Chương 89
Lana318
09/06/2023
[Câu được rồi anh Lâm ơi. Haha quả này mẹ em sẽ gào lên như con sư tử.]
Tin nhắn được gửi tới Lâm, Lâm đưa cho Ngọc Trân đọc, chị cười và nói rằng tại sao lại có đứa con gái liều lĩnh tới vậy chứ, trao trinh tiết của mình tuỳ tiện như vậy rồi bố mẹ sẽ nghĩ sao?
- Con nhỏ đó sinh ra đã không có màng trinh rồi. Máu ở ga giường là giả.
- Chủ tịch à? Bà Mary sẽ nghĩ đây là 1 màn kịch. Bà ta đâu có ngu để không biết đó là 1 vở kịch do ngài và Mỹ Hương tạo dựng.
- Bà ta sẽ chẳng nghĩ được gì đâu, để khi nghĩ ra rồi thì gạo đã nấu thành cơm. Cô nghĩ xem, bà Sáu, bà ta tại sao lại cho con gái mình tiếp cận tôi?
- Thì lật đổ ngài, từ từ... không lẽ bà ta muốn Hương tính kế ngài?
- Tập đoàn Hoa Mỹ so với Casino của chúng ta thì chỉ là con kiến. Có ai mà không tham lam. Bà ta muốn nhắm tới tôi, cho cái chức con rể quý của bà ta hơn là thằng Trung. Con gái bà ta câu được tôi thì có khác gì câu được mỏ kim cương chứ.
Mỹ Hương nhìn gương mặt của bà Mary lúc đó, hốt hoảng cuống cuồng mà cô nàng sướng quá, nhưng cũng phải cố gắng để cho mẹ mình không nổi điên và cũng cố gắng để cho bà Mary thấy rằng bà và con trai của bà nên có trách nhiệm với Hương 1 chút. Lôi hết tấy cả chăn ga vào máy giặt ở trong nhà tắm của phòng mình, cho nước giặt vào rồi bấm máy chạy, Hương chỉ chờ đợi mẹ mình về và lên phòng thôi theo như dự liệu của Trọng Lâm.
Quả không sai, học tới 10h15’ thì cửa phòng của Hương mở ra, bà Sáu đi vào trên tay cầm hộp dây chuyền kim cương mà Hương mua ở L2 Luxury thì bà thấy gà và chăn hè không cánh mà bay.
- Nay con gái tôi giặt chăn cơ?
- Ơ... à... haha... chăn ga của con... ờ nó bị dính nước ngọt, con nằm khó chịu nên giặt thôi mẹ.
Bà Sáu thấy bộ dạng ấp úng của con gái mình, nhưng thấy Hương học bài nên cũng thôi không gặng hỏi quá kỹ, bà nói:
- Sợi dây chuyền này càng ngắm càng thấy đẹp nhé.
- Mẹ không biết thì thôi, chỗ đó của anh ấy á... đẹp cực kỳ. Còn có dịch vụ làm điện thoại bằng đá quý, đặt trang sức Tiffany từ cửa hàng bên Mỹ, đạc biệt nha là được mua giá web đấy. Có nghĩa là cửa hàng đó không có lấy 1 đồng lãi nào, kiểu mở cửa hàng cho vui.
- Gì cơ? Ốp điện thoại bằng đá quý?
- Vâng. Hôm nay con tới đó chơi ấy, thấy có mấy người họ ngồi ăn bánh rồi đợi lấy ốp điện thoại, có người họ ốp full luôn cả nắp lưng điện thoại kìa. Đẳng cấp thực sự.
Bá Sau im lặng, bà ta đang tưởng tượng ra cảnh những người bạn của bà ta nhìn bà bằng ánh mắt ngưỡng mộ và suýt soa khen ngợi bà biết cách ăn chơi. Bà Sáu chốt rằng ngày mai sẽ đi mua thêm 3 cái ip 13 promax nữa rồi chục cái ốp trong rồi tới cửa hàng anh Lâm để ốp, còn hỏi Hương có muốn ốp không cơ mà.
- Thôi mẹ. Con chả ốp đâu. Con chỉ thích nhẫn anh Lâm tặng con thui hà.
Bà Sáu đi tới bàn của Hương xem chiếc nhẫn, đúng là đẹp thật. Hương còn nói rằng anh Lâm đã hướng dẫn cho cô nàng cách chọn túi xách này, phối đồ quần áo này. Từ bây giờ trở đi cô nàng không mua linh tinh nữa, túi hiệu cũ ở nhà không đeo cô nàng sẽ đem thanh lý, chỉ mua 1 2 mẫu rúi thực sự đắt tiền.
- Ôi. Hay lắm con gái của mẹ. Biết quản lý chi tiêu như vậy là tốt đấy. Thằng Lâm nói đúng, mua cái thực sự đắt tiền chơi cho sướng.
Nhìn hốc mắt của Hương đỏ hoe, bà Sáu thấy lạ ghê lắm, lạ hơn nữa là chăn và ga đem đi giặt. Bà Sáu tuy rất ghê gớm nhưng lại thương con gái mình, là bản sao của bà ta cơ mà không thương sao được chứ. Bà Sáu rời phòng Hương rồi đi xuống dưới nhà gọi giúp việc.
- Dạ bà chủ cho gọi con ạ.
- Ừ. Lúc ông bà đi cô chủ với cậu chủ ở nhà có xảy ra chuyện gì không?
- Dạ... ơ... dạ không có chuyện gì hết ạ bà. Cậu chủ Duy Anh thì sau khi ông bà đi thì cũng lấy xe máy đi luôn ạ. Có nói với con là cậu đi cafe với bạn. Còn cô chủ... cô chủ không có chuyện gì xảy ra ạ.
- Có thật không?
- Dạ... dạ thật ạ.
- Thế tại sao nó lại giặt chăn ga?
- Cô chủ giặt chăn ga sao ạ? Con giặt phơi phóng đàng hoàng cho cô chủ rồi thay cho cô chủ mới sáng nay mà.
- Nó nói rằng bị đổ nước ngọt ra ga.
Chị giúp việc thấy vô lí lắm, rõ ràng cô chủ của chị đúng là ăn vặt đấy nhưng có bao giờ mang đồ ăn lên giường đâu. Bà Sáu hỏi ai là người về sau cùng thì chị giúp việc ậm ừ nói là cặp vợ chồng có đứa con trai đi xe màu trắng mà ngồi cùng mâm với bà Sáu đó.
- Gì cơ? Là nhà thằng Trung à?
- À con nhớ rồi. Bà vợ cùng ông chồng có dìu đứa con trai đi từ trên xuống dưới và ra xe.
Bà Sáu tức tốc phi lên trên phòng của Hương, mở cửa ra thì thấy Mỹ Hương đã ngủ rồi. Bà không làm phiền con cái mình ngủ bao giờ nên thôi đóng cửa lại và đi xuống nhà.
Còn Thục Linh của chúng ta thì đang ở nhà phu nhân Charlotte nói chuyện với nố mẹ nuôi và 1 vài người bạn của bố mẹ mình. Nếu không nhận lời đi ăn tối ở nhà Hương thì cô sẽ phải tới Trống Đồng Palace dự tiệc thân mật. Nói chuyện muộn quá nên cô ngủ lại 1 hôm ở đó luôn. Cô cảm tưởng như mình không phải là con của bà Loan ông Minh nữa mà là con của tất cả mọi người vậy, ai cũng đối xử quá tốt với cô và tặng cô những món đồ giá trị. Hương nói cô sướng được tặng quà nọ quà kia, nhưng Hương không biết cô khó xử thế nào khi phải nhận những món quà đó đâu. Lại cỏn chiếc nhẫn hơn 5 tỷ mà Trung đã tặng cô nữa, ngay trước khi đi cùng ngài Smith cô đã tháo nó ra và đưa cho mẹ của mình cất giùm, ngay cả chiếc nhẫn 22 tỷ đồng mà phu nhân Charlotte tặng cô, cô cũng chỉ có đeo nó khi ngồi trước mặt phu nhân và ngài Charles thôi.
Đã 1h sáng ngày thứ 3 rồi mà cô vẫn chưa thể ngủ. Không phải bì nhớ Trung, cũng không phải vì sợ hãi gì cái chết của ông Thuận hay ông Việt mà cô đang xâu chuỗi tất cả mọi việc lại. Bật điện sáng lên, cô đi tới bàn làm việc ngồi rồi lấy giấy bút ra liệt kê hết những chuyện xảy ra dạo gần đây:
Đầu tiên là cô có thai, mới tuần đầu cô đã đòi phá, rồi thái độ của mẹ con bà Mary đo là không cho cô phá. Cô nặc đòi phá vì cái thai sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của cô thì mẹ con Trung lên kế hoạch bắt cóc cô mang đi nơi khác kiểm soát cô, không cho cô phá thai.
Thứ 2, Trung bắt cóc cô đem đi ngay tại trường. Tìm thấy Trung rồi thì tối ngày hôm sau khi Trọng Lâm tới chăm cô ở viện thì có tay bắn tỉa, đó là ông Thuận nhằm mục đích bắn chết Trọng Lâm.
Thứ 3, đó là ông Thuận chết ngay tại căn hộ chung cư nơi mình ở, được nghi vấn là người đã đào số tiền khổng lồ đó từ đất lên, có người chứng kiến vụ việc nên giết họ 1 cách dã man. Nhưng ở hiện trường vụ án thì không thấy số tiền đó đâu. Vậy số tiền đó là ai cầm? Không lẽ là Trung? Số đôla mà Trung có lúc đầu cô cũng biết, hơn 20 tỷ 1 chút thì chuyện Trung mua tặng cô chiếc nhẫn 5 tỷ đó là điều đương nhiên.
Có phải là Trung đang giữ số tiền đó hay không thì cảnh sát hình sự và Trọng Lâm anh vẫn đang điều tra, 7h sáng Trọng Lâm lái con porsche màu xanh lam tới nhà phu nhân Charlotte đón cô đi ăn sáng cùng với anh và Long (cảnh sát đang thực tập). Mở cửa bước vào xe cô hỏi:
- Anh Lâm, đã có gì mới sau cái chết của chú Thuận chưa ạ?
- Chưa có gì hết cả. Đừng nói với tôi đêm qua em suy nghĩ về chuyện đó nhé?
- Đúng là em có suy nghĩ đôi chút. Và em nghĩ cái chết của chú Thuận không phải do chú ấy tự tử.
- Sao em lại có suy nghĩ đó? Bức thư tuyệt mệnh là do chính ông ta viết, ông ta cũng treo cổ mà.
- Nếu bức thư tuyệt mệnh là do chú ấy bị 1 người nào đó ép phải viết, và treo cổ tự tử là do có người dựng nên, chú ấy đã bị chết bởi 1 cái gì đó từ trước thì sao anh. Nếu ông Thuận tự tử thì sao cái người to béo kia phải bắn hỏng 4 camera chứ? Có thể người đó là đồng phạm hoặc là hung thủ giết chú ấy, và số tiền đó đang được người to béo kia giữ.
- Người đó không to béo đâu, mà chỉ là tạo hình bên ngoài bằng cách độn thêm mút thôi.
Trọng Lâm anh dừng lại ở trước cửa nhà của Long đón Long tới khách sạn Marriott ăn sáng cho kín đáo để bàn chuyện. Cô hỏi Long về chuyện ông Thuận xem đã có thêm gì mới không, thì Long uống ực ực hết cả chai lavie ra và nói rằng không có chút gì mới mẻ, pháp y nói nếu muốn biết chính xác nguyên nhân tử vong thì phải mổ tử thi của ông Thuận ra để khám nghiệm kỹ hơn.
- Nếu nhìn bằng mắt thường thì là chú ấy treo cổ tự tử đúng không anh Long?
- Đúng là như vậy. Em có điều gì muốn nói sao?
- Nếu chú ấy chết do 1 cái gì đó, giống như bị hạ độc hay thuốc ngủ thuốc mê gì đó rồi bị hung thủ giàn dựng thành 1 vụ tự tử thì sao anh.
- Anh cũng có nghĩ tới phương án đó.
Trọng Lâm ăn món bò sốt vang bánh mỳ vừa nói:
- Tại sao... 2 người không nghĩ rằng chính ông ta là người mặc bộ đồ rộng thùng thình, độn mút vào rồi đi tới chính chung cư, kích điện vào 2 bảo vệ, bắn hỏng camera và tự tử? Số tiền đó đã được ông ta chuyển vào 1 tài khoản nào đó rồi.
- Việc đó là không tưởng anh ơi. Hơn 30 triệu đô gửi vào ngân hàng, mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Bố Phong mẹ Bình cũng liên hệ với ngân hàng rồi không phải sao.
- Ngân hàng Thuỵ Sĩ chưa có chi nhánh tại Việt Nam, và nếu có đi chăng nữa thì thủ tục cũng hơi quá khắt khe. Và thủ trưởng của chúng tôi vẫn đang làm đơn lên trên bộ để giải quyết vụ này. Có lẽ phải nhanh chóng mổ tử thi để khám nghiệm trước khi tử thi bị phân huỷ.
- Căn nhà của ông Thuận các anh đã kiểm tra kỹ càng chưa?
- Không sót 1 ngóc ngách nào cậu Lâm à. Chỉ có mấy cái mặt nạ da người, mút và bộ đồ kia thôi.
- Chú ấy sống 1 mình trong căn hộ đó ạ? Hàng xóm có thấy điều gì khả nghi không anh.
Hàng xóm thì không có nghe thấy hay thấy bất cứ ai ra vào nhà của ông Thuận cả. Họ còn bất ngờ sửng sốt là tại sao 1 người giỏi võ như ông Thuận lại chết kìa. Long ăn sáng xong rồi ngồi bàn thêm với Lâm 15’ nữa rồi cùng Trọng Lâm và Thục Linh cô tới trụ sở làm việc, à thì Lâm và Linh tới đó xem có thêm thông tin gì mới không thôi.
Còn Trung, thanh niên hoyyy này mới sáng ngày ra bị bố mẹ tra khảo chuyện Trung c**** b** Mỹ Hương. Trung chẳng hiểu bố mẹ mình nói gì cả.
- Con không hiểu hay cố tình không hiểu. Chính mẹ đây mẹ đã thấy con tự sướng ngay trên giường của con Hương, dấu máu đỏ ở ga giường con bé nữa. Con giải thích thế nào đây Trung?
- Con tự sướng ư? Mẹ nói gì vậy?
- Bố quá thất vọng về con Trung à. Trong khi bé Linh đang mang thai con của con, con lại đi trăng hoa với 1 cô gái khác.
Bà Mary nói rằng trong miệng của Trung lúc đó có mùi thuốc lá cỏ, hỏi Trung rằng có phải Trung hút cỏ rồi lầm tưởng Mỹ Hương là Thục Linh không? Trung không hiểu bố mẹ mình đang nói gì, cậu ta đứng dậy đeo cặp lên vai và đi ra ngoài. Bà Mary bực quá thể quá đáng muốn tẩn cho con trai mình 1 trận đấy thế nhưng lại thôi vì sắp tới giờ đi học của Trung rồi.
Lên xe ngồi Trung không còn ngơ ngác như con cá thác lác xay chả nữa mà là chuyên sang ngơ ngác như con chó lác rồi. Những gì mà bố mẹ cậu ta nói cậu ta thực không biết gì mà.
- Hôm qua con đã làm chuyện gì vậy mẹ?
- Con trần truồng nằm trên giường con Hương *** ***. Còn con bé Hương thì trần truồng không quần áo gì hết nấp sau rèm rồi khóc. Và dấu máu đỏ ở gà giường. T*** d*** ở giường con bé rất nhiều, con còn gọi tên bé Linh nữa.
- Con... con thực sự... không biết chuyện gì xảy ra hết mà mẹ.
Trung cố nhớ lại ngày hôm qua khi ở nhà Hương, nhưng thực sự là Trung quên sạch sẽ không nhớ được gì cả. Để rồi bà Mary đi cùng Trung lên lớp để gặp và xin lỗi Mỹ Hương, nhưng 6h50’ rồi cũng chưa thấy Mỹ Hương đâu là sao?
- Các cháu ơi Mỹ Hương chưa tới sao?
- Dạ Mỹ Hương... cháu thấy bạn ấy chưa tới ạ. Chứ mọi khi bạn ấy tới sớm lắm rồi còn mua cho Trung hộp xôi thịt kho tàu.
Thuỳ Linh nói với bà Mary vậy đấy rồi sau đó lấy vở ghi của mình về lại chỗ ngồi vì sắp vào lớp. Bà Mary nói Trung học hành cho cẩn thận đàng hoàng rồi trưa nay tự bắt taxi về bà đi có việc.
Bà Mary sau khi rời khỏi trường học bà lái xe tới nhà bà Sáu. Hương nay chắc không đi học rồi, bà nhớ dấu máu hôm qua, rất tự nhiên đấy chứ không phải là giả đâu. Bà Sáu là 1 người phụ nữ cũng thét ra lửa không kém gì các bà mẹ mà bà Mary quen biết. Mua 1 chút bánh ngọt cùng hoa quả tới nhà của bà Sáu, bấm chuông cửa cổng mấy lần rồi nhưng không thấy ai ra mở cổng nên bà Mary lại lái xe đi về spa của mình.
Còn cô, ý kiến của cô đưa ra làm 100% mọi người không đồng ý. Nhất là Lâm và Long. Biết là chỉ có cô mới tiếp cận được với Trung, thế nhưng Trung sẽ có biểu hiện ra sao đây khi biết cô tiếp cận mình chỉ để xem Trung có phải là người đang giữ số tiền khổng lồ đó và giết ông Thuận không.
- Tôi không cho phép em làm khổ chính bản thân mình nữa Thục Linh à.
- Nhưng không làm vậy thì sao tìm thấy số tiền đó chứ anh.
- Nhưng em có biết em làm như vậy là rất nguy hiểm không? Sẽ có cách để tìm ra sự thật rằng ai là người đứng đằng sau chuyện ông Thuận bị giết và người giữ số tiền đó. Thật sai lầm khi tôi nói cho em biết quá nhiều chuyện Thục Linh à.
Lâm và Linh cãi cọ nhau ngay trong phòng chờ, cô rơm rớm nước mắt khóc còn anh Lâm sau khi nói xong câu đó thấy mình hơi nặng lời liền đi tới ôm chầm lấy cô vào lòng vỗ về.
- Xin lỗi em. Ngày thằng Trung mang em đi khi còn ở trường học, tôi nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội để gặp lại em nữa. Em là nguồn sống của tôi Linh à. Cho nên tôi không để em lún quá sâu vào chuyện này nữa. Nếu có nguy hiểm xảy ra, chỉ 1 mình tôi gánh thôi.
- Anh Lâm... anh vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi. Còn chuyện này, chính em là người muốn tìm ra sự thật hơn ai hết. Anh à, cho em thử đi.
- Không là không. Tôi sẽ có cách.
Tiếng chuông ip vang lên nhưng không phải của cô mà là của anh Lâm, là Đức Trung gọi. Nhìn đồng hồ giờ này là 9h30’, ra chơi tiết 2 những 15’ cơ.
- Alo Trung à. Gọi gì anh đấy?
- Hôm qua ở nhà của Hương có phải anh giở trò đúng không?
- Anh giở trò gì? Hôm qua chú Huy gọi cho anh nên anh phải tới trụ sở công an. Em biết chuyện chú Thuận chết ở căn hộ của mình chưa?
- Anh bảo sao? Chú Thuận....?
- Ừ. Bố mẹ em không nói cho em biết chuyện gì sao?
- Không. Nhưng anh nói thật cho tôi biết đi, hôm qua ở nhà Hương, anh đã cho tôi uống thuốc gì đúng không?
Trọng Lâm 1 mực phủ nhận, thuốc gì là thuốc gì cơ chứ, trong khi hôm qua anh ăn giở bát cơm liền cùng với vệ sĩ xin phép mọi người ra xe tới trụ sở công an thì anh giở trò gì được.
- Em không tin có thể gọi cho chú Huy để hỏi. Vệ sĩ tâm phúc của mẹ mình, cũng là vệ sĩ của mình chết mà em không có 1 sự buồn đau nào hay sao Trung?
- Anh nói tôi mới biết đấy. Tôi cúp trước để hỏi mẹ tôi về chuyện đó đây.
Trung cúp máy đi rồi gọi điện hỏi mẹ mình rằng tại sao 1 chuyện lớn như vậy lại không nói cho Trung biết. Thế nhưng gọi cả 2 số của mẹ mình mà bà đều không có nghe, Trung quay vào lớp mặt buồn rười rượi nhưng trong lòng lại đang phấn khích tột đỉnh. Ông Thuận chết rồi sẽ chẳng còn ai biết tới số tiền đó ở đâu nữa. Và Trung, cậu ta sẽ dùng số tiền đủ cả 800 tỷ đó vào việc có ích, haha...
Trung tan học, không nghe lời mẹ bắt taxi đi về nhà mà lại bắt xe ôm tới nhà của cô, với mong muốn rằng có thể gần gũi cô và đứa con trong bụng. Thế nhưng ở nhà không có ai hết cả, Trung lại không có chìa khoá vào nhà cô.
“Tiếng chuông ip”
- Con đây.
- Mày gọi mẹ gì vậy?
- Chuyện của chú Thuận. Tại sao bói mẹ không nói cho con biết?
- Ai nói với con chuyện đó?
- Là hắn ta. Hắn ta nói chú Thuận đã chết ngay ở căn hộ của mình. Chuyện là sao hả mẹ?
- Con về nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện với con. Chuyện này không thể nói qua điện thoại được.
- Vâng.
Tin nhắn được gửi tới Lâm, Lâm đưa cho Ngọc Trân đọc, chị cười và nói rằng tại sao lại có đứa con gái liều lĩnh tới vậy chứ, trao trinh tiết của mình tuỳ tiện như vậy rồi bố mẹ sẽ nghĩ sao?
- Con nhỏ đó sinh ra đã không có màng trinh rồi. Máu ở ga giường là giả.
- Chủ tịch à? Bà Mary sẽ nghĩ đây là 1 màn kịch. Bà ta đâu có ngu để không biết đó là 1 vở kịch do ngài và Mỹ Hương tạo dựng.
- Bà ta sẽ chẳng nghĩ được gì đâu, để khi nghĩ ra rồi thì gạo đã nấu thành cơm. Cô nghĩ xem, bà Sáu, bà ta tại sao lại cho con gái mình tiếp cận tôi?
- Thì lật đổ ngài, từ từ... không lẽ bà ta muốn Hương tính kế ngài?
- Tập đoàn Hoa Mỹ so với Casino của chúng ta thì chỉ là con kiến. Có ai mà không tham lam. Bà ta muốn nhắm tới tôi, cho cái chức con rể quý của bà ta hơn là thằng Trung. Con gái bà ta câu được tôi thì có khác gì câu được mỏ kim cương chứ.
Mỹ Hương nhìn gương mặt của bà Mary lúc đó, hốt hoảng cuống cuồng mà cô nàng sướng quá, nhưng cũng phải cố gắng để cho mẹ mình không nổi điên và cũng cố gắng để cho bà Mary thấy rằng bà và con trai của bà nên có trách nhiệm với Hương 1 chút. Lôi hết tấy cả chăn ga vào máy giặt ở trong nhà tắm của phòng mình, cho nước giặt vào rồi bấm máy chạy, Hương chỉ chờ đợi mẹ mình về và lên phòng thôi theo như dự liệu của Trọng Lâm.
Quả không sai, học tới 10h15’ thì cửa phòng của Hương mở ra, bà Sáu đi vào trên tay cầm hộp dây chuyền kim cương mà Hương mua ở L2 Luxury thì bà thấy gà và chăn hè không cánh mà bay.
- Nay con gái tôi giặt chăn cơ?
- Ơ... à... haha... chăn ga của con... ờ nó bị dính nước ngọt, con nằm khó chịu nên giặt thôi mẹ.
Bà Sáu thấy bộ dạng ấp úng của con gái mình, nhưng thấy Hương học bài nên cũng thôi không gặng hỏi quá kỹ, bà nói:
- Sợi dây chuyền này càng ngắm càng thấy đẹp nhé.
- Mẹ không biết thì thôi, chỗ đó của anh ấy á... đẹp cực kỳ. Còn có dịch vụ làm điện thoại bằng đá quý, đặt trang sức Tiffany từ cửa hàng bên Mỹ, đạc biệt nha là được mua giá web đấy. Có nghĩa là cửa hàng đó không có lấy 1 đồng lãi nào, kiểu mở cửa hàng cho vui.
- Gì cơ? Ốp điện thoại bằng đá quý?
- Vâng. Hôm nay con tới đó chơi ấy, thấy có mấy người họ ngồi ăn bánh rồi đợi lấy ốp điện thoại, có người họ ốp full luôn cả nắp lưng điện thoại kìa. Đẳng cấp thực sự.
Bá Sau im lặng, bà ta đang tưởng tượng ra cảnh những người bạn của bà ta nhìn bà bằng ánh mắt ngưỡng mộ và suýt soa khen ngợi bà biết cách ăn chơi. Bà Sáu chốt rằng ngày mai sẽ đi mua thêm 3 cái ip 13 promax nữa rồi chục cái ốp trong rồi tới cửa hàng anh Lâm để ốp, còn hỏi Hương có muốn ốp không cơ mà.
- Thôi mẹ. Con chả ốp đâu. Con chỉ thích nhẫn anh Lâm tặng con thui hà.
Bà Sáu đi tới bàn của Hương xem chiếc nhẫn, đúng là đẹp thật. Hương còn nói rằng anh Lâm đã hướng dẫn cho cô nàng cách chọn túi xách này, phối đồ quần áo này. Từ bây giờ trở đi cô nàng không mua linh tinh nữa, túi hiệu cũ ở nhà không đeo cô nàng sẽ đem thanh lý, chỉ mua 1 2 mẫu rúi thực sự đắt tiền.
- Ôi. Hay lắm con gái của mẹ. Biết quản lý chi tiêu như vậy là tốt đấy. Thằng Lâm nói đúng, mua cái thực sự đắt tiền chơi cho sướng.
Nhìn hốc mắt của Hương đỏ hoe, bà Sáu thấy lạ ghê lắm, lạ hơn nữa là chăn và ga đem đi giặt. Bà Sáu tuy rất ghê gớm nhưng lại thương con gái mình, là bản sao của bà ta cơ mà không thương sao được chứ. Bà Sáu rời phòng Hương rồi đi xuống dưới nhà gọi giúp việc.
- Dạ bà chủ cho gọi con ạ.
- Ừ. Lúc ông bà đi cô chủ với cậu chủ ở nhà có xảy ra chuyện gì không?
- Dạ... ơ... dạ không có chuyện gì hết ạ bà. Cậu chủ Duy Anh thì sau khi ông bà đi thì cũng lấy xe máy đi luôn ạ. Có nói với con là cậu đi cafe với bạn. Còn cô chủ... cô chủ không có chuyện gì xảy ra ạ.
- Có thật không?
- Dạ... dạ thật ạ.
- Thế tại sao nó lại giặt chăn ga?
- Cô chủ giặt chăn ga sao ạ? Con giặt phơi phóng đàng hoàng cho cô chủ rồi thay cho cô chủ mới sáng nay mà.
- Nó nói rằng bị đổ nước ngọt ra ga.
Chị giúp việc thấy vô lí lắm, rõ ràng cô chủ của chị đúng là ăn vặt đấy nhưng có bao giờ mang đồ ăn lên giường đâu. Bà Sáu hỏi ai là người về sau cùng thì chị giúp việc ậm ừ nói là cặp vợ chồng có đứa con trai đi xe màu trắng mà ngồi cùng mâm với bà Sáu đó.
- Gì cơ? Là nhà thằng Trung à?
- À con nhớ rồi. Bà vợ cùng ông chồng có dìu đứa con trai đi từ trên xuống dưới và ra xe.
Bà Sáu tức tốc phi lên trên phòng của Hương, mở cửa ra thì thấy Mỹ Hương đã ngủ rồi. Bà không làm phiền con cái mình ngủ bao giờ nên thôi đóng cửa lại và đi xuống nhà.
Còn Thục Linh của chúng ta thì đang ở nhà phu nhân Charlotte nói chuyện với nố mẹ nuôi và 1 vài người bạn của bố mẹ mình. Nếu không nhận lời đi ăn tối ở nhà Hương thì cô sẽ phải tới Trống Đồng Palace dự tiệc thân mật. Nói chuyện muộn quá nên cô ngủ lại 1 hôm ở đó luôn. Cô cảm tưởng như mình không phải là con của bà Loan ông Minh nữa mà là con của tất cả mọi người vậy, ai cũng đối xử quá tốt với cô và tặng cô những món đồ giá trị. Hương nói cô sướng được tặng quà nọ quà kia, nhưng Hương không biết cô khó xử thế nào khi phải nhận những món quà đó đâu. Lại cỏn chiếc nhẫn hơn 5 tỷ mà Trung đã tặng cô nữa, ngay trước khi đi cùng ngài Smith cô đã tháo nó ra và đưa cho mẹ của mình cất giùm, ngay cả chiếc nhẫn 22 tỷ đồng mà phu nhân Charlotte tặng cô, cô cũng chỉ có đeo nó khi ngồi trước mặt phu nhân và ngài Charles thôi.
Đã 1h sáng ngày thứ 3 rồi mà cô vẫn chưa thể ngủ. Không phải bì nhớ Trung, cũng không phải vì sợ hãi gì cái chết của ông Thuận hay ông Việt mà cô đang xâu chuỗi tất cả mọi việc lại. Bật điện sáng lên, cô đi tới bàn làm việc ngồi rồi lấy giấy bút ra liệt kê hết những chuyện xảy ra dạo gần đây:
Đầu tiên là cô có thai, mới tuần đầu cô đã đòi phá, rồi thái độ của mẹ con bà Mary đo là không cho cô phá. Cô nặc đòi phá vì cái thai sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của cô thì mẹ con Trung lên kế hoạch bắt cóc cô mang đi nơi khác kiểm soát cô, không cho cô phá thai.
Thứ 2, Trung bắt cóc cô đem đi ngay tại trường. Tìm thấy Trung rồi thì tối ngày hôm sau khi Trọng Lâm tới chăm cô ở viện thì có tay bắn tỉa, đó là ông Thuận nhằm mục đích bắn chết Trọng Lâm.
Thứ 3, đó là ông Thuận chết ngay tại căn hộ chung cư nơi mình ở, được nghi vấn là người đã đào số tiền khổng lồ đó từ đất lên, có người chứng kiến vụ việc nên giết họ 1 cách dã man. Nhưng ở hiện trường vụ án thì không thấy số tiền đó đâu. Vậy số tiền đó là ai cầm? Không lẽ là Trung? Số đôla mà Trung có lúc đầu cô cũng biết, hơn 20 tỷ 1 chút thì chuyện Trung mua tặng cô chiếc nhẫn 5 tỷ đó là điều đương nhiên.
Có phải là Trung đang giữ số tiền đó hay không thì cảnh sát hình sự và Trọng Lâm anh vẫn đang điều tra, 7h sáng Trọng Lâm lái con porsche màu xanh lam tới nhà phu nhân Charlotte đón cô đi ăn sáng cùng với anh và Long (cảnh sát đang thực tập). Mở cửa bước vào xe cô hỏi:
- Anh Lâm, đã có gì mới sau cái chết của chú Thuận chưa ạ?
- Chưa có gì hết cả. Đừng nói với tôi đêm qua em suy nghĩ về chuyện đó nhé?
- Đúng là em có suy nghĩ đôi chút. Và em nghĩ cái chết của chú Thuận không phải do chú ấy tự tử.
- Sao em lại có suy nghĩ đó? Bức thư tuyệt mệnh là do chính ông ta viết, ông ta cũng treo cổ mà.
- Nếu bức thư tuyệt mệnh là do chú ấy bị 1 người nào đó ép phải viết, và treo cổ tự tử là do có người dựng nên, chú ấy đã bị chết bởi 1 cái gì đó từ trước thì sao anh. Nếu ông Thuận tự tử thì sao cái người to béo kia phải bắn hỏng 4 camera chứ? Có thể người đó là đồng phạm hoặc là hung thủ giết chú ấy, và số tiền đó đang được người to béo kia giữ.
- Người đó không to béo đâu, mà chỉ là tạo hình bên ngoài bằng cách độn thêm mút thôi.
Trọng Lâm anh dừng lại ở trước cửa nhà của Long đón Long tới khách sạn Marriott ăn sáng cho kín đáo để bàn chuyện. Cô hỏi Long về chuyện ông Thuận xem đã có thêm gì mới không, thì Long uống ực ực hết cả chai lavie ra và nói rằng không có chút gì mới mẻ, pháp y nói nếu muốn biết chính xác nguyên nhân tử vong thì phải mổ tử thi của ông Thuận ra để khám nghiệm kỹ hơn.
- Nếu nhìn bằng mắt thường thì là chú ấy treo cổ tự tử đúng không anh Long?
- Đúng là như vậy. Em có điều gì muốn nói sao?
- Nếu chú ấy chết do 1 cái gì đó, giống như bị hạ độc hay thuốc ngủ thuốc mê gì đó rồi bị hung thủ giàn dựng thành 1 vụ tự tử thì sao anh.
- Anh cũng có nghĩ tới phương án đó.
Trọng Lâm ăn món bò sốt vang bánh mỳ vừa nói:
- Tại sao... 2 người không nghĩ rằng chính ông ta là người mặc bộ đồ rộng thùng thình, độn mút vào rồi đi tới chính chung cư, kích điện vào 2 bảo vệ, bắn hỏng camera và tự tử? Số tiền đó đã được ông ta chuyển vào 1 tài khoản nào đó rồi.
- Việc đó là không tưởng anh ơi. Hơn 30 triệu đô gửi vào ngân hàng, mọi người sẽ nghi ngờ ngay. Bố Phong mẹ Bình cũng liên hệ với ngân hàng rồi không phải sao.
- Ngân hàng Thuỵ Sĩ chưa có chi nhánh tại Việt Nam, và nếu có đi chăng nữa thì thủ tục cũng hơi quá khắt khe. Và thủ trưởng của chúng tôi vẫn đang làm đơn lên trên bộ để giải quyết vụ này. Có lẽ phải nhanh chóng mổ tử thi để khám nghiệm trước khi tử thi bị phân huỷ.
- Căn nhà của ông Thuận các anh đã kiểm tra kỹ càng chưa?
- Không sót 1 ngóc ngách nào cậu Lâm à. Chỉ có mấy cái mặt nạ da người, mút và bộ đồ kia thôi.
- Chú ấy sống 1 mình trong căn hộ đó ạ? Hàng xóm có thấy điều gì khả nghi không anh.
Hàng xóm thì không có nghe thấy hay thấy bất cứ ai ra vào nhà của ông Thuận cả. Họ còn bất ngờ sửng sốt là tại sao 1 người giỏi võ như ông Thuận lại chết kìa. Long ăn sáng xong rồi ngồi bàn thêm với Lâm 15’ nữa rồi cùng Trọng Lâm và Thục Linh cô tới trụ sở làm việc, à thì Lâm và Linh tới đó xem có thêm thông tin gì mới không thôi.
Còn Trung, thanh niên hoyyy này mới sáng ngày ra bị bố mẹ tra khảo chuyện Trung c**** b** Mỹ Hương. Trung chẳng hiểu bố mẹ mình nói gì cả.
- Con không hiểu hay cố tình không hiểu. Chính mẹ đây mẹ đã thấy con tự sướng ngay trên giường của con Hương, dấu máu đỏ ở ga giường con bé nữa. Con giải thích thế nào đây Trung?
- Con tự sướng ư? Mẹ nói gì vậy?
- Bố quá thất vọng về con Trung à. Trong khi bé Linh đang mang thai con của con, con lại đi trăng hoa với 1 cô gái khác.
Bà Mary nói rằng trong miệng của Trung lúc đó có mùi thuốc lá cỏ, hỏi Trung rằng có phải Trung hút cỏ rồi lầm tưởng Mỹ Hương là Thục Linh không? Trung không hiểu bố mẹ mình đang nói gì, cậu ta đứng dậy đeo cặp lên vai và đi ra ngoài. Bà Mary bực quá thể quá đáng muốn tẩn cho con trai mình 1 trận đấy thế nhưng lại thôi vì sắp tới giờ đi học của Trung rồi.
Lên xe ngồi Trung không còn ngơ ngác như con cá thác lác xay chả nữa mà là chuyên sang ngơ ngác như con chó lác rồi. Những gì mà bố mẹ cậu ta nói cậu ta thực không biết gì mà.
- Hôm qua con đã làm chuyện gì vậy mẹ?
- Con trần truồng nằm trên giường con Hương *** ***. Còn con bé Hương thì trần truồng không quần áo gì hết nấp sau rèm rồi khóc. Và dấu máu đỏ ở gà giường. T*** d*** ở giường con bé rất nhiều, con còn gọi tên bé Linh nữa.
- Con... con thực sự... không biết chuyện gì xảy ra hết mà mẹ.
Trung cố nhớ lại ngày hôm qua khi ở nhà Hương, nhưng thực sự là Trung quên sạch sẽ không nhớ được gì cả. Để rồi bà Mary đi cùng Trung lên lớp để gặp và xin lỗi Mỹ Hương, nhưng 6h50’ rồi cũng chưa thấy Mỹ Hương đâu là sao?
- Các cháu ơi Mỹ Hương chưa tới sao?
- Dạ Mỹ Hương... cháu thấy bạn ấy chưa tới ạ. Chứ mọi khi bạn ấy tới sớm lắm rồi còn mua cho Trung hộp xôi thịt kho tàu.
Thuỳ Linh nói với bà Mary vậy đấy rồi sau đó lấy vở ghi của mình về lại chỗ ngồi vì sắp vào lớp. Bà Mary nói Trung học hành cho cẩn thận đàng hoàng rồi trưa nay tự bắt taxi về bà đi có việc.
Bà Mary sau khi rời khỏi trường học bà lái xe tới nhà bà Sáu. Hương nay chắc không đi học rồi, bà nhớ dấu máu hôm qua, rất tự nhiên đấy chứ không phải là giả đâu. Bà Sáu là 1 người phụ nữ cũng thét ra lửa không kém gì các bà mẹ mà bà Mary quen biết. Mua 1 chút bánh ngọt cùng hoa quả tới nhà của bà Sáu, bấm chuông cửa cổng mấy lần rồi nhưng không thấy ai ra mở cổng nên bà Mary lại lái xe đi về spa của mình.
Còn cô, ý kiến của cô đưa ra làm 100% mọi người không đồng ý. Nhất là Lâm và Long. Biết là chỉ có cô mới tiếp cận được với Trung, thế nhưng Trung sẽ có biểu hiện ra sao đây khi biết cô tiếp cận mình chỉ để xem Trung có phải là người đang giữ số tiền khổng lồ đó và giết ông Thuận không.
- Tôi không cho phép em làm khổ chính bản thân mình nữa Thục Linh à.
- Nhưng không làm vậy thì sao tìm thấy số tiền đó chứ anh.
- Nhưng em có biết em làm như vậy là rất nguy hiểm không? Sẽ có cách để tìm ra sự thật rằng ai là người đứng đằng sau chuyện ông Thuận bị giết và người giữ số tiền đó. Thật sai lầm khi tôi nói cho em biết quá nhiều chuyện Thục Linh à.
Lâm và Linh cãi cọ nhau ngay trong phòng chờ, cô rơm rớm nước mắt khóc còn anh Lâm sau khi nói xong câu đó thấy mình hơi nặng lời liền đi tới ôm chầm lấy cô vào lòng vỗ về.
- Xin lỗi em. Ngày thằng Trung mang em đi khi còn ở trường học, tôi nghĩ rằng mình sẽ không còn cơ hội để gặp lại em nữa. Em là nguồn sống của tôi Linh à. Cho nên tôi không để em lún quá sâu vào chuyện này nữa. Nếu có nguy hiểm xảy ra, chỉ 1 mình tôi gánh thôi.
- Anh Lâm... anh vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi. Còn chuyện này, chính em là người muốn tìm ra sự thật hơn ai hết. Anh à, cho em thử đi.
- Không là không. Tôi sẽ có cách.
Tiếng chuông ip vang lên nhưng không phải của cô mà là của anh Lâm, là Đức Trung gọi. Nhìn đồng hồ giờ này là 9h30’, ra chơi tiết 2 những 15’ cơ.
- Alo Trung à. Gọi gì anh đấy?
- Hôm qua ở nhà của Hương có phải anh giở trò đúng không?
- Anh giở trò gì? Hôm qua chú Huy gọi cho anh nên anh phải tới trụ sở công an. Em biết chuyện chú Thuận chết ở căn hộ của mình chưa?
- Anh bảo sao? Chú Thuận....?
- Ừ. Bố mẹ em không nói cho em biết chuyện gì sao?
- Không. Nhưng anh nói thật cho tôi biết đi, hôm qua ở nhà Hương, anh đã cho tôi uống thuốc gì đúng không?
Trọng Lâm 1 mực phủ nhận, thuốc gì là thuốc gì cơ chứ, trong khi hôm qua anh ăn giở bát cơm liền cùng với vệ sĩ xin phép mọi người ra xe tới trụ sở công an thì anh giở trò gì được.
- Em không tin có thể gọi cho chú Huy để hỏi. Vệ sĩ tâm phúc của mẹ mình, cũng là vệ sĩ của mình chết mà em không có 1 sự buồn đau nào hay sao Trung?
- Anh nói tôi mới biết đấy. Tôi cúp trước để hỏi mẹ tôi về chuyện đó đây.
Trung cúp máy đi rồi gọi điện hỏi mẹ mình rằng tại sao 1 chuyện lớn như vậy lại không nói cho Trung biết. Thế nhưng gọi cả 2 số của mẹ mình mà bà đều không có nghe, Trung quay vào lớp mặt buồn rười rượi nhưng trong lòng lại đang phấn khích tột đỉnh. Ông Thuận chết rồi sẽ chẳng còn ai biết tới số tiền đó ở đâu nữa. Và Trung, cậu ta sẽ dùng số tiền đủ cả 800 tỷ đó vào việc có ích, haha...
Trung tan học, không nghe lời mẹ bắt taxi đi về nhà mà lại bắt xe ôm tới nhà của cô, với mong muốn rằng có thể gần gũi cô và đứa con trong bụng. Thế nhưng ở nhà không có ai hết cả, Trung lại không có chìa khoá vào nhà cô.
“Tiếng chuông ip”
- Con đây.
- Mày gọi mẹ gì vậy?
- Chuyện của chú Thuận. Tại sao bói mẹ không nói cho con biết?
- Ai nói với con chuyện đó?
- Là hắn ta. Hắn ta nói chú Thuận đã chết ngay ở căn hộ của mình. Chuyện là sao hả mẹ?
- Con về nhà đi, mẹ sẽ nói chuyện với con. Chuyện này không thể nói qua điện thoại được.
- Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.