Chương 34
Chi Mimiu
15/06/2023
Ninh Gia Tuệ đã sốt cao tới mức thần trí mê man, Tiêu Ân Tuấn ngồi
bên cạnh túc trực, liên tục đưa tay lên, dùng khăn ấm lau đi từng giọt
mồ hôi lã chã trên gương mặt cô.
- Bác sĩ Lý, bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?
Hắn trong lòng sốt ruột, lo lắng giống như chính mình đang ngồi trên đống lửa vội vàng lên tiếng hỏi vị bác sĩ riêng của Tiêu gia.
Bác sĩ Lý hiện tại cũng đã ngoài năm mươi, ông đảo mắt nhìn về cô gái đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường kia, chậm rãi trả lời câu hỏi của hắn.
- Cô ấy vừa mới uống thuốc, khoảng chừng ba mươi phút nữa cơ thể sẽ bắt đầu hạ sốt, tới lúc đó chắc cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Bác sĩ Lý dừng lại đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính trên gương mặt, sau đó hơi hắng giọng điều chỉnh lại ngữ điệu trong lời nói của mình.
- Thể trạng của Tiêu phu nhân vốn rất yếu ớt, sau khi tỉnh lại cần phải được nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt thì mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Nghe lời rặn rò của bác sĩ Lý, hắn trong lòng tự thấy hổ thẹn, giọng nói cũng không được tự nhiên.
- Tôi biết rồi.
Hắn nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, gương mặt cô lúc này sao lại trông khó coi đến như vậy, hàng chân mày cau có, bờ môi bạc phếch vô cùng xấu xí những lại khiến cho lòng của hắn cuộn sóng không yên. Ngay từ đầu cô đối với hắn chỉ đơn giản là công cụ trả thù, bắt đầu từ giây phút nào lại có thể len lỏi vào trong tâm trí của y làm khuấy đảo tâm tư vốn đã trở lên băng giá. Tiêu Ân Tuấn lắc đầu, khổ sở nhếch miệng cười đầy chua xót.
- " Ninh Gia Tuệ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi..."
...........................................
Ninh Gia Tuệ từ từ mở mắt, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cơ thể vô cùng mệt mỏi không có một chút sức lực nào hết, đang muốn đưa tay lên lau đi những giọt mồ hồi lấm tấm trên trán thì cảm giác như có ai đó đang giữ chặt lấy tay mình. Ninh Gia Tuệ bất giác quay đầu nhìn, Tiêu Ân Tuấn đang gục đầu bên thành giường ngủ rất ngon lành, tay của hắn cũng nắm chặt tay cô không chịu rời ra.
Ninh Gia Tuệ nhìn hắn đầy chán ghét, cô rút mạnh thu tay mình về. Tiêu Ân Tuấn lúc này cũng đã bị làm cho tỉnh lại, hắn nom thấy cô đã tỉnh thì gương mặt mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng chồm người tới ôm cô vào trong lòng của hắn.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. Tôi đã lo lắng biết chừng nào.
Cô bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho sững sờ mất mấy giây, đây là lần đầu tiên cô trông thấy hắn cũng biết cười nói vui vẻ giống như bao người không phải khoác lên mình cái bộ dạng băng lãnh đáng sợ thường ngày. Nhưng cô rất nhanh đưa tay lên hất mạnh hắn ra.
Tiêu Ân Tuấn khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, giọng khàn khàn do còn đang ngái ngủ.
- Em ghét tôi sao?
Ninh Gia Tuệ cúi đầu im lặng, cô chỉ đơn giản là không muốn nói nhiều cùng hắn.
Nhưng chính vì cô càng im lặng như vậy lại càng khiến cho lòng hắn không yên, hắn vốn rất ghét phải đoán già đoán non.
Từ lúc cô từ Trình gia trở về cô đã trở lên cứng đầu hơn rất nhiều, càng khiến cho suy đoán trong lòng hắn lúc này thêm phần vững chắc. Hai mắt hắn từng tia máu đỏ lòm đã dần hiện lên rất rõ ràng, gân xanh cũng đã nổi khắp trên gương mặt y, hắn trừng trừng con ngươi nhìn về phía Ninh Gia Tuệ, gằn lên từng chữ.
- Em là vì tên Trình Trang mà cả gan chống đối lại tôi?
Ninh Gia Tuệ không biết lấy đâu can đảm, không chút sợ hãi nhìn thẳng gương mặt đang rất nguy hiểm của Tiêu Ân Tuấn. Cô nhìn hắn lòng nhẹ bẫng vô cùng, hiện tại đã không còn cảm thấy sợ hãi hắn như trước kia nữa rồi.
- Tiêu Ân Tuấn, tôi rất mệt, anh có thể đi ra ngoài cho tôi nghỉ được không?
Hắn không ngờ tới tình huống này, vừa rồi bởi vì bị hành động lạnh nhạt của cô đối với hắn mà khiến hắn quên mất cô vừa mới ốm dậy, cơ ghen đã làm cho y mất đi lý trí trở lên hồ đồ như vậy. Tiêu Ân Tuấn vội vàng quay ngoắt thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thành một con người khác. Hắn cất giọng đầy ôn nhu với cô.
- Em vừa mới sốt rất cao, bác sĩ rặn em thể trạng yếu ớt cần phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt. Em đừng kích động mạnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nói rồi hắn tiến lại đỡ cô nằm trở lại xuống giường, lần này Ninh Gia Tuệ cũng không có ý đẩy hắn ra nữa bởi vì cô hiện tại thật sự rất mệt chỉ muốn được ngủ.
Đoán chừng cô muốn ngủ tiếp, Tiêu Ân Tuấn vội lên tiếng.
- Em ăn gì đã rồi hãy ngủ tiếp. Dì Lâm khi nãy đã chuẩn bị cháo rồi, để anh kêu dì bưng lên cho em.
Ninh Gia Tuệ lúc này cũng mới nhận ra chiếc bụng của mình đang biểu tình, sôi ầm ầm lên vì đói. Cô không lên tiếng chỉ ngước mắt nhìn lên ra hiệu gật đầu với hắn.
- Bác sĩ Lý, bao giờ cô ấy mới có thể tỉnh lại?
Hắn trong lòng sốt ruột, lo lắng giống như chính mình đang ngồi trên đống lửa vội vàng lên tiếng hỏi vị bác sĩ riêng của Tiêu gia.
Bác sĩ Lý hiện tại cũng đã ngoài năm mươi, ông đảo mắt nhìn về cô gái đang nằm yên tĩnh trên chiếc giường kia, chậm rãi trả lời câu hỏi của hắn.
- Cô ấy vừa mới uống thuốc, khoảng chừng ba mươi phút nữa cơ thể sẽ bắt đầu hạ sốt, tới lúc đó chắc cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Bác sĩ Lý dừng lại đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính trên gương mặt, sau đó hơi hắng giọng điều chỉnh lại ngữ điệu trong lời nói của mình.
- Thể trạng của Tiêu phu nhân vốn rất yếu ớt, sau khi tỉnh lại cần phải được nghỉ ngơi an dưỡng thật tốt thì mới có thể nhanh chóng hồi phục.
Nghe lời rặn rò của bác sĩ Lý, hắn trong lòng tự thấy hổ thẹn, giọng nói cũng không được tự nhiên.
- Tôi biết rồi.
Hắn nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường, gương mặt cô lúc này sao lại trông khó coi đến như vậy, hàng chân mày cau có, bờ môi bạc phếch vô cùng xấu xí những lại khiến cho lòng của hắn cuộn sóng không yên. Ngay từ đầu cô đối với hắn chỉ đơn giản là công cụ trả thù, bắt đầu từ giây phút nào lại có thể len lỏi vào trong tâm trí của y làm khuấy đảo tâm tư vốn đã trở lên băng giá. Tiêu Ân Tuấn lắc đầu, khổ sở nhếch miệng cười đầy chua xót.
- " Ninh Gia Tuệ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi..."
...........................................
Ninh Gia Tuệ từ từ mở mắt, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cơ thể vô cùng mệt mỏi không có một chút sức lực nào hết, đang muốn đưa tay lên lau đi những giọt mồ hồi lấm tấm trên trán thì cảm giác như có ai đó đang giữ chặt lấy tay mình. Ninh Gia Tuệ bất giác quay đầu nhìn, Tiêu Ân Tuấn đang gục đầu bên thành giường ngủ rất ngon lành, tay của hắn cũng nắm chặt tay cô không chịu rời ra.
Ninh Gia Tuệ nhìn hắn đầy chán ghét, cô rút mạnh thu tay mình về. Tiêu Ân Tuấn lúc này cũng đã bị làm cho tỉnh lại, hắn nom thấy cô đã tỉnh thì gương mặt mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng chồm người tới ôm cô vào trong lòng của hắn.
- Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi. Tôi đã lo lắng biết chừng nào.
Cô bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho sững sờ mất mấy giây, đây là lần đầu tiên cô trông thấy hắn cũng biết cười nói vui vẻ giống như bao người không phải khoác lên mình cái bộ dạng băng lãnh đáng sợ thường ngày. Nhưng cô rất nhanh đưa tay lên hất mạnh hắn ra.
Tiêu Ân Tuấn khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, giọng khàn khàn do còn đang ngái ngủ.
- Em ghét tôi sao?
Ninh Gia Tuệ cúi đầu im lặng, cô chỉ đơn giản là không muốn nói nhiều cùng hắn.
Nhưng chính vì cô càng im lặng như vậy lại càng khiến cho lòng hắn không yên, hắn vốn rất ghét phải đoán già đoán non.
Từ lúc cô từ Trình gia trở về cô đã trở lên cứng đầu hơn rất nhiều, càng khiến cho suy đoán trong lòng hắn lúc này thêm phần vững chắc. Hai mắt hắn từng tia máu đỏ lòm đã dần hiện lên rất rõ ràng, gân xanh cũng đã nổi khắp trên gương mặt y, hắn trừng trừng con ngươi nhìn về phía Ninh Gia Tuệ, gằn lên từng chữ.
- Em là vì tên Trình Trang mà cả gan chống đối lại tôi?
Ninh Gia Tuệ không biết lấy đâu can đảm, không chút sợ hãi nhìn thẳng gương mặt đang rất nguy hiểm của Tiêu Ân Tuấn. Cô nhìn hắn lòng nhẹ bẫng vô cùng, hiện tại đã không còn cảm thấy sợ hãi hắn như trước kia nữa rồi.
- Tiêu Ân Tuấn, tôi rất mệt, anh có thể đi ra ngoài cho tôi nghỉ được không?
Hắn không ngờ tới tình huống này, vừa rồi bởi vì bị hành động lạnh nhạt của cô đối với hắn mà khiến hắn quên mất cô vừa mới ốm dậy, cơ ghen đã làm cho y mất đi lý trí trở lên hồ đồ như vậy. Tiêu Ân Tuấn vội vàng quay ngoắt thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như thành một con người khác. Hắn cất giọng đầy ôn nhu với cô.
- Em vừa mới sốt rất cao, bác sĩ rặn em thể trạng yếu ớt cần phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt. Em đừng kích động mạnh, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nói rồi hắn tiến lại đỡ cô nằm trở lại xuống giường, lần này Ninh Gia Tuệ cũng không có ý đẩy hắn ra nữa bởi vì cô hiện tại thật sự rất mệt chỉ muốn được ngủ.
Đoán chừng cô muốn ngủ tiếp, Tiêu Ân Tuấn vội lên tiếng.
- Em ăn gì đã rồi hãy ngủ tiếp. Dì Lâm khi nãy đã chuẩn bị cháo rồi, để anh kêu dì bưng lên cho em.
Ninh Gia Tuệ lúc này cũng mới nhận ra chiếc bụng của mình đang biểu tình, sôi ầm ầm lên vì đói. Cô không lên tiếng chỉ ngước mắt nhìn lên ra hiệu gật đầu với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.