không mà con bé khóc đỏ hoe mắt thế kia à? Đi về cho mẹ. Chết đòn.
Ăn bánh mỳ đã xong hẵng về, đó là câu mà 2 bà mẹ, 2 bà bạn thân kia nói. Bảo Kiên đi ship bộ trang sức sen vàng cho bà Mary, có chào bà đấy nhưng nhìn thằng con trai không ưa nổi. Bà Mary nhận hộp trang sức sau đó cùng Trung ra về. Kiên cũng nổ máy xe định đi rồi thì cô gọi lại:
- Anh Kiên ơi, đợi em 1 chút ạ.
- Dạ vâng cô chủ.
Cô lấy túi bóng sạch gói chục chiếc bánh mỳ thanh long đưa cho Kiên để Kiên cầm về cho mọi người ở cửa hàng. Trọng Lâm thấy bánh mỳ nhiều quá cũng gói vào túi cho đội thợ đang xây dựng công trình cho mình ở cách nhà cô 3km.
- Ờ mẹ, chị Nhã. Con nhờ mẹ với chị tí việc.
- Ừ.
- Đội thợ xây ở công trình, có cơm và bánh nước rồi nhưng con muốn thỉnh thoảng mẹ với chị nấu vài món ăn nhẹ nhàng như bánh mù hay chè cháo gì đó cho họ. Họ cũng khổ lắm, nhà nghèo.
- Ừ tất nhiên rồi con à. Cứ yên tâm.
Trọng Lâm anh nói xong định đưa Đức về nhưng Đức nói là mẹ Quỳnh đã cho Đức ở đây với cô, để cô và chị Nhã dạy học rồi, để sắp tới vào lớp 1 còn theo kịp các bạn.
- Á à. Thế mà có người nào đấy bảo cháu của tôi không nên học trước chương trình. Ai ấy nhỉ?
- Ờ ờ thì... thì... Em muốn cháu em được học sinh giỏi thôi. Đức nhờ.
- Hihi dạ. Cháu muốn học giỏi rồi sau này cũng được giỏi giống chú Lâm.
Trọng Lâm cười khà khà đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của Đức rồi ra xe đi tới cửa hàng, haizz thật tình, mới có sản phẩm ra lò thôi mà đã hết rồi, đảm bảo bà Mary đeo vào thì bà Lan mẹ Xuân Vinh cũng sẽ mua thôi.
- Đại ca ạ.
- Ừm.
Ừm 1 cái xong anh chạy lên trên tầng 2, ồ cũng có vài khách đang xem trang sức kim cương bình thường vì không có tiền để mua trang sức Tiffany nhập khẩu. Trọng Lâm anh bắt tay từng người khách 1 rồi sau đó đi tới chỗ ông chế tác đang cắm cúi cặm cụi vào chế tác.
- Ông làm giúp tôi thêm 6 bộ sen vàng, 3 bộ đá thạch anh vàng và 3 bộ đính kim cương.
- Yes sir!
Có vị khách khá đứng tuổi, nghe bộ sen vàng... ừm thấy cũng nhã nhặn và hợp với bà lắm nên bà ra đặt luôn 2 bộ cho mình và bạn thân luôn, 2 bà cũng là phật tử.
- Cậu ơi.
- Dạ vâng thưa quý khách.
- Cậu có ảnh của bộ trang sức sen vàng đó không?
- Dạ cháu có ạ.
Trọng Lâm lấy máy phụ ra mở ảnh chụp bộ sen vàng 4 món, đá gắn trên đó là đá thạch anh vàng Citrine, có tác dụng thu hút tài lộc, đem lại sự giàu có cho chủ nhân.
- Giá cả bộ thế nào hả cậu?
- Dạ bộ trang sức 4 món này có giá là 132 triệu, cháu làm tròn thành 130 triệu ạ.
- Ừ. Tôi đưa tiền trước này, bao giờ thì tôi nhận được hàng?
Ông chế tác nói là 2 ngày nữa, chiều ngày kia sẽ có, bà khách cũng ưng bộ này lắm cho nên đưa thẻ cho Lâm để Lâm quẹt, còn hỏi Lâm là quản lý giúp bố mẹ ở đây à thì Lâm cười mỉm 1 cái nói mình là ông chủ ở đây.
- Gì cơ? Cậu... là ông chủ? Sao trẻ quá?
- Dạ hihi...
- Cửa hàng này mới mở à cậu?
- Dạ cửa hàng cháu mới mở vào hôm 13/2 ạ cô.
- Trang sức nhập khẩu kia sao đắt quá cậu?
- Dạ đó là trang sức kim cương Tiffany & Co, 1 thương hiệu trang sức của Mỹ ạ cô. Vì đắt cho nên cháu chỉ dám nhập chút 1 về bán ạ. Nó cũng không có đắt đâu ạ, ví dụ nếu cô chỉ muốn 1 chiếc nhẫn kim cương có vòng trơn và 1 viên kim cương chủ nho nhỏ xinh xinh, thì giá cũng chỉ từ 3 tới 500 triệu. Thương hiệu này sao Việt họ chuộng lắm cô ạ.
Bà khách uống cốc chanh leo đá mát mát rồi đi tới quầy trang sức nhập khẩu, càng nhìn lại càng mê. 5’ sau, tự nhiên ở đâu có anh khách kia bế vợ đang mang thai chạy rầm rầm lên trên tầng 2, tới đúng quầy hàng nhập khẩu mắng vốn. Trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ omega mạ vàng 462 triệu mua của Xuân Tiến cách đây 5 hôm:
- Ông chủ cửa hàng này hôm nay có tới đây không em?
- Dạ là em đây ạ anh. Em là Lâm, chủ cửa hàng L2 Luxury ạ.
Anh khách này có xăm 1 con rồng khá to ở bắp tay, mặc quần đùi nên cũng lộ hình đầu lâu ở bắp chân:
- Này nhớ. Tôi là tôi bực cái cửa hàng này lắm rồi đấy. Cái cửa hàng gì mà mà... tặng quà rõ lắm, bánh nước thì ngon lại còn miễn phí, nhẫn kim cương thì đẹp. Làm ăn thế à hả? Đâu, em thích cái nào, chỉ anh.
Khổ, hoá ra ông anh này làm bên cho vay nặng lãi, cũng giang hồ lắm nhưng mà chiều vợ, vợ thích bằng được nhẫn Tiffany ở đây, bà vợ hình như đang mang thai bé gái, bụng hơi to 1 chút có tới đây mấy lần rồi, chỉ có xem nhẫn nhập khẩu thôi chứ chưa mua, nhưng lại được tặng bánh nước quá trời đúng lúc đang nghén thèm đồ ngọt.
- Cái này hả? Bao nhiêu?
- Dạ chiếc nhẫn này có giá là 1 tỷ 745 triệu ạ anh.
- CHỐT. Anh lấy thêm đôi bông tai. Mang cả lô lên đây anh xem. Vợ ra chọn nước hoa đi.
Vâng thì nào ra chọn nước hoa, bà khách hồi nãy ham quá cũng đứng đó xem ké chứ làm gì có tiền nhiều như người ta.
- Đôi này bao nhiêu em?
- Dạ đôi này, có giá là 476 triệu anh ạ.
- CHỐT LUÔN! Vợ ơi lại đây với anh.
Không cần hộp, anh chồng xăm trổ đeo luôn cho vợ mình, vì giá trị hàng lên tới 2 tỷ 2, cho nên 2 vợ chồng được 2 cái voucher mua hàng 20 triệu. Nhưng anh chồng lại không thích voucher mà tiền mặt luôn.
- Dạ vâng anh đợi em 1 chút em lấy tiền mặt ạ.
Chị Thảo vừa cho 1 sấp 500k vào máy đếm tiền, đủ 40 triệu, chun nịt đầy đủ rồi đưa bằng 2 tay cho anh khách.
- Hừm. Đưa bên này! Anh có vợ rồi, tiền là phải đưa vợ giữ, em nhể. Thôi đi về đi về, ngày mai tới L2 Cafe ăn bánh bóng đêm. (Dark Socola)
Trọng Lâm anh cười sung cười sướng, nói cảm ơn 2 vợ chồng đã tới ủng hộ cho cửa hàng trang sức và bánh bóng đêm ở cafe sách L2. Đứng nói chuyện thêm chút nữa Lâm ra xe đi thuê khách sạn ngủ thôi, chứ buồn ngủ quá lái xe về tận Đại Lải khéo tai nạn die luôn.
Về đêm, nỗi nhớ cô giày vò khắp cơ thể cả 2 người con trai, Trung hí hửng vì ngày mai cô đi học còn Lâm thì buồn bã vì sắp xa cô rồi. 5 tháng, bằng đó thời gian anh làm việc cật lực để có thể thực hiện kế hoạch. Những lúc anh gần cô anh lại không còn nghĩ tới việc thực hiện kế hoạch nữa (đểu thế chứ), chỉ muốn cô 1 đời bình an, sống vui vẻ hạnh phúc thế là đủ rồi.
Ting ting... “Tin nhắn zalo à.” Anh nằm sấp, với tay ra tủ đầu giường để đèn bàn xem ai nhắn tin, ôi là Thục Linh cô.
Thục Linh: Có phải anh tới bệnh viện chăm em vào tối qua không ạ?
Nhìn đồng hồ mới có 10 rưỡi thôi, lúc này cô còn học bài cơ. Sao lại rảnh rỗi nhắn tin cho anh thế này.
Trọng Lâm: Phải thì sao? Không phải thì sao?
Hồi âm kiểu này thì cô biết trả lời sao đây. Lâm thấy cô đang nhập tin nhắn bằng máy tính, 1 phút, 2 phút rồi 3 phút... sao mà gõ chậm thế chứ?
Ting ting...
Thục Linh: Em không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa Lâm à. Chuyện cửa hàng, căn nhà của Đức Trung... anh không nên làm như vậy... chúng ta...
Trọng Lâm: Coi như tôi trả cho em hết những tháng ngày tôi làm khổ em đi.. Chúng ta không ai nợ ai nữa. Ngủ sớm đi mai còn đi học, chiều mai Trân sẽ tới đón em.
“Trả nợ? Tháng ngày làm khổ em? Lâm à đừng làm cho em thích anh nữa. Đừng làm cho em thành 1 kẻ tồi tệ Lâm à.” Không ai nợ ai nữa, để sau này tới khi anh không làm chủ tịch nữa, quay về Việt Nam anh sẽ làm lại từ đầu với cô.
Chỉ vì 1 cái tin nhắn đó mà cô cả đêm không ngủ được còn Lâm thì ngủ tít đã đời tới tận 8h sáng. Cuống quýt tít mù khơi lên xuống xe mở cốp lấy 1 bộ đồ mang lên trên phòng khách sạn để tắm. Vầng, và Lâm các bạn biết tính cách của anh rồi đấy, kỹ tính tới độ mang cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa rửa mặt, dao cạo râu, sữa tắm và dầu gội đầu theo bên người luôn ạ.
- Chúc anh buổi sáng vui vẻ ạ.
- Cảm ơn cô.
Bấm thang máy đi lên tầng 5, phòng của anh là phòng đôi, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy đường phố tấp nập qua lại, cũng đúng thôi vì đang giờ mọi người đi làm mà. Anh nhớ tới người trong đội thợ đang xây mô hình quán cafe cho anh, giờ mà mua lại căn L2 ở Tây Mỗ kia thì quá xa xôi rồi, căn L2 Đại Lải anh cũng chỉ ở tạm thôi, đợt sau về chắc chắn là phải bán đi rồi để xây lên 1 căn khoảng 1500m2.
Tắm xong xuôi anh thơm tho sạch sẽ đẹp trai ngời ngời sáng láng đi xuống sảnh thanh toán tiền phòng rồi tạt té qua cửa hàng 1 chút. Về tới nơi thì cái anh zai xăm trổ chiều vợ hôm qua đang chọn nước hoa.
- Em chào anh. Chúc anh buổi sáng vui vẻ.
- Chú em vừa tới đấy à? Nước hoa của chú toàn mùi anh thích, mãi chưa chọn được.
- Haha anh cứ thong thả, nước hoa không phải cứ thích là chọn được ngay đâu ạ. Anh thích là 1 chuyện nhưng chị nhà thì...
- Chú em nói đúng đấy, vợ anh không ngửi được mùi nước hoa quá nồng. Anh trước có mua mấy lọ Tomford ấy, vợ anh oẹ lên oẹ xuống.
Anh khách chọn xong nước hoa còn nhiệt tình mời Lâm đi ăn sáng, Lâm cũng chưa có ăn gì nên đồng ý đi theo, còn lái xe đưa anh zai xăm trổ đi nữa. Anh zai khen xe của Lâm đẹp quá, Bentely, đắt lắm đấy.
- Dạ cũng không đắt lắm đâu anh ạ. Cả em mua của người quen nên cũng được giảm tí ti.
- Ra vậy.
Có cuộc điện thoại gọi tới cho anh Lâm, là mẹ anh:
- Con đây mẹ.
- Lâm à con. Hay làm tiệc ở nhà con bé đi. Chứ mọi người đi xa quá tội lắm.
- Con cũng không muốn để mọi người đi xa. Nhưng mà cái anh Phú bên hải quan nói muốn xem bộ sưu tập đồng hồ của con. Cả nhà em ấy hơi bé, con còn muốn mời vài người khách hàng.
- À à... thế thì mẹ mua thịt trước cho con để con nướng nhé.
- Vâng cũng được mẹ. Mẹ mua cho con con cá song, to 1 chút.
Trọng Lâm anh cúp máy vì đã tới quán bún thịt chó mà anh khách chỉ rồi, anh tiện mời vợ chồng anh chị khách sang biệt thự bên Đại Lải của mình chơi rồi ăn uống, còn hỏi anh chồng là chị nhà thích ăn món gì.
- Vợ anh thì cũng dễ ăn thôi không có gì. Cảm ơn chú em có lời mời nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.