Chương 84
Lana318
09/06/2023
2h chiều mọi người bắt đầu xuất phát đi tới Vinhomes Ocean Park, cô lâu rồi không lái xe máy cho nên là nhảy lên cầm lái đưa Hương đi theo 2 con ô tô xịn xò con bò. Hương hỏi dò xét xem thái độ của cô thế nào khi cô bị Trung gần như bắt cóc đem đi.
- Chuyện đó à Hương? Nếu nói người có lỗi nhiều nhất trong chuyện này chính là tớ. Trước đây khi tớ với Trung còn làm bạn, anh Lâm lúc đó có lỗi với tớ, tớ không nghe lời xin lỗi hay giải thích từ anh Lâm mà lại chạy đi chơi ngồi lê hàng quán ăn vặt với Trung. Anh Lâm lúc đó cũng mang tớ đi, định đưa tớ qua Mỹ cùng anh ấy, tớ đã chĩa mũi dao ra doạ bắt anh ấy phải từ bỏ mình.
- Trời đất. Sao cậu lại liều thế hả Linh?
- Bởi vì anh Lâm lúc đó đã ngủ và có con với chị Trân. Và tớ muốn anh ấy chịu trách nhiệm với mẹ con chị ấy.
- Tớ hiểu rồi. Trong thâm tâm của cậu, lúc đó cậu yêu anh Lâm rất nhiều nhưng vì muốn anh ấy chịu trách nhiệm cho nên cậu mới buông tay. Còn cậu với Trung, yêu nhau là do đâu?
Cô vừa lái xe vừa nói rằng từ sau khi anh Lâm đi sang Mỹ, Trung với cô đã thân thiết với nhau rồi bởi vì cô chỉ cần thở nhẹ ra vài từ thôi là Trung đã biết cô muốn nói về vấn đề gì rồi, đó chẳng phải là sự thấu hiểu, tâm đầu ý hợp sao.
- Ồ cũng đúng. Nhưng sao giờ Trung lại như vậy? Tớ thấy Trung kiểm soát cậu khá chặt.
- Đó là lúc anh Lâm cùng với các vị trong hội đồng quản trị về Việt Nam du lịch trải nghiệm trong 1 2 tháng gì đó. Trong 2 tháng đó xảy ra nhiều vấn đề lắm Hương. Thế rồi có 1 lần, đỉnh điểm, là ngày thành lập L2 Luxury của anh Lâm, Trung có nói rằng tớ chỉ thương hại Trung, không còn thật lòng với Trung nữa khi mà người yêu cũ quay về. Rồi còn ghen với cả Đức đấy Hương à. Trong khi thằng bé còn chưa đi học lớp 1.
- Ôi. Lại còn vậy nữa sao? Thằng Đức... tớ thấy nó quý cậu và anh Lâm nhiều hơn là với Trung.
Cô nói rằng Đức được Lâm cứu khỏi tay ông trùm xuất khẩu gạo, Đức coi Lâm như là ân nhân. Còn cô thì vì là con 1, cho nên cứ có trẻ con là cô lại thích. Cô cùng Trung mua sách vở và đồ dùng học tập cho Đức để vào lớp 1, thế là Đức thích cô và anh Lâm.
- Tớ cũng dặn thằng bé là thấy gia đình Trung tới là phải chào hỏi, phải lễ phép. Trung thấy Đức hay đưa tớ tới gần anh Lâm ngồi là Trung ghen.
- Trung trẻ con quá chứ. Đã yêu là phải tin tưởng lẫn nhau chứ ai lại thế bao giờ. Tớ có nghe anh Hùng kể lại rằng là Trung vì ghen với 2 chiếc nhẫn rồi tới cửa hàng của anh Lâm phụ việc với anh chị mà bị Trung làm nhục?
- Đúng là như vậy. Cũng là lỗi do mình thôi Hương à. Trong tình yêu, là phải cho đối phương có cảm giác an tâm và yên lòng. Tớ thì.... bị vậy là đáng mà.
Hương không ghét bỏ gì Thục Linh, ngược lại còn thương cảm cho số phận của Thục Linh. Mẹ của Hương từng nói, trong tình yêu, dù có thế nào đi chăng nữa con gái vẫn là người khổ nhất. Lấy chồng được chồng quan tâm cũng chưa chắc đã hạnh phúc bởi còn ải của mẹ chồng, còn lấy chồng vô tâm, cay nghiệt với mình, nhất là cái loại đàn ông thích kiểm soát thì còn khổ hơn nữa, khi suốt ngày phải giải thích cặn kẽ xem hôm nay đi đâu, làm gì và với ai, nhiều lúc còn bị đổ oan nữa cơ, khổ lắm.
- Tại Linh yêu sớm quá đó. Chứ như tớ nè, tự do chả phiền tới ai. Ngày mai mà Linh đi học đó, tui sẽ tặng Linh 1 món quà, bự thiệt bự luôn.
- Ôi. Thế này thì tớ phải cố gắng để tới rồi haha. Tớ chẳng cần quà đâu, chỉ cần Hương mua cho tớ 1 cốc cacao thôi hà.
- Ôi nó lại là quá dễ đi haha. Cả tuần cả tháng luôn cũng được.
Tới vinhomes ocean park, cả nhà gửi xe cẩn thận gọn gàng, Hương lấy luôn chìa khoá rồi để tẹo nữa chiều về, cô nàng sẽ chở Thục Linh về nhà. Hương nói với cô rằng mang thai thế này bơi 1 chút rất là tốt đó, nhưng cô lại nói mình không có biết bơi, bởi từng chết đuối 1 lần, nên cô hãi. Nhà có bể bơi rồi cả bồn tắm đó mà cô không bao giờ dùng luôn.
- Ồ. Để tớ đoán nhé. Người cứu cậu lúc đó là anh Lâm phải không?
- Không phải đâu. Lúc đó chỉ có gia đình tớ đi thôi, còn nhà anh Lâm lúc đó ở Hà Nội. Người cứu tớ là bố tớ.
- Ồ. Nhưng mà mình sợ thì mình càng phải xuống nước Linh à. Bể bơi nhà cậu nếu không có sâu thì nên thử 1 lần để vượt qua nỗi sợ chứ. Nỗi đau bị phá thân cậu đã trải qua, đau tới chết đi sống lại, thì xuống bể bơi có là gì đâu.
2 cô bạn khoác tay nhau đi sau cùng, còn Trung thì đang bị mẹ mình khoác tay đi đằng trước. 2 cô nàng thấy có xiên bẩn, liền ứa nước miếng mà chạy lại mua vài xiên. Cô theo thói quen móc túi quần thế nhưng cô nhớ ra hôm nay mình mặc váy, và trong người mình không có 1 xu nào.
- Hihi để tớ trả cho.
- Vậy ngày mai để tớ khao bữa sáng ha, cũng hihi.
- Vậy... tớ muốn ăn bánh mì pate xúc xích.
- Ôi nó lại quá ư easy.
- Chú ơi cháu mỗi thứ 2 xiên ạ. Còn xúc xích thì 10 cây nhé chú.
Thục Linh nghe Hương order đồ liền hãi quá, bởi có mỗi 2 người con gái mà những mấy chục xiên thế có ăn được không đây. Đang cùng Hương đứng đợi lấy đồ, cô lại không có nôn nao khó chịu với mùi dầu mỡ mà trái lại còn thấy thèm, nhất là cây xúc xích đang quay tròn ở trong lò nướng chuyên dụng kia.
- Cô bé mặc váy có phải đang mang bầu không?
- Dạ? Sao cô biết ạ.
- Haha cô nhìn mặt là cô biết liền à. Cháu không được ăn nó đâu, cô bán hàng nhưng mà cô khuyên thật đấy, không tốt cho thai nhi đâu.
- Dạ... vâng ạ cô.
Mỹ Hương nhìn gương mặt buồn rầu đó của cô thấy thương quá, liền mở mạng ra đọc xem bà bầu có được ăn xiên bẩn không. Thì 1 loạt các trang đều gì tác hại của việc ăn xiên bẩn đối với bà bầu.
- Ế đúng rồi Linh ơi. Không có ăn được đâu, hại lắm ấy. Nhìn Hương ăn thui nha haha.
- Hương này. Thật là.
Nhưng mà cô thèm lắm ấy. Bà Loan quay ra không thấy cô đâu liền đi tìm, ôi trời ơi 2 đứa nhỏ đang khoác tay nhau đứng trước cửa hàng ăn vặt.
- Hương, Linh.
- Mẹ.
- Ai cho con ăn xiên thế hả? Có biết là không ăn được không?
- Mẹ ơi. Nhưng mà con thèm lắm. Cực kỳ.
- Thèm thì mẹ mua cá về làm cho con.
Cô bán hàng gật đầu, cũng nói rằng nên như vậy, mang thai cũng cần bổ sung cá với thịt, còn chu đáo hỏi cô xem cô có thèm ăn đồ ngọt không. Thì bà Loan nói rằng:
- Ôi chị ơi. Ngày hôm nay đấy nó ăn đồ ngọt nhiều hơn bình thường chị ạ.
- Ôi... thế thì là con gái chắc rồi đấy chị ạ.
- Em với con bạn cũng nói vậy đấy chị. Ui dồi ôi nghén lắm, cứ ngửi mùi là lại chạy vào nhà vệ sinh thôi.
- Chúc mừng chị với cháu nhé haha. Cháu bé chắc mới được tính bằng tuần thôi ạ chị?
- Dạ vâng chị. Thai nhi mới được có hơn 10 ngày thôi ạ.
Bà Loan thấy có thịt xiên nướng cũng thấy ngon quá liền mua thêm tầm 20 xiên nữa nhưng mà cô không có ăn được đâu. Hihi tội quá cơ,
- Mẹ. Cả Hương nữa, thật là...
Nuốt nước bọt ừng ưc chỉ biết đưa mắt nhìn mẹ mình và cô bạn mới quen ăn vặt. Lấy đồ và trả tiền xong xuôi, bà Loan cùng Mỹ Hương, khoác 2 bên tay của cô rồi vừa đi vừa ăn rồi cười khúc khích.
- Ôi trời. Con vẩu kia! Cả Hương nữa. Sao lại làm thế với con bé hả?
- Thì Linh không được ăn mà cô, nhưng Linh nói thèm cho nên cháu với cô Loan phải làm cách này đó ạ.
- Khổ thân. Tội nghiệp con tôi, chi cho khổ thế này.
Bà Bình kéo cô vào lòng ôm ấp, bà Bình hứa ngày mai sẽ mua cá rồi nướng cho cô ăn, mấy cái xiên bẩn với thịt xiên nướng kia trả thèm.
- Linh ơi tớ hỏi cậu 1 chút nha.
- Hihi Hương hỏi đi.
- Tớ hỏi cậu về anh Trọng Lâm ấy. Nhưng mà sợ có người nào đó ghen vớ ghen vẩn thôi.
- Tôi không ghen vớ vẩn nữa, cô hỏi gì thì hỏi đi.
- Ố kề. Ừm Linh kể chuyện hồi nhỏ của cậu với anh Lâm đi.
- Ồ. Ừm hihi.
Vậy là cô vừa uống nước dừa tươi vừa kể cho Hương nghe chuyện của mình và Lâm trước đây. 5 vệ sĩ đang quan sát vòng ngoài, không có gì khả nghi. Còn ở bệnh viện, ông Thuận, mang hình hài của người khác vì có đeo mặt nạ da người, đang đi loanh quanh để tìn phòng bệnh của 1 người nào đó, trên tay ông là 1 giỏ trái cây, trên vai ông có đeo 1 chiếc túi chéo màu nâu bên trong có chứa 1 khẩu k54.
Gần phòng bệnh nơi cô đnag nằm có khá nhiều người qua lại, trong đó có 4 anh vệ sĩ trong trang phục áo phông trắng và quần kaki. Ông Thuận nghĩ thầm trong đầu rằng cô chủ tương lai của ông cùng các bà đã đi chơi từ sáng thì sao lại có vệ sĩ ở đây? Có khi nào đây là chiêu trò của Trọng Lâm dụ ông và cậu chủ của ông vào bẫy hòng lấy lại số tiền đó? Ông Thuận đi ngang qua các anh vệ sĩ, khuất mặt rồi mới rút điện thoại ra nhắn tin cho cạu chủ mình, báo cáo rằng có vệ sĩ ở đây, có 4 người.
Ting ting, Trung mở điện thoại ra thấy có tin nhắn ở số sim rác của ông Thuận:
- Ui xời lại tin rác vớ vẩn. Mẹ ơi con đi vệ sinh tí.
- Ừ con. Nhanh rồi quay lại đi cùng với mọi người về nhà hàng ăn tối nữa.
- Thôi khỏi chị Mary ơi. Con Nhã nó có nấu cơm ở nhà rồi chị ạ. Chút nữa em đưa con bé về đó rồi ăn cơm luôn. Hương à cháu nhớ tới ăn cơm cùng các cô chú với anh chị nhé.
- Dạ cháu chỉ sợ làm phiền cô và mọi người thôi ạ. Cháu xin phép gọi điện cho mẹ báo không ăn cơm nhà ạ.
Hương nói xong liền đứng dậy chạy đi ra cách đó 20m, gọi điện thoại cho bà Sáu xin phép ăn cơm tối ở nhà cô, có cả Trọng Lâm với vợ chồng bố già. Bà Sáu đồng ý liền luôn mà không biết rằng mục đích thực sự của con gái mình là Đức Trung chứ không phải Lâm.
- Dạ mẹ cháu đồng ý rồi ạ cô.
- Còn bố cháu thì sao Hương?
- Dạ mẹ cháu mà đồng ý thì bố cháu cũng đồng ý thôi ạ cô. Mẹ cháu luôn nói với cháu là phải chọn bạn mà chơi cô ạ. Và cháu đã chọn đúng. Các cô ơi chúng ta đi chợ thôi ạ.
- Không cần đâu cháu. Thằng Lâm với con Nhã ở nhà mua đồ quá trời rồi.
- Ôi có cả anh Lâm nữa ạ. Anh Lâm tới thì chắc anh Hùng cũng tới phải không ạ?
Bà Bình nói rằng có chứ, cặp bài trùng đó luôn xuất hiện cùng nhau, chỉ có khi nào là Lâm đi Mỹ thì mới thôi. Bà Mary hỏi là hình như Mỹ Hương thích Minh Hùng, Hương cười tươi lắm và nói rằng trai đẹp thì chỉ có đầu thai mới hết, và còn bonus thêm 1 câu:
- Con trai mà có răng khểnh nữa thì cháu lại càng thích cô ạ. Lúc cười đó, thực sự rất là duyên. Cháu có chơi với 1 bạn con trai học ở chuyên, cao ráo trắng trẻo và có chiếc răng khểnh yêu cực cô ạ.
- Trung con cô Mary cũng có răng khểnh đó cháu.
- Dạ cháu biết chứ cô. Nhưng con trai đẹp trai mà khó gần cháu chẳng thích. Gớm cứ làm như mình có giá lắm, bảo cái gì mà... à, hắn ta trả cho cô bao nhiêu. Như kiểu là muốn biết anh Lâm trả cháu bao nhiêu để đòi trả gấp đôi gấp 3 ấy. Làm thấy ghê.
- Cô...
- Cô cô cái gì mà cô. Hứ đồ khó gần.
Lúc Hương nói mấy từ trả gấp đôi gấp 3, Trung liền chột dạ vào giây rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, uống nước dừa giống cô, hơi nhanh nên liền bị sặc, yết hầu di chuyển lên xuống. Chính điều này làm thu hút Mỹ Hương hơn nữa, thật là menly.
- Dạ cô chủ. Đại ca có nói tôi mua cho cô chủ chiếc điện thoại khác. Sim mới cũng đã được lắp sẵn rồi ạ.
- Dạ em cảm ơn anh Tuyên nhiều lắm.
- Úi anh gì ơi. Cho cho em chụp kiểu ảnh với. Anh đẹp trai thế! Selfie nha!
Tuyên mỉm cười gật đầu đồng ý, 2 anh em đi ra chỗ đẹp ở ngoài bãi biển, 1 vài kiểu selfie, quay lưng lại với mọi người, Hương nhân cơ hội này mới thì thầm với Tuyên, rằng lúc nãy khi Hương nói tới vụ trả gấp đôi gấp 3, gương mặt Trung liền biến sắc 1 vài giây.
- Ôi đẹp quá nè. Anh tên Tuyên ạ.
- Vâng thưa tiểu thư.
- Anh ơi vậy trong các anh vệ sĩ thì ai là người đẹp trai nhất ạ?
- Vệ sĩ à. Nếu đứng nhất về độ đẹp trai thì có Wiliam, chủ của chiếc xe bmw màu trắng. Nhưng anh ta lại khá là khó gần, rất giỏi về dao và kiếm đấy. Cho nên là tiểu thư cẩn thận nhé nếu muốn tiếp cận hay trêu đùa với cậu ta.
Hương và Tuyên phải làm vậy để cho Trung khỏi nghi ngờ việc Mỹ Hương muốn tiếp cận Trung, hỏi chuyện xong cô nàng Mỹ Hương chạy ra khoe cô với 3 bà mẹ về mấy tấm ảnh chụp selfie.
- Ôi đẹp quá này Hương.
- Ừ. Anh Tuyên đẹp trai cực, còn không có tức giận tí nào. Linh ơi cậu biết anh Wiliam không, đi con bim màu trắng ấy.
- Có mà. Anh Wiliam có nước da trắng sáng, giỏi về dao lắm đó.
- Ơ chẳng phải dùng súng sẽ nhanh hơn là dao à?
- Đúng là súng có nhanh hơn dao nhưng động tác của cậu ta rất nhanh gọn và chuyên nghiệp đấy cháu ạ.
Hương thích thú ghê lắm, hỏi tiếp tục về các anh vệ sĩ của anh Lâm xem ai là người đẹp trai nhì.
- Đẹp trai đứng thứ 2 á. Ờ tớ nghĩ đó là anh Kevin đấy. Anh ấy giỏi máy tính, thượng thừa luôn.
- Vậy á?
- Tớ thấy vậy đó bởi anh ta có đeo cặp kính cận nhìn tri thức cực.
- Ơ thế còn... cái anh gì mà... Bờ Bờ gì ấy. Hay đi cùng anh Lâm thì sao Linh?
- Đó là anh Bryan, cánh tay phải đắc lực của anh Lâm đó Hương. A hình như anh Bryan có chiếc răng nanh ấy.
Mỹ Hương cực kỳ thích thú lắm, mong là sẽ gặp các anh ấy ở nhà của cô tối nay, sẽ chụp selfie cùng các anh đó luôn. Chơi tới gần 5h thôi là mọi người về. Mỹ Hương nhân việc lái xe đưa cô về luôn và đi đằng trước, theo sau là 3 chiếc ô tô khá xịn xò.
- Mẹ. Con Hương đó đang cùng phe với chúng ta. Mẹ con nó đang tiếp cận Trọng Lâm đấy.
- Mẹ cũng thấy vậy. Con cũng quá đáng quá thể đấy Trung à. Đối xử với con gái nhà người ta không khác gì lưu manh đầu đường xó chợ.
- Con không tin hoàn toàn đứa con gái hám trai kia. Ánh mắt nó nhìn con, không đàng hoàng.
- Thì con bé nó thích con, vì con đẹp trai và duyên dáng, có gì đâu mà con căng thẳng thế hả?
Còn trên con maybach màu đỏ đi ngay đằng sau, bà Bình nói với bà Loan là hãy suy nghĩ về lời đề nghị của bà Bình với ông Phong hoặc của Trọng Lâm, chỉ muốn cô có được sự chăm sóc tốt nhất có thể mà thôi. Nếu đi Mỹ thì bên đó có bà Hương với bà Helen và phụ tá, còn nếu ở trong nước thì người của bố già với bà Bình sẽ chăm sóc cô cặn kẽ và chu đáo.
- Tao thì tao đồng ý đi Đà Nẵng đấy. Nhưng cũng phải nói với ngài Smith 1 tiếng.
- Ừ thì tối nay hỏi ngài luôn.
Chiếc xe máy về tới nhà trước bởi len lỏi được, đi vào trong thì thấy ôi sao đông vệ sĩ thế.
- Dạ em chào các anh.
- Em chào các anh ạaa.
- CHÀO CÔ CHỦ, CHÀO TIỂU THƯ.
- Dạ các anh ơi cho em hỏi có anh Wiliam ở đây không ạ?
- À nó mới đi giao trang sức cho khách rồi tiểu thư.
Lâm cởi trần ra cho mát, đem thịt mình ướp được ra ngoài bể bơi để nướng. Mỹ Hương được 1 phen bổ mắt khi tất cả vệ sĩ của anh Lâm cũng cởi áo ra rồi đi tới tranh nướng thịt với anh Lâm.
- Oa Linh ơi. Nhiều cơ ngực đẹp quá nè. Linh ơi.
- Em ấy đi vào trong nhà rồi.
- Thật là cái cậu này.
Mỹ Hương hậm hực 1 2 giây sau đó tiến sát gần với Lâm, nói rằng rất có thể Trung là người đang giữ số tiền đó đấy, bởi ánh mắt cùng gương mặt thay đổi.
- Tôi với mọi người cũng biết điều đó. Nhưng không có bằng chứng.
- Báo cáo. Xe của mẹ con nó đã về trước rồi ạ.
- Tiểu thư cứ gần tôi nhiều vào biết không.
Mỹ Hương gật đầu, tỏ vẻ vui mừng lắm, ăn vụng 1 miếng thịt nướng từ anh Lâm rồi cười hì hì.
- A anh Lâm. Anh Kevin đó, có tới không ạ? Em nghe Linh nói đó, anh Kevin đẹp trai đứng thứ 2 sau anh Wiliam.
Phillip trêu chọc cô tiểu thư nai tơ:
- Nó mà đẹp trai nỗi gì tiểu thư. Tôi mới đẹp nè.
- Nói chung á là các anh ai cũng đẹp hết trơng.
Đức Trung vui vẻ cầm theo 1 bó hoa hồng nho nhỏ nhưng chứa đựng tình cảm to to, cứ tưởng cô đang ở chỗ bể bơi cơ nhưng ai ngờ chỉ có Mỹ Hương với dàn trai đang cởi trần. Cậu ta nhếch miệng cười nhạo báng đứa con gái không biết xấu hổ, điều này đã được Thiên Bảo (không cởi trần) thấy hết rồi.
Trung đi vào trong nhà ngó nghiêng tìm cô 1 hồi, không thấy cô đâu cả liền cắm đầu đi lên cầu thang. Đi tới cửa phòng của cô thì thấy cửa phòng đóng. Gõ cửa vài cái, cửa cũng được mở ra đó nhưng không phải là cô mà là ngài Smith.
- Con tới đây làm gì?
- Dạ con thưa ngài. Mẹ con và con được mẹ Loan cô Bình mời tới đây ăn cơm tối ạ. Dạ Thục Linh...
- Con bé đang tắm. Mrs Mary đâu?
- Dạ mẹ con đang ở dưới nhà ạ thưa ngài.
- Con sang phòng bên kia, ta muốn nói chuyện với mẹ con và con.
Ngài Smith đứng bên ngoài gọi điện thoại cho bà Mary lên tầng 3, ngay bên phòng của cô, ngài có chuyện muốn nhờ vả. Sau 2’ cũng đủ người, để không mất thời gian thì ngài vào thẳng vấn đề luôn:
- Trung, con nói cho ta nghe. Tại sao con lại làm như vậy với con bé?
- Dạ con thưa ngài, con làm vậy là vì bảo vệ tình yêu của con, bảo vệ cho đứa con đầu lòng giữa con và em ấy ạ. Em ấy thời gian đầu không muốn mang thai con của con, 1 mực đòi phá thai ạ thưa ngài. Vậy nên con mới...
- Ta không phủ nhận việc con muốn bảo vệ cái thai, nhưng con phải hiểu 1 điều, trong tình yêu ngoài sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau ra thì còn phải có sự tôn trọng nhau nữa. Con bé nó vì chuyện học hành quan trọng nên từ chối con, chưa muốn có thai bây giờ. Sau đó thì sao? Thưa mrs Mary, tôi biết cải cách giáo dục của Việt Nam, 1 năm thay đổi 1 lần. Chỉ cần chậm hơn các bạn, bảo lưu kết quả 1 năm thôi, con bé sẽ không thể theo kịp tiến độ. Cánh cổng đại học đang đón chờ con bé ở phía trước. Chị và con có hiểu điều đó không?
Mẹ con cậu ta hiểu chứ, nhưng Trung giải thích rằng không muốn cho cô gần gũi Trọng Lâm nữa, 2 người đã chấm dứt tình cảm, Trọng Lâm lúc đó cũng đi Mỹ, tới lúc về đây rồi thì lại quá mức thân thiết với cô. Đỉnh điểm là mở L2 Luxury, bao nhiêu tên khác hay thì không đặt lại đặt L2, đó ám chỉ 1 điều duy nhất rằng Linh và Lâm mãi mãi là của nhau. Còn Trung thì sao? 1 năm qua Trung yêu cô thật lòng, không chút vụ lợi toan tính gì hết.
- Thế con có biết rằng cái chữ L2 nó đã tồn tại từ trước tới giờ rồi hay không? Từ cái ngày mà 2 đứa nó còn là anh trai em gái. Con cũng biết điều đó mà, tại sao bây giờ con lại như vậy? Bắt cóc 1 đứa con gái đang mang trong mình giọt máu của mình, con thấy được không?
- Con biết là con sai rồi ạ ngài. Con sẽ không làm những việc như vậy đâu ạ.
- Chuyện đó sẽ nói sau, còn việc thứ 2. Chị Mary ạ, tôi được biết vệ sĩ của chị rất giỏi. 800 tỷ đối với tôi, nó không là gì cả nhưng nó là tài sản của rất nhiều người gộp lại, trong đó có 2/3 là từ anh Toàn và các bạn của anh ở bên Porsche, chị hãy giúp tôi, cùng với vệ sĩ của bố già và Trọng Lâm. Tìm xem nó được chôn ở đâu nhé. Coi như tôi cầu xin chị.
Bà Mary và Trung nghe xong liền gật đầu ngay tắp lự, chắc chắn rồi, chuyện đó bà sẽ giúp mà.
- Chuyện đó à Hương? Nếu nói người có lỗi nhiều nhất trong chuyện này chính là tớ. Trước đây khi tớ với Trung còn làm bạn, anh Lâm lúc đó có lỗi với tớ, tớ không nghe lời xin lỗi hay giải thích từ anh Lâm mà lại chạy đi chơi ngồi lê hàng quán ăn vặt với Trung. Anh Lâm lúc đó cũng mang tớ đi, định đưa tớ qua Mỹ cùng anh ấy, tớ đã chĩa mũi dao ra doạ bắt anh ấy phải từ bỏ mình.
- Trời đất. Sao cậu lại liều thế hả Linh?
- Bởi vì anh Lâm lúc đó đã ngủ và có con với chị Trân. Và tớ muốn anh ấy chịu trách nhiệm với mẹ con chị ấy.
- Tớ hiểu rồi. Trong thâm tâm của cậu, lúc đó cậu yêu anh Lâm rất nhiều nhưng vì muốn anh ấy chịu trách nhiệm cho nên cậu mới buông tay. Còn cậu với Trung, yêu nhau là do đâu?
Cô vừa lái xe vừa nói rằng từ sau khi anh Lâm đi sang Mỹ, Trung với cô đã thân thiết với nhau rồi bởi vì cô chỉ cần thở nhẹ ra vài từ thôi là Trung đã biết cô muốn nói về vấn đề gì rồi, đó chẳng phải là sự thấu hiểu, tâm đầu ý hợp sao.
- Ồ cũng đúng. Nhưng sao giờ Trung lại như vậy? Tớ thấy Trung kiểm soát cậu khá chặt.
- Đó là lúc anh Lâm cùng với các vị trong hội đồng quản trị về Việt Nam du lịch trải nghiệm trong 1 2 tháng gì đó. Trong 2 tháng đó xảy ra nhiều vấn đề lắm Hương. Thế rồi có 1 lần, đỉnh điểm, là ngày thành lập L2 Luxury của anh Lâm, Trung có nói rằng tớ chỉ thương hại Trung, không còn thật lòng với Trung nữa khi mà người yêu cũ quay về. Rồi còn ghen với cả Đức đấy Hương à. Trong khi thằng bé còn chưa đi học lớp 1.
- Ôi. Lại còn vậy nữa sao? Thằng Đức... tớ thấy nó quý cậu và anh Lâm nhiều hơn là với Trung.
Cô nói rằng Đức được Lâm cứu khỏi tay ông trùm xuất khẩu gạo, Đức coi Lâm như là ân nhân. Còn cô thì vì là con 1, cho nên cứ có trẻ con là cô lại thích. Cô cùng Trung mua sách vở và đồ dùng học tập cho Đức để vào lớp 1, thế là Đức thích cô và anh Lâm.
- Tớ cũng dặn thằng bé là thấy gia đình Trung tới là phải chào hỏi, phải lễ phép. Trung thấy Đức hay đưa tớ tới gần anh Lâm ngồi là Trung ghen.
- Trung trẻ con quá chứ. Đã yêu là phải tin tưởng lẫn nhau chứ ai lại thế bao giờ. Tớ có nghe anh Hùng kể lại rằng là Trung vì ghen với 2 chiếc nhẫn rồi tới cửa hàng của anh Lâm phụ việc với anh chị mà bị Trung làm nhục?
- Đúng là như vậy. Cũng là lỗi do mình thôi Hương à. Trong tình yêu, là phải cho đối phương có cảm giác an tâm và yên lòng. Tớ thì.... bị vậy là đáng mà.
Hương không ghét bỏ gì Thục Linh, ngược lại còn thương cảm cho số phận của Thục Linh. Mẹ của Hương từng nói, trong tình yêu, dù có thế nào đi chăng nữa con gái vẫn là người khổ nhất. Lấy chồng được chồng quan tâm cũng chưa chắc đã hạnh phúc bởi còn ải của mẹ chồng, còn lấy chồng vô tâm, cay nghiệt với mình, nhất là cái loại đàn ông thích kiểm soát thì còn khổ hơn nữa, khi suốt ngày phải giải thích cặn kẽ xem hôm nay đi đâu, làm gì và với ai, nhiều lúc còn bị đổ oan nữa cơ, khổ lắm.
- Tại Linh yêu sớm quá đó. Chứ như tớ nè, tự do chả phiền tới ai. Ngày mai mà Linh đi học đó, tui sẽ tặng Linh 1 món quà, bự thiệt bự luôn.
- Ôi. Thế này thì tớ phải cố gắng để tới rồi haha. Tớ chẳng cần quà đâu, chỉ cần Hương mua cho tớ 1 cốc cacao thôi hà.
- Ôi nó lại là quá dễ đi haha. Cả tuần cả tháng luôn cũng được.
Tới vinhomes ocean park, cả nhà gửi xe cẩn thận gọn gàng, Hương lấy luôn chìa khoá rồi để tẹo nữa chiều về, cô nàng sẽ chở Thục Linh về nhà. Hương nói với cô rằng mang thai thế này bơi 1 chút rất là tốt đó, nhưng cô lại nói mình không có biết bơi, bởi từng chết đuối 1 lần, nên cô hãi. Nhà có bể bơi rồi cả bồn tắm đó mà cô không bao giờ dùng luôn.
- Ồ. Để tớ đoán nhé. Người cứu cậu lúc đó là anh Lâm phải không?
- Không phải đâu. Lúc đó chỉ có gia đình tớ đi thôi, còn nhà anh Lâm lúc đó ở Hà Nội. Người cứu tớ là bố tớ.
- Ồ. Nhưng mà mình sợ thì mình càng phải xuống nước Linh à. Bể bơi nhà cậu nếu không có sâu thì nên thử 1 lần để vượt qua nỗi sợ chứ. Nỗi đau bị phá thân cậu đã trải qua, đau tới chết đi sống lại, thì xuống bể bơi có là gì đâu.
2 cô bạn khoác tay nhau đi sau cùng, còn Trung thì đang bị mẹ mình khoác tay đi đằng trước. 2 cô nàng thấy có xiên bẩn, liền ứa nước miếng mà chạy lại mua vài xiên. Cô theo thói quen móc túi quần thế nhưng cô nhớ ra hôm nay mình mặc váy, và trong người mình không có 1 xu nào.
- Hihi để tớ trả cho.
- Vậy ngày mai để tớ khao bữa sáng ha, cũng hihi.
- Vậy... tớ muốn ăn bánh mì pate xúc xích.
- Ôi nó lại quá ư easy.
- Chú ơi cháu mỗi thứ 2 xiên ạ. Còn xúc xích thì 10 cây nhé chú.
Thục Linh nghe Hương order đồ liền hãi quá, bởi có mỗi 2 người con gái mà những mấy chục xiên thế có ăn được không đây. Đang cùng Hương đứng đợi lấy đồ, cô lại không có nôn nao khó chịu với mùi dầu mỡ mà trái lại còn thấy thèm, nhất là cây xúc xích đang quay tròn ở trong lò nướng chuyên dụng kia.
- Cô bé mặc váy có phải đang mang bầu không?
- Dạ? Sao cô biết ạ.
- Haha cô nhìn mặt là cô biết liền à. Cháu không được ăn nó đâu, cô bán hàng nhưng mà cô khuyên thật đấy, không tốt cho thai nhi đâu.
- Dạ... vâng ạ cô.
Mỹ Hương nhìn gương mặt buồn rầu đó của cô thấy thương quá, liền mở mạng ra đọc xem bà bầu có được ăn xiên bẩn không. Thì 1 loạt các trang đều gì tác hại của việc ăn xiên bẩn đối với bà bầu.
- Ế đúng rồi Linh ơi. Không có ăn được đâu, hại lắm ấy. Nhìn Hương ăn thui nha haha.
- Hương này. Thật là.
Nhưng mà cô thèm lắm ấy. Bà Loan quay ra không thấy cô đâu liền đi tìm, ôi trời ơi 2 đứa nhỏ đang khoác tay nhau đứng trước cửa hàng ăn vặt.
- Hương, Linh.
- Mẹ.
- Ai cho con ăn xiên thế hả? Có biết là không ăn được không?
- Mẹ ơi. Nhưng mà con thèm lắm. Cực kỳ.
- Thèm thì mẹ mua cá về làm cho con.
Cô bán hàng gật đầu, cũng nói rằng nên như vậy, mang thai cũng cần bổ sung cá với thịt, còn chu đáo hỏi cô xem cô có thèm ăn đồ ngọt không. Thì bà Loan nói rằng:
- Ôi chị ơi. Ngày hôm nay đấy nó ăn đồ ngọt nhiều hơn bình thường chị ạ.
- Ôi... thế thì là con gái chắc rồi đấy chị ạ.
- Em với con bạn cũng nói vậy đấy chị. Ui dồi ôi nghén lắm, cứ ngửi mùi là lại chạy vào nhà vệ sinh thôi.
- Chúc mừng chị với cháu nhé haha. Cháu bé chắc mới được tính bằng tuần thôi ạ chị?
- Dạ vâng chị. Thai nhi mới được có hơn 10 ngày thôi ạ.
Bà Loan thấy có thịt xiên nướng cũng thấy ngon quá liền mua thêm tầm 20 xiên nữa nhưng mà cô không có ăn được đâu. Hihi tội quá cơ,
- Mẹ. Cả Hương nữa, thật là...
Nuốt nước bọt ừng ưc chỉ biết đưa mắt nhìn mẹ mình và cô bạn mới quen ăn vặt. Lấy đồ và trả tiền xong xuôi, bà Loan cùng Mỹ Hương, khoác 2 bên tay của cô rồi vừa đi vừa ăn rồi cười khúc khích.
- Ôi trời. Con vẩu kia! Cả Hương nữa. Sao lại làm thế với con bé hả?
- Thì Linh không được ăn mà cô, nhưng Linh nói thèm cho nên cháu với cô Loan phải làm cách này đó ạ.
- Khổ thân. Tội nghiệp con tôi, chi cho khổ thế này.
Bà Bình kéo cô vào lòng ôm ấp, bà Bình hứa ngày mai sẽ mua cá rồi nướng cho cô ăn, mấy cái xiên bẩn với thịt xiên nướng kia trả thèm.
- Linh ơi tớ hỏi cậu 1 chút nha.
- Hihi Hương hỏi đi.
- Tớ hỏi cậu về anh Trọng Lâm ấy. Nhưng mà sợ có người nào đó ghen vớ ghen vẩn thôi.
- Tôi không ghen vớ vẩn nữa, cô hỏi gì thì hỏi đi.
- Ố kề. Ừm Linh kể chuyện hồi nhỏ của cậu với anh Lâm đi.
- Ồ. Ừm hihi.
Vậy là cô vừa uống nước dừa tươi vừa kể cho Hương nghe chuyện của mình và Lâm trước đây. 5 vệ sĩ đang quan sát vòng ngoài, không có gì khả nghi. Còn ở bệnh viện, ông Thuận, mang hình hài của người khác vì có đeo mặt nạ da người, đang đi loanh quanh để tìn phòng bệnh của 1 người nào đó, trên tay ông là 1 giỏ trái cây, trên vai ông có đeo 1 chiếc túi chéo màu nâu bên trong có chứa 1 khẩu k54.
Gần phòng bệnh nơi cô đnag nằm có khá nhiều người qua lại, trong đó có 4 anh vệ sĩ trong trang phục áo phông trắng và quần kaki. Ông Thuận nghĩ thầm trong đầu rằng cô chủ tương lai của ông cùng các bà đã đi chơi từ sáng thì sao lại có vệ sĩ ở đây? Có khi nào đây là chiêu trò của Trọng Lâm dụ ông và cậu chủ của ông vào bẫy hòng lấy lại số tiền đó? Ông Thuận đi ngang qua các anh vệ sĩ, khuất mặt rồi mới rút điện thoại ra nhắn tin cho cạu chủ mình, báo cáo rằng có vệ sĩ ở đây, có 4 người.
Ting ting, Trung mở điện thoại ra thấy có tin nhắn ở số sim rác của ông Thuận:
- Ui xời lại tin rác vớ vẩn. Mẹ ơi con đi vệ sinh tí.
- Ừ con. Nhanh rồi quay lại đi cùng với mọi người về nhà hàng ăn tối nữa.
- Thôi khỏi chị Mary ơi. Con Nhã nó có nấu cơm ở nhà rồi chị ạ. Chút nữa em đưa con bé về đó rồi ăn cơm luôn. Hương à cháu nhớ tới ăn cơm cùng các cô chú với anh chị nhé.
- Dạ cháu chỉ sợ làm phiền cô và mọi người thôi ạ. Cháu xin phép gọi điện cho mẹ báo không ăn cơm nhà ạ.
Hương nói xong liền đứng dậy chạy đi ra cách đó 20m, gọi điện thoại cho bà Sáu xin phép ăn cơm tối ở nhà cô, có cả Trọng Lâm với vợ chồng bố già. Bà Sáu đồng ý liền luôn mà không biết rằng mục đích thực sự của con gái mình là Đức Trung chứ không phải Lâm.
- Dạ mẹ cháu đồng ý rồi ạ cô.
- Còn bố cháu thì sao Hương?
- Dạ mẹ cháu mà đồng ý thì bố cháu cũng đồng ý thôi ạ cô. Mẹ cháu luôn nói với cháu là phải chọn bạn mà chơi cô ạ. Và cháu đã chọn đúng. Các cô ơi chúng ta đi chợ thôi ạ.
- Không cần đâu cháu. Thằng Lâm với con Nhã ở nhà mua đồ quá trời rồi.
- Ôi có cả anh Lâm nữa ạ. Anh Lâm tới thì chắc anh Hùng cũng tới phải không ạ?
Bà Bình nói rằng có chứ, cặp bài trùng đó luôn xuất hiện cùng nhau, chỉ có khi nào là Lâm đi Mỹ thì mới thôi. Bà Mary hỏi là hình như Mỹ Hương thích Minh Hùng, Hương cười tươi lắm và nói rằng trai đẹp thì chỉ có đầu thai mới hết, và còn bonus thêm 1 câu:
- Con trai mà có răng khểnh nữa thì cháu lại càng thích cô ạ. Lúc cười đó, thực sự rất là duyên. Cháu có chơi với 1 bạn con trai học ở chuyên, cao ráo trắng trẻo và có chiếc răng khểnh yêu cực cô ạ.
- Trung con cô Mary cũng có răng khểnh đó cháu.
- Dạ cháu biết chứ cô. Nhưng con trai đẹp trai mà khó gần cháu chẳng thích. Gớm cứ làm như mình có giá lắm, bảo cái gì mà... à, hắn ta trả cho cô bao nhiêu. Như kiểu là muốn biết anh Lâm trả cháu bao nhiêu để đòi trả gấp đôi gấp 3 ấy. Làm thấy ghê.
- Cô...
- Cô cô cái gì mà cô. Hứ đồ khó gần.
Lúc Hương nói mấy từ trả gấp đôi gấp 3, Trung liền chột dạ vào giây rồi nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, uống nước dừa giống cô, hơi nhanh nên liền bị sặc, yết hầu di chuyển lên xuống. Chính điều này làm thu hút Mỹ Hương hơn nữa, thật là menly.
- Dạ cô chủ. Đại ca có nói tôi mua cho cô chủ chiếc điện thoại khác. Sim mới cũng đã được lắp sẵn rồi ạ.
- Dạ em cảm ơn anh Tuyên nhiều lắm.
- Úi anh gì ơi. Cho cho em chụp kiểu ảnh với. Anh đẹp trai thế! Selfie nha!
Tuyên mỉm cười gật đầu đồng ý, 2 anh em đi ra chỗ đẹp ở ngoài bãi biển, 1 vài kiểu selfie, quay lưng lại với mọi người, Hương nhân cơ hội này mới thì thầm với Tuyên, rằng lúc nãy khi Hương nói tới vụ trả gấp đôi gấp 3, gương mặt Trung liền biến sắc 1 vài giây.
- Ôi đẹp quá nè. Anh tên Tuyên ạ.
- Vâng thưa tiểu thư.
- Anh ơi vậy trong các anh vệ sĩ thì ai là người đẹp trai nhất ạ?
- Vệ sĩ à. Nếu đứng nhất về độ đẹp trai thì có Wiliam, chủ của chiếc xe bmw màu trắng. Nhưng anh ta lại khá là khó gần, rất giỏi về dao và kiếm đấy. Cho nên là tiểu thư cẩn thận nhé nếu muốn tiếp cận hay trêu đùa với cậu ta.
Hương và Tuyên phải làm vậy để cho Trung khỏi nghi ngờ việc Mỹ Hương muốn tiếp cận Trung, hỏi chuyện xong cô nàng Mỹ Hương chạy ra khoe cô với 3 bà mẹ về mấy tấm ảnh chụp selfie.
- Ôi đẹp quá này Hương.
- Ừ. Anh Tuyên đẹp trai cực, còn không có tức giận tí nào. Linh ơi cậu biết anh Wiliam không, đi con bim màu trắng ấy.
- Có mà. Anh Wiliam có nước da trắng sáng, giỏi về dao lắm đó.
- Ơ chẳng phải dùng súng sẽ nhanh hơn là dao à?
- Đúng là súng có nhanh hơn dao nhưng động tác của cậu ta rất nhanh gọn và chuyên nghiệp đấy cháu ạ.
Hương thích thú ghê lắm, hỏi tiếp tục về các anh vệ sĩ của anh Lâm xem ai là người đẹp trai nhì.
- Đẹp trai đứng thứ 2 á. Ờ tớ nghĩ đó là anh Kevin đấy. Anh ấy giỏi máy tính, thượng thừa luôn.
- Vậy á?
- Tớ thấy vậy đó bởi anh ta có đeo cặp kính cận nhìn tri thức cực.
- Ơ thế còn... cái anh gì mà... Bờ Bờ gì ấy. Hay đi cùng anh Lâm thì sao Linh?
- Đó là anh Bryan, cánh tay phải đắc lực của anh Lâm đó Hương. A hình như anh Bryan có chiếc răng nanh ấy.
Mỹ Hương cực kỳ thích thú lắm, mong là sẽ gặp các anh ấy ở nhà của cô tối nay, sẽ chụp selfie cùng các anh đó luôn. Chơi tới gần 5h thôi là mọi người về. Mỹ Hương nhân việc lái xe đưa cô về luôn và đi đằng trước, theo sau là 3 chiếc ô tô khá xịn xò.
- Mẹ. Con Hương đó đang cùng phe với chúng ta. Mẹ con nó đang tiếp cận Trọng Lâm đấy.
- Mẹ cũng thấy vậy. Con cũng quá đáng quá thể đấy Trung à. Đối xử với con gái nhà người ta không khác gì lưu manh đầu đường xó chợ.
- Con không tin hoàn toàn đứa con gái hám trai kia. Ánh mắt nó nhìn con, không đàng hoàng.
- Thì con bé nó thích con, vì con đẹp trai và duyên dáng, có gì đâu mà con căng thẳng thế hả?
Còn trên con maybach màu đỏ đi ngay đằng sau, bà Bình nói với bà Loan là hãy suy nghĩ về lời đề nghị của bà Bình với ông Phong hoặc của Trọng Lâm, chỉ muốn cô có được sự chăm sóc tốt nhất có thể mà thôi. Nếu đi Mỹ thì bên đó có bà Hương với bà Helen và phụ tá, còn nếu ở trong nước thì người của bố già với bà Bình sẽ chăm sóc cô cặn kẽ và chu đáo.
- Tao thì tao đồng ý đi Đà Nẵng đấy. Nhưng cũng phải nói với ngài Smith 1 tiếng.
- Ừ thì tối nay hỏi ngài luôn.
Chiếc xe máy về tới nhà trước bởi len lỏi được, đi vào trong thì thấy ôi sao đông vệ sĩ thế.
- Dạ em chào các anh.
- Em chào các anh ạaa.
- CHÀO CÔ CHỦ, CHÀO TIỂU THƯ.
- Dạ các anh ơi cho em hỏi có anh Wiliam ở đây không ạ?
- À nó mới đi giao trang sức cho khách rồi tiểu thư.
Lâm cởi trần ra cho mát, đem thịt mình ướp được ra ngoài bể bơi để nướng. Mỹ Hương được 1 phen bổ mắt khi tất cả vệ sĩ của anh Lâm cũng cởi áo ra rồi đi tới tranh nướng thịt với anh Lâm.
- Oa Linh ơi. Nhiều cơ ngực đẹp quá nè. Linh ơi.
- Em ấy đi vào trong nhà rồi.
- Thật là cái cậu này.
Mỹ Hương hậm hực 1 2 giây sau đó tiến sát gần với Lâm, nói rằng rất có thể Trung là người đang giữ số tiền đó đấy, bởi ánh mắt cùng gương mặt thay đổi.
- Tôi với mọi người cũng biết điều đó. Nhưng không có bằng chứng.
- Báo cáo. Xe của mẹ con nó đã về trước rồi ạ.
- Tiểu thư cứ gần tôi nhiều vào biết không.
Mỹ Hương gật đầu, tỏ vẻ vui mừng lắm, ăn vụng 1 miếng thịt nướng từ anh Lâm rồi cười hì hì.
- A anh Lâm. Anh Kevin đó, có tới không ạ? Em nghe Linh nói đó, anh Kevin đẹp trai đứng thứ 2 sau anh Wiliam.
Phillip trêu chọc cô tiểu thư nai tơ:
- Nó mà đẹp trai nỗi gì tiểu thư. Tôi mới đẹp nè.
- Nói chung á là các anh ai cũng đẹp hết trơng.
Đức Trung vui vẻ cầm theo 1 bó hoa hồng nho nhỏ nhưng chứa đựng tình cảm to to, cứ tưởng cô đang ở chỗ bể bơi cơ nhưng ai ngờ chỉ có Mỹ Hương với dàn trai đang cởi trần. Cậu ta nhếch miệng cười nhạo báng đứa con gái không biết xấu hổ, điều này đã được Thiên Bảo (không cởi trần) thấy hết rồi.
Trung đi vào trong nhà ngó nghiêng tìm cô 1 hồi, không thấy cô đâu cả liền cắm đầu đi lên cầu thang. Đi tới cửa phòng của cô thì thấy cửa phòng đóng. Gõ cửa vài cái, cửa cũng được mở ra đó nhưng không phải là cô mà là ngài Smith.
- Con tới đây làm gì?
- Dạ con thưa ngài. Mẹ con và con được mẹ Loan cô Bình mời tới đây ăn cơm tối ạ. Dạ Thục Linh...
- Con bé đang tắm. Mrs Mary đâu?
- Dạ mẹ con đang ở dưới nhà ạ thưa ngài.
- Con sang phòng bên kia, ta muốn nói chuyện với mẹ con và con.
Ngài Smith đứng bên ngoài gọi điện thoại cho bà Mary lên tầng 3, ngay bên phòng của cô, ngài có chuyện muốn nhờ vả. Sau 2’ cũng đủ người, để không mất thời gian thì ngài vào thẳng vấn đề luôn:
- Trung, con nói cho ta nghe. Tại sao con lại làm như vậy với con bé?
- Dạ con thưa ngài, con làm vậy là vì bảo vệ tình yêu của con, bảo vệ cho đứa con đầu lòng giữa con và em ấy ạ. Em ấy thời gian đầu không muốn mang thai con của con, 1 mực đòi phá thai ạ thưa ngài. Vậy nên con mới...
- Ta không phủ nhận việc con muốn bảo vệ cái thai, nhưng con phải hiểu 1 điều, trong tình yêu ngoài sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau ra thì còn phải có sự tôn trọng nhau nữa. Con bé nó vì chuyện học hành quan trọng nên từ chối con, chưa muốn có thai bây giờ. Sau đó thì sao? Thưa mrs Mary, tôi biết cải cách giáo dục của Việt Nam, 1 năm thay đổi 1 lần. Chỉ cần chậm hơn các bạn, bảo lưu kết quả 1 năm thôi, con bé sẽ không thể theo kịp tiến độ. Cánh cổng đại học đang đón chờ con bé ở phía trước. Chị và con có hiểu điều đó không?
Mẹ con cậu ta hiểu chứ, nhưng Trung giải thích rằng không muốn cho cô gần gũi Trọng Lâm nữa, 2 người đã chấm dứt tình cảm, Trọng Lâm lúc đó cũng đi Mỹ, tới lúc về đây rồi thì lại quá mức thân thiết với cô. Đỉnh điểm là mở L2 Luxury, bao nhiêu tên khác hay thì không đặt lại đặt L2, đó ám chỉ 1 điều duy nhất rằng Linh và Lâm mãi mãi là của nhau. Còn Trung thì sao? 1 năm qua Trung yêu cô thật lòng, không chút vụ lợi toan tính gì hết.
- Thế con có biết rằng cái chữ L2 nó đã tồn tại từ trước tới giờ rồi hay không? Từ cái ngày mà 2 đứa nó còn là anh trai em gái. Con cũng biết điều đó mà, tại sao bây giờ con lại như vậy? Bắt cóc 1 đứa con gái đang mang trong mình giọt máu của mình, con thấy được không?
- Con biết là con sai rồi ạ ngài. Con sẽ không làm những việc như vậy đâu ạ.
- Chuyện đó sẽ nói sau, còn việc thứ 2. Chị Mary ạ, tôi được biết vệ sĩ của chị rất giỏi. 800 tỷ đối với tôi, nó không là gì cả nhưng nó là tài sản của rất nhiều người gộp lại, trong đó có 2/3 là từ anh Toàn và các bạn của anh ở bên Porsche, chị hãy giúp tôi, cùng với vệ sĩ của bố già và Trọng Lâm. Tìm xem nó được chôn ở đâu nhé. Coi như tôi cầu xin chị.
Bà Mary và Trung nghe xong liền gật đầu ngay tắp lự, chắc chắn rồi, chuyện đó bà sẽ giúp mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.